Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
Chương 100
̀NH LUẬN
Khi La Tiểu Lâu tỉnh dậy, cậu chỉ cảm thấy toàn thân mình ấm áp vô cùng, kèm theo cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được và cơn thoải mái phát ra từ tinh thần, La Tiểu Lâu dễ chịu mà duỗi thắt lưng mệt mỏi, lập tức một cánh tay vươn ra, vòng qua thắt lưng cậu, ôm chặt cậu hơn.
Hành động của La Tiểu Lâu bị ngăn trở giữa chừng, lúc đấy cậu mới thấy ngực khó chịu, vén chăn lên, quả nhiên cái đầu bù xù của Nguyên Tích đang gác lên ngực cậu, hiếm thấy là cả hai người đều áo quần chỉnh tề.
La Tiểu Lâu chớp mắt, phản ứng một hồi mới nhớ ra, hiện tại không phải sáng sớm, mà là buổi chiều, có lẽ sau khi Nguyên Tích trở về thì ngủ trưa cùng cậu luôn. Giơ cổ tay lên, máy thông tin hiển thị 1h30 chiều.
Bọn họ chưa ăn cơm, nghĩ tới đây, cứ như là phản xạ có điều kiện, bụng La Tiểu Lâu liền kêu lên một tiếng. Âm thanh không lớn, chỉ là tiếp theo liền có một bàn tay thò sang xoa xoa lên bụng khiến cậu hơi xấu hổ.
Nguyên Tích dịch đầu lên cổ La Tiểu Lâu, nói: “Hiện tại tiền anh kiếm, đều để nuôi em hết." Trong giọng nói còn mang theo chút đắc ý và thỏa mãn không hề che giấu.
La Tiểu Lâu kháng nghị, lầm bầm một tiếng: “Đâu phải em hay ăn, tiền anh kiếm cũng không biết có bao nhiêu." La Tiểu Lâu đau lòng nghĩ tới mười một lọ thuốc cường hóa.
Nguyên Tích phá lên cười, “Em không cần giúp anh tiết kiệm, em ăn bao nhiêu anh cũng chiều." Vừa nói vừa tranh thủ thả dê lên người La Tiểu Lâu, rồi hỏi: “Hôm nay làm sao mà lại ngủ ngày như vậy?"
Thân thể La Tiểu Lâu cứng đờ, ngây ngốc nhìn Nguyên Tích, sau đó liền ho khan một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút: “Không… không làm gì cả, chỉ là mệt mỏi thôi."
Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn La Tiểu Lâu một hồi, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, tỏ ra vẻ ‘Anh hoàn toàn hiểu được’, “Hóa ra là vì đêm qua ư? Không có gì phải ngượng cả, có điều vài ngày không rèn luyện, thể lực của em đã kém đi không ít, trước đây cả đêm cũng chẳng có chuyện gì."
La Tiểu Lâu hết đỏ mặt lại trắng bệch, cơ mà cũng không bóc trần hiểu lầm khiến người ta xấu hổ kia, dù sao mạng sống cũng quan trọng hơn nhiều thể diện của đàn ông và mấy thứ linh tinh khác.
Rời giường rồi La Tiểu Lâu mới phát hiện, cậu đã chui vào ổ chăn của Nguyên Tích, chỉ có thể vui mừng rằng đây không phải là buổi tối, chứ nếu không thì đúng là cừu vào miệng sói.
Sau đó, Nguyên Tích dẫn La Tiểu Lâu và đám Nguyên Nặc Nguyệt Thương vào nhà hàng ăn cơm trưa. Ba người Nguyên Tích, Nguyên Nặc và Nguyệt Thượng vừa ăn vừa thảo luận hoạt động của quân đội. Tô Lan thỉnh thoảng nhìn La Tiểu Lâu vài lần, nhưng toàn bộ sự chú ý của La Tiểu Lâu hoặc là lên người Nguyên Tích bên cạnh hoặc là thức ăn, căn bản chẳng để ý đến cô nàng.
Lúc Nguyên Tích nhắc đến dị thú, miếng trái cây La Tiểu Lâu vừa xiên lên sau khi ăn xong liền rơi xuống. Nguyên Tích thuận tay tiếp được, đặt lại lên đĩa giúp La Tiểu Lâu.
“Anh, lần này gần như là cảm giác rõ ràng nhất, khả năng vây quét không biết lớn thế nào đây." Nguyên Nặc nói.
“Mọi cửa cảng đều có quân đội hùng hậu canh gác, toàn bộ thành phố Herault đều được bao vây, anh không tin lần này còn có thể để nó chạy thoát. Không chừng năm nay chúng ta có thể bắt được nó, anh nhất định sẽ đưa nó đến trước phần mộ bọn họ, để bọn họ nhìn kẻ thù năm ấy, hiện tại cái gì cũng không phải." Nguyên Tích lẳng lặng nói.
“Lời Nguyên Tích nói là, hiện tại quân đội đang tiến hành lục soát toàn bộ, bao gồm cả dân cư ngụ, mỗi người đều phải kiểm tra thân thể, tin rằng cho đến khi chúng ta kết thúc giải thi đấu cơ giáp, cũng gần như, chúng ta vừa lúc có thể tranh thủ tới hỗ trợ." Nguyệt Thượng nói, thấy chén rượu cạnh Nguyên Tích trống rỗng, bèn rót đầy cho hắn.
La Tiểu Lâu càng nghe càng thầm sợ hãi, xem ra trò hãm hại của tên chết tiệt Lucca kia đã vạ theo tai họa còn lâu mới kết thúc cho cậu.
Tuy cậu ở cùng đám Nguyên Tích, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không phải kiểm tra. Kiểm tra thân thể thông thường sẽ không tra ra huyết mạch dị thú của La Tiểu Lâu, nếu không cậu tuyệt nhiên không có khả năng được bình an cho đến tận bây giờ như thế này. Nhưng quân đội vì vây quét dị thú mà đặc biệt làm kiểm tra, liệu có thể điều tra ra cậu không?"
La Tiểu Lâu thật sự cảm thấy mình là con dị thú vô tội nhất khổ bức nhất trên thế giới này, nhưng lại hận không thể mang cậu đi lột da rút gân trong đám người sống.
Vẻ mặt của Nguyên Nặc và Nguyệt Thượng đều không tốt lắm, La Tiểu Lâu lặng lẽ nhích lại gần Nguyên Tích. Tất nhiên,chuyện này không có nghĩa là Nguyên Tích không bị ảnh hưởng. Tuy bề ngoài Nguyên Tích tỏ ra không có gì thay đổi, nhưng tiếp xúc một thời gian dài với hắn, La Tiểu Lâu biết tâm tình của Nguyên Tích khá gay go, thấy hắn uống một chén lại tiếp một chén là có thể nhận ra.
Lòng La Tiểu Lâu sầu não hơn, cậu uống say, Nguyên Tích sẽ nhân cơ hội làm thế này thế kia. Cơ mà nếu Nguyên Tích uống say, sẽ yêu cầu cậu chủ động với hắn như này như kia…
Ăn xong bữa trưa, Nguyệt Thượng và Tô Lan có việc ra ngoài, hai anh em bèn đi trước. Nguyên Nặc nhìn Nguyên Tích lạnh mặt, có lẽ cũng nhận ra hắn đã uống say, bèn quay sang nói với La Tiểu Lâu: “Tôi đưa anh với anh họ về phòng."
Về phòng, La Tiểu Lâu không dám đến gần giường, để Nguyên Nặc dìu Nguyên Tích lên giường ngủ.
Khi Nguyên Nặc từ phòng ngủ đi ra, phát hiện La Tiểu Lâu đáng lẽ nên ở trên giường quan tâm chăm sóc cho anh họ lại đang tỏ ra thoải mái, ngồi trên sô pha xem TV.
Cậu em Nguyên mím môi, cuối cùng xị mặt ngồi xuống ghế sô pha.
La Tiểu Lâu khó hiểu nhìn Nguyên Nặc, thấy cậu em Nguyên không có ý định đi, bèn đứng dậy ra quầy bar rót hai cốc nước.
Nguyên Nặc nhận cốc nước rồi cảm ơn, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Anh đang xem trận đấu của anh họ ư?" Hừm, xem ra La Tiểu Lâu rất say đắm anh họ, Nguyên nặc âm thầm nghĩ.
La Tiểu Lâu đáp lại, rồi cuộn người trên sô pha. Cậu hay chọn băng ghi hình thi đấu của Nguyên Tích để xem, rất sảng khoái, hơn nữa cũng có thể học được không ít điều.
Qua vài giây, La Tiểu Lâu bỗng nhiên nghĩ tới chuyện dị thú, bèn đưa mắt nhìn Nguyên Nặc, giả vờ lơ đãng mà hỏi: “Chuyện lục soát dị thú kia, có ảnh hưởng đến giải đấu không?"
“Chắc là sẽ không, kiểm tra chính xác trình độ của mỗi tuyển thủ, có lẽ giải đấu cũng xong xuôi rồi." Nguyên Nặc nói, tiện thể liếc La Tiểu Lâu một cái, “Anh quan tâm làm gì, dù sao có đại ca rồi, dị thú tuyệt nhiên chẳng có khả năng đến gần đâu, anh tuyệt đối sẽ không bị sao cả."
“Ừ…" La Tiểu Lâu đáp, quay đầu tiếp tục xem băng ghi hình, lại một lần nữa bất đắc dĩ phát hiện, con người còn đáng sợ hơn cả dị thú.
Sau khi Nguyên Nặc đi, La Tiểu Lâu vừa xem băng vừa thất thần.
125 vểnh đuôi nhìn một hồi, nhận thấy La Tiểu Lâu không đổi kênh luôn, lại còn vô cùng mất tập trung, không khỏi khó hiểu: “Cậu làm sao vậy?"
“Tao chỉ là đang nghĩ, hiện tại toàn bộ quân đội của thành phố Herault đều đang bắt tao, liệu có phát sinh chuyện gì không." La Tiểu Lâu nói.
125 suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói: “Chỉ cần cậu không biến thân nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không tra ra được. Bản thân cậu có huyết thống con người, hơn nữa mẹ cậu đã thực hiện một số mánh khóe nhằm che giấu thân thể cho cậu, nếu không phải tình huống đặc thù, cậu sẽ không bại lộ."
La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ừ, trước khi rời khỏi tinh cầu này, tao sẽ cẩn thận. Cho dù thua trận, cũng tuyệt đối không thể biến thân thêm nữa."
Sau khi Nguyên Tích tỉnh dậy, La Tiểu Lâu vẫn còn đang xem băng ghi hình. Hắn thực sự không thấy ngạc nhiên, La Tiểu Lâu vốn thích cái này, lúc bình thường hay đi đối chiến với hắn trên mạng. Hơn nữa, thấy La Tiểu Lâu dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình lái cơ giáp, khóe miệng Nguyên Tích không kìm được nhếch lên.
Tới bữa tối, Nguyên Tích dứt khoát cùng ngồi với La Tiểu Lâu trên sô pha xem băng ghi hình. Kết thúc một trận, La Tiểu Lâu lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, không cẩn thận chuyển sang một chuyên mục bình luận giải đấu cơ giáp.
Phía trên đang bình luận các chiến binh cơ giáp có biểu hiện nổi trội trong hai ngày thi đấu qua, thậm chí còn đặc biệt liệt kê danh sách các tuyển thủ xuất sắc.
Nguyên Tích đương nhiên là người thứ nhất, toàn bộ đám La Thiểu Thiên, Lăng Tự, Nguyệt Thượng, Nguyên Nặc cũng có trên danh sách. La Tiểu Lâu thậm chí còn thấy cả Thiều Dung, Trang Sinh, Athes, lập tức trở nên vui mừng, thằng Athes này, đúng là càng ngày càng lợi hại.
Khi xem lướt qua xuống phía dưới, một cái tên quen thuộc xuất hiện trên màn hình, tay cầm điều khiển của La Tiểu Lâu liền run lên.
Bình luận viên chuyên nghiệp còn đang tiếp tục: Tuyển thủ 521 này ngày đầu tiên thể hiện cũng không được coi là quá đặc sắc, chỉ có khả năng công kích viễn trình là đáng chú ý. Thế nhưng trong ngày thứ hai, cả tốc độ lẫn sức mạnh của cậu ta đều bộc phát đến mức kinh người.
La Tiểu Lâu lén đưa mắt nhìn Nguyên Tích bên cạnh, Nguyên Tích đang nhìn chằm chằm lên màn hình, xem kỹ cuộc đối chiến trên đó, cậu không biết giờ có nên đổi kênh ngay không, chỉ có thể tỏ ra chột dạ.
La Tiểu Lâu cầm điều khiển, dán mắt vào chiếc cơ giáp màu lam đậm tàn bạo kia, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy may mắn chính là, vì ý thức nguyên lực dữ dội, nên một số hành động quen thuộc của cậu đã không còn, nếu không thật đúng là khó đảm bảo liệu Nguyên Tích có nhìn ra manh mối nào đó không.
“Ừm, về 521 này, anh thấy thế nào?" Để càng thêm tự nhiên, La Tiểu Lâu giả bộ vô tình mở miệng hỏi.
Nguyên Tích thả lỏng dựa lên sô pha, vắt chéo chân, lắc đầu, “Hoàn toàn không đủ để lo sợ."
Khóe miệng La Tiểu Lâu giật giật, không chịu phục mà hỏi: “Tại sao?"
Nguyên Tích nhìn cậu, có vẻ là không hiểu tại sao La Tiểu Lâu lại có hứng thú với một người như vậy, “Sức mạnh và tốc độ tuy cũng khá, nhưng kỹ năng rất lúng túng, không khác với em là bao. Gặp phải cao thủ thực sự, chắc chắn sẽ thất bại."
La Tiểu Lâu quay người đi, ứ thèm đáp lại Nguyên Tích nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyên Tích vừa ra đến cửa liền căn dặn La Tiểu Lâu: “Mấy ngày này, em không được phép chạy loăng quăng, tốt nhất là ở lì trong phòng ấy."
La Tiểu Lâu lập tức ngoan ngoãn đồng ý, chỉ là lúc sau ra cửa, cậu chọn chỗ gần nhất để hóa trang, tranh thủ để người khác không thấy diện mạo vốn có của mình.
Hôm nay, không biết vì nguyên nhân gì mà tạm thời thay đổi hình thức thi đấu. Từ hình thức đối chiến đã đổi sang hình thức sinh tồn hoang dã. Nhân số cũng thay đổi, thành tám người một nhóm. Loại thay đổi này cũng không phải là không có trong tiền lệ của lịch sử giải thi đấu cơ giáp, chỉ là lần này không thông báo trước. Các tuyển thủ dự thi chỉ nghi ngờ một hồi, sau đó liền chấp nhận.
Đối với hình thức mới này, La Tiểu Lâu cũng không cảm thấy có gì không tốt, thậm chí cậu cho rằng hình thức mới này sẽ dễ dàng hơn. Miễn là cẩn thận tránh xa những cơ giáp khác, chờ đến khi còn lại ba người, vậy là có thể không chiến mà thắng.
Sau khi vào phòng nghỉ, La Tiểu Lâu lần đầu tiên cảm nhận được nhân số đông đảo. Lúc đi vào, bên trong đã có năm người, cậu bèn đứng đợi ở góc phòng, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Khi trận đấu sắp bắt đầu, hai người cuối cùng mới lần lượt vào phòng nghỉ. Người thứ nhất là một thiếu niên có khuôn mặt búp bê, khi vừa nhìn thấy bóng dáng mái tóc trắng kiêu ngạo phía sau cậu ta, La Tiểu Lâu lập tức cúi đầu, tim đập nhanh hơn không ít.
Mặc dù La Tiểu Lâu đã nghĩ tới khả năng sẽ gặp người quen trong hiện thực, chỉ thật không ngờ, nhanh như vậy mà đã đụng độ rồi.
Khi La Tiểu Lâu tỉnh dậy, cậu chỉ cảm thấy toàn thân mình ấm áp vô cùng, kèm theo cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được và cơn thoải mái phát ra từ tinh thần, La Tiểu Lâu dễ chịu mà duỗi thắt lưng mệt mỏi, lập tức một cánh tay vươn ra, vòng qua thắt lưng cậu, ôm chặt cậu hơn.
Hành động của La Tiểu Lâu bị ngăn trở giữa chừng, lúc đấy cậu mới thấy ngực khó chịu, vén chăn lên, quả nhiên cái đầu bù xù của Nguyên Tích đang gác lên ngực cậu, hiếm thấy là cả hai người đều áo quần chỉnh tề.
La Tiểu Lâu chớp mắt, phản ứng một hồi mới nhớ ra, hiện tại không phải sáng sớm, mà là buổi chiều, có lẽ sau khi Nguyên Tích trở về thì ngủ trưa cùng cậu luôn. Giơ cổ tay lên, máy thông tin hiển thị 1h30 chiều.
Bọn họ chưa ăn cơm, nghĩ tới đây, cứ như là phản xạ có điều kiện, bụng La Tiểu Lâu liền kêu lên một tiếng. Âm thanh không lớn, chỉ là tiếp theo liền có một bàn tay thò sang xoa xoa lên bụng khiến cậu hơi xấu hổ.
Nguyên Tích dịch đầu lên cổ La Tiểu Lâu, nói: “Hiện tại tiền anh kiếm, đều để nuôi em hết." Trong giọng nói còn mang theo chút đắc ý và thỏa mãn không hề che giấu.
La Tiểu Lâu kháng nghị, lầm bầm một tiếng: “Đâu phải em hay ăn, tiền anh kiếm cũng không biết có bao nhiêu." La Tiểu Lâu đau lòng nghĩ tới mười một lọ thuốc cường hóa.
Nguyên Tích phá lên cười, “Em không cần giúp anh tiết kiệm, em ăn bao nhiêu anh cũng chiều." Vừa nói vừa tranh thủ thả dê lên người La Tiểu Lâu, rồi hỏi: “Hôm nay làm sao mà lại ngủ ngày như vậy?"
Thân thể La Tiểu Lâu cứng đờ, ngây ngốc nhìn Nguyên Tích, sau đó liền ho khan một tiếng, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút: “Không… không làm gì cả, chỉ là mệt mỏi thôi."
Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn La Tiểu Lâu một hồi, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, tỏ ra vẻ ‘Anh hoàn toàn hiểu được’, “Hóa ra là vì đêm qua ư? Không có gì phải ngượng cả, có điều vài ngày không rèn luyện, thể lực của em đã kém đi không ít, trước đây cả đêm cũng chẳng có chuyện gì."
La Tiểu Lâu hết đỏ mặt lại trắng bệch, cơ mà cũng không bóc trần hiểu lầm khiến người ta xấu hổ kia, dù sao mạng sống cũng quan trọng hơn nhiều thể diện của đàn ông và mấy thứ linh tinh khác.
Rời giường rồi La Tiểu Lâu mới phát hiện, cậu đã chui vào ổ chăn của Nguyên Tích, chỉ có thể vui mừng rằng đây không phải là buổi tối, chứ nếu không thì đúng là cừu vào miệng sói.
Sau đó, Nguyên Tích dẫn La Tiểu Lâu và đám Nguyên Nặc Nguyệt Thương vào nhà hàng ăn cơm trưa. Ba người Nguyên Tích, Nguyên Nặc và Nguyệt Thượng vừa ăn vừa thảo luận hoạt động của quân đội. Tô Lan thỉnh thoảng nhìn La Tiểu Lâu vài lần, nhưng toàn bộ sự chú ý của La Tiểu Lâu hoặc là lên người Nguyên Tích bên cạnh hoặc là thức ăn, căn bản chẳng để ý đến cô nàng.
Lúc Nguyên Tích nhắc đến dị thú, miếng trái cây La Tiểu Lâu vừa xiên lên sau khi ăn xong liền rơi xuống. Nguyên Tích thuận tay tiếp được, đặt lại lên đĩa giúp La Tiểu Lâu.
“Anh, lần này gần như là cảm giác rõ ràng nhất, khả năng vây quét không biết lớn thế nào đây." Nguyên Nặc nói.
“Mọi cửa cảng đều có quân đội hùng hậu canh gác, toàn bộ thành phố Herault đều được bao vây, anh không tin lần này còn có thể để nó chạy thoát. Không chừng năm nay chúng ta có thể bắt được nó, anh nhất định sẽ đưa nó đến trước phần mộ bọn họ, để bọn họ nhìn kẻ thù năm ấy, hiện tại cái gì cũng không phải." Nguyên Tích lẳng lặng nói.
“Lời Nguyên Tích nói là, hiện tại quân đội đang tiến hành lục soát toàn bộ, bao gồm cả dân cư ngụ, mỗi người đều phải kiểm tra thân thể, tin rằng cho đến khi chúng ta kết thúc giải thi đấu cơ giáp, cũng gần như, chúng ta vừa lúc có thể tranh thủ tới hỗ trợ." Nguyệt Thượng nói, thấy chén rượu cạnh Nguyên Tích trống rỗng, bèn rót đầy cho hắn.
La Tiểu Lâu càng nghe càng thầm sợ hãi, xem ra trò hãm hại của tên chết tiệt Lucca kia đã vạ theo tai họa còn lâu mới kết thúc cho cậu.
Tuy cậu ở cùng đám Nguyên Tích, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không phải kiểm tra. Kiểm tra thân thể thông thường sẽ không tra ra huyết mạch dị thú của La Tiểu Lâu, nếu không cậu tuyệt nhiên không có khả năng được bình an cho đến tận bây giờ như thế này. Nhưng quân đội vì vây quét dị thú mà đặc biệt làm kiểm tra, liệu có thể điều tra ra cậu không?"
La Tiểu Lâu thật sự cảm thấy mình là con dị thú vô tội nhất khổ bức nhất trên thế giới này, nhưng lại hận không thể mang cậu đi lột da rút gân trong đám người sống.
Vẻ mặt của Nguyên Nặc và Nguyệt Thượng đều không tốt lắm, La Tiểu Lâu lặng lẽ nhích lại gần Nguyên Tích. Tất nhiên,chuyện này không có nghĩa là Nguyên Tích không bị ảnh hưởng. Tuy bề ngoài Nguyên Tích tỏ ra không có gì thay đổi, nhưng tiếp xúc một thời gian dài với hắn, La Tiểu Lâu biết tâm tình của Nguyên Tích khá gay go, thấy hắn uống một chén lại tiếp một chén là có thể nhận ra.
Lòng La Tiểu Lâu sầu não hơn, cậu uống say, Nguyên Tích sẽ nhân cơ hội làm thế này thế kia. Cơ mà nếu Nguyên Tích uống say, sẽ yêu cầu cậu chủ động với hắn như này như kia…
Ăn xong bữa trưa, Nguyệt Thượng và Tô Lan có việc ra ngoài, hai anh em bèn đi trước. Nguyên Nặc nhìn Nguyên Tích lạnh mặt, có lẽ cũng nhận ra hắn đã uống say, bèn quay sang nói với La Tiểu Lâu: “Tôi đưa anh với anh họ về phòng."
Về phòng, La Tiểu Lâu không dám đến gần giường, để Nguyên Nặc dìu Nguyên Tích lên giường ngủ.
Khi Nguyên Nặc từ phòng ngủ đi ra, phát hiện La Tiểu Lâu đáng lẽ nên ở trên giường quan tâm chăm sóc cho anh họ lại đang tỏ ra thoải mái, ngồi trên sô pha xem TV.
Cậu em Nguyên mím môi, cuối cùng xị mặt ngồi xuống ghế sô pha.
La Tiểu Lâu khó hiểu nhìn Nguyên Nặc, thấy cậu em Nguyên không có ý định đi, bèn đứng dậy ra quầy bar rót hai cốc nước.
Nguyên Nặc nhận cốc nước rồi cảm ơn, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Anh đang xem trận đấu của anh họ ư?" Hừm, xem ra La Tiểu Lâu rất say đắm anh họ, Nguyên nặc âm thầm nghĩ.
La Tiểu Lâu đáp lại, rồi cuộn người trên sô pha. Cậu hay chọn băng ghi hình thi đấu của Nguyên Tích để xem, rất sảng khoái, hơn nữa cũng có thể học được không ít điều.
Qua vài giây, La Tiểu Lâu bỗng nhiên nghĩ tới chuyện dị thú, bèn đưa mắt nhìn Nguyên Nặc, giả vờ lơ đãng mà hỏi: “Chuyện lục soát dị thú kia, có ảnh hưởng đến giải đấu không?"
“Chắc là sẽ không, kiểm tra chính xác trình độ của mỗi tuyển thủ, có lẽ giải đấu cũng xong xuôi rồi." Nguyên Nặc nói, tiện thể liếc La Tiểu Lâu một cái, “Anh quan tâm làm gì, dù sao có đại ca rồi, dị thú tuyệt nhiên chẳng có khả năng đến gần đâu, anh tuyệt đối sẽ không bị sao cả."
“Ừ…" La Tiểu Lâu đáp, quay đầu tiếp tục xem băng ghi hình, lại một lần nữa bất đắc dĩ phát hiện, con người còn đáng sợ hơn cả dị thú.
Sau khi Nguyên Nặc đi, La Tiểu Lâu vừa xem băng vừa thất thần.
125 vểnh đuôi nhìn một hồi, nhận thấy La Tiểu Lâu không đổi kênh luôn, lại còn vô cùng mất tập trung, không khỏi khó hiểu: “Cậu làm sao vậy?"
“Tao chỉ là đang nghĩ, hiện tại toàn bộ quân đội của thành phố Herault đều đang bắt tao, liệu có phát sinh chuyện gì không." La Tiểu Lâu nói.
125 suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói: “Chỉ cần cậu không biến thân nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không tra ra được. Bản thân cậu có huyết thống con người, hơn nữa mẹ cậu đã thực hiện một số mánh khóe nhằm che giấu thân thể cho cậu, nếu không phải tình huống đặc thù, cậu sẽ không bại lộ."
La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ừ, trước khi rời khỏi tinh cầu này, tao sẽ cẩn thận. Cho dù thua trận, cũng tuyệt đối không thể biến thân thêm nữa."
Sau khi Nguyên Tích tỉnh dậy, La Tiểu Lâu vẫn còn đang xem băng ghi hình. Hắn thực sự không thấy ngạc nhiên, La Tiểu Lâu vốn thích cái này, lúc bình thường hay đi đối chiến với hắn trên mạng. Hơn nữa, thấy La Tiểu Lâu dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình lái cơ giáp, khóe miệng Nguyên Tích không kìm được nhếch lên.
Tới bữa tối, Nguyên Tích dứt khoát cùng ngồi với La Tiểu Lâu trên sô pha xem băng ghi hình. Kết thúc một trận, La Tiểu Lâu lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, không cẩn thận chuyển sang một chuyên mục bình luận giải đấu cơ giáp.
Phía trên đang bình luận các chiến binh cơ giáp có biểu hiện nổi trội trong hai ngày thi đấu qua, thậm chí còn đặc biệt liệt kê danh sách các tuyển thủ xuất sắc.
Nguyên Tích đương nhiên là người thứ nhất, toàn bộ đám La Thiểu Thiên, Lăng Tự, Nguyệt Thượng, Nguyên Nặc cũng có trên danh sách. La Tiểu Lâu thậm chí còn thấy cả Thiều Dung, Trang Sinh, Athes, lập tức trở nên vui mừng, thằng Athes này, đúng là càng ngày càng lợi hại.
Khi xem lướt qua xuống phía dưới, một cái tên quen thuộc xuất hiện trên màn hình, tay cầm điều khiển của La Tiểu Lâu liền run lên.
Bình luận viên chuyên nghiệp còn đang tiếp tục: Tuyển thủ 521 này ngày đầu tiên thể hiện cũng không được coi là quá đặc sắc, chỉ có khả năng công kích viễn trình là đáng chú ý. Thế nhưng trong ngày thứ hai, cả tốc độ lẫn sức mạnh của cậu ta đều bộc phát đến mức kinh người.
La Tiểu Lâu lén đưa mắt nhìn Nguyên Tích bên cạnh, Nguyên Tích đang nhìn chằm chằm lên màn hình, xem kỹ cuộc đối chiến trên đó, cậu không biết giờ có nên đổi kênh ngay không, chỉ có thể tỏ ra chột dạ.
La Tiểu Lâu cầm điều khiển, dán mắt vào chiếc cơ giáp màu lam đậm tàn bạo kia, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy may mắn chính là, vì ý thức nguyên lực dữ dội, nên một số hành động quen thuộc của cậu đã không còn, nếu không thật đúng là khó đảm bảo liệu Nguyên Tích có nhìn ra manh mối nào đó không.
“Ừm, về 521 này, anh thấy thế nào?" Để càng thêm tự nhiên, La Tiểu Lâu giả bộ vô tình mở miệng hỏi.
Nguyên Tích thả lỏng dựa lên sô pha, vắt chéo chân, lắc đầu, “Hoàn toàn không đủ để lo sợ."
Khóe miệng La Tiểu Lâu giật giật, không chịu phục mà hỏi: “Tại sao?"
Nguyên Tích nhìn cậu, có vẻ là không hiểu tại sao La Tiểu Lâu lại có hứng thú với một người như vậy, “Sức mạnh và tốc độ tuy cũng khá, nhưng kỹ năng rất lúng túng, không khác với em là bao. Gặp phải cao thủ thực sự, chắc chắn sẽ thất bại."
La Tiểu Lâu quay người đi, ứ thèm đáp lại Nguyên Tích nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyên Tích vừa ra đến cửa liền căn dặn La Tiểu Lâu: “Mấy ngày này, em không được phép chạy loăng quăng, tốt nhất là ở lì trong phòng ấy."
La Tiểu Lâu lập tức ngoan ngoãn đồng ý, chỉ là lúc sau ra cửa, cậu chọn chỗ gần nhất để hóa trang, tranh thủ để người khác không thấy diện mạo vốn có của mình.
Hôm nay, không biết vì nguyên nhân gì mà tạm thời thay đổi hình thức thi đấu. Từ hình thức đối chiến đã đổi sang hình thức sinh tồn hoang dã. Nhân số cũng thay đổi, thành tám người một nhóm. Loại thay đổi này cũng không phải là không có trong tiền lệ của lịch sử giải thi đấu cơ giáp, chỉ là lần này không thông báo trước. Các tuyển thủ dự thi chỉ nghi ngờ một hồi, sau đó liền chấp nhận.
Đối với hình thức mới này, La Tiểu Lâu cũng không cảm thấy có gì không tốt, thậm chí cậu cho rằng hình thức mới này sẽ dễ dàng hơn. Miễn là cẩn thận tránh xa những cơ giáp khác, chờ đến khi còn lại ba người, vậy là có thể không chiến mà thắng.
Sau khi vào phòng nghỉ, La Tiểu Lâu lần đầu tiên cảm nhận được nhân số đông đảo. Lúc đi vào, bên trong đã có năm người, cậu bèn đứng đợi ở góc phòng, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Khi trận đấu sắp bắt đầu, hai người cuối cùng mới lần lượt vào phòng nghỉ. Người thứ nhất là một thiếu niên có khuôn mặt búp bê, khi vừa nhìn thấy bóng dáng mái tóc trắng kiêu ngạo phía sau cậu ta, La Tiểu Lâu lập tức cúi đầu, tim đập nhanh hơn không ít.
Mặc dù La Tiểu Lâu đã nghĩ tới khả năng sẽ gặp người quen trong hiện thực, chỉ thật không ngờ, nhanh như vậy mà đã đụng độ rồi.
Tác giả :
Do Đại Đích Yên