Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 81: Tranh cãi…
Nguyên Tích mặt đỏ bừng bừng, cứ trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu như vậy, há mỏ mấy lần mà đơ đơ không nói được câu nào.
125 chả vờ ngủ sốt ruột đến độ đuôi đập đập. La Tiểu Lâu lại càng không thức thời hơn, hồi hộp, ngây người nhìn chằm chằm Nguyên Tích, hỏi thêm lần nữa: “Em thích anh, anh có bằng lòng ở bên em không? Bằng lòng không?"
Mặt Nguyên Tích gần như mất sạch máu, cuối cùng hắn quát lên: “Nói, nói cái gì thế hả! Em thích anh?! Anh —— anh đương nhiên biết em thích anh rồi! Khụ khụ, ý của anh là, anh anh bằng lòng!" Lời nói có phần nghiến răng nghiến lợi.
Đang dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng, 125 nghe thấy câu tỏ tình và câu trả lời như vậy mà chấn động toàn thân, muốn hộc máu, nằm chết đứ đứ.
La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nên để lại một ấn tượng tốt với đối phương vừa xác định quan hệ.
Nhưng hóa ra việc xử lý chuyện tình cảm như thế này không phải là sở trường của cậu, Kiều Toa tùy tiện cũng chẳng cần cậu lấy lòng, trái lại thường xuyên chế nhạo cậu căn bản không hiểu gì về tình yêu và hôn nhân —— Thực chất, cả cậu và Kiều Toa đều không hiểu biết, mà hiện tại để lấy lòng Nguyên Tích, cậu cảm thấy thực sự có chút khó xử, lẽ nào bây giờ lại chạy xuống phòng bếp mang một con cá lên chăng…
Vừa rối rắm suy nghĩ, La Tiểu Lâu vừa ngẩng đầu lên nhìn kỹ Nguyên Tích, đôi mắt đen nhánh, mái tóc ngắn gọn gàng, khóe môi khẽ nhếch, làn da trắng nõn, tướng mạo hoàn mỹ thường hay vô ý thức tỏa ra tia sắc bén, khiến mọi người không dám chú ý —— Trong đó hiển nhiên không bao gồm La Tiểu Lâu thiếu hụt căn nguyên, cậu mê muội ngắm nghía khuôn mặt anh tuấn của người yêu, dù Nguyên Tích chỉ đang mặc đồng phục của học viện St. Miro, nhưng vẫn sản sinh ra một khí thế khiến người khác phải tôn thờ con người cao cao tại thượng này.
Đưa mắt xuống dưới, vẫn là bộ y phục có khuy áo đặc trưng của lớp 1 khoa cơ giáp, càng làm cho Nguyên Tích tỏa ra một luồng mỹ cảm cấm dục —— Thật đúng là ảo giác, La Tiểu Lâu hiểu rõ bản thân mình nhất.
Chờ chút, khuy áo đặc trưng. La Tiểu Lâu cười khan một tiếng, tay đang nắm cổ áo của Nguyên Tích liền buông lơi để che giấu đi hình ảnh bà vợ hung dữ tra hỏi ông chồng vượt quá quy củ vừa rồi của mình. La Tiểu Lâu còn vỗ nhẹ giúp Nguyên Tích, vuốt lại nếp nhăn bị nắm chặt.
“Thật không, anh đồng ý? Vậy thì thật là tốt. Sau này chúng ta có thể — ừm, chỉ cần những lúc cần thiết khiêm nhường cho nhau một chút — thì có thể sống thật hạnh phúc bên nhau. Anh xem, chúng ta thậm chí chẳng cần phải nhận con nuôi mà vẫn có thể trở thành một nhà ba người." La Tiểu Lâu vui mừng nói.
Nguyên Tích thuận theo mà rũ mắt xuống, kéo La Tiểu Lâu vào lòng mình, vừa lúc trông thấy xương quai xanh xinh đẹp lộ ra dưới chiếc áo ngủ để mở cổ áo, ánh mắt lập tức tối sầm, nhưng lại bị lời nói của cậu thu hút sự chú ý, sau đó nhíu mày chỉ lên giường: “Một nhà ba người, ý em là nó á?"
La Tiểu Lâu cũng quay lại nhìn, đúng lúc thấy 125 đang vểnh đuổi cất bước xuống giường để lẻn ra ngoài, bị Nguyên Tích nhắc tới, nó lập tức nhào xuống ôm hôn túi bụi cái sàn nhà.
“À ừm, đúng vậy, tuy hình dạng hơi kém xíu xiu, nhưng rất khỏe mạnh." La Tiểu Lâu cảm nhận sâu đậm mình giống như một phụ huynh ủy khúc cầu toàn đang đỡ lời cho đứa con ghẻ.
nguyên văn 委曲求全, có nghĩa là miễn cưỡng nhân nhượng người khác, hòng để bảo toàn (giữ tròn, duy trì, vv…) lợi ích, cũng chỉ vì lấy đại cục làm trọng mà nhượng bộ.
Nguyên Tích nhún vai, thấy cánh cửa căn phòng nhỏ biết điều mở ra rồi đóng lại, mới nói: “Chúng ta hoàn toàn có thể có con của mình mà, chờ một chút, chuyện này để sau hãy nói, anh muốn dẫn em về gặp bố mẹ anh, tất nhiên còn có anh nữa rồi. Đợi sau khi họ chấp thuận, bàn bạc ngày tốt, chúng ta có thể cử hành nghi thức." Nói xong câu cuối cùng, Nguyên Tích còn nở một nụ cười ngây ngốc, đảm bảo những người biết hắn sẽ chẳng thể nào tin nổi trên mặt hắn lại có thể xuất hiện nụ cười này.
La Tiểu Lâu trợn mắt, lắp bắp: “Phải, phải đi gặp bố mẹ anh? Sớm quá không, bố mẹ em thì không cần, em cũng gần như là mồ côi rồi. Ah, còn nữa, nghi thức là cái gì vậy?"
Nguyên Tích ngờ vực nhìn La Tiểu Lâu: “Tất nhiên là lễ kết hôn rồi."
Tay La Tiểu Lâu run lên, có cần chỉ trong vòng một ngày mà đã cho cậu kích động bạt vía đến vậy không trời. Cậu cậu thực sự chỉ vừa mới xác định là mình thích con trai thôi, tiếp đó là sẽ kết hôn ngay sao?!
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng trong lòng cũng có chút cảm động, nhìn Nguyên Tích đơn thuần như vậy mà cũng biết chịu trách nhiệm cho tình cảm của hai người, nghĩ đến dài lâu.
La Tiểu Lâu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy, để đảm bảo, chúng ta tối nay sẽ gặp bố mẹ anh, còn hôn lễ thì chờ khi nào chúng ta tốt nghiệp đại học xong thì bàn lại nhé." Sớm như vậy mà đã trói chết hai người cùng một chỗ, ngộ nhỡ Nguyên Tích hối hận, ngày nào cũng phát sinh bạo lực gia đình thì sao…
Nguyên Tích trừng mắt, “Em còn dám một mực từ chối? Chuyện kết hôn đương nhiên là phải càng sớm càng tốt, để em khỏi phải thông đồng với thằng khác sau lưng anh!"
Ngón tay La Tiểu Lâu lại bắt đầu ngứa ngáy, trời ạ, làm sao bây giờ, cậu vừa nỗ lực duy trì hình tượng của mình mà bây giờ đã tan tành rồi, hình như chọc Nguyên Tích rồi nha. Nhưng La Tiểu Lâu vẫn lặng lẽ nhịn xuống, chủ yếu là vì cậu không dám.
La Tiểu Lâu đang suy nghĩ nên thương lượng với Nguyên Tích như thế nào, sau đó mới phát hiện Nguyên Tích càng ngày càng gần, tựa hồ có ý ngã lên giường cùng cậu. La Tiểu Lâu rụt lui lại, bỗng nhiên nhớ ra một việc, mắt liền trợn lên, hỏi: “Ê này, anh không biết ngượng mà còn dám chỉ trích em, cái người bạn thanh mai trúc mã kia của anh là thế nào? Anh cả đêm không về nhà!"
Nguyên Tích dừng lại, kinh ngạc quan sát La Tiểu Lâu tức giận, cũng không nhân nhượng mà nói: “Trường hợp của em tuyệt đối còn nghiêm trọng hơn anh, mà dạy mãi không sửa! Anh đã chịu đủ mấy kẻ vây quanh em rồi!"
La Tiểu Lâu cũng phát cáu, “Đó chỉ là những người bạn bình thường thôi, cái người bạn trúc mã tùy tiện hôn anh kia còn ghê gớm hơn nhiều đấy nhé!"
Nguyên Tích dừng lại, bỗng nhiên nghi hoặc nhìn La Tiểu Lâu, hỏi: “Tại sao em lại biết Nguyệt Thượng hôn anh?"
La Tiểu Lâu nằm trên giường liền cứng đờ, mồ hôi từ trên đầu đã chảy xuống, hỏng rồi, vì một phút kích động mà quên mất tiêu, đúng thật là —— chết vì trai đẹp!
nguyên văn 美色误事 – Mỹ sắc ngộ sự, ‘mỹ sắc’ có nghĩa là sắc đẹp, ‘ngộ sự’ là hỏng việc, nhỡ việc, hiểu nôm na là bị sắc đẹp làm cho hỏng việc.
La Tiểu Lâu hơi run run, ấp a ấp úng, cuối cùng đành lấp liếm: “Em, em chỉ là đi ngang qua thôi."
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu đến nửa ngày, cho đến khi cậu bắt đầu nghĩ làm sao để nói thật thì Nguyên Tích phá tan sự im lặng thâm trầm của cậu, nói: “Hóa ra em còn có thể đi vào trong đó —— lén lút theo dõi anh sao, cũng chịu khó điều tra phết đấy nhỉ? Chuyện đó, nếu em hỏi, anh cũng sẽ nói đúng sự thật cho em biết." Nguyên Tích thấp giọng, tai khẽ giật giật.
La Tiểu Lâu gần như hộc máu, nhưng cậu vẫn cam chịu cái ý nghĩ vì ghen nên mới điên cuồng bám theo ấy —— ôi trời ơi, nếu mà biết sớm sẽ bị quy chụp như thế này thì nên đội mũ đi theo bọn họ luôn, theo dõi xem rốt cục đã làm gì!
“Anh còn không nói, nguyên nhân cả đêm không về nhà ngủ là gì." La Tiểu Lâu nhận thấy mình đã có thể tra hỏi, đồng thời thầm than khóc vì mình đã càng ngày càng thái quá.
“Ừm, cả đêm hôm qua, anh đối chiến với Nguyệt Thượng trong khoang giả thuyết." Nguyên Tích nói xong, suy nghĩ một chút, rồi bổ sung thêm: “Nếu em không hài lòng, anh sẽ bảo cậu ấy không tùy tiện hôn anh nữa. Nhưng em cũng phải thừa nhận đi, em còn quá đáng hơn anh —— bởi vậy, chúng ta phải lập tức kết hôn, em còn gì chưa vừa lòng nữa?!"
Nói xong lời cuối cùng, lửa giận của Nguyên Tích lại bắt đầu bùng lên.
La Tiểu lâu cũng nổi giận đùng đùng mà nạt lại: “Vậy còn anh, anh có tìm được đầu bếp miễn phí, người hầu, công nhân theo giờ, lúc cần thiết còn ngủ cùng anh không, anh còn cái gì chưa thỏa mãn?!"
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu mặc đồ ngủ giương nanh múa vuốt, trong lòng bỗng nhiên cảm động. Giờ khắc này, hắn không hề cảm thấy phiền toái mà là ấm áp, giống bà xã đang trách móc quá. Mặt Nguyên Tích khẽ đỏ, hắn thôi tranh cãi, tiến lên một bước, cũng không cởi quần áo, đè La Tiểu Lâu lên giường.
“Này, này, hôm nay em còn có tiết, anh đừng xé quần áo em ——" Âm thanh yếu ớt của La Tiểu Lâu bị trấn áp.
Nguyên Tích cả đêm không ngủ, nhưng hiện giờ lại đang rất có tinh thần làm một lần, sau đó hắn kéo La Tiểu Lâu ngủ thẳng đến buổi trưa. Lần đầu tiên lên đại học, La Tiểu Lâu vắng mặt, cũng may chỉ là một tiết âm nhạc cổ thưởng thức.
Hai người tỉnh dậy, lại tiếp tục một hồi tranh cãi trên giường. Cuối cùng cả hai đều lùi một bước, chờ sau khi tham gia Giải thi đấu Cơ giáp, nếu Nguyên Tích giành được giải nhất, La Tiểu Lâu sẽ cùng Nguyên Tích về gặp bố mẹ.
“Anh nắm chắc được bao nhiêu phần?" Trên đường đi học, La Tiểu Lâu giả vờ vô tình hỏi.
“Trước đây Nguyệt Thượng đã từng đánh bại anh, lúc đó bọn anh thắng thua qua lại, nhưng em yên tâm, lần này anh sẽ nỗ lực." Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, nói.
Em không lo lắng gì cả, thực sự là…
Sau khi tan học chiều, La Tiểu Lâu thoáng do dự, nhưng vẫn kiên trì đến Hào Quang. Ngày mai là cuối tuần, cậu sẽ đến chỗ Nghiêm đại sư, có thể sẽ không có thời gian để luyện tập nữa.
Vài ngày sau, La Tiểu Lâu vẫn huấn luyện động tác căn bản. Cậu phát hiện, tiến triển của cậu cực kỳ chậm chạp, tốc độ tiến bộ thua xa lúc chế tạo cơ giáp. Chứng kiến học viên lớp 9, lớp 10, La Tiểu Lâu không khỏi hoài nghi liệu có phải bọn Nguyên Tích đã bắt đầu huấn luyện từ nhỏ hay không, thế nên chênh lệch giữa cậu với bọn họ mới lớn đến như vậy.
Sau khi quan sát toàn bộ quá trình luyện tập động tác căn bản của La Tiểu Lâu, 125 đưa ra cho cậu một đề xuất, để cậu dùng một giờ huấn luyện động tác cơ sở, một giờ luyện tập tốc độ, một giờ cuối cùng luyện tập thể lực.
Khi đang nghỉ ngơi, huấn luyện viên Lạc Kỳ vẫn luôn im lặng quan sát La Tiểu Lâu luyện tập đột nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, gia tăng tốc độ luyện tập, tôi đã nói đó là điểm mạnh của cậu. Khi cần thiết sẽ mang đến hiệu quả không tưởng."
Giống y xì đề xuất của 125, La Tiểu Lâu ngay tức khắc liền kính nể huấn luyện viên Lạc Kỳ. Phải biết rằng, tuy tính tình 125 hơi khác thường, nhưng cơ dở dữ liệu của nó thật sự tiên tiến nhất toàn bộ Liên bang, kế hoạch huấn luyện nó đặt ra cũng tuyệt đối phù hợp nhất với cậu.
Lucca và hai gã tay sai xem video La Tiểu Lâu huấn luyện trong phòng huấn luyện công cộng, hắn nhe ra một nụ cười hèn mọn.
Hai gã bên cạnh cũng vừa cười vừa nói: “Nhìn trình độ của cái loại rác rưởi này, muốn thắng anh, quả thực là thiên phương dạ đàm."
nguyên văn 天方夜谈 – ngàn lẻ một đêm, ý nói những chuyện quá hoang đường, không có thực.
Lucca hừ một tiếng, yên bụng ra khỏi phòng quan sát. Huấn luyện viên Thác Đức còn tìm riêng hắn, bảo hắn lần này nhất thiết phải chiến thắng, để đả kích tên huấn luyện viên Lạc Kỳ nghiêm nghị cứng nhắc kia. Xem ra, đây căn bản là trận đấu chẳng cần lo lắng.
“125, mày nói xem, tao có thể thắng không?" La Tiểu Lâu lau mồ hôi, lại một lần nữa đứng ở điểm xuất phát, bắt đầu huấn luyện lại tốc độ. Hiện tại đã qua một tuần, mặc dù đã có tiến bộ nhưng đối với học giả mà nói, nếu tham gia chiến đấu thì có lẽ còn rất trắc trở.
“… Ừm, làm theo lời tôi nói thì cậu sẽ có cơ hội." 125 im lặng một hồi, rồi nói.
“Bây giờ mày có thể nói được như thế, tao đã cảm thấy rất thoải mái rồi."
Tối hôm nay, sau khi nấu nướng xong xuôi, La Tiểu Lâu lên phòng thí nghiệm. Hai ngày nay lợi dụng ‘Phục chế’, cậu đã làm ra hơn 30 hộp năng lượng, đem gửi 15 hộp cho quản lí Cao. Lần này La Tiểu lâu không chọn riêng hộp năng lượng dưới 10,000 la nữa, mà lấy những hộp trên 10,000 la, cũng có hộp khoảng 12,000, bên trong thậm chí còn lẫn lộn hai hộp 15,000 la.
Nếu quản lí Cao biết cậu là đệ tử của Nghiêm đại sư, trình độ của cậu phát huy siêu việt như vậy có lẽ cũng không quá đáng nghi.
Sáng thứ Bảy, tới ngày La Tiểu Lâu đến tập đoàn Khải Ân làm thêm, cậu cố ý dậy thật sớm, chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa cho Nguyên Tích, sau đó ra ngoài.
Nhưng khi cậu chưa bước vào cửa chính của Khải Ân thì đã trông thấy một chiếc xe huyền phù màu bạc dừng trước cửa Khải Ân. Thiếu gia Lăng Tự của gia tộc PDG đang đứng tựa vào xe.
125 chả vờ ngủ sốt ruột đến độ đuôi đập đập. La Tiểu Lâu lại càng không thức thời hơn, hồi hộp, ngây người nhìn chằm chằm Nguyên Tích, hỏi thêm lần nữa: “Em thích anh, anh có bằng lòng ở bên em không? Bằng lòng không?"
Mặt Nguyên Tích gần như mất sạch máu, cuối cùng hắn quát lên: “Nói, nói cái gì thế hả! Em thích anh?! Anh —— anh đương nhiên biết em thích anh rồi! Khụ khụ, ý của anh là, anh anh bằng lòng!" Lời nói có phần nghiến răng nghiến lợi.
Đang dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng, 125 nghe thấy câu tỏ tình và câu trả lời như vậy mà chấn động toàn thân, muốn hộc máu, nằm chết đứ đứ.
La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nên để lại một ấn tượng tốt với đối phương vừa xác định quan hệ.
Nhưng hóa ra việc xử lý chuyện tình cảm như thế này không phải là sở trường của cậu, Kiều Toa tùy tiện cũng chẳng cần cậu lấy lòng, trái lại thường xuyên chế nhạo cậu căn bản không hiểu gì về tình yêu và hôn nhân —— Thực chất, cả cậu và Kiều Toa đều không hiểu biết, mà hiện tại để lấy lòng Nguyên Tích, cậu cảm thấy thực sự có chút khó xử, lẽ nào bây giờ lại chạy xuống phòng bếp mang một con cá lên chăng…
Vừa rối rắm suy nghĩ, La Tiểu Lâu vừa ngẩng đầu lên nhìn kỹ Nguyên Tích, đôi mắt đen nhánh, mái tóc ngắn gọn gàng, khóe môi khẽ nhếch, làn da trắng nõn, tướng mạo hoàn mỹ thường hay vô ý thức tỏa ra tia sắc bén, khiến mọi người không dám chú ý —— Trong đó hiển nhiên không bao gồm La Tiểu Lâu thiếu hụt căn nguyên, cậu mê muội ngắm nghía khuôn mặt anh tuấn của người yêu, dù Nguyên Tích chỉ đang mặc đồng phục của học viện St. Miro, nhưng vẫn sản sinh ra một khí thế khiến người khác phải tôn thờ con người cao cao tại thượng này.
Đưa mắt xuống dưới, vẫn là bộ y phục có khuy áo đặc trưng của lớp 1 khoa cơ giáp, càng làm cho Nguyên Tích tỏa ra một luồng mỹ cảm cấm dục —— Thật đúng là ảo giác, La Tiểu Lâu hiểu rõ bản thân mình nhất.
Chờ chút, khuy áo đặc trưng. La Tiểu Lâu cười khan một tiếng, tay đang nắm cổ áo của Nguyên Tích liền buông lơi để che giấu đi hình ảnh bà vợ hung dữ tra hỏi ông chồng vượt quá quy củ vừa rồi của mình. La Tiểu Lâu còn vỗ nhẹ giúp Nguyên Tích, vuốt lại nếp nhăn bị nắm chặt.
“Thật không, anh đồng ý? Vậy thì thật là tốt. Sau này chúng ta có thể — ừm, chỉ cần những lúc cần thiết khiêm nhường cho nhau một chút — thì có thể sống thật hạnh phúc bên nhau. Anh xem, chúng ta thậm chí chẳng cần phải nhận con nuôi mà vẫn có thể trở thành một nhà ba người." La Tiểu Lâu vui mừng nói.
Nguyên Tích thuận theo mà rũ mắt xuống, kéo La Tiểu Lâu vào lòng mình, vừa lúc trông thấy xương quai xanh xinh đẹp lộ ra dưới chiếc áo ngủ để mở cổ áo, ánh mắt lập tức tối sầm, nhưng lại bị lời nói của cậu thu hút sự chú ý, sau đó nhíu mày chỉ lên giường: “Một nhà ba người, ý em là nó á?"
La Tiểu Lâu cũng quay lại nhìn, đúng lúc thấy 125 đang vểnh đuổi cất bước xuống giường để lẻn ra ngoài, bị Nguyên Tích nhắc tới, nó lập tức nhào xuống ôm hôn túi bụi cái sàn nhà.
“À ừm, đúng vậy, tuy hình dạng hơi kém xíu xiu, nhưng rất khỏe mạnh." La Tiểu Lâu cảm nhận sâu đậm mình giống như một phụ huynh ủy khúc cầu toàn đang đỡ lời cho đứa con ghẻ.
nguyên văn 委曲求全, có nghĩa là miễn cưỡng nhân nhượng người khác, hòng để bảo toàn (giữ tròn, duy trì, vv…) lợi ích, cũng chỉ vì lấy đại cục làm trọng mà nhượng bộ.
Nguyên Tích nhún vai, thấy cánh cửa căn phòng nhỏ biết điều mở ra rồi đóng lại, mới nói: “Chúng ta hoàn toàn có thể có con của mình mà, chờ một chút, chuyện này để sau hãy nói, anh muốn dẫn em về gặp bố mẹ anh, tất nhiên còn có anh nữa rồi. Đợi sau khi họ chấp thuận, bàn bạc ngày tốt, chúng ta có thể cử hành nghi thức." Nói xong câu cuối cùng, Nguyên Tích còn nở một nụ cười ngây ngốc, đảm bảo những người biết hắn sẽ chẳng thể nào tin nổi trên mặt hắn lại có thể xuất hiện nụ cười này.
La Tiểu Lâu trợn mắt, lắp bắp: “Phải, phải đi gặp bố mẹ anh? Sớm quá không, bố mẹ em thì không cần, em cũng gần như là mồ côi rồi. Ah, còn nữa, nghi thức là cái gì vậy?"
Nguyên Tích ngờ vực nhìn La Tiểu Lâu: “Tất nhiên là lễ kết hôn rồi."
Tay La Tiểu Lâu run lên, có cần chỉ trong vòng một ngày mà đã cho cậu kích động bạt vía đến vậy không trời. Cậu cậu thực sự chỉ vừa mới xác định là mình thích con trai thôi, tiếp đó là sẽ kết hôn ngay sao?!
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng trong lòng cũng có chút cảm động, nhìn Nguyên Tích đơn thuần như vậy mà cũng biết chịu trách nhiệm cho tình cảm của hai người, nghĩ đến dài lâu.
La Tiểu Lâu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vậy, để đảm bảo, chúng ta tối nay sẽ gặp bố mẹ anh, còn hôn lễ thì chờ khi nào chúng ta tốt nghiệp đại học xong thì bàn lại nhé." Sớm như vậy mà đã trói chết hai người cùng một chỗ, ngộ nhỡ Nguyên Tích hối hận, ngày nào cũng phát sinh bạo lực gia đình thì sao…
Nguyên Tích trừng mắt, “Em còn dám một mực từ chối? Chuyện kết hôn đương nhiên là phải càng sớm càng tốt, để em khỏi phải thông đồng với thằng khác sau lưng anh!"
Ngón tay La Tiểu Lâu lại bắt đầu ngứa ngáy, trời ạ, làm sao bây giờ, cậu vừa nỗ lực duy trì hình tượng của mình mà bây giờ đã tan tành rồi, hình như chọc Nguyên Tích rồi nha. Nhưng La Tiểu Lâu vẫn lặng lẽ nhịn xuống, chủ yếu là vì cậu không dám.
La Tiểu Lâu đang suy nghĩ nên thương lượng với Nguyên Tích như thế nào, sau đó mới phát hiện Nguyên Tích càng ngày càng gần, tựa hồ có ý ngã lên giường cùng cậu. La Tiểu Lâu rụt lui lại, bỗng nhiên nhớ ra một việc, mắt liền trợn lên, hỏi: “Ê này, anh không biết ngượng mà còn dám chỉ trích em, cái người bạn thanh mai trúc mã kia của anh là thế nào? Anh cả đêm không về nhà!"
Nguyên Tích dừng lại, kinh ngạc quan sát La Tiểu Lâu tức giận, cũng không nhân nhượng mà nói: “Trường hợp của em tuyệt đối còn nghiêm trọng hơn anh, mà dạy mãi không sửa! Anh đã chịu đủ mấy kẻ vây quanh em rồi!"
La Tiểu Lâu cũng phát cáu, “Đó chỉ là những người bạn bình thường thôi, cái người bạn trúc mã tùy tiện hôn anh kia còn ghê gớm hơn nhiều đấy nhé!"
Nguyên Tích dừng lại, bỗng nhiên nghi hoặc nhìn La Tiểu Lâu, hỏi: “Tại sao em lại biết Nguyệt Thượng hôn anh?"
La Tiểu Lâu nằm trên giường liền cứng đờ, mồ hôi từ trên đầu đã chảy xuống, hỏng rồi, vì một phút kích động mà quên mất tiêu, đúng thật là —— chết vì trai đẹp!
nguyên văn 美色误事 – Mỹ sắc ngộ sự, ‘mỹ sắc’ có nghĩa là sắc đẹp, ‘ngộ sự’ là hỏng việc, nhỡ việc, hiểu nôm na là bị sắc đẹp làm cho hỏng việc.
La Tiểu Lâu hơi run run, ấp a ấp úng, cuối cùng đành lấp liếm: “Em, em chỉ là đi ngang qua thôi."
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu đến nửa ngày, cho đến khi cậu bắt đầu nghĩ làm sao để nói thật thì Nguyên Tích phá tan sự im lặng thâm trầm của cậu, nói: “Hóa ra em còn có thể đi vào trong đó —— lén lút theo dõi anh sao, cũng chịu khó điều tra phết đấy nhỉ? Chuyện đó, nếu em hỏi, anh cũng sẽ nói đúng sự thật cho em biết." Nguyên Tích thấp giọng, tai khẽ giật giật.
La Tiểu Lâu gần như hộc máu, nhưng cậu vẫn cam chịu cái ý nghĩ vì ghen nên mới điên cuồng bám theo ấy —— ôi trời ơi, nếu mà biết sớm sẽ bị quy chụp như thế này thì nên đội mũ đi theo bọn họ luôn, theo dõi xem rốt cục đã làm gì!
“Anh còn không nói, nguyên nhân cả đêm không về nhà ngủ là gì." La Tiểu Lâu nhận thấy mình đã có thể tra hỏi, đồng thời thầm than khóc vì mình đã càng ngày càng thái quá.
“Ừm, cả đêm hôm qua, anh đối chiến với Nguyệt Thượng trong khoang giả thuyết." Nguyên Tích nói xong, suy nghĩ một chút, rồi bổ sung thêm: “Nếu em không hài lòng, anh sẽ bảo cậu ấy không tùy tiện hôn anh nữa. Nhưng em cũng phải thừa nhận đi, em còn quá đáng hơn anh —— bởi vậy, chúng ta phải lập tức kết hôn, em còn gì chưa vừa lòng nữa?!"
Nói xong lời cuối cùng, lửa giận của Nguyên Tích lại bắt đầu bùng lên.
La Tiểu lâu cũng nổi giận đùng đùng mà nạt lại: “Vậy còn anh, anh có tìm được đầu bếp miễn phí, người hầu, công nhân theo giờ, lúc cần thiết còn ngủ cùng anh không, anh còn cái gì chưa thỏa mãn?!"
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu mặc đồ ngủ giương nanh múa vuốt, trong lòng bỗng nhiên cảm động. Giờ khắc này, hắn không hề cảm thấy phiền toái mà là ấm áp, giống bà xã đang trách móc quá. Mặt Nguyên Tích khẽ đỏ, hắn thôi tranh cãi, tiến lên một bước, cũng không cởi quần áo, đè La Tiểu Lâu lên giường.
“Này, này, hôm nay em còn có tiết, anh đừng xé quần áo em ——" Âm thanh yếu ớt của La Tiểu Lâu bị trấn áp.
Nguyên Tích cả đêm không ngủ, nhưng hiện giờ lại đang rất có tinh thần làm một lần, sau đó hắn kéo La Tiểu Lâu ngủ thẳng đến buổi trưa. Lần đầu tiên lên đại học, La Tiểu Lâu vắng mặt, cũng may chỉ là một tiết âm nhạc cổ thưởng thức.
Hai người tỉnh dậy, lại tiếp tục một hồi tranh cãi trên giường. Cuối cùng cả hai đều lùi một bước, chờ sau khi tham gia Giải thi đấu Cơ giáp, nếu Nguyên Tích giành được giải nhất, La Tiểu Lâu sẽ cùng Nguyên Tích về gặp bố mẹ.
“Anh nắm chắc được bao nhiêu phần?" Trên đường đi học, La Tiểu Lâu giả vờ vô tình hỏi.
“Trước đây Nguyệt Thượng đã từng đánh bại anh, lúc đó bọn anh thắng thua qua lại, nhưng em yên tâm, lần này anh sẽ nỗ lực." Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, nói.
Em không lo lắng gì cả, thực sự là…
Sau khi tan học chiều, La Tiểu Lâu thoáng do dự, nhưng vẫn kiên trì đến Hào Quang. Ngày mai là cuối tuần, cậu sẽ đến chỗ Nghiêm đại sư, có thể sẽ không có thời gian để luyện tập nữa.
Vài ngày sau, La Tiểu Lâu vẫn huấn luyện động tác căn bản. Cậu phát hiện, tiến triển của cậu cực kỳ chậm chạp, tốc độ tiến bộ thua xa lúc chế tạo cơ giáp. Chứng kiến học viên lớp 9, lớp 10, La Tiểu Lâu không khỏi hoài nghi liệu có phải bọn Nguyên Tích đã bắt đầu huấn luyện từ nhỏ hay không, thế nên chênh lệch giữa cậu với bọn họ mới lớn đến như vậy.
Sau khi quan sát toàn bộ quá trình luyện tập động tác căn bản của La Tiểu Lâu, 125 đưa ra cho cậu một đề xuất, để cậu dùng một giờ huấn luyện động tác cơ sở, một giờ luyện tập tốc độ, một giờ cuối cùng luyện tập thể lực.
Khi đang nghỉ ngơi, huấn luyện viên Lạc Kỳ vẫn luôn im lặng quan sát La Tiểu Lâu luyện tập đột nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, gia tăng tốc độ luyện tập, tôi đã nói đó là điểm mạnh của cậu. Khi cần thiết sẽ mang đến hiệu quả không tưởng."
Giống y xì đề xuất của 125, La Tiểu Lâu ngay tức khắc liền kính nể huấn luyện viên Lạc Kỳ. Phải biết rằng, tuy tính tình 125 hơi khác thường, nhưng cơ dở dữ liệu của nó thật sự tiên tiến nhất toàn bộ Liên bang, kế hoạch huấn luyện nó đặt ra cũng tuyệt đối phù hợp nhất với cậu.
Lucca và hai gã tay sai xem video La Tiểu Lâu huấn luyện trong phòng huấn luyện công cộng, hắn nhe ra một nụ cười hèn mọn.
Hai gã bên cạnh cũng vừa cười vừa nói: “Nhìn trình độ của cái loại rác rưởi này, muốn thắng anh, quả thực là thiên phương dạ đàm."
nguyên văn 天方夜谈 – ngàn lẻ một đêm, ý nói những chuyện quá hoang đường, không có thực.
Lucca hừ một tiếng, yên bụng ra khỏi phòng quan sát. Huấn luyện viên Thác Đức còn tìm riêng hắn, bảo hắn lần này nhất thiết phải chiến thắng, để đả kích tên huấn luyện viên Lạc Kỳ nghiêm nghị cứng nhắc kia. Xem ra, đây căn bản là trận đấu chẳng cần lo lắng.
“125, mày nói xem, tao có thể thắng không?" La Tiểu Lâu lau mồ hôi, lại một lần nữa đứng ở điểm xuất phát, bắt đầu huấn luyện lại tốc độ. Hiện tại đã qua một tuần, mặc dù đã có tiến bộ nhưng đối với học giả mà nói, nếu tham gia chiến đấu thì có lẽ còn rất trắc trở.
“… Ừm, làm theo lời tôi nói thì cậu sẽ có cơ hội." 125 im lặng một hồi, rồi nói.
“Bây giờ mày có thể nói được như thế, tao đã cảm thấy rất thoải mái rồi."
Tối hôm nay, sau khi nấu nướng xong xuôi, La Tiểu Lâu lên phòng thí nghiệm. Hai ngày nay lợi dụng ‘Phục chế’, cậu đã làm ra hơn 30 hộp năng lượng, đem gửi 15 hộp cho quản lí Cao. Lần này La Tiểu lâu không chọn riêng hộp năng lượng dưới 10,000 la nữa, mà lấy những hộp trên 10,000 la, cũng có hộp khoảng 12,000, bên trong thậm chí còn lẫn lộn hai hộp 15,000 la.
Nếu quản lí Cao biết cậu là đệ tử của Nghiêm đại sư, trình độ của cậu phát huy siêu việt như vậy có lẽ cũng không quá đáng nghi.
Sáng thứ Bảy, tới ngày La Tiểu Lâu đến tập đoàn Khải Ân làm thêm, cậu cố ý dậy thật sớm, chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa cho Nguyên Tích, sau đó ra ngoài.
Nhưng khi cậu chưa bước vào cửa chính của Khải Ân thì đã trông thấy một chiếc xe huyền phù màu bạc dừng trước cửa Khải Ân. Thiếu gia Lăng Tự của gia tộc PDG đang đứng tựa vào xe.
Tác giả :
Do Đại Đích Yên