Cô Ngốc, Cởi Áo Ra
Chương 23
Vốn phải là khẩu khí chất vấn, cuối cùng lại giống như cô yếu thế.
“thì ra là em để ý cái kia." Diệp Lương Nhất nhướn mày, đầu lại cúi thấp xuống, cái trán gần như chạm vào Trần An An , “Là em câu dẫn tôi trước, tôi nhịn không được."
“không, tôi, ý tôi là, anh rõ ràng...... rõ ràng có thể không cho tôi đi vào." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đỏ bừng, sau một lúc rốt cục nghẹn ra được một câu đầy đủ.
Nghe thấy cô nói những lời này, Diệp Lương Nhất bỗng nhiên nở nụ cười, hắn cũng không thường cười, nhưng mà khi cười rộ lên lại hết sức anh tuấn đẹp mắt, Trần An An nhất thời liền ngây ngốc tại chỗ.
“À, " Diệp Lương Nhất nhướn mày, “Nhưng mà tôi không muốn thế." hắn nhìn Trần An An nháy mắt tức giận, đưa tay xoa xoa tóc cô, chậm rãi nói: “Là học từ em."
Trần An An sửng sốt, có chút không hiểu, “Cái gì?"
“không phải em có thể mở hộp ra xem bên trong có gì sao." Diệp Lương Nhất hơi hơi quay đầu đi, môi cúi càng thấp, gần như chạm vào môi Trần An An.
“Nhưng mà...... không giống với......" Trần An An mặt đỏ lên, lui bả vai, cố gắng dựa vào trên tường, còn cúi đầu nhỏ giọng phản bác, nhưng Diệp Lương Nhất cách cô càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp phun trên mặt cô. Cuối cùng, đầu óc Trần An An gần như trống rỗng, không thể nhớ những gì sau đó.
Vì sao anh ấy lại thế? Chẳng lẽ anh ấy muốn hôn cô? Vậy rốt cuộc cô nên đẩy hay không đẩy?
Trong lòng Trần An An vừa chờ mong lại vừa giãy dụa, biểu hiện ở trên mặt chính là một bộ dáng ngây ngốc, phản ứng gì cũng không có.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tay Trần An An giật giật, lại giống như là đeo đá ngàn cân, làm sao cũng không nhấc lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Diệp Lương Nhất áp lại càng gần.
Để cho anh ấy hôn đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị hôn, hơn nữa...... cô, cô còn rất thích cùng anh hôn môi ......
Trần An An ngượng ngùng nhắm mắt lại, lông mi thật dài run run, thuận theo giống như là con thỏ ở trước mặt chủ nhân lộ ra cái bụng.
Diệp Lương Nhất vốn muốn đùa cô một chút, lúc này thấy bộ dáng này của cô, cũng nhịn không được, cúi đầu, nụ hôn đặt xuống.
Vừa lúc đó, tiếng chuông chói tai chợt đánh vỡ bầu không khí ái muội của hai người.
Cả người Trần An An run run, bỗng nhiên thanh tỉnh. Vội vàng đẩy Diệp Lương Nhất ra, nhân cơ hội nhận điện thoại nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.
“Chu, Chu Tề, chuyện gì vậy?" Khuôn mặt Trần An An phát sốt, đầu vẫn mơ hồ, thanh âm so với bình thường mềm mại hơn rất nhiều, Chu Tề nghe thấy, bước chân cũng ngừng lại.
“An An, đêm Giáng Sinh chúng ta ra ngoài chơi được không."
“Được!" Trần An An gần như không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý. Chỉ cần có thể bớt đối mặt với Diệp Lương Nhất, bảo cô làm gì cũng được!
Nghe thấy Trần An An rất nhanh trả lời, Chu Tề đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó lập tức thoải mái, “Vậy được, hôm đó hết giờ làm cô ở dưới công ty chờ tôi, tôi đến đón cô."
“Ừm." Trần An An thuận theo lên tiếng, lại cùng Chu Tề hàn huyên vài câu rồi ngắt điện thoại.
Đêm Giáng sinh, Trần An An buông di động, trong lòng bỗng nhiên ê ẩm, không biết bác sĩ Diệp trải qua như thế nào.
Nhưng mà nhất định có rất nhiều người muốn cùng anh ấy trải qua đêm Noen, Trần An An mất mát cúi đầu, đôi mắt to ảm đạm.
Lúc ăn cơm tối, Diệp Lương Nhất bắt được cơ hội lại đùa Trần An An một phen, nhìn bộ dáng Trần An An khuôn mặt hồng hồng, tâm tình thật tốt, thậm chí vẫn duy trì đến sáng hôm sau, tươi cười hơn rất nhiều so với bình thường, làm cho các y tá nhỏ ai cũng sáng mắt lên, lén lút bàn tán.
Gần đây Diệp Lương Nhất đang chuẩn bị làm phẫu thuật ung thư dạ dày cho một cô bé đang học trung học tên là Triệu Lâm, vốn nên tiến hành sớm, chỉ là thân thể Triệu Lâm không tốt lắm, nên mới kéo dài đến bây giờ.
Buổi sáng, theo thường lệ Diệp Lương Nhất đi đến phòng bệnh kiểm tra tình hình của Triệu Lâm, phát hiện thân thể của cô bé đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước đó, cứ tiếp tục như vậy, qua một hai ngày nữa là có thể phẫu thuật được rồi.
Cô gái nhỏ tuy rằng bị ung thư nhưng lại rất lạc quan, trên mặt luôn luôn tươi cười, lại khiến cho người ta nhìn mà đau lòng. Diệp Lương Nhất xoa xoa đầu cô, cổ vũ vài câu, vừa định rời khỏi phòng bệnh, chợt nghe Triệu Lâm ở phía sau rụt rè hỏi: “Bác sĩ Diệp, ngày mai cháu có thể xuất viện một lần không? một tiếng là được rồi."
“không được." Diệp Lương Nhất nhíu mày, “Trước khi phẫu thuật cháu tuyệt đối không thể ra ngoài!"
“Vậy sao?" Triệu Lâm thất vọng cúi đầu, “Nhưng tối mai là đêm Giáng sinh, lớp cháu có hoạt động, cháu, cháu rất muốn tham gia......"
Đêm Giáng sinh? Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải của Triệu Lâm, thanh âm phóng nhu, “Chờ cháu khỏe lại, muốn bao nhiêu đêm Giáng sinh cũng được."
Ra khỏi phòng bệnh của Triệu Lâm, Diệp Lương Nhất lại đi kiểm tra vài bệnh nhân nữa, xong mới trở về văn phòng của mình. Đặt ống nghe và tài liệu lên bàn, chuyện đầu tiên chính là xem lịch ngày mai.
Đêm Giáng sinh, hắn nhìn chằm chằm vào cái số hai mươi tư kia một hồi lâu, bỗng nhiên cong môi cười, lấy điện thoại di động ra, “Tôi muốn đặt hai chỗ, gần cửa sổ, tối hai mươi tư......"
-----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bác sĩ Diệp: Trần An An, em nhìn chằm chằm máy tính làm gì?
Trần An An [ chảy nước miếng ]: Ngôi sao này thật đẹp trai a, nhìn bao nhiêu cũng không chán!
Bác sĩ Diệp [ cố nén phẫn nộ ]: Em không nghĩ tới mắt sao? Anh nói cho em, Trần An An, em cứ tiếp tục nhìn máy tính nữa sẽ bị mù mắt!
Trần An An [ hoảng sợ ]: thật vậy à? Nhưng làm sao bây giờ, anh ấy thật dễ thương......
Bác sĩ Diệp [ không biết xấu hổ ]: Nhìn anh là được.
“thì ra là em để ý cái kia." Diệp Lương Nhất nhướn mày, đầu lại cúi thấp xuống, cái trán gần như chạm vào Trần An An , “Là em câu dẫn tôi trước, tôi nhịn không được."
“không, tôi, ý tôi là, anh rõ ràng...... rõ ràng có thể không cho tôi đi vào." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đỏ bừng, sau một lúc rốt cục nghẹn ra được một câu đầy đủ.
Nghe thấy cô nói những lời này, Diệp Lương Nhất bỗng nhiên nở nụ cười, hắn cũng không thường cười, nhưng mà khi cười rộ lên lại hết sức anh tuấn đẹp mắt, Trần An An nhất thời liền ngây ngốc tại chỗ.
“À, " Diệp Lương Nhất nhướn mày, “Nhưng mà tôi không muốn thế." hắn nhìn Trần An An nháy mắt tức giận, đưa tay xoa xoa tóc cô, chậm rãi nói: “Là học từ em."
Trần An An sửng sốt, có chút không hiểu, “Cái gì?"
“không phải em có thể mở hộp ra xem bên trong có gì sao." Diệp Lương Nhất hơi hơi quay đầu đi, môi cúi càng thấp, gần như chạm vào môi Trần An An.
“Nhưng mà...... không giống với......" Trần An An mặt đỏ lên, lui bả vai, cố gắng dựa vào trên tường, còn cúi đầu nhỏ giọng phản bác, nhưng Diệp Lương Nhất cách cô càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp phun trên mặt cô. Cuối cùng, đầu óc Trần An An gần như trống rỗng, không thể nhớ những gì sau đó.
Vì sao anh ấy lại thế? Chẳng lẽ anh ấy muốn hôn cô? Vậy rốt cuộc cô nên đẩy hay không đẩy?
Trong lòng Trần An An vừa chờ mong lại vừa giãy dụa, biểu hiện ở trên mặt chính là một bộ dáng ngây ngốc, phản ứng gì cũng không có.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tay Trần An An giật giật, lại giống như là đeo đá ngàn cân, làm sao cũng không nhấc lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Diệp Lương Nhất áp lại càng gần.
Để cho anh ấy hôn đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị hôn, hơn nữa...... cô, cô còn rất thích cùng anh hôn môi ......
Trần An An ngượng ngùng nhắm mắt lại, lông mi thật dài run run, thuận theo giống như là con thỏ ở trước mặt chủ nhân lộ ra cái bụng.
Diệp Lương Nhất vốn muốn đùa cô một chút, lúc này thấy bộ dáng này của cô, cũng nhịn không được, cúi đầu, nụ hôn đặt xuống.
Vừa lúc đó, tiếng chuông chói tai chợt đánh vỡ bầu không khí ái muội của hai người.
Cả người Trần An An run run, bỗng nhiên thanh tỉnh. Vội vàng đẩy Diệp Lương Nhất ra, nhân cơ hội nhận điện thoại nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.
“Chu, Chu Tề, chuyện gì vậy?" Khuôn mặt Trần An An phát sốt, đầu vẫn mơ hồ, thanh âm so với bình thường mềm mại hơn rất nhiều, Chu Tề nghe thấy, bước chân cũng ngừng lại.
“An An, đêm Giáng Sinh chúng ta ra ngoài chơi được không."
“Được!" Trần An An gần như không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý. Chỉ cần có thể bớt đối mặt với Diệp Lương Nhất, bảo cô làm gì cũng được!
Nghe thấy Trần An An rất nhanh trả lời, Chu Tề đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó lập tức thoải mái, “Vậy được, hôm đó hết giờ làm cô ở dưới công ty chờ tôi, tôi đến đón cô."
“Ừm." Trần An An thuận theo lên tiếng, lại cùng Chu Tề hàn huyên vài câu rồi ngắt điện thoại.
Đêm Giáng sinh, Trần An An buông di động, trong lòng bỗng nhiên ê ẩm, không biết bác sĩ Diệp trải qua như thế nào.
Nhưng mà nhất định có rất nhiều người muốn cùng anh ấy trải qua đêm Noen, Trần An An mất mát cúi đầu, đôi mắt to ảm đạm.
Lúc ăn cơm tối, Diệp Lương Nhất bắt được cơ hội lại đùa Trần An An một phen, nhìn bộ dáng Trần An An khuôn mặt hồng hồng, tâm tình thật tốt, thậm chí vẫn duy trì đến sáng hôm sau, tươi cười hơn rất nhiều so với bình thường, làm cho các y tá nhỏ ai cũng sáng mắt lên, lén lút bàn tán.
Gần đây Diệp Lương Nhất đang chuẩn bị làm phẫu thuật ung thư dạ dày cho một cô bé đang học trung học tên là Triệu Lâm, vốn nên tiến hành sớm, chỉ là thân thể Triệu Lâm không tốt lắm, nên mới kéo dài đến bây giờ.
Buổi sáng, theo thường lệ Diệp Lương Nhất đi đến phòng bệnh kiểm tra tình hình của Triệu Lâm, phát hiện thân thể của cô bé đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước đó, cứ tiếp tục như vậy, qua một hai ngày nữa là có thể phẫu thuật được rồi.
Cô gái nhỏ tuy rằng bị ung thư nhưng lại rất lạc quan, trên mặt luôn luôn tươi cười, lại khiến cho người ta nhìn mà đau lòng. Diệp Lương Nhất xoa xoa đầu cô, cổ vũ vài câu, vừa định rời khỏi phòng bệnh, chợt nghe Triệu Lâm ở phía sau rụt rè hỏi: “Bác sĩ Diệp, ngày mai cháu có thể xuất viện một lần không? một tiếng là được rồi."
“không được." Diệp Lương Nhất nhíu mày, “Trước khi phẫu thuật cháu tuyệt đối không thể ra ngoài!"
“Vậy sao?" Triệu Lâm thất vọng cúi đầu, “Nhưng tối mai là đêm Giáng sinh, lớp cháu có hoạt động, cháu, cháu rất muốn tham gia......"
Đêm Giáng sinh? Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải của Triệu Lâm, thanh âm phóng nhu, “Chờ cháu khỏe lại, muốn bao nhiêu đêm Giáng sinh cũng được."
Ra khỏi phòng bệnh của Triệu Lâm, Diệp Lương Nhất lại đi kiểm tra vài bệnh nhân nữa, xong mới trở về văn phòng của mình. Đặt ống nghe và tài liệu lên bàn, chuyện đầu tiên chính là xem lịch ngày mai.
Đêm Giáng sinh, hắn nhìn chằm chằm vào cái số hai mươi tư kia một hồi lâu, bỗng nhiên cong môi cười, lấy điện thoại di động ra, “Tôi muốn đặt hai chỗ, gần cửa sổ, tối hai mươi tư......"
-----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bác sĩ Diệp: Trần An An, em nhìn chằm chằm máy tính làm gì?
Trần An An [ chảy nước miếng ]: Ngôi sao này thật đẹp trai a, nhìn bao nhiêu cũng không chán!
Bác sĩ Diệp [ cố nén phẫn nộ ]: Em không nghĩ tới mắt sao? Anh nói cho em, Trần An An, em cứ tiếp tục nhìn máy tính nữa sẽ bị mù mắt!
Trần An An [ hoảng sợ ]: thật vậy à? Nhưng làm sao bây giờ, anh ấy thật dễ thương......
Bác sĩ Diệp [ không biết xấu hổ ]: Nhìn anh là được.
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu