Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi
Chương 8: Thời gian sẽ xoá nhòa đi tất cả
Cô được Tề Tín ôm vào lòng, Tề Tín vẫn giống như trước đây, nhìn cô trút hết lòng mình, mà không hề cất tiếng.
Nhưng, lồng ngực cậu ta ấm áp như một cái lò sưởi, khiến cho thân thể lạnh như băng của cô ấm lại.
Tất cả nước mắt đều chùi lên áo cậu ta.
Hoa Nguyệt Nguyệt vòng tay ôm hông Tề Tín, khóc tê tâm liệt phế.
Kết cục, cuộc đời này của cô giống như Trịnh Lệ nói, bởi vì cô vốn không nên được sinh ra, cho nên cô mãi mãi không thể có hạnh phúc.
Mà Trịnh Lệ giống như tiên tri.
Thành công tiên đoán kết cục đời này của cô.
…
Đến khi thanh tỉnh lại, Hoa Nguyệt Nguyệt phát hiện mình đã nằm trong xe của Tề Tín, trên người phủ áo khoác của cậu ta, nước mắt nước mũi trên mặt đã được lau đi sạch sẽ, Tề Tín đang đứng bên đường, hút thuốc.
Móng tay cậu ta được cắt gọt rất vuông vắn, ngón tay cầm điếu thuốc trắng bóc thon dài, khớp xương rõ ràng. Đỉnh gò má trông hơi mờ ảo, đuôi mắt xếch không còn ý cười mờ nhạt như khi trước, mà giống như tang thương. Từ giữa hai làn môi mỏng từng luồng khói trắng phả ra rồi tan dần vào không khí, giống như chưa từng tồn tại.
Đôi mắt Hoa Nguyệt Nguyệt có chút thất thần.
Tề Tín như thế, cô chưa từng thấy.
Không phải kiểu cợt nhả, không phải vẻ mặt xuề xòa, không phải là thái độ muốn đánh, tất cả những thứ đó đều trầm xuống, để lại một cảm giác cô đơn.
Cảm giác này, lại giống như ở nơi nào đó cô từng nhìn thấy.
Con ngươi Hoa Nguyệt Nguyệt chợt nở rộng, vào thời khắc này, cô chợt nhận ra, hình ảnh này của Tề Tín thật giống mình…
Cô từng hỏi Tề Tín, “Trên đời này có cô gái nào mà cậu không hạ được không?"
Tề Tín khí đó đã đáp là, “Người như vậy không tồn tại."
Vậy bây giờ, là người phụ nữ như thế nào có thể khiến cho Tề Tín trở thành thế này đây?
Tề Tín dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại, cặp mắt đào hoa vừa ngầm nổi lên ý vui vẻ, nheo lại như cười.
Cậu ta đi tới, ngồi lên xe, trêu cô: “Hoa Nguyệt Nguyệt, ngày trước tôi còn nói cậu là sao chẳng bao giờ khóc nhỉ, giờ mới biết, thực ra là cậu sợ cậu khóc như lợn bị chọc tiết dọa người khác đúng không."
Hoa Nguyệt Nguyệt khó khăn nhếch miệng.
Trong xe lại một hồi im ắng.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Tề Tín, trước khi cậu hỏi chuyện tôi, tôi nghĩ tôi có thể trả lời cậu."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ra ánh đèn lóe ra ngoài xe, nói: “Tôi muốn được sống vui vẻ, được một cuộc sống tự do, tôi muốn một người chồng yêu thương tôi… Như vậy, cậu có thể làm được không?"
Rất lâu sau, khi Hoa Nguyệt Nguyệt tưởng rằng Tề Tín đã ngủ mất rồi.
Cậu ta nói: “Đương nhiên làm được."
Hoa Nguyệt Nguyệt quay đầu, cười thật tự nhiên với Tề Tín, cô nói: “Thật không ngờ, vậy mà tôi lại có thể đồng ý làm vợ một tên ngựa giống."
Tề Tín nhướng mày, trả lời: “Hiện tại hối hận không kịp nữa rồi."
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười.
Nếu như, hai người đều không thể có được người mình yêu đến với nhau, họ sẽ càng thêm trân trọng người bên cạnh.
…
(từ đây xin gọi Tề ca là anh để tiết kiệm sức lực đánh máy và hợp với Hoa tỷ)
Hoa Nguyệt Nguyệt báo tin mình và Tề Tín chuẩn bị kết hôn cho Hoan Tử bấy giờ còn ngủ mơ màng.
Hoan Tử lập tức giật mình bật dậy.
Cô lắp bắp: “Hoa … Hoa … tỷ, chị sao lại có thể nghĩ quẩn thế với Tề Tín được?"
Hoa Nguyệt Nguyệt bên kia vừa sửa móng tay vừa trả lời: “Nghĩ quẩn cái gì, khó nghe thế, cái này là bên muốn đánh, bên muốn bị đánh, chị gái cô cũng chỉ là muốn có một gia đình, mà Tề Tín cũng có ý này, cho nên hợp tác thôi, định tháng này đi lĩnh chứng."
Hoan Tử chần chừ: “Hoa tỷ… Thực sự không phải là chị vì anh trai em đính hôn với Hà Trinh, nên mới gấp gáp muốn kết hôn như thế đấy chứ?"
Tay Hoa Nguyệt Nguyệt đang cầm điện thoại chợt cứng ngắc, cô cười nói: “Làm sao có thể vậy được? Chị còn chưa đến mức vì một Trình Hòa không ra sao mà hủy hạnh phúc đời mình đâu. Chị chỉ nghĩ so với lấy một người đàn ông mình chưa từng quen biết bao giờ thì chẳng thà lấy tiểu tử Tề Tín này còn hơn, nói thế nào thì nói, Tề Tín người ta cũng muốn mặt có mặt muốn tiền có tiền, tính sao cũng không phải chị chịu thiệt!"
Hoan Tử thở dài: “Nếu Hoa tỷ đã quyết như thế, em đây cũng không biết nói gì nữa, nhưng chị hẳn là phải rõ anh em thực ra vẫn thích chị, nếu như bây giờ chị tìm anh trai em, nhất định anh em sẽ quay lại với chị, trước kia chị kiên trì được lâu như vậy, mà giờ lại có thể từ bỏ, thật không giống chị chút nào."
Hoa Nguyệt Nguyệt siết chặt ngón tay, “Hoan Tử à, những năm tháng đó, cái chị bỏ đi nhiều nhất chính là tự tôn của chính mình, vì Trình Hòa, chị đã làm bao nhiêu chuyện bản thân thấy hết sức ghê tởm, bây giờ chị có thể lấy lại những tự tôn ấy, Hoan Tử, em phải chúc mừng chị chứ?"
Hoan Tử thật lâu cũng không nói, đột nhiên từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc của cô, cô nói: “Hoa tỷ, em mong chị đã lựa chọn chính xác."
Hoan Tử còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Nguyệt Nguyệt.
Cô ấy không xinh đẹp, không khí chất, lại còn mặt dày, luôn luôn bám lấy anh trai mình, làm đầy việc ghê tởm, là một cô gái xấu xa không sai vào đâu được.
Đó là hình ảnh cô thấy, trước khi cô quen Hoa Nguyệt Nguyệt.
Cho đến một ngày nọ, Hoan Tử trên đường về nhà, nhìn thấy Hoa Nguyệt Nguyệt bị hatr cho một bạt tai.
Cô ấy không hề đánh trả, thậm chí khinh miệt nhìn Hà Trinh vừa đánh mình nói: “Tôi sẽ có được Trình Hòa, nhất định."
Khi đó, từ trong mắt Hoa Nguyệt Nguyệt lóe ra gì đó, giống như một cái gai đâm vào lòng Hoan Tử.
Vì sao rõ ràng có vẻ rất tự tin, nhưng lại không giấu nổi tự ti trong nội tâm?
Từ một khắc kia, cô thật thương cảm Hoa Nguyệt Nguyệt.
Khi tất cả mọi người nói xấu Hoa Nguyệt Nguyệt, Hoan Tử tự hiểu được, cô ấy không phải người như thế.
Mà từ đầu đến cuối cô vẫn hết sức giúp đỡ Hoa Nguyệt Nguyệt, suốt một quãng đường đồng hành với Hoa Nguyệt Nguyệt, đã vô số lần cô phải nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Đủ rồi, đừng cố gắng nữa."
Cô không hiểu, tại sao với Trình Hòa Hoa Nguyệt Nguyệt lại cố chấp như thế?
Cho nên, khi Hoa Nguyệt Nguyệt quyết định từ bỏ cố gắng với Trình Hòa, Hoan Tử không thể tin được.
Hoan Tử thậm chí có phần căm thù anh trai mình, và cả Hà Trinh lớn lên cùng mình kia.
Vì sao anh trai cô không thể một phút nào quay đầu lại nhìn xem, một cô gái đuổi theo anh đến đầu rơi máu chảy, thương tích đầy người kia?
___________________________________
Chà,
Mình cảm thấy, may mắn và hạnh phúc lớn nhất trên đời của Hoa Nguyệt Nguyệt, chính là có một Hoan Tử và một Tề Tín vẫn luôn yêu thương và bảo vệ cô ấy.
Btw, về vấn đề xưng hô, từ chương sau sẽ là anh em, mình biết là có hơi đột ngột, nhưng mà khi đã lấy nhau rồi, xưng hô cũng phải đổi chứ, đâu thể giống một số cp bây giờ, mày tao với nhau được. Hơn nữa mình không biết phải đổi ở đâu thì hợp lý hơn chỗ này. Khổ ghê. Nếu tiếng Việt không có mấy cái này có phải hơn không (T ~ T)
Nhưng, lồng ngực cậu ta ấm áp như một cái lò sưởi, khiến cho thân thể lạnh như băng của cô ấm lại.
Tất cả nước mắt đều chùi lên áo cậu ta.
Hoa Nguyệt Nguyệt vòng tay ôm hông Tề Tín, khóc tê tâm liệt phế.
Kết cục, cuộc đời này của cô giống như Trịnh Lệ nói, bởi vì cô vốn không nên được sinh ra, cho nên cô mãi mãi không thể có hạnh phúc.
Mà Trịnh Lệ giống như tiên tri.
Thành công tiên đoán kết cục đời này của cô.
…
Đến khi thanh tỉnh lại, Hoa Nguyệt Nguyệt phát hiện mình đã nằm trong xe của Tề Tín, trên người phủ áo khoác của cậu ta, nước mắt nước mũi trên mặt đã được lau đi sạch sẽ, Tề Tín đang đứng bên đường, hút thuốc.
Móng tay cậu ta được cắt gọt rất vuông vắn, ngón tay cầm điếu thuốc trắng bóc thon dài, khớp xương rõ ràng. Đỉnh gò má trông hơi mờ ảo, đuôi mắt xếch không còn ý cười mờ nhạt như khi trước, mà giống như tang thương. Từ giữa hai làn môi mỏng từng luồng khói trắng phả ra rồi tan dần vào không khí, giống như chưa từng tồn tại.
Đôi mắt Hoa Nguyệt Nguyệt có chút thất thần.
Tề Tín như thế, cô chưa từng thấy.
Không phải kiểu cợt nhả, không phải vẻ mặt xuề xòa, không phải là thái độ muốn đánh, tất cả những thứ đó đều trầm xuống, để lại một cảm giác cô đơn.
Cảm giác này, lại giống như ở nơi nào đó cô từng nhìn thấy.
Con ngươi Hoa Nguyệt Nguyệt chợt nở rộng, vào thời khắc này, cô chợt nhận ra, hình ảnh này của Tề Tín thật giống mình…
Cô từng hỏi Tề Tín, “Trên đời này có cô gái nào mà cậu không hạ được không?"
Tề Tín khí đó đã đáp là, “Người như vậy không tồn tại."
Vậy bây giờ, là người phụ nữ như thế nào có thể khiến cho Tề Tín trở thành thế này đây?
Tề Tín dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại, cặp mắt đào hoa vừa ngầm nổi lên ý vui vẻ, nheo lại như cười.
Cậu ta đi tới, ngồi lên xe, trêu cô: “Hoa Nguyệt Nguyệt, ngày trước tôi còn nói cậu là sao chẳng bao giờ khóc nhỉ, giờ mới biết, thực ra là cậu sợ cậu khóc như lợn bị chọc tiết dọa người khác đúng không."
Hoa Nguyệt Nguyệt khó khăn nhếch miệng.
Trong xe lại một hồi im ắng.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Tề Tín, trước khi cậu hỏi chuyện tôi, tôi nghĩ tôi có thể trả lời cậu."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn ra ánh đèn lóe ra ngoài xe, nói: “Tôi muốn được sống vui vẻ, được một cuộc sống tự do, tôi muốn một người chồng yêu thương tôi… Như vậy, cậu có thể làm được không?"
Rất lâu sau, khi Hoa Nguyệt Nguyệt tưởng rằng Tề Tín đã ngủ mất rồi.
Cậu ta nói: “Đương nhiên làm được."
Hoa Nguyệt Nguyệt quay đầu, cười thật tự nhiên với Tề Tín, cô nói: “Thật không ngờ, vậy mà tôi lại có thể đồng ý làm vợ một tên ngựa giống."
Tề Tín nhướng mày, trả lời: “Hiện tại hối hận không kịp nữa rồi."
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười.
Nếu như, hai người đều không thể có được người mình yêu đến với nhau, họ sẽ càng thêm trân trọng người bên cạnh.
…
(từ đây xin gọi Tề ca là anh để tiết kiệm sức lực đánh máy và hợp với Hoa tỷ)
Hoa Nguyệt Nguyệt báo tin mình và Tề Tín chuẩn bị kết hôn cho Hoan Tử bấy giờ còn ngủ mơ màng.
Hoan Tử lập tức giật mình bật dậy.
Cô lắp bắp: “Hoa … Hoa … tỷ, chị sao lại có thể nghĩ quẩn thế với Tề Tín được?"
Hoa Nguyệt Nguyệt bên kia vừa sửa móng tay vừa trả lời: “Nghĩ quẩn cái gì, khó nghe thế, cái này là bên muốn đánh, bên muốn bị đánh, chị gái cô cũng chỉ là muốn có một gia đình, mà Tề Tín cũng có ý này, cho nên hợp tác thôi, định tháng này đi lĩnh chứng."
Hoan Tử chần chừ: “Hoa tỷ… Thực sự không phải là chị vì anh trai em đính hôn với Hà Trinh, nên mới gấp gáp muốn kết hôn như thế đấy chứ?"
Tay Hoa Nguyệt Nguyệt đang cầm điện thoại chợt cứng ngắc, cô cười nói: “Làm sao có thể vậy được? Chị còn chưa đến mức vì một Trình Hòa không ra sao mà hủy hạnh phúc đời mình đâu. Chị chỉ nghĩ so với lấy một người đàn ông mình chưa từng quen biết bao giờ thì chẳng thà lấy tiểu tử Tề Tín này còn hơn, nói thế nào thì nói, Tề Tín người ta cũng muốn mặt có mặt muốn tiền có tiền, tính sao cũng không phải chị chịu thiệt!"
Hoan Tử thở dài: “Nếu Hoa tỷ đã quyết như thế, em đây cũng không biết nói gì nữa, nhưng chị hẳn là phải rõ anh em thực ra vẫn thích chị, nếu như bây giờ chị tìm anh trai em, nhất định anh em sẽ quay lại với chị, trước kia chị kiên trì được lâu như vậy, mà giờ lại có thể từ bỏ, thật không giống chị chút nào."
Hoa Nguyệt Nguyệt siết chặt ngón tay, “Hoan Tử à, những năm tháng đó, cái chị bỏ đi nhiều nhất chính là tự tôn của chính mình, vì Trình Hòa, chị đã làm bao nhiêu chuyện bản thân thấy hết sức ghê tởm, bây giờ chị có thể lấy lại những tự tôn ấy, Hoan Tử, em phải chúc mừng chị chứ?"
Hoan Tử thật lâu cũng không nói, đột nhiên từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc của cô, cô nói: “Hoa tỷ, em mong chị đã lựa chọn chính xác."
Hoan Tử còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Nguyệt Nguyệt.
Cô ấy không xinh đẹp, không khí chất, lại còn mặt dày, luôn luôn bám lấy anh trai mình, làm đầy việc ghê tởm, là một cô gái xấu xa không sai vào đâu được.
Đó là hình ảnh cô thấy, trước khi cô quen Hoa Nguyệt Nguyệt.
Cho đến một ngày nọ, Hoan Tử trên đường về nhà, nhìn thấy Hoa Nguyệt Nguyệt bị hatr cho một bạt tai.
Cô ấy không hề đánh trả, thậm chí khinh miệt nhìn Hà Trinh vừa đánh mình nói: “Tôi sẽ có được Trình Hòa, nhất định."
Khi đó, từ trong mắt Hoa Nguyệt Nguyệt lóe ra gì đó, giống như một cái gai đâm vào lòng Hoan Tử.
Vì sao rõ ràng có vẻ rất tự tin, nhưng lại không giấu nổi tự ti trong nội tâm?
Từ một khắc kia, cô thật thương cảm Hoa Nguyệt Nguyệt.
Khi tất cả mọi người nói xấu Hoa Nguyệt Nguyệt, Hoan Tử tự hiểu được, cô ấy không phải người như thế.
Mà từ đầu đến cuối cô vẫn hết sức giúp đỡ Hoa Nguyệt Nguyệt, suốt một quãng đường đồng hành với Hoa Nguyệt Nguyệt, đã vô số lần cô phải nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Đủ rồi, đừng cố gắng nữa."
Cô không hiểu, tại sao với Trình Hòa Hoa Nguyệt Nguyệt lại cố chấp như thế?
Cho nên, khi Hoa Nguyệt Nguyệt quyết định từ bỏ cố gắng với Trình Hòa, Hoan Tử không thể tin được.
Hoan Tử thậm chí có phần căm thù anh trai mình, và cả Hà Trinh lớn lên cùng mình kia.
Vì sao anh trai cô không thể một phút nào quay đầu lại nhìn xem, một cô gái đuổi theo anh đến đầu rơi máu chảy, thương tích đầy người kia?
___________________________________
Chà,
Mình cảm thấy, may mắn và hạnh phúc lớn nhất trên đời của Hoa Nguyệt Nguyệt, chính là có một Hoan Tử và một Tề Tín vẫn luôn yêu thương và bảo vệ cô ấy.
Btw, về vấn đề xưng hô, từ chương sau sẽ là anh em, mình biết là có hơi đột ngột, nhưng mà khi đã lấy nhau rồi, xưng hô cũng phải đổi chứ, đâu thể giống một số cp bây giờ, mày tao với nhau được. Hơn nữa mình không biết phải đổi ở đâu thì hợp lý hơn chỗ này. Khổ ghê. Nếu tiếng Việt không có mấy cái này có phải hơn không (T ~ T)
Tác giả :
Đại Ôn