Cổ Mộ Có Một Ổ Xà
Chương 72
Hoa Quốc, là một quốc gia duy nhất trong tứ đại văn minh cổ xưa có lịch sử chưa từng bị gián đoạn, chính vì có lịch sử thâm hậu mà so với những dân tộc khác quốc gia này càng có sự ưu việt hơn, mà tất cả điều này sau khi chiến tranh nổ ra vào năm 1840 đã lặng lẽ xảy ra thay đổi.
Người cầm quyền vì tư lợi mà bán đứng quốc gia để đổi lấy sự thống trị, có áp bách sẽ có phản kháng, càng ngày càng nhiều cuộc khởi nghĩa bùng nổ trên lãnh thổ Hoa Quốc.
Một nhóm người lựa chọn khởi nghĩa vũ trang để Hoa Quốc có một ngày mai tươi sáng tự do, mà đại đa số người không có can đảm đó lại đứng trước chiến tuyến của người thống trị, hai phe chỉ có thể có một phe sẽ sống sót. Nhưng thời đại đó ngay cả sống cũng là chuyện gian nan, có lẽ có thể nói ngay cả muốn sống cũng cần dũng khí. Mặc dù như thế, sống sót vẫn như cũ là mục tiêu của đại đa số người.
Nhưng ngày tự do không có dễ dàng dành được như trong tưởng tượng, một thế hệ, tóc hai đời người đều thành màu trắng, ánh sáng tự do vẫn như trước không chiếu rọi trên mảnh đất Hoa Quốc, vô số người hi vọng lại nghênh đón tuyệt vọng, lúc xuống mồ hai mắt đều mở thật to, oán hận và bi phẫn.
Tại thời đại này, một tập tục đào trộm mộ lặng lẽ xuất hiện. Người tay trắng rất dễ bí quá hoá liều. Tuy nói ở Hoa Quốc, trộm mộ là một việc tổn hại âm đức, nhưng khi con người lâm vào tuyệt cảnh, sắp chết rồi thì còn quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Thật ra trộm mộ cũng không phải mới xuất hiện vào thời đó, ở trong lịch sử Hoa Quốc, trộm mộ cũng là một chuyện nhìn mãi thì quen mắt. Vậy tại sao phải nói từ thời này, đó là vì bắt đầu từ nơi này mới có thể nói đến chuyện xưa của chúng ta.
Vừa mới đầu, người trộm mộ chỉ vì sinh tồn mà đi trộm mộ, có thể sinh tồn đã thỏa mãn. Dần dần, trộm mộ lại xuất hiện biến chất, người theo đuổi cũng không chỉ để thỏa mãn sinh tồn. Lòng tham của con người là vô đáy, lúc ăn no mặc ấm rồi thì muốn dư giả, dư giả rồi lại muốn càng nhiều, giường cao giường mềm, nhà cao cửa rộng, có nô bộc sử dụng, có người để sai vặt. Lúc này, bọn họ muốn trộm càng nhiều mộ, muốn trộm mộ càng nhiều kho báu.
Đến thế kỷ hai mươi, cách mạng nổ ra trên lãnh thổ Hoa Quốc vẫn hừng hực khí thế như trước, hoạt động trộm mộ cũng càng ngày càng nhiều. Như vậy lại qua vài năm, một tin tức không biết từ nơi nào truyền tới làm toàn bộ giới trộm mộ điên cuồng.
Tin tức nói như thế : ở trên lãnh thổ Hoa Quốc có che dấu một ngôi mộ cổ lớn, vàng bạc châu báu trong mộ chất thành núi, ngọc thạch điêu khắc thành đôi, được đến vật trong miệng mộ chủ thì có thể Trường Sinh.
Tin tức thật không hoàn chỉnh, thậm chí không trọn vẹn làm toàn bộ giới trộm mộ cảm thấy đau đầu, nhưng lại không có người nào quên và buông tha. Nếu như nói vàng bạc châu báu không thể đả động những ông trùm trộm mộ đã có vô số của cải, hai chữ Trường Sinh lại có thể làm bọn họ lâm vào điên cuồng. Cho dù bọn họ không biết cái gọi là đại cổ mộ thời Chu ở nơi nào, thậm chí phương vị cũng mơ hồ không rõ rang nhưng vẫn không thể khiến bọn họ buông tha việc tìm kiếm, nhất thời, giới trộm mộ Hoa Quốc trở nên vô cùng sinh động.
Chỉ tiếc, tìm kiếm vài năm vẫn không có tin tức đại cổ mộ thời Chu như trước, đại đa số người trộm mộ đều hết hi vọng, nhưng số ít người trộm mộ còn không chịu buông tha. Tiếp qua vài năm, có rất ít người nhắc lại tin tức này.
Nhoáng một cái lại vài thập niên.
Tin tức này lại xuất hiện, sau khi Tân Hoa Quốc thành lập, khi đó là niên đại sáu bảy mươi thế kỷ 20, tin tức là do một người trộm mộ truyền ra, vị trí đại mộ ở phía tây bắc Tân Hoa Quốc. Giới trộm mộ lại điên cuồng một lần nữa, không hẹn mà đều hợp thành mấy chục đội trộm mộ lớn lớn nhỏ nhỏ đến tây bắc Tân Hoa Quốc tiến hành điều tra.
Có cụ thể phương vị, xác suất tìm được đại mộ đã được phóng đại vô hạn, sau nhiều khó khăn, rốt cục có mấy đội trộm mộ tìm được đại mộ trong truyền thuyết. Mấy đội trộm mộ này rất có ăn ý, hẹn thời gian và địa điểm cùng đi trộm mộ rồi tự tán đi. Tiếp tục phát ra vài tin tức sai lầm lừa đi những đội trộm mộ còn lại. Đồ trong mộ chủ là có hạn, nhân số càng ít thì lấy được càng nhiều, mỗi người đều biết rõ điểm này bởi vậy làm như thế cũng có thể lý giải .
Sau khi mọi việc đều kết thúc, mấy đội trộm lại khẩn trương kích động thật cẩn thận và kiêng kị nhau cùng tiến vào đại cổ mộ thời Chu trong truyền thuyết.
Sau đó xảy ra chuyện gì sẽ không tiếp tục nói tỉ mĩ, chúng ta chỉ cần biết rằng, mấy đội trộm mộ này tổng cộng có mấy chục người nhưng chỉ có một người trốn thoát, mà người này lại biến thành kẻ điên, miệng cứ kêu “Rắn! Rất nhiều rắn! Rất nhiều rắn!"
Từ đó về sau, lại có mấy đội trộm mộ tiến vào, chỉ tiếc không có một người còn sống, chậm rãi không còn kẻ trộm mộ nào không muốn sống mà tiến vào ngôi mộ này, mà đại cổ mộ thời Chu cũng bị giới trộm mộ xưng là “Xà mộ" .
“Tôi nói, việc này có thể là sự thật, nhưng chắc chắn đã bị phóng đại không chỉ mấy lần." Chu Phong giễu cợt một tiếng, không cho là đúng.
Phùng Uyên đẩy kính mắt trên sống mũi, mỉm cười: “Anh quan tâm nó là thật hay giả vẫn là phóng đại làm gì, chỉ một câu, có đi hay không đi."
“Điều này…" Chu Phong do dự một chút, “Để tôi suy nghĩ một chút. Cậu biết đấy, tôi mới từ một đại mộ trở về, thứ trong tay còn chưa kiểm kê hết đâu, cũng không sốt ruột đi đến đại mộ khác."
“Vậy cũng tốt." Phùng Uyên đứng lên, “Anh cứ suy nghĩ kỹ đi. Một tháng sau chúng tôi sẽ ở tập hợp ở ga Thiểm Tây, nếu anh quyết định đi thì cứ đến đó tìm tôi."
Chu Phong gật gật đầu.
Phùng Uyên lại đẩy kính mắt: “Chu Phong, anh phải hiểu rõ một điều, lần này đến đại mộ cũng không nhiều người, nếu anh không đi thì sau này hối hận cũng không kịp ."
Chu Phong nhìn xuyên qua cửa sổ quán trà thấy Phùng Uyên lên một chiếc xe tư nhân màu đen, lâm vào trầm tư, “Xà mộ" trong giới trộm mộ là một bí mật công khai, nhưng các lão giả lại kiêng kị, thời đó thủ hạ cũng như đồ tử đồ tôn đều bị giáo huấn nghiêm khắc, muốn đi xà mộ là điều trăm triệu không được phép. Cho nên dù người trẻ tuổi ở giới trộm mộ một đời sau có tiếp tục trông mà thèm cũng không thể không buông tha tâm tư đi đào trộm xà mộ.
Mà Chu Phong, tuy rằng biết về “Xà mộ" cũng không tính là nhiều, nhưng so với “Xà mộ" vô cùng kì diệu mà ngoại giới đồn đãi thì Chu Phong vẫn biết một số tình hình cụ thể tỉ mỉ hơn. Phía trước đã đề cập đến, mấy đội trộm mộ tiến vào xà mộ cuối cùng chỉ có một người điên trốn thoát, người điên đó chính là người họ Chu, sau này bị người nhà họ Chu mang về gia tộc tỉ mỉ chăm sóc, hy vọng một ngày nào đó có thể biết được tình hình cụ thể tỉ mỉ hơn về “Xà mộ" từ miệng người này, lại nói, người nhà họ Chu thật đúng là biết một ít những điều khác, nói ví dụ như “Rất nhiều rắn" trong miệng người này đều là độc xà mang kịch độc, chỉ cần bị cắn một ngụm lập tức sẽ mất mạng, tiếp tục như thật ra sau khi bọn họ đi vào chưa đến được chủ mộ thì đã chết hầu như không còn ai.
Nhưng điều này đối với Chu Phong mà nói không phải là nguyên nhân chính khiến Chu Phong thoái thác, theo Chu Phong thấy những điều đó không tính là cái gì, ừ, những độc xà kia quả thật có kịch độc, nhưng nếu mặc vào quần áo công nghệ cao vào thì ngay cả quần áo độc xà cũng cắn không phá thì chất độc còn có gì đáng sợ? Chân chính làm Chu Phong kiêng kị là những lời cha của Chu Phong đã nói: “Chu Phong, con phải nhớ kỹ, sau này ngàn vạn lần không được đi xà mộ!" Khi đó Chu Phong còn nhỏ không hiểu vì sao cha mình lại sợ hãi hơn bất cứ người nào trong gia tộc khi nhắc tới xà mộ như vậy, Chu Phong hỏi nghi ngờ của mình ra, cha Chu Phong nói, thì ra còn có một đoạn chuyện cũ như vậy:
Lúc người điên kia bị người nhà họ Chu mang về gia tộc thì cha Chu Phong chỉ có mười một mười hai tuổi, đúng là tuổi ham chơi nhất. Vào một buổi tối, cha Chu Phong trộm chạy vào nơi bỏ tù người điên kia. Khi đó cha Chu Phong cũng không quá hiểu từ “Điên" có nghĩa gì, chỉ biết sau khi chú út của mình trở về, người trong nhà không muốn mình gặp chú ấy nữa, chú út dĩ vãng luôn yêu thương mình không còn đến thăm mình. Cha Chu Phong gặp được chú của mình thì rất vui vẻ, nhưng cha Chu Phong cũng nhìn ra chú mình không thích hợp. Khi đó, chú út nắm chặt lấy vai cha Chu Phong, đôi mắt mở thật to, miệng còn lớn tiếng nói “Bọn rắn đó đều là yêu quái! Yêu quái! Chúng nó biết chúng ta muốn trộm mộ! Chúng nó có thể nghe hiểu lời chúng ta nói! Chúng nó còn nói chuyện! Còn nói chuyện!"
Sau đó cha Chu Phong tiếp tục lớn hơn một chút, tiếp xúc đến “việc làm ăn" trong nhà, hiểu rõ lời chú út nói là có ý gì, mới biết được “Xà mộ" đến tột cùng đáng sợ tới cỡ nào! Cũng mới kiêng kị"Xà mộ" như vậy.
“Rắn biết nói chuyện?" Chu Phong cười một tiếng, “Ai tin!" Ném tiền trà lên bàn, Chu Phong rời khỏi quán trà.
Sau khi Chu Phong rời khỏi, cửa phòng cách vách bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao ngất, toàn thân mặc quần áo màu đen đứng cạnh cửa nhìn bóng lưng Chu Phong mà nghiêng đầu: “Thì ra đã biết nói chuyện rồi sao?"
Một tháng lúc sau, nhà ga Thiểm Tây.
Phùng Uyên nhìn Chu Phong đứng trước mặt mình, nở nụ cười: “Xem ra anh đã suy nghĩ vô cùng rõ ràng."
Chu Phong cũng cười nói: “Chuyện thú vị như vậy tôi không thể bỏ qua."
Phùng Uyên gật gật đầu: “Tính cả anh thì đội của chúng ta có mười hai người. Đi đông thì mục tiêu quá lớn, chúng tôi đã hẹn gặp ở A Khắc Tô vùng Tân Cương. Xuất phát từ Du Lâm ngoài tôi và anh, còn có người khởi xướng đi lần này." Nói tới đây, Phùng Uyên ngước cằm chỉ một phương hướng, “Đó, hắn ta đến đây."
Chu Phong nhìn theo hướng Phùng Uyên chỉ, ngoài Chu Phong dự kiến, người khởi xướng lần này nhìn tương đối trẻ, chỉ thấy người nọ cao ngất, gầy lại không yếu, thân thể đó làm cho người ta có cảm giác tràn ngập sức bật cùng lực lượng cường đại. Khuôn mặt người nọ không chút biểu cảm, còn mang theo khí chất cao quý không thể nói rõ. Trong nhất thời, Chu Phong lại nhìn ngây người. Người nọ dường như cảm nhận được ánh mắt “Nhiệt liệt" của Chu Phong, quay mạnh lại hướng Chu Phong, ánh mắt lợi hại làm cả người Chu Phong đều phát lạnh, Chu Phong vội cúi đầu.
Chỉ vài giây đồng hồ sau, người nọ đi tới trước mặt Phùng Uyên cùng Chu Phong.
“Đến đây, Chu Phong, tôi giới thiệu cho anh, vị này là gia chủ đương nhiệm nhà họ Tề Tề Chiêu, rất nổi danh trong giới trộm mộ."
Chu Phong lại cả kinh, thì ra đây chính là người được vinh danh là kẻ đứng đầu giới trộm mộ – Tề Chiêu sao?
Tề Chiêu khẽ gật đầu với Chu Phong, cũng không tỏ vẻ không vui vì vừa rồi bị Chu Phong nhìn chằm chằm, chỉ nói : “Nếu người đã đến đủ, chúng ta lên đường thôi."
Tân Cương nằm ở tây bắc Tân Hoa Quốc, sa mạc lớn nhất Tân Hoa Quốc đúng là ở Tân Cương, mà “Xà mộ", theo như người biết chuyện thì nằm ở ngay trung tâm sa mạc, hơn nữa vào ngày mười lăm âm lịch mỗi tháng nó mới xuất hiện trong sa mạc.
Kinh tế ở khu Tân Cương rất lạc hậu, giao thông không phát đạt, chờ đoàn người Chu Phong tới A Khắc Tô vùng Tân Cương đã là chuyện hơn mười ngày sau. Lúc ba người Chu Phong đến, chín người còn lại đã đến A Khắc Tô. Chu Phong phát hiện, trừ đội của bọn họ còn có những đội trộm mộ khác.
“Còn có đội trộm mộ khác muốn vào xà mộ sao?" Chu Phong thấp giọng hỏi Phùng Uyên.
“Lúc trước gia chủ nhà họ Lưu và nhà họ Vương lần lượt qua đời, không còn ai cản thế hệ sau muốn đi xà mộ, nên đều đến giúp vui." vẻ mặt Phùng Uyên khinh thường, “Đều là người trẻ tuổi bồng nột, thật đúng là không nghe lời khuyên bảo."
Chu Phong quái dị nhìn mắt Phùng Uyên, nói những ngững người kia trẻ tuổi, chẳng lẽ bọn họ không phải sao? Cách nói này thật đúng là có chút quái dị. Chu Phong theo bản năng nhìn về phía Tề Chiêu, chỉ thấy Tề Chiêu nhìn về phía sa mạc với ánh mặt thật nóng bỏng, mơ hồ như đang chờ mong cùng vội vàng. Chợt, Tề Chiêu nhìn Chu Phong, Chu Phong giật mình vội dời ánh mắt.
Chu Phong bỗng nhiên hơi lo lắng, hắn lựa chọn đi theo Phùng Uyên tới “Xà mộ", đến tột cùng là đúng hay sai ?
Bên kia Tề Chiêu đã đi tới, trầm giọng nói: “Còn nửa tháng mới tới mười lăm, thời gian của chúng ta thực gấp gáp. Sáng mai, chúng ta phải xuất phát vào sa mạc. Phùng Uyên, đã liên hệ người dẫn đường chưa?"
“Đã liên hệ tốt." Phùng Uyên gật gật đầu, “Là một người đàn ông trung niên người địa phương, rất quen thuộc sa mạc."
Tề Chiêu gật gật đầu ý bảo mình đã biết : “Như vậy." Tề Chiêu nhìn người chung quanh một vòng, “Khuya hôm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai xuất phát."
Mọi người đáp ứng, lúc sau liền tản ra chung quanh đều tự chuẩn bị.
Người có ý nghĩ như Tề Chiêu cũng không phải số ít, ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, mấy đội trộm mộ vừa đuổi tới A Khắc Tô cũng chờ xuất phát, các đội trộm mộ đều tương đối giữ khoảng cách, ngay cả khi cùng đồng hành cũng kiêng kị, nhưng trước mắt là phải tiến vào cổ mộ, giờ phút này còn chưa thể động binh thương.
Bất luận là xuân hạ thu đông, thời tiết ở sa mạc luôn làm cho người ta nhịn không được mà oán hận, càng khỏi nói mấy đội trộm mộ đều lựa chọn tiến sa mạc vào mùa hạ. Trong sa mạc trải qua đủ loại khổ cực không thể miêu tả, cuối cùng toàn bộ người trộm mộ đều an toàn tới nơi mình muốn tới, tính cả đội của Chu Phong thì tổng cộng có tám đội trộm mộ.
Không biết có phải là lỗi giác của Chu Phong hay không, mỗi khi ánh mắt Tề Chiêu dừng ở trên người đội trộm mộ khác, Chu Phong đều có cảm giác Tề Chiêu đang nhìn một đống người chết, đúng vậy, giống như đang nhìn xác chết, điều này khiến Chu Phong không rét mà run.
Đến ngày mười bốn âm lịch.
Sa mạc thật đáng sợ, đồng thời cũng im lặng. Trong không khí chỉ có những cơn gió nóng rực thổi qua, người đến trộm mộ nóng đến ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời một câu.
Tố chất thân thể đoàn người Chu Phong vốn không tệ lắm, người trẻ tuổi chiếm đa số. Chu Phong cũng biết mấy người trong đó nhưng đều không quen thuộc, ngày thường gặp mặt cũng chỉ chào hỏi một tiếng, so ra thì tương đối quen thuộc với Phùng Uyên.
“Sau khi tiến vào xà mộ nhất định phải theo sát Tề Chiêu." Chu Phong đang ngồi chồm hổm trên mặt đất uống nước, Phùng Uyên ngồi ở bên cạnh hắn đột nhiên mở miệng dọa Chu Phong nhảy dựng, Chu Phong còn không có kịp phản ứng thì Phùng Uyên đã đứng dậy rời khỏi.
Theo sát Tề Chiêu sao? ánh mắt Chu Phong lại vô ý thức nhìn chằm chằm Tề Chiêu, có lẽ Phùng Uyên nói không sai, trong đầu Chu Phong đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.
Buổi tối nghỉ ngơi một đêm, khi ngày hôm sau đứng tinh thần của mọi người đều đã khá nhiều, tám đội trộm mộ tổng cộng chỉ có chừng một trăm người, hơn nữa đại đa số đều là người trẻ tuổi, nhất thời sa mạc có chút rộn ràng, Chu Phong phát hiện, ánh mắt Tề Chiêu nhìn đám người kia thế nhưng lại mang theo một tia thương hại.
“Giữa trưa mười hai giờ xà mộ sẽ xuất hiện, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng."
Lời này là từ miệng Tề Chiêu phát ra, mọi người nửa tin nửa ngờ nhưng cũng đều làm theo. Lần này Tề Chiêu là người khởi xướng, biết được tin tức gì đó mà bọn họ không rõ cũng là điều bình thường, về tình về lý tất cả mọi người đều phải nghe hắn.
Mà trong lòng Chu Phong vẫn không tin tưởng, nhưng nghi hoặc lại càng lúc càng lớn.
Chu Phong có nghe qua tên Tề Chiêu này, như sấm bên tai. Đó là một nhân vật muốn gặp thì rất khó, huống chi Tề Chiêu còn luôn ru rú xó bếp, cực ít tiếp xúc với bên ngoài, danh hào kẻ đứng đầu giới trộm mộ này không phải hư danh, chỉ trộm ba lần lại làm cho mọi người đi theo khen không dứt miệng, trong đó còn có các ông trùm giới trộm mộ. Nhưng những người trẻ tuổi xúc động không chịu thua lại là không thừa nhận danh hiệu đứng đầu giới trộm mộ của Tề Chiêu.
Nhưng sự thật quả đúng như lời Tề Chiêu nói, giữa trưa mười hai giờ, sa mạc xảy ra biến hóa.
Sa mạc vốn trống rỗng thế nhưng xuất hiện một dãy núi kéo dài không dứt, trong núi có hoa có cỏ có cây. Tám đội ngũ vừa sợ hãi than vừa tiến vào dãy núi, sau đó hoảng sợ phát hiện một sự thật —— nhiệt độ vùng núi này thật sự là quá cao!
“Sợ phải hơn bốn mươi độ ấy chứ!" Có người kêu lên.
Nhưng người trộm mộ làm sao lại e ngại điều này? Nếu đã sợ thì còn đi trộm mộ làm gì?
Xà mộ sở dĩ gọi là xà mộ bởi vì nơi này có rất nhiều xà, bởi vậy tám đội ngũ tới đây đều mang trang phục đặc chế, thậm chí trên đầu còn mang mũ giống như nhà du hành vũ trụ. Nhưng nơi này thật sự quá nóng, có mấy đội ngũ do dự một chút rồi tháo xuống trang bị trên đầu. Dừng lại chỉ chốc lát, đội ngũ bắt đầu tản ra bốn phía, dường như không chuyện hai đội trộm mộ đi cùng một phương hướng.
Đoàn người Chu Phong không lập tức hành động mà đều không hẹn nhìn về phía Tề Chiêu. Tề Chiêu nhìn chung quanh một lần, nhíu mày trầm giọng nói: “Đi hướng chính Đông."
Chu Phong nhìn về hướng chính Đông, chỉ thấy ở phía xa có một tòa núi cao, Chu Phong bỗng nhiên có trực giác —— nơi đó, là nơi cuối cùng bọn họ muốn đến.
——–
Đầm: Các bạn có cảm thấy điều gì không? Có phát hiện ra điều gì không?? Có đoán được ai đã xuất hiện không???
Ha hả, càng ngày càng phấn khích nha ! *(≧∇≦)*
Người cầm quyền vì tư lợi mà bán đứng quốc gia để đổi lấy sự thống trị, có áp bách sẽ có phản kháng, càng ngày càng nhiều cuộc khởi nghĩa bùng nổ trên lãnh thổ Hoa Quốc.
Một nhóm người lựa chọn khởi nghĩa vũ trang để Hoa Quốc có một ngày mai tươi sáng tự do, mà đại đa số người không có can đảm đó lại đứng trước chiến tuyến của người thống trị, hai phe chỉ có thể có một phe sẽ sống sót. Nhưng thời đại đó ngay cả sống cũng là chuyện gian nan, có lẽ có thể nói ngay cả muốn sống cũng cần dũng khí. Mặc dù như thế, sống sót vẫn như cũ là mục tiêu của đại đa số người.
Nhưng ngày tự do không có dễ dàng dành được như trong tưởng tượng, một thế hệ, tóc hai đời người đều thành màu trắng, ánh sáng tự do vẫn như trước không chiếu rọi trên mảnh đất Hoa Quốc, vô số người hi vọng lại nghênh đón tuyệt vọng, lúc xuống mồ hai mắt đều mở thật to, oán hận và bi phẫn.
Tại thời đại này, một tập tục đào trộm mộ lặng lẽ xuất hiện. Người tay trắng rất dễ bí quá hoá liều. Tuy nói ở Hoa Quốc, trộm mộ là một việc tổn hại âm đức, nhưng khi con người lâm vào tuyệt cảnh, sắp chết rồi thì còn quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Thật ra trộm mộ cũng không phải mới xuất hiện vào thời đó, ở trong lịch sử Hoa Quốc, trộm mộ cũng là một chuyện nhìn mãi thì quen mắt. Vậy tại sao phải nói từ thời này, đó là vì bắt đầu từ nơi này mới có thể nói đến chuyện xưa của chúng ta.
Vừa mới đầu, người trộm mộ chỉ vì sinh tồn mà đi trộm mộ, có thể sinh tồn đã thỏa mãn. Dần dần, trộm mộ lại xuất hiện biến chất, người theo đuổi cũng không chỉ để thỏa mãn sinh tồn. Lòng tham của con người là vô đáy, lúc ăn no mặc ấm rồi thì muốn dư giả, dư giả rồi lại muốn càng nhiều, giường cao giường mềm, nhà cao cửa rộng, có nô bộc sử dụng, có người để sai vặt. Lúc này, bọn họ muốn trộm càng nhiều mộ, muốn trộm mộ càng nhiều kho báu.
Đến thế kỷ hai mươi, cách mạng nổ ra trên lãnh thổ Hoa Quốc vẫn hừng hực khí thế như trước, hoạt động trộm mộ cũng càng ngày càng nhiều. Như vậy lại qua vài năm, một tin tức không biết từ nơi nào truyền tới làm toàn bộ giới trộm mộ điên cuồng.
Tin tức nói như thế : ở trên lãnh thổ Hoa Quốc có che dấu một ngôi mộ cổ lớn, vàng bạc châu báu trong mộ chất thành núi, ngọc thạch điêu khắc thành đôi, được đến vật trong miệng mộ chủ thì có thể Trường Sinh.
Tin tức thật không hoàn chỉnh, thậm chí không trọn vẹn làm toàn bộ giới trộm mộ cảm thấy đau đầu, nhưng lại không có người nào quên và buông tha. Nếu như nói vàng bạc châu báu không thể đả động những ông trùm trộm mộ đã có vô số của cải, hai chữ Trường Sinh lại có thể làm bọn họ lâm vào điên cuồng. Cho dù bọn họ không biết cái gọi là đại cổ mộ thời Chu ở nơi nào, thậm chí phương vị cũng mơ hồ không rõ rang nhưng vẫn không thể khiến bọn họ buông tha việc tìm kiếm, nhất thời, giới trộm mộ Hoa Quốc trở nên vô cùng sinh động.
Chỉ tiếc, tìm kiếm vài năm vẫn không có tin tức đại cổ mộ thời Chu như trước, đại đa số người trộm mộ đều hết hi vọng, nhưng số ít người trộm mộ còn không chịu buông tha. Tiếp qua vài năm, có rất ít người nhắc lại tin tức này.
Nhoáng một cái lại vài thập niên.
Tin tức này lại xuất hiện, sau khi Tân Hoa Quốc thành lập, khi đó là niên đại sáu bảy mươi thế kỷ 20, tin tức là do một người trộm mộ truyền ra, vị trí đại mộ ở phía tây bắc Tân Hoa Quốc. Giới trộm mộ lại điên cuồng một lần nữa, không hẹn mà đều hợp thành mấy chục đội trộm mộ lớn lớn nhỏ nhỏ đến tây bắc Tân Hoa Quốc tiến hành điều tra.
Có cụ thể phương vị, xác suất tìm được đại mộ đã được phóng đại vô hạn, sau nhiều khó khăn, rốt cục có mấy đội trộm mộ tìm được đại mộ trong truyền thuyết. Mấy đội trộm mộ này rất có ăn ý, hẹn thời gian và địa điểm cùng đi trộm mộ rồi tự tán đi. Tiếp tục phát ra vài tin tức sai lầm lừa đi những đội trộm mộ còn lại. Đồ trong mộ chủ là có hạn, nhân số càng ít thì lấy được càng nhiều, mỗi người đều biết rõ điểm này bởi vậy làm như thế cũng có thể lý giải .
Sau khi mọi việc đều kết thúc, mấy đội trộm lại khẩn trương kích động thật cẩn thận và kiêng kị nhau cùng tiến vào đại cổ mộ thời Chu trong truyền thuyết.
Sau đó xảy ra chuyện gì sẽ không tiếp tục nói tỉ mĩ, chúng ta chỉ cần biết rằng, mấy đội trộm mộ này tổng cộng có mấy chục người nhưng chỉ có một người trốn thoát, mà người này lại biến thành kẻ điên, miệng cứ kêu “Rắn! Rất nhiều rắn! Rất nhiều rắn!"
Từ đó về sau, lại có mấy đội trộm mộ tiến vào, chỉ tiếc không có một người còn sống, chậm rãi không còn kẻ trộm mộ nào không muốn sống mà tiến vào ngôi mộ này, mà đại cổ mộ thời Chu cũng bị giới trộm mộ xưng là “Xà mộ" .
“Tôi nói, việc này có thể là sự thật, nhưng chắc chắn đã bị phóng đại không chỉ mấy lần." Chu Phong giễu cợt một tiếng, không cho là đúng.
Phùng Uyên đẩy kính mắt trên sống mũi, mỉm cười: “Anh quan tâm nó là thật hay giả vẫn là phóng đại làm gì, chỉ một câu, có đi hay không đi."
“Điều này…" Chu Phong do dự một chút, “Để tôi suy nghĩ một chút. Cậu biết đấy, tôi mới từ một đại mộ trở về, thứ trong tay còn chưa kiểm kê hết đâu, cũng không sốt ruột đi đến đại mộ khác."
“Vậy cũng tốt." Phùng Uyên đứng lên, “Anh cứ suy nghĩ kỹ đi. Một tháng sau chúng tôi sẽ ở tập hợp ở ga Thiểm Tây, nếu anh quyết định đi thì cứ đến đó tìm tôi."
Chu Phong gật gật đầu.
Phùng Uyên lại đẩy kính mắt: “Chu Phong, anh phải hiểu rõ một điều, lần này đến đại mộ cũng không nhiều người, nếu anh không đi thì sau này hối hận cũng không kịp ."
Chu Phong nhìn xuyên qua cửa sổ quán trà thấy Phùng Uyên lên một chiếc xe tư nhân màu đen, lâm vào trầm tư, “Xà mộ" trong giới trộm mộ là một bí mật công khai, nhưng các lão giả lại kiêng kị, thời đó thủ hạ cũng như đồ tử đồ tôn đều bị giáo huấn nghiêm khắc, muốn đi xà mộ là điều trăm triệu không được phép. Cho nên dù người trẻ tuổi ở giới trộm mộ một đời sau có tiếp tục trông mà thèm cũng không thể không buông tha tâm tư đi đào trộm xà mộ.
Mà Chu Phong, tuy rằng biết về “Xà mộ" cũng không tính là nhiều, nhưng so với “Xà mộ" vô cùng kì diệu mà ngoại giới đồn đãi thì Chu Phong vẫn biết một số tình hình cụ thể tỉ mỉ hơn. Phía trước đã đề cập đến, mấy đội trộm mộ tiến vào xà mộ cuối cùng chỉ có một người điên trốn thoát, người điên đó chính là người họ Chu, sau này bị người nhà họ Chu mang về gia tộc tỉ mỉ chăm sóc, hy vọng một ngày nào đó có thể biết được tình hình cụ thể tỉ mỉ hơn về “Xà mộ" từ miệng người này, lại nói, người nhà họ Chu thật đúng là biết một ít những điều khác, nói ví dụ như “Rất nhiều rắn" trong miệng người này đều là độc xà mang kịch độc, chỉ cần bị cắn một ngụm lập tức sẽ mất mạng, tiếp tục như thật ra sau khi bọn họ đi vào chưa đến được chủ mộ thì đã chết hầu như không còn ai.
Nhưng điều này đối với Chu Phong mà nói không phải là nguyên nhân chính khiến Chu Phong thoái thác, theo Chu Phong thấy những điều đó không tính là cái gì, ừ, những độc xà kia quả thật có kịch độc, nhưng nếu mặc vào quần áo công nghệ cao vào thì ngay cả quần áo độc xà cũng cắn không phá thì chất độc còn có gì đáng sợ? Chân chính làm Chu Phong kiêng kị là những lời cha của Chu Phong đã nói: “Chu Phong, con phải nhớ kỹ, sau này ngàn vạn lần không được đi xà mộ!" Khi đó Chu Phong còn nhỏ không hiểu vì sao cha mình lại sợ hãi hơn bất cứ người nào trong gia tộc khi nhắc tới xà mộ như vậy, Chu Phong hỏi nghi ngờ của mình ra, cha Chu Phong nói, thì ra còn có một đoạn chuyện cũ như vậy:
Lúc người điên kia bị người nhà họ Chu mang về gia tộc thì cha Chu Phong chỉ có mười một mười hai tuổi, đúng là tuổi ham chơi nhất. Vào một buổi tối, cha Chu Phong trộm chạy vào nơi bỏ tù người điên kia. Khi đó cha Chu Phong cũng không quá hiểu từ “Điên" có nghĩa gì, chỉ biết sau khi chú út của mình trở về, người trong nhà không muốn mình gặp chú ấy nữa, chú út dĩ vãng luôn yêu thương mình không còn đến thăm mình. Cha Chu Phong gặp được chú của mình thì rất vui vẻ, nhưng cha Chu Phong cũng nhìn ra chú mình không thích hợp. Khi đó, chú út nắm chặt lấy vai cha Chu Phong, đôi mắt mở thật to, miệng còn lớn tiếng nói “Bọn rắn đó đều là yêu quái! Yêu quái! Chúng nó biết chúng ta muốn trộm mộ! Chúng nó có thể nghe hiểu lời chúng ta nói! Chúng nó còn nói chuyện! Còn nói chuyện!"
Sau đó cha Chu Phong tiếp tục lớn hơn một chút, tiếp xúc đến “việc làm ăn" trong nhà, hiểu rõ lời chú út nói là có ý gì, mới biết được “Xà mộ" đến tột cùng đáng sợ tới cỡ nào! Cũng mới kiêng kị"Xà mộ" như vậy.
