Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 99

̉M TRA

La Tiểu Lâu liếc nhìn Lucca, không nói gì. Lucca về sau trong câu lạc bộ quả thực trở thành chuột qua đường, thứ hạng so với La Tiểu Lâu thế nào không rõ, nhưng thành tích huấn luyện sau đó của hắn tuyệt đối không bằng cậu. Vì thế, huấn luyện viên Lạc Kỳ của La Tiểu Lâu đã đặc biệt làm điều tra.

nguyên văn 过街老鼠, ý chỉ bọn xấu đáng căm giận.

Sau đó học viên của Lạc Kỳ trở nên đông đảo, nhưng ông vẫn đối đãi với La Tiểu Lâu trước sau như một, ngày nào cũng đến xem cậu huấn luyện, mỗi tuần đều tiến hành giai đoạn kiểm tra.

La Tiểu Lâu cũng không giống các chiến binh cơ giáp khác, đến trình độ nhất định thì sẽ không cần huấn luyện viên nữa mà tự luyện tập. Nhưng cậu vẫn trao đổi vui vẻ với Lạc Kỳ, gặp phải vấn đề nan giải sẽ nhờ Lạc Kỳ đưa ra ý kiến, lúc đó, La Tiểu Lâu giống như học sinh tiểu học tín nhiệm thầy giáo, mù quáng tin tưởng Lạc Kỳ.

Việc đó và việc La Tiểu Lâu không xuất thân từ chiến binh cơ giáp chính quy có liên quan rất nhiều, cậu vẫn không có tự tin —— Sự thực chứng minh, lời khuyên của Lạc Kỳ đã mang lại cho cậu trên 90% độ chính xác và hữu hiệu. So với học viên khác, Lạc Kỳ đương nhiên yêu mến La Tiểu Lâu hơn. Song song, Lạc Kỳ cũng là người duy nhất biết thực lực thực sự của cậu.

Bởi vậy, La Tiểu Lâu tuyệt nhiên chẳng e ngại sự uy hiếp của Lucca, cậu chú ý quan sát hai đối thủ khác hơn. Tuyển thủ hôm nay khác với tuyển thủ hôm qua, chí ít tất cả mọi người đều phải đánh bại hai người khác mới có thể đứng ở đây.

Số tuyển thủ tham gia giải thi đấu cơ giáp nguyên bản gần 8,000 người, tới hôm nay chỉ còn lại chưa đến 4,000 người. Một nửa còn lại này, hoặc có thực lực, hoặc là số may, nhưng trình độ tổng thể cao hơn một bậc so với ngày hôm qua.

Hai người khác, một thanh niên nho nhã đang cười tủm tỉm xem quảng cáo trên màn hình điện tử, người còn lại là một thanh niên tóc rẽ ngôi, mặt mũi cực xấu, đang thản nhiên quan sát người xung quanh, sau khi đụng phải đường nhìn của La Tiểu Lâu, bèn cấp tốc tránh đi. Lucca thì lại cố ý ngồi đối diện với La Tiểu Lâu, ánh mắt mang theo vẻ ác ý và sự điên cuồng nào đó mà nhìn chòng chọc La Tiểu Lâu.

“Tôi xem xét suy diễn giúp cậu một phen, hôm nay cậu chắc chắn có thể thăng cấp." 125 thề thốt son sắt trong đầu La Tiểu Lâu, “Con gián khẳng định sẽ bại dưới tay cậu. Người rẽ đầu ngôi bên kia… Diện mạo thực sự rất không phù hợp, cậu nhất định sẽ thắng."

La Tiểu Lâu mệt mỏi quay đầu đi, này, mày dựa vào đâu thế hả, trọng điểm phải là đoạn giữa bị lược bỏ kia chứ, chẳng lẽ tướng mạo với thắng thua có liên quan với nhau hả… Còn nữa, con gián là ai?

“Tôi đặt cho hắn cái tên mới, tôi đã sàng lọc từ ngôn ngữ địa cầu cổ đó, cái tên đó phù hợp nhất với tính tình của hắn." 125 hân hoan hô hô nói, từ sau lần bị Lucca giẫm đuôi trước, mỗi lần thấy hắn là 125 lại chế giễu khinh bỉ đủ kiểu, La Tiểu Lâu riết thành quen.

Màn hình điện tử nhanh chóng hiển thị tên hai người, “Lucca vs 521."

Khóe miệng La Tiểu Lâu run rẩy, thấy nụ cười quái đản kỳ lạ của Lucca đối diện. Trong lòng không khỏi căm giận, chẳng nhẽ thứ tự đối chiến có thể bị sóng điện não của người ảnh hưởng, tại sao người thứ nhất lại là tên kia.

Lucca lập tức đứng dậy, nhìn La Tiểu Lâu bằng con mắt châm chọc và thù hằn, sau đó mới xoay người đi nhanh ra ngoài.

Ánh mắt ẩm ướt lạnh lẽo giống loài bò sát này khiến La Tiểu Lâu cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cậu vẫn bình tĩnh đi ra ngoài. Cậu đã nỗ lực nhiều như vậy, vậy nên rất tự tin.

Khi đi ra La Tiểu Lâu không khỏi bất ngờ, nhanh như thế mà Lucca đã vào khoang điều khiển, nếu đây là sách lược hắn muốn nhắm vào cậu, thật ra cũng có chút lý lẽ, La Tiểu Lâu thế nào cũng được, nhưng tốc độ lên cơ giáp quá chậm. Tuy cậu vẫn đang rèn luyện thể lực, nhưng vẫn kém hơn một chút so với người khác.

La Tiểu Lâu giơ tay chạm lên chiếc vòng cổ trước ngực, trong nháy mắt triệu tập 125, cậu bỗng nhiên cảm thấy phía bên phải cổ mình hơi tê rần, ngay sau đó là một trận ớn lạnh giá buốt. La Tiểu Lâu sững sờ, giơ tay chạm vào. Sau đó, cậu kinh ngạc phát hiện, ngón tay không theo đúng ý định của cậu là đặt lên cổ, mà vẫn duy trì tư thế hướng về phía 125 không nhúc nhích, thời gian quá dài, trái lại càng thêm quái dị.

Ngay sau đó, La Tiểu Lâu kinh hoảng phát hiện, không chỉ ngón tay, mà toàn thân trên dưới của cậu cũng không thể cử động được. Vừa nãy, nhất định là mưu tính của Lucca! Nhưng hiện tại, cậu thậm chí không thể xoay người nhìn xem Lucca đang làm gì.

Đầu óc La Tiểu Lâu trống rỗng vài giây, sau đó cậu liều mạng tỉnh táo lại, phân tích tình huống hiện tại.

Không chiến mà bại, La Tiểu Lâu chán nản ý thức được kết quả, cậu sẽ thua ngay lập tức. Hơn nữa, cậu không biết hắn rốt cuộc có chiêu trò gì, liệu trận đấu của ngày hôm nay cũng không thể tham gia? Hiện tại, cậu nên làm gì đây?

Trong khoang điều khiển của chiếc cơ giáp màu nâu, Lucca nhìn La Tiểu Lâu với vẻ ác ý nhất mà cười nhạo cậu, thằng oắt con vừa nhìn là đã thấy yếu như gà rồi, vậy mà dám làm hắn mất mặt như thế. Đáng hận nhất chính là, con đường tiền tài sau đó của hắn đã bị cắt đứt, hắn quả thực hận không thể giết La Tiểu Lâu. Không, giết nó quá đơn giản, có lẽ phải khiến nó cảm nhận nỗi thống khổ cực hạn này, sợ hãi, khóc lóc và tuyệt vọng, khiến nó không thể ngóc đầu lên nổi giữa những tiếng cười nhạo của mọi người, sau đó ——

Lucca sốt ruột nhìn trừng trừng dáng người cứng đờ đối diện kia, hắn sẽ biến tất cả điều trên thành hiện thực ngay tức khắc. Hắn đã lên kế hoạch trả thù thằng oắt con kia từ lâu, có điều hiện tại là kế hoạch trước thời hạn.

Chỉ là, dùng thứ kia hạ một người, đó chính là thứ hắn cố ý chuẩn bị để có thể lọt vào top 50. Thứ này rất quý, hắn chuẩn bị ba cái, phải vay mượn một ít tiền mới mua được về. Mới ngày thứ hai không nên lãng phí, nhưng khi thấy thằng oắt con kia, hắn thực sự không nhịn được. Hơn nữa, Lucca cắn răng, hắn không muốn thừa nhận, cho đến bây giờ hắn cũng không dám chắc liệu có thể thắng La Tiểu Lâu được hay không.

Như vậy, hiện tại bắt đầu cho nó nếm thử chút chuyện vui, năm phút, hắn phải lợi dụng khoảng thời gian này mà chơi đùa nó thật vui, khuôn mặt Lucca lộ ra nụ cười méo mó.

La Tiểu Lâu nghe thấy âm thanh phát sinh từ sự chuyển động của chiếc cơ giáp khổng lồ phía sau, hai chân cậu cảm nhận được rung động của mặt đất. La Tiểu Lâu gian nan giương mắt nhìn về phía 125, không nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt diễn đạt ý tứ của mình, trong mắt càng lúc càng tăng thêm vẻ lo lắng. Hiện tại cậu không chỉ toàn thân chết lặng, mà còn xuất hiện thêm cả triệu chứng vừa ngứa ngáy vừa đau buốt. Khắp người càng ngày càng khó chịu, tên đê tiện kia rốt cuộc dùng thứ gì vậy?

Ánh mắt của chiếc cơ giáp màu lam đậm có gì đó chợt lóe lên, sau đó một lực hút từ bên trong nó tuôn ra, thân thể cứng ngắc của La Tiểu Lâu chầm chậm di chuyển về phía chiếc cơ giáp với một tư thế kỳ quái, trong toàn bộ quá trình, tư thế của cậu căn bản không thay đổi chút nào.

Giây phút tay La Tiểu Lâu chạm vào, chiếc cơ giáp màu lam đậm liền quỳ gối xuống, chìa tay nâng cậu lên vai, đưa vào khoang điều khiển. Cơ giáp cao cấp có thể thông qua kiểm soát đơn giản của chủ nhân mà tự di chuyển. Bởi vậy, cho dù có bị quay lại bằng camera, cũng không có chỗ nào khả nghi.

Nhưng có điều, người khác không biết, Lucca lại biết, hắn kinh ngạc trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu vào khoang điều khiển, kêu lên: “Chuyện đó không thể được!" La Tiểu Lâu chắc chắn không có khả năng di chuyển, càng đừng nói đến việc kiểm soát cơ giáp, rốt cuộc nó làm như thế nào để vào khoang điều khiển?

Khắp người La Tiểu Lâu mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi, ngã xuống ghế ngồi, nghe 125 nói: “Đừng hoảng hốt, tôi kiểm tra cậu trước."

Một cây kim tiêm từ bên cạnh xuất hiện, rút máu từ cánh tay La Tiểu Lâu. Mười giây sau, 125 nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Là Băng Phấn loại 02."

Nếu không phải không thể cử động, La Tiểu Lâu quả thực đã đau buốt đến mức bò lăn ra đất rồi. Mà hiện tại, cậu đang co lại trên ghế, mồ hôi lạnh trên đầu không ngừng rơi xuống. Cuối cùng, La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, ý thức nguyên lực trên người không bị khống chế tản ra khắp khoang điều khiển.

Loại Băng Phấn này là sao?

“Nói đúng ra, loại Băng Phấn 02 này đã được cải tạo, bên trong pha trộn thuốc kích thích với thuốc ức chế. Loại thuốc ức chế này sẽ tồn tại trong cơ thể cậu không quá năm phút đồng hồ. Sau năm phút đó, hắn đã thắng rồi. Mà khi đối chiến xong ra ngoài kiểm tra thân thể, sẽ phát hiện ra trong cơ thể cậu chỉ có thuốc kích thích." 125 nói.

Vậy phải làm sao? Hiện tại cậu quả thức rất thống khổ, không thể cử động, tuyệt nhiên không có cách chiến đấu.

“Đau sao? Quả nhiên thứ này có ảnh hưởng với cậu."

Bấy giờ La Tiểu Lâu mới phát hiện, 125 đang đối thoại với mình, mặc dù cậu không mở miệng, “Chuyện gì vậy? Mày biết tao đang nghĩ gì ư?"

125 dùng một chiếc khăn mặt trông cực kỳ quen mắt lau mồ hôi trên trán cho La Tiểu Lâu, hừ một tiếng: “Là cậu trong ý thức đối thoại với tôi, cậu đã có thể làm thế từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội thôi, sau này chúng ta trao đổi sẽ càng tiện hơn."

“… Vậy bước tiếp theo phải làm gì? Tao không thể không nói, tao sắp không chịu được nữa rồi." Sắc mặt La Tiểu Lâu càng ngày càng tái nhợt, nói thật, tuy cậu sợ đau, sức nhẫn nại rất lớn, nhưng hiện tại cậu gần như bị cảm đau đớn này hành hạ khắp người đến phát điên. Cậu muốn lăn lộn, muốn cảm giác khác phân tán nỗi đau, cậu muốn gào lên, nhưng cả người cứng ngắc tưởng chừng như không phải cơ thể cậu, tiếng nói quẩn quanh ở cổ họng, lại khó chịu lộn trở về lồng ngực, càng thêm khó chịu. La Tiểu Lâu chỉ có thể co rụt vào ghế mà run rẩy toàn thân.

Mà nỗi thống khổ kinh khủng không chỉ có như vậy, cho dù năm phút sau cậu không còn đau nữa, trước khi vào và sau khi rời khỏi trận đấu đều phải tiến hành kiểm tra sức khỏe, đến lúc đó phát hiện ra trong thân thể cậu có chứa thành phần thuốc kích thích, ít nhất trong vòng năm năm, cậu không được phép tham gia thi đấu cơ giáp. Mà năm năm sau, cậu đã không thể tham gia giải thi đấu dành cho sinh viên này rồi.

Cho dù sau đó trở lại, hồ sơ đã ghi lại, coi như cậu thân bại danh liệt. Tên Lucca này, thực sự là lòng dạ độc ác.

Vẻ thống khổ trên gương mặt La Tiểu Lâu càng lúc càng đậm hơn, cậu bỗng nhiên mở mắt, há miệng, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Tay từ từ mà gian nan nắm thành quyền, dưới cơn đau đơn cực độ, ý thức nguyên lực trong thân thể La Tiểu Lâu ầm ầm tản ra, không ngừng tràn ngập khoang điều khiển.

Đúng lúc này, màn hình trước mặt La Tiểu Lâu bỗng nhiên xuất hiện hạng mục lựa chọn: Có chọn ý thức nguyên lực điều khiển hay không?

Ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu dường như không bị khống chế như cơ thể, cậu lập tức chọn có. Có lẽ những ý thức nguyên lực đó là do cậu khống chế, hoặc có lẽ lựa chọn của nó (125) cũng chính là điều La Tiểu Lâu muốn trong lòng.

125 lại không thấy lạc quan, “Nguy rồi, loại Băng Phấn này có ảnh hưởng tới thân thể của cậu, cậu có thể phải biến thân."

Dây cung đang kéo căng trong lòng La Tiểu Lâu bỗng đứt phựt, sau đó cậu mất đi ý thức.

Tuy không cảm nhận được điều gì, nhưng cơn thống khổ dường như vẫn làm bạn với cậu, bi thảm nhất chính là, cậu tuyệt nhiên không thể tránh thoát. Không biết qua bao lâu, nỗi thống khổ luôn tồn tại trong cơn mộng mị rốt cục cũng phân tán.

La Tiểu Lâu chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi cực độ. Cậu đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?" Tiếng nói khàn khàn, vừa nói ra, chính cậu cũng giật mình.

“Đừng lo lắng baby, kết thúc rồi!" Giọng nói của 125 tràn đầy sự vui mừng, nó đo nhiệt độ cơ thể giúp cậu, sau khi kiểm tra máu, liền kích động mà nói: “Vừa nãy cậu gần như đã hoàn thành biến thân, thật sự là hết sẩy, quá đẹp. Tuy vẫn là thú non, đương nhiên, dị thú ở tuổi này của cậu kì thực quá nhỏ. Nhưng rất đẹp, cả tôi cũng phải đổ!"

Cả mày cũng phải đổ, chẳng lẽ là thành Bá Vương Long màu đỏ sao…

“Khoan đã —— mày nói, tao hoàn toàn biến thân?" Sắc mặt La Tiểu Lâu trắng nhợt, miệng khô khốc: “Vậy tao có thể trở lại không?" Cậu đã làm tốt việc giấu diếm thân phận cả đời, dự định sống cùng Nguyên Tích, nhưng gặp phải tình huống bất ngờ này, phải làm như thế nào cho xong đây.

“Ờ, có điều cậu đã biến trở lại rồi. Hơn nữa, vì nguyên nhân thân thể, thành phần thuốc kích thích trong người cậu đã hoàn toàn biến mất. Bởi thế, dù cậu có ra ngoài kiểm tra, cũng không hề ảnh hưởng. Cậu đương nhiên có thể ở lại, nhưng tôi không thể không nói —— là một dị thú, cậu, cậu không thể sa vào sắc đẹp…" 125 lắp bắp chỉ ra.

La Tiểu Lâu vật lộn ngồi dậy, nhìn về phía màn hình, sau đó giật mình há hốc miệng.

Trên sân đấu, đã không còn chiếc cơ giáp màu nâu nào nữa.

Chỉ có những mảnh linh kiện cơ giáp vỡ vụn rơi lả tả khắp nơi, La Tiểu Lâu lập tức nhận ra, đó là cơ giáp của Lucca. Mà khán giả trong phòng cũng đang choáng váng nhìn cậu, tên tên tên kia rốt cuộc làm gì vậy? Lẽ nào hắn muốn phân thây Lucca?

“Tuy rất đáng tiếc, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, nếu cậu không nhấc chân lên, chúng ta không thể chuẩn bị trốn thoát ngon lành đâu." 125 chán nản nói.

Lần này La Tiểu Lâu chuyển góc nhìn xuống dưới chân, một khoang thoát hiểm hình chữ nhật đang được 125 dẫm dưới chân, ngón tay La Tiểu Lâu khẽ cử động, chiếc cơ giáp màu lam lập tức bay vào trong.

Cùng lúc đó, sân thi đấu xuất hiện một đội nhân viện cứu viện.

Bình luận viên cũng tỉnh lại, giọng nói run rẩy hô lên: “Trận thứ sáu trăm linh chín, trận đấu nhóm nhỏ thứ nhất, 521 thắng. Xin lỗi vì sự kinh ngạc của tôi, tuyển thủ 521 thật sự là, ừm, quá mãnh liệt! Mặt khác, vô cùng tiếc nuối, cơ giáp của tuyển thủ Lucca đã nát bấy hỏng hóc, không thể chữa trị."

Cho đến lúc này, khán đài mới bùng nổ tiếng vỗ tay.

Dọc đường đi 125 liên tục phát ra tiếng cười quái đản, đến khi La Tiểu Lâu ngăn lại, nó mới nói: “Khà khà khà, vừa nãy cậu sử dụng ý thức nguyên lực khống chế tôi chiến đấu, mặc dù trên sân có hơi tàn bạo, nhưng rất có khí phách, tôi tôi ——"

La Tiểu Lâu biến sắc, nhét viên đá màu xanh vào lại trong túi áo. Trận đấu tàn bạo, đó không phải là do cậu chiến đấu, lúc đó cậu chẳng hề có chút ý thức nào. Nếu như nói đó là dị thú, liệu có phải sau khi biến thành dị thú, cậu sẽ không còn là mình nữa?

Khi La Tiểu Lâu vào phòng nghỉ, bên trong cực kỳ yên lặng, cậu đi vào ngồi lên ghế sô pha, gục đầu xuống, mới có một đoạn đường ngắn mà chân cậu đã run lẩy bẩy rồi. Tuy không biết biến thành cái gì, làm những gì, nhưng thể xác và tinh thần của cậu đều rất mệt mỏi.

Còn Lucca đã được đưa đến phòng cứu viện, hắn không có cơ giáp dự bị, vậy nên chỉ có thể bỏ trận đấu tiếp theo. Cho dù hôm nay để hắn tiếp tục thi đấu, có lẽ cũng sẽ bị ám ảnh tâm lý thôi.

Bởi vậy, trận đấu của nhóm bọn họ, vô hình trung giảm bớt hai trận.

Thanh niên tóc rẽ ngôi đã không dám nhìn La Tiểu Lâu nữa, chỉ lặng lẽ quan sát thanh niên nho nhã kia.

Khi La Tiểu Lâu cố gắng giữ cho mình không ngã khỏi ghế sô pha, màn hình điện tử xuất hiện hai cái tên: 521 vs Parson.

Tóc rẽ ngôi biến sắc, hắn ta đứng lên nhìn về phía La Tiểu Lâu. Sau khi phát hiện La Tiểu Lâu hoàn toàn không thèm nhìn mình, ngực hắn ta run lên, cuối cùng, hắn cắn răng, ấn nút đỏ.

Hệ thống âm thanh vang lên: Parson bỏ lượt đấu, tự động vào trận tiếp theo, Trang Sinh vs Parson.

Parson tóc rẽ ngôi đưa mắt nhìn anh bạn ưu nhã kia, thỏa mãn mà âm thầm gật đầu, tên này dễ đối phó hơn với thằng điên kia, không khỏi nói: “Xin nhờ anh đây chỉ bảo, có điều trình độ của em thông thường, đến lúc đó nhớ thủ hạ lưu tình."

Anh bạn ưu nhã mỉm cười, đứng lên, nhưng không đi ra cửa, mà lấy một cốc nước nóng từ chiếc bàn bên cạnh đưa đến trước mặt La Tiểu Lâu, nói: “Cậu có khỏe không? Có cần gọi bác sĩ giúp không?"

La Tiểu Lâu mệt mỏi rã rời mở mắt ra, nhận cốc nước nóng, đáp: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi nghỉ ngơi là sẽ khỏe ngay thôi."

Trang Sinh gật đầu, sau đó bước ra cửa.

Còn Parson khi thấy hai người trò chuyện với nhau thì trợn ngược mắt lên, phát hiện lúc La Tiểu Lâu ngẩng đầu lên, sắc mặt cậu tái nhợt, mồ hôi bịn rịn, thì không khỏi hối hận vô cùng, xem ra người này đã đuối sức rồi, biết sớm như vậy thì đã không bỏ lượt đấu với cậu ta rồi, không chừng bây giờ đã thăng cấp thành công rồi.

Mang theo hối hận, Parson đi theo sau Trang Sinh vào sân thi đấu.

Kỳ thực, giây phút Paron bỏ lượt đấu với La Tiểu Lâu kia, cậu đã có thể rời đi rồi. Thắng hai trận, cậu trực tiếp thăng cấp. Chỉ là cậu không muốn dây dưa quá mức, định bụng ngồi ở đây nghỉ ngơi một hồi.

Mà cùng lúc đó, Nguyên Tích sắc mặt sa sầm nhìn chằm chằm thiết bị bên trong cơ giáp, nó vừa biến thành màu lam đậm.

Vùng lân cận xuất hiện dị thú, sóng mãnh liệt như vậy, người của quân đội có lẽ đã tới, thế nên hắn không cần đến? Nguyên Tích buồn bực nhìn đối thủ, quyết định kết thúc trận đấu sớm một chút.

Có cảm giác giống như Nguyên Tích còn có Nguyên Nặc, Nguyệt Thượng và La Thiểu Thiên, mà ở một nơi nào đó, có một người ngồi trong chiếc cơ giáp màu đỏ khẽ kéo khóe miệng lên, “Thực sự là càng ngày càng thú vị." Nói xong thích chí dựa lên ghế điều khiển, đó chính là Thiều Dung.

Lần thứ hai La Tiểu Lâu ngẩng đầu lên, Trang Sinh đã vào. Parson thì không thấy, có lẽ là đi chữa trị cơ giáp. Trang Sinh nhìn La Tiểu Lâu sắc mặt tái nhợt, vừa cười vừa nói: “Trận tiếp theo của chúng ta không cần phải đấu nữa, đương nhiên, nếu không phải thân thể cậu không khỏe, thì tôi rất chờ mong."

La Tiểu Lâu mệt mỏi gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, khi chưa bước ra khỏi cửa, cửa đã được mở ra, có người bước vào.

Trang Sinh phía sau ngẩn người, nhìn La Tiểu Lâu đứng vất vả, vội tiến lên vài bước, hỏi: “Xin hỏi, có chuyện gì vậy?"

Đi đầu là một người trung niên xụ mặt, ông nhìn thẳng về phía La Tiểu Lâu, nói: “Là 521 phải không, có người báo trong lúc thi đấu cậu dùng thuốc kích thích, xin mời phối hợp với chúng tôi đi làm kiểm tra để sáng tỏ."

Khóe miệng La Tiểu Lâu giương lên, nhẹ giọng: “Vậy nhanh lên một chút, tôi muốn về ngủ ngay lập tức." Nghĩ lại cũng biết thừa kẻ trình báo là ai, tên kia thật đúng là không từ bỏ ý định.

Người trung niên dẫn đầu nhìn La Tiểu Lâu không hề có chút chột dạ nào, ánh mắt chợt lóe lên, bảo những người khác bắt đầu dìu La Tiểu Lâu, đi ra ngoài.

Sau khi vào phòng kiểm tra, bên trong đã có một vài tuyển thủ thi đấu đang kiểm tra. Sau khỉ cởi quần áo, La Tiểu Lâu buồn bực, hôm qua uống say, cũng chẳng biết bị Nguyên Tích giày vò bao lâu, trên người không ít vết đỏ, người tinh mắt vừa nhìn là biết đó là chuyện gì.

Sắc mặt La Tiểu Lâu một hồi hết đỏ rồi lại trắng, cho đến khi người bên ngoài giục, cậu mới cắn răng khoác áo choàng. Sau đó, La Tiểu Lâu được đưa vào bên trong.

Thấy máy móc lạnh lẽo trước mặt, La Tiểu Lâu nhíu mày, nằm xuống.

Cái máy phía trên từ từ áp xuống, La Tiểu Lâu hít sâu một hơi, đè nén kích động chạy trốn, chậm chạp nhắm mắt lại. Trong lòng lẩm nhẩm không có việc gì không có việc gì, tay chân đều đã bị khống chế, rồi cánh tay bắt đầu tê rần.

Vì tối om om, lòng La Tiểu Lâu bắt đầu hốt hoảng thì cái máy đã kéo ra.

La Tiểu Lâu được đỡ dậy, người trung niên cầm máy kiểm tra chỉ nhìn qua một chốc, sau nói với cậu: “Không có việc gì, cậu có thể đi rồi."

La Tiểu Lâu đang định ra khỏi phòng kiểm tra lấy áo choàng mặc lại, nghe thấy câu này, bèn thuận miệng hỏi: “Đối thủ kia, vì trước đây chúng tôi có chút mâu thuẫn, nên việc hắn ta trình báo tôi cũng không ngạc nhiên. Có điều, cảm ơn các ông đã giúp tôi chứng minh trong sạch."

Nhìn La Tiểu Lâu đi xa, trợ thủ mặc y phục màu trắng phía sau người trung niên hỏi: “Người kia còn nói cơ giáp của vị tuyển thủ này cũng có vấn đề, chúng ta có phải kiểm tra không?"

Người ở giữa phất tay: “Tôi đã kiểm tra lần đầu rồi, không có vấn đề, cậu chú ý người tên Lucca kia, kiểm tra triệt để hắn đi."

Trợ thủ gật đầu, so sánh cậu thanh niên vừa nãy với Lucca, vừa nhìn thì thấy dễ mến hơn. Hơn nữa, khi mới cởi quần áo để kiểm tra, cậu ta lại còn đỏ mặt. Bất quá cả người toàn dấu hôn, đúng là kịch liệt quá xá. Nghĩ tới đây, trợ thủ cười cười đến phòng cứu viện.

La Tiểu Lâu trở về phòng thay đồ, cởi chiếc áo choàng duy nhất xuống, bởi vì tiếp xúc với đủ loại máy móc, lại còn mồ hôi chảy liên tục lúc thi đấu, trên người dính dớp khó chịu, La Tiểu Lâu liền vọt thẳng vào bên trong tắm rửa.

Khi La Tiểu Lâu hông quấn khăn vào lại phòng thay đồ, cậu bỗng phát hiện La Thiểu Thiên tóc trắng kiêu ngạo đang đứng cạnh ngăn tủ bên cạnh.

La Tiểu Lâu sững sờ một hồi, sau mới phản ứng, hiện tại cậu đang hóa trang, La Thiểu Thiên sẽ không thể nhận ra.

Bi kịch chính là La Thiểu Thiên đã nhận ra đường nhìn của La Tiểu Lâu, quay sang nhìn lại, ánh mắt lạnh buốt ấy, nếu có thực thể, La Tiểu Lâu sẽ tức khắc cảm thấy thân thể lộ ra ngoài đều lạnh lẽo.

La Tiểu Lâu ý thức được mình thất lễ, vội dời tầm mắt, nhưng La Thiểu Thiên lại chẳng biết tự giác, cậu ta thậm chí còn tựa lên cửa tủ, bắt đầu quan sát La Tiểu Lâu. (dê!!!)

La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn La Thiểu Thiên, gì vậy ông nội, cơ mà —— cậu còn chẳng dám gào thét với cậu ta, bởi vì giọng nói của cậu sẽ bị lộ tẩy.

La Tiểu Lâu dứt khoát xoay người đi, tay bên hông do dự một hồi, sau đó cấp tốc tháo khăn, dưới ánh mắt lạnh buốt sắc bén đằng sau, thay quần áo một lèo. (thằng dê, dê dê dê!!!!)

Sau đó, La Tiểu Lâu không nhìn La Thiểu Thiên nữa, bước nhanh ra ngoài.

Hôm nay còn sớm hơn hôm qua, vừa mới 10h30, chưa đến bữa trưa, La Tiểu Lâu tìm một gian phòng bí mật, vào hóa trang, rồi chạy về phòng trọ ngủ một giấc. Vì váng đầu, La Tiểu Lâu không nhìn rõ, kéo chăn ngủ liền.

Khi Nguyên Tích trở về thì phát hiện La Tiểu Lâu đang quấn chăn thản nhiên ngủ. Cả người đều chui vào ổ chăn, chỉ chừa ra cái đầu. Nhìn La Tiểu Lâu ngon giấc, tâm trạng buồn bực ban sáng của Nguyên Tích bỗng nhiên trầm tĩnh lại.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại