Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi
Chương 22: Không cam lòng
Cuộc họp kế hoạch công ty vào buổi chiều, Hoa Nguyệt Nguyệt điều chỉnh tâm trạng, cầm bản kế hoạch đã được in ra đi vào phòng họp, hôm nay cùng đề xuất đề án cũng không phải chỉ có mình cô, còn có trưởng phòng Lưu và Đạm Như cũng sẽ tham gia trình bày.
Vừa vào phòng họp, cô đã nhìn thấy Tề Tín ngồi ngay cạnh Đạm Như.
Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩn người, nhìn Tề Tín mắt đối mắt.
Cô càng lúc càng không hiểu Tề Tín nữa, giống như bây giờ, hai mắt nhìn nhau, nhưng chẳng có cách nào trao đổi được gì.
Trong mắt Tề Tín bao giờ cũng có một nỗi ưu tư cô không hiểu được.
Hoa Nguyệt Nguyệt là người đầu tiên lên trình bày, cô cầm USB cắm vào máy tính, quay xuống các vị nhân viên cấp cao ở dưới, bắt đầu nói: “Tôi là Hoa Nguyệt Nguyệt của phòng kế hoạch, hôm này tôi muốn trình bày với mọi người về chiến lược phát triển công ty theo con đường rời xa xa xỉ phẩm, hướng tới đại bộ phân người tiêu dùng."
Vừa dứt lời, các vị đồng cấp ở dưới đã bàn luận ầm ĩ.
“Đùa à? DUO từ xưa đến nay luôn gắn liền với sự đắt tiền, bây giờ cô lại đòi đem hết những nền tảng phát triển trước đây hủy bỏ hết chỉ trong chốc lát vậy sao?"
“Đúng vậy, giá thấp cũng có nghĩa là hạ thấp đẳng cấp của chúng ta."
“Nói quá vớ vẩn? Đừng tưởng mình là trưởng phòng đã là ghê gớm lắm mà điều khiển được cả công ty, ở đây còn mười mấy người đều là quản lý cấp cao, cô cho là loại đề án thế này mà cũng thông qua được sao?"
Đạm Như châm chọc nói: “Thông cảm, có vài người, lúc nào cũng sống cá nhân, đem lợi ích công ty ném sang một bên, còn mơ tưởng làm việc gì ghê gớm lắm, đã thế cũng đừng nói thật ra làm gì, làm mọi người cũng thấy ngại thay."
…
Hoa Nguyệt Nguyệt cũng sớm biết kết quả sẽ là thế này, cô cười một tiếng, nói: “Tôi hiểu mọi người đều có nghi ngờ, DUO từ trước đến giờ vẫn dựa vào mặt hàng cao cấp để thâm nhập thị trường, cũng có danh tiếng trên tầm quốc tế, chỉ có điều nếu tiếp tục như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể đii đầu trong nhóm hãng sản phẩm cao cấp mà thôi. Xin hỏi mọi người, trong số hơn 6 tỉ người trên thế giới, có bao nhiêu người có đủ điều kiện liên tục tiêu thụ sản phẩm DUO?"
“Nói như cô, thì DUO chẳng phải là đã phá sản từ lâu rồi sao? Vậy mà lại đạt được thành tựu như hôm nay chắc?"
Hoa Nguyệt Nguyệt tiếp tục nói: “Đó là trước đây, hiện giờ tình trạng lạm phát diễn ra, có bao nhiêu người từ triệu phú tỉ phú trong một đêm trở thành con nợ, xu thế của thế giới cũng là bình dân hóa, hàng cao cấp, tuy không thể không công nhận là tốt, nhưng người dân không phải là nhìn được mà không dùng được sao? Chẳng lẽ DUO của chúng ta lại vẫn cố chấp duy trì sản xuất loại sản phẩm không thể tiến vào đời sống của người tiêu dùng phổ thông hay sao?"
“Mọi người ngồi ở đây tiền lương hẳn cũng đều ở mức một vạn trở lên đi, thậm chí có những người một tháng thu nhập năm sáu vạn (1 vạn = gần 35trVND), mọi người có lẽ cảm thấy hàng cao cấp là điều kiện thiết yếu của cuộc sống, nhưng đối với những người ngoài kia thu nhập chỉ một hai nghìn, thậm chí là mấy trăm, thì DUO chính xác là một cái tên xa lạ với họ."
“Điều tôi muốn làm, cũng chỉ là muốn cho thương hiệu của chúng ta trở nên phổ biến với tất cả người dân, đương nhiên điều này cũng không phải dễ dàng, chúng ta phải hoàn toàn ‘thoát xác’, đem những hình tượng trước đây phá vỡ hết đi, để cho người tiêu dùng hiểu rõ, DUO của chúng ta không chỉ là thứ hàng của nhà giàu, mà ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng được. Ban đâu, có thể chúng ta chắc chắn sẽ vì ấn tượng trước đây của người tiêu dùng mà bị thua lỗ, nhưng một khi đã thâm nhập được thị trường, nguồn lợi chúng ta thu được sẽ không thể nào tưởng tượng được."
“Nghĩ lại một chút, nếu như những người xung quanh chúng ta cũng bắt đầu sử dụng sản phẩm của DUO, là mỹ phẩm hay đồ vệ sinh cá nhân, lợi nhuận thu lại được, có thể tưởng tượng được."
Hoa Nguyệt Nguyệt hít sâu, trình bày toàn bộ.
Các trưởng bộ phận khác nhìn nhau.
Vẫn còn một người không cam lòng nói: “Nhưng sản phẩm của DUO vẫn luôn chọn những nguyên liệu xa xỉ nhất đắt tiền nhất, nếu như hạ giá thành xuống, chạy theo thị trường, vậy đối với công ty, khoản tiền lỗ còn không phải là nghiêm trọng."
Hoa Nguyệt Nguyệt nhướng lông mày, trả lời: “Chẳng lẽ có ai dạy anh từ bé, thứ đắt tiền nhất là tốt nhất à?"
“Đây là nguyên tắc của công ty, đắt nhất chính là tốt nhất, cô cứ định phá bỏ hết như thế, chủ tịch nhất định không thông qua đề án đâu."
Hoa Nguyệt Nguyệt tự tin trả lời: “Không, sẽ."
“Cô dựa vào cái gì mà nói như thế? Tình hình công ty không phải vẫn rất tốt sao? Đề án kiểu này chắc chắn không được thông qua, ngay cả đám trưởng bộ phận như chúng tôi còn không đồng ý nói gì đến chủ tịch? Đừng nói chuyện viển vông nữa!"
Hoa Nguyệt Nguyệt mặt không đổi sắc nói: “Xin mọi người nhìn lại bảng khảo sát thị trường tôi đã chuẩn bị. Chúng tôi đã tiến hành điều tra trên một nghìn người, trong đó có đến 80% nói, thương hiệu DUO này, cả đời họ cũng không định mua. Còn lại 10% bày tỏ, nếu như giá cả giảm xuống một chút có thể bọn họ sẽ xem xét, và 10% nói có thể sẽ mua. Tổng kết lại, trong toàn bộ những người được hỏi, không có ai tỏ vẻ sẽ thực sự mua sản phẩm của DUO. Còn nữa… Mọi người quan sát bảng thống kê mức độ tăng trưởng của công ty gần đây, tuy lợi nhuận của chúng ta vẫn là dương, nhưng không ai phát hiện, tỷ lệ tăng trưởng đã giảm so với trước. Tôi cũng đã tham khảo ý kiến một chuyên gia trong nghề, chiếu theo xu hướng này, trong vòng năm năm nữa, DUO sẽ gặp khủng hoảng từ nội bộ, tôi cũng đã đưa hai bản điều tra này cho hội đồng quản trị, mọi người nói, chủ tịch có thể thông qua đề án này không?"
Mọi người nhất thời không nói được một lời.
Đạm Như đứng lên, quay sang nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Cho dù là vậy, chỉ cần trưởng các bộ phận không thông qua, cái đề án này cũng không thể chạm tới được hội đồng quản trị."
Hoa Nguyệt Nguyệt bước thẳng lưng, cúi đầu thật sâu với toàn bộ những người đang ngồi, nói: “Cho nên mới nói, tương lai công ty, đều phải dựa vào mọi người rồi."
Nói xong, cô trở về chỗ ngồi của mình, không nói gì thêm.
Trưởng phòng Lưu bên cạnh cô cũng bắt đầu đứng lên trình bày đề án của mình, cũng đều liên quan tới vấn đề giá cả, cũng là bởi vì những vấn đề thuế quan, anh ta cho là sản phẩm của DUO nên tăng giá nhiều nữa.
Hoàn toàn trái ngược với ý kiến của Hoa Nguyệt Nguyệt.
Tiếp đến, ngay cả Đạm Như ——
Đạm Như bước lên đầy quyến rũ như thể được huấn luyện vậy, vừa yêu diễm vừa tươi tắn, cô ta nói: “Đề án lần này của tôi là về trưng bày dùng thử miễn phí sản phẩm của DUO, tôi nghĩ danh tiếng của công ty chúng ta đã khá lớn, mà những người tiêu dùng kia không muốn mua sản phẩm của chúng ta, phần lớn cũng chỉ vì chưa từng có cơ hội sử dụng sản phẩm DUO mà thôi, nếu như để cho họ dùng thử một lần, hiểu được nguyên tắc đắt nhất là tốt nhất này, tôi tin tưởng lý luận của một vài người không cần đánh cũng đã bại thôi. Công ty DUO của chúng ta chỉ là ít có trưng bày giới thiệu sản phẩm mà thôi, tôi có thể xung phong việc giải thích với những người tiêu dùng, dù sao da tôi cũng là bởi thường xuyên sử dụng DUO mới có thể tốt như thế, mọi người thấy sao?"
“Nghe trưởng phòng Đạm nói như vậy cũng có lý lắm, công ty chẳng qua là ít tuyên truyền với người tiêu dùng mà thôi, chỉ cần họ hiểu rõ điểm ưu việt của sản phẩm rồi, cho dù là đắt tiền, hẳn cũng sẽ cố mà mua."
“Đúng, DUO chẳng qua không làm đủ khâu tuyên truyền thôi."
…
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn Đạm Như, cảm giác đề án này rõ ràng cố tình đối nghịch với cô.
Hơn nữa, đề án này, không thể không thừa nhận, có thể giải quyết được vấn đề, nhưng chỉ là trị ngọn mà không trị gốc.
Cô hoàn toàn không tin đây có thể là ý tưởng của Đạm Như nghĩ ra, khi ánh mắt cô rơi trên người Tề Tín, trong nháy mắt, cô hiểu rồi.
Cô khổ sở nhếch khóe môi.
Ba người trình bày xong, giám đốc bắt đầu cho bỏ phiếu, ba đề án chỉ được chọn một, đương nhiên đề án nào được nhiều phiếu nhất sẽ qua.
Phần trình bày khi nãy của Hoa Nguyệt Nguyệt cũng không phải là công cốc.
Số phiếu của cô bắt đầu tăng dần lên, nhưng Đạm Như bên kia cũng như vậy, không hề thua kém chút nào với cô.
Tất cả cuộc họp có 28 người tham gia, trừ phiếu của cô, Đạm Như và trưởng phòng Lưu thì còn đúng 25 phiếu.
Tề Tín là con trai chủ tịch, nên được yêu cầu bỏ phiếu cuối cùng.
Nhưng, khi tới lượt Tề Tín, Hoa Nguyệt Nguyệt cũng biết cô và Đạm Như đang hòa nhau, 9 phiếu, còn anh Lưu 6 phiếu.
Cô không biết mình mong chờ gì, chỉ là khi Tề Tín nhìn cô, cô bỗng nhiên nín thở.
Trong mắt Tề Tín là nỗi lo nghĩ gì mà cô không nhìn thấu, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh nhìn chằm chằm vào cô, sau đó, anh chậm rãi mở miệng nói: “So sánh với đề án của trưởng phòng Hoa, tôi thấy đề án của trưởng phòng Đạm có vẻ khả thi hơn."
Hoa Nguyệt Nguyệt nghe được người bên cạnh nói ——
“Quả nhiên, trưởng phòng Tề và trưởng phòng Đạm có quan hệ mờ ám mà."
“Quên đi, tôi nghĩ trưởng phòng Tề nhận định cũng đâu có sai, vốn đề án của Hoa Nguyệt Nguyệt cũng quá là viển vông, lại còn khăng khăng mình có thể sao."
“Đại kim quy bị câu mất rồi, thật không cam lòng."
“Kết quả như vậy mới chính xác."
…
Hoa Nguyệt Nguyệt không biết mình làm thế nào mà trở lại phòng làm việc, đám cấp dưới vây quanh cô, không ngừng an ủi.
Mà cô lại một chữ cũng nghe không lọt.
“Hoa tỷ, chị thật không có chuyện gì sao? Người như trưởng phòng Tề đó, vẫn nên giải tán sớm đi, dù sao tuổi chị cũng còn trẻ, cùng lắm thì lại đi tìm một người khác."
“Đừng, người ta đến với nhau cũng không dễ dàng, tuy là tôi cũng thấy trưởng phòng Tề có điều kiện hơn người thật đấy, nhưng mà anh ấy còn không chịu giúp Hoa tỷ một tay, nói cho cùng anh ấy là chồng ai chứ."
“Tôi đã nói trưởng phòng Tề mệnh phạm hoa đào mà, mọi người còn không tin, lần này chỉ khổ Hoa tỷ."
“Không thể chấp nhận được, đề án lần này Hoa tỷ dồn bao nhiêu tâm huyết, làm sao có thể cho cái loại đàn bà không đầu óc như thế vượt mặt chứ?"
“Được rồi, bây giờ người ta được sủng ái, đương nhiên là hống hách rồi."
“Chị không nói em cũng chẳng nhớ ra, cái Đạm Như kia hôm nay em không cẩn thận đi va phải, cô ta liền trợn mắt với em, nói em “cứ nhớ đấy, để rồi xem", đúng là không thể nào chịu nổi."
…
___________________________________
Các bạn thấy sao? Thế này có tính là ngược không?
Mà thế quái nào đấy mà lúc đầu tớ không có cảm giác là nó ngược. Cứ nghĩ nó hài mới chết. Nhưng mà thôi, thích thì cứ làm. Xin đảm bảo là tớ không drop!!!
Tác giả :
Đại Ôn