Cổ Mộ Có Một Ổ Xà
Chương 55
“Đáy vực vốn không có thứ tốt, Cơ Khang lừa gạt ngươi." Mặc Lão Đại đi phía trước mở đường, bình tĩnh trần thuật nói cho Ngân Tiểu Tiểu.
“Làm sao có thể! Cơ Khang rãnh hay sao gạt ta làm cái gì? ! Lại không có chỗ gì tốt." Ngân Tiểu Tiểu không cho là đúng.
Mặc Lão Đại liếc nhìn Ngân Tiểu Tiểu, quả thật là Tiểu Bạch Si!? Dễ lừa như vậy! “Thứ tốt" Cơ Khang nói đương nhiên mình biết là cái gì! Không chỉ Mặc Lão Đại biết, Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa cũng biết, độc xà bộ tộc đều biết, chỉ trừ Ngân Tiểu Tiểu không có trí nhớ truyền thừa không biết.
Nhưng loại đồ vật này cũng không cần phải biết đến được không! Mặc Lão Đại yên lặng nghĩ, độc xà bộ tộc đều thực chán ghét “Đồ vật này nọ" dưới vách núi, làm sao có xà đi xuống vách núi tìm “Đồ vật này nọ" kia!
Lúc trước Ngân Tiểu Tiểu còn nhỏ hỏi đến một vài vấn đề thì Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đều theo bản năng giấu diếm một chuyện, cũng không phải cảm thấy Ngân Tiểu Tiểu không nên biết, chỉ là có chút chuyện cho dù nói ra cũng là một loại kiêng kị —— mặc dù trong cuộc sống sau này Ngân Tiểu Tiểu biết loại kiêng kị này chỉ ở phương diện của độc xà bộ tộc mà thôi.
“Hắc Thán, ngươi đừng treo khuôn mặt khóc tang đó nữa đi!" Ngân Tiểu Tiểu cọ xát thân mình Mặc Lão Đại, ngữ khí thực vui, “Dù Cơ Khang gạt ta cũng không sao! Ta vẫn chưa từng xuống dưới vách núi đâu, ừm, coi như đi dạo là được rồi, cứ luôn ở nhà cũng không vui."
Đối mặt với Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ, Mặc Lão Đại nuốt lời muốn nói xuống, haiz, thôi thôi, thật ra đi cũng không sao, nhưng thân là độc xà trong các loại xà, một Mặc xà trong độc xà, một cường giả trong Mặc xà, Mặc Lão Đại cảm giác xuống đáy vực gặp “Đồ vật này nọ" thực tổn thương lòng tự tôn được chứ! Ừ, đây cũng là một trong những nguyên nhân độc xà kiêng kị đối phương.
Ngọn núi nơi Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại ở cao hơn mặt biển rất nhiều. Bởi vì Ngân Tiểu Tiểu luôn ở đâu nên không có cách nào biết ngọn núi này rốt cuộc cao bao nhiêu, dù sao nơi này chính là nơi cao nhất của dãy núi, nhìn không tới đường chân trời ở nơi nào. Nhưng Ngân Tiểu Tiểu chỉ đi từ trên núi xuống dưới đáy vực đã chừng ba bốn cây số, tính như vậy, nơi Ngân Tiểu Tiểu sống đúng là nơi rất cao.
Dựa theo hiểu biết của Ngân Tiểu Tiểu, mỗi khi lên cao một trăm thước, độ ấm sẽ rơi xuống 0,6 độ C, trái lại mỗi lần xuống một trăm thước, độ ấm sẽ bay lên 0,6 độ C. Lúc Ngân Tiểu Tiểu ở trên núi, độ ấm cũng đã đạt đến bốn mươi độ, vậy nếu đi xuống ba bốn cây số, dựa theo quy luật mà nói, độ ấm nên bay lên mười mấy hai mươi độ! Này chẳng phải là sáu mươi độ sao! !
Nhưng ở trong này quả nhiên không thể dựa theo lẽ thường. Từ trên núi xuống dưới vách núi, Ngân Tiểu Tiểu hoàn toàn không có cảm nhận được nhiệt độ biến hóa. Ngân Tiểu Tiểu rất kỳ quái, còn hỏi Mặc Lão Đại vì sao lại thế.
Mặc Lão Đại cũng cảm thấy rất kỳ quái hỏi: “Hửm? Đây không phải chuyện rất bình thường sao? Từ trên núi xuống dưới vách núi vì sao độ ấm lại thay đổi?"
Ngân Tiểu Tiểu: “…"
Được rồi, quả nhiên thân là một con rắn, cho dù là một con rắn có được trí tuệ sống lâu buồn chán cũng không thể hy vọng nó biết vì sao hoa lại hồng như thế!
Ngân Tiểu Tiểu không hề rối rắm vấn đề này nữa.
Đã đến đáy vực, Mặc Lão Đại cũng thả chậm bước, Ngân Tiểu Tiểu rớt lại phía sau Mặc Lão Đại non nửa bước, nhìn trái nhìn phải.
Cảnh sắc dưới đáy vực không quá khác trên núi, hoa a cỏ a cây a mộc a cũng đều giống nhau —— cũng chỉ là bộ dáng giống nhau mà thôi.
Ngân Tiểu Tiểu dừng ở trước một đóa hoa. Đóa hoa này thoạt nhìn vẫn rất được, đồng thời cũng là hoa dại thường gặp nhất, nhưng đóa hoa này nha, vì sao ngươi còn cao còn dài hơn cả chiều dài chiều cao của ta nữa hả! Lúc ngươi nở rộ còn to dài hơn ta gấp mười lần là sao!
Đúng vậy, đúng vậy, bộ dáng giống bình thường, nhưng thực vật bình thường đều nhỏ nha, còn đây thì thật đúng là dọa người! Riêng một gốc cây cỏ cũng đã sắp vượt qua chiều dài của Ngân Tiểu Tiểu. Cây sao? Trời ạ! Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ mình không muốn ăn đòn đánh!
“Hắc Thán, thực vật nơi này sao lại lớn như vậy? ? ?" Ngân Tiểu Tiểu không kìm được cho đoa hoa trước mắt một cái đánh đuôi, vừa quay đầu lại liền thấy Mặc Lão Đại đứng ở cách mình không xa, vừa đi vừa hỏi Mặc Lão Đại.
“Dưới vách núi đều là như thế." Mặc Lão Đại trầm giọng nói.
“Vậy ở trong này có nguy hiểm không?" Ngân Tiểu Tiểu có chút sợ hãi, thực vật đã lớn như vậy, không bài trừ chúng nó sẽ sinh ra biến dị! Biến thành một đóa hoa ăn thịt người thật lớn hoặc là quơ nhánh cây gì gì đó cũng là lấy xà mạng a! Nghĩ đến đây, Ngân Tiểu Tiểu càng áp sát vào Mặc Lão Đại.
“Nguy hiểm?" Mặc Lão Đại nghi ngờ, không hiểu được ý của Ngân Tiểu Tiểu, thực vật thì có gì nguy hiểm! Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Mặc Lão Đại tỉnh ngộ, sau đó thật trịnh trọng nói với Ngân Tiểu Tiểu, “Tiểu Bạch Si, ngươi ngàn vạn lần phải theo sát ta có biết không!"
Ngân Tiểu Tiểu co rúm lại một chút, ý Hắc Thán là nơi này có vài thứ kia sao! Làm cho mình theo sát nó một chút đỡ phải bị hoa ăn thịt người làm thịt hay bị cây trói lại đúng không! Ngân Tiểu Tiểu sắp khóc đến nơi, Cơ Khang đang hại mình sao! Có phải hay không! Mình tuyệt không muốn nhìn thấy thực vật hung tàn! Ngân Tiểu Tiểu thề, chỉ cần mình có thể từ đáy vực bình an trở lại trên núi, sau này mình nhất định phải đối xử tử tế với thực vật! Nhất định không áp lên cây cỏ trên đường nha! Nhất định sẽ không nhất thời hứng mà hái hoa chơi! Càng không để Hắc Thán đi bẻ nhánh cây nhóm lửa!
“Í? Loại cỏ này sao lại nhỏ như vậy?" Ngân Tiểu Tiểu đi theo Mặc Lão Đại đột nhiên phát hiện bên dưới cỏ lớn có cỏ nhỏ! Đương nhiên, Ngân Tiểu Tiểu nói cỏ nhỏ thật ra là cỏ bình thường trên núi.
Mặc Lão Đại tùy ý nhìn thoáng qua, nói: “Cái đó là cỏ ẩn xà."
“Hả?" Ngân Tiểu Tiểu mờ mịt , cỏ ẩn xà? Ngươi là ai? Chẳng lẽ xà ăn vào có thể ẩn thân?
Mặc Lão Đại nghĩ nghĩ, giải thích với Ngân Tiểu Tiểu: “Chỗ nào có cỏ này tồn tại thì rắn không thể phát hiện ra mùi của rắn khác. Giống như Mặc xà ta đây, độc xà nào yếu hơn ta không có cách nào che dấu mùi trước mặt ta, nhưng một khi có loại cỏ này tồn tại, ngay cả mùi lục xà ra cũng ngửi không ra."
“Thần kỳ như thế?" Ngân Tiểu Tiểu sợ hãi than, vừa cẩn thận cân nhắc một chút, “Chẳng lẽ có độc xà mang theo loại cỏ này tránh né Mặc xà sao?"
Mặc Lão Đại vốn vì Ngân Tiểu Tiểu nói “tránh né Mặc xà" mà “hung hăng" cắn một cái trên người Ngân Tiểu Tiểu, sau đó lắc đầu nói: “Loại cỏ này chỉ có sinh trưởng ở trong đất, hơn nữa lúc tươi mới có tác dụng, một khi mời khỏi đất liền mất tác dụng, không có xà nào mang nó theo trên người."
Ngân Tiểu Tiểu thất vọng “à" một tiếng: “Nói như vậy loại cỏ này không thể dùng? Còn có, sao trên núi ta không thấy qua loại cỏ này!"
Ngân Tiểu Tiểu sở dĩ khẳng định như vậy là vì loại cỏ này thật sự kỳ lạ. Cỏ ẩn xà có màu đỏ, hơn nữa còn là màu đỏ thẫm! hình dạng phiến lá là răng cưa bất quy tắc, giống như bị cái gì đó cắn. Cỏ như vậy nếu Ngân Tiểu Tiểu từng gặp trên núi nhất định sẽ nhớ thật lâu.
“Loại cỏ này chỉ có tại… dưới vách núi này, chỗ khác không có, trên núi ngươi sẽ không thấy."
Ngân Tiểu Tiểu lại mờ mịt, cỏ ẩn xà không mọc ở chỗ có độc xà sinh sống thì dùng làm gì! Bộ dạng vừa lùn vừa gầy ( so với những thực vật dưới vách núi), còn không biết xấu hổ mọc ở đáy vực! Hơn nữa nhìn thái độ của Hắc Thán đối với việc xuống đáy vực Ngân Tiểu Tiểu biết đáy vực không được chúng độc xà yêu thích đến bao nhiêu, nói cách khác dưới đáy vực thật khó đụng tới độc xà khác, một khi đã như vậy thì rốt cuộc vì sao loại cỏ này lại sinh trưởng ở trong này!
Ngân Tiểu Tiểu nghĩ như vậy trong lòng, cũng hỏi ra như vậy luôn. Mặc Lão Đại trầm mặc một hồi mới nói: “Độc xà chúng ta không cần loại cỏ này không có nghĩa là xà dưới đáy vực không cần."
“Xà dưới đáy vực?" Ngân Tiểu Tiểu nghi hoặc, “Không phải độc xà, ý ngươi nói là xà bình thường?"
“… Không, không phải xà bình thường." Mặc Lão Đại trầm giọng nói.
Ngân Tiểu Tiểu còn muốn tiếp tục hỏi, Mặc Lão Đại trong giây lát lại bò nhanh hơn, Ngân Tiểu Tiểu sửng sốt, đành phải dùng tốc độ nhanh hơn đi theo sau Mặc Lão Đại, mình không có quên vừa rồi nghĩ đến hoa ăn thịt người cây liễu tinh đâu! Tại đáy vực nhất định phải theo sát Mặc Lão Đại a uy!
Lúc Ngân Tiểu Tiểu đi đến sắp phát hoả thì rốt cục Mặc Lão Đại cũng ngừng lại trước một cái ao rất lớn, Ngân Tiểu Tiểu không kịp phản ứng, trực tiếp đụng phải Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu bị đâm cho mắt đầy sao, da Hắc Thán thực cứng rắn!
“Ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm đồ ăn." Mặc Lão Đại dừng lại, “Không cho phép đi loạn có biết không?"
Ngân Tiểu Tiểu gật đầu, mình sẽ không đi loạn đâu! Thế giới này rất hung tàn !
“Ta ở gần đây, sẽ không đi xa. Nếu ngươi có chuyện gì thì lớn tiếng kêu ta." Mặc Lão Đại do dự nói, “Ở đây đâu cũng là loại cỏ này, ta ngửi không thấy mùi của ngươi, nếu bị lạc ta rất khó tìm thấy ngươi, nhất định không được chạy loạn!"
Ngân Tiểu Tiểu lại gật mạnh đầu vài cái, ngoan ngoãn bò đến bên bờ hồ: “Yên tâm! Ta một xà ngoan như vậy nhất định sẽ không chạy loạn !"
Mặc Lão Đại: “…"
Thật ra Mặc Lão Đại cũng không muốn rời khỏi Ngân Tiểu Tiểu, nhưng lúc ở trên núi từ mộ Cơ Khang đi ra thì Ngân Tiểu Tiểu liền khẩn cấp lôi kéo Mặc Lão Đại muốn xuống đáy vực, ngay cả cơm cũng không ăn, Mặc Lão Đại không lay chuyển được Ngân Tiểu Tiểu liền dẫn Ngân Tiểu Tiểu trực tiếp xuống núi, dọc theo đường cũng không ăn gì, còn bò xa như vậy, không chỉ Mặc Lão Đại, bụng Ngân Tiểu Tiểu cũng đã kêu ngoài lần. Ngân Tiểu Tiểu vội vã xuống núi nên cứ nói không sao, nhưng Mặc Lão Đại lại thật đau lòng, Ngân Tiểu Tiểu sống với Mặc Lão Đại gần một năm, nó đã sớm thăm dò rõ thân thể nhỏ của Ngân Tiểu Tiểu, nếu nhịn một hai bữa liền gầy xuống ngay!
Hồ này trước kia Mặc Lão Đại đã tới, biết cả đáy vực chỉ có cái hồ này là nơi an toàn nhất. Những tên kia chắc sẽ không dễ dàng rời khỏi chỗ của mình, mà cái hồ dưới vực này là mảnh đất không thuộc quyền quản lý của ai, đồng thời là khu vực uống nước công cộng của những tên kia. Cái gì? Ngươi nói Mặc Lão Đại không sợ đụng phải những tên đó đến uống nước sao? Điều này hoàn toàn không cần phải … Lo lắng, Mặc Lão Đại vỗ ngực cam đoan, mấy tên kia một trăm năm cũng chưa chắc đã uống nước một lần, làm sao có thể trùng hợp đến uống nước vào lúc này chứ!
Nhưng mà có một câu nói như thế này, không khéo không thành sách!
Ngân Tiểu Tiểu tò mò đứng ở trước hồ chợt nghe bên tai truyền đến một trận sét đánh, sau đó chợt nghe một thanh âm hài hước: “Nhìn xem ta đây phát hiện cái gì?"
“Làm sao có thể! Cơ Khang rãnh hay sao gạt ta làm cái gì? ! Lại không có chỗ gì tốt." Ngân Tiểu Tiểu không cho là đúng.
Mặc Lão Đại liếc nhìn Ngân Tiểu Tiểu, quả thật là Tiểu Bạch Si!? Dễ lừa như vậy! “Thứ tốt" Cơ Khang nói đương nhiên mình biết là cái gì! Không chỉ Mặc Lão Đại biết, Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa cũng biết, độc xà bộ tộc đều biết, chỉ trừ Ngân Tiểu Tiểu không có trí nhớ truyền thừa không biết.
Nhưng loại đồ vật này cũng không cần phải biết đến được không! Mặc Lão Đại yên lặng nghĩ, độc xà bộ tộc đều thực chán ghét “Đồ vật này nọ" dưới vách núi, làm sao có xà đi xuống vách núi tìm “Đồ vật này nọ" kia!
Lúc trước Ngân Tiểu Tiểu còn nhỏ hỏi đến một vài vấn đề thì Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa đều theo bản năng giấu diếm một chuyện, cũng không phải cảm thấy Ngân Tiểu Tiểu không nên biết, chỉ là có chút chuyện cho dù nói ra cũng là một loại kiêng kị —— mặc dù trong cuộc sống sau này Ngân Tiểu Tiểu biết loại kiêng kị này chỉ ở phương diện của độc xà bộ tộc mà thôi.
“Hắc Thán, ngươi đừng treo khuôn mặt khóc tang đó nữa đi!" Ngân Tiểu Tiểu cọ xát thân mình Mặc Lão Đại, ngữ khí thực vui, “Dù Cơ Khang gạt ta cũng không sao! Ta vẫn chưa từng xuống dưới vách núi đâu, ừm, coi như đi dạo là được rồi, cứ luôn ở nhà cũng không vui."
Đối mặt với Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ, Mặc Lão Đại nuốt lời muốn nói xuống, haiz, thôi thôi, thật ra đi cũng không sao, nhưng thân là độc xà trong các loại xà, một Mặc xà trong độc xà, một cường giả trong Mặc xà, Mặc Lão Đại cảm giác xuống đáy vực gặp “Đồ vật này nọ" thực tổn thương lòng tự tôn được chứ! Ừ, đây cũng là một trong những nguyên nhân độc xà kiêng kị đối phương.
Ngọn núi nơi Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại ở cao hơn mặt biển rất nhiều. Bởi vì Ngân Tiểu Tiểu luôn ở đâu nên không có cách nào biết ngọn núi này rốt cuộc cao bao nhiêu, dù sao nơi này chính là nơi cao nhất của dãy núi, nhìn không tới đường chân trời ở nơi nào. Nhưng Ngân Tiểu Tiểu chỉ đi từ trên núi xuống dưới đáy vực đã chừng ba bốn cây số, tính như vậy, nơi Ngân Tiểu Tiểu sống đúng là nơi rất cao.
Dựa theo hiểu biết của Ngân Tiểu Tiểu, mỗi khi lên cao một trăm thước, độ ấm sẽ rơi xuống 0,6 độ C, trái lại mỗi lần xuống một trăm thước, độ ấm sẽ bay lên 0,6 độ C. Lúc Ngân Tiểu Tiểu ở trên núi, độ ấm cũng đã đạt đến bốn mươi độ, vậy nếu đi xuống ba bốn cây số, dựa theo quy luật mà nói, độ ấm nên bay lên mười mấy hai mươi độ! Này chẳng phải là sáu mươi độ sao! !
Nhưng ở trong này quả nhiên không thể dựa theo lẽ thường. Từ trên núi xuống dưới vách núi, Ngân Tiểu Tiểu hoàn toàn không có cảm nhận được nhiệt độ biến hóa. Ngân Tiểu Tiểu rất kỳ quái, còn hỏi Mặc Lão Đại vì sao lại thế.
Mặc Lão Đại cũng cảm thấy rất kỳ quái hỏi: “Hửm? Đây không phải chuyện rất bình thường sao? Từ trên núi xuống dưới vách núi vì sao độ ấm lại thay đổi?"
Ngân Tiểu Tiểu: “…"
Được rồi, quả nhiên thân là một con rắn, cho dù là một con rắn có được trí tuệ sống lâu buồn chán cũng không thể hy vọng nó biết vì sao hoa lại hồng như thế!
Ngân Tiểu Tiểu không hề rối rắm vấn đề này nữa.
Đã đến đáy vực, Mặc Lão Đại cũng thả chậm bước, Ngân Tiểu Tiểu rớt lại phía sau Mặc Lão Đại non nửa bước, nhìn trái nhìn phải.
Cảnh sắc dưới đáy vực không quá khác trên núi, hoa a cỏ a cây a mộc a cũng đều giống nhau —— cũng chỉ là bộ dáng giống nhau mà thôi.
Ngân Tiểu Tiểu dừng ở trước một đóa hoa. Đóa hoa này thoạt nhìn vẫn rất được, đồng thời cũng là hoa dại thường gặp nhất, nhưng đóa hoa này nha, vì sao ngươi còn cao còn dài hơn cả chiều dài chiều cao của ta nữa hả! Lúc ngươi nở rộ còn to dài hơn ta gấp mười lần là sao!
Đúng vậy, đúng vậy, bộ dáng giống bình thường, nhưng thực vật bình thường đều nhỏ nha, còn đây thì thật đúng là dọa người! Riêng một gốc cây cỏ cũng đã sắp vượt qua chiều dài của Ngân Tiểu Tiểu. Cây sao? Trời ạ! Ngân Tiểu Tiểu tỏ vẻ mình không muốn ăn đòn đánh!
“Hắc Thán, thực vật nơi này sao lại lớn như vậy? ? ?" Ngân Tiểu Tiểu không kìm được cho đoa hoa trước mắt một cái đánh đuôi, vừa quay đầu lại liền thấy Mặc Lão Đại đứng ở cách mình không xa, vừa đi vừa hỏi Mặc Lão Đại.
“Dưới vách núi đều là như thế." Mặc Lão Đại trầm giọng nói.
“Vậy ở trong này có nguy hiểm không?" Ngân Tiểu Tiểu có chút sợ hãi, thực vật đã lớn như vậy, không bài trừ chúng nó sẽ sinh ra biến dị! Biến thành một đóa hoa ăn thịt người thật lớn hoặc là quơ nhánh cây gì gì đó cũng là lấy xà mạng a! Nghĩ đến đây, Ngân Tiểu Tiểu càng áp sát vào Mặc Lão Đại.
“Nguy hiểm?" Mặc Lão Đại nghi ngờ, không hiểu được ý của Ngân Tiểu Tiểu, thực vật thì có gì nguy hiểm! Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Mặc Lão Đại tỉnh ngộ, sau đó thật trịnh trọng nói với Ngân Tiểu Tiểu, “Tiểu Bạch Si, ngươi ngàn vạn lần phải theo sát ta có biết không!"
Ngân Tiểu Tiểu co rúm lại một chút, ý Hắc Thán là nơi này có vài thứ kia sao! Làm cho mình theo sát nó một chút đỡ phải bị hoa ăn thịt người làm thịt hay bị cây trói lại đúng không! Ngân Tiểu Tiểu sắp khóc đến nơi, Cơ Khang đang hại mình sao! Có phải hay không! Mình tuyệt không muốn nhìn thấy thực vật hung tàn! Ngân Tiểu Tiểu thề, chỉ cần mình có thể từ đáy vực bình an trở lại trên núi, sau này mình nhất định phải đối xử tử tế với thực vật! Nhất định không áp lên cây cỏ trên đường nha! Nhất định sẽ không nhất thời hứng mà hái hoa chơi! Càng không để Hắc Thán đi bẻ nhánh cây nhóm lửa!
“Í? Loại cỏ này sao lại nhỏ như vậy?" Ngân Tiểu Tiểu đi theo Mặc Lão Đại đột nhiên phát hiện bên dưới cỏ lớn có cỏ nhỏ! Đương nhiên, Ngân Tiểu Tiểu nói cỏ nhỏ thật ra là cỏ bình thường trên núi.
Mặc Lão Đại tùy ý nhìn thoáng qua, nói: “Cái đó là cỏ ẩn xà."
“Hả?" Ngân Tiểu Tiểu mờ mịt , cỏ ẩn xà? Ngươi là ai? Chẳng lẽ xà ăn vào có thể ẩn thân?
Mặc Lão Đại nghĩ nghĩ, giải thích với Ngân Tiểu Tiểu: “Chỗ nào có cỏ này tồn tại thì rắn không thể phát hiện ra mùi của rắn khác. Giống như Mặc xà ta đây, độc xà nào yếu hơn ta không có cách nào che dấu mùi trước mặt ta, nhưng một khi có loại cỏ này tồn tại, ngay cả mùi lục xà ra cũng ngửi không ra."
“Thần kỳ như thế?" Ngân Tiểu Tiểu sợ hãi than, vừa cẩn thận cân nhắc một chút, “Chẳng lẽ có độc xà mang theo loại cỏ này tránh né Mặc xà sao?"
Mặc Lão Đại vốn vì Ngân Tiểu Tiểu nói “tránh né Mặc xà" mà “hung hăng" cắn một cái trên người Ngân Tiểu Tiểu, sau đó lắc đầu nói: “Loại cỏ này chỉ có sinh trưởng ở trong đất, hơn nữa lúc tươi mới có tác dụng, một khi mời khỏi đất liền mất tác dụng, không có xà nào mang nó theo trên người."
Ngân Tiểu Tiểu thất vọng “à" một tiếng: “Nói như vậy loại cỏ này không thể dùng? Còn có, sao trên núi ta không thấy qua loại cỏ này!"
Ngân Tiểu Tiểu sở dĩ khẳng định như vậy là vì loại cỏ này thật sự kỳ lạ. Cỏ ẩn xà có màu đỏ, hơn nữa còn là màu đỏ thẫm! hình dạng phiến lá là răng cưa bất quy tắc, giống như bị cái gì đó cắn. Cỏ như vậy nếu Ngân Tiểu Tiểu từng gặp trên núi nhất định sẽ nhớ thật lâu.
“Loại cỏ này chỉ có tại… dưới vách núi này, chỗ khác không có, trên núi ngươi sẽ không thấy."
Ngân Tiểu Tiểu lại mờ mịt, cỏ ẩn xà không mọc ở chỗ có độc xà sinh sống thì dùng làm gì! Bộ dạng vừa lùn vừa gầy ( so với những thực vật dưới vách núi), còn không biết xấu hổ mọc ở đáy vực! Hơn nữa nhìn thái độ của Hắc Thán đối với việc xuống đáy vực Ngân Tiểu Tiểu biết đáy vực không được chúng độc xà yêu thích đến bao nhiêu, nói cách khác dưới đáy vực thật khó đụng tới độc xà khác, một khi đã như vậy thì rốt cuộc vì sao loại cỏ này lại sinh trưởng ở trong này!
Ngân Tiểu Tiểu nghĩ như vậy trong lòng, cũng hỏi ra như vậy luôn. Mặc Lão Đại trầm mặc một hồi mới nói: “Độc xà chúng ta không cần loại cỏ này không có nghĩa là xà dưới đáy vực không cần."
“Xà dưới đáy vực?" Ngân Tiểu Tiểu nghi hoặc, “Không phải độc xà, ý ngươi nói là xà bình thường?"
“… Không, không phải xà bình thường." Mặc Lão Đại trầm giọng nói.
Ngân Tiểu Tiểu còn muốn tiếp tục hỏi, Mặc Lão Đại trong giây lát lại bò nhanh hơn, Ngân Tiểu Tiểu sửng sốt, đành phải dùng tốc độ nhanh hơn đi theo sau Mặc Lão Đại, mình không có quên vừa rồi nghĩ đến hoa ăn thịt người cây liễu tinh đâu! Tại đáy vực nhất định phải theo sát Mặc Lão Đại a uy!
Lúc Ngân Tiểu Tiểu đi đến sắp phát hoả thì rốt cục Mặc Lão Đại cũng ngừng lại trước một cái ao rất lớn, Ngân Tiểu Tiểu không kịp phản ứng, trực tiếp đụng phải Mặc Lão Đại, Ngân Tiểu Tiểu bị đâm cho mắt đầy sao, da Hắc Thán thực cứng rắn!
“Ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm đồ ăn." Mặc Lão Đại dừng lại, “Không cho phép đi loạn có biết không?"
Ngân Tiểu Tiểu gật đầu, mình sẽ không đi loạn đâu! Thế giới này rất hung tàn !
“Ta ở gần đây, sẽ không đi xa. Nếu ngươi có chuyện gì thì lớn tiếng kêu ta." Mặc Lão Đại do dự nói, “Ở đây đâu cũng là loại cỏ này, ta ngửi không thấy mùi của ngươi, nếu bị lạc ta rất khó tìm thấy ngươi, nhất định không được chạy loạn!"
Ngân Tiểu Tiểu lại gật mạnh đầu vài cái, ngoan ngoãn bò đến bên bờ hồ: “Yên tâm! Ta một xà ngoan như vậy nhất định sẽ không chạy loạn !"
Mặc Lão Đại: “…"
Thật ra Mặc Lão Đại cũng không muốn rời khỏi Ngân Tiểu Tiểu, nhưng lúc ở trên núi từ mộ Cơ Khang đi ra thì Ngân Tiểu Tiểu liền khẩn cấp lôi kéo Mặc Lão Đại muốn xuống đáy vực, ngay cả cơm cũng không ăn, Mặc Lão Đại không lay chuyển được Ngân Tiểu Tiểu liền dẫn Ngân Tiểu Tiểu trực tiếp xuống núi, dọc theo đường cũng không ăn gì, còn bò xa như vậy, không chỉ Mặc Lão Đại, bụng Ngân Tiểu Tiểu cũng đã kêu ngoài lần. Ngân Tiểu Tiểu vội vã xuống núi nên cứ nói không sao, nhưng Mặc Lão Đại lại thật đau lòng, Ngân Tiểu Tiểu sống với Mặc Lão Đại gần một năm, nó đã sớm thăm dò rõ thân thể nhỏ của Ngân Tiểu Tiểu, nếu nhịn một hai bữa liền gầy xuống ngay!
Hồ này trước kia Mặc Lão Đại đã tới, biết cả đáy vực chỉ có cái hồ này là nơi an toàn nhất. Những tên kia chắc sẽ không dễ dàng rời khỏi chỗ của mình, mà cái hồ dưới vực này là mảnh đất không thuộc quyền quản lý của ai, đồng thời là khu vực uống nước công cộng của những tên kia. Cái gì? Ngươi nói Mặc Lão Đại không sợ đụng phải những tên đó đến uống nước sao? Điều này hoàn toàn không cần phải … Lo lắng, Mặc Lão Đại vỗ ngực cam đoan, mấy tên kia một trăm năm cũng chưa chắc đã uống nước một lần, làm sao có thể trùng hợp đến uống nước vào lúc này chứ!
Nhưng mà có một câu nói như thế này, không khéo không thành sách!
Ngân Tiểu Tiểu tò mò đứng ở trước hồ chợt nghe bên tai truyền đến một trận sét đánh, sau đó chợt nghe một thanh âm hài hước: “Nhìn xem ta đây phát hiện cái gì?"
Tác giả :
Cổ Trọng Nhiễm