Có Giỏi Thì Đừng Chết
Chương 18: Thập niên đẳng trường sinh – nhị

Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 18: Thập niên đẳng trường sinh – nhị

Mõm đá

Lúc ngươi xui xẻo, cho dù uống nước lạnh cũng sẽ đau răng.

Hách Phúng không nghĩ được rằng, môt khắc kia cậu đứng bên sườn núi nổi hứng làm thơ lại có thể một bước trượt chân rơi xuống núi. Cậu rốt cục xui xẻo bao nhiêu đây? (╥ω╥`)

Cũng thật may mắn, nơi này tuy là đỉnh núi nhưng độ dốc của sườn không cao, thời điểm cậu té xuống cũng không có một đường lao thẳng xuống đáy, mà giữa chừng được một mỏm đá cản lại, nguy hiểm bám chặt về phía sau.

Cậu nhịn không được nhìn xuống phía dưới, tuy rằng triền núi không cao lắm nhưng với độ cao mấy chục thước như vậy vẫn có thể ngã chết người. Hách Phúng sợ hãi vỗ vỗ ngực, đồng thời tận lực hướng phía sau nhích lại gần. Cậu có chút sợ độ cao, nếu không cẩn thận ngất xỉu té xuống, vậy cũng thật tức chết đi.

“Đại nạn không chết ắt có phúc." Hách Phúng không ngừng lẩm bẩm, dùng cả tay và chân dịch vào trong bãi đá.

Nhưng mà, trên vách dá này không hiểu tại sao lại chìa ra một mõm đá, cũng không có bao nhiêu không gian, chứa thêm môt người Hách Phúng lại còn có một ít đồ vật khác liền có chút chật chội. Hách Phúng vừa lùi lại cũng cảm thấy thật vướng tay vướng chân, đang lúc ngây người, một bàn tay đột nhiên đập lên vai cậu. Σ(°△°|||)︴

Cậu không kiên nhẫn quay đầu lại trừng mắt một cái.

“Huynh đệ, không biết nơi này rất chật chội sao, không cần góp vui đâu, đừng có nháo... ( ⊙ o ⊙)."

Cổ Hách Phúng có chút cứng ngắc, giống như máy móc bị rỉ sét chậm chạp xoay qua, Hách Phúng nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, sợ hãi đảo mắt lên phía trên.

Đó là một bộ xướng màu trắng, mắt nó như hắc động, tựa hồ cũng không thèm nháy mắt mà nhìn chằm chằm Hách Phúng. Chỉ thấy một bộ xương khô ngồi phía sau Hách Phúng, thân thiện cùng cậu ngồi trên mõm đá.

“Tôi, tôi..." Hách Phúng khóe môi run rẩy, vẻ mặt bi phẫn, lát sau, cậu phát ra một tiếng kêu rên.

“Tôi đến tột cùng vì cái gì xui xẻo như vậy a a a a a a! Khụ, khụ khụ khụ!"

Trên vách núi gió lớn, người nào đó đang rống đến một nửa thì bị sặc, họ đến thở không nổi cùng bộ xương mắt to trừng mắt nhỏ, khóc không ra nước mắt.

Lâm Thâm trên sườn núi đang tìm người thì nghe thấy tiếng l, nhìn thoáng qua hướng dưới núi thăm dò.

“Hách Phúng?"

Giống như nghe thấy âm thanh của Thượng Đế, Hách Phúng nhanh chóng ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy môt đám cành cùng lá cây mọc khắp nơi chặn đi tầm mắt phía trước.

“Tôi ở đây! Ở bên này!" Cậu vội vàng phất tay hô to, muốn cho Lâm Thâm chú ý tới mình,

“Ở đâu?"

Lâm Thâm nhíu mày, đi đến chỗ khác thay đổi tầm nhìn, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu ở trên mõm d0a1. Nhưng mà đối với khoảng cách này, anh không thể dùng tay kéo Hách Phúng lên được.

“Cậu chờ một chút. Tôi trở về lấy dây thừng."

Cái gì?! Hách Phúng nghe thấy kinh hãi. Muốn cậu cùng bộ xương này tiếp tục dây dưa một chỗ? Còn không bằng lấy mạng già của cậu đi.

“Lâm Thâm, anh đợi chút! Đừng đi! Ở đây còn có một bộ xương, đừng có để tôi ở cùng nó! Coi như tôi van anh!"

Lỗ tai Lâm Thâm giật giật.

“Bộ xương?"

“Hàng thật giá thật! Nó còn nhìn chằm chằm vào mắt tôi!"

“Cậu xác định nó còn có mắt?"

“…Mắt nó động."

Hách Phúng không dám nhìn lâu hơn nữa, mỗi lần liếc mắt cậu đều cảm thấy bộ xương kia chính là xa xăm nhìn mình.

“Nhìn kĩ một chút xem trên người nó có đồ gì vật đặc biệt không, quần áo còn không? Nếu có quần áo thì tìm trong túi áo nó." Trên đỉnh đầu, Lâm Thâm ung dung ra lệnh truyền xuống, Hách Phúng hữu khí vô lực.

“Tôi không muốn xem, muốn tìm tự anh xuống đây tìm!" Cậu không có chí khí mà nói xong, đợi một lúc lâu, cũng không thấy Lâm Thâm có động tĩnh gì.

“Lâm Thâm?" Hách Phúng thử thăm dò mấy tiếng, vẫn là không có phản ứng.

Không phải chứ? Chẳng lẽ người này lúc tức giận thực sự đem mình ném ở đây?

Đang lúc buồn bực, Hách Phúng chỉ cảm thấy trên đầu truyền đến một trận âm thanh sàn sạt, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, vài hạt bụi bay vào mắt cậu. Cậu dùng tay nhu nhu mắt, đúng lúc đó, chi nghe thấy bên người vang lên một tiếng vang nhỏ, thời điểm lần thứ hai mở mắt, trên mõm đá cũng nhiều thêm một người.

“…" Mặt không đổi sắc nhìn Lâm Thâm, Hách Phúng nói:"Vì sao anh cũng té xuống đây?"

“Không phải cậu bảo tôi tự mình xuống tìm sao?"

Lâm Thâm trả lời, đồng thời đi vào bên trong xem bộ xương, trên người nó cẩn thận tìm kiếm.

“Không phải là cái này." Hách Phúng dở khóc dở cười, hiện giờ trên mõm đá chứa hai đại nam nhân còn có thêm một bộ xương, có vẻ càng thêm chật chội, chuyển người thôi cũng đã bị chen lấn đến hoảng.

“Anh cũng xuống đây, một hồi chúng ta như thế nào đi lên? Chẳng lẽ cần tìm người đến cứu?"

“Tìm người?" Lâm Thâm hỏi lại:"Cậu có mang điện thoại không? Tôi không có đem."

“…" Điện thoại của Hách Phúng đã để lại nhà gỗ sạc pin.

“Đường núi này dù nửa tháng mười ngày cũng không có người nào đến, đừng nói là trông cậy gọi người tới cứu."

Hách Phúng nhịn đến gân xanh trên trán đã nổi lên:"Cho nên ý anh là chúng ta bị kẹt ở đây, chờ cho đói chết?"

“Đói chết?"

Lâm Thâm đang trên người bộ xương tìm kiếm thì dừng lại một chút, đột nhiên quay đầu lại liếc Hách Phúng một cái.

“Vừa lúc, nói không chừng người này chính là đói chết, trên đường xuống dưới cũng có người làm bạn."

“Lâm Thâm!" Hách Phúng không thể nhịn được nữa:"Anh đừng đùa tôi, anh một hồi tính toán như thế nào đi xuống, còn có bộ xương này… A, khoan, đói chết?"

Cậu sửng sốt, nhìn về phía bộ xương vô danh:"Không phải tự sát?"

“Tự bỏ đói chính mình, coi như là một phương thức tự sát." Lâm Thâm nói:"Nhưng mà, không phải ai cũng có thể làm được, rất khó để nhịn."

“Từ từ, làm sao anh biết người này là chết đói? Hiện tại chỉ còn lại một bộ xương, không thể nhìn thấy vết thương, nói không chừng là cắt cổ tay, uống thuốc độc hay là tự sát bằng cách khác đi?"

“Nơi này không có chủy thủ hoặc là dây thừng."

“Có lẽ trước khi chết đã ném xuống phía dưới?"

“Đường dưới định kỳ sẽ có người đi qua, nếu có đồ vật được ném xuống, sẽ không đến bây giờ cũng không ai phát hiện."

Hách Phúng nhìn xuống phía dưới thăm dò, mõm đá này trên vách núi nhô ra, người ở dưới tầm nhìn bị cản trở, đương nhiên sẽ không thấy trên mõm đá có cái gì, mặt trên lại là một mảnh cây cối um tùm, cho dù có nhìn tới cũng không chú ý. Cho nên bộ xương ở trong đây phong hóa, cũng chưa có người nào phát hiện sao?

Một người trên bãi đá này cô đơn lẻ loi một mình chờ đợi bao nhiêu năm, không khỏi quá mức tịch mịch đi.

Hách Phúng đột nhiên có chút đồng cảm, cũng không như trước sợ hãi bộ xương

“Hơn nữa giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, người nọ là chính mình ngồi ở chỗ này giống như chờ chết, có lẽ thời điểm ban đầu nó không muốn chết, chính là thuận theo tự nhiên."

Lâm Thâm nói xong, từ bên trong túi áo của bộ quần áo cũ nát trên người bộ xương tìm thấy một quyển sổ nhỏ.

Bìa ngoài được bọc da, đóng buộc chỉ bút kí bản, bây giờ đã ít khi thấy.

“Người này tối thiểu ở nơi này đợi mười mấy năm." Lâm Thâm suy nghĩ nhìn cuốn bút ký, thật cẩn thận mà mở ra.

Vừa mới mở, trang giấy đầu tiên đã bay ra, bị gió núi cuốn bay xuống. Lâm Thâm không kịp giữ lấy, mắt thấy trang giấy sắp bay xuống mõm đá, đúng lúc đó một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng bắt lấy trang giấy..

Hách Phúng cầm lấy, nói thầm:"Mặt trên còn có chữ viết."

Chữ viết đã muốn mơ hồ đến sắp không nhìn thấy rõ, Hách Phúng miễn cưỡng lắm mới phân biệt được, chậm rãi từng chút từng chút đọc.

“【Ta đi rồi, thỉnh quên ta.】"

Chỉ có một hàng chữ, từ “Quên" giống như đặc biệt dùng sức, đến bây giờ vẫn còn thấy vết tích khi đó, có thể thấy được tâm tình của người viết khi viết xuống từ này.

“Di ngôn?" Hách Phúng lật cả hai mặt:"Không có gì khác, liền mạc danh kì diệu viết một câu như vây? Còn nếu là di thư, như thế nào vẫn còn ở trên người?"

“Có lẽ là đến cuối cùng do dự, không có đưa ra." Lâm Thâm tiếp tục lật quyển bút kí, tìm kiếm cái gì đó, sau đó ánh mắt anh bất động dừng lại trên vật được kẹp bên trong bìa.

“Làm sao vậy?" Hách Phúng đi lên, từ phía sau gáy Lâm Thâm nhìn:" A, là một tấm ảnh."

Đại khái là ảnh chụp của mười mấy năm trước, hình đều đã có chút không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong hình là khuôn mặt hai người.

Là một cặp tình nhân, nam nhân dáng người cao gầy mặt mũi tuấn lãng, chính là quần áo mặc trên người có chút đơn sơ, nữ hài khuôn mặt ngượng ngùng ôm lấy cánh tay nam nhân, tựa hồ có chút không quen ở trước mặt người khác làm động tác thân mật. Hai người tướng mạo không tệ, hơn nữa trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc, khiến người khác liếc mắt cũng có thể nhìn ra đây là một cặp tình nhân yêu nhau đắm đuối.

Tấm hình này vẫn luôn được kẹp bên trong bản bút kí, thẳng đến cuối cùng, cũng còn đi theo bên người.

Nam nhân trong hình tràn đầy sức sống, vì cái gì cuối cùng lại cô đơn một mình ở trên vách núi này chôn vùi sinh mệnh?

Hách Phúng có chút thổn thức:"Một cặp thật xứng đôi a, đáng tiếc."

Lâm Thâm không nói gì, đem tấm ảnh lật lại, quả nhiêu mặt sau có viết tên cùng ngày tháng chụp.

Du Gia và Mẫn Mẫn, chụp vào tháng 5 năm 2002.

Đem ảnh chụp một lần nữa nhét lại vào bên trong, cách một miếng kính trong suốt mỏng, dung mạo hai người trên ảnh chụp có vẻ mơ hồ. Lâm Thâm đóng quyển bút kí lại.

“Chỉ ít bây giờ đã biết bộ xương này là ai, cũng không cần phải đem chôn ở sau núi."

Anh có chút không kiên nhẫn nói:"Phía sau núi đã chôn không ít người, đào hầm lại rất phiền toái."

Thì ra vì cái nguyên nhân này mới tích cực tìm kiếm danh tính bộ xương, Hách Phúng liếc mắt xem thường.

Cậu nhìn bộ xương bên cạnh mình, liên tưởng đến tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn của nam nhân, không khỏi có chút cảm khái,

“Người a, quả nhiên còn sống tốt hơn nhiều."

Ít nhất thời điểm còn sống, so với khi chết đẹp trai hơn nhiều. Một bộ xương trắng cỡ nào cũng thê lương cùng hoang đường.

“Cậu còn muốn ở nơi này bao lâu?"

Lâm Thâm đem quyển bút kí nhét vào cái túi của mình, đi đến bên cạnh bãi đá:"Còn không trở về?"

“Về, như thế nào về?" Hách Phúng trừng anh:"Nhảy xuống hả, sao đó đi chầu Diêm Vương?"

Lâm Thâm không nói gì, chậm rãi đến gần cậu, vòng qua cánh tay Hách Phúng — — vươn tay về phía balô sau lưng cậu lục lọi, sau đó lấy ra một sợi dây thừng. Dây thừng từ trên bãi đá buông xuống, cách mặt đất đã không xa. Lâm Thâm đem dây thừng thắt trên một hòn đá, kéo ra thử độ rắn chắc.

Quay đầu lại, anh đối với Hách PHúng đang trợn mắt há hốc nói

“Tôi đột nhiên nhớ đến, ra ngoài tuy tôi không mang dây thừng nhưng bỏ trong balô cậu một cái."

Cho nên còn chờ cái gì nữa? Đi xuống thôi.

Hách Phúng đứng trên bãi đá, vô vọng trước gió. Không biết là nên trách chính mình ngốc hay là nên đau khổ vì kẻ địch quá giảo hoạt.

Lặng lẽ mà rơi lệ o(╥﹏╥)o.

Bởi vì chỉ có một sợi dây thừng nên không thể củng đem bộ xương về, cho nên bộ xương Du Gia bị hai người bọn họ để lại trên mõm đá.

Du Gia một lần nữa lại biến trở thành bộ xương, ánh mắt trống rỗng nhìn địa phương không biết tên ở xa, một lúc sau, gió thổi trên quần áo rách nát của hắn, phát ra âm thanh tất tất tác tác.

Giống như có thể nghe được thanh âm ưu thương trầm thấp của nam nhân như từ mười năm trước vọng lại, xa xa truyền đến.

Ta đi rồi, thỉnh quên ta.

Quên ta, quên ta, quên…

Không cần, quên ta.

——————————————————————————

(1): đóng buộc chỉ một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.

Đại loại là vậy

sc3a1ch-gc3a1y-c491c3b3ng-che1bb89

mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại