Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói
Chương 132
Dưới chủ trương của Âm Nhị Nhi, tôi đành rời đi cùng Âm Hạng Thiên, từ chỗ rời khỏi phòng bao tới thang máy, rồi đi một đường tới bãi đậu xe, chúng tôi chỉ im lặng không nói gì đi về phía trước, một câu cũng không nói.
“Sinh nhật vui vẻ." Sau khi lên xe, anh đưa cho tôi một hộp quà màu đậm.
“Cám ơn." Lúc nhận hộp quà tôi liếc nhìn anh một cái, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng đáy mắt lại có thứ gì đó đang bắt đầu khởi động, tâm tình giống như bị đè nén.
“Không mở ra xem một chút sao?" Anh lẳng lặng hỏi.
Tôi luống cuống thu hồi tầm mắt, mở cái hộp ra, bên trong xe không có mở đèn, ánh sáng không được tốt lắm, tôi cầm vật nhỏ để trong hộp lên, mượn ánh đèn nê ông ngoài xe để nhìn, là một cái lược nhỏ, nửa hình tròn, chạm vào cảm thấy mượt mà nhẵn nhụi,
Không khí bên trong xe cực kỳ đè nén, muốn bầu không khí sôi nổi hơn, nên tôi nửa đùa nói một câu: “Tôi phát hiện khí thế của anh nhỏ đi rồi."
Anh vươn tay, giống như muốn chạm mặt tôi, nhưng bởi vì tôi co rúm lại nên trong phút chốc đã dừng giữa không trung.
Anh nắm chặt những ngón tay thon dài, thanh âm khẽ run, nói: “Anh phát hiện, em không yêu anh nữa rồi!"
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay từ sớm tôi đã không thể nói ra được tình cảm tôi đối với anh là dạng gì rồi. Điều duy nhất có thể khẳng định là, tôi không hận anh. Mặc dù, vết thương do anh gây ra cho tôi rất sâu, làm cho tôi cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng mà, ta tôi lại không nhẫn tâm đi hận anh. Hơn nữa, khi nhìn thấy anh rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào đoạn tình cảm đã kết thúc này, lòng của tôi lại đau, không phải vì tình cảm đã chết đi của chúng tôi, mà chỉ đơn thuần đau lòng vì anh. Nhưng, tôi không thể biểu hiện ra, bởi vì, sự kết thúc hoàn toàn này chính là việc tôi chờ đợi đã lâu rồi.
“Tình yêu thay đổi, so sánh với việc đi yêu người khác, tôi lại càng yêu quý bản thân tôi." Tôi khống chế tần số hô hấp của mình, khống chế thanh âm của mình, không muốn lộ ra một chút chua xót nào, nhưng mà, tôi làm không được tốt lắm, chỉ cần lắng nghe là có thể phát hiện, giọng nói của tôi hơi run rẩy, bởi vì trong lòng không bình tĩnh nổi nên hô hấp của tôi trở nên gấp gáp.
“Anh yêu em lại làm em tổn thương, anh cũng yêu chính mình như vậy, mà anh cũng để cho bản thân mình rất khổ sở." Thanh âm của anh không hề chói tau, nhưng giờ phút này nghe những lời như vậy lại làm cho tôi dễ dàng đổ vỡ. Lần đầu tiên nghe anh nói yêu, lại là lúc kết thúc thì trừ sự trầm mặc tôi có thể làm gì đây?!
Anh xoa xoa gương mặt tôi, lần này tôi không có tránh né. Mặc cho những ngón tay ấm áp của anh mơn trớn mặt tôi, lỗ tai của tôi, cuối cùng nắm cằm của tôi: “Bách Khả, nếu anh có thể xáo bài một lần nữa, thì bắt đầu môt lần nữa được không?"
Tôi kinh ngạc nhìn anh thật lâu, cười khổ lắc đầu: “Không quan trọng nữa rồi."
“Ý anh là, cho dù anh bỏ Nhiễm Du, em cũng không cần anh sao?"
Nước mắt xuất hiện nơi hốc mắt, tôi cắn chặt môi dưới, hạ quyết tâm, muốn gật đầu. Nhưng mà, anh chợt dùng thêm sức, làm tôi bị cố định tại chỗ.
“Thật sự em không cần anh nữa sao?" Giọng điệu của anh thật bình tĩnh, khóe môi có một đường cong mờ, nhưng mà cái loại cười như không cười đó làm cho tôi rợn cả tóc gáy. Đáy mắt của anh không có giận, cũng không có đau thương, mà là sự phá hủy quyết tuyệt và ngoan lệ.
“Âm Hạng Thiên, anh đừng như vậy." Tôi sợ, hơn nữa trình độ sợ hãi không phải bình thường, mà là
Sự sợ hãi chưa bao giờ cảm nhận qua.
Anh im lặng không nói, buông lỏng tay ra, sau đó khởi động xe, đột nhiên tăng tốc, xe chạy ra ra khỏi chỗ đậu xe, chạy nhanh trên đường. Cây kim đồng hồ trên mặt đồng hồ không ngừng tiến về phía trước, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.
Càng đáng sợ hơn, hôm nay là đêm giáng sinh, mặc dù gần nửa đêm, nhưng những chiếc xe chạy trên đường cũng không thiếu.
Anh chạy qua mặt những xe khác, xông đèn, xuyên qua dòng xe cộ, giống như đang đang kêu gào cùng tử thần.
Đếm không hết những chiếc xe bị bỏ ở phía sau, phong cảnh ngoài cửa sổ hối hả lui về phía sau, tôi sợ hãi nắm chặt dây an toàn, cố nén cảm giác lảo đảo trong dạ dày.
Rốt cuộc, xe ngừng lại, tôi bất chấp tất cả vọt xuống, ói lên ói xuống, cho đến khi nước chua trong dạ dày không ra được nữa, nôn mửa mới từ từ dừng lại.
“Ói hết rồi sao?" Giọng nói bình tĩnh vang vọng trong đêm khuya, làm cho những tiếng động huyên náo ầm ỹ trong đêm giáng sinh trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Tôi vịn vào ghế dựa lạnh lẽo bên đường đứng thẳng lên, giọng nói mang nức nở, nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?"
Anh bình tĩnh nhìn tôi trong giây lát, nhàn nhạt cười: “Mỗi lần em bị ức hiếp cũng cực kỳ mê người."
Biến thái! Từ đầu tới đuôi của anh đều biến thái!
Tôi muốn rống lên trách mắng bệnh tâm thần này một phen, nhưng mà, mới nôn xong đã làm cho hới sức của tôi biến mất hoàn toàn, giờ phút này bị anh kích thích chỉ có thể run run.
Ánh mắt của anh xẹt qua áo khoác ngoài, hơi nhíu mày lại, tiếp đó lại đưa qua một bình nước, muốn tôi súc miệng. Bởi vì trong miệng vô cùng chua xót, tôi không cự tuyệt. Nhưng mà, anh lại thừa dịp tôi chưa chuẩn bị đã giật áo khoác ngoài của tôi ra.
Tôi sợ hãi kêu to: “Anh làm gì đấy hả?"
“Bẩn." Anh mới nói như vậy xong, lột áo khoác của tôi xuống, tiện tay ném đi, vứt ở trên mặt đất.
Tôi không thể tức giận, cúi người đi nhặt, cũng không phải đau lòng vì quần áo, mà là đi lấy điện thoại di động trong túi ra.
Lúc đầu ngón tay tôi sắp chạm vào quần áo thì đột nhiên anh nhấc chân, đá văng quần áo ra.
“Âm Hạng Thiên, anh quá mức rồi đó!" Tôi cực kỳ phẫn nộ, sự e ngại lúc trước đều bị lửa giận đốt trụi rồi.
“Dù anh có quá mức, em cũng không có lực mà phản kháng, không phải sao?" Anh cười cười xem thường, tiếp đó kéo tôi vào trong xe.
“Anh nói không sai, xác thực tôi không chọc nổi anh, nhưng mà, anh đừng quên, lúc tôi và anh cùng nhau rời khỏi, anh cả và anh hai đều ở đó. Anh không đưa tôi về nhà, bọn họ. . . . . ." Tôi đang nói lời chánh nghĩa kèm thêm sự ác liệt, thì điện thoại di động của anh vang lên.
“Nghỉ một lát, chờ anh nghe điện thoại xong rồi quát nữa." Anh nói như vậy xong, nghe điện thoại, tôi đành phải dừng đề tài lại.
Cũng không biết ai gọi điện thoại tới, chỉ thấy sau khi anh nghe xong, lông mày từ từ nhíu lại, rồi sau đó, lại giãn ra, sau đó nữa, nhẹ nhàng nói một câu “Tôi biết rồi." Tiếp theo liền kết thúc cuộc nói chuyện.
“Cứu tinh của em gọi tới." Anh vừa nói xong, lại khởi động xe lần nữa.
Tinh thần của tôi chấn động: “Anh hai?"
“Đúng."
“Anh ấy nói gì?"
Anh không hề có chút cảm xúc nào, nói: “Muốn anh cho nhà họ Nhiễm một câu trả lời thỏa đáng trước rồi mới thu thập em."
“Anh nói bậy! Anh hai sẽ không. . . . . ." Đang nói bỗng nhiên tôi dừng lại, tôi nhớ tới chuyện Âm Nhị Nhi muốn anh đưa tôi về nhà, khi đó chỉ cảm thấy cổ quái, bây giờ, bỗng nhiên tôi có cảm giác bị bán đi.
Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi: “Tin chưa?"
“Không muốn tin."
“Có tin hay không cũng đều như vậy."
“Tại sao chứ? !" Tôi không khống chế được la hét.
“Dựa vào việc anh ấy là anh trai anh."
“Anh ấy cũng là anh tôi mà."
“Bọn anh quen biết nhau ba mươi năm, hai người mới quen biết ba năm, em cảm thấy anh ấy sẽ giúp ai?"
“Nhưng mà lúc trước anh ấy một mực giúp tôi!" Tôi không hiểu, tôi không hiểu, dù tính tình của Âm Nhị Nhi khác với người thường, nhưng anh ta lấy chuyện chọc tức Âm Hạng Thiên làm thú vui cũng không phải chuyện giả mà!
Anh cười khẽ một tiếng, khoan thai, nói: “Anh ấy chỉ muốn kích thích anh mà thôi."
Trong lòng tôi nghẹn lại, cá gì cũng không nói ra được. Anh thấy tôi sững sờ, đưa tay vuốt vuốt tóc của tôi: “Bây giờ anh không thể nào tức giận, chỉ hy vọng nắm chặt đi ra."
Nhìn cái đức hạnh như ban ơn kia! Thật giống như tôi cầu anh vậy, chỉ là. . . . . . Bây giờ tôi quả thật cầu anh, những thắc mắc cũng không quan trọng, quan trọng là, tôi muốn xuống xe! Cùng một người vui buồn thất thường đồng hành thực sự là quá nguy hiểm, ngộ nhỡ tôi không cẩn thận chọc phải anh, lại chạy xe nhanh một lần nữa, tôi chỉ có thể phun dạ dày ra.
“Tôi muốn về nhà. . . . . . Không, tôi muốn xuống xe." Tôi không cần anh đưa tôi về nhà, để tôi tự do là được rồi.
Anh hừ một tiếng từ lỗ mũi ra bày tỏ sự khinh thường: “Em nghĩ hay nhỉ!"
Tôi rầu rĩ, u oán, cuối cùng là anh cười ác liệt trong những tiếng cười hỗn độn. Đây là tại sao hả?
Không phải kết thúc sao? Chính anh cũng chấp nhận rồi, tôi không thương anh, vậy bây giờ xướng ra tuồng gì đây?
Không biết qua bao lâu, xe ngừng lại lần thứ hai, tôi không biết đây là đâu, cũng không có tâm để nhìn, chỉ túm lấy con sói vô liêm sỉ đang chuẩn bị xuống xe kia, nói: “Âm Hạng Thiên, chúng ta kết thúc rồi, kết thúc rồi, có hiểu không hả?!"
Anh “bốp" một cái đẩy tay tôi ra, rét lạnh nói: “Em không có quyền nói kết thúc!"
Tôi xoa xoa mu bàn tay bị anh đánh đau, tức cũng không túc được, chỉ uất ức không gì sánh nổi nói: “Sao tôi lại không có quyền lợi chứ? Tôi cũng là người, anh cũng là người, tại sao, tôi phải bị anh khi dễ bị anh đàn áp chứ?"
“Đừng hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy." Anh nắm cằm của tôi, tàn khốc nói: “Bây giờ anh đi xử lý một chút chuyện, em hãy ngoan ngoan chờ đi. Dám chạy trốn, anh sẽ làm cho em hối hận cả đời, anh nói được sẽ làm được!"
Tôi giận mà không dám nói gì chỉ nhìn chằm chằm anh, hận không thể làm hai mắt mình thành tia X, trừng cho anh hai lỗ thủng.
Tôi trầm mặc làm anh rất bất mãn, tiếp theo đó, dùng sức nhéo cằm của tôi: “Có nghe hay không hả? !"
Vì tránh cho cằm mình bị nát ra, tôi trăm điều khoogn tình nguyện từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.
“Sinh nhật vui vẻ." Sau khi lên xe, anh đưa cho tôi một hộp quà màu đậm.
“Cám ơn." Lúc nhận hộp quà tôi liếc nhìn anh một cái, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng đáy mắt lại có thứ gì đó đang bắt đầu khởi động, tâm tình giống như bị đè nén.
“Không mở ra xem một chút sao?" Anh lẳng lặng hỏi.
Tôi luống cuống thu hồi tầm mắt, mở cái hộp ra, bên trong xe không có mở đèn, ánh sáng không được tốt lắm, tôi cầm vật nhỏ để trong hộp lên, mượn ánh đèn nê ông ngoài xe để nhìn, là một cái lược nhỏ, nửa hình tròn, chạm vào cảm thấy mượt mà nhẵn nhụi,
Không khí bên trong xe cực kỳ đè nén, muốn bầu không khí sôi nổi hơn, nên tôi nửa đùa nói một câu: “Tôi phát hiện khí thế của anh nhỏ đi rồi."
Anh vươn tay, giống như muốn chạm mặt tôi, nhưng bởi vì tôi co rúm lại nên trong phút chốc đã dừng giữa không trung.
Anh nắm chặt những ngón tay thon dài, thanh âm khẽ run, nói: “Anh phát hiện, em không yêu anh nữa rồi!"
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngay từ sớm tôi đã không thể nói ra được tình cảm tôi đối với anh là dạng gì rồi. Điều duy nhất có thể khẳng định là, tôi không hận anh. Mặc dù, vết thương do anh gây ra cho tôi rất sâu, làm cho tôi cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng mà, ta tôi lại không nhẫn tâm đi hận anh. Hơn nữa, khi nhìn thấy anh rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào đoạn tình cảm đã kết thúc này, lòng của tôi lại đau, không phải vì tình cảm đã chết đi của chúng tôi, mà chỉ đơn thuần đau lòng vì anh. Nhưng, tôi không thể biểu hiện ra, bởi vì, sự kết thúc hoàn toàn này chính là việc tôi chờ đợi đã lâu rồi.
“Tình yêu thay đổi, so sánh với việc đi yêu người khác, tôi lại càng yêu quý bản thân tôi." Tôi khống chế tần số hô hấp của mình, khống chế thanh âm của mình, không muốn lộ ra một chút chua xót nào, nhưng mà, tôi làm không được tốt lắm, chỉ cần lắng nghe là có thể phát hiện, giọng nói của tôi hơi run rẩy, bởi vì trong lòng không bình tĩnh nổi nên hô hấp của tôi trở nên gấp gáp.
“Anh yêu em lại làm em tổn thương, anh cũng yêu chính mình như vậy, mà anh cũng để cho bản thân mình rất khổ sở." Thanh âm của anh không hề chói tau, nhưng giờ phút này nghe những lời như vậy lại làm cho tôi dễ dàng đổ vỡ. Lần đầu tiên nghe anh nói yêu, lại là lúc kết thúc thì trừ sự trầm mặc tôi có thể làm gì đây?!
Anh xoa xoa gương mặt tôi, lần này tôi không có tránh né. Mặc cho những ngón tay ấm áp của anh mơn trớn mặt tôi, lỗ tai của tôi, cuối cùng nắm cằm của tôi: “Bách Khả, nếu anh có thể xáo bài một lần nữa, thì bắt đầu môt lần nữa được không?"
Tôi kinh ngạc nhìn anh thật lâu, cười khổ lắc đầu: “Không quan trọng nữa rồi."
“Ý anh là, cho dù anh bỏ Nhiễm Du, em cũng không cần anh sao?"
Nước mắt xuất hiện nơi hốc mắt, tôi cắn chặt môi dưới, hạ quyết tâm, muốn gật đầu. Nhưng mà, anh chợt dùng thêm sức, làm tôi bị cố định tại chỗ.
“Thật sự em không cần anh nữa sao?" Giọng điệu của anh thật bình tĩnh, khóe môi có một đường cong mờ, nhưng mà cái loại cười như không cười đó làm cho tôi rợn cả tóc gáy. Đáy mắt của anh không có giận, cũng không có đau thương, mà là sự phá hủy quyết tuyệt và ngoan lệ.
“Âm Hạng Thiên, anh đừng như vậy." Tôi sợ, hơn nữa trình độ sợ hãi không phải bình thường, mà là
Sự sợ hãi chưa bao giờ cảm nhận qua.
Anh im lặng không nói, buông lỏng tay ra, sau đó khởi động xe, đột nhiên tăng tốc, xe chạy ra ra khỏi chỗ đậu xe, chạy nhanh trên đường. Cây kim đồng hồ trên mặt đồng hồ không ngừng tiến về phía trước, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.
Càng đáng sợ hơn, hôm nay là đêm giáng sinh, mặc dù gần nửa đêm, nhưng những chiếc xe chạy trên đường cũng không thiếu.
Anh chạy qua mặt những xe khác, xông đèn, xuyên qua dòng xe cộ, giống như đang đang kêu gào cùng tử thần.
Đếm không hết những chiếc xe bị bỏ ở phía sau, phong cảnh ngoài cửa sổ hối hả lui về phía sau, tôi sợ hãi nắm chặt dây an toàn, cố nén cảm giác lảo đảo trong dạ dày.
Rốt cuộc, xe ngừng lại, tôi bất chấp tất cả vọt xuống, ói lên ói xuống, cho đến khi nước chua trong dạ dày không ra được nữa, nôn mửa mới từ từ dừng lại.
“Ói hết rồi sao?" Giọng nói bình tĩnh vang vọng trong đêm khuya, làm cho những tiếng động huyên náo ầm ỹ trong đêm giáng sinh trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Tôi vịn vào ghế dựa lạnh lẽo bên đường đứng thẳng lên, giọng nói mang nức nở, nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?"
Anh bình tĩnh nhìn tôi trong giây lát, nhàn nhạt cười: “Mỗi lần em bị ức hiếp cũng cực kỳ mê người."
Biến thái! Từ đầu tới đuôi của anh đều biến thái!
Tôi muốn rống lên trách mắng bệnh tâm thần này một phen, nhưng mà, mới nôn xong đã làm cho hới sức của tôi biến mất hoàn toàn, giờ phút này bị anh kích thích chỉ có thể run run.
Ánh mắt của anh xẹt qua áo khoác ngoài, hơi nhíu mày lại, tiếp đó lại đưa qua một bình nước, muốn tôi súc miệng. Bởi vì trong miệng vô cùng chua xót, tôi không cự tuyệt. Nhưng mà, anh lại thừa dịp tôi chưa chuẩn bị đã giật áo khoác ngoài của tôi ra.
Tôi sợ hãi kêu to: “Anh làm gì đấy hả?"
“Bẩn." Anh mới nói như vậy xong, lột áo khoác của tôi xuống, tiện tay ném đi, vứt ở trên mặt đất.
Tôi không thể tức giận, cúi người đi nhặt, cũng không phải đau lòng vì quần áo, mà là đi lấy điện thoại di động trong túi ra.
Lúc đầu ngón tay tôi sắp chạm vào quần áo thì đột nhiên anh nhấc chân, đá văng quần áo ra.
“Âm Hạng Thiên, anh quá mức rồi đó!" Tôi cực kỳ phẫn nộ, sự e ngại lúc trước đều bị lửa giận đốt trụi rồi.
“Dù anh có quá mức, em cũng không có lực mà phản kháng, không phải sao?" Anh cười cười xem thường, tiếp đó kéo tôi vào trong xe.
“Anh nói không sai, xác thực tôi không chọc nổi anh, nhưng mà, anh đừng quên, lúc tôi và anh cùng nhau rời khỏi, anh cả và anh hai đều ở đó. Anh không đưa tôi về nhà, bọn họ. . . . . ." Tôi đang nói lời chánh nghĩa kèm thêm sự ác liệt, thì điện thoại di động của anh vang lên.
“Nghỉ một lát, chờ anh nghe điện thoại xong rồi quát nữa." Anh nói như vậy xong, nghe điện thoại, tôi đành phải dừng đề tài lại.
Cũng không biết ai gọi điện thoại tới, chỉ thấy sau khi anh nghe xong, lông mày từ từ nhíu lại, rồi sau đó, lại giãn ra, sau đó nữa, nhẹ nhàng nói một câu “Tôi biết rồi." Tiếp theo liền kết thúc cuộc nói chuyện.
“Cứu tinh của em gọi tới." Anh vừa nói xong, lại khởi động xe lần nữa.
Tinh thần của tôi chấn động: “Anh hai?"
“Đúng."
“Anh ấy nói gì?"
Anh không hề có chút cảm xúc nào, nói: “Muốn anh cho nhà họ Nhiễm một câu trả lời thỏa đáng trước rồi mới thu thập em."
“Anh nói bậy! Anh hai sẽ không. . . . . ." Đang nói bỗng nhiên tôi dừng lại, tôi nhớ tới chuyện Âm Nhị Nhi muốn anh đưa tôi về nhà, khi đó chỉ cảm thấy cổ quái, bây giờ, bỗng nhiên tôi có cảm giác bị bán đi.
Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi: “Tin chưa?"
“Không muốn tin."
“Có tin hay không cũng đều như vậy."
“Tại sao chứ? !" Tôi không khống chế được la hét.
“Dựa vào việc anh ấy là anh trai anh."
“Anh ấy cũng là anh tôi mà."
“Bọn anh quen biết nhau ba mươi năm, hai người mới quen biết ba năm, em cảm thấy anh ấy sẽ giúp ai?"
“Nhưng mà lúc trước anh ấy một mực giúp tôi!" Tôi không hiểu, tôi không hiểu, dù tính tình của Âm Nhị Nhi khác với người thường, nhưng anh ta lấy chuyện chọc tức Âm Hạng Thiên làm thú vui cũng không phải chuyện giả mà!
Anh cười khẽ một tiếng, khoan thai, nói: “Anh ấy chỉ muốn kích thích anh mà thôi."
Trong lòng tôi nghẹn lại, cá gì cũng không nói ra được. Anh thấy tôi sững sờ, đưa tay vuốt vuốt tóc của tôi: “Bây giờ anh không thể nào tức giận, chỉ hy vọng nắm chặt đi ra."
Nhìn cái đức hạnh như ban ơn kia! Thật giống như tôi cầu anh vậy, chỉ là. . . . . . Bây giờ tôi quả thật cầu anh, những thắc mắc cũng không quan trọng, quan trọng là, tôi muốn xuống xe! Cùng một người vui buồn thất thường đồng hành thực sự là quá nguy hiểm, ngộ nhỡ tôi không cẩn thận chọc phải anh, lại chạy xe nhanh một lần nữa, tôi chỉ có thể phun dạ dày ra.
“Tôi muốn về nhà. . . . . . Không, tôi muốn xuống xe." Tôi không cần anh đưa tôi về nhà, để tôi tự do là được rồi.
Anh hừ một tiếng từ lỗ mũi ra bày tỏ sự khinh thường: “Em nghĩ hay nhỉ!"
Tôi rầu rĩ, u oán, cuối cùng là anh cười ác liệt trong những tiếng cười hỗn độn. Đây là tại sao hả?
Không phải kết thúc sao? Chính anh cũng chấp nhận rồi, tôi không thương anh, vậy bây giờ xướng ra tuồng gì đây?
Không biết qua bao lâu, xe ngừng lại lần thứ hai, tôi không biết đây là đâu, cũng không có tâm để nhìn, chỉ túm lấy con sói vô liêm sỉ đang chuẩn bị xuống xe kia, nói: “Âm Hạng Thiên, chúng ta kết thúc rồi, kết thúc rồi, có hiểu không hả?!"
Anh “bốp" một cái đẩy tay tôi ra, rét lạnh nói: “Em không có quyền nói kết thúc!"
Tôi xoa xoa mu bàn tay bị anh đánh đau, tức cũng không túc được, chỉ uất ức không gì sánh nổi nói: “Sao tôi lại không có quyền lợi chứ? Tôi cũng là người, anh cũng là người, tại sao, tôi phải bị anh khi dễ bị anh đàn áp chứ?"
“Đừng hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy." Anh nắm cằm của tôi, tàn khốc nói: “Bây giờ anh đi xử lý một chút chuyện, em hãy ngoan ngoan chờ đi. Dám chạy trốn, anh sẽ làm cho em hối hận cả đời, anh nói được sẽ làm được!"
Tôi giận mà không dám nói gì chỉ nhìn chằm chằm anh, hận không thể làm hai mắt mình thành tia X, trừng cho anh hai lỗ thủng.
Tôi trầm mặc làm anh rất bất mãn, tiếp theo đó, dùng sức nhéo cằm của tôi: “Có nghe hay không hả? !"
Vì tránh cho cằm mình bị nát ra, tôi trăm điều khoogn tình nguyện từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.
Tác giả :
Ni Nam Đê Ngữ