Cô Nàng Xinh Đẹp Của Tổng Tài

Chương 6

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình.

Cửa vừa mở ra, thấy Sâm Xuyên đi đến, bên cạnh còn dẫn theo một người gái vô cùng xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, khiến tầm mắt mọi người nhất thời đều đặt lên người cô.

“Bắt đầu họp." Phát hiện thấy tầm mắt mọi người đều không rời khỏi người Vân Vi, trong lòng Sâm Xuyên không khỏi tức giận, giọng điệu lạnh nhạt khiến mọi người sợ đến cúi đầu, không ai dám nhìn nữa.

Thật không chịu nổi!

Sâm Xuyên liếc bên cạnh một cái, Vân Vi không vui lườm lại hắn một cái.

Bắt đầu họp thì bắt đầu họp, làm gì dữ vậy? Hắn không thấy sự xuất hiện của hắn làm không khí phòng họp trong nháy mắt trở nên nặng nề à?

Lại trừng mắt nhìn hắn một cái, Vân Vi mang theo nụ cười dịu dàng, ưu nhã ngồi bên cạnh hắn.

Song, mỗi khâu bắt đầu run run rẩy rẩy báo cáo tình hình kinh doanh nửa tháng này.

Nhân cơ hội này, Vân Vi nhìn những nhân viên chung quanh, nét mặt có chút thất vọng.

Cô bĩu môi, trong lòng thầm than.

Công ty này tuyển người như thế nào vậy? Toàn tuyển đàn ông đến làm việc, phụ nữ sao lại ít như vậy!!! Ở đây ít nhất cũng 40 chủ quản, vậy mà chỉ có 7,8 chủ quản là nữ.

Con gái Nhật Bản đều không cần việc làm sao? Ghét.

“Ah?" Vừa nâng mắt, Vân Vi phát hiện một vị nữ chủ quản ngồi ở phía trước, hình như không ngừng nhìn về hướng này.

Cô ấy là đang nhìn…………….Kurosawa Sâm Xuyên? Không hiểu tại sao, trong lòng cô cảm thấy ghen tuông.

Cô gái kia dù không được xem là đẹp như tiên, nhưng cũng coi như xinh đẹp, nhìn gương mặt cô ấy có thể đoán, cố ấy chắc khoảng 27,28 tuổi!!

Hơi già một chút. (==)

Cau mày, cô cố gắng xem nhẹ cảm giác chua chát trong lòng.

Nhưng cô đến đây là tìm phụ nữ có thể hấp dẫn Sâm Xuyên! Nếu cô nhớ không lầm thì hắn cũng 32 tuổi rồi phải không? Cũng rất xứng đôi.

“Tại sao kim ngạch kinh doanh của nửa tháng này lại thấp hơn tháng trước? Kế quả tôi muốn không chỉ có những thứ này." Ngồi tại chỗ, Sâm Xuyên lạnh lùng quét mắt nhìn mỗi một nhân viên.

(kim ngạch: tiền ấy @@)

Giọng điệu của hắn khiến Vân Vi ngồi bên cạnh nhíu chặt chân mày, đối với vẻ lãnh khốc như vậy của hắn cảm thấy vừa xa lạ lại vừa ghét.

“Tôi đã cho các người một cơ hội, bây giờ kết quả lại như thế này, các người sẽ ăn nói với tôi ra sao? Tập đoàn Kurosawa trả cho các người nhiều tiền lương như vậy, không phải mời các người đến chơi, cũng không phải mời các người đến làm khách du lịch, nếu các người không thực hiện được yêu cầu của tôi, tôi trả nhiều tiền cho các người như vậy làm gì?"

Nghe hắn nói những lời vô tình như vậy, mọi người ai nấy cũng đều cúi đầu, ngay cả dũng khí trả lời hắn cũng không có.

Thật ra không phải mọi người không cố gắn, nhưng mà đây là thời kì kinh tế sa súc, muốn kim ngạch kinh doanh tăng lên đến 70% thật là không phải chuyện dễ dàng.

Huống chi chỉ số tháng này đã tăng lên rồi, cũng gần 68%, so với yêu cầu của Sâm Xuyên cũng đâu chênh lệch mấy.

( ạch _ _! 2%)

Nửa tháng này, mọi người làm đến muốn chết muốn sống ( đại khái là chết lên chết xuống), ít nhất cũng có 10 ngày không về nhà, tận tâm tận lực làm, chỉ vì đạt tới yêu cầu của hắn, nhưng mà, vẫn không đạt đến tiêu chuẩn của hắn.

Ôi ôi ôi………….mọi người chỉ dám nghĩ trong lòng, căn bản không ai có dũng khí phản bát lại lời nói tàn nhẫn cùng vô tình của tổng tài

Phòng họp yên tĩnh không tiếng động, có thể nói ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng động.

Ngoại trừ Vân Vi cùng Sâm Xuyên, hai người ngồi trên ghế nhìn mọi người thì mọi người hầu như không ai có dũng khí ngẩng đầu lên.

Giữa lúc bầu không khí ngưng trọng một mảng nặng nề thì Vân Vi đột nhiên đứng lên, nhìn tài liệu mỗi người một chút.

Sâm Xuyên không nói lời nào, lẳng lặng nhìn động tác của Vân Vi, muốn nhìn xem cô rốt cuộc định làm gì.

Chỉ chốc lát———————

“Kết quả như vậy rất tốt!" Cô lên tiếng khích lệ sự cố gắng của mọi người.

Mọi người đang cúi đầu nhất thời kinh ngạc, tất cả ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

“Anh làm gì phải gây khó khăn cho người ta như vậy? 68% và 70% cũng chỉ chênh lệnh 2% thôi, nhất định phải nghiêm khắc như vậy sao?" Cô đi đến trước mặt Sâm Xuyên nhàn nhạt nói, không ủng hộ bộ dạng lạnh lẽo ép người của hắn.

“Anh nhìn mọi người một chút xem, tinh thần không được tốt với dáng vẻ thiếu ngủ nghiêm trọng thế này, có thể thấy mọi người đã rất nỗ lực."

Cô chỉ chỉ nam nam nữ nữ có mặt tại đó, quả thật vẻ mặt mọi người đều vô cùng nghiêm trọng, mắt thì bị thâm quần, tóc tai rối bời, thậm chí còn có một số người mặc áo sơ-mi trắng nhưng bị ngả vàng lại có nếp gấp, xem ra là ở công ty mấy ngày không về nhà nghỉ ngơi

Ai~~ Thật đáng thương.

“Ít đi 2% tương đương với ít đi 3 tỷ." Sâm Xuyên nhàn nhạt trả lời.

Từ lúc cô mở lời, vẻ nghiêm túc trên mặt hắn đã sớm rút đi, chỉ là vẫn tò mò muốn xem cô định làm gì.

“3 tỷ? Vậy 68% không phải là 102 tỷ ………..Này! Nhiều tiên như vậy định làm gi! Sống không dùng hết đến chết cũng không thể mang theo, anh có nhiều thời gian để xài hết số tiền này sao?" Cô cả gan để tài liệu xuống, đứng chống nạnh trước mặt Sâm Xuyên nói, không phát hiện ra ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Tập đoàn Kurosawa từ trên xuống dười ít nhất cũng có hơn 1000 nhân viên cần phải nhận lương." Đơn giản mà nói, số tiền kia cũng chính là dành cho nhân viên.

“Nhưng giúp anh kiếm tiền cũng là những nhân viên này!" Nói xong Vân Vi chớp chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào, chờ hắn trả lời.

“Hiện tại kinh tế sa súc không phải sao? Bọn họ trong hoàn cảnh như vậy còn giúp anh kiếm được nhiều tiền thế này cũng phải rất tuyệt rồi, chính anh cũng biết điều đó không phải sao?" Đi đến sau lưng Sâm Xuyên, cô không chút ngần ngại nơi này còn có người khác mà tự mình giúp hắn xoa xoa bả vai, giúp hắn thả lỏng suy nghĩ một chút.

“Có lẻ anh sẽ lo lắng mọi người vì anh khen ngợi mà tự cao đắc ý, nhưng cũng phải đứng mực quan tâm nhân viên, thỉnh thoảng cũng nên khích lệ mọi người một chút, so với bộ dạng băng lãnh hù chết người kia còn tốt! Mọi người cũng sẽ bởi vì anh khen ngợi mà cố gắn hơn!"

Cô vừa nói vừa nhấn xuống bả vai cứng ngắc của hắn, giọng nói nhẹ nhành, có tác dụng làm dịu lòng người.

Mỗi người có mặt nghe lời cô nói, ai nấy đều cảm động muốn khóc, ánh mắt mọi người vô cùng cảm kích nhìn về phía cô.

Như vậy xem ra Vân Vi cũng là một cô gái có tấm lòng hiền lành và tốt bụng tựa như Thiên Sứ, phía sau cô còn phát ra một thứ ánh sáng mạnh mẽ giải thoát mọi người khỏi gian khổ, trên mặt lại mang nụ cười ngọt ngào, cũng phần nào an ủi tâm hồn mọi người.

Đứng lúc này, mọi người phát hiện………..tổng tài đáng sợ của bọn họ đang cười……

Ông trời! Có phải sắp có bão rồi.

“Được rồi! Có lẻ do tôi có chút nghiêm khắc. Thật ra biểu hiện của mọi người rất tốt, hi vọng trong thời kì kinh tế sa súc này mọi người vẫn giữ được thành tích như vậy.Tan họp."

Vừa nói xong, Sâm Xuyên liền xoay người , kéo Vân Vi đang đứng ở phía sau rời đi. Lúc này dù nụ cười trên mặt đã không còn nhưng vẻ dịu dàng và ấm áp lại hiện lại trong mắt, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Mãi đến khi hai người rời đi, cửa đóng lại, mọi người vẫn bị vây trong khiếp sợ, thật lâu không nói nên lời.

Có nghe nhầm không?! Tổng tài luôn luôn lạnh lùng, nghiêm khắc mới vừa rồi khích lệ bọn họ! Còn nói biểu hiện của họ rất tốt?!

Có người không nhịn được nở nụ cười ngây ngốc.

Ha ha ha! Từ lúc bọn họ vào công ty đến nay, đây là cuộc họp tốn ít thời gian nhất, chỉ tốn………………40 phút!!!

Mọi người ngây ngô cười, cười ngây ngốc, sững sờ, kinh ngạc, thích thú cùng vui sướng với lời khen ngợi khó có được vừa rồi

Càng làm cho người ta tò mò là, cô gái kia rốt cuộc là ai? Nữ thần giải cứu bọn họ rốt cuộc là người phương nào, có thể chế ngự được tổng tài?!

Vì nghĩ cho cuộc sống tương lai, bọn họ nhất định phải nghĩ biện pháp tìm ra thân phận của cô, xin cô ở lại bên cạnh tổng tài mãi mãi!!

————–@@@—————

“Lần này như em mong muốn rồi chứ?"

Đứng trước bán làm việc, Sâm Xuyên nhìn vẻ mặt đắc ý, cười không khép miệng của Vân Vi , vẻ mặt hắn không biểu cảm, làm cho người ta không sao đoán được suy nghĩ của hắn.

“Anh ở đây nói gì vậy?" Vân Vi nghiêng đầu, đồi mắt thông minh phát ra anh sáng trong suốt, vẻ mặt ngây thơ, thật giống một cô bé nhỏ cá tính đơn thuần.

“Ở trước mặt các chủ quản trách mắng tôi, có phải làm em rất vui mừng?" Hắn đi đến cạnh cô, một tay kéo cô lên, sau đó ngồi xuống ghế, kéo cô để ngồi trên đùi mình.

“Không có nha! Tôi thực sự cho là anh đối với mọi người quá nghiêm khắc rồi." Cô không nghĩ mình ngồi trên đùi Sâm Xuyên có gì là không đúng, chỉ thấy rất thoải mái, lại ấm áp như đang nằm trên nệm dày, liền dựa cả thân thể vào người hắn.

“Tên tuổi của tôi bị hạ thấp cùng với hình tượng bị hao tổn." Sâm Xuyên ở sau lưng cô, vẻ mặt toan tính khẽ vuốt tóc cố, trong giọng nói không có nửa điểm không vui, ngược lại còn có vui thích.

“Vậy sao? Tôi lại không nghĩ vậy, không chừng ngược lại mọi người sẽ thích anh hơn." Vân Vi nghiêm túc nói.

“Mọi người cũng sẽ thích em." Tựa vào đầu vai cô, trong hơi thở ngập tràn mùi hương thuộc về riêng cô làm hắn mê muội, chìm đắm trong mùi hương đó.

Bàn tay to của hắn đột nhiên siết thật chặt làm cô rơi vào vòm ngực của hắn, Vân Vi cảm nhận đươc hơi thở ấm áp của hắn, đến khi bản thân bị hắn ôm đến hít thở khó khăn thì cô mới phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần.

Chưa từng cùng đàn ông tiếp xúc thân mật như vậy, nhịp tim Vân Vi gia tăng, cô cảm thấy mặt mình nóng lên, nhiệt độ cơ hồ có thể tạo thành bão.

“Anh ôm tôi chặt quá, tôi, tôi không thể hít thở." Cô mơ hồ nói với hắn, thân thể không ngừng nhẹ giẫy giụa, muốn cùng hắn giữ khoảng cách.

Cuối cùng Sâm Xuyên cũng buông tay để cô rời khỏi người hắn. Trong lòng hắn thầm thở dài, vì phải buông cô ra mà cảm thấy nuối tiếc.

Trời ạ! Sao cô lại như vậy? Vân Vi ngồi trên ghế salon, trong mắt xuất hiện sự luống cuốn cùng kinh hoàng trước nay chưa từng có, cô vươn tay sờ mặt mình, tim không ngừng cuồng loạn đập thình thình, tựa như muốn từ trong miệng vọt ra ngoài.

Cô càng lúc càng quen có Sâm Xuyên phải không? Nhớ tới bản thân mình vừa rồi thoải mái để hắn cầm tay, bây giờ lại dựa vào ngực hắn cảm thấy ấm áp như vậy, cô luôn không để đàn ông có những hành động như vậy đối với mình nha! Lần này vì sao lại như vậy?

Còn nữa, cô không bao giờ vì đàn ông mà đỏ mặt, nhưng cùng hắn chung sống mấy ngày nay, dường như cô thường hay vì mối quan hệ với hắn mà đỏ mặt cùng không tự nhiên.

Rốt cuộc là vì sao? Điểm này không giống bản thân mình!

Vì sao vùa chạm mặt hắn, cô liền trở nên không được tự nhiên?

“Sao vậy? Rất nóng sao?" Không biết từ lúc nào Sâm Xuyên đã ngồi bên cạnh Vân Vi, hắn nhẹ giọng hỏi thăm, vươn tay ra, đặt lên trán cô cảm nhận nhiệt độ, vẻ mặt cũng mang lo lắng.

Hành động của hắn nhất thời khiến Vân Vi không kịp phản ừng, làm cô sợ đền mức nhảy dựng lên, gương mặt mê hoặc nhỏ nhắn tràn ngập kinh hoàng nhìn về phía hắn.

“Còn mệt mỏi sao?" Hắn đứng lên định đỡ cô sang phòng bên cạnh nghĩ ngơi.

Vân Vi bởi vì hành động của hắn mà luống cuốn lùi bước, cũng là muốn cùng hắn giữ một khoảng cách.

“Em sao vậy?" Sâm Xuyên không muốn để cô lại lùi bước, hắn đi lên phía trước một bước, bàn tay không tốn chút sức liền kéo tay cô.

Hắn hơi dùng sức, Vân Vi liền va vào vòm ngực hắn, bị hắn ôm.

“Thả, buông tôi ra." Chạm đến lồng ngực hắn, ngửi thấy mùi xạ hương trên người hắn, tay chân cô luống cuống muốn đầy hắn ra.

Sự thông minh ngày thường không biết đã đi đâu, trong đầu cô một mớ hỗn loạn, Vân Vi sợ, cô không ngừng muốn thoát khõi vòng tay hắn.

Ở trong ngực hắn, cô cái gì cũng không thể nhớ, cái gì cũng không thể nghĩ, ngay cả tài an nói lưu loát lúc này cũng tuyên bố đình công..

Này!.Bản thân mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt kích động của cô Sâm Xuyên có phần sáng tỏ (hiểu), hắn cảm thấy kinh ngạc, thì ra cô đồi với hắn không phải không có cảm giác, chỉ là đang trốn tránh.

Một điều này thôi làm trong trong lòng hắn ngập tràn vui sướng.

Hắn dùng sức ôm cô, không cho cô có chút nào kháng cự, tiếp đó hắn không nói một lời, bà đạo cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

“Anh………" Mùi xạ hương quanh quẫn trong mũi giờ truyền vào trong miệng, Vân Vi giật mình mở to đôi mắt, gương mặt Sâm Xuyên càng lúc càng gần mặt cô, từ trong mắt hắn, cô thấy nét mặt mình phúc tạp cùng rối loạn.

Ánh mắt hắn dịu dàng mang theo sự bá đạo, nụ hôn của hắn, an ổn tâm trạng hoảng loạn trong lòng cô, dẹp đi sự luống cuống trong cô, nụ hôn vừa ấm áp lại vừa ẩm ướt, lấy dáng vè bá đạo cùng cuồng ngạo chiếm lĩnh tâm hồn cô, thân thể cô vô lực dựa vào người hắn, giống như người say rượu vậy, toàn thân nhẹ nhàng.

Đôi tay cô níu chặt lấy cổ áo hắn, lại không có sức lực nên chậm rãi buông xuống, sau một hồi cuồng nhiệt hôn, hai người dựa vào nhau, Vân Vi chậm rãi dũi tay đến sau lưng Sâm Xuyên, vòng tay ôm hắn thật chặt, cô cảm thấy thân thể hắn khẽ run, vòng tay cô càng thêm siết chặc.

Đây chính là hôn sao? Hai người trong lòng không ngừng tự hỏi bản thân, giống như muốn mang người kia hòa nhập vào thân thể, trở thành một phần thân thể của chính mình, đó là hôn?

Ai ngờ được, cả hai người điều kiện hoàn hảo như vậy, mãi cho đến bây giờ, mới chính thức trải nghiệm lần đầu tiên hôn.

Mãi cho đến khi cả hai không ai còn hơi sức tiếp tục, hai người họ mới lưu luyến rời khỏi môi nhau.

Nhìn đôi môi đỏ tươi của cô, Sâm Xuyên hài lòng đưa tay xoa nhẹ kiệt tác của mình, mà Vân Vi vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi, thật lâu cũng chưa ổn định xong tâm tình.

“Có khỏe không?" Thấy tâm trạng cô thoáng rối loạn, hắn lại lần nữa mang cô ôm vào ngực, muốn làm rối loạn suy nghĩ của cô, không muốn để cô nghĩ nữa.

“Tôi, tôi muốn đi nhà vệ sinh." Chống đỡ thân thể mềm mại không vững, Vân Vi không còn sức để nói.

Hắn ôm quá đáng sợ, ở trong ngực hắn, cô căn bản không thể ổn định tâm trạng, mang mọi chuyện suy nghĩ thật rõ ràng.

“Không trốn tránh anh." Trong giong nói hắn chứa nồng dâm khẩn cầu.

Nghe được giọng hắn mang theo khổ sở, Vân Vi giật mình ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt mang nét đau thương cửa hắn.

“Anh……"

“Không cần trốn tránh anh." Hắn nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt như tuyên cáo dù cô có như thế nào trốn tránh lòng mình, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

“Tôi……..Ai~~~~" Cô gật đầu một cái, bị sự kiên trì trong mắt hắn đánh bại.

Nhưng dù đồng ý không trốn tranh hắn, cô vẫn phải tìm một nơi không có hắn, không bị quấy nhiễu mà suy nghĩ kĩ xem rốt cuộc bản thân mình xảy ra chuyện gì.

Tất cả kế hoạch của cô, cũng bởi vì nụ hôn vừa rồi mà rối tung rồi.

“Ít nhất có thể cho tôi chút không gian yên tĩnh không?"

“Được." Sâm Xuyên làm sao không hiểu tâm trạng của cô, hắn cũng không muốn nhanh chóng ép cô như vậy, chỉ là hắn sợ, hắn sợ mình vừa buông tay, cô sẽ đồi ý.

Nhưng giờ phút này, ánh mắt cô lại để lộ sự cầu xin mãnh liệt như vậy, hắn chỉ còn cách gật đầu đống ý.

“Tôi biến anh bận rộn, cho nên không làm phiền anh, tôi tự mình đi dạo trong công ty một chút, sẽ không đi ra ngoài." Sự lo lắng của hắn đối với cô viết toàn trên mặt, Vân Vi không đành lòng để hắn lo lắng, nên cho hắn một sự đảm bảo.

“Ừ."

Nhìn vẻ cảm kích trên mặt cô, Sâm Xuyên phái hiện hắn vẫn còn nhiều điều không hiểu về cô.

Thì ra đối với tình yêu, cô ấy cũng rất yếu ớt.

Có phải vì vậy, nên cô mới không dám yêu?

Nhưng dù như thế nào, hắn tin tưởng chỉ cần mình có lòng, cuối cùng cô cũng sẽ thuộc về hắn.

—————@@@—————

Mang theo một mớ hoảng loạn cùng những câu hỏi không có lời giải đáp, Vân Vi rời khõi phòng làm việc của Sâm Xuyên, hai mắt cô vô hồn, nhìn con số không ngừng giảm xuống của thang máy.

Rối loạn, hoàn toàn rối loạn. Cô phiền lòng dựa vào tấm kiếng, ngẩn người ra.

Mình càng lúc càng không giống mình, đầy rốt cuộc là vì sao?

Nhớ đến nụ hôn vừa rồi, cô vô thức vươn tay, khẽ vuốt môi mình, nhất thời có một sự ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc rót vào tim.

Không biết trên mặt mình có bao nhiêu là vui vẻ, khóe miệng cô không tự chủ nở nụ cười.

Nhớ đến gương mặt Sâm Xuyên, tim cô lại không ngừng đập rộn ràng.

Điều này thật không giống cô, cả người cô dường như thay đổi hoàn toàn vậy, trong đầu chỉ toàn bóng dáng của hắn, rốt cuộc là vì sao?

Quay đầu, Vân Vi thấy được bóng người trong kiếng, cô……….chấn động.

Đó……..là cô sao? Gương mặt nhàn nhạt đỏ, đôi mắt to xinh đẹp cũng bị vây một tầng sương mù, vẻ mặt như người đang yêu.

Yêu?

Trong đầu xuất hiện một câu trả lời không khõi làm lòng cô gợn sóng.

Cô yêu? Người đó là Sâm Xuyên?

Trời ạ! Cô đang làm gì vậy, chuyện gì mà càng lúc càng rối loạn vậy chứ?

Tựa trán lên tấm kiếng, giờ phút này cô thật sự muốn đập đầu mình, để những phiền não kia nhanh chóng biến mất.

Lúc này, cửa thang máy mở ra.

“Tổng tài phu nhân."

Đứng bên ngoài là một số chủ quản trong số người lúc nãy vừa bi Sâm Xuyên trách mắng, bọn họ vừa phát hiện nữ thần trong thang máy thì lập tức hô to.

Mặc dù không biết thân phận thật của cô là gì, nhưng sau khi thảo luận, mọi người nhất trí cho rắng, phụ nữ có thể xuất hiện bên cạnh tổng tài, phải là tổng tài phu nhân mới đúng.

Bọn họ còn đang buồn phiền, không biết làm thế nào mới gặp được cô, cùng cô nói chuyện một chút thì không ngờ cô lại xuất hiện trước mặt bọn họ như thế này.

“Ah? A, mọi người khòe, muốn đi thang máy thì vào đi!" Trước mắt đột nhiên xuất hiện một nhóm người, khiến Vân Vi không có thời gian suy nghĩ về vấn đề của mình, vì vậy cô nở nụ cười quyến rũ, chớp chớp mắt mấy cái, chào hỏi mọi người.

Mọi người lắc đầu một cái, ý muốn nói không đi thang máy.

“Không vào sao? Vậy tiếp tục cố gắng làm việc nhé!" Cô nhẹ giọng nói, động viên mọi người người, sau đó nhấn nút đóng cửa.

Đang lúc cửa thang máy sắp đóng lại, nụ cười ngoài miệng của Vân vi cũng sắp rút đi thì có người lại đưa tay chặn cửa thang máy, cửa thang máy lần nữa lại mở ra.

“Có chuyện gì sao?" Vân Vi không hiểu hỏi.

Có chuyện gì xảy ra với những người này vậy, không phải mới vừa lắc đầu nói không đi sao? Thế sao bây giờ lại ngăn cửa thang máy ?

Bị cô hỏi như vậy, mọi người đứng ngoài cửa không ngừng đùng đẩy nhau, nhưng không một ai nói chuyện.

Cuối cùng, một người đàn ông bị mọi người đầy về phía trước, sắc mặt lúng túng nhìn Vân Vi nói: “Cái đó, Tổng tài phu nhân, không, không biết cô có thời gian, tôi, chúng tôi…………..muốn, muốn cùng người nói chuyện một chút." Hắn nói lắp bắp, chỉ sợ cô cự tuyệt.

Tổng tài phu nhân? Sâm Xuyên nói với mọi người về thân phận của cô rồi sao?

“Cùng tôi nói chuyện một chút?" Nghiêng đầu, cô không hiểu, chuyện gì khiến mọi người phí thời gian đứng toàn bộ ở nơi này, lại vừa lúng túng vừa đổ mổ hôi.

( =]] nhìu chiện đũi hết là vừa)

Nghe cô hỏi, mọi người dùng sức gật đầu, biểu đạt ý muốn mãnh liệt.

“Được rồi!" Cô gật đầu một cái, sau đó cùng những chủ quản kia, bộ dạng cứ như ăn trộm vậy, nhanh chóng chạy vào phòng họp.

Dù sao chuyện của bản thân cũng không lập tức hiễu rõ ràng được, thôi thì đến xem mọi người có chuyện gì mà lại thận trọng như vậy, đối với người con gái lần đầu tiên đến công ty như cô lại có thỉnh cầu.

Vào phòng họp, Vân Vi thật sự giật mình, những chủ quản lúc nãy tham dự cuộc họp vẫn còn ngồi ở vị trí cũ, sau khi thấy cô đến, vẻ nặng nề trên mặt mọi người lập tức biến mất.

Ngồi ở vị trí vừa rồi, Vân Vi đặt tay lên bàn, giơ tay chống cằm của mình, vẻ mặt tò mò.

“Được rồi! Nói đi. Có chuyện gì khiến mọi người dè dặt lại nghiêm túc như vậy."

Giọng điệu của cô vô cùng nhẹ nhàng, tâm trạng mọi người vốn đang căng thẳng, nghe xong lời cô nói, cũng hơi thả lỏng tâm tình.

“Là, là vầy, tôi, chúng tôi hi vọng………..không, là khẩn xin cô, xin cô ở lại bên cạnh tổng tài." Một người đàn ông chừng hơn 30 tuổi, lấy hết can đảm đứng lên nói, mở miệng trước, vẫn không quên lau mồ hôi trên trán.

Lời hắn vừa nói xong, mọi người liền gật đầu không ngừng.

“Thật xin lỗi, hình như tôi không nghe rõ, xin hỏi mọi người vừa nói gì, có thể nói lại lần nữa không?" Vẻ mặt Vân Vi có chút cứng ngắt, cô nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không.

“Xin cô, xin cô ở lại bên cạnh tổng tài." Phía sau truyền đến giọng một người con gái, thanh âm lớn đến nỗi khiến tất cả mọi người có mặt ai cũng đều nghe thấy, bao gồm cả Vân Vi, cũng nghe rõ ràng.

Vân Vi nhìn về phía người con gái vừa nói chuyện.

