Cô Ngốc, Cởi Áo Ra

Chương 59

Tập tục hôn lễ ở thành phố A vô cùng phức tạp, Trần An An lại đang có em bé, cho nên ba Trần và Diệp phu nhân quyết định không tổ chức theo hôn lễ truyền thống, thậm chí ngay cả thủ tục về nhà gái cũng miễn, đám cưới xong về quê làm mấy bàn tiệc rượu mời khách là được rồi.

Nhưng cho dù có làm đơn giản đến mấy thì vẫn có những tục lệ phải tuyệt đối tuân thủ. Ví như quan trọng nhất là trước đám cưới ba ngày, cô dâu chú rể không được gặp nhau.

Đối với cái tập tục này Diệp Lương Nhất vô cùng khó chịu, lúc bị mẹ hắn đuổi về, ôm Trần An An không nói lời nào, không phản bác, mà cũng không buông tay, một bộ dáng một là đi cùng nhau hai là ở cùng nhau.

Diệp phu nhân không làm sao được, lại không dám cùng hắn cướp người, sợ không cẩn thận huých phải cháu trai bảo bối của bà, cho nên tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, chỉ còn thiếu nước chỉ thẳng tay vào mũi của Diệp Lương Nhất mà mắng.

Cuối cùng vẫn là ba Trần lên tiếng, Diệp Lương Nhất không dám cùng ba vợ tương lai đối đầu, đành phải lưu luyến buông tay Trần An An trở về ổ của mình, trong lòng đem cái tục lệ cũ rích kia chửi hàng trăm lần. Thế mà coi được sao? Bà xã sẽ lập tức lấy về nhà, hắn còn không được gặp! thật đúng là cố tình gây sự! Đây không phải là muốn bức chết người sao!

Tâm tình của chú rể cứ thế lao thẳng xuống dốc, về nhà đi một vòng, không thấy cô ngốc nhà mình, cảm thấy làm sao cũng không thoải mái. Cuối cùng đành gọi điện cho Chu Tề, hẹn hắn ra ngoài uống rượu, cùng hắn hung hăng ói ra một đống mật vàng, lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.

Trần An An cũng không muốn cùng Diệp Lương Nhất tách ra, vợ chồng son dính nhau như sam, bị ép buộc ba ngày không thấy mặt, ai có thể chịu được!

Huống chi Trần An An còn đang mang thai, cảm xúc vẫn còn phập phồng, kết hôn là chuyện lớn nhất đời con gái, Trần An An lại là chưa cưới đã có bầu, tự nhiên cần người đàn ông của mình ở bên người quan tâm che chở. Diệp Lương Nhất vừa đi, cô lập tức giống như là mất đi tri kỷ, vừa nôn nóng vừa sợ hãi, cho nên lượng cơm ăn được cũng giảm hẳn.

May mà còn có điện thoại, một ngày Trần An An chỉ có thể nói chuyện với Diệp Lương Nhất một lần, không hơn được, bởi vì sợ phóng xạ cho nên Trần An An rất tự giác không dùng mấy đồ điện tử này nọ.

“Diệp Lương Nhất, em muốn gặp anh." Buổi tối, Trần An An nhận được điện thoại của Diệp Lương Nhất gọi tới, vừa nghe thấy giọng hắn, lập tức cảm thấy tủi thân, tiếng nói mềm nhũn nũng nịu rơi vào tai Diệp Lương Nhất, khiến cho lòng Diệp Lương Nhất như muốn tan ra thành một vũng nước xuân.

“Sáng mai là có thể gặp được rồi." Diệp Lương Nhất nhẹ nhàng an ủi: “Ba ngày còn chờ được, một buổi tối có là gì."

“Nhưng mà......" Trần An An hít hít cái mũi, ở trên giường xoay qua xoay lại, “Em hơi sợ......" Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình, chuyện công việc, gia đình gần như đã chiếm hết mọi suy nghĩ của Trần An An, về phần yêu đương gì đó, với cô thật tốn thời gian và tiền bạc, cho nên không nằm trong phạm vi lo lắng của cô.

Nhưng mà ngay tại thời điểm cô không hề chuẩn bị, cô chẳng những kết hôn mà ngay cả cục cưng cũng có trước luôn. Tuy rằng đầu óc Trần An An đơn giản, không hay nghĩ nhiều lắm thì vẫn cảm thấy có chút mê mang, giống như tất cả đều không phải sự thật, đến vội vàng mà mãnh liệt, làm cho cô thiếu chút nữa là không chống đỡ được.

“Nghe lời, anh hứa, sáng mai em vừa tỉnh dậy là sẽ thấy anh." Giờ phút này Diệp Lương Nhấtcũng hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh Trần An An, nhưng mà nếu hắn đi thật, mẹ hắn và ba Trần chắc sẽ lột da hắn mất! Vì muốn để lại cho ba vợ ấn tượng biết giữ lời hứa, Diệp Lương Nhất không thể không kìm nén rục rịch trong lòng.

“thì thôi vậy." Trần An An bất mãn chu chu miệng, vừa không tình nguyện lên tiếng, vừa thuận tay cầm một viên sữa nhét vào miệng.

Diệp Lương Nhất thấy tâm trạng bà xã rốt cuộc cũng ổn định lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cùng cô nói chuyện phiếm. Giọng hắn lạnh lùng dễ nghe, lúc này cố ý dịu dàng, tạo ra một loại ma lực không nói nên lời, Trần An An nghe đến mơ màng, tay không tự giác lại cầm một viên sữa nữa, vừa ăn vừa nghe Diệp Lương Nhất nói chuyện.

Mấy ngày này khẩu vị của Trần An An rất tốt, Diệp Lương Nhất thấy miệng cô cả ngày không nhàn rỗi, cái gì cũng có thể ăn ngon lành, chua cay, mặn ngọt, không từ chối bất cứ thứ gì, mà vừa ăn cơm xong đã lập tức kêu đói.

Cho nên lúc này nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng nhai nuốt, Diệp Lương Nhất cũng không để ý, cứ để cô ăn đi, ăn càng nhiều thì càng thêm dinh dưỡng.

“Sáng mai phải dậy sớm một chút để trang điểm." Diệp Lương Nhất liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã hơn chín giờ, nên không cùng cô nói chuyện nữa, “Em ngủ đi, giữ sức ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm."

“Vâng." Tuy rằng Trần An An không muốn cúp điện thoại nhưng mà biết phải nghĩ cho cục cưng, không thể quá mức mệt mỏi, cùng Diệp Lương Nhất nói một tiếng ngủ ngon rồi định ngắt máy. Ai ngờ tầm mắt lơ đãng quét qua cái bàn ở đầu giường, nhất thời sợ hãi á một tiếng.

Diệp Lương Nhất vừa định cúp điện thoại, chợt nghe thấy tiếng cô thét chói tai bên kia, trong lòng căng thẳng, vội vàng trầm giọng hỏi: “An An, em làm sao vậy? Đụng phải cái gì sao? Hay là nhìn thấy cái gì? Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây."

“Diệp, Diệp Lương Nhất......" Trần An An bị dọa mặt mũi trắng bệch, giọng run run đã sắp khóc, “Em, em nhầm rồi, vừa rồi em đã ăn hết nửa lọ canxi......"

“Cái gì?" Diệp Lương Nhất gần như tưởng mình nghe lầm.

“Em nhầm rồi, làm sao bây giờ? Có thể không tốt với cục cưng hay không?" Nước mắt Trần An An trào ra, tim đập thình thịch, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn, “Em, em tưởng là viên sữa, nhưng mà vừa nhìn mới phát hiện là canxi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

“Em đừng vội, không có việc gì." Nghe xong lời của cô, trái tim Diệp Lương Nhất mới chậm rãi buông lỏng, “Đừng lo, canxi không có hại với phụ nữ có thai, có lỡ ăn nhiều một chút cũng không sao, đừng sợ." Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng Diệp Lương Nhất cũng cảm thấy hết hồn, thầm nghĩ lần sau nhất định phải cất hết thuốc trong phòng mới được, lần này may mắn là canxi, nếu mà ăn phải thuốc khác thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Thần kinh Trần An An khá vững, từ trước đến giờ cũng đã gặp phải không ít chuyện xui xẻo, nhưng mà đều chưa ảnh hưởng đại cục. Lần này không giống thế, nếu không cẩn thận, đứa nhỏ của cô sẽ gặp nguy hiểm. Trong lòng Trần An An vừa sợ hãi vừa tự trách, thế là bỗng nhiên bị nấc cụt, một cái rồi lại một cái, không thể nào dừng lại được, cho dù ở đầu dây bên kia Diệp Lương Nhất có hướng dẫn như thế nào cũng không có kết quả.

Diệp Lương Nhất vừa bực lại lo lắng, cũng bất chấp cái gìmà tục lệ không tục lệ, chỉ nói một câu em chờ anh với Trần An An rồi chạy ngay xuống lầu, lái xe thẳng đến chỗ mẹ mình.

Chỗ của Diệp phu nhân cách bọn họ cũng không xa, nhưng cũng phải hơn mười phút mới đến, Diệp Lương Nhất cho xe dừng ở ngoài khu, khom lưng lén lút lần mò vào nhà.

đã trễ thế này, hẳn là mẹ mình và ba Trần đã ngủ rồi, nếu đi nhẹ một chút chắc sẽ không bị phát hiện.

Diệp Lương Nhất vừa tự an ủi trong lòng, vừa lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng xoay mở khóa cửa.

Tiếng mở khóa cạch cạch trong đêm vô cùng vang rõ, Diệp Lương Nhất không dám đi vào ngay, ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, thấy trong nhà không có động tĩnh gì, lúc này mới rón ra rón rén bước vào.

Phòng của Trần An An ở tận trong cùng, muốn tới được đó thì phải đi qua phòng mẹ hắn. Diệp Lương Nhất đứng ở chỗ quẹo một lát, xong mới nín thở, bước từng bước một đi vào.

Bốn bước, ba bước, hai bước...... Mắt thấy đã sắp đi qua phòng mẹ mình, Diệp Lương Nhất còn chưa kịp vui mừng thì cửa phòng Diệp phu nhân đã bất chợt bật ra.

“Bị tóm được rồi nhé! Mẹ biết ngay là anh không nhịn được mà!" Diệp phu nhân vừa nhéo lỗ tai Diệp Lương Nhất, vừa ung dung phát biểu.

“Thả ra, mẹ." Hai lỗ tai Diệp Lương Nhất đã đỏ nhừ, vậy mà vẫn cố che mặt duy trì vẻ lạnh lùng như ngày thường nói.

“Về mau!" Diệp phu nhân vừa thấy hắn sắp sửa phát cáu, lúc này mới lỏng tay định tống hắn ra ngoài.

“An An bị nấc cụt không ngừng." Diệp Lương Nhất chỉnh lại mắt kính bị lệch, lạnh lùng nói: “Con tới chữa cho cô ấy."

Diệp phu nhân đang đẩy hắn thì ngừng lại, ngẩng đầu hoài nghi nhìn Diệp Lương Nhất, “thật không?"

“Vâng." Diệp Lương Nhất phủi phủi quần áo, chỉnh lại đầu tóc vừa bị mẹ mình làm loạn lên, xong xuôi mới bước về phía phòng của Trần An An, vừa mở cửa, vừa quay lại nhìn Diệp phu nhân nhấn mạnh lần nữa, “Con chỉ tới chữa bệnh thôi." nói xong, liền đưa tay đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trần An An vẫn còn ngồi trên giường nấc cụt, dù dù uống bao nhiêu nước cũng vô tác dụng, vừa nhìn thấy Diệp Lương Nhất, lập tức lao đến, “Diệp, nấc...... Em...... nấc......" Tiếc là cô nấc nghiêm trọng quá nên ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.

“Được rồi, đừng nói nữa." Diệp Lương Nhất đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làm sao mà mới ba ngày không gặp mà hắn cảm thấy cô đã gầy đi một vòng rồi. Có trời chứng giám, khuôn mặt Trần An An đã phát triển chiều ngang rồi, rõ ràng giống như một đứa bé mập mạp, nhìn kiểu gì cũng không thấy gầy.

“Mẹ, mẹ về phòng ngủ đi, không có việc gì đâu, chỉ là hơi căng thẳng thôi." Diệp Lương Nhất lại rót một cốc nước ấm đưa cho Trần An An, kéo cô ngồi lên giường, lấy chăn quấn quanh người cô, xong mới quay đầu nói với Diệp phu nhân.

Diệp phu nhân không muốn đi, Trần An An nấc đến nỗi hai mắt cũng đỏ, bà rất lo. Nhưng mà con có ý đuổi người, bà nghe là hiểu ngay. Do dự một lát, lúc này mới giận dữ, bày ra bộ dáng hung hăng, “Mẹ nói cho con biết, Diệp Lương Nhất, mẹ chỉ cho con nửa giờ, hết thời gian con lập tức về ngay cho mẹ!"

Thấy Diệp Lương Nhất gật đầu đồng ý rồi, Diệp phu nhân lắm chiêu mới giậm chân bước ra ngoài, thật sự là con càng lớn càng không bảo được, vẫn là còn bé tốt hơn, tuy rằng vẫn là cái bộ dáng đánh ba gậy không ra nổi một cái rắm, nhưng dù sao cũng biết nghe lời!

Diệp phu nhân thở dài một hơi, cảm thấy tâm trạng hơi đi xuống, nhưng mà vừa nghĩ đến đứa nhỏ trong cái bụng của Trần An An, lập tức liền lấy lại tinh thần, con cái gì đó, đợi đến lúc có cháu trai, ai còn quan tâm hắn nữa!

Trần An An nấc không ngừng chỉ là do hồi hộp lo lắng, lúc này gặp được Diệp Lương Nhất, lại nghe hắn kiên nhẫn an ủi, uống một cốc nước ấm, một lát sau đã bớt hẳn nấc rồi.

Mà Diệp phu nhân tuy rằng đi ra ngoài rồi nhưng vẫn dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, không nghe thấy Trần An An nấc nữa, liền bước ngay vào tóm Diệp Lương Nhất ném ra khỏi cửa.

một đêm căng thẳng cuối cùng cũng trôi qua, sáng hôm sau Trần An An thức dậy từ sớm, bị tài xế đưa đi trang điểm, xong xuôi mới ngoan ngoãn về nhà ngồi ở trên giường, chờ Diệp Lương Nhất tới đón.

Kết quả là Diệp Lương Nhất còn chưa đến mà đã phải tiếp một người không ai ngờ được: ba của Diệp Lương Nhất!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại