Có Hợp Có Tan
Chương 8-2
“Tỉnh lại, Vãn Vãn, anh không có nhiều thời gian đâu..."
Tỉnh lại? Chẳng lẽ bây giờ cô không tỉnh táo sao?
“Giống như em, không tốt sao?" Cô nghi hoặc.
“Không, không tốt."
“Rốt cuộc em đang tìm gì? Có thể nói cho anh biết không?"
“Em tìm... em tìm..." Giọng nói thấp đến nỗi không thể phát ra. “Hạnh phúc."
“Hạnh phúc của em, thất lạc?"
Vẫn là hơi thở dài đầy lo lắng kia. “Không, em tìm là ---"
Câu nói sau cùng, vang vọng đến bên tai lời nói nửa tỉnh nửa mê -- “Hạnh phúc của anh ấy."
Hạnh phúc của cô, đang ở đâu?
Một mình đi trên nền gạch đỏ, băng qua cửa hàng tinh chất và hàng tài liệu tham khảo thực phẩm, lần này, hai chân tự biết đường đi.
Tiệm bán đậu hũ này, hai người họ thường đến ăn, bởi vì không thể ăn kem, vậy là anh gọi cho cô món đậu hũ nóng, bà chủ rất quen, con nói khi nào hai người họ kết hôn nhớ đưa cho bà một phong thư, còn muốn mời họ ăn đậu miễn phí một năm, miễn cưỡng coi như là tuổi thọ tình yêu đường dài của họ lâu hơn cả cái quán này.
Phía trước có một cửa hàng chuyên bán thú cưng, cô rất thích một con husky kia, nhưng anh nhất quyết không cho cô nuôi. Chỉ đến một lần cô dùng biểu cảm đáng thương bày ra trên mặt, anh mới để cho cô chơi một lúc, kết quả đêm đó nằm ho lấy ho để, anh vừa giận vừa đau lòng, cả đêm dỗ dành, ôm cô không dám ngủ, sau đó quyết định, có chết cũng không cho cô nuôi bất kỳ con vật nào.
Con hẻm nhỏ cuối đường, rẽ vào góc đường nơi có tòa nhà màu trắng, nhân viên quản lý tòa nhà không những không ngăn cô lại, mà còn chào hỏi một cách quen thuộc: “Cô Quý, lâu rồi không quay lại, tâm trạng đã tốt hơn chưa?"
Tình cảm hai người yêu nhau bao nhiêu năm yêu thương nhau biết mấy, nhìn vào mắt của những người hàng xóm, cô sẽ không chịu nổi đả kích của hai miền âm dương cách biệt, người rời khỏi trần thế cũng chỉ là chuyện thường tình, chẳng qua là không ngờ đến chuyện cô sẽ quay trở lại, tâm trạng đó đã bình tĩnh lại chưa? Dù sao anh Hàn cũng qua đời gần một năm rồi mà!
Cô cúi đầu, bước vào thang máy nhấn số "8", bước ra thang máy, rẽ phải, mở tủ đựng giày, bên trong đôi giày cao gót nằm ở ô vuông thứ ba, cô tìm thấy chìa khóa, mở cửa vào bên trong.
Rèm cửa sổ ngoài phòng khách màu trắng, là màu mà hai người cùng chọn, khi đó rất khó để chọn màu vừa ý, cuối cùng đành phải chơi oẳn tù tì để quyết định.
Gối ôm trên ghế sô pha là do cô đan vào lúc rãnh rỗi, khi anh đọc sách, cô thích ôm gối nằm trên đùi anh mà ngủ.
Đi vào phòng ngủ, bên tay trái là tủ đụng quần áo của anh, bên phải là của cô. Kéo cửa ra, cả căn phòng vẫn y nguyên như thế, người đứng tên là cô. Yêu nhau đến năm thứ bảy, bình thường thì quản lý tài sản đầu tư của anh, mua căn nhà này, tự tay mang giấy tờ nhà giao cho cô, bao gồm cả thân xác, và tất cả tài sản của anh.
Bước chân dời đến bàn trang điểm, trong ngăn thứ hai đựng đồ trang sức, chiếc nhẫn của nữ có khắc chữ "Hàn", còn nhẫn của nam đã không cánh mà bay.
Ở ngăn kéo thứ ba, lần lượt chứa chín cuốn tập vẽ đã hoàn thành được xếp ngay ngắn, tập thứ mười còn vài trang chưa hoàn thành, vì lúc đó, cô không thể đến kịp để hoàn thành chúng.
Bởi vì, trái tm anh đã bay xa, cô không níu giữ được, ánh mắt chăm chú dịu dàng của anh.
Giác quan cuả người phụ nữ rất nhạy bén, từ khi anh không còn ôm cô ngủ vào mỗi tối, từ khi anh luôn trong trạng thái suy tư, thất thần, số lần thở dài tăng lên, từ khi anh nhìn cô, lòng bất an, con ngươi không còn ấm áp, từ khi anh gọi cô bằng chất giọng có phần mang ơn, không còn là thứ tình yêu thuần khiết đầy cưng chiều nữa, từ khi trên người anh có mùi nước hoa của người phụ nữ khác, từ khi anh không còn về nhà mỗi đêm nữa, từ khi ánh mắt anh mang theo nội tâm u sầu và mâu thuẫn không thể che giấu được... Làm sao cô có thể không biết chuyện gì đang xảy ra được?
Cô không vạch trần, vờ làm người ngu ngốc, chờ anh bay mệt mỏi rồi sẽ quay về, hoặc là -- kết thúc.
Cho đến một ngày, người phụ nữ kia tim đến cô.
Cô ta nói, đang mang thai đứa con của Hàn Tử Uy.
Cô ta nói, anh mắc nợ cô, không thể nói ra lời chia tay.
Cô ta nói, anh đã không còn yêu cô, tộ tình gì phải níu giữ một người đàn không không còn yêu mình, làm khó anh cũng làm khó mình?
Cô không tin, anh lại đối xử với cô như vậy.
Cô ta nói, anh đã hẹn ước với cô ta, nếu không tin, có thể nghe anh nói.
Cô ở bên cạnh, nghe anh nói rõ ràng từng lời với người phụ nữ khác: “Anh yêu em, nhưng không thể phụ cô ấy." Giọng rõ ràng thương tiếc, ôm cô ấy. “Đừng khóc, đừng dùng nước mắt lên án anh, có một Hướng Vãn là quá đủ rồi, anh không gánh nổi hai trái tim của cô Quý đâu."
Cô, dùng nước mắt để tố cáo anh, khiến anh không thể từ bỏ được?
Cô không nhớ nỗi khoảng thời gian kia làm sao anh có thể sống nổi, nhắm mắt, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh nhỏ nhặt khi hai người sống chung, cô mất ngủ trầm trọng, tinh thần hoảng loạn không cách nào chìm vào giấc ngủ được, chỉ có thể mượn trà hoa bia (*), khiến những suy tư không cách nào chịu đựng nỗi kia bị tê liệt, nhờ đó mà có một giấc ngủ ngắn.
(*)Cây hoa bia: người ta tìm thấy thành phần Xanthohumol trong hoa của cây hoa bia, có tác dụng như thuốc an thần.
Cho đến đêm hôm đó, cô không có cách nào kiềm chế nữa, bật dậy đối chấp với anh.
Anh không chối, bình tĩnh nhận hết mọi chuyện. Người phụ nữ kia, là mối tình đầu của anh, luôn là người ngự trị sâu thẵm trong đáy lòng anh, ngay cả họ cũng không thể thay thế được người tình đầu tiên, cô biết anh yêu nhiều cô gái, nếu không thì năm đó đã không làm tổn thương anh nhiều đến vậy, nếu như không phải bởi vì phụ nữ này, anh thậm chí sẽ không quen biết cô.
“Cho nên anh bắt đầu lừa dối em, để cho cô ấy mang thai đứa con của anh, tình yêu bền vững không thể phân ly?"
“Không."
“Vốn dĩ không phải vì sự xuất hiện của cô ấy? Em có chỗ nào không tốt, lại khiến anh yêu cô ấy lần nữa... “
“Không phải, Vãn Vãn..." Anh muốn giải thích gì đó, một bàn tay đã đánh anh.
Cô vẫn luôn bao dung cho anh như vậy, bất kể anh làm gì, cô chưa bao giờ nổi giận với anh, đây là lần đầu tiên, cô động tay đánh anh, cũng la lần đầu tiên, anh nhìn thấy gương mặt quyết liệt đó của cô.
“Hàn Tử Uy, anh còn nhớ mình đã nói gì không?"
“Nhớ." Anh biết, cô muốn đề cập đến lời thề đó, lời nói chỉ thốt ra vào mỗi dịp lễ tình nhân, ban đầu chỉ cảm thấy câu đối dành cho tình nhân đó quá cực đoan.
“Từng đôi tình nhân đến miếu thờ, không cầu con cái không cầu tài; quỳ trước thần linh giữ thời thề, ai trước thay lòng ai trước chôn."
Khi đó, cô cảm thấy rợn cả tóc gáy, nhưng anh cười nói: “Tình cảm chân thành, lòng ngay ý thẳng, nhất định không cảm thấy sợ hãi."
Còn nói, nếu có một ngày anh phụ cô, anh sẽ phơi thây đầu đường, chết sớm."
Cô cười khẽ, nước mắt chảy xuống khóe môi. “Anh không sợ lời thề thành sự thật sao?"
Ruột gan trong bụng anh quặn lại, đau đớn nhìn lại cô. “Đây là hy vọng của em sao?"
Cô, hận anh như vậy? Khiến một cô gái chưa bao giờ hiểu được oán hận trách móc rơi vào tình cảnh này, anh bừng tỉnh hiểu rằng mình đã làm tổn thương cô nhiều bao nhiêu.
Đêm hôm đó sau khi bỏ đi, anh không trở lại.
Không chịu nổi hồi ức quá đau đớn ùa về, hai tay cô run rẩy, gần như không giữ vững tập tranh, một mẩu giấy ghi chú từ trong rớt ra, rơi xuống mặt đất.
Cho dù em có tin hay không, anh không hề phản bội em, Vãn Vãn!
Anh thừa nhận, trái tim anh đã từng bị lạc mất phương hướng, thế nhưng, mỗi khi anh nhớ đến lúc mình ôm em, trong đầu sẽ hiện lên gương mặt đầy nước mắt của em, có lẽ vì lương tâm cắn rứt, có lẽ là đã ý thức được anh yêu em nhiều thế nào, có thể khiến anh thức tỉnh trong lúc không tìm thấy lối thoát.
Anh không muốn lừa dối em, Vãn Vãn, anh yêu em, không biết thế nào, nhưng anh cũng yêu cô ấy. Tình cảm đối với cô ấy, còn chưa kịp thu hồi thì đã chia xa, nỗi đau vẫn còn ở đó, gặp lại cô ấy, đoạn tình cảm ôm ấp bấy lâu bỗng bùng phát. Nếu như có thể, anh cũng không muốn một mình nắm giữ đoạn tình cảm mơ hồ kia, tổn thương em cũng tổn thương cô ấy, cho nên, anh đã đưa ra quyết định trong thời gian rất ngắn, để em và cô ấy, nói rõ mọi chuyện.
Xin lỗi, Vãn Vãn, một lần nữa lại để em chờ anh.
Kết quả thế nào? Đến cuối cùng cô vẫn chờ, để xem quyết định cuối cùng của anh là gì? Trùng hợp rằng đêm xảy ra tai nạn giao thông, anh với người phụ nữ kia lại ở cùng nhau.
Đây chính là cái mà anh gọi là "nói rõ" sao?
Anh nợ cô, nhưng lại không muốn rời xa mối tình đầu của mình, vì vậy, anh liền lựa chọn chết chung với mối tình lạc lối kia, để thỏa mãn tâm nguyện, lấy mạng sống trả món nợ còn thiếu với cô?
Anh chết, để lại căn nhà nhỏ hai người cùng xây đắp nên, bốn năm mua bảo hiểm ký tên người hưởng lợi bởi khối tiền bảo hiểm kếch xù của cô, còn có nhiều hình ảnh ân ái không thể nào quên giữa hai người, cô phải chống đỡ thế nào đây? Anh cho rằng, như vậy là đã bù đắp cho cô rồi sao? Cô thà rằng người chết là mình, anh có biết điều đó không?
Ngồi sụp trên nền đất, cô che mặt không phát ra tiếng khóc, mặc cho nước mắt chảy dài qua kẽ tay.
*** *** **
“Em đi đâu vậy?" Vừa thấy cô vào cửa, Dương Phẩm Tuyền tháo tạp dề ra.
“Không, chỉ đi dạo chút thôi."
Anh tiện tay đưa cho cô một ly nước ấm, không bỏ qua đôi mắt sưng vù phủ đây tia đỏ. “Có chuyện gì, Hướng Vãn?"
Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh vài giây -- “Không có gì."
Anh mắt sắc bén lướt qua mặt cô để ý từng chút một, anh khép mắt, không truy hỏi nữa. “Anh nấu bữa tối rồi, không có có ngon không, em vào xem chút đi."
Sau khi ăn xong, anh rót ly trà hạnh nhân nóng để cô từ từ uống.
Cô giữ lấy cái ly, nhìn anh dọn dẹp phòng khách, gom tạp chí xếp ngay ngắn đặt dưới bàn trà nhỏ, tờ rơi vớ vẩn thì cuộn lại, tiện tay vo tròn ném vào thùng rác.
Thói quen thường ngày của anh rất tốt, xem trọng chất lượng môi trường, cứ đến lúc lại lau nhà, quần áo sau khi giặt phơi sẽ phân loại xếp đặt cẩn thận, tuyệt đối không ném tất lung tung, càng không có tình trạng quần áo cũ giăng mắc khắp nơi, làm việc ngăn nắp có thứ tự, ngay cả nặn kem đánh răng cũng cuộn từ dưới lên.
Tần suất bọn họ thân mật không tính là ít, bình thường đa phần toàn làm lúc đêm khuya thanh vắng, anh luôn hôn từ dưới lên, đầu tiên sẽ chậm rãi khiêu khích dục vọng trong cô, cười cười dò xét nỗi sung sướng của cô giữa lúc cao trào nhưng lại không đạt được thỏa mãn mà tỏ thái độ hờn dỗi, khêu khích vượt quá giới hạn, thường thì khi anh tiến vào cô không lâu sau, khoái cảm bùng nổ.
“Nhanh vậy à?" Anh khiêu khích, ôm lấy cơ thể đang run rẩy trong lúc cao trào của cô, không vì lời khẩn cầu mà rút ra, cũng giống như lần ôm cô vào phòng tắm nào đó.
“Anh còn có thể... tiếp tục." Cô biết, anh chưa thỏa mãn.
Anh cười hôn lên môi cô. “Chỉ sợ em không chịu nổi."
Tìm kiếm khoái cảm lạ lẫm? Cơ thể thường vui sướng? Nếu như đàn ông là vậy, không có lòng thương tiếc, buông thả theo tình dục.
“Dương Phẩm Tuyền."
“Ừ?" Anh kinh ngạc ngước nhìn, không ngờ cô lại có động tác trêu đùa, kích động tình dục lại hồi phục lần nữa.
Cô ngẩng đầu, khẽ liếm môi, bàn tay nhỏ bé đi xuống phía dưới thăm dò, dũng cảm nắm lấy bộ phận nóng bỏng của người đàn ông không chút sợ hãi.
Anh hít một hơi. “Em cho rằng anh là thánh nhân à?"
“Không ai muốn anh nên thánh nhân." Cô dùng tư thế yểu điệu hiếm thấy bước ngồi ở eo anh cọ sát từ từ.
Anh kinh ngạc liên tục. “Hôm nay em đặc biệt thu hút."
“Sợ à?"
“Không, kinh ngạc." Phần nóng bỏng xuyên qua nơi mềm mại, cô liên tục trêu ghẹo phần thân dưới, không có cách nào tự ấn xuống, hiếm khi nào cô chủ động phong lưu, thỏa thích trên người cô.
Không ngờ rằng anh lại nóng bỏng dồi dào như vậy, cô choáng váng, kêu nhõng nhẽo, từng đợt sóng thay phên nhau đánh tới, đợt sau cao hơn đợt trước. Mỗi một lần đánh vào, cô cho rằng mình gần như phải chết đi, những đợt sóng nối tiếp khiến cô không kịp thở, anh lại đẩy cô đến cực điểm...
Cô mềm oặt trống rỗng, cảm giác như linh hồn trôi nổi. “Dương... đủ rồi..."
“Không, chưa đủ, đây là em tự tìm đến." Anh hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa tình dục vẫn còn nguyên, nhiêt huyết tràn trề, dây dưa, không chịu rút người ra.
Tia sáng bùng nổ trước mắt, anh gầm lên, cắn đầu vai trắng nõn của cô, lòng bàn tay siết chặt, giữ eo thon, hằn lên những vết đỏ đỏ.
Ngày mai... toàn thân lại đau nhức không xuống giường được nữa rồi. Giữa lúc ý thức mơ hồ, cô mềm nhũn nằm trong lòng anh, bên tai còn lẩn quẩn âm thanh thỏa mãn của người đàn ông, đầu vai, thắt lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền đến khoái cảm mang theo cảm giác đau đớn.
Anh, chỉ là Dương Phẩm Tuyền.
Đúng vậy, anh là Dương Phẩm Tuyền, trong lòng chỉ là người tư vấn tâm lý, là một người quen, một người lạ.
Cô kiên định nói với bản thân.
Tỉnh lại? Chẳng lẽ bây giờ cô không tỉnh táo sao?
“Giống như em, không tốt sao?" Cô nghi hoặc.
“Không, không tốt."
“Rốt cuộc em đang tìm gì? Có thể nói cho anh biết không?"
“Em tìm... em tìm..." Giọng nói thấp đến nỗi không thể phát ra. “Hạnh phúc."
“Hạnh phúc của em, thất lạc?"
Vẫn là hơi thở dài đầy lo lắng kia. “Không, em tìm là ---"
Câu nói sau cùng, vang vọng đến bên tai lời nói nửa tỉnh nửa mê -- “Hạnh phúc của anh ấy."
Hạnh phúc của cô, đang ở đâu?
Một mình đi trên nền gạch đỏ, băng qua cửa hàng tinh chất và hàng tài liệu tham khảo thực phẩm, lần này, hai chân tự biết đường đi.
Tiệm bán đậu hũ này, hai người họ thường đến ăn, bởi vì không thể ăn kem, vậy là anh gọi cho cô món đậu hũ nóng, bà chủ rất quen, con nói khi nào hai người họ kết hôn nhớ đưa cho bà một phong thư, còn muốn mời họ ăn đậu miễn phí một năm, miễn cưỡng coi như là tuổi thọ tình yêu đường dài của họ lâu hơn cả cái quán này.
Phía trước có một cửa hàng chuyên bán thú cưng, cô rất thích một con husky kia, nhưng anh nhất quyết không cho cô nuôi. Chỉ đến một lần cô dùng biểu cảm đáng thương bày ra trên mặt, anh mới để cho cô chơi một lúc, kết quả đêm đó nằm ho lấy ho để, anh vừa giận vừa đau lòng, cả đêm dỗ dành, ôm cô không dám ngủ, sau đó quyết định, có chết cũng không cho cô nuôi bất kỳ con vật nào.
Con hẻm nhỏ cuối đường, rẽ vào góc đường nơi có tòa nhà màu trắng, nhân viên quản lý tòa nhà không những không ngăn cô lại, mà còn chào hỏi một cách quen thuộc: “Cô Quý, lâu rồi không quay lại, tâm trạng đã tốt hơn chưa?"
Tình cảm hai người yêu nhau bao nhiêu năm yêu thương nhau biết mấy, nhìn vào mắt của những người hàng xóm, cô sẽ không chịu nổi đả kích của hai miền âm dương cách biệt, người rời khỏi trần thế cũng chỉ là chuyện thường tình, chẳng qua là không ngờ đến chuyện cô sẽ quay trở lại, tâm trạng đó đã bình tĩnh lại chưa? Dù sao anh Hàn cũng qua đời gần một năm rồi mà!
Cô cúi đầu, bước vào thang máy nhấn số "8", bước ra thang máy, rẽ phải, mở tủ đựng giày, bên trong đôi giày cao gót nằm ở ô vuông thứ ba, cô tìm thấy chìa khóa, mở cửa vào bên trong.
Rèm cửa sổ ngoài phòng khách màu trắng, là màu mà hai người cùng chọn, khi đó rất khó để chọn màu vừa ý, cuối cùng đành phải chơi oẳn tù tì để quyết định.
Gối ôm trên ghế sô pha là do cô đan vào lúc rãnh rỗi, khi anh đọc sách, cô thích ôm gối nằm trên đùi anh mà ngủ.
Đi vào phòng ngủ, bên tay trái là tủ đụng quần áo của anh, bên phải là của cô. Kéo cửa ra, cả căn phòng vẫn y nguyên như thế, người đứng tên là cô. Yêu nhau đến năm thứ bảy, bình thường thì quản lý tài sản đầu tư của anh, mua căn nhà này, tự tay mang giấy tờ nhà giao cho cô, bao gồm cả thân xác, và tất cả tài sản của anh.
Bước chân dời đến bàn trang điểm, trong ngăn thứ hai đựng đồ trang sức, chiếc nhẫn của nữ có khắc chữ "Hàn", còn nhẫn của nam đã không cánh mà bay.
Ở ngăn kéo thứ ba, lần lượt chứa chín cuốn tập vẽ đã hoàn thành được xếp ngay ngắn, tập thứ mười còn vài trang chưa hoàn thành, vì lúc đó, cô không thể đến kịp để hoàn thành chúng.
Bởi vì, trái tm anh đã bay xa, cô không níu giữ được, ánh mắt chăm chú dịu dàng của anh.
Giác quan cuả người phụ nữ rất nhạy bén, từ khi anh không còn ôm cô ngủ vào mỗi tối, từ khi anh luôn trong trạng thái suy tư, thất thần, số lần thở dài tăng lên, từ khi anh nhìn cô, lòng bất an, con ngươi không còn ấm áp, từ khi anh gọi cô bằng chất giọng có phần mang ơn, không còn là thứ tình yêu thuần khiết đầy cưng chiều nữa, từ khi trên người anh có mùi nước hoa của người phụ nữ khác, từ khi anh không còn về nhà mỗi đêm nữa, từ khi ánh mắt anh mang theo nội tâm u sầu và mâu thuẫn không thể che giấu được... Làm sao cô có thể không biết chuyện gì đang xảy ra được?
Cô không vạch trần, vờ làm người ngu ngốc, chờ anh bay mệt mỏi rồi sẽ quay về, hoặc là -- kết thúc.
Cho đến một ngày, người phụ nữ kia tim đến cô.
Cô ta nói, đang mang thai đứa con của Hàn Tử Uy.
Cô ta nói, anh mắc nợ cô, không thể nói ra lời chia tay.
Cô ta nói, anh đã không còn yêu cô, tộ tình gì phải níu giữ một người đàn không không còn yêu mình, làm khó anh cũng làm khó mình?
Cô không tin, anh lại đối xử với cô như vậy.
Cô ta nói, anh đã hẹn ước với cô ta, nếu không tin, có thể nghe anh nói.
Cô ở bên cạnh, nghe anh nói rõ ràng từng lời với người phụ nữ khác: “Anh yêu em, nhưng không thể phụ cô ấy." Giọng rõ ràng thương tiếc, ôm cô ấy. “Đừng khóc, đừng dùng nước mắt lên án anh, có một Hướng Vãn là quá đủ rồi, anh không gánh nổi hai trái tim của cô Quý đâu."
Cô, dùng nước mắt để tố cáo anh, khiến anh không thể từ bỏ được?
Cô không nhớ nỗi khoảng thời gian kia làm sao anh có thể sống nổi, nhắm mắt, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh nhỏ nhặt khi hai người sống chung, cô mất ngủ trầm trọng, tinh thần hoảng loạn không cách nào chìm vào giấc ngủ được, chỉ có thể mượn trà hoa bia (*), khiến những suy tư không cách nào chịu đựng nỗi kia bị tê liệt, nhờ đó mà có một giấc ngủ ngắn.
(*)Cây hoa bia: người ta tìm thấy thành phần Xanthohumol trong hoa của cây hoa bia, có tác dụng như thuốc an thần.
Cho đến đêm hôm đó, cô không có cách nào kiềm chế nữa, bật dậy đối chấp với anh.
Anh không chối, bình tĩnh nhận hết mọi chuyện. Người phụ nữ kia, là mối tình đầu của anh, luôn là người ngự trị sâu thẵm trong đáy lòng anh, ngay cả họ cũng không thể thay thế được người tình đầu tiên, cô biết anh yêu nhiều cô gái, nếu không thì năm đó đã không làm tổn thương anh nhiều đến vậy, nếu như không phải bởi vì phụ nữ này, anh thậm chí sẽ không quen biết cô.
“Cho nên anh bắt đầu lừa dối em, để cho cô ấy mang thai đứa con của anh, tình yêu bền vững không thể phân ly?"
“Không."
“Vốn dĩ không phải vì sự xuất hiện của cô ấy? Em có chỗ nào không tốt, lại khiến anh yêu cô ấy lần nữa... “
“Không phải, Vãn Vãn..." Anh muốn giải thích gì đó, một bàn tay đã đánh anh.
Cô vẫn luôn bao dung cho anh như vậy, bất kể anh làm gì, cô chưa bao giờ nổi giận với anh, đây là lần đầu tiên, cô động tay đánh anh, cũng la lần đầu tiên, anh nhìn thấy gương mặt quyết liệt đó của cô.
“Hàn Tử Uy, anh còn nhớ mình đã nói gì không?"
“Nhớ." Anh biết, cô muốn đề cập đến lời thề đó, lời nói chỉ thốt ra vào mỗi dịp lễ tình nhân, ban đầu chỉ cảm thấy câu đối dành cho tình nhân đó quá cực đoan.
“Từng đôi tình nhân đến miếu thờ, không cầu con cái không cầu tài; quỳ trước thần linh giữ thời thề, ai trước thay lòng ai trước chôn."
Khi đó, cô cảm thấy rợn cả tóc gáy, nhưng anh cười nói: “Tình cảm chân thành, lòng ngay ý thẳng, nhất định không cảm thấy sợ hãi."
Còn nói, nếu có một ngày anh phụ cô, anh sẽ phơi thây đầu đường, chết sớm."
Cô cười khẽ, nước mắt chảy xuống khóe môi. “Anh không sợ lời thề thành sự thật sao?"
Ruột gan trong bụng anh quặn lại, đau đớn nhìn lại cô. “Đây là hy vọng của em sao?"
Cô, hận anh như vậy? Khiến một cô gái chưa bao giờ hiểu được oán hận trách móc rơi vào tình cảnh này, anh bừng tỉnh hiểu rằng mình đã làm tổn thương cô nhiều bao nhiêu.
Đêm hôm đó sau khi bỏ đi, anh không trở lại.
Không chịu nổi hồi ức quá đau đớn ùa về, hai tay cô run rẩy, gần như không giữ vững tập tranh, một mẩu giấy ghi chú từ trong rớt ra, rơi xuống mặt đất.
Cho dù em có tin hay không, anh không hề phản bội em, Vãn Vãn!
Anh thừa nhận, trái tim anh đã từng bị lạc mất phương hướng, thế nhưng, mỗi khi anh nhớ đến lúc mình ôm em, trong đầu sẽ hiện lên gương mặt đầy nước mắt của em, có lẽ vì lương tâm cắn rứt, có lẽ là đã ý thức được anh yêu em nhiều thế nào, có thể khiến anh thức tỉnh trong lúc không tìm thấy lối thoát.
Anh không muốn lừa dối em, Vãn Vãn, anh yêu em, không biết thế nào, nhưng anh cũng yêu cô ấy. Tình cảm đối với cô ấy, còn chưa kịp thu hồi thì đã chia xa, nỗi đau vẫn còn ở đó, gặp lại cô ấy, đoạn tình cảm ôm ấp bấy lâu bỗng bùng phát. Nếu như có thể, anh cũng không muốn một mình nắm giữ đoạn tình cảm mơ hồ kia, tổn thương em cũng tổn thương cô ấy, cho nên, anh đã đưa ra quyết định trong thời gian rất ngắn, để em và cô ấy, nói rõ mọi chuyện.
Xin lỗi, Vãn Vãn, một lần nữa lại để em chờ anh.
Kết quả thế nào? Đến cuối cùng cô vẫn chờ, để xem quyết định cuối cùng của anh là gì? Trùng hợp rằng đêm xảy ra tai nạn giao thông, anh với người phụ nữ kia lại ở cùng nhau.
Đây chính là cái mà anh gọi là "nói rõ" sao?
Anh nợ cô, nhưng lại không muốn rời xa mối tình đầu của mình, vì vậy, anh liền lựa chọn chết chung với mối tình lạc lối kia, để thỏa mãn tâm nguyện, lấy mạng sống trả món nợ còn thiếu với cô?
Anh chết, để lại căn nhà nhỏ hai người cùng xây đắp nên, bốn năm mua bảo hiểm ký tên người hưởng lợi bởi khối tiền bảo hiểm kếch xù của cô, còn có nhiều hình ảnh ân ái không thể nào quên giữa hai người, cô phải chống đỡ thế nào đây? Anh cho rằng, như vậy là đã bù đắp cho cô rồi sao? Cô thà rằng người chết là mình, anh có biết điều đó không?
Ngồi sụp trên nền đất, cô che mặt không phát ra tiếng khóc, mặc cho nước mắt chảy dài qua kẽ tay.
*** *** **
“Em đi đâu vậy?" Vừa thấy cô vào cửa, Dương Phẩm Tuyền tháo tạp dề ra.
“Không, chỉ đi dạo chút thôi."
Anh tiện tay đưa cho cô một ly nước ấm, không bỏ qua đôi mắt sưng vù phủ đây tia đỏ. “Có chuyện gì, Hướng Vãn?"
Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh vài giây -- “Không có gì."
Anh mắt sắc bén lướt qua mặt cô để ý từng chút một, anh khép mắt, không truy hỏi nữa. “Anh nấu bữa tối rồi, không có có ngon không, em vào xem chút đi."
Sau khi ăn xong, anh rót ly trà hạnh nhân nóng để cô từ từ uống.
Cô giữ lấy cái ly, nhìn anh dọn dẹp phòng khách, gom tạp chí xếp ngay ngắn đặt dưới bàn trà nhỏ, tờ rơi vớ vẩn thì cuộn lại, tiện tay vo tròn ném vào thùng rác.
Thói quen thường ngày của anh rất tốt, xem trọng chất lượng môi trường, cứ đến lúc lại lau nhà, quần áo sau khi giặt phơi sẽ phân loại xếp đặt cẩn thận, tuyệt đối không ném tất lung tung, càng không có tình trạng quần áo cũ giăng mắc khắp nơi, làm việc ngăn nắp có thứ tự, ngay cả nặn kem đánh răng cũng cuộn từ dưới lên.
Tần suất bọn họ thân mật không tính là ít, bình thường đa phần toàn làm lúc đêm khuya thanh vắng, anh luôn hôn từ dưới lên, đầu tiên sẽ chậm rãi khiêu khích dục vọng trong cô, cười cười dò xét nỗi sung sướng của cô giữa lúc cao trào nhưng lại không đạt được thỏa mãn mà tỏ thái độ hờn dỗi, khêu khích vượt quá giới hạn, thường thì khi anh tiến vào cô không lâu sau, khoái cảm bùng nổ.
“Nhanh vậy à?" Anh khiêu khích, ôm lấy cơ thể đang run rẩy trong lúc cao trào của cô, không vì lời khẩn cầu mà rút ra, cũng giống như lần ôm cô vào phòng tắm nào đó.
“Anh còn có thể... tiếp tục." Cô biết, anh chưa thỏa mãn.
Anh cười hôn lên môi cô. “Chỉ sợ em không chịu nổi."
Tìm kiếm khoái cảm lạ lẫm? Cơ thể thường vui sướng? Nếu như đàn ông là vậy, không có lòng thương tiếc, buông thả theo tình dục.
“Dương Phẩm Tuyền."
“Ừ?" Anh kinh ngạc ngước nhìn, không ngờ cô lại có động tác trêu đùa, kích động tình dục lại hồi phục lần nữa.
Cô ngẩng đầu, khẽ liếm môi, bàn tay nhỏ bé đi xuống phía dưới thăm dò, dũng cảm nắm lấy bộ phận nóng bỏng của người đàn ông không chút sợ hãi.
Anh hít một hơi. “Em cho rằng anh là thánh nhân à?"
“Không ai muốn anh nên thánh nhân." Cô dùng tư thế yểu điệu hiếm thấy bước ngồi ở eo anh cọ sát từ từ.
Anh kinh ngạc liên tục. “Hôm nay em đặc biệt thu hút."
“Sợ à?"
“Không, kinh ngạc." Phần nóng bỏng xuyên qua nơi mềm mại, cô liên tục trêu ghẹo phần thân dưới, không có cách nào tự ấn xuống, hiếm khi nào cô chủ động phong lưu, thỏa thích trên người cô.
Không ngờ rằng anh lại nóng bỏng dồi dào như vậy, cô choáng váng, kêu nhõng nhẽo, từng đợt sóng thay phên nhau đánh tới, đợt sau cao hơn đợt trước. Mỗi một lần đánh vào, cô cho rằng mình gần như phải chết đi, những đợt sóng nối tiếp khiến cô không kịp thở, anh lại đẩy cô đến cực điểm...
Cô mềm oặt trống rỗng, cảm giác như linh hồn trôi nổi. “Dương... đủ rồi..."
“Không, chưa đủ, đây là em tự tìm đến." Anh hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa tình dục vẫn còn nguyên, nhiêt huyết tràn trề, dây dưa, không chịu rút người ra.
Tia sáng bùng nổ trước mắt, anh gầm lên, cắn đầu vai trắng nõn của cô, lòng bàn tay siết chặt, giữ eo thon, hằn lên những vết đỏ đỏ.
Ngày mai... toàn thân lại đau nhức không xuống giường được nữa rồi. Giữa lúc ý thức mơ hồ, cô mềm nhũn nằm trong lòng anh, bên tai còn lẩn quẩn âm thanh thỏa mãn của người đàn ông, đầu vai, thắt lưng vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền đến khoái cảm mang theo cảm giác đau đớn.
Anh, chỉ là Dương Phẩm Tuyền.
Đúng vậy, anh là Dương Phẩm Tuyền, trong lòng chỉ là người tư vấn tâm lý, là một người quen, một người lạ.
Cô kiên định nói với bản thân.
Tác giả :
Lâu Vũ Tình