Có Muốn Tình Yêu Đích Thực Hay Không
Chương 7
Nhậm Khuê Ung dìu tay Khúc Man Lăng ra ngoài bệnh viện, cũng cùng nhau ngồi vào một trong những chiếc taxi đang nối đuôi nhau xếp hàng dài.
Khúc Man Lăng nói địa chỉ cho tài xế, Nhậm Khuê Ung sau khi nghe thấy tên con đường quen thuộc thì nhíu mày. “Hôm nay cô còn có công việc dang dở sao?"
Địa chỉ vừa rồi Khúc Man Lăng mới nói, cũng cùng đường với tiệm Kỳ Nhị của anh, cửa hàng chỗ này hơi kém chút mà thôi, cho nên anh biết là cô đang nói đến địa chỉ tiệm “A Game", mà không phải là nơi ở của cô.
Nghe được, Khúc Man Lăng theo bản năng lắc đầu một cái, mà sau khi cô thành thực giải đáp, lúc này cô mới bất chợt phát hiện nguyên nhân anh cau mày nhìn cô.
Anh không muốn cô tiếp tục làm việc, anh muốn cô nghỉ ngơi, anh quan tâm cô……
“Vậy xin cô về nhà nghỉ ngơi đi!" Nhậm Khuê Ung sử dụng từ ngữ khá khách sáo, nhưng giọng điệu lại xen lẫn chút kiên trì.
Nếu hôm nay đổi lại là người khác, Khúc Man Lăng cũng sẽ không vì một câu kiên trì của đối phương mà nghe lời, nhưng bởi vì là anh…….
“Bác tài, thật xin lỗi, nhờ tới – " vì vậy, Khúc Man Lăng lại nói một địa chỉ khác cho bác tài xế, lần này là cô nói địa chỉ nhà mình.
Vừa rồi đứng trước cửa tiệm “Dance", cô nhớ tới anh là nhân vật của bảng hiệu này, nhưng lúc phát sinh chuyện ngoài ý muốn, khi giây phút anh xuất hiện trước mặt cô ở khoảng cách gần như thế, ngoại trừ sự đau đớn từ chân truyền đến, thật ra trong lòng cô còn có một người lạ bỗng vụt thoáng qua.
Chỉ là bởi vì đau, cô không có cách nào mà suy nghĩ kỹ càng, mà bây giờ cô có thể suy nghĩ thật tốt rồi.
Khi cô nhìn cái khuôn mặt dễ nhìn đó của anh thì cô mới nhớ lại giấc mơ ngày hôm qua, mặc dù cô không nhớ nổi nội dung của giấc mơ đó, nhưng cô có thể khẳng định chắc chắn anh có trong giấc mơ đó.
Đúng, anh xuất hiện trong giấc mơ của cô, điểm này làm cho cô có chút rối loạn, bởi vì điều này ngược lại làm cô cố gắng suy nghĩ nhớ xem rốt cuộc giấc mơ đó là gì, tại sao lại mơ thấy anh? Bọn họ thật sự không quen nhau đi!
Nhưng tạm thời không nói đến nội dung trong giấc mơ đó là gì, bây giờ cô đối với anh là không thể không để ý, bởi vì tất cả những gì anh đã làm ngày hôm nay đều làm cho cô rất cảm động, nhưng cũng cảm thấy – trong lòng không khỏi để ý đến anh, cũng cảm thấy không hiểu sao lại có một cái loại cảm giác quen thuộc không nên có này.
Vậy mà, vừa rồi ở trong bệnh viện, khi nhiệt độ trong lòng bàn tay anh truyền đến sự ấm áp thì sự đau đớn cũng dần giảm đi, thay vào đó là cảm giác rung động là lạ không nói nên lời.
Cô khi đó cũng không biết đó là tác dụng của thuốc tê, hay là cỗ ma lực trấn an tâm thần mình.
Tóm lại, khi anh vuốt ve tâm tình lo lắng của cô cũng dần bình ổn lại, đây là một cảm giác chưa từng có, bởi vì trước ngày hôm nay cô và anh, nói hai người là hai đường thẳng song song không dính líu đến nhau cũng không quá đáng.
Cảm giác không hiểu kia làm Khúc Man Lăng bị đả kích không nhỏ, nhưng trong nháy mắt khi bàn tay nào đó nắm chặt lấy, thậm chí cô còn kích động có ý nghĩ muốn ôm và hôn anh……
Lúc ấy cô bị chính ý nghĩ hoang đường của mình làm choáng váng cả đầu, giây phút đó thiếu chút nữa cô bại bởi chính mình, nếu không phải bác sĩ đang vá chân cô, trong miệng cũng không quên dặn dò cô làm sao chăm sóc vết thương, cô nghĩ cô nhất định sẽ sợ hãi, cũng dọa hỏng luôn anh……
Thế nhưng nếu như là một người đàn ông bình thường bị cưỡng hôn sẽ phản ứng ra sao? Nhất định là cô bị điên rồi đi! Sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đặt cô vào nhân vật cần cự tuyệt lui tới.
Không, cô không muốn làm anh cự tuyệt lui tới.
Trước kia chưa từng nghĩ tới vấn đề như vậy, nhưung bây giờ cô khẳng định, cô muốn trở thành bạn bè với anh – hơn nữa là một người bạn có chút thân thiết.
Cho nên, khi Nhậm Khuê Ung mở miệng lần nữa thì cô vẫn nghe lời mà đáp ứng anh.
Nhậm Khuê Ung lấy điện thoại của mình ra và hỏi: “Số điện thoại của cô là bao nhiêu?"
Lần này anh cũng không có khách sáo như lúc trước nữa, bởi vì có một số việc nếu không trực tiếp cùng bá đạo, thì không có cách nào đạt được mục đích.
Sau khi nói ra số điện thoại của mình, cô thừa nhận mình nói thẳng thừng số điện thoại của mình ra như vậy là thiếu chút dè dặt của phái nữ, vì vậy lại nói thêm một câu. “Anh hỏi số điện thoại của tôi làm chi?"
Được rồi, câu hỏi này mặc dù là muốn cứu vãn sự dè dặt cá nhân của cô, nhưng nếu là người có suy nghĩ phức tạp thêm chút, khó để người ra không nghĩ tới mặt khác đi.
Là quan tâm đến vết thương của cô? Hay là còn có mục đích nào khác nữa đây?
Cô có chút hối hận sao không đặt ra câu hỏi uyển chuyển hơn chút, ít nhất khi nghe cũng không giống như là đang ám chỉ là “Cự tuyệt" hay “Chấp nhận" gì gì đó, cô vốn muốn giữ hình tượng có vẻ dè dặt một chút, nhưng hình như đã thất bại rồi.
Nếu như anh cho rằng cô là đang ám chỉ anh đang có ý theo đuổi mình, nhưng suy nghĩ của anh lại thuần túy là sự quan tâm, lầm tưởng cô đang hiểu lầm gì đó, cho nên giải thích rõ ràng hết, nói rõ hoàn toàn không có ý theo đuổi, như vậy…… Có cái gì hỏng bét bằng với việc mất đi sự nữ tính thẹn thùng của phụ nữ đây?
Có, đó chính là tình cảm rung động đang bộc phát giờ phút này trong lòng cô, lại bị đối phương mạnh mẽ bắn chết!
“Cô bị thương là sai lầm của tôi, đương nhiên tôi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm." Nhậm Khuê Ung di động ngón tay, nhập mã số mà Khúc Man Lăng mới đọc lên vào điện thoại di động.
Cũng may, anh không vội vã thanh minh tất cả……
Trên mặt Nhậm Khuê Ung cũng không có biểu hiện nghiêm túc gì, thậm chí khóe môi anh còn có nhếch lên một góc nhỏ nhỏ.
Khúc Man Lăng hoàn toàn không có cảm nhận được bất kỳ cảm xúc gì từ thái độ của anh, điểm này là cô thở dài một hơi thật lớn.
Biểu tình này, bày tỏ bọn họ ít nhất còn có thể duy trì bạn bè trên mạng, như vậy rất tốt.
Thật ra thì, tình cảm bộc phát nhanh chóng ngoài ý muốn, Khúc Man Lăng biết mình đối với người đàn ông bên cạnh có chút hảo cảm (cảm tình tốt đẹp) và hi vọng, nhưng thật lòng mà nói, cô ngoại trừ có chút xíu thầm trộm mong đợi, còn có chút sợ hãi.
Sợ hai người nếu thật là có duyên, như vậy trong lòng cô nếu có một người thâm nhập, được hay mất đều sẽ ảnh hưởng tình cảm của cô, nhưng nếu là anh đối với cô thực chất không có tưởng nhớ đặc biệt giữa nam và nữ nào cả, như vậy đến lúc đó cô sẽ rất thất vọng, cho nên tâm tình của cô bây giờ vừa là mong đợi, vừa sợ hãi lại có chút mâu thuẫn.
Vì thăng bằng giống như mất cân đối cả thể xác lẫn tinh thần, cô chỉ có thẻ cưỡng ép mình tỉnh táo mà ứng đối, tương lai tất cả chỉ có thể thuận theo tự nhiên, hai người cứ bắt đầu từ bạn bè, lúc nào cô cũng nhắc nhở mình cẩn thận từng bước, đừng quá nóng vội.
Nhạc chuông điện thoại Khúc Man Lăng vang lên, trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ, mà lúc này Nhậm Khuê Ung lại kết thúc cuộc gọi.
“Nhớ lưu tên anh vào đấy." Lúc nói chuyện, Nhậm Khuê Ung đã lưu tên của Khúc Man Lăng vào xong rồi. (hoacodat: Do lúc này hai người đã có chút quen biết nên xưng hô đổi thành anh em nha!)
“Có thể biết anh đang tính muốn phụ trách như thế nào không?" Khúc Man Lăng hỏi, ngón tay cũng bắt đầu hành động.
“Nếu em cho phép, dĩ nhiên là mỗi ngày đều giúp em thay thuốc, bởi vì em đã khẳng định không thể tự mình thay thuốc; còn phải cùng em trở lại cắt chỉ chân, xác định vết thương của em đã hoàn toàn khép lại. Dĩ nhiên, con gái đều quý trọng từng tấc da thịt mình, vết thương kia nhất định sẽ tạo thành sẹo, phẫu thuật thẩm mỹ càng không thể tránh, những tiền phí này anh đều sẽ phụ trách hết."
Nghe anh trả lời như vậy, Khúc Man Lăng không có cự tuyệt, cũng không có gật đầu đồng ý.
Anh nói đúng, cô sợ đau, thực chất không có dũng khí tự mình thay thuốc cho vết thương, nhưng thật sự có cần anh tự mình ngày ngày vì cô thay thuốc không? Này có thể làm được sao?
Cái vấn đề này mãi cho đến giây phút đạt được mục đích kia, Khúc Man Lăng không nhịn được lại muốn cười.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Man Lăng bởi vì thuốc tê phai dần mà bắt đầu cảm thấy đau đớn, Nhậm Khuê Ung hết sức nghiêm túc nói: “Em cần một cây gậy."
Nhậm Khuê Ung dìu cô đến trước cửa nhà cô, bởi vì đang đau, cô thậm chí không có cách nào miễn cưỡng nhón chân mà đi tập tễnh, nếu không phải là anh dìu đi, chỉ sợ cô phải nhảy lò cò mà đi thôi.
Nghe anh nói quá sức nghiêm túc, Khúc Man Lăng dừng động tác mở cửa, đầu tiên là sững sờ quay đầu lại nhìn anh, sau đó cực kỳ không khí chất mà cười rộ lên.
“Phì……" Làm cho cô cảm thấy mắc cười nhất không phải là chuyện anh nói cô nên sử dụng cây gậy này, mà là dáng vẻ nghiêm túc quá đáng kia của anh.
Cô chỉ là bị thương ngoài da thôi, anh quá khoa trương rồi đó, xem như hành động có bất tiện đi, cũng chỉ là chuyện tạm thời, qua một hai ngày, cô chân thấp chân cao cũng có thể đi được, thật muốn cô chống gậy, cô mới thật không biết đi như thế nào đó!
“Anh cũng quá nông nóng đi, đưa em gậy em cũng không biết cách sử dụng, hai ngày này em không cần ra ngoài làm việc, em ở trong nhà vịn vách tường từ từ đi cũng không vấn đề gì." Cho nên chủ ý đưa cô cây gậy này thì miễn đi!
Nghe vậy, Nhậm Khuê Ung đầu tiên là nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Khúc Man Lăng; nhìn thấy cô ngượng ngùng thu lại nụ cười; nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần đỏ lên, tầm mắt không nhịn được ngượng ngùng ngoảnh đi.
Cuối cùng, anh không khăng khăng chuyện chống gậy nữa, sau khi đưa cô an toàn vào bên trong nhà liền rời đi.
Nhớ lại khúc này, Khúc Man Lăng đã cảm thấy anh rất nghiêm túc cũng rất đáng yêu, mặc dù, tối hôm đó bởi vì vết thương, cô ngủ không được yên ổn cho lắm, hơn nữa…… Cô lại nằm mơ.
Lần này cảnh trog giấc mơ không giống như lúc trước khi tỉnh lại liền hơn phân nửa là nhớ không rõ, cô nhớ rõ ràng, cô mơ thấy Nhậm Khuê Ung, mơ thấy bọn họ kết hôn, kể cả chi tiết cả buổi hôn lễ đều trình diễn trong đầu.
Khi cô mơ mơ màng tỉnh lại từ trong giấc mơ, bên tai hình như còn truyền đến điệu nhạc ngày kết hôn vang vang, sau khi bộ não hồi phục sự tỉnh táo như thường ngày, cô ngồi yên trên giường bật cười.
Làn này, thật sự đúng như nói ngày có chút suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ thấy.
Cô thật sự quá mù quáng mà!
Thật ra thì, Khúc Man Lăng một chút cũng không đoán mò, bởi vì tất cả đều là kết quả số mạng vận chuyển lần nữa, mà cả đêm, Nhậm Khuê Ung cũng mơ một giấc mơ giống như cô vậy.
Sau khi anh tỉnh lại, trong lòng có một loại cảm giác không thể nào giải thích nổi lần nữa đánh vào anh, thậm chí anh bình thường đều khong tin vào vận mệnh, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cô phải thuộc về anh, chuyện này…… Là số mạng đã định trước rồi.
Nếu là hai ngày trước mà bàn về số mạng, Nhậm Khuê Ung sẽ cho là mình điên rồi, nhưng bây giờ anh tuyệt đối sẽ không có cảm giác mình là kẻ điên, anh chỉ biết anh phải cố gắng nắm chặt lấy tất cả - tất cả những thứ mà anh cảm thấy rất quen thuộc.
Bình thường Khúc Man Lăng không phải là một người yêu thích việc ngủ nướng, dù nói chân mang vết thương làm cho cô cả đêm không được ngủ ngon, nhưng sau khi cô tỉnh dậy liền đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Vết thương trên chân có chút đau, nhưng cảm giác cả người nếu so với ngày hôm qua lại tốt hơn một chút, động tác đi lại tuy là chậm chạp, nhưng chỉ cần vị tường, cô vẫn có thể ở bên trong phòng tùy ý hoạt động.
Sau khi rửa mặt xong, cô vịn tường đi đến phòng khách.
Cô ngồi lên ghế sôpha mở tivi xem tin tức, cô biết mình bây giờ cần phải ra ngoài vì mình mà mua một bữa ăn sáng, hoặc là vào phòng bếp tìm đồ ăn gì đó lấp đầy bụng, mới có thể uống thuốc ngày hôm qua bác sĩ đã kê, tin rằng trong đó sẽ có thuốc giảm đau làm cảm giác của cô tốt hơn một chút.
Nhưng cô lại lựa chọn để bụng cứ tiếp tục vang lên tiếng ùng ục ùng ục, lựa chọn nhẫn nại một lúc nữa, bởi vì cô tin rằng Nhậm Khuê Ung sẽ tìm đến cô, ngày hôm qua anh đã nói sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Mặc dù cô không biết mình lấy đâu ra sự tự tin anh là người nói một là một, nhưng lòng chính là không khỏi tin tưởng anh.
Mà Nhậm Khuê Ung cũng không để cô phải đợi quá lâu, sau khi tin tức đưa ra một tin quan trọng, điện thoại di động của cô liền vang lên.
Vừa nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, Khúc Man Lăng không tự chủ mà nở ra một nụ cười vui vẻ.
“Xin chào." Giọng nói cô có chút khoái trá hướng đầu dây của anh nói câu xin chào.
“Xin chào, có thể mở cửa giúp anh không? Anh đang ở trước cửa nhà em."
“A…… Em lập tức mở cửa cho anh……" Khúc Man Lăng một tay cầm điện thoại di động, một tay vịn thành ghế, đúng dậy mở cửa cho Nhậm Khuê Ung.
Rõ ràng người ta đang ở ngoài cửa rồi, cô có thể trực tiếp cúp điện thoại rồi đi mở cửa, nhưng lại sợ anh có lời gì muốn nói với cô, cho nên cuối cùng cô dứt khoác dùng một chân nhảy lò cò đi mở cửa.
“Đừng có vội, em cứ từ từ đi, anh cũng không có chạy đi, em đừng tự làm thương mình." Hình như có thể tưởng tượng dáng vẻ cô đang rất nóng vội, Nhậm Khuê Ung mở miệng nhắc cô.
“Được, em biết rồi……" Khúc Man Lăng biết mình nên ngoan ngoãn nghe lời vịn tường mà đi, nhưng chân trái chính là không chịu nghe lời, vẫn là vội vàng nhảy, nhảy, nhảy……
“Xin chào!" Mở cửa chính ra, bởi vì nhảy lò cò một chân, hô hấp Khúc Man Lăng có chút gấp gáp hổn hển, nhưng cô đầu tiên vẫn phơi bày nụ cười ngọt ngào trước mặt Nhậm Khuê Ung.
“Xin chào, có thể giúp anh ăn bữa sáng này không?" Nhậm Khuê Ung giơ cánh tay trái đang cầm cái túi xách nhẹ nhàng lắc lắc.
Nhưng thật ra phỏng đoán vết thương ở chân của cô không có cách nào có theẻ ra ngoài mua thức ăn, cũng lo lắng cô vì thế mà để chính mình đói bụng, cho nên anh chọn mới sáng sớm đã đến nhà cô.
“Tất nhiên, mời vào." Khúc Man Lăng đưa tay vịn vào khung cửa, không chút nghĩ ngợi mà nhảy ngược ra phía sau, tự nhiên muốn làm trống cửa, rộng đường làm cho Nhậm Khuê Ung vào nhà nhanh chóng, kết quả hơi lảo đảo một cái, cả thân thể lại thẳng tắp ngã ngược ra phía sau.
May mắn Nhậm Khuê Ung nhanh tay lẹ mắt, bước một bước dài nhanh chóng chạy lên trước, đưa tay phải trống trải nắm eo cô, lúc này mới vì cô miễn đi một cái trường hợp tai nạn khác.
“Thật xin lỗi…… Cám ơn." Khúc Man Lăng ban đầu rất là kinh hoảng nói lời xin lỗi, lúc này mới thẹn thùng đỏ mặt hướng Nhậm Khuê Ung nói lời cám ơn.
Vì cứu cô, anh tự nhiên bất chấp tất cả mà giữ chặt cô thuận thế ôm cô vào lòng, mà cô cũng vì bất ngờ ngoài ý muốn. Thân thể theo ý thức cố bấu víu lấy gì đó; hai tay nhỏ bé càng níu chặt lấy cổ áo anh, cuối cùng biến thành cơ thể hai người dính sát vào nhau, cũng trong nháy mắt này cảm nhận nhiệt độ của đối phương, ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người đối phương.
Nhất thời Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Lăng cũng bị sững sờ, bởi vì tư thế bất ngờ đầy thân mật này, khiến một cỗ tình cảm quen thuộc không giải thích được cùng chạm vào trong lòng hai người – trong lòng cả hai đều rung động với đối phương, thật sự, dường như đã sớm là một phần của trí nhớ, chỉ là không cẩn thận che đi, bị quên lãng……
“Em đừng gấp, anh sẽ không chạy đi." Giọng nói Nhậm Khuê Ung truyền từ trên đỉnh đầu Man Lăng, giọng nói kia vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, làm cho hai gò má không khỏi cảm thấy nóng bừng lên.
Đây là anh nói với cô anh sẽ không đi, mới vừa rồi ở trong điện thoại nghe giọng điệu này cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhưng lúc anh dùng giọng điệu êm ái ấy nói ra lần nữa, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác thường, cảm giác hình như anh nói một lời hai nghĩa.
Đây là anh…… Đang ám chỉ cái gì với cô sao? Hay là cô nghĩ nhiều rồi?
“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn…… Chúng ta lại ngồi kia đi!" Khúc Man Lăng thả hai tay đang ôm chặt lấy cổ áo anh, chỉ vào mấy chiếc ghế salon, ý muốn che giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng lên của mình, cũng nhân dịp tự nói với mình đừng có nghĩ loạn, anh ta không có ám chỉ gì cả.
Tốt nhất đừng có mong đợi quá nhiều, mới sẽ không đổi lấy cảm giác mất mác quá lớn, cứ thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên……
Trong lòng Khúc Man Lăng không ngừng muốn mình nên bình tĩnh mà cư xử, còn không ngừng thôi miên cách làm của mình, trên thực tế cũng là hoàn toàn không hiệu quả, cuối cùng cô phát hiện càng muốn mình thuận theo tự nhiên, lòng cô lại càng không làm được.
“Ưm!" Nhậm Khuê Ung đáp một tiếng, bàn tay đặt trên eo nhỏ của Khúc Man Lăng lại không buông ra.
Anh ôm cô cạnh mình, cho tới khi cô an toàn đến trước sôpha, lúc này mới buông tay ra.
Anh ngồi xuống chỗ ngồi đối diện cô, rồi mới lấy ra thức ăn từ trong túi xách mà anh đã vì cô mua.
“Giúp em mua Hamburger và Hồng Trà, nếu không thích, anh có thể đổi sữa đậu nành và bánh nướng của anh cho em." Lấy ra bữa ăn sáng cả Trung lẫn Tây, Nhậm Khuê Ung dường như có thể khẳng định cô thích kiểu ăn Tây, lần nữa đây cũng là trực giác không giải thích được.
“Cám ơn anh, em thích." Khúc Man Lăng cầm lấy thức ăn anh đưa tới, quyết định không suy nghĩ thêm nhiệt độ vẫn đang lưu lại trên eo cô nữa.
“Đợi chút ăn no rồi nhớ uống thuốc đó, vết thương của em cần đổi thuốc rồi."
“Tiếp theo hôm nay em định làm gì?" Sau khi thận trọng cẩn thận đổi thuốc xong cho Khúc Man Lăng, Nhậm Khuê Ung hỏi tiếp.
“Không có, toàn bộ công việc ngày hôm nay và ngày mai em đều hủy hết, cũng không có bất cứ chuyện gì hoặc lịch hẹn nào, em nghĩ em ít nhất phải qua ngày mai mới có thể không cần vịn tường đi bộ đi?" Coi như là có thể đi, cũng là chân thấp chân cao, mặc dù công việc có nhiều hơn nữa, cô cũng không thể không hủy bỏ hoặc kéo dài thời hạn được.
Aiz, ngày không có công việc, trong cuộc sống của cô không có việc làm, thật là nhàm chán quá!
Anh nói rồi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm thương thế của em, nêu hai ngày này chân của em không thể đi được, vậy thì để anh làm chân của em!" Nhậm Khuê Ung hé ra hàm răng trắng, cười đến rực rỡ.
“Làm chân của em?" Mặt Khúc Man Lăng đây nghi ngờ nhìn Nhậm Khuê Ung. “Ý là giúp em mua đồ, là chân chạy đó sao?"
Cô cho là Nhậm Khuê Ung chỉ là giúp cô thu xếp miếng ăn, nhưng anh vẫn lắc đầu.
“Này chỉ là công việc cơ bản thôi, ý của anh còn làm nhiều việc hơn, tốt hơn nữa."
Nghe vậy, lòng hiếu kỳ của Khúc Man Lăng lại dấy lên. “Ví như?" Cô có chút mong đợi.
Nụ cười sáng lạn của Nhậm Khuê Ung chuyển thành thần bí, anh đứng dậy hướng Khúc Man Lăng đưa tay ra. “Đưa tay cho anh thì có đáp án."
Lại một lần nữa, Khúc Man Lăng không chút do dự đưa tay giao cho anh.
Nhậm Khuê Ung nắm tay của cô kéo cô từ ghế salon lên, ngay sau đó dùng một cái tay khác ôm cả hông cô dìu dắt cô, làm một cái “chân" thứ thiệt của cô.
Khi Khúc Man Lăng phát hiện anh tính cứ như vậy mà mang cô đi ra cửa, cô chỉ có thể nói: “Đợi đã, túi xách đựng ví tiền em không có cầm." Ngay cả vì tiền cô cũng chưa có mang đâu!
“Túi tiền không cần mang đâu, mang chìa khóa theo là được." Đi ra cửa, Nhậm Khuê Ung thuận tay quơ lấy cái chìa khóa để bàn cô.
Cứ như vậy, Khúc Man Lăng bị cái “Chân" của cô mang ra khỏi cửa.
Khúc Man Lăng nói địa chỉ cho tài xế, Nhậm Khuê Ung sau khi nghe thấy tên con đường quen thuộc thì nhíu mày. “Hôm nay cô còn có công việc dang dở sao?"
Địa chỉ vừa rồi Khúc Man Lăng mới nói, cũng cùng đường với tiệm Kỳ Nhị của anh, cửa hàng chỗ này hơi kém chút mà thôi, cho nên anh biết là cô đang nói đến địa chỉ tiệm “A Game", mà không phải là nơi ở của cô.
Nghe được, Khúc Man Lăng theo bản năng lắc đầu một cái, mà sau khi cô thành thực giải đáp, lúc này cô mới bất chợt phát hiện nguyên nhân anh cau mày nhìn cô.
Anh không muốn cô tiếp tục làm việc, anh muốn cô nghỉ ngơi, anh quan tâm cô……
“Vậy xin cô về nhà nghỉ ngơi đi!" Nhậm Khuê Ung sử dụng từ ngữ khá khách sáo, nhưng giọng điệu lại xen lẫn chút kiên trì.
Nếu hôm nay đổi lại là người khác, Khúc Man Lăng cũng sẽ không vì một câu kiên trì của đối phương mà nghe lời, nhưng bởi vì là anh…….
“Bác tài, thật xin lỗi, nhờ tới – " vì vậy, Khúc Man Lăng lại nói một địa chỉ khác cho bác tài xế, lần này là cô nói địa chỉ nhà mình.
Vừa rồi đứng trước cửa tiệm “Dance", cô nhớ tới anh là nhân vật của bảng hiệu này, nhưng lúc phát sinh chuyện ngoài ý muốn, khi giây phút anh xuất hiện trước mặt cô ở khoảng cách gần như thế, ngoại trừ sự đau đớn từ chân truyền đến, thật ra trong lòng cô còn có một người lạ bỗng vụt thoáng qua.
Chỉ là bởi vì đau, cô không có cách nào mà suy nghĩ kỹ càng, mà bây giờ cô có thể suy nghĩ thật tốt rồi.
Khi cô nhìn cái khuôn mặt dễ nhìn đó của anh thì cô mới nhớ lại giấc mơ ngày hôm qua, mặc dù cô không nhớ nổi nội dung của giấc mơ đó, nhưng cô có thể khẳng định chắc chắn anh có trong giấc mơ đó.
Đúng, anh xuất hiện trong giấc mơ của cô, điểm này làm cho cô có chút rối loạn, bởi vì điều này ngược lại làm cô cố gắng suy nghĩ nhớ xem rốt cuộc giấc mơ đó là gì, tại sao lại mơ thấy anh? Bọn họ thật sự không quen nhau đi!
Nhưng tạm thời không nói đến nội dung trong giấc mơ đó là gì, bây giờ cô đối với anh là không thể không để ý, bởi vì tất cả những gì anh đã làm ngày hôm nay đều làm cho cô rất cảm động, nhưng cũng cảm thấy – trong lòng không khỏi để ý đến anh, cũng cảm thấy không hiểu sao lại có một cái loại cảm giác quen thuộc không nên có này.
Vậy mà, vừa rồi ở trong bệnh viện, khi nhiệt độ trong lòng bàn tay anh truyền đến sự ấm áp thì sự đau đớn cũng dần giảm đi, thay vào đó là cảm giác rung động là lạ không nói nên lời.
Cô khi đó cũng không biết đó là tác dụng của thuốc tê, hay là cỗ ma lực trấn an tâm thần mình.
Tóm lại, khi anh vuốt ve tâm tình lo lắng của cô cũng dần bình ổn lại, đây là một cảm giác chưa từng có, bởi vì trước ngày hôm nay cô và anh, nói hai người là hai đường thẳng song song không dính líu đến nhau cũng không quá đáng.
Cảm giác không hiểu kia làm Khúc Man Lăng bị đả kích không nhỏ, nhưng trong nháy mắt khi bàn tay nào đó nắm chặt lấy, thậm chí cô còn kích động có ý nghĩ muốn ôm và hôn anh……
Lúc ấy cô bị chính ý nghĩ hoang đường của mình làm choáng váng cả đầu, giây phút đó thiếu chút nữa cô bại bởi chính mình, nếu không phải bác sĩ đang vá chân cô, trong miệng cũng không quên dặn dò cô làm sao chăm sóc vết thương, cô nghĩ cô nhất định sẽ sợ hãi, cũng dọa hỏng luôn anh……
Thế nhưng nếu như là một người đàn ông bình thường bị cưỡng hôn sẽ phản ứng ra sao? Nhất định là cô bị điên rồi đi! Sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đặt cô vào nhân vật cần cự tuyệt lui tới.
Không, cô không muốn làm anh cự tuyệt lui tới.
Trước kia chưa từng nghĩ tới vấn đề như vậy, nhưung bây giờ cô khẳng định, cô muốn trở thành bạn bè với anh – hơn nữa là một người bạn có chút thân thiết.
Cho nên, khi Nhậm Khuê Ung mở miệng lần nữa thì cô vẫn nghe lời mà đáp ứng anh.
Nhậm Khuê Ung lấy điện thoại của mình ra và hỏi: “Số điện thoại của cô là bao nhiêu?"
Lần này anh cũng không có khách sáo như lúc trước nữa, bởi vì có một số việc nếu không trực tiếp cùng bá đạo, thì không có cách nào đạt được mục đích.
Sau khi nói ra số điện thoại của mình, cô thừa nhận mình nói thẳng thừng số điện thoại của mình ra như vậy là thiếu chút dè dặt của phái nữ, vì vậy lại nói thêm một câu. “Anh hỏi số điện thoại của tôi làm chi?"
Được rồi, câu hỏi này mặc dù là muốn cứu vãn sự dè dặt cá nhân của cô, nhưng nếu là người có suy nghĩ phức tạp thêm chút, khó để người ra không nghĩ tới mặt khác đi.
Là quan tâm đến vết thương của cô? Hay là còn có mục đích nào khác nữa đây?
Cô có chút hối hận sao không đặt ra câu hỏi uyển chuyển hơn chút, ít nhất khi nghe cũng không giống như là đang ám chỉ là “Cự tuyệt" hay “Chấp nhận" gì gì đó, cô vốn muốn giữ hình tượng có vẻ dè dặt một chút, nhưng hình như đã thất bại rồi.
Nếu như anh cho rằng cô là đang ám chỉ anh đang có ý theo đuổi mình, nhưng suy nghĩ của anh lại thuần túy là sự quan tâm, lầm tưởng cô đang hiểu lầm gì đó, cho nên giải thích rõ ràng hết, nói rõ hoàn toàn không có ý theo đuổi, như vậy…… Có cái gì hỏng bét bằng với việc mất đi sự nữ tính thẹn thùng của phụ nữ đây?
Có, đó chính là tình cảm rung động đang bộc phát giờ phút này trong lòng cô, lại bị đối phương mạnh mẽ bắn chết!
“Cô bị thương là sai lầm của tôi, đương nhiên tôi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm." Nhậm Khuê Ung di động ngón tay, nhập mã số mà Khúc Man Lăng mới đọc lên vào điện thoại di động.
Cũng may, anh không vội vã thanh minh tất cả……
Trên mặt Nhậm Khuê Ung cũng không có biểu hiện nghiêm túc gì, thậm chí khóe môi anh còn có nhếch lên một góc nhỏ nhỏ.
Khúc Man Lăng hoàn toàn không có cảm nhận được bất kỳ cảm xúc gì từ thái độ của anh, điểm này là cô thở dài một hơi thật lớn.
Biểu tình này, bày tỏ bọn họ ít nhất còn có thể duy trì bạn bè trên mạng, như vậy rất tốt.
Thật ra thì, tình cảm bộc phát nhanh chóng ngoài ý muốn, Khúc Man Lăng biết mình đối với người đàn ông bên cạnh có chút hảo cảm (cảm tình tốt đẹp) và hi vọng, nhưng thật lòng mà nói, cô ngoại trừ có chút xíu thầm trộm mong đợi, còn có chút sợ hãi.
Sợ hai người nếu thật là có duyên, như vậy trong lòng cô nếu có một người thâm nhập, được hay mất đều sẽ ảnh hưởng tình cảm của cô, nhưng nếu là anh đối với cô thực chất không có tưởng nhớ đặc biệt giữa nam và nữ nào cả, như vậy đến lúc đó cô sẽ rất thất vọng, cho nên tâm tình của cô bây giờ vừa là mong đợi, vừa sợ hãi lại có chút mâu thuẫn.
Vì thăng bằng giống như mất cân đối cả thể xác lẫn tinh thần, cô chỉ có thẻ cưỡng ép mình tỉnh táo mà ứng đối, tương lai tất cả chỉ có thể thuận theo tự nhiên, hai người cứ bắt đầu từ bạn bè, lúc nào cô cũng nhắc nhở mình cẩn thận từng bước, đừng quá nóng vội.
Nhạc chuông điện thoại Khúc Man Lăng vang lên, trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ, mà lúc này Nhậm Khuê Ung lại kết thúc cuộc gọi.
“Nhớ lưu tên anh vào đấy." Lúc nói chuyện, Nhậm Khuê Ung đã lưu tên của Khúc Man Lăng vào xong rồi. (hoacodat: Do lúc này hai người đã có chút quen biết nên xưng hô đổi thành anh em nha!)
“Có thể biết anh đang tính muốn phụ trách như thế nào không?" Khúc Man Lăng hỏi, ngón tay cũng bắt đầu hành động.
“Nếu em cho phép, dĩ nhiên là mỗi ngày đều giúp em thay thuốc, bởi vì em đã khẳng định không thể tự mình thay thuốc; còn phải cùng em trở lại cắt chỉ chân, xác định vết thương của em đã hoàn toàn khép lại. Dĩ nhiên, con gái đều quý trọng từng tấc da thịt mình, vết thương kia nhất định sẽ tạo thành sẹo, phẫu thuật thẩm mỹ càng không thể tránh, những tiền phí này anh đều sẽ phụ trách hết."
Nghe anh trả lời như vậy, Khúc Man Lăng không có cự tuyệt, cũng không có gật đầu đồng ý.
Anh nói đúng, cô sợ đau, thực chất không có dũng khí tự mình thay thuốc cho vết thương, nhưng thật sự có cần anh tự mình ngày ngày vì cô thay thuốc không? Này có thể làm được sao?
Cái vấn đề này mãi cho đến giây phút đạt được mục đích kia, Khúc Man Lăng không nhịn được lại muốn cười.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Man Lăng bởi vì thuốc tê phai dần mà bắt đầu cảm thấy đau đớn, Nhậm Khuê Ung hết sức nghiêm túc nói: “Em cần một cây gậy."
Nhậm Khuê Ung dìu cô đến trước cửa nhà cô, bởi vì đang đau, cô thậm chí không có cách nào miễn cưỡng nhón chân mà đi tập tễnh, nếu không phải là anh dìu đi, chỉ sợ cô phải nhảy lò cò mà đi thôi.
Nghe anh nói quá sức nghiêm túc, Khúc Man Lăng dừng động tác mở cửa, đầu tiên là sững sờ quay đầu lại nhìn anh, sau đó cực kỳ không khí chất mà cười rộ lên.
“Phì……" Làm cho cô cảm thấy mắc cười nhất không phải là chuyện anh nói cô nên sử dụng cây gậy này, mà là dáng vẻ nghiêm túc quá đáng kia của anh.
Cô chỉ là bị thương ngoài da thôi, anh quá khoa trương rồi đó, xem như hành động có bất tiện đi, cũng chỉ là chuyện tạm thời, qua một hai ngày, cô chân thấp chân cao cũng có thể đi được, thật muốn cô chống gậy, cô mới thật không biết đi như thế nào đó!
“Anh cũng quá nông nóng đi, đưa em gậy em cũng không biết cách sử dụng, hai ngày này em không cần ra ngoài làm việc, em ở trong nhà vịn vách tường từ từ đi cũng không vấn đề gì." Cho nên chủ ý đưa cô cây gậy này thì miễn đi!
Nghe vậy, Nhậm Khuê Ung đầu tiên là nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Khúc Man Lăng; nhìn thấy cô ngượng ngùng thu lại nụ cười; nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần đỏ lên, tầm mắt không nhịn được ngượng ngùng ngoảnh đi.
Cuối cùng, anh không khăng khăng chuyện chống gậy nữa, sau khi đưa cô an toàn vào bên trong nhà liền rời đi.
Nhớ lại khúc này, Khúc Man Lăng đã cảm thấy anh rất nghiêm túc cũng rất đáng yêu, mặc dù, tối hôm đó bởi vì vết thương, cô ngủ không được yên ổn cho lắm, hơn nữa…… Cô lại nằm mơ.
Lần này cảnh trog giấc mơ không giống như lúc trước khi tỉnh lại liền hơn phân nửa là nhớ không rõ, cô nhớ rõ ràng, cô mơ thấy Nhậm Khuê Ung, mơ thấy bọn họ kết hôn, kể cả chi tiết cả buổi hôn lễ đều trình diễn trong đầu.
Khi cô mơ mơ màng tỉnh lại từ trong giấc mơ, bên tai hình như còn truyền đến điệu nhạc ngày kết hôn vang vang, sau khi bộ não hồi phục sự tỉnh táo như thường ngày, cô ngồi yên trên giường bật cười.
Làn này, thật sự đúng như nói ngày có chút suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ thấy.
Cô thật sự quá mù quáng mà!
Thật ra thì, Khúc Man Lăng một chút cũng không đoán mò, bởi vì tất cả đều là kết quả số mạng vận chuyển lần nữa, mà cả đêm, Nhậm Khuê Ung cũng mơ một giấc mơ giống như cô vậy.
Sau khi anh tỉnh lại, trong lòng có một loại cảm giác không thể nào giải thích nổi lần nữa đánh vào anh, thậm chí anh bình thường đều khong tin vào vận mệnh, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cô phải thuộc về anh, chuyện này…… Là số mạng đã định trước rồi.
Nếu là hai ngày trước mà bàn về số mạng, Nhậm Khuê Ung sẽ cho là mình điên rồi, nhưng bây giờ anh tuyệt đối sẽ không có cảm giác mình là kẻ điên, anh chỉ biết anh phải cố gắng nắm chặt lấy tất cả - tất cả những thứ mà anh cảm thấy rất quen thuộc.
Bình thường Khúc Man Lăng không phải là một người yêu thích việc ngủ nướng, dù nói chân mang vết thương làm cho cô cả đêm không được ngủ ngon, nhưng sau khi cô tỉnh dậy liền đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Vết thương trên chân có chút đau, nhưng cảm giác cả người nếu so với ngày hôm qua lại tốt hơn một chút, động tác đi lại tuy là chậm chạp, nhưng chỉ cần vị tường, cô vẫn có thể ở bên trong phòng tùy ý hoạt động.
Sau khi rửa mặt xong, cô vịn tường đi đến phòng khách.
Cô ngồi lên ghế sôpha mở tivi xem tin tức, cô biết mình bây giờ cần phải ra ngoài vì mình mà mua một bữa ăn sáng, hoặc là vào phòng bếp tìm đồ ăn gì đó lấp đầy bụng, mới có thể uống thuốc ngày hôm qua bác sĩ đã kê, tin rằng trong đó sẽ có thuốc giảm đau làm cảm giác của cô tốt hơn một chút.
Nhưng cô lại lựa chọn để bụng cứ tiếp tục vang lên tiếng ùng ục ùng ục, lựa chọn nhẫn nại một lúc nữa, bởi vì cô tin rằng Nhậm Khuê Ung sẽ tìm đến cô, ngày hôm qua anh đã nói sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.
Mặc dù cô không biết mình lấy đâu ra sự tự tin anh là người nói một là một, nhưng lòng chính là không khỏi tin tưởng anh.
Mà Nhậm Khuê Ung cũng không để cô phải đợi quá lâu, sau khi tin tức đưa ra một tin quan trọng, điện thoại di động của cô liền vang lên.
Vừa nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, Khúc Man Lăng không tự chủ mà nở ra một nụ cười vui vẻ.
“Xin chào." Giọng nói cô có chút khoái trá hướng đầu dây của anh nói câu xin chào.
“Xin chào, có thể mở cửa giúp anh không? Anh đang ở trước cửa nhà em."
“A…… Em lập tức mở cửa cho anh……" Khúc Man Lăng một tay cầm điện thoại di động, một tay vịn thành ghế, đúng dậy mở cửa cho Nhậm Khuê Ung.
Rõ ràng người ta đang ở ngoài cửa rồi, cô có thể trực tiếp cúp điện thoại rồi đi mở cửa, nhưng lại sợ anh có lời gì muốn nói với cô, cho nên cuối cùng cô dứt khoác dùng một chân nhảy lò cò đi mở cửa.
“Đừng có vội, em cứ từ từ đi, anh cũng không có chạy đi, em đừng tự làm thương mình." Hình như có thể tưởng tượng dáng vẻ cô đang rất nóng vội, Nhậm Khuê Ung mở miệng nhắc cô.
“Được, em biết rồi……" Khúc Man Lăng biết mình nên ngoan ngoãn nghe lời vịn tường mà đi, nhưng chân trái chính là không chịu nghe lời, vẫn là vội vàng nhảy, nhảy, nhảy……
“Xin chào!" Mở cửa chính ra, bởi vì nhảy lò cò một chân, hô hấp Khúc Man Lăng có chút gấp gáp hổn hển, nhưng cô đầu tiên vẫn phơi bày nụ cười ngọt ngào trước mặt Nhậm Khuê Ung.
“Xin chào, có thể giúp anh ăn bữa sáng này không?" Nhậm Khuê Ung giơ cánh tay trái đang cầm cái túi xách nhẹ nhàng lắc lắc.
Nhưng thật ra phỏng đoán vết thương ở chân của cô không có cách nào có theẻ ra ngoài mua thức ăn, cũng lo lắng cô vì thế mà để chính mình đói bụng, cho nên anh chọn mới sáng sớm đã đến nhà cô.
“Tất nhiên, mời vào." Khúc Man Lăng đưa tay vịn vào khung cửa, không chút nghĩ ngợi mà nhảy ngược ra phía sau, tự nhiên muốn làm trống cửa, rộng đường làm cho Nhậm Khuê Ung vào nhà nhanh chóng, kết quả hơi lảo đảo một cái, cả thân thể lại thẳng tắp ngã ngược ra phía sau.
May mắn Nhậm Khuê Ung nhanh tay lẹ mắt, bước một bước dài nhanh chóng chạy lên trước, đưa tay phải trống trải nắm eo cô, lúc này mới vì cô miễn đi một cái trường hợp tai nạn khác.
“Thật xin lỗi…… Cám ơn." Khúc Man Lăng ban đầu rất là kinh hoảng nói lời xin lỗi, lúc này mới thẹn thùng đỏ mặt hướng Nhậm Khuê Ung nói lời cám ơn.
Vì cứu cô, anh tự nhiên bất chấp tất cả mà giữ chặt cô thuận thế ôm cô vào lòng, mà cô cũng vì bất ngờ ngoài ý muốn. Thân thể theo ý thức cố bấu víu lấy gì đó; hai tay nhỏ bé càng níu chặt lấy cổ áo anh, cuối cùng biến thành cơ thể hai người dính sát vào nhau, cũng trong nháy mắt này cảm nhận nhiệt độ của đối phương, ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người đối phương.
Nhất thời Nhậm Khuê Ung và Khúc Man Lăng cũng bị sững sờ, bởi vì tư thế bất ngờ đầy thân mật này, khiến một cỗ tình cảm quen thuộc không giải thích được cùng chạm vào trong lòng hai người – trong lòng cả hai đều rung động với đối phương, thật sự, dường như đã sớm là một phần của trí nhớ, chỉ là không cẩn thận che đi, bị quên lãng……
“Em đừng gấp, anh sẽ không chạy đi." Giọng nói Nhậm Khuê Ung truyền từ trên đỉnh đầu Man Lăng, giọng nói kia vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, làm cho hai gò má không khỏi cảm thấy nóng bừng lên.
Đây là anh nói với cô anh sẽ không đi, mới vừa rồi ở trong điện thoại nghe giọng điệu này cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhưng lúc anh dùng giọng điệu êm ái ấy nói ra lần nữa, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác thường, cảm giác hình như anh nói một lời hai nghĩa.
Đây là anh…… Đang ám chỉ cái gì với cô sao? Hay là cô nghĩ nhiều rồi?
“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn…… Chúng ta lại ngồi kia đi!" Khúc Man Lăng thả hai tay đang ôm chặt lấy cổ áo anh, chỉ vào mấy chiếc ghế salon, ý muốn che giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng lên của mình, cũng nhân dịp tự nói với mình đừng có nghĩ loạn, anh ta không có ám chỉ gì cả.
Tốt nhất đừng có mong đợi quá nhiều, mới sẽ không đổi lấy cảm giác mất mác quá lớn, cứ thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên……
Trong lòng Khúc Man Lăng không ngừng muốn mình nên bình tĩnh mà cư xử, còn không ngừng thôi miên cách làm của mình, trên thực tế cũng là hoàn toàn không hiệu quả, cuối cùng cô phát hiện càng muốn mình thuận theo tự nhiên, lòng cô lại càng không làm được.
“Ưm!" Nhậm Khuê Ung đáp một tiếng, bàn tay đặt trên eo nhỏ của Khúc Man Lăng lại không buông ra.
Anh ôm cô cạnh mình, cho tới khi cô an toàn đến trước sôpha, lúc này mới buông tay ra.
Anh ngồi xuống chỗ ngồi đối diện cô, rồi mới lấy ra thức ăn từ trong túi xách mà anh đã vì cô mua.
“Giúp em mua Hamburger và Hồng Trà, nếu không thích, anh có thể đổi sữa đậu nành và bánh nướng của anh cho em." Lấy ra bữa ăn sáng cả Trung lẫn Tây, Nhậm Khuê Ung dường như có thể khẳng định cô thích kiểu ăn Tây, lần nữa đây cũng là trực giác không giải thích được.
“Cám ơn anh, em thích." Khúc Man Lăng cầm lấy thức ăn anh đưa tới, quyết định không suy nghĩ thêm nhiệt độ vẫn đang lưu lại trên eo cô nữa.
“Đợi chút ăn no rồi nhớ uống thuốc đó, vết thương của em cần đổi thuốc rồi."
“Tiếp theo hôm nay em định làm gì?" Sau khi thận trọng cẩn thận đổi thuốc xong cho Khúc Man Lăng, Nhậm Khuê Ung hỏi tiếp.
“Không có, toàn bộ công việc ngày hôm nay và ngày mai em đều hủy hết, cũng không có bất cứ chuyện gì hoặc lịch hẹn nào, em nghĩ em ít nhất phải qua ngày mai mới có thể không cần vịn tường đi bộ đi?" Coi như là có thể đi, cũng là chân thấp chân cao, mặc dù công việc có nhiều hơn nữa, cô cũng không thể không hủy bỏ hoặc kéo dài thời hạn được.
Aiz, ngày không có công việc, trong cuộc sống của cô không có việc làm, thật là nhàm chán quá!
Anh nói rồi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm thương thế của em, nêu hai ngày này chân của em không thể đi được, vậy thì để anh làm chân của em!" Nhậm Khuê Ung hé ra hàm răng trắng, cười đến rực rỡ.
“Làm chân của em?" Mặt Khúc Man Lăng đây nghi ngờ nhìn Nhậm Khuê Ung. “Ý là giúp em mua đồ, là chân chạy đó sao?"
Cô cho là Nhậm Khuê Ung chỉ là giúp cô thu xếp miếng ăn, nhưng anh vẫn lắc đầu.
“Này chỉ là công việc cơ bản thôi, ý của anh còn làm nhiều việc hơn, tốt hơn nữa."
Nghe vậy, lòng hiếu kỳ của Khúc Man Lăng lại dấy lên. “Ví như?" Cô có chút mong đợi.
Nụ cười sáng lạn của Nhậm Khuê Ung chuyển thành thần bí, anh đứng dậy hướng Khúc Man Lăng đưa tay ra. “Đưa tay cho anh thì có đáp án."
Lại một lần nữa, Khúc Man Lăng không chút do dự đưa tay giao cho anh.
Nhậm Khuê Ung nắm tay của cô kéo cô từ ghế salon lên, ngay sau đó dùng một cái tay khác ôm cả hông cô dìu dắt cô, làm một cái “chân" thứ thiệt của cô.
Khi Khúc Man Lăng phát hiện anh tính cứ như vậy mà mang cô đi ra cửa, cô chỉ có thể nói: “Đợi đã, túi xách đựng ví tiền em không có cầm." Ngay cả vì tiền cô cũng chưa có mang đâu!
“Túi tiền không cần mang đâu, mang chìa khóa theo là được." Đi ra cửa, Nhậm Khuê Ung thuận tay quơ lấy cái chìa khóa để bàn cô.
Cứ như vậy, Khúc Man Lăng bị cái “Chân" của cô mang ra khỏi cửa.
Tác giả :
Quả Lệ