Cô Gái Thông Linh Sư
Chương 55: Diệp Hồng Khải khiêu khích
Quan sát đã được một lúc, nhưng đông đảo mọi người ở đây rõ ràng còn chưa hết thòm thèm, đột nhiên, lão Mạnh mở miệng nói: “Ông chủ Lưu, tôi ra giá là 60 triệu, nữ thi Đại Tống này bán cho tôi đi!"
Hội trưởng Hàn Cổ thế nhưng lại cười: “Lão Mạnh, lão nhân gia ngài thân là thủ tịch của công ty đấu giá nhà họ Long, kiến thức rộng rãi, vậy mà cũng có hứng thú với nữ thi Đại Tống này sao? Vậy không bằng ông nể mặt tôi, tặng nó cho tôi đi, lão già nhà tôi mà thấy, nhất định sẽ rất vui mừng!"
Lão Mạnh không vui hừ một tiếng. Hàn Cổ nhắc đến cha của hắn, chỉ đủ để lão coi trọng, nhưng còn chưa đủ để lão kiêng kỵ, xem dáng dấp của ông ấy, hình như không có ý định buông tay.
“Này, hai người ồn ào cái gì thế? Lão Giang còn chưa mở miệng đấy?" Lúc này, có người cười hì hì nói một tiếng, nhất thời, lão Mạnh và Hàn cổ đều im miệng lại. Hóa ra, lão Giang trong miệng của bọn họ chính là cha của thị trưởng thành phố Tây Giang hiện nay, tuy bây giờ đã về hưu, cũng không có cái ham muốn gì khác, chỉ yêu thích một việc đó chính là thu gom đồ cổ, đồng thời ông ấy cũng rất có nhãn lực, vì thế, ông ấy có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới đồ cổ.
Lưu Chí Quân lén lút đưa cho Tô Vũ một ánh mắt, dường như đang dò hỏi ý tứ của Tô Vũ, nhưng Tô Vũ phản ứng chỉ có một, đó chính là lắc đầu!
Cô còn đang hi vọng dựa vào bộ nữ thi Đại Tống này để một phát nổi tiếng đấy? Làm sao có khả năng tùy tiện bán đi? Còn nữa, cô gái này có oán khí trùng thiên, người khác không cảm giác được, nhưng chỉ cần người có hơi hiểu một chút về pháp thuật liếc mắt một cái sẽ nhìn ra ngay, lâu dần, sẽ ảnh hưởng không tốt với người bình thường!
Lưu Chí Quân vội vàng nói: “Ông Mạnh, hội trưởng Hàn, ông Giang, mọi người nghe tôi nói một câu, bộ nữ thi Đại Tống này chính là chi bảo trấn điếm của Trân Bảo Trai chúng tôi, không thể dễ dàng bán đi được, thật xin lỗi!"
Lão Giang là một ông lão mi từ mục thiện*, hắn gật đầu, nói: “Các người chuẩn bị dùng nữ thi này để phát triển danh tiếng của Trân Bảo Trai, tôi có thể hiểu được, sẽ không làm khó mọi người đâu!"
*ý nói ông lão có vẻ ngoài hiền lành
Lão Giang là một người có thân phận, đương nhiên sẽ không ép buộc Lưu Chí Quân, Nữ thi Đại Tống là đồ cổ hiếm thấy, nhưng cứ âm thầm ra tay như thế, chắc chắn sẽ không có lời. Sau đó, giọng nói lão Giang xoay chuyển, nói: “Đúng rồi, nếu như tôi nhớ không lầm, chín ngày sau, công ty đấu giá của nhà họ Long sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá kì trân dị bảo long trọng, đây chính là thời cơ tốt để các người phát triển danh tiếng của Trân Bảo Trai, đến lúc đó, tôi xuất tiền mua lại nó là được rồi!"
Lão Mạnh cũng gật đầu, nói: “Không sai, đến lúc đó người của tôi cũng sẽ ra tay, bộ nữ thi Đại Tống này rốt cuộc rơi vào tay ai, thì phải dựa vào bản lãnh của từng người!"
Lưu Chí Quân vội vàng nói: “Chí Quân đa tạ ông Giang, ông Mạnh lão và đông đảo các vị tiền bối đã cân nhắc, khi nào buổi đấu giá của Long thị chính thức tổ chức, Chí Quân nhất định sẽ mang theo nữ thi Đại Tống đến!"
Hàn hội trưởng nói: “Vậy chúng ta một lời đã định!"
Nói chuyện thêm một lúc, lão Mạnh, lão Giang và những người khác lưu luyến rời khỏi Trân Bảo Trai. Ba người Lưu Chí Quân, Tô Vũ và Trương đại sư tự mình tiễn mọi người ra cửa, đến khi bọn họ lên xe rời đi, ba người mới quay trở về lầu hai.
“Diễm tiểu thư!" Lưu Chí Quân hỏi: “Trân Bảo Trai chúng ta sẽ tham gia buổi đấu giá chín ngày sau sao?"
Tô Vũ gật đầu, nói: “Đương nhiên, đây là cơ hội để Trân Bảo Trai chúng ta chính thức tiến vào giới đồ cổ, còn nữa, ông đã đáp ứng lão Mạnh và hội trưởng Hàn, chẳng lẽ chỉ nói mà không giữ lời?"
Lưu Chí Quân lại hỏi: “Diễm tiểu thư, vậy còn ngài? Chín ngày sau, ngài có đi cùng tôi đến buổi đấu giá không?"
Tô Vũ do dự một chút, nói: “Ông cũng biết hiện tại tôi còn có một thân phận khác, chính là con gái nuôi nhà họ Diệp, nếu nhà họ Diệp tham gia, tôi có thể sẽ dựa vào thân phận của người nhà họ Diệp mà đến tham dự, nhưng hai người không cần phải để ý đến chuyện này, làm tốt chuyện của mình là được, tôi chỉ có một yêu cầu, là phải khiến cho người khác chú ý tới sự tồn tại của Trân Bảo Trai!"
“Đã rõ!" Lưu Chí Quân nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô Vũ, nhanh chóng gật đầu, đáp một tiếng.
Sau khi bàn giao một phen, nhìn thấy bên ngoài đã là buổi trưa, Tô Vũ từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của Lưu Chí Quân. Lại một lần nữa đón xe taxi, trở về nhà họ Diệp. Lúc tiến vào cửa lớn, Tô Vũ rõ ràng cảm giác được tên bảo vệ trước cửa đang nhìn cô với ánh mắt khinh thường, trong lòng Tô Vũ cười nhạt, thật ra đâu chỉ có bảo vệ, đến cả người giúp việc trong nhà, đều coi cô là một đứa nhà quê không ra hồn, không một chút kiêng kị tỏ vẻ khinh thường với cô. Tuy Tô Vũ không hề quan tâm đến những ánh mắt đó, thế nhưng, vì để tránh cho sau này được nước lấn tới, phải cảnh cáo bọn họ một chút mới được.
Đôi mắt Tô Vũ nổi lên một đạo hàn quang lạnh lẽo, trừng mắt nhìn tên bảo vệ kia, trong giọng nói mang theo sát khí, thản nhiên nói: “Tuy ở trong mắt các người, tôi chỉ là một đứa con nuôi bị thường khác khinh thường, tuy tôi không có địa vị gì lớn, thế nhưng để giải quyết một tên bảo vệ nho nhỏ thì vẫn còn thừa sức!"
Cả người tên bảo vệ lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng, vội vàng cúi đầu thấp xuống, run giọng nói: “Tam tiểu thư, tôi sai rồi, xin đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, xin đừng tính toán việc nhỏ nhặt này!"
“Có thể!" Tô Vũ đáp một tiếng gọn gàng nhanh chóng, nhưng giọng nói lại xoay chuyển: “Nếu như có lần sau, tôi sẽ để cho các người nếm thử tư vị hối hận là như thế nào!"
Sau khi nói xong câu này, Tô Vũ xoay người đi đến nhà họ Diệp, đi chưa được mấy bước, bỗng Tô Vũ nhìn thấy phía trước có một bóng người đang chặn lại lối đi của cô, bóng người này không phải ai khác, chính là Diệp Hồng Khải!
Từ sau khi Tô Vũ tiến vào nhà họ Diệp, vẻ mặt của Diệp Hồng Khải đối với Tô Vũ vô cùng lạnh nhạt, xen chút khinh thường, giống như nói nhiều với Tô Vũ một câu chính là hạ thấp bản thân mình. Không ngờ lúc này, Diệp Hồng Khải bỗng dưng nói chuyện, giọng điệu mang theo ý vị trào phúng, nói: “Tô Vũ, cô chẳng qua chỉ là một đứa con gái riêng mà thôi, không ngờ lại không biết xấu hổ tự coi mình là Tam tiểu thư nhà họ Diệp."
Tô Vũ nhíu mày, nói: “Anh có vấn đề gì sao? Tôi có phải là tam tiểu thư của nhà họ Diệp hay không, là do cha quyết định!"
Diệp Hồng Khải nhàn nhạt nói: “Tôi chính là muốn nói cho cô biết, cha dẫn cô về cái nhà này, đã là vinh hạnh cho cô lắm rồi, cô tốt nhất nên biết thân biết phận đi, nếu như cô gây ra rắc rối gì, nhà họ Diệp sẽ không tha cho cô đâu!"
Lời nói có chút quá đáng, Tô Vũ cũng không còn kiêng kỵ cái gì, trái lại, trước giờ cô vốn không kiêng dè cái gì, khóe miệng cô nhếch lên, nói: “Diệp Hồng Khải, có phải anh rất ghét tôi, đúng không? Đáng tiếc, hiện tại nhà họ Diệp còn không phải do anh làm chủ, anh chán ghét tôi nhưng lại không thể làm gì tôi, mỗi ngày có một người chướng mắt như tôi lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt anh, tôi còn thấy hoảng thay anh đấy. Cho dù anh diễu võ dương oai ở trước mặt tôi, tôi cũng không để anh ở trong mắt, ở trong mắt tôi, hành động của anh thật sự là quá buồn cười!"
Sắc mặt Diệp Hồng Khải lúc đỏ lúc trắng, hắn là con trai độc nhất của nhà họ Diệp, tương lai nhất định là người thừa kế, lớn như vậy, vẫn chưa có người nào dám nhục nhã hắn như vậy? Tô Vũ xem như là người đầu tiên.
Diệp Hồng Khải lạnh lùng nói: “Tô Vũ, cô cứ chờ xem, sớm muộn có một ngày cô sẽ vì những câu nói này mà trả giá thật lớn!"
Tô Vũ nở nụ cười, hoàn toàn không có để những lời này ở trong lòng, cô đã sớm coi đại đa số người nhà họ Diệp là kẻ địch, còn sợ Diệp Hồng Khải nói vài câu hung ác hay sao.
Hội trưởng Hàn Cổ thế nhưng lại cười: “Lão Mạnh, lão nhân gia ngài thân là thủ tịch của công ty đấu giá nhà họ Long, kiến thức rộng rãi, vậy mà cũng có hứng thú với nữ thi Đại Tống này sao? Vậy không bằng ông nể mặt tôi, tặng nó cho tôi đi, lão già nhà tôi mà thấy, nhất định sẽ rất vui mừng!"
Lão Mạnh không vui hừ một tiếng. Hàn Cổ nhắc đến cha của hắn, chỉ đủ để lão coi trọng, nhưng còn chưa đủ để lão kiêng kỵ, xem dáng dấp của ông ấy, hình như không có ý định buông tay.
“Này, hai người ồn ào cái gì thế? Lão Giang còn chưa mở miệng đấy?" Lúc này, có người cười hì hì nói một tiếng, nhất thời, lão Mạnh và Hàn cổ đều im miệng lại. Hóa ra, lão Giang trong miệng của bọn họ chính là cha của thị trưởng thành phố Tây Giang hiện nay, tuy bây giờ đã về hưu, cũng không có cái ham muốn gì khác, chỉ yêu thích một việc đó chính là thu gom đồ cổ, đồng thời ông ấy cũng rất có nhãn lực, vì thế, ông ấy có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới đồ cổ.
Lưu Chí Quân lén lút đưa cho Tô Vũ một ánh mắt, dường như đang dò hỏi ý tứ của Tô Vũ, nhưng Tô Vũ phản ứng chỉ có một, đó chính là lắc đầu!
Cô còn đang hi vọng dựa vào bộ nữ thi Đại Tống này để một phát nổi tiếng đấy? Làm sao có khả năng tùy tiện bán đi? Còn nữa, cô gái này có oán khí trùng thiên, người khác không cảm giác được, nhưng chỉ cần người có hơi hiểu một chút về pháp thuật liếc mắt một cái sẽ nhìn ra ngay, lâu dần, sẽ ảnh hưởng không tốt với người bình thường!
Lưu Chí Quân vội vàng nói: “Ông Mạnh, hội trưởng Hàn, ông Giang, mọi người nghe tôi nói một câu, bộ nữ thi Đại Tống này chính là chi bảo trấn điếm của Trân Bảo Trai chúng tôi, không thể dễ dàng bán đi được, thật xin lỗi!"
Lão Giang là một ông lão mi từ mục thiện*, hắn gật đầu, nói: “Các người chuẩn bị dùng nữ thi này để phát triển danh tiếng của Trân Bảo Trai, tôi có thể hiểu được, sẽ không làm khó mọi người đâu!"
*ý nói ông lão có vẻ ngoài hiền lành
Lão Giang là một người có thân phận, đương nhiên sẽ không ép buộc Lưu Chí Quân, Nữ thi Đại Tống là đồ cổ hiếm thấy, nhưng cứ âm thầm ra tay như thế, chắc chắn sẽ không có lời. Sau đó, giọng nói lão Giang xoay chuyển, nói: “Đúng rồi, nếu như tôi nhớ không lầm, chín ngày sau, công ty đấu giá của nhà họ Long sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá kì trân dị bảo long trọng, đây chính là thời cơ tốt để các người phát triển danh tiếng của Trân Bảo Trai, đến lúc đó, tôi xuất tiền mua lại nó là được rồi!"
Lão Mạnh cũng gật đầu, nói: “Không sai, đến lúc đó người của tôi cũng sẽ ra tay, bộ nữ thi Đại Tống này rốt cuộc rơi vào tay ai, thì phải dựa vào bản lãnh của từng người!"
Lưu Chí Quân vội vàng nói: “Chí Quân đa tạ ông Giang, ông Mạnh lão và đông đảo các vị tiền bối đã cân nhắc, khi nào buổi đấu giá của Long thị chính thức tổ chức, Chí Quân nhất định sẽ mang theo nữ thi Đại Tống đến!"
Hàn hội trưởng nói: “Vậy chúng ta một lời đã định!"
Nói chuyện thêm một lúc, lão Mạnh, lão Giang và những người khác lưu luyến rời khỏi Trân Bảo Trai. Ba người Lưu Chí Quân, Tô Vũ và Trương đại sư tự mình tiễn mọi người ra cửa, đến khi bọn họ lên xe rời đi, ba người mới quay trở về lầu hai.
“Diễm tiểu thư!" Lưu Chí Quân hỏi: “Trân Bảo Trai chúng ta sẽ tham gia buổi đấu giá chín ngày sau sao?"
Tô Vũ gật đầu, nói: “Đương nhiên, đây là cơ hội để Trân Bảo Trai chúng ta chính thức tiến vào giới đồ cổ, còn nữa, ông đã đáp ứng lão Mạnh và hội trưởng Hàn, chẳng lẽ chỉ nói mà không giữ lời?"
Lưu Chí Quân lại hỏi: “Diễm tiểu thư, vậy còn ngài? Chín ngày sau, ngài có đi cùng tôi đến buổi đấu giá không?"
Tô Vũ do dự một chút, nói: “Ông cũng biết hiện tại tôi còn có một thân phận khác, chính là con gái nuôi nhà họ Diệp, nếu nhà họ Diệp tham gia, tôi có thể sẽ dựa vào thân phận của người nhà họ Diệp mà đến tham dự, nhưng hai người không cần phải để ý đến chuyện này, làm tốt chuyện của mình là được, tôi chỉ có một yêu cầu, là phải khiến cho người khác chú ý tới sự tồn tại của Trân Bảo Trai!"
“Đã rõ!" Lưu Chí Quân nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô Vũ, nhanh chóng gật đầu, đáp một tiếng.
Sau khi bàn giao một phen, nhìn thấy bên ngoài đã là buổi trưa, Tô Vũ từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của Lưu Chí Quân. Lại một lần nữa đón xe taxi, trở về nhà họ Diệp. Lúc tiến vào cửa lớn, Tô Vũ rõ ràng cảm giác được tên bảo vệ trước cửa đang nhìn cô với ánh mắt khinh thường, trong lòng Tô Vũ cười nhạt, thật ra đâu chỉ có bảo vệ, đến cả người giúp việc trong nhà, đều coi cô là một đứa nhà quê không ra hồn, không một chút kiêng kị tỏ vẻ khinh thường với cô. Tuy Tô Vũ không hề quan tâm đến những ánh mắt đó, thế nhưng, vì để tránh cho sau này được nước lấn tới, phải cảnh cáo bọn họ một chút mới được.
Đôi mắt Tô Vũ nổi lên một đạo hàn quang lạnh lẽo, trừng mắt nhìn tên bảo vệ kia, trong giọng nói mang theo sát khí, thản nhiên nói: “Tuy ở trong mắt các người, tôi chỉ là một đứa con nuôi bị thường khác khinh thường, tuy tôi không có địa vị gì lớn, thế nhưng để giải quyết một tên bảo vệ nho nhỏ thì vẫn còn thừa sức!"
Cả người tên bảo vệ lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng, vội vàng cúi đầu thấp xuống, run giọng nói: “Tam tiểu thư, tôi sai rồi, xin đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, xin đừng tính toán việc nhỏ nhặt này!"
“Có thể!" Tô Vũ đáp một tiếng gọn gàng nhanh chóng, nhưng giọng nói lại xoay chuyển: “Nếu như có lần sau, tôi sẽ để cho các người nếm thử tư vị hối hận là như thế nào!"
Sau khi nói xong câu này, Tô Vũ xoay người đi đến nhà họ Diệp, đi chưa được mấy bước, bỗng Tô Vũ nhìn thấy phía trước có một bóng người đang chặn lại lối đi của cô, bóng người này không phải ai khác, chính là Diệp Hồng Khải!
Từ sau khi Tô Vũ tiến vào nhà họ Diệp, vẻ mặt của Diệp Hồng Khải đối với Tô Vũ vô cùng lạnh nhạt, xen chút khinh thường, giống như nói nhiều với Tô Vũ một câu chính là hạ thấp bản thân mình. Không ngờ lúc này, Diệp Hồng Khải bỗng dưng nói chuyện, giọng điệu mang theo ý vị trào phúng, nói: “Tô Vũ, cô chẳng qua chỉ là một đứa con gái riêng mà thôi, không ngờ lại không biết xấu hổ tự coi mình là Tam tiểu thư nhà họ Diệp."
Tô Vũ nhíu mày, nói: “Anh có vấn đề gì sao? Tôi có phải là tam tiểu thư của nhà họ Diệp hay không, là do cha quyết định!"
Diệp Hồng Khải nhàn nhạt nói: “Tôi chính là muốn nói cho cô biết, cha dẫn cô về cái nhà này, đã là vinh hạnh cho cô lắm rồi, cô tốt nhất nên biết thân biết phận đi, nếu như cô gây ra rắc rối gì, nhà họ Diệp sẽ không tha cho cô đâu!"
Lời nói có chút quá đáng, Tô Vũ cũng không còn kiêng kỵ cái gì, trái lại, trước giờ cô vốn không kiêng dè cái gì, khóe miệng cô nhếch lên, nói: “Diệp Hồng Khải, có phải anh rất ghét tôi, đúng không? Đáng tiếc, hiện tại nhà họ Diệp còn không phải do anh làm chủ, anh chán ghét tôi nhưng lại không thể làm gì tôi, mỗi ngày có một người chướng mắt như tôi lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt anh, tôi còn thấy hoảng thay anh đấy. Cho dù anh diễu võ dương oai ở trước mặt tôi, tôi cũng không để anh ở trong mắt, ở trong mắt tôi, hành động của anh thật sự là quá buồn cười!"
Sắc mặt Diệp Hồng Khải lúc đỏ lúc trắng, hắn là con trai độc nhất của nhà họ Diệp, tương lai nhất định là người thừa kế, lớn như vậy, vẫn chưa có người nào dám nhục nhã hắn như vậy? Tô Vũ xem như là người đầu tiên.
Diệp Hồng Khải lạnh lùng nói: “Tô Vũ, cô cứ chờ xem, sớm muộn có một ngày cô sẽ vì những câu nói này mà trả giá thật lớn!"
Tô Vũ nở nụ cười, hoàn toàn không có để những lời này ở trong lòng, cô đã sớm coi đại đa số người nhà họ Diệp là kẻ địch, còn sợ Diệp Hồng Khải nói vài câu hung ác hay sao.
Tác giả :
Băng Linh Bảo Bảo