Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 78
́CH
Chiếc cơ giáp màu trắng to lớn quen thuộc, mang theo khí thế áp bức, bước đến chính giữa sân huấn luyện. La Tiểu Lâu sợ đến mặt trắng bệch, suýt chút nữa thì định tông cửa xông ra ngoài, nhưng phát hiện 125 bình thường lúc nào cũng chết nhát mà giờ lại không nhúc nhích tí nào, lúc đấy cậu mới nghĩ ra đây chỉ là hình ảnh lập thể, căn bản không phải là Nguyên Tích đang đứng ở trước mặt mình.
Sau khi tiến đến chỗ trống chính giữa, chiếc cơ giáp màu trắng bắt đầu thực hiện động tác luyện tập căn bản nhất. Cho dù là ở câu lạc bộ, Nguyên Tích cũng là người lợi hại đến mức trở thành nhân vật làm mẫu trong video huấn luyện. Trong khi trong lòng ngập tràn axit pantothenic, La Tiểu Lâu lại một lần nữa im lặng so sánh chênh lệch giữa mình và Nguyên Tích, nhưng điều này chỉ khiến trái tim vốn đã mỏng manh của cậu nay lại càng thêm bị đả kích nghiệm trong hơn. Có vài người, sinh ra chính là để đả kích sự tồn tại của người khác.
Song, từ góc nhìn khác, vẫn có rất nhiều người kém Nguyên Tích, người với người còn phải sống, cậu chỉ cần cố gắng nỗ lực là được. Hơn nữa, nếu rời bỏ Nguyên Tích, cậu hoàn toàn vẫn có khả năng dựa vào chính tay nghề của mình để kiếm sống nuôi gia đình. Mà nếu Nguyên Tích rời khỏi cậu, đây mới thực sự là bi kịch nè, Nguyên Tích ngoại trừ có tiền, chuyện cơm nước này, giặt giũ này, dọn dẹp phòng ốc này, mấy cái sinh hoạt thường thức cơ bản nhất với khả năng động tay động chân của hắn thì gần như bằng 0 —— Cho dù có ăn đồ do người máy gia dụng làm thì cũng sầu não đến chết được rồi đấy.
Phát tiết hết mọi bực tức về kế hoạch sau này của hai người, La Tiểu Lâu bắt đầu chăm chú nhìn hình ảnh trước mặt, phần thứ nhất là một động tác căn bản mà Nguyên Tích lặp đi lặp lại. Đầu tiên La Tiểu Lâu chú ý tới di chuyển cực kỳ tiêu chuẩn của Nguyên Tích, hầu hết khoảng cách của mỗi bước chân lại như được đo ni đóng giày, thậm chí phương hướng cũng không hề bị thay đổi một ly. Sau đó La Tiểu Lâu mới phát hiện, động tác căn bản đơn giản như vậy mà Nguyên Tích làm ít nhất không dưới 100 lần, sau mới bắt đầu thay đổi sang một động tác căn bản khác, tiếp tục huấn luyện. Kế tiếp là một vài đoạn biên tập lại, Nguyên Tích đang thực hiện một động tác căn bản khác.
Sau đó là hình ảnh Nguyên Tích vượt qua thử nghiệm chướng ngại vật. Giữa lửa đạn dày đặc, hình dáng đẹp đẽ linh hoạt của chiếc cơ giáp màu trắng cấp tốc di chuyển, động tác căn bản đó trong thời gian ngắn nhất được đem ra sử dụng. Không trúng đạn, không sót lại dù chỉ một con quái vật cần tiêu diệt. Trong pha kích thích đó, tim La Tiểu Lâu thậm chí còn nhảy lên cổ họng, màn cuối cùng là chiếc cơ giáp màu trắng cao ngạo đứng ở điểm kết thúc. Sau cùng, còn lại là video ghi hình Nguyên Tích đối chiến với những người khác, đây là những động tác kỹ thuật cao, như bước vòng cung Abat, nhiều loại biến đổi góc độ tần số cao cũng bắt đầu xuất hiện.
Sau khi hình ảnh biến mất một lúc lâu La Tiểu Lâu mới lấy lại tinh thần, ngoại trừ thán phục Nguyên Tích —— hiện tại La Tiểu Lâu đã không còn thấy lạ lẫm nữa, cậu còn phát hiện một chuyện bi kịch hơn, đó chính là giữa những tuyển thủ đối chiến với Nguyên Tích, La Tiểu Lâu phát hiện thấy cơ giáp của La Thiểu Thiên và Lăng Tự, hiển nhiên bọn họ cũng là hội viên của câu lạc bộ Hào Quang. Đực người một hồi, La Tiểu Lâu chỉ có thể tự an ủi mình, những người này trăm phần trăm là ở nhóm một, xác suất đụng mặt sẽ vô cùng nhỏ.
nguyên văn ở đây là 见怪不怪, kiến quái bất quái: có nghĩa là thấy nhưng không thể trách, không sợ hãi khi thấy chuyện quái dị.
Sau đó, La Tiểu Lâu tới gần chiếc cơ giáp mà lam đậm, bắt đầu huấn luyện căn bản. Cậu nghĩ mục đích huấn luyện viên Lạc Kỳ muốn cậu xem cái đĩa này có hai lí do, thứ nhất là để cậu chú trọng huấn luyện căn bản, giả dụ thành công là sẵn có thứ hai là học theo những động tác tiêu chuẩn của Nguyên Tích từ hình chiếu.
La Tiểu Lâu cắn răng, để mai này có thể điều khiển cơ giáp xuất sắc như vậy, phải liều mạng thôi. Cậu cũng phải dựa theo phương pháp huấn luyện của Nguyên Tích, thực hiện một động tác trên 100 lần. Sau đó La Tiểu Lâu muốn rơi lệ, chuyện đó và tốc độ huấn luyện trong khoang thuyền giả thuyết căn bản không phải là khái niệm.
Phương hướng, cường độ, nắm chắc tốc độ tay, tất cả đều khiến La Tiểu Lâu chật vật không chịu nổi. Cậu sắp hoàn thành một động tác 200 lần, nhưng lại cảm thấy động tác của mình có lẽ có mấy lần không giống nhau. Muốn đạt được tiêu chuẩn của huấn luyện viên Lạc kỳ hay của Nguyên Tích, thật sự là rất gian truân. Sau khi kiên trì làm đến lần thứ 200, La Tiểu Lâu nghỉ ngơi 5 phút, cắn răng làm lại 100 lần nữa, sau đó cả người đầm đìa mồ hôi chui ra khỏi cơ giáp.
Những huấn luyện này dùng hết mấy tiếng đồng hồ của cậu, nghỉ ngơi 10 phút. La Tiểu Lâu xem giờ, 6h10, tối đa cậu chỉ có thể huấn luyện thể lực trong nửa tiếng. Nghĩ như vậy, La Tiểu Lâu tới phòng huấn luyện thể năng, nhìn qua kế hoạch huấn luyện của Lạc Kỳ, cậu không muốn hoàn thành ngay, chỉ chạy bộ nửa tiếng.
Đến 6h40, La Tiểu Lâu lau mồ hồi, ra cửa. 125 liếc mắt, không biết có phải vẫn còn tức giận như hôm trước không mà nó đã biến trở về hình thái thú cưng. Có lẽ sợ người ta nhận ra, lần này là Bá Vương Long màu vàng nâu, trên đầu đính hai cái sừng. Thấy La Tiểu Lâu đi đến, nó bước trước một bước ra cửa. Rốt cục là cái ánh mắt gì thế hả —— La Tiểu Lâu vừa oán giận trong lòng, vừa nhìn trên nhìn dưới 125, sau đó chú ý tới tư thế của nó.
Cái đuôi rõ ràng có chút ủ rũ, nhìn 125 như vậy, trong lòng La Tiểu Lâu bỗng nhiên tê rần, cậu còn có thể kết giao với Nguyên Tích hoặc những người khác trong trường học, nhưng 125 thì sao? Cái miệng của nó rộng như vậy, thích ba hoa chích chòe, nhưng không có bất kì ai để giao lưu, chỉ đùa một chút, quan tâm đến nó. Khó khăn lắm mới có một người, vậy mà hai ngày nay cậu còn không phản ứng với nó, nó sẽ khó chịu bao nhiêu? Huống hồ, trước khi 125 gặp cậu, nó đã một mình chờ đợi rất nhiều năm. Khi không có năng lượng thì thời gian trôi qua còn có thể nhanh, nhưng đến lúc tỉnh dậy thì 125 như thế nào? Có người cho nó máy chơi game, cho nó một căn phòng có một chiếc giường em bé không? La Tiểu Lâu bỗng nhiên cảm thấy hai ngày nay không quan tâm đến cử động của 125 hơi tàn nhẫn, cậu coi 125 là một đứa nhóc, nhưng nó là một chiếc cơ giáp, nó thậm chí còn nghĩ rằng La Tiểu Lâu coi mình là thú cưng —— Cậu và 125 rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
La Tiểu Lâu nhìn hình dáng thấp bé mập mạp phía trước, bước chân nhanh hơn. Cậu quyết định, dù 125 có nói gì thì cậu cũng sẽ hòa giải với nó. Cậu là một chủ nhân rộng lượng như vậy, chờ chút, sao cái giọng điệu này lại giông giống Nguyên Tích thế nhỉ…
La Tiểu Lâu đang vừa bối rối vừa đuổi theo 125, đường bên cạnh có một vài người đi ra. Bởi vì cứ nhìn chằm chằm vào 125 nên La Tiểu Lâu không ngẩng đầu nhìn người phía trước. Thế cho nên cậu thấy rất rõ ràng, người đi đầu kia cố ý chặn 125. Thậm chí lúc 125 đi sang bên cạnh, hắn cũng bước sang một bước, đụng vào 125.
La Tiểu Lâu giống như những ông bố bà mẹ có con bị bắt nạt, lập tức nổi giận. Nhưng người kia còn nổi giận kinh hơn cậu, “Mẹ nó, cái thứ rác rưởi nào đây? Dám đâm vào bố mày!" Miệng vừa mắng, lấy chân gạt ngã 125, sau đó giẫm mạnh lên người nó. La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy trong nháy mắt cả người bốc lên một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế. Cậu nắm chặt tay, bước đến trước mặt đám người kia, lớn tiếng: “Bỏ cái chân của anh ra, không thì đừng trách tôi không khách khí. Anh là một chiến binh cơ giáp mà cố tình kiếm chuyện với người máy thông minh, chẳng lẽ không thấy xấu hổ hả?"
Gã cầm đầu ngẩng đầu, hơn 30 tuổi, tóc đen dài tán loạn trên vai, khuôn mặt lồ lộ làm cho hắn có vẻ hèn mọn. Con mắt nhỏ mang theo ác ý rõ rệt, đang sáng quắc mà nhìn chằm chặp La Tiểu Lâu, hắn ngẩng đầu quan sát La Tiểu Lâu một hồi, rồi cười khẩy một tiếng, nói một cách vô lại: “Đúng là hôm nay ra cửa giẫm phải cứt chó, hết đụng phải một thứ rác rưởi lại đến một thằng khác, mày là cái thá gì mà dám hỏi tao?"
La Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn hắn, với tính cách này, nếu bình thường thì cậu có lẽ sẽ phân tích mình không phải là đối thủ của đám người này, áp dụng cách giải quyết khéo léo, nhưng hiện giờ cậu hoàn toàn không khống chế nổi cơn tức giận của mình. Nhìn gã đàn ông xấu xa kia, La Tiểu Lâu phẫn nộ nói: “Nói thật thì, tôi cảm thấy anh giống rác rưởi hơn đấy! Tôi là chủ nhân của nó, tốt nhất anh hãy bỏ nó ra ngay!"
Gã kia kinh ngạc mở to mắt, liếc nhìn với người phía sau, rồi phá ra cười, “Thằng nhóc này có gan lắm, tao đang sợ không tìm được chủ nhân để bồi thường thiệt hại cho tao đây, giờ tao nói luôn cho mày." Nói xong, giơ chân đạp mạnh vào 125. Lực lớn đến nỗi giống như muốn đá vỡ người máy trên mặt đất, có lẽ là muốn La Tiểu Lâu mất mặt nên hắn cố tình làm như vậy. La Tiểu Lâu xông lên, cũng nhấc chân đá một phát.
Bốp một tiếng, tên kia lùi lại, La Tiểu Lâu cũng lui về sau chừng hai thước, 125 thừa dịp khe hở này đứng dậy, bò vèo vèo mấy cái từ đùi La Tiểu Lâu lên cánh tay cậu, đồng thời căm phẫn nhìn chằm chằm đám người đối diện kia.
Khi chân hai người đụng nhau, không thể tránh khỏi việc phát sinh một cơn đau đớn dữ dội. Dù như vậy mà La Tiểu Lâu lại thấy bất ngờ, cậu cứ nghĩ cái chân kia có lực phá hoại rất kinh, nhưng rõ ràng, cậu vẫn có thể chịu được. Không thể là bởi vì cậu chạy bộ nửa giờ mà sinh ra kỳ tích nâng cao được mấy phần thể năng, chỉ có thể nói là lực của tên kia không mạnh như tưởng tượng.
Tên kia thay đổi sắc mặt mấy lần, lập tức cười khẩy: “Xem ra mày cố tình gây khó dễ với tao, không nói nhiều, bây giờ, mày quỳ xuống gọi ông nội, sau đó tiêu hủy cục rác trong tay mày cho tao hoặc là chúng ta quyết đấu, người thua phải giao cho người thắng 20 triệu." La Tiểu Lâu cảm nhận được thân thể đáng dán chặt vào cánh tay mình của 125 bắt đầu run rẩy, cậu nhìn gã đàn ông đối diện một chút, không do dự mà nói: “Được, anh muốn quyết đấu thế nào."
Tên kia lộ ra điệu cười xấu xa, đang định nói thì có người ghé vào tai hắn nói vài câu, hắn nheo mắt, nhìn La Tiểu Lâu vài lần, rồi nói: “Đương nhiên là đối chiến cơ giáp, nhìn mày là có vẻ là lính mới, ông mày sẽ nhường mày, một tháng sau hai người chúng ta sẽ đối chiến tại câu lạc bộ Hào Quang. Nhưng ngày mai, cả hai đều phải mang 20 triệu đến đặt trên tay trọng tài của câu lạc bộ, người thắng sẽ tự động giành được 20 triệu. Có điều, nếu mày không có tiền, cũng có thể trao đồi bằng cơ giáp."
La Tiểu Lâu dừng lại, ngay lập tức hiểu ra ý tứ của gã đó, lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ giao 20 triệu cho trọng tài, nhưng chưa thi đấu thì thắng bại vẫn chưa biết đâu."
“Được, ngày mai tao sẽ đợi mày ở đây, đừng có chạy trốn. Nếu mày không có dũng khí, dám giở thủ đoạn, tao sẽ có cách làm cho tiền thưởng tăng gấp bội." Hắn tàn bạo nói.
Sau khi đám người đó hùng hùng hổ hổ bỏ đi, một thanh niên điềm đạm bên cạnh mới đến gần nói: “Anh bạn nhỏ, cậu thực sự không nên đồng ý với hắn ta." La Tiểu Lâu trầm mặc không nói, chỉ ôm 125 lên nhìn một chút, trên người ngoại trừ một dấu giày to, hình như cũng không có vết thương nào khác. Cậu cũng không muốn chấp thuận, chấp thuận rồi, tương đương với việc tặng cho người khác 20 triệu. Nhưng cậu có thể chọn cách nào khác?
“Đó là Lucca, kẻ đã lăn lộn rất nhiều năm trong câu lạc bộ Hào Quang, chuyên môn ngắm vào những người mới vào câu lạc bộ. Dùng đủ thủ đoạn vô lại khiêu khích hội viên mới có sức chiến đấu thấp, kích thích họ đối chiến với hắn, sau khi thắng có thể quang minh chính đại nẫng tiền của họ. Dù sao, hầu hết những người có thể vào câu lạc bộ này cũng đều là những kẻ có tiền." Người thanh niên nói đến đây, nhìn La Tiểu Lâu mặc quần áo giản dị, vô cùng thông cảm mà nói: “Đương nhiên, cũng có vài người xuất sắc, gần như phải vay tiền mới có thể đến được nơi này huấn luyện cơ giáp, gặp phải Lucca, lại càng xui xẻo."
La Tiểu Lâu bất ngờ, cậu vốn nghĩ tên kia độc ác, tìm 125 để tra tấn, không ngờ hóa ra mục đích mới chính là mình. Nếu cậu không để ý 125, có lẽ hôm nào đó bọn hắn có thể nghĩ ra chiêu trò khác. Người thanh niên thấy La Tiểu Lâu đờ người, bèn vỗ vai cậu, nói: “Bởi vậy, đa số lính mới sẽ chọn tìm người có thực lực đi cùng, có thể phối hợp lẫn nhau. Đúng rồi, nhắc nhở cậu một tiếng, Lucca là người ở nhóm thứ năm, mỗi lần khiêu khích hắn lại cố ý giấu diếm thực lực. Cho nên, nếu cậu thực sự không bằng hắn thì nghìn vạn lần đừng miễn cưỡng."
“Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý." La Tiểu Lâu cảm ơn, rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc chấp thuận, cậu cảm thấy đây là cách tồi tệ nhất, tặng không 20 triệu cho kẻ rác rưởi đó. Lúc này, đầu óc sôi sục cũng qua đi, cậu lại bắt đầu lo lắng, giờ trong tài khoản gần như không có một đồng, làm thế nào để mai đưa tiền cho trọng tài đây? Dùng tiền của Nguyên Tích? Không, cậu không mặt dày đến mức này. Mình thua lại bắt Nguyên Tích bỏ tiền ra ư.
Giữa đường La Tiểu Lâu đổi quần áo, sửa sang lại dáng dấp, 125 cũng khôi phục thành Bá Vương Long màu xanh lục. La Tiểu Lâu nhìn nó, thở dài, vươn tay chạm lên đầu nó, nói: “Mày đừng giận nữa, chúng ta hòa giải đi." Sau đó La Tiểu Lâu phát hiện, những lời này chính là hai câu trọng điểm.
125 kinh ngạc giơ lên hai hàng nước mắt đầm đìa, nhìn La Tiểu Lâu một hồi, bỗng nhiên òa khóc: “Cái đồ xấu xa này, cậu nhất định là chủ nhân xấu xa nhất! Cậu dám hai ngày không thèm quan tâm tới tôi!" 125 vừa chất vất vừa gào khóc, còn không quên dùng răng cửa cắn lên cổ La Tiểu Lâu.
Trong lòng vẫn luôn khó chịu bỗng nhiên nhẹ nhõm, La Tiểu Lâu vỗ vỗ lên mông 125, nói: “Được rồi, được rồi, tao là chủ nhân xấu xa nhất. Ê này, không được quệt nước mũi lên cổ tao —"
“… Nói yêu tôi, cưng tôi, tôi là thú cưng duy nhất của cậu."
“Được rồi, tao yêu mày, cưng mày, mày vốn cũng là thú cưng duy nhất của tao ma." La Tiểu Lâu vuốt đầu nó.
“Nói tôi quan trọng hơn tiền!"
“… Ừ, mày quan trọng hơn tiền, tiền làm sao mua được con Bá Vương Long béo tốt thế này cơ chứ? Mày xem, vì mày, tao cũng vung tiền như rác đấy —— tuy chỉ thu được một tên khóc nhè chè thiu này nè."
125 nức nở một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không chút cự nự mà xoay lại nói: “Vậy, vậy được rồi, tuy không thực sự thông suốt, nhưng sau này có việc gì tôi cũng sẽ thương lượng với cậu." La Tiểu Lâu nở nụ cười.
Chiếc cơ giáp màu trắng to lớn quen thuộc, mang theo khí thế áp bức, bước đến chính giữa sân huấn luyện. La Tiểu Lâu sợ đến mặt trắng bệch, suýt chút nữa thì định tông cửa xông ra ngoài, nhưng phát hiện 125 bình thường lúc nào cũng chết nhát mà giờ lại không nhúc nhích tí nào, lúc đấy cậu mới nghĩ ra đây chỉ là hình ảnh lập thể, căn bản không phải là Nguyên Tích đang đứng ở trước mặt mình.
Sau khi tiến đến chỗ trống chính giữa, chiếc cơ giáp màu trắng bắt đầu thực hiện động tác luyện tập căn bản nhất. Cho dù là ở câu lạc bộ, Nguyên Tích cũng là người lợi hại đến mức trở thành nhân vật làm mẫu trong video huấn luyện. Trong khi trong lòng ngập tràn axit pantothenic, La Tiểu Lâu lại một lần nữa im lặng so sánh chênh lệch giữa mình và Nguyên Tích, nhưng điều này chỉ khiến trái tim vốn đã mỏng manh của cậu nay lại càng thêm bị đả kích nghiệm trong hơn. Có vài người, sinh ra chính là để đả kích sự tồn tại của người khác.
Song, từ góc nhìn khác, vẫn có rất nhiều người kém Nguyên Tích, người với người còn phải sống, cậu chỉ cần cố gắng nỗ lực là được. Hơn nữa, nếu rời bỏ Nguyên Tích, cậu hoàn toàn vẫn có khả năng dựa vào chính tay nghề của mình để kiếm sống nuôi gia đình. Mà nếu Nguyên Tích rời khỏi cậu, đây mới thực sự là bi kịch nè, Nguyên Tích ngoại trừ có tiền, chuyện cơm nước này, giặt giũ này, dọn dẹp phòng ốc này, mấy cái sinh hoạt thường thức cơ bản nhất với khả năng động tay động chân của hắn thì gần như bằng 0 —— Cho dù có ăn đồ do người máy gia dụng làm thì cũng sầu não đến chết được rồi đấy.
Phát tiết hết mọi bực tức về kế hoạch sau này của hai người, La Tiểu Lâu bắt đầu chăm chú nhìn hình ảnh trước mặt, phần thứ nhất là một động tác căn bản mà Nguyên Tích lặp đi lặp lại. Đầu tiên La Tiểu Lâu chú ý tới di chuyển cực kỳ tiêu chuẩn của Nguyên Tích, hầu hết khoảng cách của mỗi bước chân lại như được đo ni đóng giày, thậm chí phương hướng cũng không hề bị thay đổi một ly. Sau đó La Tiểu Lâu mới phát hiện, động tác căn bản đơn giản như vậy mà Nguyên Tích làm ít nhất không dưới 100 lần, sau mới bắt đầu thay đổi sang một động tác căn bản khác, tiếp tục huấn luyện. Kế tiếp là một vài đoạn biên tập lại, Nguyên Tích đang thực hiện một động tác căn bản khác.
Sau đó là hình ảnh Nguyên Tích vượt qua thử nghiệm chướng ngại vật. Giữa lửa đạn dày đặc, hình dáng đẹp đẽ linh hoạt của chiếc cơ giáp màu trắng cấp tốc di chuyển, động tác căn bản đó trong thời gian ngắn nhất được đem ra sử dụng. Không trúng đạn, không sót lại dù chỉ một con quái vật cần tiêu diệt. Trong pha kích thích đó, tim La Tiểu Lâu thậm chí còn nhảy lên cổ họng, màn cuối cùng là chiếc cơ giáp màu trắng cao ngạo đứng ở điểm kết thúc. Sau cùng, còn lại là video ghi hình Nguyên Tích đối chiến với những người khác, đây là những động tác kỹ thuật cao, như bước vòng cung Abat, nhiều loại biến đổi góc độ tần số cao cũng bắt đầu xuất hiện.
Sau khi hình ảnh biến mất một lúc lâu La Tiểu Lâu mới lấy lại tinh thần, ngoại trừ thán phục Nguyên Tích —— hiện tại La Tiểu Lâu đã không còn thấy lạ lẫm nữa, cậu còn phát hiện một chuyện bi kịch hơn, đó chính là giữa những tuyển thủ đối chiến với Nguyên Tích, La Tiểu Lâu phát hiện thấy cơ giáp của La Thiểu Thiên và Lăng Tự, hiển nhiên bọn họ cũng là hội viên của câu lạc bộ Hào Quang. Đực người một hồi, La Tiểu Lâu chỉ có thể tự an ủi mình, những người này trăm phần trăm là ở nhóm một, xác suất đụng mặt sẽ vô cùng nhỏ.
nguyên văn ở đây là 见怪不怪, kiến quái bất quái: có nghĩa là thấy nhưng không thể trách, không sợ hãi khi thấy chuyện quái dị.
Sau đó, La Tiểu Lâu tới gần chiếc cơ giáp mà lam đậm, bắt đầu huấn luyện căn bản. Cậu nghĩ mục đích huấn luyện viên Lạc Kỳ muốn cậu xem cái đĩa này có hai lí do, thứ nhất là để cậu chú trọng huấn luyện căn bản, giả dụ thành công là sẵn có thứ hai là học theo những động tác tiêu chuẩn của Nguyên Tích từ hình chiếu.
La Tiểu Lâu cắn răng, để mai này có thể điều khiển cơ giáp xuất sắc như vậy, phải liều mạng thôi. Cậu cũng phải dựa theo phương pháp huấn luyện của Nguyên Tích, thực hiện một động tác trên 100 lần. Sau đó La Tiểu Lâu muốn rơi lệ, chuyện đó và tốc độ huấn luyện trong khoang thuyền giả thuyết căn bản không phải là khái niệm.
Phương hướng, cường độ, nắm chắc tốc độ tay, tất cả đều khiến La Tiểu Lâu chật vật không chịu nổi. Cậu sắp hoàn thành một động tác 200 lần, nhưng lại cảm thấy động tác của mình có lẽ có mấy lần không giống nhau. Muốn đạt được tiêu chuẩn của huấn luyện viên Lạc kỳ hay của Nguyên Tích, thật sự là rất gian truân. Sau khi kiên trì làm đến lần thứ 200, La Tiểu Lâu nghỉ ngơi 5 phút, cắn răng làm lại 100 lần nữa, sau đó cả người đầm đìa mồ hôi chui ra khỏi cơ giáp.
Những huấn luyện này dùng hết mấy tiếng đồng hồ của cậu, nghỉ ngơi 10 phút. La Tiểu Lâu xem giờ, 6h10, tối đa cậu chỉ có thể huấn luyện thể lực trong nửa tiếng. Nghĩ như vậy, La Tiểu Lâu tới phòng huấn luyện thể năng, nhìn qua kế hoạch huấn luyện của Lạc Kỳ, cậu không muốn hoàn thành ngay, chỉ chạy bộ nửa tiếng.
Đến 6h40, La Tiểu Lâu lau mồ hồi, ra cửa. 125 liếc mắt, không biết có phải vẫn còn tức giận như hôm trước không mà nó đã biến trở về hình thái thú cưng. Có lẽ sợ người ta nhận ra, lần này là Bá Vương Long màu vàng nâu, trên đầu đính hai cái sừng. Thấy La Tiểu Lâu đi đến, nó bước trước một bước ra cửa. Rốt cục là cái ánh mắt gì thế hả —— La Tiểu Lâu vừa oán giận trong lòng, vừa nhìn trên nhìn dưới 125, sau đó chú ý tới tư thế của nó.
Cái đuôi rõ ràng có chút ủ rũ, nhìn 125 như vậy, trong lòng La Tiểu Lâu bỗng nhiên tê rần, cậu còn có thể kết giao với Nguyên Tích hoặc những người khác trong trường học, nhưng 125 thì sao? Cái miệng của nó rộng như vậy, thích ba hoa chích chòe, nhưng không có bất kì ai để giao lưu, chỉ đùa một chút, quan tâm đến nó. Khó khăn lắm mới có một người, vậy mà hai ngày nay cậu còn không phản ứng với nó, nó sẽ khó chịu bao nhiêu? Huống hồ, trước khi 125 gặp cậu, nó đã một mình chờ đợi rất nhiều năm. Khi không có năng lượng thì thời gian trôi qua còn có thể nhanh, nhưng đến lúc tỉnh dậy thì 125 như thế nào? Có người cho nó máy chơi game, cho nó một căn phòng có một chiếc giường em bé không? La Tiểu Lâu bỗng nhiên cảm thấy hai ngày nay không quan tâm đến cử động của 125 hơi tàn nhẫn, cậu coi 125 là một đứa nhóc, nhưng nó là một chiếc cơ giáp, nó thậm chí còn nghĩ rằng La Tiểu Lâu coi mình là thú cưng —— Cậu và 125 rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
La Tiểu Lâu nhìn hình dáng thấp bé mập mạp phía trước, bước chân nhanh hơn. Cậu quyết định, dù 125 có nói gì thì cậu cũng sẽ hòa giải với nó. Cậu là một chủ nhân rộng lượng như vậy, chờ chút, sao cái giọng điệu này lại giông giống Nguyên Tích thế nhỉ…
La Tiểu Lâu đang vừa bối rối vừa đuổi theo 125, đường bên cạnh có một vài người đi ra. Bởi vì cứ nhìn chằm chằm vào 125 nên La Tiểu Lâu không ngẩng đầu nhìn người phía trước. Thế cho nên cậu thấy rất rõ ràng, người đi đầu kia cố ý chặn 125. Thậm chí lúc 125 đi sang bên cạnh, hắn cũng bước sang một bước, đụng vào 125.
La Tiểu Lâu giống như những ông bố bà mẹ có con bị bắt nạt, lập tức nổi giận. Nhưng người kia còn nổi giận kinh hơn cậu, “Mẹ nó, cái thứ rác rưởi nào đây? Dám đâm vào bố mày!" Miệng vừa mắng, lấy chân gạt ngã 125, sau đó giẫm mạnh lên người nó. La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy trong nháy mắt cả người bốc lên một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế. Cậu nắm chặt tay, bước đến trước mặt đám người kia, lớn tiếng: “Bỏ cái chân của anh ra, không thì đừng trách tôi không khách khí. Anh là một chiến binh cơ giáp mà cố tình kiếm chuyện với người máy thông minh, chẳng lẽ không thấy xấu hổ hả?"
Gã cầm đầu ngẩng đầu, hơn 30 tuổi, tóc đen dài tán loạn trên vai, khuôn mặt lồ lộ làm cho hắn có vẻ hèn mọn. Con mắt nhỏ mang theo ác ý rõ rệt, đang sáng quắc mà nhìn chằm chặp La Tiểu Lâu, hắn ngẩng đầu quan sát La Tiểu Lâu một hồi, rồi cười khẩy một tiếng, nói một cách vô lại: “Đúng là hôm nay ra cửa giẫm phải cứt chó, hết đụng phải một thứ rác rưởi lại đến một thằng khác, mày là cái thá gì mà dám hỏi tao?"
La Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn hắn, với tính cách này, nếu bình thường thì cậu có lẽ sẽ phân tích mình không phải là đối thủ của đám người này, áp dụng cách giải quyết khéo léo, nhưng hiện giờ cậu hoàn toàn không khống chế nổi cơn tức giận của mình. Nhìn gã đàn ông xấu xa kia, La Tiểu Lâu phẫn nộ nói: “Nói thật thì, tôi cảm thấy anh giống rác rưởi hơn đấy! Tôi là chủ nhân của nó, tốt nhất anh hãy bỏ nó ra ngay!"
Gã kia kinh ngạc mở to mắt, liếc nhìn với người phía sau, rồi phá ra cười, “Thằng nhóc này có gan lắm, tao đang sợ không tìm được chủ nhân để bồi thường thiệt hại cho tao đây, giờ tao nói luôn cho mày." Nói xong, giơ chân đạp mạnh vào 125. Lực lớn đến nỗi giống như muốn đá vỡ người máy trên mặt đất, có lẽ là muốn La Tiểu Lâu mất mặt nên hắn cố tình làm như vậy. La Tiểu Lâu xông lên, cũng nhấc chân đá một phát.
Bốp một tiếng, tên kia lùi lại, La Tiểu Lâu cũng lui về sau chừng hai thước, 125 thừa dịp khe hở này đứng dậy, bò vèo vèo mấy cái từ đùi La Tiểu Lâu lên cánh tay cậu, đồng thời căm phẫn nhìn chằm chằm đám người đối diện kia.
Khi chân hai người đụng nhau, không thể tránh khỏi việc phát sinh một cơn đau đớn dữ dội. Dù như vậy mà La Tiểu Lâu lại thấy bất ngờ, cậu cứ nghĩ cái chân kia có lực phá hoại rất kinh, nhưng rõ ràng, cậu vẫn có thể chịu được. Không thể là bởi vì cậu chạy bộ nửa giờ mà sinh ra kỳ tích nâng cao được mấy phần thể năng, chỉ có thể nói là lực của tên kia không mạnh như tưởng tượng.
Tên kia thay đổi sắc mặt mấy lần, lập tức cười khẩy: “Xem ra mày cố tình gây khó dễ với tao, không nói nhiều, bây giờ, mày quỳ xuống gọi ông nội, sau đó tiêu hủy cục rác trong tay mày cho tao hoặc là chúng ta quyết đấu, người thua phải giao cho người thắng 20 triệu." La Tiểu Lâu cảm nhận được thân thể đáng dán chặt vào cánh tay mình của 125 bắt đầu run rẩy, cậu nhìn gã đàn ông đối diện một chút, không do dự mà nói: “Được, anh muốn quyết đấu thế nào."
Tên kia lộ ra điệu cười xấu xa, đang định nói thì có người ghé vào tai hắn nói vài câu, hắn nheo mắt, nhìn La Tiểu Lâu vài lần, rồi nói: “Đương nhiên là đối chiến cơ giáp, nhìn mày là có vẻ là lính mới, ông mày sẽ nhường mày, một tháng sau hai người chúng ta sẽ đối chiến tại câu lạc bộ Hào Quang. Nhưng ngày mai, cả hai đều phải mang 20 triệu đến đặt trên tay trọng tài của câu lạc bộ, người thắng sẽ tự động giành được 20 triệu. Có điều, nếu mày không có tiền, cũng có thể trao đồi bằng cơ giáp."
La Tiểu Lâu dừng lại, ngay lập tức hiểu ra ý tứ của gã đó, lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ giao 20 triệu cho trọng tài, nhưng chưa thi đấu thì thắng bại vẫn chưa biết đâu."
“Được, ngày mai tao sẽ đợi mày ở đây, đừng có chạy trốn. Nếu mày không có dũng khí, dám giở thủ đoạn, tao sẽ có cách làm cho tiền thưởng tăng gấp bội." Hắn tàn bạo nói.
Sau khi đám người đó hùng hùng hổ hổ bỏ đi, một thanh niên điềm đạm bên cạnh mới đến gần nói: “Anh bạn nhỏ, cậu thực sự không nên đồng ý với hắn ta." La Tiểu Lâu trầm mặc không nói, chỉ ôm 125 lên nhìn một chút, trên người ngoại trừ một dấu giày to, hình như cũng không có vết thương nào khác. Cậu cũng không muốn chấp thuận, chấp thuận rồi, tương đương với việc tặng cho người khác 20 triệu. Nhưng cậu có thể chọn cách nào khác?
“Đó là Lucca, kẻ đã lăn lộn rất nhiều năm trong câu lạc bộ Hào Quang, chuyên môn ngắm vào những người mới vào câu lạc bộ. Dùng đủ thủ đoạn vô lại khiêu khích hội viên mới có sức chiến đấu thấp, kích thích họ đối chiến với hắn, sau khi thắng có thể quang minh chính đại nẫng tiền của họ. Dù sao, hầu hết những người có thể vào câu lạc bộ này cũng đều là những kẻ có tiền." Người thanh niên nói đến đây, nhìn La Tiểu Lâu mặc quần áo giản dị, vô cùng thông cảm mà nói: “Đương nhiên, cũng có vài người xuất sắc, gần như phải vay tiền mới có thể đến được nơi này huấn luyện cơ giáp, gặp phải Lucca, lại càng xui xẻo."
La Tiểu Lâu bất ngờ, cậu vốn nghĩ tên kia độc ác, tìm 125 để tra tấn, không ngờ hóa ra mục đích mới chính là mình. Nếu cậu không để ý 125, có lẽ hôm nào đó bọn hắn có thể nghĩ ra chiêu trò khác. Người thanh niên thấy La Tiểu Lâu đờ người, bèn vỗ vai cậu, nói: “Bởi vậy, đa số lính mới sẽ chọn tìm người có thực lực đi cùng, có thể phối hợp lẫn nhau. Đúng rồi, nhắc nhở cậu một tiếng, Lucca là người ở nhóm thứ năm, mỗi lần khiêu khích hắn lại cố ý giấu diếm thực lực. Cho nên, nếu cậu thực sự không bằng hắn thì nghìn vạn lần đừng miễn cưỡng."
“Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý." La Tiểu Lâu cảm ơn, rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc chấp thuận, cậu cảm thấy đây là cách tồi tệ nhất, tặng không 20 triệu cho kẻ rác rưởi đó. Lúc này, đầu óc sôi sục cũng qua đi, cậu lại bắt đầu lo lắng, giờ trong tài khoản gần như không có một đồng, làm thế nào để mai đưa tiền cho trọng tài đây? Dùng tiền của Nguyên Tích? Không, cậu không mặt dày đến mức này. Mình thua lại bắt Nguyên Tích bỏ tiền ra ư.
Giữa đường La Tiểu Lâu đổi quần áo, sửa sang lại dáng dấp, 125 cũng khôi phục thành Bá Vương Long màu xanh lục. La Tiểu Lâu nhìn nó, thở dài, vươn tay chạm lên đầu nó, nói: “Mày đừng giận nữa, chúng ta hòa giải đi." Sau đó La Tiểu Lâu phát hiện, những lời này chính là hai câu trọng điểm.
125 kinh ngạc giơ lên hai hàng nước mắt đầm đìa, nhìn La Tiểu Lâu một hồi, bỗng nhiên òa khóc: “Cái đồ xấu xa này, cậu nhất định là chủ nhân xấu xa nhất! Cậu dám hai ngày không thèm quan tâm tới tôi!" 125 vừa chất vất vừa gào khóc, còn không quên dùng răng cửa cắn lên cổ La Tiểu Lâu.
Trong lòng vẫn luôn khó chịu bỗng nhiên nhẹ nhõm, La Tiểu Lâu vỗ vỗ lên mông 125, nói: “Được rồi, được rồi, tao là chủ nhân xấu xa nhất. Ê này, không được quệt nước mũi lên cổ tao —"
“… Nói yêu tôi, cưng tôi, tôi là thú cưng duy nhất của cậu."
“Được rồi, tao yêu mày, cưng mày, mày vốn cũng là thú cưng duy nhất của tao ma." La Tiểu Lâu vuốt đầu nó.
“Nói tôi quan trọng hơn tiền!"
“… Ừ, mày quan trọng hơn tiền, tiền làm sao mua được con Bá Vương Long béo tốt thế này cơ chứ? Mày xem, vì mày, tao cũng vung tiền như rác đấy —— tuy chỉ thu được một tên khóc nhè chè thiu này nè."
125 nức nở một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không chút cự nự mà xoay lại nói: “Vậy, vậy được rồi, tuy không thực sự thông suốt, nhưng sau này có việc gì tôi cũng sẽ thương lượng với cậu." La Tiểu Lâu nở nụ cười.
Tác giả :
Do Đại Đích Yên