Cô Gái Trong Trang Sách
Chương 34: Cuốn sách cuộc đời
Thời gian đọc luôn là thời gian bị đánh cắp. Đó chính là lý do tại sao tàu điện ngầm lại là thư viện lớn nhất thế giới.
Franoise SAGAN
Paris
Bệnh viện Marie-Curie
Billie hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc. Người ta rút máy thở, ống dẫn lưu và các loại điện cực ra rồi chuyển em sang khu vực điều dưỡng của bệnh viện.
Ngày nào giáo sư Clouseau cũng qua thăm bệnh cho em, tìm kiếm biến chứng nhiễm trùng có thể xảy ra hoặc dấu hiệu của chứng tràn dịch màng ngoài tim nhưng theo ông tất cả đều trong tầm kiểm soát.
Về phần mình, tôi đã biến bệnh viện thành nơi làm việc thứ hai của mình. Từ bảy rưỡi sáng tới bảy giờ tối, tôi đeo tai nghe chống ồn và ngồi làm việc với máy tính tại quán cà phê ở tầng trệt. Buổi trưa, tôi ăn tại khu vực dành cho nhân viên bằng thẻ của giáo sư Clouseau - người đàn ông này ăn, ngủ khi nào quả là điều bí ẩn... - và với tư cách người đi cùng, tôi có một giường trong phòng của Billie, nhờ thế buổi tối chúng tôi có thể ở bên nhau.
Chưa khi nào tôi si tình đến như vậy.
Chưa khi nào tôi viết nhanh đến như vậy.
o O o
Greenwich Village
Mồng 1 tháng Mười
Chiều tối
Carole tới hiệu sách nhỏ trên phố Greene trước.
Kerouac & Co. Bookseller
Cô ghé nhìn qua cửa kính và không tin vào mắt mình nữa.
Cuốn sách ở kia!
Cuốn sách được mở ra, đặt trên một khay bày hàng mẫu với nhãn ghi “bản duy nhất" bên cạnh tập thơ của Emily Dickinson và tấm áp phích của bộ phim The Misfits có lời đề tặng của Marilyn Monroe.
Cô cảm thấy sự hiện diện của Milo phía sau mình.
- Chúc mừng cho lòng kiên trì của cậu, anh vừa nói vừa tiến lại gần mặt tiền hiệu sách. Lần này quả thực tớ đã nghĩ chúng ta sẽ không thể tìm lại được nó nữa.
- Cậu có chắc chính là nó kia không?
- Chúng ta sẽ kiểm tra ngay bây giờ, anh nói rồi bước vào hiệu sách.
Cửa hiệu sắp đóng cửa. Kenneth Andrews đang đứng trước các kệ sách để sắp xếp lại sau khi hút bụi. Ông ngừng việc đang làm để tiếp đón các vị khách mới tới.
- Tôi có thể giúp gì hai vị đây?
- Chúng tôi muốn xem một trong những cuốn sách của ông, Carole vừa nói vừa đưa tay chỉ cuốn tiểu thuyết của Tom.
- A! Một bản sách đặc biệt! người chủ hiệu sách thốt lên rồi lấy cuốn sách ra khỏi tủ kính, hành động cẩn trọng như thể đang cầm trên tay một bản in cổ.
Milo xem xét tỉ mỉ cuốn tiểu thuyết, ngạc nhiên trước cách mà các độc giả in dấu ấn của mình lên đó.
- Thế nào? Carole lo lắng hỏi.
- Đúng là nó.
- Chúng tôi sẽ mua cuốn sách! cô nói đầy phấn khởi.
Cô cảm thấy xúc động và tự hào. Nhờ có cô, giờ đây tính mạng Billie sẽ không còn nguy hiểm nữa!
- Lựa chọn tuyệt hảo, thưa bà. Tôi sẽ đóng gói cho quý vị. Các vị muốn thanh toán theo cách nào?
- À... ờ... ông bán bao nhiêu?
Dựa vào kinh nghiệm của mình, Kenneth Andrews đánh hơi được hai người khách hàng rất ngưỡng mộ quyển sách nên không ngần ngại đưa ra một con số không tưởng:
- Sáu nghìn đô la, thưa bà.
- Cái gì! Ông đùa đấy à? Milo thấy như nghẹn thở.
- Đây là bản duy nhất còn sót lại, người chủ hiệu sách phân trần thêm.
- Không, thế này chẳng quá là móc túi người ta à!
Người đàn ông lớn tuổi chỉ ra cánh cửa ra vào:
- Vậy thì tôi không giữ các vị nữa.
- Được rồi! Ông đi m... Milo nổi khùng.
- Tôi sẽ làm vậy, thưa quý ông và cũng chúc quý vị một buổi tối tốt lành, Andrews vặc lại rồi đặt cuốn tiểu thuyết lên khay bày hàng mẫu.
- Đợi đã! Carole yêu cầu, cố tìm cách làm dịu tình hình. Tôi sẽ trả ông số tiền đó.
Cô lấy ví ra rồi chìa cho người chủ hiệu sách thẻ tín dụng của mình.
- Thế này thật dễ chịu, thưa bà, người chủ hiệu nói rồi cầm lấy tấm thẻ nhựa hình chữ nhật.
o O o
Paris
Bệnh viện Marie-Curie
Cùng ngày hôm đó
- Thế tôi đã có thể xuất viện chưa? Tôi chán phải nằm dài cả ngày rồi! Billie than vãn.
Giáo sư Clouseau đưa mắt nhìn cô đầy nghiêm khắc.
- Cô có thấy đau khi tôi ấn vào đây không? vị bác sĩ vừa nắn lồng ngực cô vừa hỏi.
- Hơi đau.
Bác sĩ có vẻ lo lắng. Billie đang sốt. Vết mổ của cô tấy đỏ và mưng mủ, đường khâu hơi tách ra. Có thể đó chỉ là nhiễm trùng bề mặt nhưng ông vẫn yêu cầu làm một số xét nghiệm.
o O o
New York
- Sao thế, sao lại “từ chối"? Milo nói oang oang.
- Tôi cũng không rõ, Kenneth Andrews xin lỗi, nhưng hình như thẻ thanh toán của bà nhà có vấn đề gì đó.
- Tôi không phải vợ ông đây, Carole chữa lại.
Cô quay sang phía Milo:
- Hẳn tớ đã chi hết tiền trong thẻ tín dụng khi mua vé máy bay rồi, nhưng tớ vẫn còn tiền tiết kiệm.
- Cậu điên rồi, Milo nói lý lẽ với cô, cậu sẽ sạt nghiệp mất...
Carole không muốn biết gì thêm:
- Tôi phải liên lạc với ngân hàng để họ chuyển khoản cho tôi, nhưng hôm nay là thứ Sáu rồi và có thể mất chút thời gian, cô giải thích với chủ hiệu sách.
- Không vấn đề gì. Bà cứ quay lại đây khi nào xong xuôi.
- Cuốn tiểu thuyết này rất quan trọng với chúng tôi, cô nhấn mạnh.
- Tôi sẽ giữ nó lại cho bà tới tối thứ Hai, Andrews hứa rồi lấy cuốn sách ra khỏi tủ kính, đặt lên quầy.
- Ông nhớ giữ lời hứa nhé.
- Hứa danh dự với bà đấy.
o O o
Paris
Bệnh viện Marie-Curie
Thứ Hai ngày mùng 4 tháng Mười
- Ái! Billie kêu lên khi cô y tá áp miếng gạc nóng lên lồng ngực cô.
Lần này cô thấy đau dữ dội. Cô sốt suốt tuần qua và giáo sư Clouseau đã cho chuyển cô từ khu điều dưỡng về lại khoa tim mạch.
Vị bác sĩ ngồi trên đầu giường, xem xét vết mổ, nó vẫn tấy lên và tiếp tục chảy máu. Ông lo là cô bị viêm xương và tủy: viêm trung thất, một biến chứng hiếm gặp nhưng nguy hiểm khi phẫu thuật tim, có thể nguyên nhân là khuẩn cầu chùm vàng.
Ông đã yêu cầu làm nhiều xét nghiệm nhưng không cái nào giúp ích thực sự được cho ông. Chụp X quang cho thấy có hai sợi chỉ thép bị đứt nhưng vẫn rất khó phán đoán do các bọc máu lành xuất hiện sau phẫu thuật.
Có thể ông lo lắng là thừa...
Ông lưỡng lự, rồi muốn tự mình thực hiện một xét nghiệm cuối cùng. Ông cho một chiếc kim thật nhỏ vào khoang giữa hai lá phổi của Billie để hút ra chút dịch trung thất. Nhìn bằng mắt thường thì dịch hút được giống như là mủ.
Ông yêu cầu tiêm kháng sinh vào tĩnh mạch và gửi khẩn cấp mẫu dịch lấy được tới phòng thí nghiệm.
o O o
Greenwich Village
Thứ Hai ngày 4 tháng Mười
9 giờ 30 phút
Như thường lệ khi có mặt tại New York vào buổi sáng, tỷ phú Oleg Mordhorov lại vào một quán cà phê nhỏ trên phố Broome gọi một cốc cappuccino. Cầm cốc giấy trên tay, anh bước ra vỉa hè và đi bộ trên phố Greene.
Mặt trời mùa thu chiếu những tia nắng nhẹ lên các tòa nhà ở khu Manhattan. Oleg thích lững thững đi dạo trên các con phố. Làm thế không phải là lãng phí thời gian mà hoàn toàn ngược lại. Đó là những quãng thời gian suy ngẫm thường giúp anh đưa ra được những quyết định quan trọng nhất trong đời. Anh có một cuộc hẹn lúc 11 giờ để thanh toán một giao dịch bất động sản quan trọng. Tập đoàn anh lãnh đạo đang chuẩn bị mua lại các tòa cao ốc và nhà kho tại Williamsburg, Greenpoint và Coney Island để biến chúng thành các khu nhà ở cao cấp. Một dự án không được dân trong các khu này ủng hộ nhưng đó không phải vấn đề của anh.
Oleg bốn mươi tư tuổi nhưng khuôn mặt hơi tròn trĩnh khiến anh trông trẻ hơn. Mặc quần jean, áo vest nhung cùng một chiếc áo thun có mũ, nhìn anh không giống với một người ở địa vị của mình: một trong những nhân vật giàu nhất nước Nga. Anh không phô ra bên ngoài sự giàu có của mình, không đi lại bằng xe limousine như những nhân vật VIP khác, còn đám vệ sĩ thì luôn biết giữ khoảng cách với anh và biến mình thành vô hình. Năm hai mươi sáu tuổi, khi anh đang dạy triết học tại vịnh Avacha, người ta đã đề nghị anh tham gia đội tuyển thành phố Petropavlovsk-Kamchatsky, một thành phố cảng nằm ở miền Đông nước Nga. Anh rất hứng thú với cuộc sống địa phương và nhân cuộc cải cách kinh tế xã hội của Eltsine, anh đã bắt tay vào kinh doanh, hợp tác với các doanh nhân không phải lúc nào cũng đáng tin cậy nhưng lại biết giúp anh tận dụng chính sách tư nhân hóa các doanh nghiệp nhà nước. Thời kỳ đầu, trông anh không có “vẻ" gì của một thương nhân nên các đối thủ thường bị anh phỉnh phờ bởi bề ngoài mơ màng và vô hại nhưng lại ẩn giấu một ý chí lạnh lùng, không gì khuất phục nổi. Giờ đây anh đã tạo dựng được sự nghiệp và thoát khỏi những mối quan hệ bạn bè rầy rà. Anh sở hữu nhiều khu đất tại Luân Đôn, New York và Dubai, có một du thuyền, máy bay riêng, một đội bóng rổ nhà nghề và một đội đua công thức 1.
Oleg dừng lại trước tủ kính của hiệu sách nhỏ Kerouac & Co. Ánh mắt anh bị tấm áp phích phim The Misfits có lời đề tặng của Marilyn Monroe thu hút.
Một món quà cho Marieke? Tại sao lại không nhỉ...
Hai năm nay anh hẹn hò với Marieke Van Eden, một siêu mẫu người Hà Lan hai mươi tư tuổi. Ảnh họ được tất cả các tạp chí mốt đăng lên trang bìa.
- Xin chào, anh nói khi bước vào hiệu sách.
- Tôi có thể giúp gì được cho ông đây? Kenneth Andrews chào đón anh.
- Đây có thật là chữ của Marilyn không?
- Dĩ nhiên, thưa ông, có cả chứng nhận kèm theo đây. Một món rất đẹp...
- ...đáng giá bao nhiêu?
- Ba nghìn năm trăm đô, thưa ông.
- Đồng ý, Oleg chấp nhận ngay mà không mặc cả. Tôi mang đi tặng vậy nên ông có thể gói lại không?
- Tôi làm ngay đây.
Trong khi người chủ hiệu sách cẩn thận cuộn tấm áp phích lại, Oleg lấy thẻ Platinium của mình ra đặt lên quầy, ngay cạnh một cuốn sách bìa da màu xanh.
Tom Boyd - Bộ ba Thiên thần
Đây là tác giả Marieke thích nhất...
Anh tự cho phép mình mở cuốn tiểu thuyết ra xem.
- Cuốn sách này giá bao nhiêu?
- À, tôi rất tiếc, nó không phải để bán.
Oleg mỉm cười. Trong kinh doanh, anh thực sự chỉ thấy hứng thú với những thứ “đeo cái mác" không phải để bán.
- Bao nhiêu? anh nhắc lại.
Khuôn mặt tròn trĩnh của anh đã mất đi vẻ ngây thơ. Giờ đây, đôi mắt anh ánh lên một ngọn lửa khiến người ta lo ngại.
- Nó đã được bán rồi, thưa ông, Andrews bình tĩnh giải thích.
- Nếu được bán rồi sao nó còn ở đây?
- Vị khách ấy sẽ tới lấy sau.
- Vậy là họ vẫn chưa trả tiền.
- Đúng vậy, nhưng tôi đã hứa danh dự rồi.
- Lời hứa danh dự của ông đáng giá bao nhiêu?
- Lời hứa danh dự của tôi không phải để bán, ông chủ hiệu sách cương quyết đáp lại.
Ngay lập tức Andrews cảm thấy khó chịu. Ở người đàn ông này có cái gì đó đầy đe dọa và dữ dội. Ông quẹt tấm thẻ tín dụng rồi chìa cho vị khách người Nga gói quà cùng hóa đơn, ông thở phào nhẹ nhõm vì cuộc mua bán đã chấm dứt.
Nhưng Oleg không hiểu như vậy. Thay vì ra khỏi cửa hàng, anh lại ngồi vào chiếc ghế bành da màu vàng hung đặt ngay đối diện quầy.
- Mọi thứ đều để bán, không phải vậy sao?
- Tôi không nghĩ vậy, thưa ông.
- Vậy ngài Shakespeare của ông đã nói gì nào? anh vừa hỏi vừa cố nhớ lại một câu trích dẫn. Tiền biến kẻ xấu xí thành xinh đẹp, khiến người già trẻ lại, biến điều bất công thành chính đáng, biến kẻ bỉ ổi thành nhà quý tộc...
- Đó là một cách nhìn thiếu khoan dung đối với con người, nó rất hợp với ông đúng không?
- Vậy cái gì là không thể mua được? Oleg khiêu khích.
- Ông biết rất rõ mà: tình bạn, tình yêu, phẩm cách...
Oleg đập tan lý lẽ đó:
- Con người rất yếu đuối và có thể biến chất.
- Ông sẽ phải đồng ý với tôi rằng có những giá trị đạo đức và tinh thần vượt qua cả logic về lợi ích.
- Ai cũng có thể mua được bằng tiền.
Lần này thì Andrews chỉ ra cửa ra vào:
- Xin chúc ông một ngày tốt lành.
Nhưng Oleg không nhúc nhích một ngón tay:
- Ai cũng có thể mua được bằng tiền, anh nhắc lại. Giá của ông là bao nhiêu?
o O o
Greenwich Village
Hai giờ sau
- Cái trò này là thế quái nào đây? Milo tức giận quát lên khi tới trước cửa hiệu sách.
Carole không tin vào mắt mình nữa. Không chỉ có cửa sắt được kéo xuống mà còn có một tấm biển được viết vội dành cho khách vãng lai:
ĐÓNG CỬA MỘT NĂM
TRƯỚC KHI ĐỔI CHỦ
Cô cảm thấy những giọt nước mắt dâng lên mình. Quá nản lòng, cô ngồi phệt xuống vỉa hè và đưa hai tay lên ôm đầu. Cô vừa mới rút sáu nghìn đô la. Mười lăm phút trước, chính cô đã thông báo với Tom tin tốt lành này vậy mà giờ đây cuốn sách đã bốc hơi ngay trước mũi cô.
Milo tức giận đập mạnh vào cửa sắt nhưng Carole đứng dậy cố gắng nói lý với anh:
- Cậu có thể đập phá tất cả những gì mình muốn nhưng như thế chẳng thay đổi được gì cả.
Cô lấy sáu nghìn đô tiền mặt ra rồi đưa cho anh phần lớn.
- Nghe này, tớ đã hết hạn nghỉ phép rồi, nhưng còn cậu, cậu phải tới Paris trợ giúp cho Tom. Đó là việc hữu ích nhất chúng ta có thể làm vào lúc này.
Vậy là quyết định. Vẫn còn hết sức chán nản, cả hai cũng bắt taxi tới sân bay JFK rồi mỗi người đi một hướng: Carole về Los Angeles còn Milo tới Paris.
o O o
Newark - Buổi chiều muộn
Cách đó vài chục ki lô mét, tại một sân bay khác của New York, chiếc máy bay riêng của tỷ phú Oleg Mordhorov cất cánh bay tới châu Âu. Một chuyến bay nhanh khứ hồi tới Paris để khiến Marieke ngạc nhiên. Tuần đầu tháng Mười này, cô người mẫu trẻ đang tham gia trình diễn Tuần lễ Thời trang tại thủ đô nước Pháp. Tất cả các nhãn hiệu thời trang đang giới thiệu bộ sưu tập mới nhất của mình tại đây đều tìm cách lôi kéo cô. Mang vẻ đẹp vừa cổ điển vừa hiện đại, cô gái người Hà Lan thắp lên một ngọn lửa chỉ thuộc về mình cô. Cứ như thể từ trên đỉnh Olympus các vị thần đã thả xuống Trái đất một đốm than cháy dở từ ngàn đời nay.
Yên thân trong cái kén tằm của mình, Oleg lơ đãng mở cuốn sách của Tom Boyd ra rồi cho vào một chiếc phong bì có dây ruy băng trang trí.
Một món quá độc đáo, anh nghĩ. Hy vọng cô ấy sẽ thích.
Anh giải quyết mấy vụ việc suốt khoảng thời gian còn lại rồi tranh thủ chợp mắt hai tiếng.
o O o
Paris - Bệnh viện Marie Curie
Ngày 5 tháng Mười
5 giờ 30 phút
- Chứng nhiễm khuẩn bệnh viện, khỉ thật! giáo sư Clouseau bực tức thốt ra khi bước vào phòng.
Bị cơn sốt và cảm giác mệt mỏi hành hạ, Billie cứ nửa tỉnh nửa mê suốt từ hôm qua.
- Tin xấu sao bác sĩ? tôi đoán.
- Rất xấu: xét nghiệm dịch hút ra cho thấy có vi khuẩn. Chúng đang phát triển chứng viêm trung thất: một chứng viêm nhiễm nặng, đòi hỏi phải can thiệp khẩn cấp.
- Ông sẽ lại mổ chứ?
- Phải, đưa cô ấy lên phòng mổ ngay thôi.
o O o
Máy bay của Oleg Mordhorov hạ cánh xuống Nam Orly lúc sáu giờ sáng. Một chiếc ô tô kín đáo đợi tại sân bay để đưa anh tới đảo Saint-Louis, ngay giữa lòng Paris.
Chiếc xe dừng lại tại kè Bourbon, ngay trước một tòa nhà tráng lệ mang phong cách thế kỷ XVII. Túi du lịch xách trên tay, phong bì có cuốn tiểu thuyết kẹp dưới nách, Oleg bấm thang máy lên tầng sáu. Căn hộ hai tầng ngự tại hai tầng trên cùng, từ đây có thể phóng tầm mắt xuống khung cảnh tuyệt đẹp trên sông Seine và cầu Marie: một món quà điên rồ anh tặng cho Marieke khi họ bắt đầu mối quan hệ.
Oleg có chìa khóa riêng. Anh mở cửa vào căn hộ. Cả căn nhà im lìm, chìm trong thứ ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm mai. Thả mình lên chiếc tràng kỷ bằng da màu trắng, anh nhìn thấy chiếc áo măng tô ôm sát người màu xám ngọc trai của Marieke, cạnh đó là một chiếc blouson nam giới bằng da, nhưng không phải của anh...
Anh hiểu ra ngay tức thì và không cần phải lên phòng ngủ ở tầng trên.
Khi đã xuống phố, anh cố gắng che giấu nỗi nhục nhã với người tài xế nhưng quá giận dữ, anh dùng hết sức lẳng ngay cuốn sách xuống sông.
o O o
Bệnh viện Marie-Curie
7 giờ 30 phút
Dưới sự chỉ đạo của giáo sư Clouseau, một bác sĩ nội trú đặt các tem chống rung lên cơ thể Billie, cô đang lịm đi vì thuốc gây mê. Sau đó vị bác sĩ phẫu thuật bắt tay vào việc, cẩn trọng tháo hết chỉ vẫn đang khâu trên lồng ngực ra rồi mở rộng khoang ngực, cắt đi hết những mô bị hoại tử hay nhiễm trùng.
Từ vết mổ rỉ ra thứ chất lỏng trông như mủ. Clouseau quyết định phẫu thuật “ngực đóng". Để hút thanh dịch từ vết mổ, ông cho đặt sáu ống dẫn lưu nhỏ được nối với các bình áp suất lớn. Sau đó để kết thúc ca phẫu thuật, ông cố định chắc lồng ngực bằng các sợi chỉ thép mới, tránh không để các vận động hô hấp làm ảnh hưởng tới quá trình liền sẹo.
Cuối cùng thì ca phẫu thuật cũng s...
- Bác sĩ, bệnh nhân bị chảy máu! Bác sĩ nội trú hét lên.
o O o
Chỉ có một chiếc phong bì bọc bên ngoài, cuốn tiểu thuyết bìa da màu xanh thẫm nổi trên mặt nước sông Seine một lúc rồi nước bắt đầu ngấm qua lớp giấy bọc.
Mấy tuần vừa qua, cuốn sách đã du hành khắp nơi, từ Malibu tới San Francisco, vượt Đại Tây Dương sang thành Rome, rồi lại tiếp tục hành trình của mình tới tận châu Á, sau đó lại quay về Manhattan để rồi từ đây bắt đầu chuyến đi cuối cùng tới nước Pháp.
Nó đã biến đổi cuộc sống của tất cả những ai đã cầm nó trên tay theo cách của riêng mình.
Cuốn tiểu thuyết này không giống bao cuốn khác. Câu chuyện nó kể được thai nghén trong trí óc một chàng thanh niên bị tổn thương trước thảm kịch mà cô bạn gái thời ấu thơ phải trải qua.
Nhiều năm sau, khi tới lượt chính tác giả bị lũ quỷ trong tâm trí mình vây hãm, cuốn sách đã đẩy một trong những nhân vật ra đời thực để tới giúp đỡ anh.
Nhưng buổi sáng hôm ấy, khi nước sông bắt đầu làm phai mực các trang sách thì dường như thực tế đang quyết định nắm lại quyền lực của mình, quyết tâm loại Billie khỏi cuộc sống nơi trần thế.
Franoise SAGAN
Paris
Bệnh viện Marie-Curie
Billie hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc. Người ta rút máy thở, ống dẫn lưu và các loại điện cực ra rồi chuyển em sang khu vực điều dưỡng của bệnh viện.
Ngày nào giáo sư Clouseau cũng qua thăm bệnh cho em, tìm kiếm biến chứng nhiễm trùng có thể xảy ra hoặc dấu hiệu của chứng tràn dịch màng ngoài tim nhưng theo ông tất cả đều trong tầm kiểm soát.
Về phần mình, tôi đã biến bệnh viện thành nơi làm việc thứ hai của mình. Từ bảy rưỡi sáng tới bảy giờ tối, tôi đeo tai nghe chống ồn và ngồi làm việc với máy tính tại quán cà phê ở tầng trệt. Buổi trưa, tôi ăn tại khu vực dành cho nhân viên bằng thẻ của giáo sư Clouseau - người đàn ông này ăn, ngủ khi nào quả là điều bí ẩn... - và với tư cách người đi cùng, tôi có một giường trong phòng của Billie, nhờ thế buổi tối chúng tôi có thể ở bên nhau.
Chưa khi nào tôi si tình đến như vậy.
Chưa khi nào tôi viết nhanh đến như vậy.
o O o
Greenwich Village
Mồng 1 tháng Mười
Chiều tối
Carole tới hiệu sách nhỏ trên phố Greene trước.
Kerouac & Co. Bookseller
Cô ghé nhìn qua cửa kính và không tin vào mắt mình nữa.
Cuốn sách ở kia!
Cuốn sách được mở ra, đặt trên một khay bày hàng mẫu với nhãn ghi “bản duy nhất" bên cạnh tập thơ của Emily Dickinson và tấm áp phích của bộ phim The Misfits có lời đề tặng của Marilyn Monroe.
Cô cảm thấy sự hiện diện của Milo phía sau mình.
- Chúc mừng cho lòng kiên trì của cậu, anh vừa nói vừa tiến lại gần mặt tiền hiệu sách. Lần này quả thực tớ đã nghĩ chúng ta sẽ không thể tìm lại được nó nữa.
- Cậu có chắc chính là nó kia không?
- Chúng ta sẽ kiểm tra ngay bây giờ, anh nói rồi bước vào hiệu sách.
Cửa hiệu sắp đóng cửa. Kenneth Andrews đang đứng trước các kệ sách để sắp xếp lại sau khi hút bụi. Ông ngừng việc đang làm để tiếp đón các vị khách mới tới.
- Tôi có thể giúp gì hai vị đây?
- Chúng tôi muốn xem một trong những cuốn sách của ông, Carole vừa nói vừa đưa tay chỉ cuốn tiểu thuyết của Tom.
- A! Một bản sách đặc biệt! người chủ hiệu sách thốt lên rồi lấy cuốn sách ra khỏi tủ kính, hành động cẩn trọng như thể đang cầm trên tay một bản in cổ.
Milo xem xét tỉ mỉ cuốn tiểu thuyết, ngạc nhiên trước cách mà các độc giả in dấu ấn của mình lên đó.
- Thế nào? Carole lo lắng hỏi.
- Đúng là nó.
- Chúng tôi sẽ mua cuốn sách! cô nói đầy phấn khởi.
Cô cảm thấy xúc động và tự hào. Nhờ có cô, giờ đây tính mạng Billie sẽ không còn nguy hiểm nữa!
- Lựa chọn tuyệt hảo, thưa bà. Tôi sẽ đóng gói cho quý vị. Các vị muốn thanh toán theo cách nào?
- À... ờ... ông bán bao nhiêu?
Dựa vào kinh nghiệm của mình, Kenneth Andrews đánh hơi được hai người khách hàng rất ngưỡng mộ quyển sách nên không ngần ngại đưa ra một con số không tưởng:
- Sáu nghìn đô la, thưa bà.
- Cái gì! Ông đùa đấy à? Milo thấy như nghẹn thở.
- Đây là bản duy nhất còn sót lại, người chủ hiệu sách phân trần thêm.
- Không, thế này chẳng quá là móc túi người ta à!
Người đàn ông lớn tuổi chỉ ra cánh cửa ra vào:
- Vậy thì tôi không giữ các vị nữa.
- Được rồi! Ông đi m... Milo nổi khùng.
- Tôi sẽ làm vậy, thưa quý ông và cũng chúc quý vị một buổi tối tốt lành, Andrews vặc lại rồi đặt cuốn tiểu thuyết lên khay bày hàng mẫu.
- Đợi đã! Carole yêu cầu, cố tìm cách làm dịu tình hình. Tôi sẽ trả ông số tiền đó.
Cô lấy ví ra rồi chìa cho người chủ hiệu sách thẻ tín dụng của mình.
- Thế này thật dễ chịu, thưa bà, người chủ hiệu nói rồi cầm lấy tấm thẻ nhựa hình chữ nhật.
o O o
Paris
Bệnh viện Marie-Curie
Cùng ngày hôm đó
- Thế tôi đã có thể xuất viện chưa? Tôi chán phải nằm dài cả ngày rồi! Billie than vãn.
Giáo sư Clouseau đưa mắt nhìn cô đầy nghiêm khắc.
- Cô có thấy đau khi tôi ấn vào đây không? vị bác sĩ vừa nắn lồng ngực cô vừa hỏi.
- Hơi đau.
Bác sĩ có vẻ lo lắng. Billie đang sốt. Vết mổ của cô tấy đỏ và mưng mủ, đường khâu hơi tách ra. Có thể đó chỉ là nhiễm trùng bề mặt nhưng ông vẫn yêu cầu làm một số xét nghiệm.
o O o
New York
- Sao thế, sao lại “từ chối"? Milo nói oang oang.
- Tôi cũng không rõ, Kenneth Andrews xin lỗi, nhưng hình như thẻ thanh toán của bà nhà có vấn đề gì đó.
- Tôi không phải vợ ông đây, Carole chữa lại.
Cô quay sang phía Milo:
- Hẳn tớ đã chi hết tiền trong thẻ tín dụng khi mua vé máy bay rồi, nhưng tớ vẫn còn tiền tiết kiệm.
- Cậu điên rồi, Milo nói lý lẽ với cô, cậu sẽ sạt nghiệp mất...
Carole không muốn biết gì thêm:
- Tôi phải liên lạc với ngân hàng để họ chuyển khoản cho tôi, nhưng hôm nay là thứ Sáu rồi và có thể mất chút thời gian, cô giải thích với chủ hiệu sách.
- Không vấn đề gì. Bà cứ quay lại đây khi nào xong xuôi.
- Cuốn tiểu thuyết này rất quan trọng với chúng tôi, cô nhấn mạnh.
- Tôi sẽ giữ nó lại cho bà tới tối thứ Hai, Andrews hứa rồi lấy cuốn sách ra khỏi tủ kính, đặt lên quầy.
- Ông nhớ giữ lời hứa nhé.
- Hứa danh dự với bà đấy.
o O o
Paris
Bệnh viện Marie-Curie
Thứ Hai ngày mùng 4 tháng Mười
- Ái! Billie kêu lên khi cô y tá áp miếng gạc nóng lên lồng ngực cô.
Lần này cô thấy đau dữ dội. Cô sốt suốt tuần qua và giáo sư Clouseau đã cho chuyển cô từ khu điều dưỡng về lại khoa tim mạch.
Vị bác sĩ ngồi trên đầu giường, xem xét vết mổ, nó vẫn tấy lên và tiếp tục chảy máu. Ông lo là cô bị viêm xương và tủy: viêm trung thất, một biến chứng hiếm gặp nhưng nguy hiểm khi phẫu thuật tim, có thể nguyên nhân là khuẩn cầu chùm vàng.
Ông đã yêu cầu làm nhiều xét nghiệm nhưng không cái nào giúp ích thực sự được cho ông. Chụp X quang cho thấy có hai sợi chỉ thép bị đứt nhưng vẫn rất khó phán đoán do các bọc máu lành xuất hiện sau phẫu thuật.
Có thể ông lo lắng là thừa...
Ông lưỡng lự, rồi muốn tự mình thực hiện một xét nghiệm cuối cùng. Ông cho một chiếc kim thật nhỏ vào khoang giữa hai lá phổi của Billie để hút ra chút dịch trung thất. Nhìn bằng mắt thường thì dịch hút được giống như là mủ.
Ông yêu cầu tiêm kháng sinh vào tĩnh mạch và gửi khẩn cấp mẫu dịch lấy được tới phòng thí nghiệm.
o O o
Greenwich Village
Thứ Hai ngày 4 tháng Mười
9 giờ 30 phút
Như thường lệ khi có mặt tại New York vào buổi sáng, tỷ phú Oleg Mordhorov lại vào một quán cà phê nhỏ trên phố Broome gọi một cốc cappuccino. Cầm cốc giấy trên tay, anh bước ra vỉa hè và đi bộ trên phố Greene.
Mặt trời mùa thu chiếu những tia nắng nhẹ lên các tòa nhà ở khu Manhattan. Oleg thích lững thững đi dạo trên các con phố. Làm thế không phải là lãng phí thời gian mà hoàn toàn ngược lại. Đó là những quãng thời gian suy ngẫm thường giúp anh đưa ra được những quyết định quan trọng nhất trong đời. Anh có một cuộc hẹn lúc 11 giờ để thanh toán một giao dịch bất động sản quan trọng. Tập đoàn anh lãnh đạo đang chuẩn bị mua lại các tòa cao ốc và nhà kho tại Williamsburg, Greenpoint và Coney Island để biến chúng thành các khu nhà ở cao cấp. Một dự án không được dân trong các khu này ủng hộ nhưng đó không phải vấn đề của anh.
Oleg bốn mươi tư tuổi nhưng khuôn mặt hơi tròn trĩnh khiến anh trông trẻ hơn. Mặc quần jean, áo vest nhung cùng một chiếc áo thun có mũ, nhìn anh không giống với một người ở địa vị của mình: một trong những nhân vật giàu nhất nước Nga. Anh không phô ra bên ngoài sự giàu có của mình, không đi lại bằng xe limousine như những nhân vật VIP khác, còn đám vệ sĩ thì luôn biết giữ khoảng cách với anh và biến mình thành vô hình. Năm hai mươi sáu tuổi, khi anh đang dạy triết học tại vịnh Avacha, người ta đã đề nghị anh tham gia đội tuyển thành phố Petropavlovsk-Kamchatsky, một thành phố cảng nằm ở miền Đông nước Nga. Anh rất hứng thú với cuộc sống địa phương và nhân cuộc cải cách kinh tế xã hội của Eltsine, anh đã bắt tay vào kinh doanh, hợp tác với các doanh nhân không phải lúc nào cũng đáng tin cậy nhưng lại biết giúp anh tận dụng chính sách tư nhân hóa các doanh nghiệp nhà nước. Thời kỳ đầu, trông anh không có “vẻ" gì của một thương nhân nên các đối thủ thường bị anh phỉnh phờ bởi bề ngoài mơ màng và vô hại nhưng lại ẩn giấu một ý chí lạnh lùng, không gì khuất phục nổi. Giờ đây anh đã tạo dựng được sự nghiệp và thoát khỏi những mối quan hệ bạn bè rầy rà. Anh sở hữu nhiều khu đất tại Luân Đôn, New York và Dubai, có một du thuyền, máy bay riêng, một đội bóng rổ nhà nghề và một đội đua công thức 1.
Oleg dừng lại trước tủ kính của hiệu sách nhỏ Kerouac & Co. Ánh mắt anh bị tấm áp phích phim The Misfits có lời đề tặng của Marilyn Monroe thu hút.
Một món quà cho Marieke? Tại sao lại không nhỉ...
Hai năm nay anh hẹn hò với Marieke Van Eden, một siêu mẫu người Hà Lan hai mươi tư tuổi. Ảnh họ được tất cả các tạp chí mốt đăng lên trang bìa.
- Xin chào, anh nói khi bước vào hiệu sách.
- Tôi có thể giúp gì được cho ông đây? Kenneth Andrews chào đón anh.
- Đây có thật là chữ của Marilyn không?
- Dĩ nhiên, thưa ông, có cả chứng nhận kèm theo đây. Một món rất đẹp...
- ...đáng giá bao nhiêu?
- Ba nghìn năm trăm đô, thưa ông.
- Đồng ý, Oleg chấp nhận ngay mà không mặc cả. Tôi mang đi tặng vậy nên ông có thể gói lại không?
- Tôi làm ngay đây.
Trong khi người chủ hiệu sách cẩn thận cuộn tấm áp phích lại, Oleg lấy thẻ Platinium của mình ra đặt lên quầy, ngay cạnh một cuốn sách bìa da màu xanh.
Tom Boyd - Bộ ba Thiên thần
Đây là tác giả Marieke thích nhất...
Anh tự cho phép mình mở cuốn tiểu thuyết ra xem.
- Cuốn sách này giá bao nhiêu?
- À, tôi rất tiếc, nó không phải để bán.
Oleg mỉm cười. Trong kinh doanh, anh thực sự chỉ thấy hứng thú với những thứ “đeo cái mác" không phải để bán.
- Bao nhiêu? anh nhắc lại.
Khuôn mặt tròn trĩnh của anh đã mất đi vẻ ngây thơ. Giờ đây, đôi mắt anh ánh lên một ngọn lửa khiến người ta lo ngại.
- Nó đã được bán rồi, thưa ông, Andrews bình tĩnh giải thích.
- Nếu được bán rồi sao nó còn ở đây?
- Vị khách ấy sẽ tới lấy sau.
- Vậy là họ vẫn chưa trả tiền.
- Đúng vậy, nhưng tôi đã hứa danh dự rồi.
- Lời hứa danh dự của ông đáng giá bao nhiêu?
- Lời hứa danh dự của tôi không phải để bán, ông chủ hiệu sách cương quyết đáp lại.
Ngay lập tức Andrews cảm thấy khó chịu. Ở người đàn ông này có cái gì đó đầy đe dọa và dữ dội. Ông quẹt tấm thẻ tín dụng rồi chìa cho vị khách người Nga gói quà cùng hóa đơn, ông thở phào nhẹ nhõm vì cuộc mua bán đã chấm dứt.
Nhưng Oleg không hiểu như vậy. Thay vì ra khỏi cửa hàng, anh lại ngồi vào chiếc ghế bành da màu vàng hung đặt ngay đối diện quầy.
- Mọi thứ đều để bán, không phải vậy sao?
- Tôi không nghĩ vậy, thưa ông.
- Vậy ngài Shakespeare của ông đã nói gì nào? anh vừa hỏi vừa cố nhớ lại một câu trích dẫn. Tiền biến kẻ xấu xí thành xinh đẹp, khiến người già trẻ lại, biến điều bất công thành chính đáng, biến kẻ bỉ ổi thành nhà quý tộc...
- Đó là một cách nhìn thiếu khoan dung đối với con người, nó rất hợp với ông đúng không?
- Vậy cái gì là không thể mua được? Oleg khiêu khích.
- Ông biết rất rõ mà: tình bạn, tình yêu, phẩm cách...
Oleg đập tan lý lẽ đó:
- Con người rất yếu đuối và có thể biến chất.
- Ông sẽ phải đồng ý với tôi rằng có những giá trị đạo đức và tinh thần vượt qua cả logic về lợi ích.
- Ai cũng có thể mua được bằng tiền.
Lần này thì Andrews chỉ ra cửa ra vào:
- Xin chúc ông một ngày tốt lành.
Nhưng Oleg không nhúc nhích một ngón tay:
- Ai cũng có thể mua được bằng tiền, anh nhắc lại. Giá của ông là bao nhiêu?
o O o
Greenwich Village
Hai giờ sau
- Cái trò này là thế quái nào đây? Milo tức giận quát lên khi tới trước cửa hiệu sách.
Carole không tin vào mắt mình nữa. Không chỉ có cửa sắt được kéo xuống mà còn có một tấm biển được viết vội dành cho khách vãng lai:
ĐÓNG CỬA MỘT NĂM
TRƯỚC KHI ĐỔI CHỦ
Cô cảm thấy những giọt nước mắt dâng lên mình. Quá nản lòng, cô ngồi phệt xuống vỉa hè và đưa hai tay lên ôm đầu. Cô vừa mới rút sáu nghìn đô la. Mười lăm phút trước, chính cô đã thông báo với Tom tin tốt lành này vậy mà giờ đây cuốn sách đã bốc hơi ngay trước mũi cô.
Milo tức giận đập mạnh vào cửa sắt nhưng Carole đứng dậy cố gắng nói lý với anh:
- Cậu có thể đập phá tất cả những gì mình muốn nhưng như thế chẳng thay đổi được gì cả.
Cô lấy sáu nghìn đô tiền mặt ra rồi đưa cho anh phần lớn.
- Nghe này, tớ đã hết hạn nghỉ phép rồi, nhưng còn cậu, cậu phải tới Paris trợ giúp cho Tom. Đó là việc hữu ích nhất chúng ta có thể làm vào lúc này.
Vậy là quyết định. Vẫn còn hết sức chán nản, cả hai cũng bắt taxi tới sân bay JFK rồi mỗi người đi một hướng: Carole về Los Angeles còn Milo tới Paris.
o O o
Newark - Buổi chiều muộn
Cách đó vài chục ki lô mét, tại một sân bay khác của New York, chiếc máy bay riêng của tỷ phú Oleg Mordhorov cất cánh bay tới châu Âu. Một chuyến bay nhanh khứ hồi tới Paris để khiến Marieke ngạc nhiên. Tuần đầu tháng Mười này, cô người mẫu trẻ đang tham gia trình diễn Tuần lễ Thời trang tại thủ đô nước Pháp. Tất cả các nhãn hiệu thời trang đang giới thiệu bộ sưu tập mới nhất của mình tại đây đều tìm cách lôi kéo cô. Mang vẻ đẹp vừa cổ điển vừa hiện đại, cô gái người Hà Lan thắp lên một ngọn lửa chỉ thuộc về mình cô. Cứ như thể từ trên đỉnh Olympus các vị thần đã thả xuống Trái đất một đốm than cháy dở từ ngàn đời nay.
Yên thân trong cái kén tằm của mình, Oleg lơ đãng mở cuốn sách của Tom Boyd ra rồi cho vào một chiếc phong bì có dây ruy băng trang trí.
Một món quá độc đáo, anh nghĩ. Hy vọng cô ấy sẽ thích.
Anh giải quyết mấy vụ việc suốt khoảng thời gian còn lại rồi tranh thủ chợp mắt hai tiếng.
o O o
Paris - Bệnh viện Marie Curie
Ngày 5 tháng Mười
5 giờ 30 phút
- Chứng nhiễm khuẩn bệnh viện, khỉ thật! giáo sư Clouseau bực tức thốt ra khi bước vào phòng.
Bị cơn sốt và cảm giác mệt mỏi hành hạ, Billie cứ nửa tỉnh nửa mê suốt từ hôm qua.
- Tin xấu sao bác sĩ? tôi đoán.
- Rất xấu: xét nghiệm dịch hút ra cho thấy có vi khuẩn. Chúng đang phát triển chứng viêm trung thất: một chứng viêm nhiễm nặng, đòi hỏi phải can thiệp khẩn cấp.
- Ông sẽ lại mổ chứ?
- Phải, đưa cô ấy lên phòng mổ ngay thôi.
o O o
Máy bay của Oleg Mordhorov hạ cánh xuống Nam Orly lúc sáu giờ sáng. Một chiếc ô tô kín đáo đợi tại sân bay để đưa anh tới đảo Saint-Louis, ngay giữa lòng Paris.
Chiếc xe dừng lại tại kè Bourbon, ngay trước một tòa nhà tráng lệ mang phong cách thế kỷ XVII. Túi du lịch xách trên tay, phong bì có cuốn tiểu thuyết kẹp dưới nách, Oleg bấm thang máy lên tầng sáu. Căn hộ hai tầng ngự tại hai tầng trên cùng, từ đây có thể phóng tầm mắt xuống khung cảnh tuyệt đẹp trên sông Seine và cầu Marie: một món quà điên rồ anh tặng cho Marieke khi họ bắt đầu mối quan hệ.
Oleg có chìa khóa riêng. Anh mở cửa vào căn hộ. Cả căn nhà im lìm, chìm trong thứ ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm mai. Thả mình lên chiếc tràng kỷ bằng da màu trắng, anh nhìn thấy chiếc áo măng tô ôm sát người màu xám ngọc trai của Marieke, cạnh đó là một chiếc blouson nam giới bằng da, nhưng không phải của anh...
Anh hiểu ra ngay tức thì và không cần phải lên phòng ngủ ở tầng trên.
Khi đã xuống phố, anh cố gắng che giấu nỗi nhục nhã với người tài xế nhưng quá giận dữ, anh dùng hết sức lẳng ngay cuốn sách xuống sông.
o O o
Bệnh viện Marie-Curie
7 giờ 30 phút
Dưới sự chỉ đạo của giáo sư Clouseau, một bác sĩ nội trú đặt các tem chống rung lên cơ thể Billie, cô đang lịm đi vì thuốc gây mê. Sau đó vị bác sĩ phẫu thuật bắt tay vào việc, cẩn trọng tháo hết chỉ vẫn đang khâu trên lồng ngực ra rồi mở rộng khoang ngực, cắt đi hết những mô bị hoại tử hay nhiễm trùng.
Từ vết mổ rỉ ra thứ chất lỏng trông như mủ. Clouseau quyết định phẫu thuật “ngực đóng". Để hút thanh dịch từ vết mổ, ông cho đặt sáu ống dẫn lưu nhỏ được nối với các bình áp suất lớn. Sau đó để kết thúc ca phẫu thuật, ông cố định chắc lồng ngực bằng các sợi chỉ thép mới, tránh không để các vận động hô hấp làm ảnh hưởng tới quá trình liền sẹo.
Cuối cùng thì ca phẫu thuật cũng s...
- Bác sĩ, bệnh nhân bị chảy máu! Bác sĩ nội trú hét lên.
o O o
Chỉ có một chiếc phong bì bọc bên ngoài, cuốn tiểu thuyết bìa da màu xanh thẫm nổi trên mặt nước sông Seine một lúc rồi nước bắt đầu ngấm qua lớp giấy bọc.
Mấy tuần vừa qua, cuốn sách đã du hành khắp nơi, từ Malibu tới San Francisco, vượt Đại Tây Dương sang thành Rome, rồi lại tiếp tục hành trình của mình tới tận châu Á, sau đó lại quay về Manhattan để rồi từ đây bắt đầu chuyến đi cuối cùng tới nước Pháp.
Nó đã biến đổi cuộc sống của tất cả những ai đã cầm nó trên tay theo cách của riêng mình.
Cuốn tiểu thuyết này không giống bao cuốn khác. Câu chuyện nó kể được thai nghén trong trí óc một chàng thanh niên bị tổn thương trước thảm kịch mà cô bạn gái thời ấu thơ phải trải qua.
Nhiều năm sau, khi tới lượt chính tác giả bị lũ quỷ trong tâm trí mình vây hãm, cuốn sách đã đẩy một trong những nhân vật ra đời thực để tới giúp đỡ anh.
Nhưng buổi sáng hôm ấy, khi nước sông bắt đầu làm phai mực các trang sách thì dường như thực tế đang quyết định nắm lại quyền lực của mình, quyết tâm loại Billie khỏi cuộc sống nơi trần thế.
Tác giả :
Guillaume Musso