Có Lẽ Là Yêu
Chương 18: Trượt tuyết
Edit: Ishtar
Vừa xuống xe, liền đi thẳng tới sân trượt tuyết. Đám bạn bè của Vệ Khanh chờ lâu đã không còn kiên nhẫn, nhìn thấy hắn đưa bạn gái tới đây, cười ầm ĩ: “Vệ thiếu, cuối cùng cũng đưa bạn gái tới, không phụ sự mong đợi của mọi người. Vất vả, vất vả rồi, chúng tôi còn tưởng cậu không tới chứ…" đều chào hỏi qua Chu Dạ, thái độ rất nhiệt tình. Chu Dạ nghe họ nói, trong lòng khó xử, lại không thể thất lễ như lần trước, khiến mọi người chê cười, đành phải gật đầu cười cho qua chuyện. Nghĩ thầm, oan này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Vệ Khanh vội nói: “Được rồi, mọi người đừng nói nữa, vào cả đi thôi." Thấy cô không nổi giận, được một tấc lại muốn tiến một thước, dám ngang nhiên ôm lấy Chu Dạ đi thẳng. Chu Dạ ậm ừ, cũng không dám giãy dụa phản kháng… đương nhiên là không tránh được.
Mọi người chia trang bị xong, Vệ Khanh hỏi cô trước kia đã từng trượt tuyết chưa, Chu Dạ lắc đầu. Vệ Khanh bảo: “Không sao, cũng không khác trượt băng là mấy đâu, chỉ cần giữ thăng bằng là được ròi." Có người cười, nói: “Vệ thiếu, anh không hướng dẫn cẩn thận, chẳng may bị ngã, lại đau lòng đó." Mọi người đều cười rộ lên, tất cả đều nhìn ra Vệ Khanh rất quan tâm cô bạn gái nhỏ này.
Vệ Khanh hướng dẫn cô đi những bước cơ bản, vì là cuối tuần, nên khá nhiều khách. Dạy cô một vài động tác chủ yếu, bảo cô thực hành thử xem. Chu Dạ giữ thăng bằng khá ổn, nhưng vì là người mới học, trong lòng khó tránh khỏi hồi hộp, nhìn thấy những người ở xa, muốn dừng lại nhưng chưa nắm được trọng điểm, đành phải quăng người sang bên cạnh, ngã lộn nhào, nhìn thẳng lên trời. Vệ Khanh nhìn thấy chạy tới gần, thay cô phủi tuyết trên người, cười nói: “Nếu muốn học trượt tuyết, đầu tiên phải không sợ ngã." Chu Dạ giúp hắn đứng lên, hào hứng nói: “Tôi không sợ ngã." Đại khái chỉ vì một câu nói này, chỉ một lúc đã ngã không biết bao nhiêu lần. Có một lần trực tiếp lăn thẳng theo đường trượt, đâm phải một người khách khác.
Vệ Khanh luôn luôn có mặt phía sau cô, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thấy lần này cô ngã đau như vậy, vội hỏi: “Có đau không?" Nhìn thời gian đã không còn sớm, đề nghị: “Nếu không, chúng ta về khách sạn nghỉ trước nhé?" Chu Dạ mệt mỏi, trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn còn rất hưng phấn, kéo kéo tay hắn, nói: “Mọi người cũng chưa về mà, chơi thêm lúc nữa được không? Anh dẫn tôi tới khu trung cấp đi, nơi này chơi chán rồi."
Vệ Khanh cười mắng cô còn chưa học xong sơ cấp đã đòi lên trung cấp. Chu Dạ giống như trẻ con, quấn lấy hắn mè nheo: “Không sao mà, không phải cũng thấy tôi trượt được nhiều đó thôi? Đi thôi, đi thôi." Cứ vậy kéo Vệ Khanh đi. Vẻ mặt vui vẻ, trên mặt tràn đầy mồ hôi, nhưng vẫn phấn khích khoa chân múa tay, hiển nhiên là hôm nay chơi rất vui.
Vệ Khanh sao có thể từ chối cô, vươn tay vuốt gọn những sợi tóc lòa xòa trước trán, vẻ mặt cưng chiều, còn lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cô. Chu Dạ chơi rất thoải mái, đối với động tác thân mật này của hắn cũng không phản kháng, còn đem ván trượt và gậy chống ném cho hắn, chạy đi thật xa, thấy hắn không theo kịp, lại ngoắc tay: “Nhanh nào." Sốt ruột giục hắn. Vệ Khanh thấy cô đi trên tuyết nhẹ nhàng, chiếc áo hồng nổi bật trên nền tuyết trắng, mái tóc ngắn đen mượt, lộ ra làn da mịn màng trắng hồng, còn có đôi môi đỏ thở ra những luồng khí trắng, cô vui vẻ như thế, không vướng bụi trần.
Tuổi trẻ thật sung mãn.
Ánh mặt trời chiếu lên người Chu Dạ, tinh thần phấn chấn, vô cùng xinh đẹp, khiến hắn không thể nhìn gần. Giữa đám tuyết trắng trong trời đất, hình ảnh trước mắt khiến người ta không thể rời mắt, giờ phút này hắn như bị mê hoặc, nghĩ rằng, hắn nguyện ý đối xử tốt với cô, cứ như thế cưng chiều cô, khiến cho cô luôn luôn vui vẻ.
Hắn hướng dẫn Chu Dạ những kỹ năng rẽ ngang, quẹo khúc cua, Chu Dạ thử đi tránh những chướng ngại vật, lại có người từ đâu vượt qua, dọa cô thét chói tai, vội hướng sang bên cạnh tránh, đáng tiếc những kỹ năng cô học chưa thành thạo, muốn hướng sang bên này nhưng người lại ngã sang bên kia, cuối cùng “phịch" một tiếng, ngã thẳng xuống tuyết.
Vệ Khanh đuổi kịp cô, cô lại ghé vào người hắn cười ha ha, chỉ về phía trước nói: “Nhìn đi, nhìn đi, người kia ngã còn đau hơn tôi nữa, trên mặt toàn là tuyết. Ha ha ha…" Vệ Khanh lắc đầu, cô còn không biết xấu hổ mà đi cười nhạo người khác, chính cô cũng có hơn gì đâu, từ chiều tơi giờ ngã gần trăm lượt, càng ngã càng hăng, đúng là người không sợ ngã mà. Chu Dạ mệt, không đứng dậy được, Vệ Khanh kéo cô: “Mau đứng dậy, trên người toàn là tuyết, cẩn thận kẻo cảm lạnh." Chu Dạ không để ý tới, cứ ngồi bệt xuống dưới đất, há miệng thở dốc.
Vệ Khanh cũng mệt mỏi, tim hắn lúc nào cũng treo lơ lửng, sợ cô gặp chuyện không máy, còn có thể không mệt sao. Cô cũng quá mãnh liệt, cái gì cũng không sợ, còn dám lao thẳng về phía trước, dọa hắn đi phía sau mà run thay. Cũng ngồi xuống, vừa giúp cô chỉnh lại cổ áo, vừa nói: “Sao trong quần áo toàn là tuyết thế này, lát nữa bị cảm thì sao đây."
Chu Dạ bỗng nhiên cảm thấy hắn chăm sóc mình thật dịu dàng, cả chiều cứ phải đuổi theo cô, cô va phải người khác, hắn lại ở phía sau xin lỗi, cũng không trói buộc cô. Bởi vì hắn như vậy, cho nên bản thân mới dám làm càn, không hề lo lắng, thoải mái vui đùa. Nhìn hắn đem tuyết bám trên cổ áo phủi đi, trong lòng có chút cảm động, quay đầu cười, chân thành nói: “Vệ Khanh, hôm nay rất cảm ơn anh, anh vẫn cùng tôi chơi loạn như vậy. Vốn tâm tình tôi không tốt, nhưng bây giờ thực sự rất vui vẻ." Vệ Khanh nhất thời dừng tay, lại sửa lại thắt lưng cho cô, thuận thế kéo cô vào trong lòng, áp mặt vào cổ cô, du côn nói: “Thật sự cám ơn anh sao? Vậy cho anh hôn một cái đi."
Chu Dạ bội phục hắn, đồ tiểu nhân, nhân cơ hội đòi chiếm tiện nghi, trong lòng thầm mắng hắn sắc tâm không thay đổi. Còn chưa kịp phản bác, Vệ Khanh đã hôn nhẹ lên má cô một cái. Chu Dạ trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát, nản lòng nói: “Được rồi, hôn cũng hôn rồi, coi như cảm ơn xong." Nói xong, ra sức lau mặt, đứng dậy đi tiếp.
Vệ Khanh thấy cô không tức giận, đây chính là một tiến bộ lớn, càng thêm dũng cảm, kéo tay cô: “Lau cái gì mà lau, đâu có nước miếng đâu. Nếu không, hôn lại lần nữa…" Chu Dạ “hừ" lạnh một tiếng, mắng. “Anh còn không biết xấu hổ!…" đẩy hắn ra chạy đi. Hắn ở phía sau cười trộm không thôi.
Mọi người tập hợp xong, đi tới khách sạn phụ cận thay đồ. Chu Dạ thấy hắn cầm một chìa khóa trong tay, liền hỏi: “Sao chỉ có một phòng?" Vệ Khanh nhún vai: “Thuê phòng là do bọn họ, bọn họ chỉ đưa cho anh một chìa khóa mà thôi." Chu Dạ chần chừ, nói: “Hay là anh thuê thêm một phòng nữa được không?"
Vệ Khanh góp ý với cô: “Đây là mùa trượt tuyết, đây là khách sạn gần nhất, có phòng nghỉ là tốt rồi, em còn xa xỉ hơn cả anh." Chu Dạ rầu rĩ nói: “Nhưng tôi không nghĩ chung phòng với anh, những người khác nói gì thì sao?" Vệ Khanh nhịn cười nói: “Người khác nói gì chứ? Em là bạn gái của anh, chung một phòng là danh chính ngôn thuận. Em nhìn mọi người mà xem, bọn họ cũng giống chúng ta cả thôi." Hai người họ mà thuê hai phòng, sau này hắn làm sao đối mặt với bạn bè chứ, về sau khỏi ngẩng đầu lên mất.
Chu Dạ dỗi nói: “Ai là bạn gái của anh chứ, đừng nói linh tinh." Một bước tiến vào thang máy. Vệ Khanh vội vàng đi theo, nói: “Chu Dạ, em không thể như lần trước làm mất mặt anh được." Chu Dạ không để ý tới hắn, hắn vội ôm cô nói: “Được rồi, anh sẽ không thế nữa, em ngủ giường, anh ngủ sofa được không?"
Chu Dạ nghi ngờ nhìn hắn một cái, đẩy tay hắn ra, một lúc lâu sau, vui vẻ gật đầu, nói rất nhanh. “Được." Vệ Khanh thiếu chút nữa té xỉu, cảm giác từ nãy tới giờ cô chỉ chờ câu nói này của mình.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, đi theo mọi người xuống tầng dưới ăn tối. Những người này bàn tới bàn lui, nói mùa đông nên đi ăn thịt nướng, vì thế lại lái xe tới quán thịt nướng gần đó, vị trí rất hẻo lánh, trang trí cũng đơn giản, không thể so sánh với nhà hàng trong thành phố. Cả một đoàn người vây xung quanh một bàn lớn, nói nói cười cười, rất náo nhiệt. Mùi thịt nướng lan tỏa trong không khí, khích thích khứu giác. Đêm đông rét buốt, gió lạnh thổi mạnh, nhưng trong phòng lại rất ấm áp, mọi người quay quần bên nhau, nói chuyện vui vẻ.
Chu Dạ chơi cả buổi chiều, đã sớm đói bụng, khẩu vị bị khích thích, ăn uống sôi nổi. Gắp một ít thịt trên khay, nghĩ nghĩ một lát, lại chia một nửa cho Vệ Khanh. Có người nhìn thấy, trêu: “Vệ thiếu, bạn gái nhỏ còn biết quan tâm nữa. Dáng vẻ dịu dàng như vậy, không ngờ lại rất có cá tính." Chu Dạ xấu hổ cười cười, chuyện lần trước chắc mọi ngời đều biết. Đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm. (ish: giống câu “tiếng lành đồn gần, tiếng xấu vang xa." ý )
Lại có người cười hỏi: “Vệ thiếu, sao lần trước đi chơi, cậu lại không mang bạn gái đi cùng? Không phải ở bên ngoài làm chuyện gì chọc người ta tức giận đấy chứ?" Có người còn vui vẻ kéo Chu Dạ nói: “Em nói này chị dâu, về sau chị lo quản Vệ thiếu cho tốt, anh ấy giống như con ngựa hoang, chị chịu khó khống chế nhé." Chu Dạ nghe có người gọi mình là chị dâu, mặc dù không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng đã không thấy thoải mái.
Vệ khanh vội kéo cô lại gần, thấp giọng nói: “Mấy tên này không câu nệ tiểu tiết, thích nói đùa. Bọn họ chỉ nói đùa thôi." Chu Dạ nghĩ thầm, nói đùa cũng phải có mức độ thôi chứ, huống chi cô chẳng có quan hệ gì với Vệ Khanh. Lại không thể phát tác, đành phải nhẫn nhịn. Vệ Khanh gắp một miếng thịt đưa tới miệng cô, dỗ dành. “Được rồi, đừng giận nữa. Em xem, người ta còn lớn hơn em, lại còn phải gọi em là chị dâu, người ta cũng không muốn nha, em chiếm được tiện nghi cơ mà, có phải không nào?" Thực ra trong lòng rất đắc ý.
Chu Dạ đẩy hắn ra, tức giận nói: “Anh nói chuyện chẳng liên quan gì cả. Cho dù có lợi thế, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì." Cô bị nói như vậy, lại còn bị hắn quấy nhiễu chẳng khác nào thừa nhận danh phận “chị dâu". Vệ Khanh buồn cười lắc đầu, tay nâng lên chạm vào lưng cô nói: “Mau ăn đi, không nguội mất." Chu Dạ lắc đầu. Hắn kiên trì ôm cô vào lòng, thịt đã chạm vào môi. Cô sợ làm người khác chú ý, vội ăn, vừa ăn vừa lầm bầm mắng: “Có ai ép buộc người khác như anh chứ?" Ngồi thẳng người dậy.
Có người ở bên cạnh cười: “Vợ chồng son có khác, chẳng chú ý ảnh hưởng xung quanh gì cả." Chỉ thuần túy là trêu đùa, nhưng Chu Dạ lại hoảng hốt, nếu là trước đây, tuyệt đối không cho phép Vệ Khanh ôm ấp như vậy, huống chi là trước mắt công chúng. Nhìn Vệ Khanh rồi lại đẩy ghế, đứng lên: “Tôi đi toilet."
Lập tức đi ra ngoài cửa, gió lạnh quất vào mặt, cô run rẩy, suy nghĩ loạn trong đầu khó sắp xếp, không nghĩ được nên bắt đầu từ đâu. Tới một quầy tạp hóa phía trước, cô mua một bao thuốc. Đứng dưới bầu trời đêm tối đen, tiện tay châm một điếu. Nữ sinh khoa nghệ thuật, không ai không biết hút thuốc, lúc Chu Dạ tâm phiền ý loạn, cũng ngẫu nhiên hút một điếu.
Ánh lửa lập lòe của tàn thuốc trong gió ẩn hiện lúc sáng lúc tối, Chu Dạ thở hắt ra, dập tàn thuốc trong tay. Bống nghe ở phía sau truyền tới một tiếng vang nhỏ, cô giật mình, mơ hồ nhìn thấy có bóng người, đang giương mắt nhìn cô có ý xấu. Nơi này dù sao cũng là ngoại thành, mặc dù có khách sạn, nhưng vẫn tương đối hoang vắng, lại gần vùng hoang dã, chính mình chỉ là một cô gái nhỏ, không thể làm gì. Nghĩ tới đây, Chu Dạ sợ hãi đứng dậy, nhanh chân chạy về.
Chưa được vài bước, đụng vào một vòm ngực ấm áp, ngẩng đầu lên, hóa ra là Vệ Khanh đi tìm cô, lập tức yên tâm, ôm chặt lấy hắn, tim vẫn còn đập loạn “thịch thịch thịch" trong lòng, miệng khô lưỡi nóng, yết hầu bỏng rát, nhất thời không nói ra lời.
Vệ Khanh biết cô sợ hãi, vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Sao đi lâu như vậy?" Chu Dạ quay lại nhìn, trời tối đen như mực, dường như không có gì hết, thật thà nói: “Vừa rồi, dường như có một bóng người đứng cạnh tôi, cứ tưởng là ma, sợ quá." Thân thể run nhè nhẹ, ôm chặt lưng Vệ Khanh không chịu buông tay. Vừa rồi bị dọa không nhẹ.
Vệ Khanh an ủi cô: “Không sao, có anh ở đây, ma cũng không sợ." Giống như trời có sập xuống cũng có hắn đỡ. Chu Dạ cảm thấy an tâm lạ thường, gật đầu “vâng" một tiếng. Vệ Khanh ôm cô, đi trở về, nói: “Từ giờ, buổi tối không được ra ngoài một mình, biết chưa?" Chu Dạ gật đầu nói “được", rúc sát vào trong lòng hắn, cứ mềm mại nhu thuận như vậy.
Vệ Khanh vuốt vuốt mấy sợi tóc rối của cô, lại cầm đôi tay lạnh lẽo của cô trong lòng bàn tay, nói: “Em đi lâu như vậy không quay lại, khiến anh lo quá." Chu Dạ ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau, kiễng chân lên, hôn nhẹ lên má hắn, nói: “Cảm ơn anh. Về sau sẽ không như vậy nữa."
Vệ Khanh không ngờ cô lại chủ động hôn mình, lập tức tâm hoa nở rộ, không biết nên làm thế nào cho phải. Không khí như vậy, lại muốn một tấc tiến lên một thước. Nhưng cuối cùng, chỉ vuốt má cô, sau đó hôn nhẹ lên má, hắng giọng, ôn nhu nói: “Vào thôi, bên ngoài lạnh lắm, không khéo lại cảm lạnh." Chu Dạ yên lặng theo hắn lên lầu.
Vệ Khanh chú ý tới sắc mặt cô tái nhợt, ngón tay lạnh lẽo, biết cô vừa bị dọa, vẫn còn sợ hãi. Liền đưa cô về trước. Đem áo gió của mình khoác lên vai cô, còn yêu cầu phục vụ mang tới chén nước nóng, dỗ cô uống. Vừa uống xong chén nước ấm, khiến tay cô ấm hẳn lên. Mọi người đều nhìn rõ, Vệ Khanh thật sự rất thương cô bạn gái này, rất cưng chiều cô.
Chu Dạ theo hắn đi vào thang máy, vẫn không nói chuyện. Vệ Khanh hỏi cô có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không, lại chạm tay vào trán cô, nói: “Có phải bị sốt rồi không?" Chu Dạ lắc đầu, nói ngủ một giấc sẽ khỏe. Vệ Khanh gật đầu. “Vậy ngủ sớm đi, hôm nay nhất định là mệt muốn chết." Còn nói ngày mai sẽ đưa cô đi cưỡi ngựa. Chu Dạ ngẩng đầu lên hỏi: “Tối nay anh ngủ đâu?" Vệ Khanh cười: “Sao nào? Muốn anh ngủ giường sao?"
Chu Dạ trợn tròn mắt, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hừ lạnh: “Tưởng bở!" Vệ Khanh trêu cô: “Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Ngay cả giường cũng không cho anh nằm ké?" Chu Dạ đẩy hắn: “Đi đi, biến sang một bên đi." Lời nói của hắn rất ái muội, dường như chính mình và hắn có gì đó.
Vệ Khanh nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, nhất thời không nhịn được, đưa tay chạm vào mặt cô. Chu Dạ cũng không tránh né, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Vệ Khanh, anh muốn hôn tôi à?" Vệ Khanh ngây người, không nghĩ cô lại hỏi trực tiếp như vậy, cũng không che giấu nói: “Đương nhiên, ai nhìn thấy em cũng muốn hôn hết." Chu Dạ trầm mặc một lát, nói: “Được, lần này cho anh hôn." Nói xong nhắm mắt lại.
Cô chuẩn bị tiếp nhận nụ hôn, nhưng Vệ Khanh lại chỉ hôn lên trán cô, nói: “Em có dấu hiệu bị cảm, nghỉ ngơi cho tốt. Nhớ rõ nha, lần này cho em nợ." Chu Dạ nhìn hắn, thấp giọng nói: “Anh không hôn đi, lần sau không có cơ hội nữa đâu." Vệ Khanh cười: “Ai bảo thế? Hôm nay em đang ốm, nên anh bỏ qua cho em thôi." Cầm quần áo muốn đi. Chu Dạ đứng dậy hỏi “Anh định đi đâu vậy?" Vệ Khanh bất đắc dĩ nói: “Em cũng không cho anh ngủ giường, anh phải đi nơi khác ngủ chứ sao." Chu Dạ biết hắn đi sang phòng khác, cũng không nói gì thêm.
Có lẽ thật sự là mệt mỏi, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh lại, thấy ngọn đèn tỏa sáng mờ nhạt trong phòng, bóng tối vây quanh, bên ngoài không một tiếng động, chỉ có tiếng gió rít gào bên ngoài cửa sổ, càng làm không gian thêm yên tĩnh. Cô nhìn đồng hồ, mới chỉ có mười hai giờ mà thôi, còn có thể thư thả ngủ tiếp một giấc, nhưng rốt cuộc lại không ngủ được.
Khoác áo đứng dậy, đi xuống đại sảng dưới lầu, vẫn còn có người chưa ngủ, đa phần uống rượu, hò hét ầm ĩ. Cô đứng ở phía trước cửa sổ, bên ngoài trời tối đen như mực. Nghĩ thầm, hút một điếu thuốc, dù sao cũng không ngủ được. Màu đỏ của tàn lửa thiêu đốt điếu thuốc trên tay cô, giống như đóa hoa nở rộ trong đêm.
Đang ngẩn người, lại có người vỗ vai cô, cô nhận ra đó là bạn của Vệ Khanh, vội vàng dập thuốc, cười nói: “Xin chào." Người nọ quan sát cô một lượt, cười hỏi: “Sao muộn vậy mà vẫn chưa ngủ?" Chu Dạ trả lời: “Vừa ngủ một giấc, liền tỉnh. Nên đi xuống dưới lầu dạo một lúc, lát nữa sẽ lên ngủ tiếp." Hắn nhìn xung quanh, lại hỏi: “Vệ thiếu đâu?" Chu Dạ cười nói: “Anh ấy ngủ rồi." Cô cũng biết Vệ Khanh thuê một phòng khác, có lẽ không muốn mọi người biết, nếu không lại mất mặt, lần sau lại bị người ta trêu ghẹo.
Người nọ khách sáo nói vài câu rồi bước đi, cùng đám bạn đánh bài. Chu Dạ nhìn tàn thuốc đã dập, lúc này mới trở về phòng, một lúc lâu sau mới ngủ.
Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, gió cũng dịu đi, tinh thần mọi người phấn chấn nói muốn đi cưỡi ngựa. Sáng sớm Vệ Khanh đã tìm cô, thấy môi cô tái nhợt, thần thái không khỏe, vội bảo phục vụ mang thuốc cảm lên. Chu Dạ không chịu uống, chỉ nói hơi lạnh một chút, đừng lo. Vệ Khanh không chịu, nói: “Ngoan, uống thuốc đi, rồi anh đưa em đi cưỡi ngựa, ra mồ hôi được là tốt." Nói liên tục, dụ dỗ không ngừng, Chu Dạ buộc lòng phải uống thuốc.
Ngồi ở trên giường, nhìn tuyết trắng bao phủ đỉnh núi xa xa, nói: “Vệ Khanh, tôi không muốn đi cưỡi ngựa, tôi muốn về trường." Vệ Khanh hỏi cô sao vậy, sao tự nhiên lại mất hứng. Chu Dạ buồn bực, hét lên: “Tôi muốn về, tôi muốn về." Nơi này khiến cô sợ hãi, khiến cô không biết phải làm sao, cô không muốn phải tiếp tục chờ đợi. Cô mơ hồ cảm giác được một số chuyện sắp xảy ra, mà cô không có cách nào ngăn cản được, cho nên muốn trở lại nơi an toàn quen thuộc.
Vệ Khanh thấy cô phát cáu, vội nói: “Được rồi, được rồi, đừng hét lên, anh đưa em về còn không được sao! Không cần hét lên nữa." Thật đúng là tính tính thay đổi thất thường, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa mới tốt đẹp như vậy, haizz. Bảo với mọi người rằng Chu Dạ người không khỏe, đành phải đưa cô về trước. Mọi người nhìn thấy vẻ mặt cô tiều tụy như vậy, đều nói Vệ Khanh nên đưa cô qua bệnh viện xem thế nào.
Đi vào trong nội thành, Vệ Khanh hỏi: “Hay là qua bệnh viện khám thử xem?" Thật sự là quan tâm cô mới hỏi như vậy, Chu Dạ không kiên nhẫn đáp: “Chỉ là cảm nhẹ thôi, cần gì phải đi bệnh viện." Vệ Khanh chưa từng gặp một cô gái nào như vậy, đêm qua còn dịu dàng nhu thuận, ngoan ngoãn phục tùng, hôm nay lại như biến thành người khác, tùy hứng khó chiều, thật khiến người ta đau đầu. Cũng không biết vì sao cô không vui, vẫn liên thanh nói: “Được, được, được, sẽ không đi nữa." Chỉ cần không phải việc gì lớn, đều tận lực chiều cô.
Đưa cô tới trước cổng trường, Chu Dạ lầm lì xuống xe, mặt không chút thay đổi nói cám ơn, rồi lại buồn bực nói: “Vệ Khanh, từ lần sau anh đừng tới trường tìm tôi nữa, tôi không thích anh."
Vệ Khanh nghe xong, sắc mặt thay đổi, Chu Dạ này cũng không vừa nha, qua sông liền hủy cầu. (ish: giống “qua cầu rút ván.")
Vừa xuống xe, liền đi thẳng tới sân trượt tuyết. Đám bạn bè của Vệ Khanh chờ lâu đã không còn kiên nhẫn, nhìn thấy hắn đưa bạn gái tới đây, cười ầm ĩ: “Vệ thiếu, cuối cùng cũng đưa bạn gái tới, không phụ sự mong đợi của mọi người. Vất vả, vất vả rồi, chúng tôi còn tưởng cậu không tới chứ…" đều chào hỏi qua Chu Dạ, thái độ rất nhiệt tình. Chu Dạ nghe họ nói, trong lòng khó xử, lại không thể thất lễ như lần trước, khiến mọi người chê cười, đành phải gật đầu cười cho qua chuyện. Nghĩ thầm, oan này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Vệ Khanh vội nói: “Được rồi, mọi người đừng nói nữa, vào cả đi thôi." Thấy cô không nổi giận, được một tấc lại muốn tiến một thước, dám ngang nhiên ôm lấy Chu Dạ đi thẳng. Chu Dạ ậm ừ, cũng không dám giãy dụa phản kháng… đương nhiên là không tránh được.
Mọi người chia trang bị xong, Vệ Khanh hỏi cô trước kia đã từng trượt tuyết chưa, Chu Dạ lắc đầu. Vệ Khanh bảo: “Không sao, cũng không khác trượt băng là mấy đâu, chỉ cần giữ thăng bằng là được ròi." Có người cười, nói: “Vệ thiếu, anh không hướng dẫn cẩn thận, chẳng may bị ngã, lại đau lòng đó." Mọi người đều cười rộ lên, tất cả đều nhìn ra Vệ Khanh rất quan tâm cô bạn gái nhỏ này.
Vệ Khanh hướng dẫn cô đi những bước cơ bản, vì là cuối tuần, nên khá nhiều khách. Dạy cô một vài động tác chủ yếu, bảo cô thực hành thử xem. Chu Dạ giữ thăng bằng khá ổn, nhưng vì là người mới học, trong lòng khó tránh khỏi hồi hộp, nhìn thấy những người ở xa, muốn dừng lại nhưng chưa nắm được trọng điểm, đành phải quăng người sang bên cạnh, ngã lộn nhào, nhìn thẳng lên trời. Vệ Khanh nhìn thấy chạy tới gần, thay cô phủi tuyết trên người, cười nói: “Nếu muốn học trượt tuyết, đầu tiên phải không sợ ngã." Chu Dạ giúp hắn đứng lên, hào hứng nói: “Tôi không sợ ngã." Đại khái chỉ vì một câu nói này, chỉ một lúc đã ngã không biết bao nhiêu lần. Có một lần trực tiếp lăn thẳng theo đường trượt, đâm phải một người khách khác.
Vệ Khanh luôn luôn có mặt phía sau cô, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thấy lần này cô ngã đau như vậy, vội hỏi: “Có đau không?" Nhìn thời gian đã không còn sớm, đề nghị: “Nếu không, chúng ta về khách sạn nghỉ trước nhé?" Chu Dạ mệt mỏi, trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn còn rất hưng phấn, kéo kéo tay hắn, nói: “Mọi người cũng chưa về mà, chơi thêm lúc nữa được không? Anh dẫn tôi tới khu trung cấp đi, nơi này chơi chán rồi."
Vệ Khanh cười mắng cô còn chưa học xong sơ cấp đã đòi lên trung cấp. Chu Dạ giống như trẻ con, quấn lấy hắn mè nheo: “Không sao mà, không phải cũng thấy tôi trượt được nhiều đó thôi? Đi thôi, đi thôi." Cứ vậy kéo Vệ Khanh đi. Vẻ mặt vui vẻ, trên mặt tràn đầy mồ hôi, nhưng vẫn phấn khích khoa chân múa tay, hiển nhiên là hôm nay chơi rất vui.
Vệ Khanh sao có thể từ chối cô, vươn tay vuốt gọn những sợi tóc lòa xòa trước trán, vẻ mặt cưng chiều, còn lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cô. Chu Dạ chơi rất thoải mái, đối với động tác thân mật này của hắn cũng không phản kháng, còn đem ván trượt và gậy chống ném cho hắn, chạy đi thật xa, thấy hắn không theo kịp, lại ngoắc tay: “Nhanh nào." Sốt ruột giục hắn. Vệ Khanh thấy cô đi trên tuyết nhẹ nhàng, chiếc áo hồng nổi bật trên nền tuyết trắng, mái tóc ngắn đen mượt, lộ ra làn da mịn màng trắng hồng, còn có đôi môi đỏ thở ra những luồng khí trắng, cô vui vẻ như thế, không vướng bụi trần.
Tuổi trẻ thật sung mãn.
Ánh mặt trời chiếu lên người Chu Dạ, tinh thần phấn chấn, vô cùng xinh đẹp, khiến hắn không thể nhìn gần. Giữa đám tuyết trắng trong trời đất, hình ảnh trước mắt khiến người ta không thể rời mắt, giờ phút này hắn như bị mê hoặc, nghĩ rằng, hắn nguyện ý đối xử tốt với cô, cứ như thế cưng chiều cô, khiến cho cô luôn luôn vui vẻ.
Hắn hướng dẫn Chu Dạ những kỹ năng rẽ ngang, quẹo khúc cua, Chu Dạ thử đi tránh những chướng ngại vật, lại có người từ đâu vượt qua, dọa cô thét chói tai, vội hướng sang bên cạnh tránh, đáng tiếc những kỹ năng cô học chưa thành thạo, muốn hướng sang bên này nhưng người lại ngã sang bên kia, cuối cùng “phịch" một tiếng, ngã thẳng xuống tuyết.
Vệ Khanh đuổi kịp cô, cô lại ghé vào người hắn cười ha ha, chỉ về phía trước nói: “Nhìn đi, nhìn đi, người kia ngã còn đau hơn tôi nữa, trên mặt toàn là tuyết. Ha ha ha…" Vệ Khanh lắc đầu, cô còn không biết xấu hổ mà đi cười nhạo người khác, chính cô cũng có hơn gì đâu, từ chiều tơi giờ ngã gần trăm lượt, càng ngã càng hăng, đúng là người không sợ ngã mà. Chu Dạ mệt, không đứng dậy được, Vệ Khanh kéo cô: “Mau đứng dậy, trên người toàn là tuyết, cẩn thận kẻo cảm lạnh." Chu Dạ không để ý tới, cứ ngồi bệt xuống dưới đất, há miệng thở dốc.
Vệ Khanh cũng mệt mỏi, tim hắn lúc nào cũng treo lơ lửng, sợ cô gặp chuyện không máy, còn có thể không mệt sao. Cô cũng quá mãnh liệt, cái gì cũng không sợ, còn dám lao thẳng về phía trước, dọa hắn đi phía sau mà run thay. Cũng ngồi xuống, vừa giúp cô chỉnh lại cổ áo, vừa nói: “Sao trong quần áo toàn là tuyết thế này, lát nữa bị cảm thì sao đây."
Chu Dạ bỗng nhiên cảm thấy hắn chăm sóc mình thật dịu dàng, cả chiều cứ phải đuổi theo cô, cô va phải người khác, hắn lại ở phía sau xin lỗi, cũng không trói buộc cô. Bởi vì hắn như vậy, cho nên bản thân mới dám làm càn, không hề lo lắng, thoải mái vui đùa. Nhìn hắn đem tuyết bám trên cổ áo phủi đi, trong lòng có chút cảm động, quay đầu cười, chân thành nói: “Vệ Khanh, hôm nay rất cảm ơn anh, anh vẫn cùng tôi chơi loạn như vậy. Vốn tâm tình tôi không tốt, nhưng bây giờ thực sự rất vui vẻ." Vệ Khanh nhất thời dừng tay, lại sửa lại thắt lưng cho cô, thuận thế kéo cô vào trong lòng, áp mặt vào cổ cô, du côn nói: “Thật sự cám ơn anh sao? Vậy cho anh hôn một cái đi."
Chu Dạ bội phục hắn, đồ tiểu nhân, nhân cơ hội đòi chiếm tiện nghi, trong lòng thầm mắng hắn sắc tâm không thay đổi. Còn chưa kịp phản bác, Vệ Khanh đã hôn nhẹ lên má cô một cái. Chu Dạ trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát, nản lòng nói: “Được rồi, hôn cũng hôn rồi, coi như cảm ơn xong." Nói xong, ra sức lau mặt, đứng dậy đi tiếp.
Vệ Khanh thấy cô không tức giận, đây chính là một tiến bộ lớn, càng thêm dũng cảm, kéo tay cô: “Lau cái gì mà lau, đâu có nước miếng đâu. Nếu không, hôn lại lần nữa…" Chu Dạ “hừ" lạnh một tiếng, mắng. “Anh còn không biết xấu hổ!…" đẩy hắn ra chạy đi. Hắn ở phía sau cười trộm không thôi.
Mọi người tập hợp xong, đi tới khách sạn phụ cận thay đồ. Chu Dạ thấy hắn cầm một chìa khóa trong tay, liền hỏi: “Sao chỉ có một phòng?" Vệ Khanh nhún vai: “Thuê phòng là do bọn họ, bọn họ chỉ đưa cho anh một chìa khóa mà thôi." Chu Dạ chần chừ, nói: “Hay là anh thuê thêm một phòng nữa được không?"
Vệ Khanh góp ý với cô: “Đây là mùa trượt tuyết, đây là khách sạn gần nhất, có phòng nghỉ là tốt rồi, em còn xa xỉ hơn cả anh." Chu Dạ rầu rĩ nói: “Nhưng tôi không nghĩ chung phòng với anh, những người khác nói gì thì sao?" Vệ Khanh nhịn cười nói: “Người khác nói gì chứ? Em là bạn gái của anh, chung một phòng là danh chính ngôn thuận. Em nhìn mọi người mà xem, bọn họ cũng giống chúng ta cả thôi." Hai người họ mà thuê hai phòng, sau này hắn làm sao đối mặt với bạn bè chứ, về sau khỏi ngẩng đầu lên mất.
Chu Dạ dỗi nói: “Ai là bạn gái của anh chứ, đừng nói linh tinh." Một bước tiến vào thang máy. Vệ Khanh vội vàng đi theo, nói: “Chu Dạ, em không thể như lần trước làm mất mặt anh được." Chu Dạ không để ý tới hắn, hắn vội ôm cô nói: “Được rồi, anh sẽ không thế nữa, em ngủ giường, anh ngủ sofa được không?"
Chu Dạ nghi ngờ nhìn hắn một cái, đẩy tay hắn ra, một lúc lâu sau, vui vẻ gật đầu, nói rất nhanh. “Được." Vệ Khanh thiếu chút nữa té xỉu, cảm giác từ nãy tới giờ cô chỉ chờ câu nói này của mình.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, đi theo mọi người xuống tầng dưới ăn tối. Những người này bàn tới bàn lui, nói mùa đông nên đi ăn thịt nướng, vì thế lại lái xe tới quán thịt nướng gần đó, vị trí rất hẻo lánh, trang trí cũng đơn giản, không thể so sánh với nhà hàng trong thành phố. Cả một đoàn người vây xung quanh một bàn lớn, nói nói cười cười, rất náo nhiệt. Mùi thịt nướng lan tỏa trong không khí, khích thích khứu giác. Đêm đông rét buốt, gió lạnh thổi mạnh, nhưng trong phòng lại rất ấm áp, mọi người quay quần bên nhau, nói chuyện vui vẻ.
Chu Dạ chơi cả buổi chiều, đã sớm đói bụng, khẩu vị bị khích thích, ăn uống sôi nổi. Gắp một ít thịt trên khay, nghĩ nghĩ một lát, lại chia một nửa cho Vệ Khanh. Có người nhìn thấy, trêu: “Vệ thiếu, bạn gái nhỏ còn biết quan tâm nữa. Dáng vẻ dịu dàng như vậy, không ngờ lại rất có cá tính." Chu Dạ xấu hổ cười cười, chuyện lần trước chắc mọi ngời đều biết. Đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm. (ish: giống câu “tiếng lành đồn gần, tiếng xấu vang xa." ý )
Lại có người cười hỏi: “Vệ thiếu, sao lần trước đi chơi, cậu lại không mang bạn gái đi cùng? Không phải ở bên ngoài làm chuyện gì chọc người ta tức giận đấy chứ?" Có người còn vui vẻ kéo Chu Dạ nói: “Em nói này chị dâu, về sau chị lo quản Vệ thiếu cho tốt, anh ấy giống như con ngựa hoang, chị chịu khó khống chế nhé." Chu Dạ nghe có người gọi mình là chị dâu, mặc dù không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng đã không thấy thoải mái.
Vệ khanh vội kéo cô lại gần, thấp giọng nói: “Mấy tên này không câu nệ tiểu tiết, thích nói đùa. Bọn họ chỉ nói đùa thôi." Chu Dạ nghĩ thầm, nói đùa cũng phải có mức độ thôi chứ, huống chi cô chẳng có quan hệ gì với Vệ Khanh. Lại không thể phát tác, đành phải nhẫn nhịn. Vệ Khanh gắp một miếng thịt đưa tới miệng cô, dỗ dành. “Được rồi, đừng giận nữa. Em xem, người ta còn lớn hơn em, lại còn phải gọi em là chị dâu, người ta cũng không muốn nha, em chiếm được tiện nghi cơ mà, có phải không nào?" Thực ra trong lòng rất đắc ý.
Chu Dạ đẩy hắn ra, tức giận nói: “Anh nói chuyện chẳng liên quan gì cả. Cho dù có lợi thế, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì." Cô bị nói như vậy, lại còn bị hắn quấy nhiễu chẳng khác nào thừa nhận danh phận “chị dâu". Vệ Khanh buồn cười lắc đầu, tay nâng lên chạm vào lưng cô nói: “Mau ăn đi, không nguội mất." Chu Dạ lắc đầu. Hắn kiên trì ôm cô vào lòng, thịt đã chạm vào môi. Cô sợ làm người khác chú ý, vội ăn, vừa ăn vừa lầm bầm mắng: “Có ai ép buộc người khác như anh chứ?" Ngồi thẳng người dậy.
Có người ở bên cạnh cười: “Vợ chồng son có khác, chẳng chú ý ảnh hưởng xung quanh gì cả." Chỉ thuần túy là trêu đùa, nhưng Chu Dạ lại hoảng hốt, nếu là trước đây, tuyệt đối không cho phép Vệ Khanh ôm ấp như vậy, huống chi là trước mắt công chúng. Nhìn Vệ Khanh rồi lại đẩy ghế, đứng lên: “Tôi đi toilet."
Lập tức đi ra ngoài cửa, gió lạnh quất vào mặt, cô run rẩy, suy nghĩ loạn trong đầu khó sắp xếp, không nghĩ được nên bắt đầu từ đâu. Tới một quầy tạp hóa phía trước, cô mua một bao thuốc. Đứng dưới bầu trời đêm tối đen, tiện tay châm một điếu. Nữ sinh khoa nghệ thuật, không ai không biết hút thuốc, lúc Chu Dạ tâm phiền ý loạn, cũng ngẫu nhiên hút một điếu.
Ánh lửa lập lòe của tàn thuốc trong gió ẩn hiện lúc sáng lúc tối, Chu Dạ thở hắt ra, dập tàn thuốc trong tay. Bống nghe ở phía sau truyền tới một tiếng vang nhỏ, cô giật mình, mơ hồ nhìn thấy có bóng người, đang giương mắt nhìn cô có ý xấu. Nơi này dù sao cũng là ngoại thành, mặc dù có khách sạn, nhưng vẫn tương đối hoang vắng, lại gần vùng hoang dã, chính mình chỉ là một cô gái nhỏ, không thể làm gì. Nghĩ tới đây, Chu Dạ sợ hãi đứng dậy, nhanh chân chạy về.
Chưa được vài bước, đụng vào một vòm ngực ấm áp, ngẩng đầu lên, hóa ra là Vệ Khanh đi tìm cô, lập tức yên tâm, ôm chặt lấy hắn, tim vẫn còn đập loạn “thịch thịch thịch" trong lòng, miệng khô lưỡi nóng, yết hầu bỏng rát, nhất thời không nói ra lời.
Vệ Khanh biết cô sợ hãi, vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Sao đi lâu như vậy?" Chu Dạ quay lại nhìn, trời tối đen như mực, dường như không có gì hết, thật thà nói: “Vừa rồi, dường như có một bóng người đứng cạnh tôi, cứ tưởng là ma, sợ quá." Thân thể run nhè nhẹ, ôm chặt lưng Vệ Khanh không chịu buông tay. Vừa rồi bị dọa không nhẹ.
Vệ Khanh an ủi cô: “Không sao, có anh ở đây, ma cũng không sợ." Giống như trời có sập xuống cũng có hắn đỡ. Chu Dạ cảm thấy an tâm lạ thường, gật đầu “vâng" một tiếng. Vệ Khanh ôm cô, đi trở về, nói: “Từ giờ, buổi tối không được ra ngoài một mình, biết chưa?" Chu Dạ gật đầu nói “được", rúc sát vào trong lòng hắn, cứ mềm mại nhu thuận như vậy.
Vệ Khanh vuốt vuốt mấy sợi tóc rối của cô, lại cầm đôi tay lạnh lẽo của cô trong lòng bàn tay, nói: “Em đi lâu như vậy không quay lại, khiến anh lo quá." Chu Dạ ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau, kiễng chân lên, hôn nhẹ lên má hắn, nói: “Cảm ơn anh. Về sau sẽ không như vậy nữa."
Vệ Khanh không ngờ cô lại chủ động hôn mình, lập tức tâm hoa nở rộ, không biết nên làm thế nào cho phải. Không khí như vậy, lại muốn một tấc tiến lên một thước. Nhưng cuối cùng, chỉ vuốt má cô, sau đó hôn nhẹ lên má, hắng giọng, ôn nhu nói: “Vào thôi, bên ngoài lạnh lắm, không khéo lại cảm lạnh." Chu Dạ yên lặng theo hắn lên lầu.
Vệ Khanh chú ý tới sắc mặt cô tái nhợt, ngón tay lạnh lẽo, biết cô vừa bị dọa, vẫn còn sợ hãi. Liền đưa cô về trước. Đem áo gió của mình khoác lên vai cô, còn yêu cầu phục vụ mang tới chén nước nóng, dỗ cô uống. Vừa uống xong chén nước ấm, khiến tay cô ấm hẳn lên. Mọi người đều nhìn rõ, Vệ Khanh thật sự rất thương cô bạn gái này, rất cưng chiều cô.
Chu Dạ theo hắn đi vào thang máy, vẫn không nói chuyện. Vệ Khanh hỏi cô có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không, lại chạm tay vào trán cô, nói: “Có phải bị sốt rồi không?" Chu Dạ lắc đầu, nói ngủ một giấc sẽ khỏe. Vệ Khanh gật đầu. “Vậy ngủ sớm đi, hôm nay nhất định là mệt muốn chết." Còn nói ngày mai sẽ đưa cô đi cưỡi ngựa. Chu Dạ ngẩng đầu lên hỏi: “Tối nay anh ngủ đâu?" Vệ Khanh cười: “Sao nào? Muốn anh ngủ giường sao?"
Chu Dạ trợn tròn mắt, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hừ lạnh: “Tưởng bở!" Vệ Khanh trêu cô: “Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Ngay cả giường cũng không cho anh nằm ké?" Chu Dạ đẩy hắn: “Đi đi, biến sang một bên đi." Lời nói của hắn rất ái muội, dường như chính mình và hắn có gì đó.
Vệ Khanh nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, nhất thời không nhịn được, đưa tay chạm vào mặt cô. Chu Dạ cũng không tránh né, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Vệ Khanh, anh muốn hôn tôi à?" Vệ Khanh ngây người, không nghĩ cô lại hỏi trực tiếp như vậy, cũng không che giấu nói: “Đương nhiên, ai nhìn thấy em cũng muốn hôn hết." Chu Dạ trầm mặc một lát, nói: “Được, lần này cho anh hôn." Nói xong nhắm mắt lại.
Cô chuẩn bị tiếp nhận nụ hôn, nhưng Vệ Khanh lại chỉ hôn lên trán cô, nói: “Em có dấu hiệu bị cảm, nghỉ ngơi cho tốt. Nhớ rõ nha, lần này cho em nợ." Chu Dạ nhìn hắn, thấp giọng nói: “Anh không hôn đi, lần sau không có cơ hội nữa đâu." Vệ Khanh cười: “Ai bảo thế? Hôm nay em đang ốm, nên anh bỏ qua cho em thôi." Cầm quần áo muốn đi. Chu Dạ đứng dậy hỏi “Anh định đi đâu vậy?" Vệ Khanh bất đắc dĩ nói: “Em cũng không cho anh ngủ giường, anh phải đi nơi khác ngủ chứ sao." Chu Dạ biết hắn đi sang phòng khác, cũng không nói gì thêm.
Có lẽ thật sự là mệt mỏi, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh lại, thấy ngọn đèn tỏa sáng mờ nhạt trong phòng, bóng tối vây quanh, bên ngoài không một tiếng động, chỉ có tiếng gió rít gào bên ngoài cửa sổ, càng làm không gian thêm yên tĩnh. Cô nhìn đồng hồ, mới chỉ có mười hai giờ mà thôi, còn có thể thư thả ngủ tiếp một giấc, nhưng rốt cuộc lại không ngủ được.
Khoác áo đứng dậy, đi xuống đại sảng dưới lầu, vẫn còn có người chưa ngủ, đa phần uống rượu, hò hét ầm ĩ. Cô đứng ở phía trước cửa sổ, bên ngoài trời tối đen như mực. Nghĩ thầm, hút một điếu thuốc, dù sao cũng không ngủ được. Màu đỏ của tàn lửa thiêu đốt điếu thuốc trên tay cô, giống như đóa hoa nở rộ trong đêm.
Đang ngẩn người, lại có người vỗ vai cô, cô nhận ra đó là bạn của Vệ Khanh, vội vàng dập thuốc, cười nói: “Xin chào." Người nọ quan sát cô một lượt, cười hỏi: “Sao muộn vậy mà vẫn chưa ngủ?" Chu Dạ trả lời: “Vừa ngủ một giấc, liền tỉnh. Nên đi xuống dưới lầu dạo một lúc, lát nữa sẽ lên ngủ tiếp." Hắn nhìn xung quanh, lại hỏi: “Vệ thiếu đâu?" Chu Dạ cười nói: “Anh ấy ngủ rồi." Cô cũng biết Vệ Khanh thuê một phòng khác, có lẽ không muốn mọi người biết, nếu không lại mất mặt, lần sau lại bị người ta trêu ghẹo.
Người nọ khách sáo nói vài câu rồi bước đi, cùng đám bạn đánh bài. Chu Dạ nhìn tàn thuốc đã dập, lúc này mới trở về phòng, một lúc lâu sau mới ngủ.
Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, gió cũng dịu đi, tinh thần mọi người phấn chấn nói muốn đi cưỡi ngựa. Sáng sớm Vệ Khanh đã tìm cô, thấy môi cô tái nhợt, thần thái không khỏe, vội bảo phục vụ mang thuốc cảm lên. Chu Dạ không chịu uống, chỉ nói hơi lạnh một chút, đừng lo. Vệ Khanh không chịu, nói: “Ngoan, uống thuốc đi, rồi anh đưa em đi cưỡi ngựa, ra mồ hôi được là tốt." Nói liên tục, dụ dỗ không ngừng, Chu Dạ buộc lòng phải uống thuốc.
Ngồi ở trên giường, nhìn tuyết trắng bao phủ đỉnh núi xa xa, nói: “Vệ Khanh, tôi không muốn đi cưỡi ngựa, tôi muốn về trường." Vệ Khanh hỏi cô sao vậy, sao tự nhiên lại mất hứng. Chu Dạ buồn bực, hét lên: “Tôi muốn về, tôi muốn về." Nơi này khiến cô sợ hãi, khiến cô không biết phải làm sao, cô không muốn phải tiếp tục chờ đợi. Cô mơ hồ cảm giác được một số chuyện sắp xảy ra, mà cô không có cách nào ngăn cản được, cho nên muốn trở lại nơi an toàn quen thuộc.
Vệ Khanh thấy cô phát cáu, vội nói: “Được rồi, được rồi, đừng hét lên, anh đưa em về còn không được sao! Không cần hét lên nữa." Thật đúng là tính tính thay đổi thất thường, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa mới tốt đẹp như vậy, haizz. Bảo với mọi người rằng Chu Dạ người không khỏe, đành phải đưa cô về trước. Mọi người nhìn thấy vẻ mặt cô tiều tụy như vậy, đều nói Vệ Khanh nên đưa cô qua bệnh viện xem thế nào.
Đi vào trong nội thành, Vệ Khanh hỏi: “Hay là qua bệnh viện khám thử xem?" Thật sự là quan tâm cô mới hỏi như vậy, Chu Dạ không kiên nhẫn đáp: “Chỉ là cảm nhẹ thôi, cần gì phải đi bệnh viện." Vệ Khanh chưa từng gặp một cô gái nào như vậy, đêm qua còn dịu dàng nhu thuận, ngoan ngoãn phục tùng, hôm nay lại như biến thành người khác, tùy hứng khó chiều, thật khiến người ta đau đầu. Cũng không biết vì sao cô không vui, vẫn liên thanh nói: “Được, được, được, sẽ không đi nữa." Chỉ cần không phải việc gì lớn, đều tận lực chiều cô.
Đưa cô tới trước cổng trường, Chu Dạ lầm lì xuống xe, mặt không chút thay đổi nói cám ơn, rồi lại buồn bực nói: “Vệ Khanh, từ lần sau anh đừng tới trường tìm tôi nữa, tôi không thích anh."
Vệ Khanh nghe xong, sắc mặt thay đổi, Chu Dạ này cũng không vừa nha, qua sông liền hủy cầu. (ish: giống “qua cầu rút ván.")
Tác giả :
Lý Lý Tường