Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi
Chương 132: Cái tên không thể đụng vào

Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 132: Cái tên không thể đụng vào

Người phụ trách nghiệp vụ đơn hàng này của bên xưởng là một tên nhóc mới vào xưởng nửa năm, thời điểm nhận đơn không phát hiện ra có cái gì không ổn, tán gẫu với đồng nghiệp mới biết được trong chuyện này có cái sai lầm lớn.Máy đóng gói thực phẩm chỗ tiếp xúc với sản phẩm bình thường dùng inox 304, nhưng loại sản phẩm có tính ăn mòn như muối ăn phải dùng inox 316 kháng ăn mòn, mà giá cả hai loại máy này hơn kém nhau đến hơn vạn tệ.

Hứa Huy nghe xong quá sợ hãi, khi đang muốn liên hệ với bên kia, tiền đặt cọc đã gửi tới.

Sau đó Hứa Huy tiến hành can thiệp mấy lần, hi vọng có thể đề cao giá, đều bị người nọ cự tuyệt.

Bên đặt hàng không phải lần đầu tiên mua máy đóng gói muối ăn, sớm đã nhận ra sai biệt trong đó, nhưng thương nhân đều là như vậy, chữ lợi đặt lên trước, mặc cho Hứa Huy nói mòn cả da mồm, cũng không chịu nhả ra.

Không có cách nào, Hứa Huy đành phải nói chuyện này cho Tôn Hàm bệnh nặng mới khỏi.

Tôn Hàm xanh mặt nghe gã nói xong sự tình, trong lòng cũng hiểu được bên đặt hàng đây rõ ràng là muốn chiếm một khoản, đơn hàng này coi như làm không công.

Tôn Hàm luôn nghiêm khắc với công nhân, thái độ cẩn thận tỉ mỉ trong công việc làm y không thể tha thứ cho sơ sẩy này của Hứa Huy.

Y gọi chị Vương vào văn phòng, bảo cô thanh toán tiền lương cho Hứa Huy, ngày mai không cần đến làm nữa.

Chị Vương ngẩn ra, đầu Hứa Huy mơ màng, gã, cứ như vậy, bị đuổi việc?

Tôn Hàm đuổi bọn họ ra ngời, vừa ấn ấn huyệt thái dương đang nhảy không ngừng vừa ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông bên đặt hàng.

Khi Hứa Huy trở lại vị trí vẫn không dám tin tưởng, mình tuy có sai lầm, tuy vậy không đến mức…

Chị Vương ngại ngùng vỗ vỗ bả vai gã, “Thật xin lỗi, Tiểu Hứa, đều tại mấy ngày nay trong nhà chị có chút chuyện… Aiz, như vậy đi, chị bỏ thêm cho em nửa tháng tiền lương, em xem…"

Hứa Huy ngồi trên vị trí suy nghĩ hồi lâu, khi sắp tan tầm gã gõ cửa phòng làm việc của Tôn Hàm.

Gã cũng không nói gì khác, một đôi mắt nghiêm nghị chống lại ánh mắt không kiên nhẫn của ông chủ.

“Tôi sẽ rời công ti, nhưng họa là tôi gây ra, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết. Làm xong việc này, tôi sẽ đi."

Nói xong, không đợi Tôn Hàm lên tiếng, gã hơi cúi người, xoay người rời văn phòng.

Tôn Hàm đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, Hứa Huy cất mấy phần văn kiện trên bàn vào túi, rời khỏi công ti dưới ánh mắt điều tra của mọi người.

Hứa Huy cũng không đi xa, ngồi trên ghế đá công viên gần đó suy nghĩ rất nhiều.

Xã hội này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua.

Trong cơn tức giận gã có thể phủi tay chạy lấy người, nhưng việc này sẽ không trợ giúp được gì cho con đường sự nghiệp của gã sau này.

Gã lựa chọn một loại phương thức khác đi hóa giải nguy cơ lần này.

Đương nhiên, thành công hay không, còn phải dựa vào vận khí.

Hai ngày sau, gã thành công ở khách sạn chờ được bên đặt hàng, dùng mọi cách dây dưa làm bên kia cho gã năm phút.

Hứa Huy lấy từ trong túi ra một văn bản tiếng Anh đặt trước mặt khách hàng.Khách hàng ôm tâm tình tùy tiện xem một chút lật lật tài liệu, chậm rãi, bị khơi dậy hứng thú, nghiêm túc nhìn kỹ.

Đây là một bản kế hoạch về một loại máy đóng gói bột mì loại nhỏ, bình thường máy móc nhỏ chỉ có thể đóng gói bao bột mì 500g, trên 500g phải dùng máy móc lớn, giá cả phải gấp vài lần.

Mà loại máy trong bản kế hoạch này có thể bao được đến 1000g.

Điểm này chính là chỗ làm khách hàng cảm thấy hứng thú.

Việc buôn bán chú ý chiếm tiên cơ, nếu để hắn bắt được tư liệu trực tiếp, trước đó tuyên truyền trước ở quốc gia mình, chẳng khác nào chiếm tiên cơ.

Mà Hứa Huy hứa hẹn sẽ báo cáo tiến độ nghiên cứu máy móc này chia sẻ cho hắn sớm nhất.

Khách hàng nghi ngờ nhìn gã, Hứa Huy thoải mái nói: “Công ti chúng tôi chân thành muốn phát triển quan hệ hợp tác lâu dài với ngài Wilson, cho nên những tư liệu cơ mật này mới có thể tiết lộ cho ngài. Về phần tôi làm cách nào lấy được tin tức, đó cũng không quan trọng, nếu ngài cho rằng chuyện này đáng giá suy xét, tôi có thể để lại bản kế hoạch ở đây, hi vọng ngày mai có thể nghe được câu trả lời thuyết phục của ngài. Hoa Khang chúng tôi luôn lấy danh dự làm đầu, tin tưởng điểm ấy ngài rất rõ ràng."

Khách hàng không ngốc, nghe ra ý ở ngoài lời trong lời gã.

Vứt ra một điều kiện hấp dẫn như vậy ra, hắn còn có thể không nhả ra sao.

Ngày hôm sau, chị Vương nói tin tức tốt này cho Tôn Hàm.

Tôn Hàm im lặng ngồi trong phòng làm việc hút hết một điếu thuốc, sau đó bấm điện thoại cho Hứa Huy.

Nửa giờ sau, Hứa Huy thái độ thản nhiên đứng trước mặt y.

“Cảm ơn sự chăm sóc của ngài trong khoảng thời gian này, đây sẽ là trợ giúp lớn trong quá trình tìm việc sau này của tôi." Nói xong gã lễ phép cúi người.

Tôn Hàm cũng không nghĩ gã tích cực làm chuyện này thật sự chỉ là vì giải quyết hậu quả, khi đang kiên trì nghĩ đến bao giờ gã sẽ kéo cái mặt nạ làm bộ làm tịch này xuống, Hứa Huy đã chạy ra tới cửa.

Tôn Hàm bại trận, gọi gã lại, “Được rồi, chuyện này coi như xong, sau này không cho phép có loại sơ sẩy này nữa."

Hứa Huy đầu tiên là sửng sốt, sau đó cúi đầu, nắm tay đặt trước ngực hung hăng nắm chặt một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười hưng phấn, “Yes!"

Một động tác mang tính trẻ con như thế lại làm Tôn Hàm giật mình.

Hứa Huy cũng thấy hơi ngại ngùng, ngẩng đầu nhìn Tôn Hàm, xấu hổ cười cười: “Sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn, nếu không có việc gì, tôi đi ra ngoài làm việc trước."

Sau khi Hứa Huy đi ra khỏi văn phòng, Tôn Hàm nhìn xuyên qua cửa thủy tinh nhìn về phía Hứa Huy đang vui vẻ xoay mấy vòng.

Khóe miệng không tự giác bị tác động, cũng nở nụ cười theo.

Sau lần vô tình gặp được ở bệnh viện đó, Ngô Cảnh An lại đến thăm Lâm Giai Giai vài lần.Ở loại thời điểm này còn có thể thường đến thăm Giai Giai, trong lòng cụ bà thầm cảm kích, cũng coi anh như người đáng tin cậy dựa vào, không giữ lại gì mà kể lại cuộc sống của con gái mình vài năm nay cho anh nghe.

Cụ bà là mẹ Lâm Giai Giai, sau khi rời khỏi nhà máy điện, Lâm Giai Giai trở về quê, sau khi sinh đứa trẻ hai tháng liền một mình đi thành phố Y.

Ở đó quen một người đàn ông có tiền, sau một thời gian hai người yêu nhau, vợ người đàn ông kia tìm tới cửa đánh cô một trận, mà người đàn ông kia chỉ cho cô một khoản tiền bảo cô ăn bồ hòn đừng làm lớn chuyện, người nhà vợ ông ta rất có thế lực, ông ta không có khả năng ly hôn.

Sau đó Lâm Giai Giai lại đến thành phố P, ở đây quen biết người chồng hiện tại, không có nhiều tiền nhưng người cũng không tệ lắm, thời điểm theo đuổi cô hận không thể đào cả tim ra. Lâm Giai Giai có lẽ là thật sự muốn ổn định, liền kết hôn với anh ta.

Ban đầu vẫn là không tồi, nhưng sau hai năm, Lâm Giai Giai vẫn không có bầu.

Sắc mặt anh ta liền không dễ nhìn.

Sau đó lại tra ra cô mắc ung thư vú, anh ta tìm không ít tiền cho cô trị nhưng hiệu quả không lớn, hiện tại phát triển đến thời kỳ cuối, tế bào ung thư di căn, ngay cả bác sĩ cũng lắc đầu buông tha, bảo bọn họ về nhà tĩnh dưỡng, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.

Đến đây anh ta liền trở mặt, bỏ mặc mặc kệ.

Mẹ Lâm mang theo đứa trẻ đến đây, ở bệnh viện gặp được Lâm Giai Giai cả người tiều tụy.

Đứa bé ban đầu cũng không thân thiết với cô, trước kia cô một năm cũng chỉ về nhà cũ một lần, đứa bé rất nhanh đã quên mất cô.

Mẹ Lâm đưa tiền trước kia cô kiếm được từ người đàn ông có tiền trước kia cho Lâm Giai Giai, thuê một gian phòng nhỏ ở thành phố P, ở lại chăm sóc cô, thời gian này ở chung, đứa bé cũng càng ngày càng thân thiết với cô, dù sao cũng là mẹ con, đứa bé cũng học theo bạn bè gọi mẹ.

Lâm Giai Giai thương lượng với mẹ, được Ngô Cảnh An hỗ trợ, đưa cô dọn đến chỗ trọ, chờ đợi bước chân tử thần.

Khí sắc Lâm Giai Giai ngày càng kém, đau đớn vẫn luôn tra tấn cô, thường thường còn sẽ nói mê sảng.

Nửa tháng sau gặp mặt, cô đã không còn có thể xuống giường.

Khi Ngô Cảnh An đến gặp cô thường nói chút chuyện thú vị trong nhà máy điện trước kia, ví như từng có bao nhiêu nam công nhân thầm mến cô, có người thậm chí vì để cô ưu ái liếc mắt một cái, đốt hơn ngàn ngọn nến dưới lầu ký túc xá của cô, rước lấy trách cứ cùng phạt tiền của quản lý ký túc xá.

Lâm Giai Giai vẫn luôn bị anh đùa cười, những chuyện đó giống như đã phát sinh từ đời trước, nhưng những người Ngô Cảnh An nói, cô đều nhớ rõ.

Bé trai tên gọi Lâm Kha, ngày thường khỏe mạnh kháu khỉnh rất được người thích, bé luôn thích ôm đầu mẹ cọ cọ.

“Mẹ, mẹ có đau hay không, đau thì gọi con một tiếng, con hôn mẹ một cái mẹ sẽ không đau nữa."

Cụ bà quay lưng đi lau nước mắt, bà lo lắng nhất chính là đứa bé này, thân thể mình cũng càng ngày càng kém, Giai Giai mất, lỡ như mình có chuyện gì ngoài ý muốn, đứa nhỏ này nên làm cái gì bây giờ.Ngô Cảnh An lúc thời tiết tốt sẽ giúp Lâm Giai Giai đẩy xe lăn ra ngoài phơi nắng.

Ngày đó, Lâm Giai Giai hàn huyên với anh rất nhiều.

Cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh, cũng chưa từng nghĩ anh sẽ nhiều lần đến thăm mình. Bọn họ chưa bao giờ là bạn bè, nhưng người bầu bạn bên cô ở đoạn cuối sinh mệnh lại là Ngô Cảnh An.

Ngô Cảnh An cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại Lâm Giai Giai, cũng không nghĩ tới mình còn có thể coi cô là bạn.

Quan hệ của bọn họ chỉ là quen biết, anh dù thế nào cũng không thể bỏ được mọt người bạn sắp rời khỏi nhân thế.

Lâm Giai Giai nhắc tới Hứa Huy, Ngô Cảnh An theo bản năng im lặng.

Lâm Giai Giai nheo mắt cảm thụ cơn gió nhẹ lại cực nóng của tháng năm thỉnh thoảng thổi qua, “Còn nhớ rõ, lúc trước, tuy rằng, Hứa Huy, là đang theo đuổi tôi, nhưng, hình như, quan hệ của hai anh, còn tốt hơn. Có đôi khi, hắn, sẽ không tự giác, tán gẫu đến anh, hỏi, rất nhiều, chuyện về anh. Các anh, hiện tại, còn liên hệ không?"

Ngô Cảnh An lắc lắc đầu, Lâm Giai Giai nhẹ nhàng cười cười, “Không biết, hiện tại, hắn, có phải, đã kết hôn, rồi không. Ngẫm lại, thật là, có chút, hối hận mà."

Trong lòng Ngô Cảnh An như bị rạch một vết dao, đau đớn chảy xuôi theo máu.

Hứa Huy, đó là một cái tên không thể đụng vào, một đoạn quá khứ không thể hồi tưởng lại.

Bọn họ, đã trở về thế giới từng người, sau này, không thể cùng xuất hiện nữa.

Vài ngày sau, khi Ngô Cảnh An nghỉ cuối tuần đến thăm Lâm Giai Giai, cô đã ở vào trạng thái bán hôn mê.

Bác sĩ ở trên hành lang nói với mẹ Lâm nói cô chỉ còn mấy ngày hôm nay nữa, bà cụ đưa tay che nửa bên mặt khóc nức nở.

Ngô Cảnh An đi vào phòng bệnh, thấy Lâm Kha đang đứng bên giường bệnh hết sức chuyên chú vẽ, trên bức vẽ có ba người nhỏ cơ hồ giống nhau như đúc, Lâm Kha đưa bức vẽ tới trước mặt mẹ, “Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh chưa, mau xem bức vẽ của con đi, có mẹ, có bà ngoại, còn có con."

Mặc kệ Lâm Kha gọi như thế nào, Lâm Giai Giai cũng không tỉnh lại.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại