Cô Giúp Việc Của M-TP
Chương 17
@@Chap17:________________________________________________
Anh đưa nó đến khu vui chơi. Nó hỏi:
-Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Công nhận cô bé này hơi bị ngốc a. Đưa nó đến đây không phải chơi thì để tế à? Hỏi vầy cũng hỏi.
Nghĩ vậy, anh chẳng nói câu gì mà chỉ kéo nó đi một mạch vào bên trong. Anh hỏi:
-Bây giờ em muốn đi chơi hay xem phim hay đi ăn trước nè!
Nó suy nghĩ một lúc rồi nói một câu:
-Tui muốn đi....về!
Ôi trời! Một câu nói rất chi là chuẩn, đến độ muốn nản thấy bà luôn á. Cơ mà đã đến đây rồi thì về sao được chứ? Như vậy thì uổng lắm. Vậy cho nên, chơi xong xuôi mới được về.
_________________________
Đầu tiên, hai người chơi trò "Vòng quay 360 độ". Ôi trời đất thánh thần ơi! Nó cứ bám chặt lấy anh hoài không chịu buông ra(tg ghen rồi nha). Cái miệng thì từ lúc nào đã thành loa phát thanh mất tiêu, la lối om sòm như động đất không bằng. Đáng thương thay cho ai đó ngồi bên cạnh bị tra tấn cái lỗ tai gần 10 phút. Đã thế lại còn bị cào cấu cắn xé mà không biết phải làm sao. Haizzzzz....
Sau khi lộn mấy chục vòng, anh lại đưa nó đến căn nhà ma tối om om. Vâng!!! Lịch sử đã lặp lại. Lại níu, lại ôm và...lại cào. Nhưng mà phải công nhận nó tuổi hổ hay sao mà móng tay sắc thật. Cánh tay anh từ nãy tới giờ đã bị rạch 3 đường dài rồi. Đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết mà!
Nó và anh đang đi, sắp đến cổng ra thì....
-Á á á....!!!!!
Nó hét lên và bất tỉnh ngay tại chỗ. Mấy bạn có biết tại sao không? Chả là...khi nó đang đi thì một bàn tay bỗng nắm chân nó kéo lại nên sợ quá hoá ngất. Thế thôi!
__________________________________
Thật tội nghiệp cho Tùng. Ai bảo nghĩ ra cái trò này chi để bây giờ cái số nó khổ dữ! Bây giờ phải kêu nó tỉnh lại chớ biết làm sao! Không lẽ bế ra ngoài kia cho người ta cười vào mặt à?
Ngồi lay lay mãi nó không chịu dậy, anh tức quá gắt lên:
-Yaaaaaahhh! Em mà còn không ngồi dậy là tôi hôn đó! Nói là làm à nhaaaaaaaaa~~
Anh không hiểu tại sao mình lại nói như vậy. Chỉ là...buột miệng thôi! Nhưng mà...
Ơ kìa! NÓ TỈNH LẠI THIỆT LUÔN MẤY BÁC Ạ!
"Tại sao lại tỉnh dậy đúng vào lúc này vậy chứ? Không biết hồi nãy có nghe mình nói cái gì không nữa?!?"_Mặt anh bắt đầu đỏ lên và bây giờ đã chẳng khác gì một quả cà chua chín. Cũng may là bên trong này tối chứ không thì anh mất mặt quá rồi!
"Anh đang nghĩ cái gì vậy?"_Nó đưa anh trở về sau một hồi lên chín tầng mây dạo chơi. Anh ấp a ấp úng nói:
-Không có gì! Bây giờ đi đâu chơi tiếp đây?"(ặc, như vậy mà còn thích chơi nữa!)
Nó cũng thấy nản với cái độ ham chơi của anh. Nhưng mà lần này nó không chơi nữa đâu. Sợ lắm rồi(nhỏ sợ ma mí bác ạk)
-Lần này anh chơi gì thì mặc anh. Tui về đây. Hong chơi nữa!
Thế là sau một hồi la hét thất thanh, chật vật mãi nó mới ra ngoài được(lúc nãy vẫn còn trong nhà ma mà).
-Phuuuuuuuù! Thoát rồi!
Nhưng vừa mới dứt câu, anh đã kéo nó đi mất tiêu. Lam Lam cứ tưởng lại chơi mấy trò thử cảm giác mạnh ấy tiếp nên cứ liên tục đánh vào tay anh:
-Buông ra! Tui không chơi nữa! Không chơi nữa đâu! Anh mau buông tui ra!
Thật đáng tiếc là những lời nó nói lúc này hình như không có giá trị thì phải. Anh vẫn nắm tay nó kéo đi. Nhưng may là lần này đích đến không phải là mấy cái trò chơi đó mà là...cửa hàng bán thú nhồi bông.
Anh đi vào, lựa lựa mấy cái mà vãn không ưng í cái nào. Chọn mãi, cuối cùng anh đã cầm trên tay một con doraemon và một chú mèo hello kitty phiên bản nam hết sức đáng yêu. Anh "bay" đến khoe nó:
-Đẹp không nè!?!
Lam Lam lúc này đã nghệt mặt ra. Quả thật, vẻ mặt của anh lúc này rất rất rất kute luôn í. Mà mấy tháng cô làm việc cho Tùng cũng có khi nào thấy anh trẻ con như thế đâu. Cũng may là anh đang đeo khẩu trang, chứ không chắc nó xịt máu mũi luôn quá!
-Ở nhà anh còn có một chú doraemon do sky tặng còn gì! Mua thêm chi nữa vậy?_Nó nheo mắt hỏi anh
-Thích thì mua chứ sao! Với lại thêm một con hello kitty nữa cho nó có cặp với cái ga giường. He he...
Ôi trời! Nó nản toàn tập. Một sự shock không hề nhẹ. Tại sao anh là con trai 100% mà còn có những sở thích khác người như vậy chứ? Thật không thể tin nổi... Đúng là hàng độc mà!
Sorry mấy baby nha. Chậm 2 ngày rồi. Chả là do sắp vô năm học nên pama tịch thu cái máy ík mà. Hic... tình hình chắc hong đăng được truyện quá! Có gì thì cho Hàn Phong sorry mí bạn nha!*cúi đầu*
Anh đưa nó đến khu vui chơi. Nó hỏi:
-Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Công nhận cô bé này hơi bị ngốc a. Đưa nó đến đây không phải chơi thì để tế à? Hỏi vầy cũng hỏi.
Nghĩ vậy, anh chẳng nói câu gì mà chỉ kéo nó đi một mạch vào bên trong. Anh hỏi:
-Bây giờ em muốn đi chơi hay xem phim hay đi ăn trước nè!
Nó suy nghĩ một lúc rồi nói một câu:
-Tui muốn đi....về!
Ôi trời! Một câu nói rất chi là chuẩn, đến độ muốn nản thấy bà luôn á. Cơ mà đã đến đây rồi thì về sao được chứ? Như vậy thì uổng lắm. Vậy cho nên, chơi xong xuôi mới được về.
_________________________
Đầu tiên, hai người chơi trò "Vòng quay 360 độ". Ôi trời đất thánh thần ơi! Nó cứ bám chặt lấy anh hoài không chịu buông ra(tg ghen rồi nha). Cái miệng thì từ lúc nào đã thành loa phát thanh mất tiêu, la lối om sòm như động đất không bằng. Đáng thương thay cho ai đó ngồi bên cạnh bị tra tấn cái lỗ tai gần 10 phút. Đã thế lại còn bị cào cấu cắn xé mà không biết phải làm sao. Haizzzzz....
Sau khi lộn mấy chục vòng, anh lại đưa nó đến căn nhà ma tối om om. Vâng!!! Lịch sử đã lặp lại. Lại níu, lại ôm và...lại cào. Nhưng mà phải công nhận nó tuổi hổ hay sao mà móng tay sắc thật. Cánh tay anh từ nãy tới giờ đã bị rạch 3 đường dài rồi. Đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết mà!
Nó và anh đang đi, sắp đến cổng ra thì....
-Á á á....!!!!!
Nó hét lên và bất tỉnh ngay tại chỗ. Mấy bạn có biết tại sao không? Chả là...khi nó đang đi thì một bàn tay bỗng nắm chân nó kéo lại nên sợ quá hoá ngất. Thế thôi!
__________________________________
Thật tội nghiệp cho Tùng. Ai bảo nghĩ ra cái trò này chi để bây giờ cái số nó khổ dữ! Bây giờ phải kêu nó tỉnh lại chớ biết làm sao! Không lẽ bế ra ngoài kia cho người ta cười vào mặt à?
Ngồi lay lay mãi nó không chịu dậy, anh tức quá gắt lên:
-Yaaaaaahhh! Em mà còn không ngồi dậy là tôi hôn đó! Nói là làm à nhaaaaaaaaa~~
Anh không hiểu tại sao mình lại nói như vậy. Chỉ là...buột miệng thôi! Nhưng mà...
Ơ kìa! NÓ TỈNH LẠI THIỆT LUÔN MẤY BÁC Ạ!
"Tại sao lại tỉnh dậy đúng vào lúc này vậy chứ? Không biết hồi nãy có nghe mình nói cái gì không nữa?!?"_Mặt anh bắt đầu đỏ lên và bây giờ đã chẳng khác gì một quả cà chua chín. Cũng may là bên trong này tối chứ không thì anh mất mặt quá rồi!
"Anh đang nghĩ cái gì vậy?"_Nó đưa anh trở về sau một hồi lên chín tầng mây dạo chơi. Anh ấp a ấp úng nói:
-Không có gì! Bây giờ đi đâu chơi tiếp đây?"(ặc, như vậy mà còn thích chơi nữa!)
Nó cũng thấy nản với cái độ ham chơi của anh. Nhưng mà lần này nó không chơi nữa đâu. Sợ lắm rồi(nhỏ sợ ma mí bác ạk)
-Lần này anh chơi gì thì mặc anh. Tui về đây. Hong chơi nữa!
Thế là sau một hồi la hét thất thanh, chật vật mãi nó mới ra ngoài được(lúc nãy vẫn còn trong nhà ma mà).
-Phuuuuuuuù! Thoát rồi!
Nhưng vừa mới dứt câu, anh đã kéo nó đi mất tiêu. Lam Lam cứ tưởng lại chơi mấy trò thử cảm giác mạnh ấy tiếp nên cứ liên tục đánh vào tay anh:
-Buông ra! Tui không chơi nữa! Không chơi nữa đâu! Anh mau buông tui ra!
Thật đáng tiếc là những lời nó nói lúc này hình như không có giá trị thì phải. Anh vẫn nắm tay nó kéo đi. Nhưng may là lần này đích đến không phải là mấy cái trò chơi đó mà là...cửa hàng bán thú nhồi bông.
Anh đi vào, lựa lựa mấy cái mà vãn không ưng í cái nào. Chọn mãi, cuối cùng anh đã cầm trên tay một con doraemon và một chú mèo hello kitty phiên bản nam hết sức đáng yêu. Anh "bay" đến khoe nó:
-Đẹp không nè!?!
Lam Lam lúc này đã nghệt mặt ra. Quả thật, vẻ mặt của anh lúc này rất rất rất kute luôn í. Mà mấy tháng cô làm việc cho Tùng cũng có khi nào thấy anh trẻ con như thế đâu. Cũng may là anh đang đeo khẩu trang, chứ không chắc nó xịt máu mũi luôn quá!
-Ở nhà anh còn có một chú doraemon do sky tặng còn gì! Mua thêm chi nữa vậy?_Nó nheo mắt hỏi anh
-Thích thì mua chứ sao! Với lại thêm một con hello kitty nữa cho nó có cặp với cái ga giường. He he...
Ôi trời! Nó nản toàn tập. Một sự shock không hề nhẹ. Tại sao anh là con trai 100% mà còn có những sở thích khác người như vậy chứ? Thật không thể tin nổi... Đúng là hàng độc mà!
Sorry mấy baby nha. Chậm 2 ngày rồi. Chả là do sắp vô năm học nên pama tịch thu cái máy ík mà. Hic... tình hình chắc hong đăng được truyện quá! Có gì thì cho Hàn Phong sorry mí bạn nha!*cúi đầu*
Tác giả :
Hàn Phong