“Rắn biết nói chuyện?" Chu Phong cười một tiếng, “Ai tin!" Ném tiền trà lên bàn, Chu Phong rời khỏi quán trà.
Sau khi Chu Phong rời khỏi, cửa phòng cách vách bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao ngất, toàn thân mặc quần áo màu đen đứng cạnh cửa nhìn bóng lưng Chu Phong mà nghiêng đầu: “Thì ra đã biết nói chuyện rồi sao?"
Một tháng lúc sau, nhà ga Thiểm Tây.
Phùng Uyên nhìn Chu Phong đứng trước mặt mình, nở nụ cười: “Xem ra anh đã suy nghĩ vô cùng rõ ràng."
Chu Phong cũng cười nói: “Chuyện thú vị như vậy tôi không thể bỏ qua."
Phùng Uyên gật gật đầu: “Tính cả anh thì đội của chúng ta có mười hai người. Đi đông thì mục tiêu quá lớn, chúng tôi đã hẹn gặp ở A Khắc Tô vùng Tân Cương. Xuất phát từ Du Lâm ngoài tôi và anh, còn có người khởi xướng đi lần này." Nói tới đây, Phùng Uyên ngước cằm chỉ một phương hướng, “Đó, hắn ta đến đây."
Chu Phong nhìn theo hướng Phùng Uyên chỉ, ngoài Chu Phong dự kiến, người khởi xướng lần này nhìn tương đối trẻ, chỉ thấy người nọ cao ngất, gầy lại không yếu, thân thể đó làm cho người ta có cảm giác tràn ngập sức bật cùng lực lượng cường đại. Khuôn mặt người nọ không chút biểu cảm, còn mang theo khí chất cao quý không thể nói rõ. Trong nhất thời, Chu Phong lại nhìn ngây người. Người nọ dường như cảm nhận được ánh mắt “Nhiệt liệt" của Chu Phong, quay mạnh lại hướng Chu Phong, ánh mắt lợi hại làm cả người Chu Phong đều phát lạnh, Chu Phong vội cúi đầu.
Chỉ vài giây đồng hồ sau, người nọ đi tới trước mặt Phùng Uyên cùng Chu Phong.
“Đến đây, Chu Phong, tôi giới thiệu cho anh, vị này là gia chủ đương nhiệm nhà họ Tề Tề Chiêu, rất nổi danh trong giới trộm mộ."
Chu Phong lại cả kinh, thì ra đây chính là người được vinh danh là kẻ đứng đầu giới trộm mộ – Tề Chiêu sao?
Tề Chiêu khẽ gật đầu với Chu Phong, cũng không tỏ vẻ không vui vì vừa rồi bị Chu Phong nhìn chằm chằm, chỉ nói : “Nếu người đã đến đủ, chúng ta lên đường thôi."
Tân Cương nằm ở tây bắc Tân Hoa Quốc, sa mạc lớn nhất Tân Hoa Quốc đúng là ở Tân Cương, mà “Xà mộ", theo như người biết chuyện thì nằm ở ngay trung tâm sa mạc, hơn nữa vào ngày mười lăm âm lịch mỗi tháng nó mới xuất hiện trong sa mạc.
Kinh tế ở khu Tân Cương rất lạc hậu, giao thông không phát đạt, chờ đoàn người Chu Phong tới A Khắc Tô vùng Tân Cương đã là chuyện hơn mười ngày sau. Lúc ba người Chu Phong đến, chín người còn lại đã đến A Khắc Tô. Chu Phong phát hiện, trừ đội của bọn họ còn có những đội trộm mộ khác.
“Còn có đội trộm mộ khác muốn vào xà mộ sao?" Chu Phong thấp giọng hỏi Phùng Uyên.
“Lúc trước gia chủ nhà họ Lưu và nhà họ Vương lần lượt qua đời, không còn ai cản thế hệ sau muốn đi xà mộ, nên đều đến giúp vui." vẻ mặt Phùng Uyên khinh thường, “Đều là người trẻ tuổi bồng nột, thật đúng là không nghe lời khuyên bảo."
Chu Phong quái dị nhìn mắt Phùng Uyên, nói những ngững người kia trẻ tuổi, chẳng lẽ bọn họ không phải sao? Cách nói này thật đúng là có chút quái dị. Chu Phong theo bản năng nhìn về phía Tề Chiêu, chỉ thấy Tề Chiêu nhìn về phía sa mạc với ánh mặt thật nóng bỏng, mơ hồ như đang chờ mong cùng vội vàng. Chợt, Tề Chiêu nhìn Chu Phong, Chu Phong giật mình vội dời ánh mắt.
Chu Phong bỗng nhiên hơi lo lắng, hắn lựa chọn đi theo Phùng Uyên tới “Xà mộ", đến tột cùng là đúng hay sai ?
Bên kia Tề Chiêu đã đi tới, trầm giọng nói: “Còn nửa tháng mới tới mười lăm, thời gian của chúng ta thực gấp gáp. Sáng mai, chúng ta phải xuất phát vào sa mạc. Phùng Uyên, đã liên hệ người dẫn đường chưa?"
“Đã liên hệ tốt." Phùng Uyên gật gật đầu, “Là một người đàn ông trung niên người địa phương, rất quen thuộc sa mạc."
Tề Chiêu gật gật đầu ý bảo mình đã biết : “Như vậy." Tề Chiêu nhìn người chung quanh một vòng, “Khuya hôm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai xuất phát."
Mọi người đáp ứng, lúc sau liền tản ra chung quanh đều tự chuẩn bị.
Người có ý nghĩ như Tề Chiêu cũng không phải số ít, ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, mấy đội trộm mộ vừa đuổi tới A Khắc Tô cũng chờ xuất phát, các đội trộm mộ đều tương đối giữ khoảng cách, ngay cả khi cùng đồng hành cũng kiêng kị, nhưng trước mắt là phải tiến vào cổ mộ, giờ phút này còn chưa thể động binh thương.
Bất luận là xuân hạ thu đông, thời tiết ở sa mạc luôn làm cho người ta nhịn không được mà oán hận, càng khỏi nói mấy đội trộm mộ đều lựa chọn tiến sa mạc vào mùa hạ. Trong sa mạc trải qua đủ loại khổ cực không thể miêu tả, cuối cùng toàn bộ người trộm mộ đều an toàn tới nơi mình muốn tới, tính cả đội của Chu Phong thì tổng cộng có tám đội trộm mộ.
Không biết có phải là lỗi giác của Chu Phong hay không, mỗi khi ánh mắt Tề Chiêu dừng ở trên người đội trộm mộ khác, Chu Phong đều có cảm giác Tề Chiêu đang nhìn một đống người chết, đúng vậy, giống như đang nhìn xác chết, điều này khiến Chu Phong không rét mà run.
Đến ngày mười bốn âm lịch.
Sa mạc thật đáng sợ, đồng thời cũng im lặng. Trong không khí chỉ có những cơn gió nóng rực thổi qua, người đến trộm mộ nóng đến ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời một câu.
Tố chất thân thể đoàn người Chu Phong vốn không tệ lắm, người trẻ tuổi chiếm đa số. Chu Phong cũng biết mấy người trong đó nhưng đều không quen thuộc, ngày thường gặp mặt cũng chỉ chào hỏi một tiếng, so ra thì tương đối quen thuộc với Phùng Uyên.
“Sau khi tiến vào xà mộ nhất định phải theo sát Tề Chiêu." Chu Phong đang ngồi chồm hổm trên mặt đất uống nước, Phùng Uyên ngồi ở bên cạnh hắn đột nhiên mở miệng dọa Chu Phong nhảy dựng, Chu Phong còn không có kịp phản ứng thì Phùng Uyên đã đứng dậy rời khỏi.
Theo sát Tề Chiêu sao? ánh mắt Chu Phong lại vô ý thức nhìn chằm chằm Tề Chiêu, có lẽ Phùng Uyên nói không sai, trong đầu Chu Phong đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.
Buổi tối nghỉ ngơi một đêm, khi ngày hôm sau đứng tinh thần của mọi người đều đã khá nhiều, tám đội trộm mộ tổng cộng chỉ có chừng một trăm người, hơn nữa đại đa số đều là người trẻ tuổi, nhất thời sa mạc có chút rộn ràng, Chu Phong phát hiện, ánh mắt Tề Chiêu nhìn đám người kia thế nhưng lại mang theo một tia thương hại.
“Giữa trưa mười hai giờ xà mộ sẽ xuất hiện, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng."
Lời này là từ miệng Tề Chiêu phát ra, mọi người nửa tin nửa ngờ nhưng cũng đều làm theo. Lần này Tề Chiêu là người khởi xướng, biết được tin tức gì đó mà bọn họ không rõ cũng là điều bình thường, về tình về lý tất cả mọi người đều phải nghe hắn.
Mà trong lòng Chu Phong vẫn không tin tưởng, nhưng nghi hoặc lại càng lúc càng lớn.
Chu Phong có nghe qua tên Tề Chiêu này, như sấm bên tai. Đó là một nhân vật muốn gặp thì rất khó, huống chi Tề Chiêu còn luôn ru rú xó bếp, cực ít tiếp xúc với bên ngoài, danh hào kẻ đứng đầu giới trộm mộ này không phải hư danh, chỉ trộm ba lần lại làm cho mọi người đi theo khen không dứt miệng, trong đó còn có các ông trùm giới trộm mộ. Nhưng những người trẻ tuổi xúc động không chịu thua lại là không thừa nhận danh hiệu đứng đầu giới trộm mộ của Tề Chiêu.
Nhưng sự thật quả đúng như lời Tề Chiêu nói, giữa trưa mười hai giờ, sa mạc xảy ra biến hóa.
Sa mạc vốn trống rỗng thế nhưng xuất hiện một dãy núi kéo dài không dứt, trong núi có hoa có cỏ có cây. Tám đội ngũ vừa sợ hãi than vừa tiến vào dãy núi, sau đó hoảng sợ phát hiện một sự thật —— nhiệt độ vùng núi này thật sự là quá cao!
“Sợ phải hơn bốn mươi độ ấy chứ!" Có người kêu lên.
Nhưng người trộm mộ làm sao lại e ngại điều này? Nếu đã sợ thì còn đi trộm mộ làm gì?
Xà mộ sở dĩ gọi là xà mộ bởi vì nơi này có rất nhiều xà, bởi vậy tám đội ngũ tới đây đều mang trang phục đặc chế, thậm chí trên đầu còn mang mũ giống như nhà du hành vũ trụ. Nhưng nơi này thật sự quá nóng, có mấy đội ngũ do dự một chút rồi tháo xuống trang bị trên đầu. Dừng lại chỉ chốc lát, đội ngũ bắt đầu tản ra bốn phía, dường như không chuyện hai đội trộm mộ đi cùng một phương hướng.
Đoàn người Chu Phong không lập tức hành động mà đều không hẹn nhìn về phía Tề Chiêu. Tề Chiêu nhìn chung quanh một lần, nhíu mày trầm giọng nói: “Đi hướng chính Đông."
Chu Phong nhìn về hướng chính Đông, chỉ thấy ở phía xa có một tòa núi cao, Chu Phong bỗng nhiên có trực giác —— nơi đó, là nơi cuối cùng bọn họ muốn đến.
——–
Đầm: Các bạn có cảm thấy điều gì không? Có phát hiện ra điều gì không?? Có đoán được ai đã xuất hiện không???
Ha hả, càng ngày càng phấn khích nha ! *(≧∇≦)*
Tác giả :
Cổ Trọng Nhiễm