Là cô ấy, người con gái trong khi họp không ngừng nhìn về phía Sâm Xuyên.

“Vì sao vậy?" Cô ấy không phải có ý với Sâm Xuyên sao? Tại sao ngược lại hi vọng cô ở bên cạnh hằn?

“Bởi vì…………cô ở bên cạnh tổng tài, mọi người, mọi người mới có thể trãi qua những ngày tốt đẹp." Cô ấy cúi đầu suy nghĩ một lúc, mới chậm rãi trả lời.

“Tôi ở lại bên cạnh Sâm Xuyên, mọi người mới có những ngày tốt lành?" Vì sao?

“Mấy ngày nay, chúng tôi phát hiện tâm trang của tổng tài hình như rất tốt, mọi người cũng không cần phải lo lắng đề phòng." Một người chủ quản giải thích.

“Đúng vậy, tổng tài cũng không thường xuyên gọi chúng tôi lên tầng 70." Người còn lại cũng đi theo phụ họa.

“Lúc đi họp cũng không làm người ta thấy áp lực."

“Vẻ mặt của anh ta cũng không còn đáng sợ như trước."

“Đúng vậy! Nhất là đôi mắt của anh ta cũng không còn kinh khủng như trước."

“Đúng vậy! Đúng vậy! Giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi khá nhiều."

Mọi người ở đây, anh một câu tôi một câu nói không ngừng nghỉ, xem ra đối với Sâm Xuyên chất chứa không ít thành kiến cùng sợ hãi.

“Vì vậy?"

“Chúng tôi nghi ngờ………tổng tài thay đổi là bởi vì cô." Cô gái kia lớn tiếng nói.

“Chỉ cần cô vẫn bên cạnh tổng tài, cuộc sống của mọi người cũng sẽ không khó khăn nữa." Người còn lại ánh mắt mang theo vẻ cầu xin nhìn về Vân Vi.

“À! Tôi hiểu rồi." Thì ra chuyện là như vậy, Vân Vi nhẹ nhàng cười.

Nghe mọi người nói Sâm Xuyên vì cô mà thay đổi, nói cô không vui sướng thì đúng là gạt người.

“Cô muốn tôi ở lại bên cạnh Sâm Xuyên, vậy còn cô? Không phải cô thích anh ta sao?" Cô nhìn về phía nữ chủ quản, trong giọng nói mang theo sự tò mò, trong lòng cũng có chút quan tâm đáp án của cô ấy.

Câu hỏi của cô khiến mọi người thở mạnh vì kinh ngạc, tất cả ánh mặt đều dồn về phía nữ chủ quản.

Người bị kêu tên đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó mới dùng sức lắc đầu không ngừng, chỉ thiếu điều cái đầu còn chưa rớt ra thôi.

“Tôi? Tôi làm sao có thề thích tổng tài?!!" Cô vươn tay, lắc không ngừng, để biểu dat tâm trạng của mình với Vân Vi.

Làm ơn………Cô còn muốn sống!

Tổng tài đúng là đẹp trai, nhưng còn số phận của cô thì sao!! Nếu ngày nào cũng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của anh ta, không bị chết cóng cũng bị hù chết.

“Nhưng hôm nay tôi thấy cô không ngừng nhìn về Sâm Xuyên, không phải sao?" Vân Vi nói rõ, mọi người lại vì lời nói của cô mà lần nữa nhìn về nữ chủ quản.

“Không, không, tôi không có nhìn tổng tài………….mà là nhìn cô." Cúi đầu, cô nhỏ giọng nói.

“Nhìn tôi?" Lần này Vân Vi ngây ngẩn cả người. Nhìn cô làm gì?

“Bởi vì tôi thấy rất phục cô có dũng khí lớn như vậy đứng bên cạnh tổng tài, lúc nói chuyện với anh ta lại rất tự nhiên, hơn nữa không thèm để ý đến vẻ mặt đáng sợ của anh ta." Cô nhỏ giọng nói, chỉ sợ câu trả lời của mình khiến Vân Vi tức giận.

“Ha ha ha!" Vân Vi chợt vươn tay, che miệng cười ra tiếng.

Thì ra là do bản thân nghĩ quá nhiều, Vân Vi cười mình bị bệnh đa nghi quá nặng, lại vì những người này đối với Sâm Xuyên cảm thấy sợ hãi mà buốn cười.

“Được rồi! Tôi hiểu rõ rồi." Cô thả tay xuống, vẻ mặt thành thât mà nói.

Mọi người nghe cô nói…., cứ ngỡ cô sẽ đồng ý ở lại bên cạnh Sâm Xuyên, mới dùng sức thở một hơi dài, thì lại nghe cô nói: “Tôi sẽ suy nghĩ, suy nghĩ yêu cầu của mọi người."

Nghe vậy, mọi người nản chí rủ vai, có người còn thất vọng mà ngả người tựa vào ghế, vì tương lai không thể nào đoán được.

“Được rồi! Tôi cũng nên rời đi, nếu ra ngoài lâu quá, Sâm Xuyên không tìm thấy tôi sẽ nghi ngờ." Vân Vi đứng lên, cười nhìn mọi người, sau đó liền xoay người rời đi, bỏ lại một nhóm người với vẻ mặt đờ đẫn.

Vân Vi bước vào thang máy, thẳng lên tầng 70.

Nghe mọi người nói, không biết vì sao tâm trạng cô trở nên thật vui vẻ, cứ như mọi chuyện đã được giải quyết dễ dàng.

Miệng ngân nga một bài hát không rõ tên, trên mặt cô nở nụ cười ngọt ngào.

Trước hết cứ như vậy đi! Cô quyết định.

Nghĩ quá nhiều thì cũng vô dụng, đem mọi phiền não để sang một bên, trước tiên nên hưởng thụ cuộc sống này, dù sao một hai tháng này cũng không tệ, Sâm Xuyên đối với mình không phải rất tốt sao? Cuộc sống như thế có lẻ không tồi.

Cửa thang máy vừa mở ra, Vân vi định đi ngoài thì đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo ra khỏi cửa, sau đó cô rơi vào vòm ngực ấm áp quen thuộc.

Biết người đến là ai, cô an tâm dựa vào ngực hắn, lắng nghe từng nhịp đập mạnh mẽ của tim hắn, mùi xạ hương nhàn nhạt tiến vào trong mũi cô, nhất thời làm cô thả lỏng, cô cũng đưa tay vòng chắc hông hắn.

“Anh vừa mới nghĩ, nếu cửa này mở ra, em vẫn không xuất hiện trong đó, anh liền đi tìm em." Mùi hương trên người cô khiến tâm tình vốn đang căng thẳng của hắn đột nhiên biến mất.

Từ lúc cô rời đi đến giờ, hắn căn bản không có tâm trạng làm việc, trong đầu hắn nghĩ, nếu như cô rời đi, trở lại trong lớp vỏ bọc của mình, thì hắn nên làm gì.

Vì vậy từ lúc cô vào tháng máy rời đi, hắn liền đứng mãi ở nơi này, cũng không thèm để ý đến thư ký không ngừng dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.

Nhưng thật may, cô không lùi về thế giới của mình mà trốn tránh hắn, vẫn yên ổn trong ngực hắn, chấp nhận để hắn ôm.

“Vậy anh thật may mắn, mới nghĩ thôi mà tôi đã xuất hiện liền." Cô dĩ nhiên không biết Sâm Xuyên đứng ở đây bao lâu, từ lúc cô rời đi đến giờ, ít nhất cũng phải 30 phút.

Giọng điệu Vân Vi nhẹ nhàng, khiến Sâm Xuyên cảm thấy kì lạ. Hắn khẽ đẩy cô ra, cẩn thận quan sát cô.

“Sao?" Vân Vi không hiểu, nhìn vẻ mặt kì lạ của Sâm Xuyên.

“Em……….có chút kì lạ, có chuyện gì sao?" Hắn không chắc hỏi.

Vẻ mặt Vân Vi không che dấu được sự vui sướng, cùng với vẻ mặt lúc nãy rời đi của cô thật khác xa nhau, làm Sâm Xuyên không thể không nghi ngờ.

“Không có, chỉ là phát hiện một số chuyện." Lắc đầu một cái, cô không muốn nói nhiều, vì bảo vệ những người kia, cô làm sao có thể nói cho hắn biết!

“Vậy sao?" Nụ cười trên mặt cô ấy thật đáng nghi ngờ, hơn nữa lúc nhìn mình còn tỏ vẻ đắc ý.

“Đương nhiên rồi!" Cô dùng sức gật đầu đảm bảo,lại phát hiện thư kí đang ngồi ở sau lưng hắn, vẻ mặt giật mình nhìn hai người họ.

Vân Vi chỉ nhìn hắn rồi nhẹ gật đầu, sau đó không thèm để ý chút nào lướt qua Sâm xuyên, tự mình đi thẳng vào phòng làm việc tổng tài.

“Thật không có chuyện gì sao?" Sâm Xuyên đi theo phía sau, không ngừng hỏi cô, sau đó cũng đi theo vào phòng.

Cho đến khi cửa được đóng lại, thư kí thỉnh thoảng vẫn nghe được tổng tài không ngừng hỏi Vân Vi.

Thật lâu thật lâu sau, hắn mới cầm điện thoại lên, nhấn xuống điện thoại nôi bộ, định mang những gì mình nghe được, thấy được, báo cáo lại cho mọi người.
Tác giả : Thần Hi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại