Có Gấu Thường Xuất Hiện
Chương 6
Cho tận đến khi quản lý khu dán thông báo cảnh cáo, Bạc Hà mới biết được “Sự kiện yêu râu xanh" ồn ào đến mức nào, không phải Ứng Nguyên cố tình nói quá.
Phát hiện cô nhìn thấy thông báo thì run rẩy, Ứng Nguyên che trước mặt cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói:“Đừng lo lắng, cảnh sát đang truy tìm. Buổi tối ra ngoài nhất định phải nói với tôi, biết không?"
“Tự Vân…… Tôi phải gọi điện thoại cho Tự Vân, bảo con bé đừng về nhà muộn nữa!" Cô kích động cúi đầu tìm tiền lẻ.
“Cô không có di động sao?" Anh kinh ngạc. Thời đại này, còn có người không cần di động? Cô ăn mặc mộc mạc, cũng rất tiết kiệm, chưa từng thấy cô đi thẩm mỹ viện, nhưng ngay cả điện thoại di động cũng không có…… Thật sự không thể tưởng tượng nổi.“Cô dùng của tôi đi!"
Cô định từ chối nhưng lại nóng vội, hàm hồ nói cảm ơn, vội vàng gọi điện thoại cho Tự Vân, dặn dò cả buổi.
“Dùng lâu quá, thực xin lỗi." Cô ấp a ấp úng,“Khi nào hóa đơn điện thoại đến……"
Ứng Nguyên khoát tay,“Đừng lo lắng thay bạn cùng phòng của cô. Cô ta đủ cao, đủ kiêu ngạo, bọn háo sắc không dám đụng đến cô ta đâu."
“Làm sao anh biết?"
“Đàn ông cưỡng bức phụ nữ bình thường đều không quá thu hút, cảm thấy tự ti với người khác phái." Ứng Nguyên nhún vai,“Bọn họ thường chọn những người nhìn có vẻ dễ khống chế, dễ bắt nạt. Quá tự tin, quá mạnh mẽ bọn họ sẽ không đụng vào, cô phải biết rằng yêu râu xanh cũng có lựa chọn……"
Bạc Hà giật thót,“Giống tôi?"
Ứng Nguyên sửng sốt, không biết nói tiếp thế nào, anh gãi gãi đầu,“Có tôi ở đây, cô không cần sợ."
“Vì sao? Vì sao muốn như vậy?" Bạc Hà thì thào,“Chúng tôi…… Chúng tôi cũng không cố tình nhìn có vẻ dễ bắt nạt! Tôi cũng không muốn nhát gan, vô dụng như vậy, nhưng tôi không có cách nào khác…… Tôi cũng hy vọng tự tin giống Tự Vân, có thể thông minh đối mặt với tất cả. Tôi cũng không hy vọng…… Bọn họ dựa vào cái gì mà bắt nạt chúng tôi!"
“Bởi vì trong lòng bọn họ có bệnh!" Ứng Nguyên quát lên một tiếng, có chút phiền chán,“Được rồi, đừng như vậy, cô thế này cũng rất tốt. Nhát gan, rất tốt, ít nhất sẽ không đi chọc phiền toái không đâu; Dễ bị bắt nạt là vì nghĩ cho người khác quá nhiều thôi, tôi cảm thấy……"
Anh nghèo từ. Ai, anh thật sự không biết an ủi người khác.“Tôi cảm thấy, cô như thế này cũng rất tốt. Tôi thích cô như thế này!"
Rõ ràng biết Gấu tiên sinh không có ý khác, nhưng cô vẫn là thẹn thùng đỏ mặt. Cô khẽ nói:“Gấu tiên sinh, tôi, tôi cũng rất thích anh như thế này."
Cô không ngẩng đầu, cho nên không thấy khuôn mặt ngăm đen của anh đỏ lên.
Đấu tranh một lúc, cô nói nhỏ như muỗi kêu,“Tôi, tôi có thể coi như…… Chúng ta là bạn tốt không?"
“Hả? Tôi cho rằng chúng ta đã sớm là rồi!" Anh ho nhẹ một tiếng, nghĩ cách cho mặt hết đỏ. Đúng rồi, lúc này nên nói sang chuyện khác,“Sao cô không dùng di động ?"
“…… Tốn tiền." Cô ngoan ngoãn trả lời.
Chỉ mấy trăm tệ thôi mà? Cô ngay cả chút tiền ấy cũng tiết kiệm?“Giữ làm đồ cưới sao?" Anh nửa nói đùa hỏi.
Bạc Hà thực nghiêm túc lắc đầu,“Muốn tiết kiệm tiền mua nhà cho cha mẹ."
Tiền mua nhà? Anh có nghe lầm không? Thời đại này còn có con gái kiếm tiền giúp cha mẹ mua nhà?! Ai mà không lấy tiền đi sống phóng túng, ra nước ngoài du lịch còn thiếu nợ? Còn tiền mua nhà?
“Cô nói đùa à?"
“Nghe giống nói đùa sao?" Không ngờ Bạc Hà lại hơi lúng túng.
Ngơ ngác nhìn cô, trong lòng lại có chút ê ẩm. Anh nhớ tới chị em gái anh, nhớ tới chính mình. Cha mẹ bọn họ đều dựa vào chính mình, con kiếm tiền thì tự mình tiêu, em gái anh còn thấy không đủ, về nhà đòi tiền cha mẹ, muốn xe, muốn nhà.
Anh hàng tháng cho mẹ năm ngàn tệ làm tiền tiêu vặt, đã làm cho mẹ anh ở trước mặt thân thích khen ngợi tận trời.
Em gái trang điểm tỉ mỉ đúng mốt, trang phục sang quý xinh đẹp, so với cô gái ăn mặc như học sinh, mộc mạc gần như có chút qua loa quả thật là cách biệt một trời một vực.
“Tiền mua nhà rất đắt sao?" Ăn không tốt, ăn mặc cũng không tốt, còn muốn ra bên ngoài thuê phòng……“Sao không ở nhà cha mẹ?"
“Không sao, phòng cũ, một tháng một vạn bảy." Cho tới bây giờ không có ai quan tâm cô, trong lòng có chút chua xót,“Phòng ở nhỏ, anh trai còn có con, không ở đủ."
“Vì sao không phải anh cô trả?" Ứng Nguyên có chút tức giận.
“Anh trai còn phải nuôi gia đình, còn phải chăm sóc cha mẹ!" Cô cười có chút chột dạ. Đương nhiên, anh trai kiếm nhiều được tiền hơn cô rất nhiều, nhưng cha mẹ đau lòng con trai gánh vác, nên đã yêu cầu cô, cô không thể cự tuyệt.
Mẹ nói, đây tạm thời làm đệm lót cho anh, về sau khi cô lấy chồng sẽ cho cô nhiều đồ cưới, nhưng cô sẽ không lập gia đình…… Không sao, cha mẹ nuôi cô lớn như vậy, báo đáp là đương nhiên.
Cô lén liếc Gấu tiên sinh một cái, cảm thấy anh giống như đang tức giận. Cô biết mình ngốc, thực ngốc thực ngốc, Tự Vân không biết đã mắng cô bao nhiêu lần, nhưng đây là ràng buộc của cô, cô không thể dứt bỏ ràng buộc.
Cắn răng, cô cam chịu chờ Gấu tiên sinh mắng cô.
Một đôi bàn tay đặt trên vai cô, ánh mắt Gấu tiên sinh tràn ngập tình cảm và thông cảm,“Cô là cô gái ngốc, cũng là cô gái ngốc tốt."
Giờ khắc này, cô cảm thấy như ăn mù tạt, chua xót xông lên mũi, khiến trước mắt mơ hồ.
Gấu tiên sinh hiểu cô……
Ngày hôm sau, Ứng Nguyên tặng Bạc Hà một chiếc di động.
Tuy rằng cô đỏ mặt lên liều mình chối từ, nhưng đối mặt với vẻ giận dữ dữ tợn của anh, từ chối của cô thật yếu ớt.
“Cho mượn, chứ không phải cho cô!" Ứng Nguyên không khỏi phân trần nhét điện thoại di động vào trong tay cô,“Di động này tôi đã dùng rồi, bày đặt làm gì? Điện thoại di động không sinh ra điện thoại di động, trước đây lúc mua tôi nạp khá nhiều, trong tài khoản còn có hơn sáu trăm đồng, xài tiết kiệm chút có thể dùng được lâu……" Tức giận liếc nhìn cô một cái, chỉ sợ cô quá thời hạn cô cũng không dùng hết tài khoản,“Tóm lại, có điện thoại là tốt rồi, bằng không muốn tìm cô rất khó!"
“…… Tôi không ở nhà thì là ở công ty." Cô sợ hãi nói, điện thoại hai nơi anh đều biết, không phải sao?
Ứng Nguyên nghẹn lời,“Có đôi khi cô ở trên xe điện ngầm! Mặc kệ, cầm lấy, tôi không muốn không tìm thấy người."
Cô nhận, trong mắt có xấu hổ và vui vẻ, tỉ mỉ ngắm nghía chiếc điện thoại kia thật lâu.
Làm ơn, thế kỷ hai mươi mốt, là thế kỷ hai mươi mốt rồi đó! Còn có người sẽ vì một cái di động bé cũ nhỏ không đáng kể mà cảm động sao?
Anh thực sự cảm thấy rất khó chịu thay cô gái này.
“Chuyện gì cũng nên nghĩ cho bản thân nhiều một chút." Anh không kìm chế được dặn dò một câu, biết rõ dặn dò như vậy cũng vô dụng.
“Tôi có mà." Cô khẽ nói,“Tôi có tiết kiệm tiền dùng khi về già."
Đến trạm xe điện ngầm, Ứng Nguyên dừng xe, bình tĩnh nhìn cô,“Cô mới hai mươi bốn tuổi, cô còn trẻ, nên quen bạn trai lập gia đình, sinh hai đứa bé……"
Bạc Hà há miệng thở dốc, vẫn là biểu cảm phức tạp. Cô muốn nói, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng…… Cô cũng không thể nói. Anh là người tốt, giới tính lại không giống cô, có lẽ cô có thể nói cho Tự Vân, nhưng không thể nói với người tốt này.
Tuy rằng Tự Vân sẽ không biết, mà Gấu tiên sinh có thể biết.
Cho nên, cô không thể nói. Cô không muốn tổn thương tình hữu nghị quý giá đó.
“Cám ơn anh, Gấu tiên sinh, thực sự…… quen anh thật là tốt quá……" Cô lấy hết dũng khí vỗ vỗ rất nhẹ lên tay anh, rồi cởi dây an toàn xuống xe.
Trước khi đóng cửa xe, cô chần chờ nhìn Ứng Nguyên nhíu mày,“Chúng ta…… Vĩnh viễn sẽ là bạn tốt đúng không?" Giọng nói có chút run rẩy, có chút không xác định, càng nhiều là khẩn cầu.
Vượt qua giới tính và bề ngoài, cá tính khác hẳn, không biết vì sao, tại một khắc này Ứng Nguyên đột nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết với cô, vô cùng vô cùng.
Trong thế giới thay đổi trong nháy mắt này, cố gắng tìm kiếm một chút vĩnh hằng nho nhỏ.
“Chúng ta vĩnh viễn sẽ là." Anh bị sự chân thành tha thiết tin cậy của cô làm cảm động,“Vĩnh viễn sẽ là."
Phát hiện cô nhìn thấy thông báo thì run rẩy, Ứng Nguyên che trước mặt cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói:“Đừng lo lắng, cảnh sát đang truy tìm. Buổi tối ra ngoài nhất định phải nói với tôi, biết không?"
“Tự Vân…… Tôi phải gọi điện thoại cho Tự Vân, bảo con bé đừng về nhà muộn nữa!" Cô kích động cúi đầu tìm tiền lẻ.
“Cô không có di động sao?" Anh kinh ngạc. Thời đại này, còn có người không cần di động? Cô ăn mặc mộc mạc, cũng rất tiết kiệm, chưa từng thấy cô đi thẩm mỹ viện, nhưng ngay cả điện thoại di động cũng không có…… Thật sự không thể tưởng tượng nổi.“Cô dùng của tôi đi!"
Cô định từ chối nhưng lại nóng vội, hàm hồ nói cảm ơn, vội vàng gọi điện thoại cho Tự Vân, dặn dò cả buổi.
“Dùng lâu quá, thực xin lỗi." Cô ấp a ấp úng,“Khi nào hóa đơn điện thoại đến……"
Ứng Nguyên khoát tay,“Đừng lo lắng thay bạn cùng phòng của cô. Cô ta đủ cao, đủ kiêu ngạo, bọn háo sắc không dám đụng đến cô ta đâu."
“Làm sao anh biết?"
“Đàn ông cưỡng bức phụ nữ bình thường đều không quá thu hút, cảm thấy tự ti với người khác phái." Ứng Nguyên nhún vai,“Bọn họ thường chọn những người nhìn có vẻ dễ khống chế, dễ bắt nạt. Quá tự tin, quá mạnh mẽ bọn họ sẽ không đụng vào, cô phải biết rằng yêu râu xanh cũng có lựa chọn……"
Bạc Hà giật thót,“Giống tôi?"
Ứng Nguyên sửng sốt, không biết nói tiếp thế nào, anh gãi gãi đầu,“Có tôi ở đây, cô không cần sợ."
“Vì sao? Vì sao muốn như vậy?" Bạc Hà thì thào,“Chúng tôi…… Chúng tôi cũng không cố tình nhìn có vẻ dễ bắt nạt! Tôi cũng không muốn nhát gan, vô dụng như vậy, nhưng tôi không có cách nào khác…… Tôi cũng hy vọng tự tin giống Tự Vân, có thể thông minh đối mặt với tất cả. Tôi cũng không hy vọng…… Bọn họ dựa vào cái gì mà bắt nạt chúng tôi!"
“Bởi vì trong lòng bọn họ có bệnh!" Ứng Nguyên quát lên một tiếng, có chút phiền chán,“Được rồi, đừng như vậy, cô thế này cũng rất tốt. Nhát gan, rất tốt, ít nhất sẽ không đi chọc phiền toái không đâu; Dễ bị bắt nạt là vì nghĩ cho người khác quá nhiều thôi, tôi cảm thấy……"
Anh nghèo từ. Ai, anh thật sự không biết an ủi người khác.“Tôi cảm thấy, cô như thế này cũng rất tốt. Tôi thích cô như thế này!"
Rõ ràng biết Gấu tiên sinh không có ý khác, nhưng cô vẫn là thẹn thùng đỏ mặt. Cô khẽ nói:“Gấu tiên sinh, tôi, tôi cũng rất thích anh như thế này."
Cô không ngẩng đầu, cho nên không thấy khuôn mặt ngăm đen của anh đỏ lên.
Đấu tranh một lúc, cô nói nhỏ như muỗi kêu,“Tôi, tôi có thể coi như…… Chúng ta là bạn tốt không?"
“Hả? Tôi cho rằng chúng ta đã sớm là rồi!" Anh ho nhẹ một tiếng, nghĩ cách cho mặt hết đỏ. Đúng rồi, lúc này nên nói sang chuyện khác,“Sao cô không dùng di động ?"
“…… Tốn tiền." Cô ngoan ngoãn trả lời.
Chỉ mấy trăm tệ thôi mà? Cô ngay cả chút tiền ấy cũng tiết kiệm?“Giữ làm đồ cưới sao?" Anh nửa nói đùa hỏi.
Bạc Hà thực nghiêm túc lắc đầu,“Muốn tiết kiệm tiền mua nhà cho cha mẹ."
Tiền mua nhà? Anh có nghe lầm không? Thời đại này còn có con gái kiếm tiền giúp cha mẹ mua nhà?! Ai mà không lấy tiền đi sống phóng túng, ra nước ngoài du lịch còn thiếu nợ? Còn tiền mua nhà?
“Cô nói đùa à?"
“Nghe giống nói đùa sao?" Không ngờ Bạc Hà lại hơi lúng túng.
Ngơ ngác nhìn cô, trong lòng lại có chút ê ẩm. Anh nhớ tới chị em gái anh, nhớ tới chính mình. Cha mẹ bọn họ đều dựa vào chính mình, con kiếm tiền thì tự mình tiêu, em gái anh còn thấy không đủ, về nhà đòi tiền cha mẹ, muốn xe, muốn nhà.
Anh hàng tháng cho mẹ năm ngàn tệ làm tiền tiêu vặt, đã làm cho mẹ anh ở trước mặt thân thích khen ngợi tận trời.
Em gái trang điểm tỉ mỉ đúng mốt, trang phục sang quý xinh đẹp, so với cô gái ăn mặc như học sinh, mộc mạc gần như có chút qua loa quả thật là cách biệt một trời một vực.
“Tiền mua nhà rất đắt sao?" Ăn không tốt, ăn mặc cũng không tốt, còn muốn ra bên ngoài thuê phòng……“Sao không ở nhà cha mẹ?"
“Không sao, phòng cũ, một tháng một vạn bảy." Cho tới bây giờ không có ai quan tâm cô, trong lòng có chút chua xót,“Phòng ở nhỏ, anh trai còn có con, không ở đủ."
“Vì sao không phải anh cô trả?" Ứng Nguyên có chút tức giận.
“Anh trai còn phải nuôi gia đình, còn phải chăm sóc cha mẹ!" Cô cười có chút chột dạ. Đương nhiên, anh trai kiếm nhiều được tiền hơn cô rất nhiều, nhưng cha mẹ đau lòng con trai gánh vác, nên đã yêu cầu cô, cô không thể cự tuyệt.
Mẹ nói, đây tạm thời làm đệm lót cho anh, về sau khi cô lấy chồng sẽ cho cô nhiều đồ cưới, nhưng cô sẽ không lập gia đình…… Không sao, cha mẹ nuôi cô lớn như vậy, báo đáp là đương nhiên.
Cô lén liếc Gấu tiên sinh một cái, cảm thấy anh giống như đang tức giận. Cô biết mình ngốc, thực ngốc thực ngốc, Tự Vân không biết đã mắng cô bao nhiêu lần, nhưng đây là ràng buộc của cô, cô không thể dứt bỏ ràng buộc.
Cắn răng, cô cam chịu chờ Gấu tiên sinh mắng cô.
Một đôi bàn tay đặt trên vai cô, ánh mắt Gấu tiên sinh tràn ngập tình cảm và thông cảm,“Cô là cô gái ngốc, cũng là cô gái ngốc tốt."
Giờ khắc này, cô cảm thấy như ăn mù tạt, chua xót xông lên mũi, khiến trước mắt mơ hồ.
Gấu tiên sinh hiểu cô……
Ngày hôm sau, Ứng Nguyên tặng Bạc Hà một chiếc di động.
Tuy rằng cô đỏ mặt lên liều mình chối từ, nhưng đối mặt với vẻ giận dữ dữ tợn của anh, từ chối của cô thật yếu ớt.
“Cho mượn, chứ không phải cho cô!" Ứng Nguyên không khỏi phân trần nhét điện thoại di động vào trong tay cô,“Di động này tôi đã dùng rồi, bày đặt làm gì? Điện thoại di động không sinh ra điện thoại di động, trước đây lúc mua tôi nạp khá nhiều, trong tài khoản còn có hơn sáu trăm đồng, xài tiết kiệm chút có thể dùng được lâu……" Tức giận liếc nhìn cô một cái, chỉ sợ cô quá thời hạn cô cũng không dùng hết tài khoản,“Tóm lại, có điện thoại là tốt rồi, bằng không muốn tìm cô rất khó!"
“…… Tôi không ở nhà thì là ở công ty." Cô sợ hãi nói, điện thoại hai nơi anh đều biết, không phải sao?
Ứng Nguyên nghẹn lời,“Có đôi khi cô ở trên xe điện ngầm! Mặc kệ, cầm lấy, tôi không muốn không tìm thấy người."
Cô nhận, trong mắt có xấu hổ và vui vẻ, tỉ mỉ ngắm nghía chiếc điện thoại kia thật lâu.
Làm ơn, thế kỷ hai mươi mốt, là thế kỷ hai mươi mốt rồi đó! Còn có người sẽ vì một cái di động bé cũ nhỏ không đáng kể mà cảm động sao?
Anh thực sự cảm thấy rất khó chịu thay cô gái này.
“Chuyện gì cũng nên nghĩ cho bản thân nhiều một chút." Anh không kìm chế được dặn dò một câu, biết rõ dặn dò như vậy cũng vô dụng.
“Tôi có mà." Cô khẽ nói,“Tôi có tiết kiệm tiền dùng khi về già."
Đến trạm xe điện ngầm, Ứng Nguyên dừng xe, bình tĩnh nhìn cô,“Cô mới hai mươi bốn tuổi, cô còn trẻ, nên quen bạn trai lập gia đình, sinh hai đứa bé……"
Bạc Hà há miệng thở dốc, vẫn là biểu cảm phức tạp. Cô muốn nói, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng…… Cô cũng không thể nói. Anh là người tốt, giới tính lại không giống cô, có lẽ cô có thể nói cho Tự Vân, nhưng không thể nói với người tốt này.
Tuy rằng Tự Vân sẽ không biết, mà Gấu tiên sinh có thể biết.
Cho nên, cô không thể nói. Cô không muốn tổn thương tình hữu nghị quý giá đó.
“Cám ơn anh, Gấu tiên sinh, thực sự…… quen anh thật là tốt quá……" Cô lấy hết dũng khí vỗ vỗ rất nhẹ lên tay anh, rồi cởi dây an toàn xuống xe.
Trước khi đóng cửa xe, cô chần chờ nhìn Ứng Nguyên nhíu mày,“Chúng ta…… Vĩnh viễn sẽ là bạn tốt đúng không?" Giọng nói có chút run rẩy, có chút không xác định, càng nhiều là khẩn cầu.
Vượt qua giới tính và bề ngoài, cá tính khác hẳn, không biết vì sao, tại một khắc này Ứng Nguyên đột nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết với cô, vô cùng vô cùng.
Trong thế giới thay đổi trong nháy mắt này, cố gắng tìm kiếm một chút vĩnh hằng nho nhỏ.
“Chúng ta vĩnh viễn sẽ là." Anh bị sự chân thành tha thiết tin cậy của cô làm cảm động,“Vĩnh viễn sẽ là."
Tác giả :
Hồ Điệp Seba