Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 12: Thành tích
Nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt mọi người, biểu tình của người trung niên cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, “Tôi nghĩ, khi mọi người nhìn vào những số liệu này thì đã biết vì sao tôi tập họp mọi người lại đây."
“Linh kiện này….linh kiện này….."
Một người đàn ông đeo kính sửng sốt một lát, bỗng nhiên nói: “Điều này là không có khả năng, nhất định là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó! Về mặt lý luận không thể nào lý giải được."
“Đúng vậy, hiệu suất cao nhất của linh kiện bậc một là 90%, điều này đã được chứng minh từ một trăm năm trước rồi, làm sao lại có thể xuất hiện 98%?" Một nữ nghiên cứu viên nghi hoặc nói.
Người trung niên nhìn về phía một người trẻ khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nói: “Trầm Nguyên, ý cậu thế nào?"
Lúc này, linh kiện đang ở trong tay Trầm Nguyên, anh cũng có chút đắn đo, thấy người trung niên hỏi mình, anh khiêm tốn nói: “Thầy Địch Gia, tôi cảm thấy linh kiện này được tổ hợp tự do, hẳn là không có vấn đề gì."
Địch Gia nhìn đệ tử tâm đắc của mình, mỉm cười, kết luận của ông và Trầm Nguyên giống nhau, “Mọi người không cần bàn cãi, linh kiện này tôi đã đưa cho Nghiêm đại sư xem qua, ông ấy kết luận, trên linh kiện này không có động tay động chân gì. Hơn nữa, ông ấy yêu cầu, một khi chúng ta tìm được người này thì phải báo cho ông ấy trước tiên."
Sauk hi Địch Gia nói ra lời này, những người khác trong phòng hít sâu một hơi, bọn họ đều là nhân viên nghiên cứu cơ giáp, cũng có thể nói là cơ giáp chế tạo sư, cho nên càng hiểu rỏ, câu nói cuối cùng của người trung niên là hiếm thấy đến cỡ nào.
Cơ giáp chế tạo sư, là một nghề nghiệp mà trong xã hội ngày nay người ta khó có thể hình dung ra được. Không giống chiến sĩ cơ giáp, bất luận trình độ thế nào cũng được mọi người tôn trọng, đều có thể tìm được chiến trường thích hợp với trình độ của mình.
Bởi vì cơ giáp chế tạo sư không yêu cầu cấp bậc gen, cũng không yêu cầu thể lực, cho nên đầu vào rất thấp. Cơ giáp chế tạo sư cấp thấp mới nhập môn thậm chí còn có thể bị thợ sửa chữa sai sử, tiền công khó có thể duy trì sinh kế.
Mà kĩ sư cao cấp sẽ được các công ty lớn mời chào lôi kéo, điều kiện tốt đến mức làm cho người ta đỏ mắt. Những người được như thế là một số ít may mắn trong nhân số khổng lồ của cơ giáp chế tạo sư. Một là bởi vì các công ty lớn, thậm chí là quân đội yêu cầu rất cao, hai là số lượng kĩ sư cao cấp vốn ít, nếu không thể gánh vác phí dụng nghiên cứu to lớn, nếu không có điều kiện lặp đi lặp lại thí nghiệm lắp ráp, cấp thấp tiến vào trung cấp đã khó khăn, đừng nói chi đến cao cấp.
Mà tuyệt đại đa số cơ giáp chế tạo sư là dựa vào chiến sĩ cơ giáp mà tồn tại, hầu như mội chiến sĩ cơ giáp đều có cơ giáp chế tạo sư của riêng mình.
Những cơ giáp chế tạo sư không được chiến sĩ cơ giáp lựa chọn thường sẽ cố gắng vào làm trong bộ phận nghiên cứu của các tập đoàn, kém một chút cũng có thể bảo trì tu sửa cơ giáp, hoặc là làm việc ở các nhà máy sản xuất. Trong xã hội hiện nay, cơ giáp chiếm vị trí không gì sánh kịp, nếu không tính toán tiền lương, thì luôn có thể tìm được công việc.
Mà phía trên kĩ sư cao cấp, chân chính đạt tới cơ giáp chế tạo đại sư, đã không còn phụ thuộc vào chiến sĩ cơ giáp, bọn họ có thân phận địa vị được xã hội công nhận, càng được chiến sĩ cơ giáp tôn kính vì có thể chế tạo ra cơ giáp cao cấp.
Nghiêm đại sư là người duy nhất trong tập đoàn Khải Ân có thể được gọi là đại sư, chỉ cần vị đại sư này thuận miệng chỉ điểm một hai câu cũng đủ để làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Nhưng đại sư đều có tính cách riêng, Nghiêm đại sư tính cách quái gở, bình thường đều ở trong phòng nghiên cứu chuyện dụng của mình, nghiêm cấm người khác quấy rầy, chỉ có người đứng đầu của bọn họ, Địch Gia, mới có thể đi vào xin chỉ thị vào những khoảng thời gian nhất định.
Mà hiện tại, bởi vì một cái linh kiện, khiến Nghiêm đại sư phải chính miệng đòi người.
Sau một hồi im lặng kéo dài, một lão nhân trong phòng nói: “Nếu những gì Nghiêm đại sư nói là thật, người này quả thật là một nhân tài!"
Trầm Nguyên tiếp lời: “Đúng vậy, trong tình huống mà ngay cả đại sư và khoa học kỹ thuật cao cấp đều bất lực, người này có thể đưa hiệu suất của linh kiện bậc một đến con số cao khủng khiếp như vậy, thật sự là – rất rất giỏi!"
Địch Gia nở nụ cười, “Đâu chỉ là đáng chú ý, có lẽ người đó có nằm giữ một thủ pháp chế tạo mà chúng tao hoàn toàn không biết đến, nếu truyền ra, cả thế giới này sẽ trở nên điên mất, thiên tài điều khiển cơ giáp chiến đấu cũng sẽ điên mất!"
Nam nhân đeo kính kia còn có chút không phục, “Nhưng có thể đây chỉ là một sự trùng hợp, nói gì thì nói, đây cũng chỉ là linh kiện bậc một…."
Nũ nghiên cứu viên lúc này ở một bên chần chờ lên tiếng: “Vương Dũng nói cũng không phải không có lý, linh kiện bậc một dù có cải tiến khác lạ đến đâu cũng không thể gây chấn động nhiều đến vậy, dù sao cũng chỉ được dung để trang bị trên loại cơ giáp bình thường nhất mà thôi."
Địch Gia liếc bọn họ một cái, ông hiểu ý của Vương Dũng, thậm chí còn có chút cảm kích, bọn họ dù gì cũng là nghiên cứu viên cao cấp của tập đoàn Khải Ân nổi danh toàn cầu, đãi ngộ và lương bổng không thể đem so với những nơi khác. Nhưng bọn họ cư nhiên lại bị một công nhân vô danh nho nhỏ trong một xưởng gia công qua mặt, việc này thật sự có chút làm cho người ta khó chấp nhận.
Địch Gia thờ dài, nhìn mọi người trong văn phòng một vòng, nói: “Nếu tôi nói, trong số hàng được đánh giá không chỉ có một cái linh kiện loại này thì sao?"
A! Tất cả mọi người trong phòng hầu như đều đứng lên.
Hơn nữa, trừ hai ngàn linh kiện bậc một có hiệu suất 98%, còn có hai tram linh kiện bậc hai hiệu suất 93%, trong số linh kiện bậc hai, thậm chí còn có cái đạt đến 95%." Địch Gia chậm rãi nói.
Trong khi mọi người trợn mắt há hốc mồm, Trầm Nguyên vội nói: “Thầy! Chúng ta phải tìm được người này."
Địch Gia gật gật đầu, “Bên trên đã có chỉ thị, bất kể cái giá phải trả là bao nhiêu cũng phải tìm được người này. Chúng ta đã cố gắng giữ tự nhiên liên hệ với nhà xưởng kia, lập tức sẽ kí kết hợp đồng với bọn họ."
Mà hiện tại, La Tiểu Lâu không biết mình đã làm cho một đám người gà bay chó sủa. Cậu chính là bất an thấp thỏm ngồi trong xe của Nguyên Tích, khẩn trương đến mức hai tay run rẩy. Nhưng cậu không dám lên tiếng biểu đạt ra, bởi vì từ lúc khởi hành, thái dương của Nguyên Tích đã đang không ngừng giật giật, có thể thấy, việc y chưa động thủ đã là một sự nhẫn nại rất lớn.
Sau năm phút đồng hồ mê muội, La Tiểu Lâu chân nhuyện mà mở cửa, Nguyên Tích cũng làm như không có việc gì mà xuống xe, quẹt phiếu gửi xe. Không biết có phải là cố ý hay không, Nguyên Tích nhỏ nhen cũng đưa La Tiểu Lâu vào bãi đỗ xe.
La Tiểu Lâu sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc nhịn không được, nói: “Này, vừa rồi ở cổng trường, tôi có nhìn thấy mấy bóng người, hình như là bị anh quệt ngã…."
Nguyên Tích hừ một tiếng, không có thành ý nói: “Phải không, thật xin lỗi đã dọa đến cậu."
“Không phải chuyện đó, đụng người không có vấn đề gì sao?" La Tiểu Lâu nói.
“Cậu hẳn là nên tin tưởng vào kĩ thuật điều khiển của chủ nhân, tuyệt đối không gây chết người được, lại nói, người lớn như vậy, định đứng che ở cổng trường làm chướng ngại sao?" Nguyên Tích liếc La Tiểu Lâu một cái, kéo cậu đi vào hệ chế tạo cơ giáp. Dù sao y cũng đã thi xong rồi, hôm nay ngoại trừ phân ban, hẳn là không còn chuyện gì khác.
Hai người hoàn toàn không biết, chính cuộc đối đáp đầy châm chọc như thường lệ này, đã giúp La Tiểu Lâu giải quyết một mối nguy nhỏ, ít ra thì cây cột ở cửa học viện Saint Miro không có xuất hiện.
Không như những hệ khác, số lượng người trước cửa hệ chế tạo cơ giáp hôm nay còn nhiều hơn cả hôm qua, La Tiểu Lâu lắp bắp kinh hãi, nghĩ lại, có lẽ những người không thi đậu hôm qua, hôm nay đều đến đây.
Cậu đứng vào một hàng, Nguyên Tích không kiên nhẫn đứng trong này bị người vây xem, đi đến võ quán gần đó chờ La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu hít vào một hơi thật sâu, tuy biết rằng kiểm tra ngày hôm nay sẽ đơn giản hơn so với bài kiểm tra vào hệ cơ giáp, trong lòng vẫn còn bất an. Việc này cũng không thể trách cậu, sau ngày hôm nay, có thể cậu sẽ không còn cơ hội nữa.
Hai tiếng sau, La Tiểu Lâu cùng mười sinh viên khác được gọi vào, tiến hành kiểm tra chuyên ngành.
Vòng đầu là thi lý luận, thi viết, năm mươi câu, trong đó có nhiều câu về tri thức cơ giáp phổ thông, chỉ cần tùy tiện đi dạo trên mạng cũng có thể tìm được.
La Tiểu Lâu hiện tại mới đọc xong một nửa sách giáo khoa trung học cơ sở, cậu lo nhất là thi viết! Nhưng cũng may, vì làm công và có niềm yêu thích, cậu từng nghiên cứu không ít tri thức về linh kiện cơ giáp, lần này giúp cậu rất nhiều.
Năm mươi câu, cậu đại khái cũng có thể nắm chắc gần ba mươi câu, hai mươi câu khác, trống trơn.
Sau đó mười sinh viên xếp hàng vào cửa thứ hai, nếu cửa vừa rồi là lý luận, cửa này chính là thực hành.
Trước mặt mỗi sinh viên có một cái hộp, thầy giáo đi lên trước, nói: “Trong chiếc hộp trước mặt mọi người đều có một loại linh kiện cơ giáp đơn giản nhất. Trong chốc lát sẽ chiếu một đoạn phim 3D, trong phim, mọi người sẽ được dạy phương pháp lắp ráp ba loại linh kiện. Tuy rằng mỗi người chỉ cần lắp ráp một cái, nhưng – nhưng linh kiện trong hộp của mọi người là ngẫu nhiên, cho nên tôi khuyên mọi người nên nghiêm túc xem đoạm phim sắp tới. Vòng thi thực hành này hạn chế trong vòng nửa tiếng."
La Tiểu Lâu hiện tại mới biết cái gì gọi là đơn giản, mỗi linh kiện có bảy bước, này thật sự là đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.
Cậu rất dễ dàng nhớ được các bước gia công của các linh kiện, đối với người từng gia công mấy ngàn linh kiện mà nói, đây thật sự chỉ là một trò trẻ con.
Mười phút sau, La Tiểu Lâu ra khỏi trường thi, cậu đối với cuộc thi thực hành của mình rất có tự tin. Nếu đã vậy, cũng không nên để Nguyên Tích không kiên nhẫn chờ cậu.
Sau khi La Tiểu Lâu rời khỏi trường thi, giáo viên kiểm tra đưa cho La Tiểu Lâu kết quả kiểm tra.
Lý luận: 39/100
Thực hành: 98/100
Kết quả tổng quát: đủ tư cách.
La Tiểu Lâu nhìn kết quả lý luận của mình mà đầu nổi đầu hắc tuyến, kém như vậy? Rõ rang cậu nhớ mình có ấn tượng với hơn phân nửa số câu hỏi. Quên đi, chỉ cần thong qua là mọi chuyện thuận lợi. La Tiểu Lâu thoải mái mà đi ra ngoài, lúc cậu mở cửa, vừa lúc một cánh cửa khác cũng mở ra.
Ánh mắt La Tiểu Lâu lập tức sang ngời mở to, một nam sinh diện mạo vô cùng vô cùng xinh đẹp.
Mặc đồng phục quân đội của học viện Saint Miro, toàn thân từ trên xuống dưới sạch sẽ chỉnh tề, thẩn thể thon gầy, do quần áo màu tối, phần cỗ lộ ra bên ngoài và mặt có vẻ đặc biệt trắng trẻo. La Tiểu Lâu thầm huýt gió một tiếng, có thể xem như là một mỹ nhân! Nam sinh này sắc mặt lãnh đạm, thuộc loại hình nam sinh cao ngạo.
Sau khi thầm đánh giá xong, La Tiểu Lâu xoay người ra cửa, cậu còn muốn báo cho Nguyên Tích biết tin mừng là cậu đã thi đỗ – đây chắc hẳn cũng xem được là tin vui.
La Tiểu Lâu thoải mái mà vào cửa hệ, nhưng ngay sau đó lại bị một toàn núi ngăn cản: “Đồng học, nơi này của chúng ta không cho người khác vào."
La Tiểu Lâu nháy mắt, vừa rồi Nguyên Tích đi vào sao không thấy người này, dù thế nào, chẳng lẽ còn có phân biệt đối xử? Dù cậu không anh tuấn có tiền như Nguyên Tích, cũng không nên làm như thế chứ.
“Vì sao?" La Tiểu Lâu phẫn nộ.
Tòa núi là một nam sinh, gọi là tòa núi không phải bởi vì gã béo, mà là vì chiều cao của gã.
La Tiểu Lâu cao một mét bảy mươi lăm, cậu cảm thấy Nguyên Tích một mét tám mươi hai đã cao lắm rồi, người này chắc chắn là từ một mét chin mươi sáu trở lên! Tòa núi nam sinh chỉ bản tên ở phía trên: “Đồng học, cậu hẳn là sinh viên mới, hơn nữa vừa nhìn có vẻ không phải là hệ võ truyền thống. Nơi này là nơi luyện tập võ truyền thống, miễn vào thăm. Đôi khi quan tâm quá mức cũng không phải là chuyện tốt, tin tôi đi, cậu tuyệt đối sẽ không muốn vào, vạn nhất cậu vào trong lại bị thương thích gì đó, không có lợi ích gì."
Nói tới đây, tòa núi liếc nhìn thân thể nhỏ bé của La Tiểu Lâu một cái: “Đương nhiên, nếu cậu muốn luyện thể năng, nhà trường có khu luyện tập chuyên môn, cậu hoàn toàn có thể tới đó."
Nhìn thấy biểu tình của tòa núi như muốn nói kẻ yếu thật đáng thương, La Tiểu Lâu chỉ có thể nói: “Cám ơn, tôi sẽ cân nhắc đề nghị của anh. Tôi – tôi chỉ tới tìm người."
“Ngô, người bên trong nhiều lắm, không cách nào giúp cậu tìm được. Hơn nữa, hầu hết người huấn luyện ở bên trong cũng không có sử dụng máy liên lạc, cho nên, tôi đề nghị cậu chở ở ngài này." Tòa núi nam sinh vừa nói vừa sốt ruột thoáng nhìn qua máy liên lạc, “Đồng học, cậu còn chuyện gì nữa không? Tôi sốt ruột muốn về xem hội trưởng của chúng tôi đối chiến với một cao thủ, hiếm thấy hội trưởng rat ay, hi vọng tôi còn kịp trở về….."
Đang nói chuyện, Nguyên Tích một tay cầm áo từ bên trong đi ra, tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm, nhìn thấy La Tiểu Lâu, cầm quần áo ném cho cậu, tiện tay kéo kết quả kiểm tra của La Tiểu Lâu qua, hỏi: “Thế nào?"
Tòa núi nam sinh kia ngây ngốc nhìn Nguyên Tích, bỗng nhiên tru lên một tiếng: “Nhanh như vậy đã xong rồi!? A…."
La Tiểu Lâu nhìn nam sinh đang kêu thảm thiết kia một cái, ý bảo gã người mình cần tìm đã tới rồi, liền theo Nguyên Tích ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ân, đậu."
Nguyên Tích hừ lạnh: “Loại hệ này cón cần phải kiểm tra sao?" Lập tức ngẩng đầu lên khỏi giấy báo kiểm tra của La Tiểu Lâu, dung biểu tình không mấy thân thiện mà quan sát cậu: “Nghe đây, nếu cuối kỳ cậu vẫn chỉ đạt kết quả như thế này, làm cho tôi mất mặt, chúng ta có thể bắt đầu đặt ra một vài quy định xử phạt. Người hầu – của tôi chưa từng có loại thành tích này!"
Nguyên lai còn có người kém may mắn giống cậu vậy sao? La Tiểu Lâu hoài nghi liếc nhìn Nguyên Tích một cái, nói: “Tôi sẽ cố gắng nâng kết quả lên." Không cần Nguyên Tích nói cậu cũng sẽ cố gắng, dù sao cũng còn chủ nhiệm hói đầu kia theo dõi cậu.
Nguyên Tích còn châm chọc: “Gen kém, thể lực kém, hiện tạo ngay cả thành tích cũng tả tơi như vậy, cậu còn có thể vô dụng hơn nữa hay không? A, hình như tôi rất dung túng nhẫn nại cậu thì phải."
La Tiểu Lâu trừng lớn mắt, rốt cuộc là ai đang chịu đựng ai a? Tôi xin ngài, ngài hoàn toàn không cần nhẫn nại!
Nguyên Tích hoàn toàn phớt lờ ánh mắt như đang nói ‘mau tới dung một cước đá văng tôi, chúng ta lập tức mỗi người một ngã’ của La Tiểu Lâu, chỉ hừ lạnh một tiếng, đi về phía bãi đỗ xe.
La Tiểu Lâu âm thầm rơi lệ đầy mặt, xem ra Nguyên Tích còn tính tiếp tục ‘nhẫn nại’ cậu.
Lúc hai người gần đến garage, La Tiểu Lâu lại trông thấy nam sinh xinh đẹp kia, bên cạnh cậu ta còn có một nam sinh mặc y phục hằng ngày. Bởi vì còn chưa khai giảng chính thức, cho nên số người mặc đồng phục trong trường cũng không nhiều lắm.
Nam sinh không mặc đồng phục kia sau khi nhìn thấy La Tiểu Lâu, trên mặt lập tức hơi có vẻ trào phúng, lại mở miệng nói: “Tôi nói cậu, cho dù gia đình thiếu tiền, cũng không cần tìm người bao dưỡng lộ liễu như vậy."
La Tiểu Lâu nghe thấy mà sửng sốt, đây là cái gì với cái gì?
Nguyên Tích luôn luôn hờ hững với kẻ khác nghe thấy một câu như thế, lập tức xụ mặt đứng lại, một tay xách cổ áo La Tiểu Lâu, kiêu ngạo mà nói: “Chẳng lẻ tôi bao dưỡng cậu ta không phải là việc nên làm sao?" Hiển nhiên từ bao dưỡng này làm cho Nguyên Tích cực kì vừa lòng, cho nên vị thiếu gia tính tình không tốt này không hề có chút ý tức giận.
Bởi vì lời nói hung hồn của Nguyên Tích, hai người đều có chút ngạc nhiên, nam sinh mặc y quần áo hằng ngày kia đỏ bừng mặt, y không hiểu vì sao Nguyên Tích sau khi nghe những lời này lại có biểu hiện như vậy, không phải nên như bọn họ, khinh bỉ La Tiểu Lâu sao.
La Tiểu Lâu hung hang trừng người đối diện một cái, chẳng lẽ muốn cậu ở trước mặt Nguyên Tích nói lão tử không muốn bị bao dưỡng, mà thực tế, một tháng qua hình như là tôi đang bao dưỡng Nguyên Tích? Nguyên Tích sẽ giết cậu mất! Cuối cùng, La Tiểu Lâu chỉ có thể cắn rang nói một câu: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến anh thì phải."
Chờ Nguyên Tích và La Tiểu Lâu đi khuất, nam sinh mặc quần áo hằng ngày kia còn có chút tức giận khó kiềm nén, nam sinh xinh đẹp thản nhiên nói: “Anh quan tâm đến bọn họ mà làm gì, vật họp theo bầy, người họp theo loài."
Vào ban đêm, trên bàn chỉ còn hai món ăn chay. Nguyên Tích tực hồ không hài lòng, sắc mặt thật thối, nhưng không nói gì.
Vì hôm nay không có đi làm công, La Tiểu Lâu hiện tại tinh thần mười phần, cậu chuẩn bị lát nữa sẽ lập kế hoạch học bổ túc.
Nhanh chóng rửa mặt xong, La Tiểu Lâu đi vào phòng Nguyên Tích, chỉ cần giúp Nguyên Tích lau rửa phòng tắm, hẳn là sẽ không còn việc gì nữa.
Cửa phòng tắm đang mở, cho nên La Tiểu Lâu lập tức đi vào. Sau đó, cậu phát hiện, cư nhiên hôm nay Nguyên Tích còn chưa tắm xong.
“A, thật xin lỗi." La Tiểu Lâu vội vàng nói, “Tôi không biết anh còn chưa – anh không sao chứ?" Nếu cậu không nghe lầm, thì Nguyên Tích vừa rên một tiếng, hơn nữa còn pha lẫn thống khổ.
Nguyên Tích tức giận trừng La Tiểu Lâu, quát: “Đi ra ngoài, ai cho cậu vào đây!"
La Tiểu Lâu trợn mắt xem thường, xoay người muốn đi, nhưng nhìn đến sắc mặt đỏ bừng đầy mổ hôi của Nguyên Tích, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh bồn tắm.
Nguyên Tích tựa hồ có chút thất thố, dưới tình thế cấp bách, tay y đặt lên cổ La Tiểu Lâu, vị trí yếu ớt như vậy, chỉ cần dung chút lực….
“Chân anh bị thương? Sao không nói sớm, để tôi dìu anh lên giường cái đã." La Tiểu Lâu thật không rõ người này đang làm gì, rõ rang lúc không có việc gì thì sai sử cậu vòng vòng, còn lúc này thì một chữ cũng không nói, rốt cuộc thì người này không được tự nhiên đến mức nào a.
“Linh kiện này….linh kiện này….."
Một người đàn ông đeo kính sửng sốt một lát, bỗng nhiên nói: “Điều này là không có khả năng, nhất định là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó! Về mặt lý luận không thể nào lý giải được."
“Đúng vậy, hiệu suất cao nhất của linh kiện bậc một là 90%, điều này đã được chứng minh từ một trăm năm trước rồi, làm sao lại có thể xuất hiện 98%?" Một nữ nghiên cứu viên nghi hoặc nói.
Người trung niên nhìn về phía một người trẻ khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nói: “Trầm Nguyên, ý cậu thế nào?"
Lúc này, linh kiện đang ở trong tay Trầm Nguyên, anh cũng có chút đắn đo, thấy người trung niên hỏi mình, anh khiêm tốn nói: “Thầy Địch Gia, tôi cảm thấy linh kiện này được tổ hợp tự do, hẳn là không có vấn đề gì."
Địch Gia nhìn đệ tử tâm đắc của mình, mỉm cười, kết luận của ông và Trầm Nguyên giống nhau, “Mọi người không cần bàn cãi, linh kiện này tôi đã đưa cho Nghiêm đại sư xem qua, ông ấy kết luận, trên linh kiện này không có động tay động chân gì. Hơn nữa, ông ấy yêu cầu, một khi chúng ta tìm được người này thì phải báo cho ông ấy trước tiên."
Sauk hi Địch Gia nói ra lời này, những người khác trong phòng hít sâu một hơi, bọn họ đều là nhân viên nghiên cứu cơ giáp, cũng có thể nói là cơ giáp chế tạo sư, cho nên càng hiểu rỏ, câu nói cuối cùng của người trung niên là hiếm thấy đến cỡ nào.
Cơ giáp chế tạo sư, là một nghề nghiệp mà trong xã hội ngày nay người ta khó có thể hình dung ra được. Không giống chiến sĩ cơ giáp, bất luận trình độ thế nào cũng được mọi người tôn trọng, đều có thể tìm được chiến trường thích hợp với trình độ của mình.
Bởi vì cơ giáp chế tạo sư không yêu cầu cấp bậc gen, cũng không yêu cầu thể lực, cho nên đầu vào rất thấp. Cơ giáp chế tạo sư cấp thấp mới nhập môn thậm chí còn có thể bị thợ sửa chữa sai sử, tiền công khó có thể duy trì sinh kế.
Mà kĩ sư cao cấp sẽ được các công ty lớn mời chào lôi kéo, điều kiện tốt đến mức làm cho người ta đỏ mắt. Những người được như thế là một số ít may mắn trong nhân số khổng lồ của cơ giáp chế tạo sư. Một là bởi vì các công ty lớn, thậm chí là quân đội yêu cầu rất cao, hai là số lượng kĩ sư cao cấp vốn ít, nếu không thể gánh vác phí dụng nghiên cứu to lớn, nếu không có điều kiện lặp đi lặp lại thí nghiệm lắp ráp, cấp thấp tiến vào trung cấp đã khó khăn, đừng nói chi đến cao cấp.
Mà tuyệt đại đa số cơ giáp chế tạo sư là dựa vào chiến sĩ cơ giáp mà tồn tại, hầu như mội chiến sĩ cơ giáp đều có cơ giáp chế tạo sư của riêng mình.
Những cơ giáp chế tạo sư không được chiến sĩ cơ giáp lựa chọn thường sẽ cố gắng vào làm trong bộ phận nghiên cứu của các tập đoàn, kém một chút cũng có thể bảo trì tu sửa cơ giáp, hoặc là làm việc ở các nhà máy sản xuất. Trong xã hội hiện nay, cơ giáp chiếm vị trí không gì sánh kịp, nếu không tính toán tiền lương, thì luôn có thể tìm được công việc.
Mà phía trên kĩ sư cao cấp, chân chính đạt tới cơ giáp chế tạo đại sư, đã không còn phụ thuộc vào chiến sĩ cơ giáp, bọn họ có thân phận địa vị được xã hội công nhận, càng được chiến sĩ cơ giáp tôn kính vì có thể chế tạo ra cơ giáp cao cấp.
Nghiêm đại sư là người duy nhất trong tập đoàn Khải Ân có thể được gọi là đại sư, chỉ cần vị đại sư này thuận miệng chỉ điểm một hai câu cũng đủ để làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Nhưng đại sư đều có tính cách riêng, Nghiêm đại sư tính cách quái gở, bình thường đều ở trong phòng nghiên cứu chuyện dụng của mình, nghiêm cấm người khác quấy rầy, chỉ có người đứng đầu của bọn họ, Địch Gia, mới có thể đi vào xin chỉ thị vào những khoảng thời gian nhất định.
Mà hiện tại, bởi vì một cái linh kiện, khiến Nghiêm đại sư phải chính miệng đòi người.
Sau một hồi im lặng kéo dài, một lão nhân trong phòng nói: “Nếu những gì Nghiêm đại sư nói là thật, người này quả thật là một nhân tài!"
Trầm Nguyên tiếp lời: “Đúng vậy, trong tình huống mà ngay cả đại sư và khoa học kỹ thuật cao cấp đều bất lực, người này có thể đưa hiệu suất của linh kiện bậc một đến con số cao khủng khiếp như vậy, thật sự là – rất rất giỏi!"
Địch Gia nở nụ cười, “Đâu chỉ là đáng chú ý, có lẽ người đó có nằm giữ một thủ pháp chế tạo mà chúng tao hoàn toàn không biết đến, nếu truyền ra, cả thế giới này sẽ trở nên điên mất, thiên tài điều khiển cơ giáp chiến đấu cũng sẽ điên mất!"
Nam nhân đeo kính kia còn có chút không phục, “Nhưng có thể đây chỉ là một sự trùng hợp, nói gì thì nói, đây cũng chỉ là linh kiện bậc một…."
Nũ nghiên cứu viên lúc này ở một bên chần chờ lên tiếng: “Vương Dũng nói cũng không phải không có lý, linh kiện bậc một dù có cải tiến khác lạ đến đâu cũng không thể gây chấn động nhiều đến vậy, dù sao cũng chỉ được dung để trang bị trên loại cơ giáp bình thường nhất mà thôi."
Địch Gia liếc bọn họ một cái, ông hiểu ý của Vương Dũng, thậm chí còn có chút cảm kích, bọn họ dù gì cũng là nghiên cứu viên cao cấp của tập đoàn Khải Ân nổi danh toàn cầu, đãi ngộ và lương bổng không thể đem so với những nơi khác. Nhưng bọn họ cư nhiên lại bị một công nhân vô danh nho nhỏ trong một xưởng gia công qua mặt, việc này thật sự có chút làm cho người ta khó chấp nhận.
Địch Gia thờ dài, nhìn mọi người trong văn phòng một vòng, nói: “Nếu tôi nói, trong số hàng được đánh giá không chỉ có một cái linh kiện loại này thì sao?"
A! Tất cả mọi người trong phòng hầu như đều đứng lên.
Hơn nữa, trừ hai ngàn linh kiện bậc một có hiệu suất 98%, còn có hai tram linh kiện bậc hai hiệu suất 93%, trong số linh kiện bậc hai, thậm chí còn có cái đạt đến 95%." Địch Gia chậm rãi nói.
Trong khi mọi người trợn mắt há hốc mồm, Trầm Nguyên vội nói: “Thầy! Chúng ta phải tìm được người này."
Địch Gia gật gật đầu, “Bên trên đã có chỉ thị, bất kể cái giá phải trả là bao nhiêu cũng phải tìm được người này. Chúng ta đã cố gắng giữ tự nhiên liên hệ với nhà xưởng kia, lập tức sẽ kí kết hợp đồng với bọn họ."
Mà hiện tại, La Tiểu Lâu không biết mình đã làm cho một đám người gà bay chó sủa. Cậu chính là bất an thấp thỏm ngồi trong xe của Nguyên Tích, khẩn trương đến mức hai tay run rẩy. Nhưng cậu không dám lên tiếng biểu đạt ra, bởi vì từ lúc khởi hành, thái dương của Nguyên Tích đã đang không ngừng giật giật, có thể thấy, việc y chưa động thủ đã là một sự nhẫn nại rất lớn.
Sau năm phút đồng hồ mê muội, La Tiểu Lâu chân nhuyện mà mở cửa, Nguyên Tích cũng làm như không có việc gì mà xuống xe, quẹt phiếu gửi xe. Không biết có phải là cố ý hay không, Nguyên Tích nhỏ nhen cũng đưa La Tiểu Lâu vào bãi đỗ xe.
La Tiểu Lâu sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc nhịn không được, nói: “Này, vừa rồi ở cổng trường, tôi có nhìn thấy mấy bóng người, hình như là bị anh quệt ngã…."
Nguyên Tích hừ một tiếng, không có thành ý nói: “Phải không, thật xin lỗi đã dọa đến cậu."
“Không phải chuyện đó, đụng người không có vấn đề gì sao?" La Tiểu Lâu nói.
“Cậu hẳn là nên tin tưởng vào kĩ thuật điều khiển của chủ nhân, tuyệt đối không gây chết người được, lại nói, người lớn như vậy, định đứng che ở cổng trường làm chướng ngại sao?" Nguyên Tích liếc La Tiểu Lâu một cái, kéo cậu đi vào hệ chế tạo cơ giáp. Dù sao y cũng đã thi xong rồi, hôm nay ngoại trừ phân ban, hẳn là không còn chuyện gì khác.
Hai người hoàn toàn không biết, chính cuộc đối đáp đầy châm chọc như thường lệ này, đã giúp La Tiểu Lâu giải quyết một mối nguy nhỏ, ít ra thì cây cột ở cửa học viện Saint Miro không có xuất hiện.
Không như những hệ khác, số lượng người trước cửa hệ chế tạo cơ giáp hôm nay còn nhiều hơn cả hôm qua, La Tiểu Lâu lắp bắp kinh hãi, nghĩ lại, có lẽ những người không thi đậu hôm qua, hôm nay đều đến đây.
Cậu đứng vào một hàng, Nguyên Tích không kiên nhẫn đứng trong này bị người vây xem, đi đến võ quán gần đó chờ La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu hít vào một hơi thật sâu, tuy biết rằng kiểm tra ngày hôm nay sẽ đơn giản hơn so với bài kiểm tra vào hệ cơ giáp, trong lòng vẫn còn bất an. Việc này cũng không thể trách cậu, sau ngày hôm nay, có thể cậu sẽ không còn cơ hội nữa.
Hai tiếng sau, La Tiểu Lâu cùng mười sinh viên khác được gọi vào, tiến hành kiểm tra chuyên ngành.
Vòng đầu là thi lý luận, thi viết, năm mươi câu, trong đó có nhiều câu về tri thức cơ giáp phổ thông, chỉ cần tùy tiện đi dạo trên mạng cũng có thể tìm được.
La Tiểu Lâu hiện tại mới đọc xong một nửa sách giáo khoa trung học cơ sở, cậu lo nhất là thi viết! Nhưng cũng may, vì làm công và có niềm yêu thích, cậu từng nghiên cứu không ít tri thức về linh kiện cơ giáp, lần này giúp cậu rất nhiều.
Năm mươi câu, cậu đại khái cũng có thể nắm chắc gần ba mươi câu, hai mươi câu khác, trống trơn.
Sau đó mười sinh viên xếp hàng vào cửa thứ hai, nếu cửa vừa rồi là lý luận, cửa này chính là thực hành.
Trước mặt mỗi sinh viên có một cái hộp, thầy giáo đi lên trước, nói: “Trong chiếc hộp trước mặt mọi người đều có một loại linh kiện cơ giáp đơn giản nhất. Trong chốc lát sẽ chiếu một đoạn phim 3D, trong phim, mọi người sẽ được dạy phương pháp lắp ráp ba loại linh kiện. Tuy rằng mỗi người chỉ cần lắp ráp một cái, nhưng – nhưng linh kiện trong hộp của mọi người là ngẫu nhiên, cho nên tôi khuyên mọi người nên nghiêm túc xem đoạm phim sắp tới. Vòng thi thực hành này hạn chế trong vòng nửa tiếng."
La Tiểu Lâu hiện tại mới biết cái gì gọi là đơn giản, mỗi linh kiện có bảy bước, này thật sự là đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.
Cậu rất dễ dàng nhớ được các bước gia công của các linh kiện, đối với người từng gia công mấy ngàn linh kiện mà nói, đây thật sự chỉ là một trò trẻ con.
Mười phút sau, La Tiểu Lâu ra khỏi trường thi, cậu đối với cuộc thi thực hành của mình rất có tự tin. Nếu đã vậy, cũng không nên để Nguyên Tích không kiên nhẫn chờ cậu.
Sau khi La Tiểu Lâu rời khỏi trường thi, giáo viên kiểm tra đưa cho La Tiểu Lâu kết quả kiểm tra.
Lý luận: 39/100
Thực hành: 98/100
Kết quả tổng quát: đủ tư cách.
La Tiểu Lâu nhìn kết quả lý luận của mình mà đầu nổi đầu hắc tuyến, kém như vậy? Rõ rang cậu nhớ mình có ấn tượng với hơn phân nửa số câu hỏi. Quên đi, chỉ cần thong qua là mọi chuyện thuận lợi. La Tiểu Lâu thoải mái mà đi ra ngoài, lúc cậu mở cửa, vừa lúc một cánh cửa khác cũng mở ra.
Ánh mắt La Tiểu Lâu lập tức sang ngời mở to, một nam sinh diện mạo vô cùng vô cùng xinh đẹp.
Mặc đồng phục quân đội của học viện Saint Miro, toàn thân từ trên xuống dưới sạch sẽ chỉnh tề, thẩn thể thon gầy, do quần áo màu tối, phần cỗ lộ ra bên ngoài và mặt có vẻ đặc biệt trắng trẻo. La Tiểu Lâu thầm huýt gió một tiếng, có thể xem như là một mỹ nhân! Nam sinh này sắc mặt lãnh đạm, thuộc loại hình nam sinh cao ngạo.
Sau khi thầm đánh giá xong, La Tiểu Lâu xoay người ra cửa, cậu còn muốn báo cho Nguyên Tích biết tin mừng là cậu đã thi đỗ – đây chắc hẳn cũng xem được là tin vui.
La Tiểu Lâu thoải mái mà vào cửa hệ, nhưng ngay sau đó lại bị một toàn núi ngăn cản: “Đồng học, nơi này của chúng ta không cho người khác vào."
La Tiểu Lâu nháy mắt, vừa rồi Nguyên Tích đi vào sao không thấy người này, dù thế nào, chẳng lẽ còn có phân biệt đối xử? Dù cậu không anh tuấn có tiền như Nguyên Tích, cũng không nên làm như thế chứ.
“Vì sao?" La Tiểu Lâu phẫn nộ.
Tòa núi là một nam sinh, gọi là tòa núi không phải bởi vì gã béo, mà là vì chiều cao của gã.
La Tiểu Lâu cao một mét bảy mươi lăm, cậu cảm thấy Nguyên Tích một mét tám mươi hai đã cao lắm rồi, người này chắc chắn là từ một mét chin mươi sáu trở lên! Tòa núi nam sinh chỉ bản tên ở phía trên: “Đồng học, cậu hẳn là sinh viên mới, hơn nữa vừa nhìn có vẻ không phải là hệ võ truyền thống. Nơi này là nơi luyện tập võ truyền thống, miễn vào thăm. Đôi khi quan tâm quá mức cũng không phải là chuyện tốt, tin tôi đi, cậu tuyệt đối sẽ không muốn vào, vạn nhất cậu vào trong lại bị thương thích gì đó, không có lợi ích gì."
Nói tới đây, tòa núi liếc nhìn thân thể nhỏ bé của La Tiểu Lâu một cái: “Đương nhiên, nếu cậu muốn luyện thể năng, nhà trường có khu luyện tập chuyên môn, cậu hoàn toàn có thể tới đó."
Nhìn thấy biểu tình của tòa núi như muốn nói kẻ yếu thật đáng thương, La Tiểu Lâu chỉ có thể nói: “Cám ơn, tôi sẽ cân nhắc đề nghị của anh. Tôi – tôi chỉ tới tìm người."
“Ngô, người bên trong nhiều lắm, không cách nào giúp cậu tìm được. Hơn nữa, hầu hết người huấn luyện ở bên trong cũng không có sử dụng máy liên lạc, cho nên, tôi đề nghị cậu chở ở ngài này." Tòa núi nam sinh vừa nói vừa sốt ruột thoáng nhìn qua máy liên lạc, “Đồng học, cậu còn chuyện gì nữa không? Tôi sốt ruột muốn về xem hội trưởng của chúng tôi đối chiến với một cao thủ, hiếm thấy hội trưởng rat ay, hi vọng tôi còn kịp trở về….."
Đang nói chuyện, Nguyên Tích một tay cầm áo từ bên trong đi ra, tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm, nhìn thấy La Tiểu Lâu, cầm quần áo ném cho cậu, tiện tay kéo kết quả kiểm tra của La Tiểu Lâu qua, hỏi: “Thế nào?"
Tòa núi nam sinh kia ngây ngốc nhìn Nguyên Tích, bỗng nhiên tru lên một tiếng: “Nhanh như vậy đã xong rồi!? A…."
La Tiểu Lâu nhìn nam sinh đang kêu thảm thiết kia một cái, ý bảo gã người mình cần tìm đã tới rồi, liền theo Nguyên Tích ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ân, đậu."
Nguyên Tích hừ lạnh: “Loại hệ này cón cần phải kiểm tra sao?" Lập tức ngẩng đầu lên khỏi giấy báo kiểm tra của La Tiểu Lâu, dung biểu tình không mấy thân thiện mà quan sát cậu: “Nghe đây, nếu cuối kỳ cậu vẫn chỉ đạt kết quả như thế này, làm cho tôi mất mặt, chúng ta có thể bắt đầu đặt ra một vài quy định xử phạt. Người hầu – của tôi chưa từng có loại thành tích này!"
Nguyên lai còn có người kém may mắn giống cậu vậy sao? La Tiểu Lâu hoài nghi liếc nhìn Nguyên Tích một cái, nói: “Tôi sẽ cố gắng nâng kết quả lên." Không cần Nguyên Tích nói cậu cũng sẽ cố gắng, dù sao cũng còn chủ nhiệm hói đầu kia theo dõi cậu.
Nguyên Tích còn châm chọc: “Gen kém, thể lực kém, hiện tạo ngay cả thành tích cũng tả tơi như vậy, cậu còn có thể vô dụng hơn nữa hay không? A, hình như tôi rất dung túng nhẫn nại cậu thì phải."
La Tiểu Lâu trừng lớn mắt, rốt cuộc là ai đang chịu đựng ai a? Tôi xin ngài, ngài hoàn toàn không cần nhẫn nại!
Nguyên Tích hoàn toàn phớt lờ ánh mắt như đang nói ‘mau tới dung một cước đá văng tôi, chúng ta lập tức mỗi người một ngã’ của La Tiểu Lâu, chỉ hừ lạnh một tiếng, đi về phía bãi đỗ xe.
La Tiểu Lâu âm thầm rơi lệ đầy mặt, xem ra Nguyên Tích còn tính tiếp tục ‘nhẫn nại’ cậu.
Lúc hai người gần đến garage, La Tiểu Lâu lại trông thấy nam sinh xinh đẹp kia, bên cạnh cậu ta còn có một nam sinh mặc y phục hằng ngày. Bởi vì còn chưa khai giảng chính thức, cho nên số người mặc đồng phục trong trường cũng không nhiều lắm.
Nam sinh không mặc đồng phục kia sau khi nhìn thấy La Tiểu Lâu, trên mặt lập tức hơi có vẻ trào phúng, lại mở miệng nói: “Tôi nói cậu, cho dù gia đình thiếu tiền, cũng không cần tìm người bao dưỡng lộ liễu như vậy."
La Tiểu Lâu nghe thấy mà sửng sốt, đây là cái gì với cái gì?
Nguyên Tích luôn luôn hờ hững với kẻ khác nghe thấy một câu như thế, lập tức xụ mặt đứng lại, một tay xách cổ áo La Tiểu Lâu, kiêu ngạo mà nói: “Chẳng lẻ tôi bao dưỡng cậu ta không phải là việc nên làm sao?" Hiển nhiên từ bao dưỡng này làm cho Nguyên Tích cực kì vừa lòng, cho nên vị thiếu gia tính tình không tốt này không hề có chút ý tức giận.
Bởi vì lời nói hung hồn của Nguyên Tích, hai người đều có chút ngạc nhiên, nam sinh mặc y quần áo hằng ngày kia đỏ bừng mặt, y không hiểu vì sao Nguyên Tích sau khi nghe những lời này lại có biểu hiện như vậy, không phải nên như bọn họ, khinh bỉ La Tiểu Lâu sao.
La Tiểu Lâu hung hang trừng người đối diện một cái, chẳng lẽ muốn cậu ở trước mặt Nguyên Tích nói lão tử không muốn bị bao dưỡng, mà thực tế, một tháng qua hình như là tôi đang bao dưỡng Nguyên Tích? Nguyên Tích sẽ giết cậu mất! Cuối cùng, La Tiểu Lâu chỉ có thể cắn rang nói một câu: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến anh thì phải."
Chờ Nguyên Tích và La Tiểu Lâu đi khuất, nam sinh mặc quần áo hằng ngày kia còn có chút tức giận khó kiềm nén, nam sinh xinh đẹp thản nhiên nói: “Anh quan tâm đến bọn họ mà làm gì, vật họp theo bầy, người họp theo loài."
Vào ban đêm, trên bàn chỉ còn hai món ăn chay. Nguyên Tích tực hồ không hài lòng, sắc mặt thật thối, nhưng không nói gì.
Vì hôm nay không có đi làm công, La Tiểu Lâu hiện tại tinh thần mười phần, cậu chuẩn bị lát nữa sẽ lập kế hoạch học bổ túc.
Nhanh chóng rửa mặt xong, La Tiểu Lâu đi vào phòng Nguyên Tích, chỉ cần giúp Nguyên Tích lau rửa phòng tắm, hẳn là sẽ không còn việc gì nữa.
Cửa phòng tắm đang mở, cho nên La Tiểu Lâu lập tức đi vào. Sau đó, cậu phát hiện, cư nhiên hôm nay Nguyên Tích còn chưa tắm xong.
“A, thật xin lỗi." La Tiểu Lâu vội vàng nói, “Tôi không biết anh còn chưa – anh không sao chứ?" Nếu cậu không nghe lầm, thì Nguyên Tích vừa rên một tiếng, hơn nữa còn pha lẫn thống khổ.
Nguyên Tích tức giận trừng La Tiểu Lâu, quát: “Đi ra ngoài, ai cho cậu vào đây!"
La Tiểu Lâu trợn mắt xem thường, xoay người muốn đi, nhưng nhìn đến sắc mặt đỏ bừng đầy mổ hôi của Nguyên Tích, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh bồn tắm.
Nguyên Tích tựa hồ có chút thất thố, dưới tình thế cấp bách, tay y đặt lên cổ La Tiểu Lâu, vị trí yếu ớt như vậy, chỉ cần dung chút lực….
“Chân anh bị thương? Sao không nói sớm, để tôi dìu anh lên giường cái đã." La Tiểu Lâu thật không rõ người này đang làm gì, rõ rang lúc không có việc gì thì sai sử cậu vòng vòng, còn lúc này thì một chữ cũng không nói, rốt cuộc thì người này không được tự nhiên đến mức nào a.
Tác giả :
Do Đại Đích Yên