Cô Ngốc, Cởi Áo Ra
Chương 54
Ba người Trần An An về đến nhà thì đã gần mười giờ, ba Trần trị liệu mất ba ngày, căn bản là chưa ăn cái gì, giờ rốt cuộc cũng xong, tuy rằng vẫn buồn nôn nhưng đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày vừa qua.
Trần An An không dám chậm trễ, về đến nhà liền để Diệp Lương Nhất đỡ ba cô vào phòng ngủ, mà cô thì đi rửa sạch tay, bắt đầu nấu cháo.
Mấy ngày nay cô căn bản không ngủ được bao nhiêu, hai mắt hoa lên, đầu cũng từng đợt từng đợt choáng váng, nhưng vẫn cố vào bếp, cắm nồi chuẩn bị nấu cháo.
Trong nhà ba ngày không có ai ở, lạnh lẽo trống vắng, một chút hơi người cũng không có, Trần An An tận dụng thời gian rảnh, lại cắm một ấm nước, ba cô giờ ăn uống không thể bị kích thích được, lát nữa ăn cháo xong còn phải uống nửa ly nước ấm nữa.
Cô nấu chỉ khoảng một nắm gạo nhỏ, nồi cháo rất nhanh đã nhảy nấc, đợi thêm năm phút nữa, Trần An An ngồi xổm xuống đang định rút dây cắm ra thì ấm nước sôi bỗng nhiên ùng ục vang lên.
Ấm nước nhà cô chỉ cần vừa reo là sẽ bắt đầu tràn nước ra bên ngoài, Trần An An nghe thấy động tĩnh vội vàng đứng lên, định chạy nhanh đến rút dây cắm ra, ai ngờ cô đứng dậy quá mau, tay lại run, thế là tay hất ngay phải quai ấm.
Trần An An hét lên một tiếng, lập tức nhảy bật ra phía sau, nhưng mà không kịp nữa, nửa ấm nước sôi đã đổ hết lên chân cô.
Diệp Lương Nhất đang ở phòng ngủ trải giường cho ba Trần, nghe thấy tiếng cô kêu lập tức chạy ra, “Làm sao vậy?"
Trần An An đã đau không nói thành lời, nước mắt không kìm được trào ra, nhưng nghe thấy tiếng Diệp Lương Nhất thì vẫn gắng gượng ngẩng đầu, làm động tác chớ lên tiếng với hắn. Nếu ba cô nghe thấy thì nhất định sẽ lo lắng, cô dù có đau đến chết cũng không thể hé răng.
Diệp Lương Nhất vừa lại gần đã biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không một tiếng động ôm lấy cô đi thẳng đến phòng tắm. Rất nhanh cởi quần dài của cô ra, lại vén quần trong lên, vừa thấy nhất thời liền rùng mình, vội vàng lấy chậu nước lạnh bên cạnh giội lên chân cô.
Trần An An đau đến run rẩy, cả người dựa vào tường gần như không đứng vững được.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?" Diệp Lương Nhất ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chân cô, đôi chân bình thường trắng mịn lúc này đã nổi lên vài cái bọc nước to, phần da cũng đỏ ửng, chỉ cần hắn vô tình chạm phải bọc nước là cô đã run cả người, hiển nhiên là đau khủng khiếp.
“Ấm nước bị đổ." Trần An An cắn răng nhịn đau, trên mặt đã tràn đầy nước mắt.
Diệp Lương Nhất quan sát trong chốc lát rồi bỗng nhiên đứng bật dậy, “đi bệnh viện!" Chỉ vài phút mà chân cô đã phồng rộp như vậy, phải đi bệnh viện.
“không có việc gì." Trần An An đưa tay giữ chặt hắn lại, “Trong nhà có Vân Nam bạch dược, xịt một chút là được."
“không được!" Diệp Lương Nhất sầm mặt, như đinh đóng cột nói: “Vân Nam bạch dược vô tác dụng với phỏng." hắn thấy Trần An An còn muốn phản bác, khẩu khí lập tức lạnh xuống, “Bị phỏng mà chậm xử lý sẽ để lại tật! Trong nhà không có thuốc, phải đi bệnh viện!"
đã đau thành cái bộ dáng này, còn không chịu đi bệnh viện! Diệp Lương Nhất chỉ cần cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy đôi chân đầy mụn nước của cô, trong lòng cuộn lên đau đớn, rõ ràng biết cô đã vất vả suốt ba ngày, lại vẫn để một mình cô vào bếp, nếu lúc ấy mình có thể ra giúp cô thì làm sao lại biến thành như bây giờ!
Trong lòng Diệp Lương Nhất vừa áy náy vừa lo lắng, khom người xuống bế cô lên.
“Diệp Lương Nhất, đợi một chút!" Trần An An kinh hô một tiếng, vội vàng vòng tay lên cổ Diệp Lương Nhất, dưới ánh mắt âm trầm của hắn, sợ hãi nói: “Anh đưa em xuống dưới lầu, em tự mình đi, không thể để ba em ở nhà một mình được, hơn nữa ông còn chưa ăn cháo."
Diệp Lương Nhất khẽ mím môi, ôm Trần An An một lúc lâu sau mà không nói gì, cuối cùng nâng người cô lên một chút cho càng sát vào trong ngực mình, lúc này mới buồn bực hờn dỗi nói: “Để anh gọi điện thoại cho Chu Tề, bảo cậu ta đưa em đi."
“không cần, em......"
“Phải nghe lời, em như vậy anh rất lo lắng." Diệp Lương Nhất cúi đầu hôn lên môi cô, ôm cô đến sô pha, rồi lại đi vào phòng ngủ lấy cho cô một cái quần vải mềm, cắt bớt thành cái quần rộng thùng thình mặc bên ngoài, xong mới lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tề.
Chu Tề vừa mới tiễn một bệnh nhân, đang muốn hãm một chén trà nghỉ ngơi trong chốc lát thì nhận được điện thoại của Diệp Lương Nhất.
“Ừ, không làm gì, làm sao vậy? Bị thương? Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay!" Ngắt điện thoại, Chu Tề mặc áo khoác vào rồi vội vàng chạy thẳng ra ngoài.
“Ông chủ! Anh mặc nhầm áo rồi! Đó là áo phải đưa đi giặt mà!" một trợ lý ở phía sau hô lên một tiếng, đáng tiếc Chu Tề đã sớm không thấy bóng dáng, làm sao có thể nghe thấy tiếng cô.
“Hôm nay ông chủ làm sao vậy? thật kỳ quái, ngay cả phong độ cũng không cần để ý." Trợ lý than thở một tiếng rồi đóng cửa lại.
“đi đến bệnh viện không cần vội về, tìm một phòng để nghỉ ngơi quan sát một chút, đến trưa rồi tính." Diệp Lương Nhất ôm Trần An An đặt vào trong xe Chu Tề, lo lắng dặn dò nói.
“Lương Nhất, cậu vừa phải thôi." Chu Tề ngồi ở ghế lái trêu ghẹo: “thật giống bà già."
Diệp Lương Nhất không để ý đến hắn, đưa tay xoa xoa đầu Trần An An, “Ở nhà anh sẽ tìm cách gạt ba em, đừng lo lắng."
Trần An An gật gật đầu, cảm kích nói: “Cám ơn anh, Diệp Lương Nhất, ba em hai tiếng phải ăn cháo một lần, anh đừng quên."
Diệp Lương Nhất ừ một tiếng rồi đóng cửa xe lại.
“đã lâu không gặp, An An." Chu Tề đạp chân ga, quay sang Trần An An cười nói.
“Đúng vậy, tối hôm mười lăm em có gửi tin nhắn cho anh nhưng mà không thấy anh trả lời." Chân Trần An An đang từng đợt đau rát, có người cùng nói chuyện, vừa hay có thể dời đi sự chú ý của cô.
“Mấy hôm trước điện thoại bị hỏng." Chu Tề hướng Trần An An xin lỗi: “Ngại quá, làm mất tin nhắn của em."
“không sao, không sao." Trần An An vội vàng trả lời: “Chỉ là gửi tin nhắn chúc mừng thôi, anh không cần để ở trong lòng."
Chu Tề cười cười, không nói gì nữa.
Chân trái của Trần An An hoàn toàn không phải chạm đất, cô vốn định tự mình khập khiễng đi vào bệnh viện, kết quả bị Chu Tề không nói hai lời cõng lên, Trần An An xấu hổ nằm trên lưng Chu Tề, không dám cử động gì cả. Chu Tề không phải Diệp Lương Nhất, người ta không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô, cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn, không muốn gây thêm phiền cho Chu Tề.
Nhận thấy được cơ thể phía sau cứng ngắc, Chu Tề khẽ thở dài trong lòng, lồng ngực chỉ một thoáng liền tràn dâng nỗi chua xót, nhưng vẫn không nói gì, cõng cô đi thẳng đến phòng bác sĩ trực ban.
Trần An An như thế nào cũng không ngờ, hôm nay bác sĩ trực lại là Chung Vận! thật sự là ghét của nào trời trao của ấy, cô lặng lẽ thở dài trong lòng, nhưng vẫn lịch sự nói một câu, “Phiền chị rồi, bác sĩ Chung."
không biết là có phải bởi vì Chu Tề không, thái độ của Chung Vận đối với cô tốt hơn nhiều, thậm chí còn tươi cười với cô, không nói hai lời liền sắp xếp cho cô một phòng.
Chu Tề cũng không biết chuyện giữa Chung Vận và Trần An An, Diệp Lương Nhất, chỉ nhìn lướt qua phòng bệnh sạch sẽ rộng rãi, cảm thán một tiếng, “Vẫn là có người quen tốt hơn."
Chung Vận kéo ống quần Trần An An lên, đè đùi cô lại, lúc này mới cầm lấy ống tiêm tiệt trùng nhanh chóng chích lên đùi cô, Trần An An đau đến run cả người, đôi mắt chỉ thoáng chốc liền ẩm ướt.
Ống tiêm vô trùng được dùng để hút nước trong các bọc nước trên chân Trần An An, chân cô chỉ cần chạm vào là đau khủng khiếp, huống chi là bị kim đâm như vậy, nhất thời đau đến mặt mũi trắng bệch. Chu Tề đừng bên cạnh quan sát cũng phải rùng mình, do dự một lúc rồi cầm tay cô, dịu dàng nói: “Chịu khó một lát, sẽ xong ngay thôi."
Trần An An cắn răng gật đầu, cũng bớt run rẩy đi chút.
Đợi đến khi Chung Vận xử lý xong vết thương trên đùi Trần An An, Trần An An đã đau đến mức cả người đầy mồ hôi, đáng thương nằm ở trên giường bệnh, môi cũng cắn sắp nát rồi.
“Xong rồi, không còn vấn đề gì cả, về sau bôi thuốc đúng giờ là được." Chung Vận thu dọn dồ dùng, quay đầu nói với Chu Tề.
“Cảm ơn." Ánh mắt Chu Tề dừng ở trên người Trần An An, trong mắt hiện lên một tia thương yêu luyến tiếc, “Em cứ đi đi, anh ở đây chăm sóc cô ấy."
Ánh mắt hắn rõ ràng như thế, Chung Vận lại vô cùng nhạy cảm, liền đoán được ngay tâm tư của hắn, lòng nhất thời nhảy lên, rũ mắt xuống che khuất biểu cảm trong mắt, đáp: “Được rồi, vậy em về phòng đây." nói xong liền đi ra ngoài.
Trần An An nằm ở trên giường chỉ chốc lát liền buồn ngủ, ba ngày rồi cô không được nghỉ ngơi đầy đủ, lúc này tuy rằng trên đùi rất đau nhưng vẫn không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ ào ào kéo tới, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Chu Tề cúi đầu nhìn thời gian trên di động, đã gần trưa, vừa rồi cô đã mất sức nhiều như vậy, tỉnh lại nhất định sẽ đói, dù sao bây giờ hắn cũng không có việc gì làm, vừa lúc có thể xuống lầu mua cơm lên, thuận tiện gọi điện cho Diệp Lương Nhất, đoán chừng cậu ta đã sốt ruột lắm rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Tề không do dự nữa, nhìn thoáng qua Trần An An đang ngủ say sưa trên giường, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Chung Vận trở lại phòng trực ban nhưng làm thế nào cũng không thể tập trung làm việc được. Vốn cấp bậc là bác sĩ như cô ta thì không cần đi làm cuối tuần, nhưng mà cô ta vừa mới tới bệnh viện này không lâu, đành phải sắp xếp lịch làm việc với các bác sĩ thực tập.
Cô ta nhớ tới ánh mắt Chu Tề nhìn Trần An An vừa rồi, lại liên tưởng đến chuyện lúc trước, bỗng nhiên cảm thấy mình vừa phát hiện được việc gì đó khó tin.
Chu Tề thích Trần An An, như vậy có thể hay không.....
Cho đến bây giờ, cô ta đã không còn chấp nhất phải có được tình cảm của Diệp Lương Nhất nữa. Nhưng mà việc Diệp Lương Nhất không chút lưu tình sỉ nhục cô ta thì cô ta lại không thể nào quên được. Toàn bộ tình yêu đã chuyển sang thù hận, hận không thể khiến hắn cũng giống như cô ta, bị người mình yêu nhục mạ, châm biếm, vĩnh viễn không có được người đó!
sự căm hận này vẫn bị cô ta áp chế dưới đáy lòng, nhưng mà sau khi nhìn thấy Trần An An thì toàn bộ đều bộc phát. Tất cả ngọn nguồn đều từ Trần An An, nếu cô ta không xuất hiện, như vậy mình và Diệp Lương Nhất tuyệt đối sẽ không đi đến bước đường này!
Nghĩ đến đây, Chung Vận rốt cuộc không ngồi yên được nữa, vội vàng mở cửa phòng trực ban, đi thẳng đến phòng Trần An An.
Chu Tề không có ở đây, không biết đã đi đâu, chỉ có một mình Trần An An đang ngủ say trên giường. Chung Vận đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào, đứng ở đầu giường nhìn gương mặt Trần An An, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia vặn vẹo.
Đều tại người này! Đều tại cô ta! Chẳng những phá hủy tình cảm của cô, còn giẫm đạp lên tự tôn của cô! Khiến cho cô thật giống như một vở hài kịch. Mà cô ta thì lại có thể hưởng thụ sự thương yêu của Diệp Lương Nhất!
Dựa vào cái gì! Trong lòng Chung Vận đột nhiên bốc hỏa, phút chốc đã đem tất cả lý trí trong đầu thiêu rụi toàn bộ! Nếu không có Trần An An, không có người này thì sẽ thế nào?
Trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, mới đầu chỉ là một gốc mạ nho nhỏ, nhưng mà giây lát sau đã biến thành một cây đại thụ che trời! Nếu không có Trần An An thì thật là tốt, như vậy cô ta sẽ không mất đi sư huynh, cũng sẽ không mỗi đêm mộng mị mặt đầy nước mắt......
Ánh mắt Chung Vận bỗng nhiên nhìn về bàn ở đầu giường, chỗ đó đang đặt cái kéo cô ta vừa cắt băng gạc xong.
Ma xui quỷ khiến cầm lấy kéo, tay phải Chung Vận run run nhắm ngay Trần An An, chỉ cần kéo đi xuống như vậy, thế giới này sẽ không còn Trần An An, chỉ cần một nhát kéo nhẹ nhàng......
Kéo càng ngày càng gần, hai lưỡi sắc nhọn mở rộng, giống như cái miệng tử thần to lớn, dữ tợn chuẩn bị cắn nuốt sinh mệnh trước mặt. Trần An An hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn ngủ say sưa. Trong mơ, hoa cỏ thơm mát, ánh mặt trời ấm áp, tất cả những người cô yêu thương đều khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
-----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trần An An cùng bác sĩ Diệp đi du lịch, chơi vài ngày thì tiền mặt tiêu hết, vì thế hai người liền tìm một cái máy ATM để rút tiền.
Trần An An [ ấn mật khẩu ]: Ơ, chẳng lẽ sai mật khẩu?
Bác sĩ Diệp [ đẩy cô ra ]: Để anh xem, đây là thẻ ngân hàng nào?
Trần An An [ nghi hoặc ]: ICBC (Ngân hàng công thương Trung Quốc), em nhớ rõ ràng mà. Anh xem xem, anh ấn cũng sai rồi.
Bác sĩ Diệp [ nhíu mày ]: Chắc là ATM hỏng rồi, đi qua cái bên cạnh vậy.
Trần An An [ lại ấn mật khẩu ]: Xong rồi, lại sai rồi...... Thẻ bị khóa rồi......
Bác sĩ Diệp [ lật mặt sau của thẻ nhìn, cái gì mà ICBC, rõ ràng là CCB (Ngân hàng xây dựng Trung Quốc)!]: Biết vì sao chúng ta không rút được tiền không?
Trần An An: Vì sao?
Bác sĩ Diệp: không phải ATM hỏng, mà là đầu em hỏng rồi!
Trần An An không dám chậm trễ, về đến nhà liền để Diệp Lương Nhất đỡ ba cô vào phòng ngủ, mà cô thì đi rửa sạch tay, bắt đầu nấu cháo.
Mấy ngày nay cô căn bản không ngủ được bao nhiêu, hai mắt hoa lên, đầu cũng từng đợt từng đợt choáng váng, nhưng vẫn cố vào bếp, cắm nồi chuẩn bị nấu cháo.
Trong nhà ba ngày không có ai ở, lạnh lẽo trống vắng, một chút hơi người cũng không có, Trần An An tận dụng thời gian rảnh, lại cắm một ấm nước, ba cô giờ ăn uống không thể bị kích thích được, lát nữa ăn cháo xong còn phải uống nửa ly nước ấm nữa.
Cô nấu chỉ khoảng một nắm gạo nhỏ, nồi cháo rất nhanh đã nhảy nấc, đợi thêm năm phút nữa, Trần An An ngồi xổm xuống đang định rút dây cắm ra thì ấm nước sôi bỗng nhiên ùng ục vang lên.
Ấm nước nhà cô chỉ cần vừa reo là sẽ bắt đầu tràn nước ra bên ngoài, Trần An An nghe thấy động tĩnh vội vàng đứng lên, định chạy nhanh đến rút dây cắm ra, ai ngờ cô đứng dậy quá mau, tay lại run, thế là tay hất ngay phải quai ấm.
Trần An An hét lên một tiếng, lập tức nhảy bật ra phía sau, nhưng mà không kịp nữa, nửa ấm nước sôi đã đổ hết lên chân cô.
Diệp Lương Nhất đang ở phòng ngủ trải giường cho ba Trần, nghe thấy tiếng cô kêu lập tức chạy ra, “Làm sao vậy?"
Trần An An đã đau không nói thành lời, nước mắt không kìm được trào ra, nhưng nghe thấy tiếng Diệp Lương Nhất thì vẫn gắng gượng ngẩng đầu, làm động tác chớ lên tiếng với hắn. Nếu ba cô nghe thấy thì nhất định sẽ lo lắng, cô dù có đau đến chết cũng không thể hé răng.
Diệp Lương Nhất vừa lại gần đã biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không một tiếng động ôm lấy cô đi thẳng đến phòng tắm. Rất nhanh cởi quần dài của cô ra, lại vén quần trong lên, vừa thấy nhất thời liền rùng mình, vội vàng lấy chậu nước lạnh bên cạnh giội lên chân cô.
Trần An An đau đến run rẩy, cả người dựa vào tường gần như không đứng vững được.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?" Diệp Lương Nhất ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chân cô, đôi chân bình thường trắng mịn lúc này đã nổi lên vài cái bọc nước to, phần da cũng đỏ ửng, chỉ cần hắn vô tình chạm phải bọc nước là cô đã run cả người, hiển nhiên là đau khủng khiếp.
“Ấm nước bị đổ." Trần An An cắn răng nhịn đau, trên mặt đã tràn đầy nước mắt.
Diệp Lương Nhất quan sát trong chốc lát rồi bỗng nhiên đứng bật dậy, “đi bệnh viện!" Chỉ vài phút mà chân cô đã phồng rộp như vậy, phải đi bệnh viện.
“không có việc gì." Trần An An đưa tay giữ chặt hắn lại, “Trong nhà có Vân Nam bạch dược, xịt một chút là được."
“không được!" Diệp Lương Nhất sầm mặt, như đinh đóng cột nói: “Vân Nam bạch dược vô tác dụng với phỏng." hắn thấy Trần An An còn muốn phản bác, khẩu khí lập tức lạnh xuống, “Bị phỏng mà chậm xử lý sẽ để lại tật! Trong nhà không có thuốc, phải đi bệnh viện!"
đã đau thành cái bộ dáng này, còn không chịu đi bệnh viện! Diệp Lương Nhất chỉ cần cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy đôi chân đầy mụn nước của cô, trong lòng cuộn lên đau đớn, rõ ràng biết cô đã vất vả suốt ba ngày, lại vẫn để một mình cô vào bếp, nếu lúc ấy mình có thể ra giúp cô thì làm sao lại biến thành như bây giờ!
Trong lòng Diệp Lương Nhất vừa áy náy vừa lo lắng, khom người xuống bế cô lên.
“Diệp Lương Nhất, đợi một chút!" Trần An An kinh hô một tiếng, vội vàng vòng tay lên cổ Diệp Lương Nhất, dưới ánh mắt âm trầm của hắn, sợ hãi nói: “Anh đưa em xuống dưới lầu, em tự mình đi, không thể để ba em ở nhà một mình được, hơn nữa ông còn chưa ăn cháo."
Diệp Lương Nhất khẽ mím môi, ôm Trần An An một lúc lâu sau mà không nói gì, cuối cùng nâng người cô lên một chút cho càng sát vào trong ngực mình, lúc này mới buồn bực hờn dỗi nói: “Để anh gọi điện thoại cho Chu Tề, bảo cậu ta đưa em đi."
“không cần, em......"
“Phải nghe lời, em như vậy anh rất lo lắng." Diệp Lương Nhất cúi đầu hôn lên môi cô, ôm cô đến sô pha, rồi lại đi vào phòng ngủ lấy cho cô một cái quần vải mềm, cắt bớt thành cái quần rộng thùng thình mặc bên ngoài, xong mới lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tề.
Chu Tề vừa mới tiễn một bệnh nhân, đang muốn hãm một chén trà nghỉ ngơi trong chốc lát thì nhận được điện thoại của Diệp Lương Nhất.
“Ừ, không làm gì, làm sao vậy? Bị thương? Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay!" Ngắt điện thoại, Chu Tề mặc áo khoác vào rồi vội vàng chạy thẳng ra ngoài.
“Ông chủ! Anh mặc nhầm áo rồi! Đó là áo phải đưa đi giặt mà!" một trợ lý ở phía sau hô lên một tiếng, đáng tiếc Chu Tề đã sớm không thấy bóng dáng, làm sao có thể nghe thấy tiếng cô.
“Hôm nay ông chủ làm sao vậy? thật kỳ quái, ngay cả phong độ cũng không cần để ý." Trợ lý than thở một tiếng rồi đóng cửa lại.
“đi đến bệnh viện không cần vội về, tìm một phòng để nghỉ ngơi quan sát một chút, đến trưa rồi tính." Diệp Lương Nhất ôm Trần An An đặt vào trong xe Chu Tề, lo lắng dặn dò nói.
“Lương Nhất, cậu vừa phải thôi." Chu Tề ngồi ở ghế lái trêu ghẹo: “thật giống bà già."
Diệp Lương Nhất không để ý đến hắn, đưa tay xoa xoa đầu Trần An An, “Ở nhà anh sẽ tìm cách gạt ba em, đừng lo lắng."
Trần An An gật gật đầu, cảm kích nói: “Cám ơn anh, Diệp Lương Nhất, ba em hai tiếng phải ăn cháo một lần, anh đừng quên."
Diệp Lương Nhất ừ một tiếng rồi đóng cửa xe lại.
“đã lâu không gặp, An An." Chu Tề đạp chân ga, quay sang Trần An An cười nói.
“Đúng vậy, tối hôm mười lăm em có gửi tin nhắn cho anh nhưng mà không thấy anh trả lời." Chân Trần An An đang từng đợt đau rát, có người cùng nói chuyện, vừa hay có thể dời đi sự chú ý của cô.
“Mấy hôm trước điện thoại bị hỏng." Chu Tề hướng Trần An An xin lỗi: “Ngại quá, làm mất tin nhắn của em."
“không sao, không sao." Trần An An vội vàng trả lời: “Chỉ là gửi tin nhắn chúc mừng thôi, anh không cần để ở trong lòng."
Chu Tề cười cười, không nói gì nữa.
Chân trái của Trần An An hoàn toàn không phải chạm đất, cô vốn định tự mình khập khiễng đi vào bệnh viện, kết quả bị Chu Tề không nói hai lời cõng lên, Trần An An xấu hổ nằm trên lưng Chu Tề, không dám cử động gì cả. Chu Tề không phải Diệp Lương Nhất, người ta không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô, cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn, không muốn gây thêm phiền cho Chu Tề.
Nhận thấy được cơ thể phía sau cứng ngắc, Chu Tề khẽ thở dài trong lòng, lồng ngực chỉ một thoáng liền tràn dâng nỗi chua xót, nhưng vẫn không nói gì, cõng cô đi thẳng đến phòng bác sĩ trực ban.
Trần An An như thế nào cũng không ngờ, hôm nay bác sĩ trực lại là Chung Vận! thật sự là ghét của nào trời trao của ấy, cô lặng lẽ thở dài trong lòng, nhưng vẫn lịch sự nói một câu, “Phiền chị rồi, bác sĩ Chung."
không biết là có phải bởi vì Chu Tề không, thái độ của Chung Vận đối với cô tốt hơn nhiều, thậm chí còn tươi cười với cô, không nói hai lời liền sắp xếp cho cô một phòng.
Chu Tề cũng không biết chuyện giữa Chung Vận và Trần An An, Diệp Lương Nhất, chỉ nhìn lướt qua phòng bệnh sạch sẽ rộng rãi, cảm thán một tiếng, “Vẫn là có người quen tốt hơn."
Chung Vận kéo ống quần Trần An An lên, đè đùi cô lại, lúc này mới cầm lấy ống tiêm tiệt trùng nhanh chóng chích lên đùi cô, Trần An An đau đến run cả người, đôi mắt chỉ thoáng chốc liền ẩm ướt.
Ống tiêm vô trùng được dùng để hút nước trong các bọc nước trên chân Trần An An, chân cô chỉ cần chạm vào là đau khủng khiếp, huống chi là bị kim đâm như vậy, nhất thời đau đến mặt mũi trắng bệch. Chu Tề đừng bên cạnh quan sát cũng phải rùng mình, do dự một lúc rồi cầm tay cô, dịu dàng nói: “Chịu khó một lát, sẽ xong ngay thôi."
Trần An An cắn răng gật đầu, cũng bớt run rẩy đi chút.
Đợi đến khi Chung Vận xử lý xong vết thương trên đùi Trần An An, Trần An An đã đau đến mức cả người đầy mồ hôi, đáng thương nằm ở trên giường bệnh, môi cũng cắn sắp nát rồi.
“Xong rồi, không còn vấn đề gì cả, về sau bôi thuốc đúng giờ là được." Chung Vận thu dọn dồ dùng, quay đầu nói với Chu Tề.
“Cảm ơn." Ánh mắt Chu Tề dừng ở trên người Trần An An, trong mắt hiện lên một tia thương yêu luyến tiếc, “Em cứ đi đi, anh ở đây chăm sóc cô ấy."
Ánh mắt hắn rõ ràng như thế, Chung Vận lại vô cùng nhạy cảm, liền đoán được ngay tâm tư của hắn, lòng nhất thời nhảy lên, rũ mắt xuống che khuất biểu cảm trong mắt, đáp: “Được rồi, vậy em về phòng đây." nói xong liền đi ra ngoài.
Trần An An nằm ở trên giường chỉ chốc lát liền buồn ngủ, ba ngày rồi cô không được nghỉ ngơi đầy đủ, lúc này tuy rằng trên đùi rất đau nhưng vẫn không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ ào ào kéo tới, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Chu Tề cúi đầu nhìn thời gian trên di động, đã gần trưa, vừa rồi cô đã mất sức nhiều như vậy, tỉnh lại nhất định sẽ đói, dù sao bây giờ hắn cũng không có việc gì làm, vừa lúc có thể xuống lầu mua cơm lên, thuận tiện gọi điện cho Diệp Lương Nhất, đoán chừng cậu ta đã sốt ruột lắm rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Tề không do dự nữa, nhìn thoáng qua Trần An An đang ngủ say sưa trên giường, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Chung Vận trở lại phòng trực ban nhưng làm thế nào cũng không thể tập trung làm việc được. Vốn cấp bậc là bác sĩ như cô ta thì không cần đi làm cuối tuần, nhưng mà cô ta vừa mới tới bệnh viện này không lâu, đành phải sắp xếp lịch làm việc với các bác sĩ thực tập.
Cô ta nhớ tới ánh mắt Chu Tề nhìn Trần An An vừa rồi, lại liên tưởng đến chuyện lúc trước, bỗng nhiên cảm thấy mình vừa phát hiện được việc gì đó khó tin.
Chu Tề thích Trần An An, như vậy có thể hay không.....
Cho đến bây giờ, cô ta đã không còn chấp nhất phải có được tình cảm của Diệp Lương Nhất nữa. Nhưng mà việc Diệp Lương Nhất không chút lưu tình sỉ nhục cô ta thì cô ta lại không thể nào quên được. Toàn bộ tình yêu đã chuyển sang thù hận, hận không thể khiến hắn cũng giống như cô ta, bị người mình yêu nhục mạ, châm biếm, vĩnh viễn không có được người đó!
sự căm hận này vẫn bị cô ta áp chế dưới đáy lòng, nhưng mà sau khi nhìn thấy Trần An An thì toàn bộ đều bộc phát. Tất cả ngọn nguồn đều từ Trần An An, nếu cô ta không xuất hiện, như vậy mình và Diệp Lương Nhất tuyệt đối sẽ không đi đến bước đường này!
Nghĩ đến đây, Chung Vận rốt cuộc không ngồi yên được nữa, vội vàng mở cửa phòng trực ban, đi thẳng đến phòng Trần An An.
Chu Tề không có ở đây, không biết đã đi đâu, chỉ có một mình Trần An An đang ngủ say trên giường. Chung Vận đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào, đứng ở đầu giường nhìn gương mặt Trần An An, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia vặn vẹo.
Đều tại người này! Đều tại cô ta! Chẳng những phá hủy tình cảm của cô, còn giẫm đạp lên tự tôn của cô! Khiến cho cô thật giống như một vở hài kịch. Mà cô ta thì lại có thể hưởng thụ sự thương yêu của Diệp Lương Nhất!
Dựa vào cái gì! Trong lòng Chung Vận đột nhiên bốc hỏa, phút chốc đã đem tất cả lý trí trong đầu thiêu rụi toàn bộ! Nếu không có Trần An An, không có người này thì sẽ thế nào?
Trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, mới đầu chỉ là một gốc mạ nho nhỏ, nhưng mà giây lát sau đã biến thành một cây đại thụ che trời! Nếu không có Trần An An thì thật là tốt, như vậy cô ta sẽ không mất đi sư huynh, cũng sẽ không mỗi đêm mộng mị mặt đầy nước mắt......
Ánh mắt Chung Vận bỗng nhiên nhìn về bàn ở đầu giường, chỗ đó đang đặt cái kéo cô ta vừa cắt băng gạc xong.
Ma xui quỷ khiến cầm lấy kéo, tay phải Chung Vận run run nhắm ngay Trần An An, chỉ cần kéo đi xuống như vậy, thế giới này sẽ không còn Trần An An, chỉ cần một nhát kéo nhẹ nhàng......
Kéo càng ngày càng gần, hai lưỡi sắc nhọn mở rộng, giống như cái miệng tử thần to lớn, dữ tợn chuẩn bị cắn nuốt sinh mệnh trước mặt. Trần An An hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn ngủ say sưa. Trong mơ, hoa cỏ thơm mát, ánh mặt trời ấm áp, tất cả những người cô yêu thương đều khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
-----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trần An An cùng bác sĩ Diệp đi du lịch, chơi vài ngày thì tiền mặt tiêu hết, vì thế hai người liền tìm một cái máy ATM để rút tiền.
Trần An An [ ấn mật khẩu ]: Ơ, chẳng lẽ sai mật khẩu?
Bác sĩ Diệp [ đẩy cô ra ]: Để anh xem, đây là thẻ ngân hàng nào?
Trần An An [ nghi hoặc ]: ICBC (Ngân hàng công thương Trung Quốc), em nhớ rõ ràng mà. Anh xem xem, anh ấn cũng sai rồi.
Bác sĩ Diệp [ nhíu mày ]: Chắc là ATM hỏng rồi, đi qua cái bên cạnh vậy.
Trần An An [ lại ấn mật khẩu ]: Xong rồi, lại sai rồi...... Thẻ bị khóa rồi......
Bác sĩ Diệp [ lật mặt sau của thẻ nhìn, cái gì mà ICBC, rõ ràng là CCB (Ngân hàng xây dựng Trung Quốc)!]: Biết vì sao chúng ta không rút được tiền không?
Trần An An: Vì sao?
Bác sĩ Diệp: không phải ATM hỏng, mà là đầu em hỏng rồi!
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu