Có Hợp Có Tan
Chương 2-3
Con đường này, trước kia cô thật sự thường đi qua sao?
Bước thẳng về phía trước, đứng trước cửa hàng bán tài liệu nấu ăn, cô không tiếng động tự hỏi.
Không nhớ ra được một cái gì, cũng không có cảm giác quen thuộc, bên trong có rất nhiều kiểu dáng dụng cụ chế biến, thậm chí cô không thể khẳng định cách dùng chính xác.
"A, Quý tiểu thư, cô đã đến." Bà chủ tuổi bốn mươi tuổi bước đến nghênh đón cô.
Lại một người quen biết cô và người cô yêu sao?
"Bà, có thể nói cho tôi biết chuyện gì?" Cô gần như tự hỏi.
"Chuyện gì?"
"Về tình yêu của tôi, người đàn ông của tôi."
Hóa ra, ở đây cô không để lại một chút gì. Quý Hướng Vãn xoay người, không nói thêm gì quay người định bỏ đi.
"A, đúng rồi, bệnh mất ngủ của cô đã đỡ nhiều chưa? Khí sắc của cô so với lần trước gặp cô càng trắng xanh hơn."
Sửng sốt, cô dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm: “Bà biết?"
"Lần trước cô có nói."
"Khi nào?" Cô nói với bà chủ chuyện mình bị mất ngủ khi nào? Cô hoàn toàn không có ấn tượng.
"Vào khoảng tám, chín tháng trước." Tôi còn nhớ, lần sau cùng cô đến, để mua cây Huberlon*, nói là để trị mất ngủ, khi đó sắc mặt cô rất tệ, mắt sưng rất to.
(* Cây huberlon, là một loại có tên là hoa bia, thực vật đơn tính, ngắt lấy lá và hoa xông, có thể làm trấn tĩnh, ngủ ngon, còn có tác dụng gây tê, nhưng không thể dùng quá lượng hoặc uống lâu dài)
Trong đầu không tự chủ nhớ lại một đoạn văn, cô hoảng sợ.
"Nếu thật sự không có cách nào, nên đi khám bác sĩ, Quý tiểu thư, cây Huberlon uống nhiều không tốt lắm.."
Bà chủ còn nói rất nhiều, nhưng cô không nghe được gì. Hoảng hốt ra khỏi cửa tiệm, suy nghĩ vẫn không cách nào hồi phục lại.
Vì sao cô phải mua những thứ này? Có thật là trị mất ngủ không?
Tám, chính tháng trước, đúng lúc cô chuyển đến chỗ ở hiện tại, cũng bắt đầu từ lúc đó, cuộc sống mỗi ngày của cô đầu hoảng hốt, thần trí mơ hồ, cuối cùng mất đi trí nhớ.
Rốt cuộc thời gian đó, cô và người đàn ông họ Hàn đã xảy ra chuyện gì? Đến nỗi bọn họ phải chia tay, mà cô cũng mất đi những gì có liên quan đến anh ta, bao gồm cả trí nhớ.
Trong lòng không yên cô đụng phải một người đang đi ngược hướng, túi xách của đối phương rớt xuống đất, cô vô thức khom người định lượm lên, người nọ không để ý liến nhìn cô, bật thốt lên: “Quý Hướng Vãn."
Cô ngừng tay, giương mắt: “Cô biết tôi?"
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Đi đâu cũng gặp phải người quen.
"Hừ!" Cô gái không nói câu nào, sắc mặt không hòa nhã, lượm đồ rơi dưới đất nhét vào túi, đứng dậy bỏ đi.
"Đợi chút." Cô đuổi theo, ngăn lại ở phía trước.
"Tránh ra, tôi không nói chuyện với một phụ nữ máu lạnh."
"Máu lạnh? Cô nói tôi?"
"Trừ cô ra còn ai." Cô gái oán hận nói.
Cô khó hiểu: “Vì sao cô có thái độ thù địch với tôi?"
"Cô đừng có giả bộ, Quý Hướng Vãn, người khác không biết, nhưng tôi lại rất rõ ràng. Hàn Tử Tễ không thích cô, người anh ta yêu là chị của tôi, anh ta hạ quyết tâm tìm cô nói cho rõ ràng, nhưng chưa kịp nói đã xảy ra chuyện..."
"Hàn Tử Tễ..." Hàn Tử Uy, Hàn Tử Uy... Hàn?
Một cái tên xa lạ quanh quẩn trên môi, trái tim xúc động trong một phần vạn giây, quá nhanh, nhanh đến nổi không kịp nắm bắt, cuối cùng trở lại nhạt nhẽo.
"Hóa ra, anh ta muốn chia tay với tôi sao..." Khó trách cô không có cảm giác, thì ra người đàn ông này đã không còn thuộc về cô.Như vậy, quên đi cũng được.
"Quý Hướng Vãn." Cô gái hận đến cắn răng, bị sự thờ ơ của cô kích động đến bốc hỏa: “Tôi chưa từng người phụ nữ nào ghê tởm hơn cô. Bởi vì sự tồn tại của cô, làm cho chị của tôi rơi nhiều nước mắt đến như vậy, Hàn Tử Tễ lại cứ dây dưa với cô, kết quả... cô vốn không quan tâm, cô chỉ muốn giày vò."
Quý Hướng Vãn hoang mang nhíu mày: “Tôi là người thứ ba sao?" Nghe qua, phần lớn là không phải, tất cả chỉ là sai lầm, sự tồn tại của cô thật sự là sai lầm sao?
Cô gái đờ người ra, câu nói thầm kia lạnh nhạt nghi hoặc, nghe ra mười phần giọng điệu trào phúng.
"Cô cho rằng như thế nào? Cô vốn không yêu anh ta bằng chị tôi, anh ta chết, một chút cảm giác cô cũng không có, nếu cô sớm buông tay, bọn họ sẽ không như vậy, cũng không xảy ra tai nạn xe cô..." Trong tang lễ, chỉ thấy vẻ mặt cô vô cảm, từ đầu đến cuối không rơi một giọt nước mắt nào, cho tới bây giờ, cũng là thái độ không sao cả kia, từ lúc bắt đầu cho tới nay, cô luôn chỉ là một người phụ nữ lạnh lùng lãnh cảm.
"Cho nên, tôi không phải là kẻ thứ ba." Không phải là kẻ thứ ba, không ai có quyền oán hận cô: “Nếu tôi không phải là kẻ thứ ba, dựa vào cái gì tôi phải buông tay? Cô muốn khóc, muốn thống khổ đều là tự chuốc phiền phức, ít nhất cho đến lúc anh ta chết, vẫn là của tôi, người ngoài không có quyền xen vào." Thẳng lưng, yên lặng bỏ đi.
Cô không biết tại sao mình có thể nói ra như vậy, suy nghĩ khiếm nhã tùy tiện nói ra, dường như... oán hận chất chứa đã lâu.
Cô, thật sự không cần? Vì sao khi bị lên án cô không chịu buông tay, lên án cô gián tiếp hại chết bọn họ, từ sâu trong nội tâm có một tia hận ý không có cách nào áp chế trào ra?
Có phải đây chính là nguyên nhân nhân viên cửa hàng kia muốn cô tìm hiểu, bộ mặt của tình yêu sau mười năm sao?
Có phải đây chính là Dương Phẩm Tuyền muốn cô tìm lại chính mình sao?
Người đàn ông của cô đã phản bội cô, đoạn tình yêu được mọi người ca ngợi, đã sớm vỡ tán, xấu xí đến không chịu nổi.
Anh ta đã chết, anh ta ở bên ngoài... Tình nhân cũng đã chết, thật là châm chọc, nếu anh ta không chết, cô cũng sẽ mất đi anh ta, mất đi trái tim của anh ta.
Cô gái kia nói, anh ta muốn chia tay, nhưng không kịp...
Cô không phải là người thứ ba, dựa vào cái gì cô phải đồng ý?
Ít nhất anh ta chết đi, vẫn đang là của cô.
Hai câu nói mãnh liệt chồng chất đánh vào tâm khảm, cô khiếp sợ ngừng bước.
Nếu không phải tai nạn xe cộ trí mạng đó, anh ta sẽ nói chia tay, anh ta nhất định sẽ!
Nếu là trước đây cô, nếu là trước đây cô... sẽ làm như thế nào?
Đàn ông, phản bội, chia tay, cây Huberlon, tai nạn xe cộ... Những cái này đại biểu cho chuyện gì? Tổng hợp tất cả lại, bắt người ta buộc lòng phải nghĩ đến chuyện đáng sợ nhất.
Trái tim hình như có một bàn tay to đang bóp chặt lại, cô buồn bực đến thở không được.
Sẽ như vậy sao? Bản thân cô cũng muốn như vậy sao?
Rốt cuộc trước kia cô là loại người như thế nào? Cô không có cách nào khẳng định. Bề ngoài kiêu căng lạnh lùng, nhưng lại có một trái tim nồng nhiệt, tính tình ôn nhu như nước, có khả năng kích động điên cuồng quyết tuyệt trả thù hay không?
Cô không thể xác định cô có suy nghĩ đó hay không, vô tâm vô cảm đã lâu, lúc này lại bắt đầu hoảng loạn mãnh liệt.
Dương Phẩm Tuyền!
Một cái tên trong nháy mắt hiện lên trong đầu, cô dường như suy nghĩ rất nhanh, đôi chân tự có ý thức nhắm phương hướng đi tới.
---
"Quý tiểu thư?" Chưa đến thời gian hẹn trước đã thấy cô, cô trợ lý kinh ngạc.
Như có như không cô gật đầu một cái: “Bác sĩ Dương có ở đây không?"
"Hôm nay không phải ngày hẹn tái khám..." Cô ta cho rằng mình nhớ nhầm, giúp cô kiểm tra lại: “Ngày tái khám của cô là ba giờ ngày kia..."
"Tôi biết, nhưng tôi có việc tìm anh ta." Hơi thở dồn dập, nhưng gương mặt luôn thiếu cảm xúc, nên vẫn như cũ kiêu căng lạnh lùng.
"Chuyện này.. hiện tại bác sĩ Dương đang khám bệnh..."
"Không sao, tôi đợi."
"Thật ra, anh ấy buổi tối mới không..."
"Không sao, tôi đợi." Ngay lập tức cô lặp lại cùng một câu trả lời.
"Vậy, được rồi." Cô trợ lý rót cho cô một ly nước, mời cô đến phòng chờ nghỉ tạm.
Đến gần bảy giờ.
Mà cô trợ lý vẫn đang bận rộn, quên mất chuyện này.
Tiếp xong người cuối cùng, Dương Phẩm Tuyền xem mấy tờ giấy dán trên bàn: “Hôm nay có chuyện gì đặc biệt không?"
"Không có... À, đúng rồi, ba mươi phút trước, vị hôn thê của anh gọi điện thoại tới, hỏi anh buổi tối có về không, đi ăn cơm với cô ấy."
"Được rồi, tôi biết rồi." Tay trái lấy áo khoác, tay phải cầm lấy điện thoại gọi, một tờ giấy ghi chép theo gió lặng lẽ bay xuống gầm bàn.
11:20 sáng Quý tiểu thư đến.
Anh đi ăn cơm với vị hôn thê.
Khi cô trợ lý phát hiện cô còn đang đợi, kinh ngạc xin lỗi mà nói với cô.
Có lẻ anh không thấy tờ giấy cô trợ lý nhắn lại.
Lần đầu tiên đến tìm anh, mới ý thức được quan hệ của bọn họ có bao nhiêu xa lạ, ngoại trừ thời gian dùng thân phận bệnh nhân và bác sĩ tâm lý, nếu muốn gặp anh không theo quy định này, thật quá khó khăn.
Chỉ là... người xa lạ.
Ngồi chồm hổm xuống dựa vào tường, chân đã tê cứng, cũng không muốn di chuyển.
Suy nghĩ hoảng loạn, tìm không thấy cửa ra, cô phải đi tìm một người để phân giải, nếu không... cô rất nhanh sẽ không chịu nổi, tựa như, tựa như ý thức hỗn loạn trước kia, ngày ngày trống rỗng mơ hồ.
Cô không muốn như vậy nữa, cô không muốn bởi vì những trí nhớ cuồng loạn đau khổ mà làm cho bản thân sắp sụp đổ, mà làm cho cảm giác khốn khổ xiềng xích chặt chẽ, sống vô tâm vô cảm, cô rất sợ từng tấc hư không cắn nuốt cảm giác.
Thật ra, thật ra... cô nên làm gì đây?
Dương Phẩm Tuyền, Dương Phẩm Tuyền, Dương Phẩm Tuyền, anh đang ở đâu...
Chín giờ năm mươi.
Dương Phẩm Tuyền về phòng làm việc tìm vài tư liệu, lấy chìa khóa đang muốn mở cửa, nhìn thoáng qua phía sau bồn hoa lớn đặt hai bên cửa, mơ hồ một bóng dáng nhỏ bé.
Anh ngừng lại, nghiêng đầu nhìn, chợt nhíu mày kinh ngạc kêu lên: “Hướng Vãn?"
Anh.. đã đến.
Kêu gọi trong nội tâm hóa thành hiện thực, cô thở phào một hơi, không vì cái gì, chỉ vì khi cô bị bủa vây trong bóng tối, có người cầm lấy đôi tay của cô.
Có anh, không hiểu vì sao yên tâm.
Vươn tay về phía anh, giọng nói nhỏ đến khó thể nghe được: “Cứu... tôi..."
Trước khi mất đi ý thức, mơ hồ nhớ được, một vòng tay ấm áp ôm lấy cô.
Bước thẳng về phía trước, đứng trước cửa hàng bán tài liệu nấu ăn, cô không tiếng động tự hỏi.
Không nhớ ra được một cái gì, cũng không có cảm giác quen thuộc, bên trong có rất nhiều kiểu dáng dụng cụ chế biến, thậm chí cô không thể khẳng định cách dùng chính xác.
"A, Quý tiểu thư, cô đã đến." Bà chủ tuổi bốn mươi tuổi bước đến nghênh đón cô.
Lại một người quen biết cô và người cô yêu sao?
"Bà, có thể nói cho tôi biết chuyện gì?" Cô gần như tự hỏi.
"Chuyện gì?"
"Về tình yêu của tôi, người đàn ông của tôi."
Hóa ra, ở đây cô không để lại một chút gì. Quý Hướng Vãn xoay người, không nói thêm gì quay người định bỏ đi.
"A, đúng rồi, bệnh mất ngủ của cô đã đỡ nhiều chưa? Khí sắc của cô so với lần trước gặp cô càng trắng xanh hơn."
Sửng sốt, cô dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm: “Bà biết?"
"Lần trước cô có nói."
"Khi nào?" Cô nói với bà chủ chuyện mình bị mất ngủ khi nào? Cô hoàn toàn không có ấn tượng.
"Vào khoảng tám, chín tháng trước." Tôi còn nhớ, lần sau cùng cô đến, để mua cây Huberlon*, nói là để trị mất ngủ, khi đó sắc mặt cô rất tệ, mắt sưng rất to.
(* Cây huberlon, là một loại có tên là hoa bia, thực vật đơn tính, ngắt lấy lá và hoa xông, có thể làm trấn tĩnh, ngủ ngon, còn có tác dụng gây tê, nhưng không thể dùng quá lượng hoặc uống lâu dài)
Trong đầu không tự chủ nhớ lại một đoạn văn, cô hoảng sợ.
"Nếu thật sự không có cách nào, nên đi khám bác sĩ, Quý tiểu thư, cây Huberlon uống nhiều không tốt lắm.."
Bà chủ còn nói rất nhiều, nhưng cô không nghe được gì. Hoảng hốt ra khỏi cửa tiệm, suy nghĩ vẫn không cách nào hồi phục lại.
Vì sao cô phải mua những thứ này? Có thật là trị mất ngủ không?
Tám, chính tháng trước, đúng lúc cô chuyển đến chỗ ở hiện tại, cũng bắt đầu từ lúc đó, cuộc sống mỗi ngày của cô đầu hoảng hốt, thần trí mơ hồ, cuối cùng mất đi trí nhớ.
Rốt cuộc thời gian đó, cô và người đàn ông họ Hàn đã xảy ra chuyện gì? Đến nỗi bọn họ phải chia tay, mà cô cũng mất đi những gì có liên quan đến anh ta, bao gồm cả trí nhớ.
Trong lòng không yên cô đụng phải một người đang đi ngược hướng, túi xách của đối phương rớt xuống đất, cô vô thức khom người định lượm lên, người nọ không để ý liến nhìn cô, bật thốt lên: “Quý Hướng Vãn."
Cô ngừng tay, giương mắt: “Cô biết tôi?"
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Đi đâu cũng gặp phải người quen.
"Hừ!" Cô gái không nói câu nào, sắc mặt không hòa nhã, lượm đồ rơi dưới đất nhét vào túi, đứng dậy bỏ đi.
"Đợi chút." Cô đuổi theo, ngăn lại ở phía trước.
"Tránh ra, tôi không nói chuyện với một phụ nữ máu lạnh."
"Máu lạnh? Cô nói tôi?"
"Trừ cô ra còn ai." Cô gái oán hận nói.
Cô khó hiểu: “Vì sao cô có thái độ thù địch với tôi?"
"Cô đừng có giả bộ, Quý Hướng Vãn, người khác không biết, nhưng tôi lại rất rõ ràng. Hàn Tử Tễ không thích cô, người anh ta yêu là chị của tôi, anh ta hạ quyết tâm tìm cô nói cho rõ ràng, nhưng chưa kịp nói đã xảy ra chuyện..."
"Hàn Tử Tễ..." Hàn Tử Uy, Hàn Tử Uy... Hàn?
Một cái tên xa lạ quanh quẩn trên môi, trái tim xúc động trong một phần vạn giây, quá nhanh, nhanh đến nổi không kịp nắm bắt, cuối cùng trở lại nhạt nhẽo.
"Hóa ra, anh ta muốn chia tay với tôi sao..." Khó trách cô không có cảm giác, thì ra người đàn ông này đã không còn thuộc về cô.Như vậy, quên đi cũng được.
"Quý Hướng Vãn." Cô gái hận đến cắn răng, bị sự thờ ơ của cô kích động đến bốc hỏa: “Tôi chưa từng người phụ nữ nào ghê tởm hơn cô. Bởi vì sự tồn tại của cô, làm cho chị của tôi rơi nhiều nước mắt đến như vậy, Hàn Tử Tễ lại cứ dây dưa với cô, kết quả... cô vốn không quan tâm, cô chỉ muốn giày vò."
Quý Hướng Vãn hoang mang nhíu mày: “Tôi là người thứ ba sao?" Nghe qua, phần lớn là không phải, tất cả chỉ là sai lầm, sự tồn tại của cô thật sự là sai lầm sao?
Cô gái đờ người ra, câu nói thầm kia lạnh nhạt nghi hoặc, nghe ra mười phần giọng điệu trào phúng.
"Cô cho rằng như thế nào? Cô vốn không yêu anh ta bằng chị tôi, anh ta chết, một chút cảm giác cô cũng không có, nếu cô sớm buông tay, bọn họ sẽ không như vậy, cũng không xảy ra tai nạn xe cô..." Trong tang lễ, chỉ thấy vẻ mặt cô vô cảm, từ đầu đến cuối không rơi một giọt nước mắt nào, cho tới bây giờ, cũng là thái độ không sao cả kia, từ lúc bắt đầu cho tới nay, cô luôn chỉ là một người phụ nữ lạnh lùng lãnh cảm.
"Cho nên, tôi không phải là kẻ thứ ba." Không phải là kẻ thứ ba, không ai có quyền oán hận cô: “Nếu tôi không phải là kẻ thứ ba, dựa vào cái gì tôi phải buông tay? Cô muốn khóc, muốn thống khổ đều là tự chuốc phiền phức, ít nhất cho đến lúc anh ta chết, vẫn là của tôi, người ngoài không có quyền xen vào." Thẳng lưng, yên lặng bỏ đi.
Cô không biết tại sao mình có thể nói ra như vậy, suy nghĩ khiếm nhã tùy tiện nói ra, dường như... oán hận chất chứa đã lâu.
Cô, thật sự không cần? Vì sao khi bị lên án cô không chịu buông tay, lên án cô gián tiếp hại chết bọn họ, từ sâu trong nội tâm có một tia hận ý không có cách nào áp chế trào ra?
Có phải đây chính là nguyên nhân nhân viên cửa hàng kia muốn cô tìm hiểu, bộ mặt của tình yêu sau mười năm sao?
Có phải đây chính là Dương Phẩm Tuyền muốn cô tìm lại chính mình sao?
Người đàn ông của cô đã phản bội cô, đoạn tình yêu được mọi người ca ngợi, đã sớm vỡ tán, xấu xí đến không chịu nổi.
Anh ta đã chết, anh ta ở bên ngoài... Tình nhân cũng đã chết, thật là châm chọc, nếu anh ta không chết, cô cũng sẽ mất đi anh ta, mất đi trái tim của anh ta.
Cô gái kia nói, anh ta muốn chia tay, nhưng không kịp...
Cô không phải là người thứ ba, dựa vào cái gì cô phải đồng ý?
Ít nhất anh ta chết đi, vẫn đang là của cô.
Hai câu nói mãnh liệt chồng chất đánh vào tâm khảm, cô khiếp sợ ngừng bước.
Nếu không phải tai nạn xe cộ trí mạng đó, anh ta sẽ nói chia tay, anh ta nhất định sẽ!
Nếu là trước đây cô, nếu là trước đây cô... sẽ làm như thế nào?
Đàn ông, phản bội, chia tay, cây Huberlon, tai nạn xe cộ... Những cái này đại biểu cho chuyện gì? Tổng hợp tất cả lại, bắt người ta buộc lòng phải nghĩ đến chuyện đáng sợ nhất.
Trái tim hình như có một bàn tay to đang bóp chặt lại, cô buồn bực đến thở không được.
Sẽ như vậy sao? Bản thân cô cũng muốn như vậy sao?
Rốt cuộc trước kia cô là loại người như thế nào? Cô không có cách nào khẳng định. Bề ngoài kiêu căng lạnh lùng, nhưng lại có một trái tim nồng nhiệt, tính tình ôn nhu như nước, có khả năng kích động điên cuồng quyết tuyệt trả thù hay không?
Cô không thể xác định cô có suy nghĩ đó hay không, vô tâm vô cảm đã lâu, lúc này lại bắt đầu hoảng loạn mãnh liệt.
Dương Phẩm Tuyền!
Một cái tên trong nháy mắt hiện lên trong đầu, cô dường như suy nghĩ rất nhanh, đôi chân tự có ý thức nhắm phương hướng đi tới.
---
"Quý tiểu thư?" Chưa đến thời gian hẹn trước đã thấy cô, cô trợ lý kinh ngạc.
Như có như không cô gật đầu một cái: “Bác sĩ Dương có ở đây không?"
"Hôm nay không phải ngày hẹn tái khám..." Cô ta cho rằng mình nhớ nhầm, giúp cô kiểm tra lại: “Ngày tái khám của cô là ba giờ ngày kia..."
"Tôi biết, nhưng tôi có việc tìm anh ta." Hơi thở dồn dập, nhưng gương mặt luôn thiếu cảm xúc, nên vẫn như cũ kiêu căng lạnh lùng.
"Chuyện này.. hiện tại bác sĩ Dương đang khám bệnh..."
"Không sao, tôi đợi."
"Thật ra, anh ấy buổi tối mới không..."
"Không sao, tôi đợi." Ngay lập tức cô lặp lại cùng một câu trả lời.
"Vậy, được rồi." Cô trợ lý rót cho cô một ly nước, mời cô đến phòng chờ nghỉ tạm.
Đến gần bảy giờ.
Mà cô trợ lý vẫn đang bận rộn, quên mất chuyện này.
Tiếp xong người cuối cùng, Dương Phẩm Tuyền xem mấy tờ giấy dán trên bàn: “Hôm nay có chuyện gì đặc biệt không?"
"Không có... À, đúng rồi, ba mươi phút trước, vị hôn thê của anh gọi điện thoại tới, hỏi anh buổi tối có về không, đi ăn cơm với cô ấy."
"Được rồi, tôi biết rồi." Tay trái lấy áo khoác, tay phải cầm lấy điện thoại gọi, một tờ giấy ghi chép theo gió lặng lẽ bay xuống gầm bàn.
11:20 sáng Quý tiểu thư đến.
Anh đi ăn cơm với vị hôn thê.
Khi cô trợ lý phát hiện cô còn đang đợi, kinh ngạc xin lỗi mà nói với cô.
Có lẻ anh không thấy tờ giấy cô trợ lý nhắn lại.
Lần đầu tiên đến tìm anh, mới ý thức được quan hệ của bọn họ có bao nhiêu xa lạ, ngoại trừ thời gian dùng thân phận bệnh nhân và bác sĩ tâm lý, nếu muốn gặp anh không theo quy định này, thật quá khó khăn.
Chỉ là... người xa lạ.
Ngồi chồm hổm xuống dựa vào tường, chân đã tê cứng, cũng không muốn di chuyển.
Suy nghĩ hoảng loạn, tìm không thấy cửa ra, cô phải đi tìm một người để phân giải, nếu không... cô rất nhanh sẽ không chịu nổi, tựa như, tựa như ý thức hỗn loạn trước kia, ngày ngày trống rỗng mơ hồ.
Cô không muốn như vậy nữa, cô không muốn bởi vì những trí nhớ cuồng loạn đau khổ mà làm cho bản thân sắp sụp đổ, mà làm cho cảm giác khốn khổ xiềng xích chặt chẽ, sống vô tâm vô cảm, cô rất sợ từng tấc hư không cắn nuốt cảm giác.
Thật ra, thật ra... cô nên làm gì đây?
Dương Phẩm Tuyền, Dương Phẩm Tuyền, Dương Phẩm Tuyền, anh đang ở đâu...
Chín giờ năm mươi.
Dương Phẩm Tuyền về phòng làm việc tìm vài tư liệu, lấy chìa khóa đang muốn mở cửa, nhìn thoáng qua phía sau bồn hoa lớn đặt hai bên cửa, mơ hồ một bóng dáng nhỏ bé.
Anh ngừng lại, nghiêng đầu nhìn, chợt nhíu mày kinh ngạc kêu lên: “Hướng Vãn?"
Anh.. đã đến.
Kêu gọi trong nội tâm hóa thành hiện thực, cô thở phào một hơi, không vì cái gì, chỉ vì khi cô bị bủa vây trong bóng tối, có người cầm lấy đôi tay của cô.
Có anh, không hiểu vì sao yên tâm.
Vươn tay về phía anh, giọng nói nhỏ đến khó thể nghe được: “Cứu... tôi..."
Trước khi mất đi ý thức, mơ hồ nhớ được, một vòng tay ấm áp ôm lấy cô.
Tác giả :
Lâu Vũ Tình