Cô Gái Thông Linh Sư
Chương 43: Quản gia Diệp Thị
Vẻ mặt của ông luôn khiêm tốn, nhưng bên trong vẫn lộ ra cảm giác cao cao tại thượng.
Ánh mắt Tô Vũ vẫn rơi vào trên người ông lão thần bí, mà ông lão đứng phía sau vẫn lộ ra vẻ mặt cười híp mắt, hai người đối diện một lúc, rốt cuộc Tô Vũ từ bỏ, dù sao ông lão thần bí cũng là người của Diệp gia, sau này cô sẽ có nhiều cơ hội động thủ.
“Diệp quản gia, chào ngài, mời ngài ngồi!" Tô Tuyết Dung hít sâu một hơi, bà nỗ lực khống chế giọng nói hơi run rẩy của mình. Hơn mười năm trước, bà đã gặp Diệp quản gia, vì thế, Tô Tuyết Dung biết rõ tính cách của Diệp quản gia, độc ác nhưng trung thành.
“Không cần đâu!" Lần thứ hai Diệp quản gia lộ ra nụ cười khiêm tốn nhưng có khoảng cách, “Tô phu nhân, chúng tôi không có nhiều thời gian, không nên trì hoãn, mời tam tiểu thư đi với chúng tôi!"
Tô Tuyết Dung cẩn thận từng li từng tí một nói: “Tôi có thể thu thập một ít đồ cho Vũ nhi không?"
Diệp quản gia vung tay, nói: “Tô phu nhân, không cần đâu, ở Diệp gia chúng tôi cái gì cũng không thiếu, hơn nữa, lão gia đã sắp xếp cho tam tiểu thư học ở một trường tốt nhất thành phố Tây Giang, Tô phu nhân yên tâm đi!"
Tô Tuyết Dung chưa kịp nói chuyện, Tô Vũ đã chậm rãi đi tới, nhàn nhạt hỏi: “Ông là quản gia Diệp gia, tôi có một số việc cần ông đồng ý, ông có thể quyết định không?"
Diệp quản gia rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng vị tiểu thư trong truyền thuyết này, ông tưởng những người lớn lên ở vùng hoang vu hẻo lánh, nhất định là những người thôn cô sơn dã" không ra hồn, không nghĩ tới người thiếu nữ trước mặt này lại thoải mái tự nhiên, mắt ngọc mày ngài, khí chất không thua kém chút nào với tiểu thư chính quy của Diệp gia, ông có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, đáp: “Tam tiểu thư, chuyện lớn tôi không thể quyết định, nhưng việc nhỏ cô có thể hỏi tôi!"
*thôn cô sơn dã: thôn quê, miền núi
Tô Vũ khẽ mỉm cười, nói: “Được, ông hãy nghe cho kỹ, tôi muốn ông đáp ứng ba chuyện, nếu không, tôi nhất định sẽ không về Diệp gia với ông. Thứ nhất, mẹ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, vì thế, tôi không thể bỏ lại bà ấy, tôi muốn cùng bà ấy đi đến thành phố Tây Giang, tôi muốn ông phải mở một tiệm bánh mì ở bên cạnh trường học cho mẹ tôi. Thứ hai, mặc dù tôi tự nguyện trở lại Diệp gia, nhưng tôi sẽ không gọi người phụ nữ khác là mẹ, hi vọng ông có thể hiểu. Thứ ba, nếu như tôi cảm thấy mình không thích hợp ở Diệp gia, thật sự không ở được, tôi sẽ rời Diệp gia, hi vọng Diệp gia không ngăn cản!"
“Tiểu Vũ!" Tô Tuyết Dung sợ hết hồn, vội vàng kéo Tô Vũ, con gái đưa ra những điều kiện này, vạn nhất quản gia không đồng ý, vậy làm sao bây giờ?
Thật ra, ý định ban đầu của Tô Vũ là dựa vào điều kiện mà cô đưa để dọa lão quản gia hoảng sợ mà rút lui, dù sao, cô căn bản không muốn đi Diệp gia, cô làm như vậy là để Tô Tuyết Dung an tâm mà thôi.
Thế nhưng, lão quản gia chỉ hơi sửng sốt một chút, liền gật đầu, nói: “Tam tiểu thư quả nhiên là đứa trẻ hiếu thuận, chuyện đó là nhân chi thường tình*, tôi có thể nào không đồng ý, vậy cũng tốt, Tô phu nhân, người sẽ cùng chúng tôi đi tới thành phố Tây Giang, lão gia đang chờ tam tiểu thư ."
* nhân chi thường tình: chuyện thường tình của con người
Tô Tuyết Dung vừa mừng vừa sợ, bà thật sự không nghĩ tới, vị quản gia khó tính này lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy, thật quá bất ngờ, chẳng qua, điều này cũng có ý nghĩa anh Hạo thật sự để Vũ nhi ở trong lòng.
“Vậy cảm ơn Diệp quản gia!" Tô Vũ cười, “Diệp quản gia, chúng tôi sống ở trấn Thanh Sơn một thời gian dài như vậy cũng không thể nói đi liền đi, xin đợi thêm mấy ngày, chúng tôi muốn dàn xếp mọi việc ổn thỏa, có thể không?"
Diệp quản gia tựa hồ đặc biệt khoan dung, trầm ngâm một chút, nói: “Có thể, tốt lắm, sau ba ngày, chúng ta sẽ chính thức lên đường đến thành phố Tây Giang, ba ngày này, chúng tôi sẽ tạm thời ở lại phòng 302 trên lầu ba trong khách sạn lớn nhất trấn Thanh Sơn, Tô phu nhân và tam tiểu thư có việc có thể tới đó tìm tôi!"
Sau khi hẹn ra ba ngày, mấy người Diệp quản gia liền rời đi .
Tô Vũ nói: “Mẹ, ba ngày này mẹ hãy nhượng lại tiệm bánh mì, đổi ít tiền để khi đến thành phố Tây Giang chúng ta có thể bắt đầu lại, những đồ còn lại chúng ta cũng không cần thu xếp, chúng ta sẽ sắp xếp lại khi đến thành phố Tây Giang!"
Tô Tuyết Dung gật đầu, không biết tại sao, đi tới thành phố Tây Giang là có thể nhìn thấy anh Hạo, nghĩ tới đây, trong lòng Tô Tuyết Dung lại dâng lên một loại tư vị nói không nên lời, nhưng điều gì nên đối mặt thì phải đối mặt, Diệp Thiên Hạo đã lừa dối vứt bỏ bà một lần, thì sẽ không có cơ hội lần thứ hai .
Trong lòng dâng lên vô số ý nghĩ, Tô Tuyết Dung thở dài, hồi xưa khi còn trẻ bà quá ngây thơ, nên mới bị người ta lừa dối tình cảm, hiện tại, bà phải vì Tô Vũ, nhất định phải làm một người phụ nữ có ý chí tự lập, Tô Tuyết Dung suy nghĩ một chút, lại nói: “Tiểu Vũ, chúng ta sắp phải đi rồi, chúng ta đi thăm mợ, cậu và bà ngoại con đi!"
Tô Vũ gật đầu, hai người rời tiệm bánh mì, một đường đi tới nhà bà ngoại. Từ lần trước cứu Tô Nam, người mợ luôn luôn hung hăng với mẹ con Tô Tuyết Dung đã phát sinh biến hóa lớn, tuy không đến nỗi nịnh bợ, nhưng cũng không nói ra lời lẽ vô tình.
Tô Tuyết Dung gõ cửa, không lâu sau, Tô Nam mở cửa, vừa mừng vừa sợ, nói: “Cô, Tô Vũ, hai người sao lại tới đây?"
Tô Tuyết Dung gật đầu, nói: “Tiểu Nam, ba mẹ con và bà nội có ở đây không?"
“Có, bọn họ có ở nhà, cô và em vào đi!" Tô Nam nhiệt tình mời mẹ con Tô Vũ vào nhà, sau đó, hai người hỏi thăm từng người trong nhà.
Mẹ con Tô Vũ hiếm khi đến nhà, mợ Tô Vũ liền chuẩn bị một bàn cơm trưa thịnh soạn, mỗi người ngồi vào bàn rồi bắt đầu động đũa.
Thế nhưng, vẫn phải trở lại chủ đề chính, mẹ con Tô Tuyết Dung nói rằng hai người chuẩn bị chuyển tới thành phố Tây Giang sinh sống, vì thế nên đến đây chào tạm biệt mọi người.
“Cái gì, con muốn đến thành phố Tây Giang?" Bà ngoại Tô Vũ là người giật mình đầu tiên, thậm chí có chút kích động: “Tuyết Dung, con đi tìm người đàn ông kia sao? Con cần phải nhớ, chính hắn là người đã phá huỷ hạnh phúc cả đời con!"
“Mẹ, mẹ đừng kích động!" Tô Tuyết Dung nhanh chóng giải thích, nói: “Mẹ, con đi đến đó là vì Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đi tới thành phố Tây Giang, tương lai sau này mới có thể rộng mở, dù sao nơi đó cũng lớn hơn trấn Thanh Sơn này rất nhiều, mẹ, con vốn nghĩ rằng cả đời sẽ không gặp lại anh ấy, cũng không biết tại sao, anh ấy tới tìm con, hơn nữa còn muốn đưa Tô Vũ trở lại Diệp gia, con kỳ thật cũng không muốn, nhưng vì Tiểu Vũ, con chỉ có thể chấp nhận, mẹ yên tâm, con đã không còn quan hệ gì với anh ấy, hiện tại con đến thành phố Tây Giang, cũng là vì muốn chăm sóc con gái, để khi con gái bị người ở thành phố Tây Giang ức hiếp cũng có chỗ kể ra."
Tô Tuyết Dung giải thích một phen, mới bỏ đi sự hoài nghi của bà ngoài Tô Vũ và những người khác.
Một lúc sau, mợ Tô Vũ cảm thấy hứng thú với tiệm bánh mì hạnh phúc của Tô Tuyết Dung. Thật ra, sau khi Tô Tuyết Dung mở tiệm, bởi vì mùi vị của bánh mì đặc biệt, chuyện làm ăn luôn rất tốt, mợ Tô Vũ bỏ ra hơn sáu vạn nguyên để thuê lại tiệm bánh mì, ngược lại khiến cho hai mẹ con yên tâm không ít.
Ăn cơm trưa xong, Tô Vũ đi tới đồ cổ trai. Giữa trưa, đồ cổ trai không có mấy người, Tô Vũ đi tìm Lưu Chí Quân, nói thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Lưu, ông chuẩn bị một chút, ba ngày sau, tôi sẽ chuyển đến thành phố Tây Giang sinh sống, ông và Trương đại sư cũng chuyển tới đi, chúng ta ở thành phố Tây Giang bắt đầu lại sự nghiệp!"
Trong lòng Lưu Chí Quân hừng hực, hắn đã sớm có ý nghĩ này, chỉ vì Tô Vũ không có động tĩnh, nên chỉ có thể đè ép xuống!
Tô Vũ lại nói: “Nhớ kỹ, những đồ vật khác của đồ cổ trai có thể mặc kệ, chỉ có nữ thi Tống Triều, cùng với những đổ thạch kia nhất định mang tới thành phố Tây Giang, những vật này chính là vốn liếng để chúng ta phát triển ở thành phố Tây Giang!"
Lưu Chí Quân gật đầu, hắn từng có vợ có con, đáng tiếc sau khi hắn làm ăn thất bại, hai người đó đã bỏ hắn đi, còn Trương đại sư chính là một thần côn, không có ràng buộc, sau khi nghe Tô Vũ nói như vậy, cũng nguyện ý đi theo Tô Vũ đến thành phố Tây Giang. Lúc này, Lưu Chí Quân đang cân nhắc nên mang theo những vật gì, bởi vì không thể mang theo những vật không ra hồn đến thành phố Tây Giang.
Ánh mắt Tô Vũ vẫn rơi vào trên người ông lão thần bí, mà ông lão đứng phía sau vẫn lộ ra vẻ mặt cười híp mắt, hai người đối diện một lúc, rốt cuộc Tô Vũ từ bỏ, dù sao ông lão thần bí cũng là người của Diệp gia, sau này cô sẽ có nhiều cơ hội động thủ.
“Diệp quản gia, chào ngài, mời ngài ngồi!" Tô Tuyết Dung hít sâu một hơi, bà nỗ lực khống chế giọng nói hơi run rẩy của mình. Hơn mười năm trước, bà đã gặp Diệp quản gia, vì thế, Tô Tuyết Dung biết rõ tính cách của Diệp quản gia, độc ác nhưng trung thành.
“Không cần đâu!" Lần thứ hai Diệp quản gia lộ ra nụ cười khiêm tốn nhưng có khoảng cách, “Tô phu nhân, chúng tôi không có nhiều thời gian, không nên trì hoãn, mời tam tiểu thư đi với chúng tôi!"
Tô Tuyết Dung cẩn thận từng li từng tí một nói: “Tôi có thể thu thập một ít đồ cho Vũ nhi không?"
Diệp quản gia vung tay, nói: “Tô phu nhân, không cần đâu, ở Diệp gia chúng tôi cái gì cũng không thiếu, hơn nữa, lão gia đã sắp xếp cho tam tiểu thư học ở một trường tốt nhất thành phố Tây Giang, Tô phu nhân yên tâm đi!"
Tô Tuyết Dung chưa kịp nói chuyện, Tô Vũ đã chậm rãi đi tới, nhàn nhạt hỏi: “Ông là quản gia Diệp gia, tôi có một số việc cần ông đồng ý, ông có thể quyết định không?"
Diệp quản gia rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng vị tiểu thư trong truyền thuyết này, ông tưởng những người lớn lên ở vùng hoang vu hẻo lánh, nhất định là những người thôn cô sơn dã" không ra hồn, không nghĩ tới người thiếu nữ trước mặt này lại thoải mái tự nhiên, mắt ngọc mày ngài, khí chất không thua kém chút nào với tiểu thư chính quy của Diệp gia, ông có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, đáp: “Tam tiểu thư, chuyện lớn tôi không thể quyết định, nhưng việc nhỏ cô có thể hỏi tôi!"
*thôn cô sơn dã: thôn quê, miền núi
Tô Vũ khẽ mỉm cười, nói: “Được, ông hãy nghe cho kỹ, tôi muốn ông đáp ứng ba chuyện, nếu không, tôi nhất định sẽ không về Diệp gia với ông. Thứ nhất, mẹ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, vì thế, tôi không thể bỏ lại bà ấy, tôi muốn cùng bà ấy đi đến thành phố Tây Giang, tôi muốn ông phải mở một tiệm bánh mì ở bên cạnh trường học cho mẹ tôi. Thứ hai, mặc dù tôi tự nguyện trở lại Diệp gia, nhưng tôi sẽ không gọi người phụ nữ khác là mẹ, hi vọng ông có thể hiểu. Thứ ba, nếu như tôi cảm thấy mình không thích hợp ở Diệp gia, thật sự không ở được, tôi sẽ rời Diệp gia, hi vọng Diệp gia không ngăn cản!"
“Tiểu Vũ!" Tô Tuyết Dung sợ hết hồn, vội vàng kéo Tô Vũ, con gái đưa ra những điều kiện này, vạn nhất quản gia không đồng ý, vậy làm sao bây giờ?
Thật ra, ý định ban đầu của Tô Vũ là dựa vào điều kiện mà cô đưa để dọa lão quản gia hoảng sợ mà rút lui, dù sao, cô căn bản không muốn đi Diệp gia, cô làm như vậy là để Tô Tuyết Dung an tâm mà thôi.
Thế nhưng, lão quản gia chỉ hơi sửng sốt một chút, liền gật đầu, nói: “Tam tiểu thư quả nhiên là đứa trẻ hiếu thuận, chuyện đó là nhân chi thường tình*, tôi có thể nào không đồng ý, vậy cũng tốt, Tô phu nhân, người sẽ cùng chúng tôi đi tới thành phố Tây Giang, lão gia đang chờ tam tiểu thư ."
* nhân chi thường tình: chuyện thường tình của con người
Tô Tuyết Dung vừa mừng vừa sợ, bà thật sự không nghĩ tới, vị quản gia khó tính này lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy, thật quá bất ngờ, chẳng qua, điều này cũng có ý nghĩa anh Hạo thật sự để Vũ nhi ở trong lòng.
“Vậy cảm ơn Diệp quản gia!" Tô Vũ cười, “Diệp quản gia, chúng tôi sống ở trấn Thanh Sơn một thời gian dài như vậy cũng không thể nói đi liền đi, xin đợi thêm mấy ngày, chúng tôi muốn dàn xếp mọi việc ổn thỏa, có thể không?"
Diệp quản gia tựa hồ đặc biệt khoan dung, trầm ngâm một chút, nói: “Có thể, tốt lắm, sau ba ngày, chúng ta sẽ chính thức lên đường đến thành phố Tây Giang, ba ngày này, chúng tôi sẽ tạm thời ở lại phòng 302 trên lầu ba trong khách sạn lớn nhất trấn Thanh Sơn, Tô phu nhân và tam tiểu thư có việc có thể tới đó tìm tôi!"
Sau khi hẹn ra ba ngày, mấy người Diệp quản gia liền rời đi .
Tô Vũ nói: “Mẹ, ba ngày này mẹ hãy nhượng lại tiệm bánh mì, đổi ít tiền để khi đến thành phố Tây Giang chúng ta có thể bắt đầu lại, những đồ còn lại chúng ta cũng không cần thu xếp, chúng ta sẽ sắp xếp lại khi đến thành phố Tây Giang!"
Tô Tuyết Dung gật đầu, không biết tại sao, đi tới thành phố Tây Giang là có thể nhìn thấy anh Hạo, nghĩ tới đây, trong lòng Tô Tuyết Dung lại dâng lên một loại tư vị nói không nên lời, nhưng điều gì nên đối mặt thì phải đối mặt, Diệp Thiên Hạo đã lừa dối vứt bỏ bà một lần, thì sẽ không có cơ hội lần thứ hai .
Trong lòng dâng lên vô số ý nghĩ, Tô Tuyết Dung thở dài, hồi xưa khi còn trẻ bà quá ngây thơ, nên mới bị người ta lừa dối tình cảm, hiện tại, bà phải vì Tô Vũ, nhất định phải làm một người phụ nữ có ý chí tự lập, Tô Tuyết Dung suy nghĩ một chút, lại nói: “Tiểu Vũ, chúng ta sắp phải đi rồi, chúng ta đi thăm mợ, cậu và bà ngoại con đi!"
Tô Vũ gật đầu, hai người rời tiệm bánh mì, một đường đi tới nhà bà ngoại. Từ lần trước cứu Tô Nam, người mợ luôn luôn hung hăng với mẹ con Tô Tuyết Dung đã phát sinh biến hóa lớn, tuy không đến nỗi nịnh bợ, nhưng cũng không nói ra lời lẽ vô tình.
Tô Tuyết Dung gõ cửa, không lâu sau, Tô Nam mở cửa, vừa mừng vừa sợ, nói: “Cô, Tô Vũ, hai người sao lại tới đây?"
Tô Tuyết Dung gật đầu, nói: “Tiểu Nam, ba mẹ con và bà nội có ở đây không?"
“Có, bọn họ có ở nhà, cô và em vào đi!" Tô Nam nhiệt tình mời mẹ con Tô Vũ vào nhà, sau đó, hai người hỏi thăm từng người trong nhà.
Mẹ con Tô Vũ hiếm khi đến nhà, mợ Tô Vũ liền chuẩn bị một bàn cơm trưa thịnh soạn, mỗi người ngồi vào bàn rồi bắt đầu động đũa.
Thế nhưng, vẫn phải trở lại chủ đề chính, mẹ con Tô Tuyết Dung nói rằng hai người chuẩn bị chuyển tới thành phố Tây Giang sinh sống, vì thế nên đến đây chào tạm biệt mọi người.
“Cái gì, con muốn đến thành phố Tây Giang?" Bà ngoại Tô Vũ là người giật mình đầu tiên, thậm chí có chút kích động: “Tuyết Dung, con đi tìm người đàn ông kia sao? Con cần phải nhớ, chính hắn là người đã phá huỷ hạnh phúc cả đời con!"
“Mẹ, mẹ đừng kích động!" Tô Tuyết Dung nhanh chóng giải thích, nói: “Mẹ, con đi đến đó là vì Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đi tới thành phố Tây Giang, tương lai sau này mới có thể rộng mở, dù sao nơi đó cũng lớn hơn trấn Thanh Sơn này rất nhiều, mẹ, con vốn nghĩ rằng cả đời sẽ không gặp lại anh ấy, cũng không biết tại sao, anh ấy tới tìm con, hơn nữa còn muốn đưa Tô Vũ trở lại Diệp gia, con kỳ thật cũng không muốn, nhưng vì Tiểu Vũ, con chỉ có thể chấp nhận, mẹ yên tâm, con đã không còn quan hệ gì với anh ấy, hiện tại con đến thành phố Tây Giang, cũng là vì muốn chăm sóc con gái, để khi con gái bị người ở thành phố Tây Giang ức hiếp cũng có chỗ kể ra."
Tô Tuyết Dung giải thích một phen, mới bỏ đi sự hoài nghi của bà ngoài Tô Vũ và những người khác.
Một lúc sau, mợ Tô Vũ cảm thấy hứng thú với tiệm bánh mì hạnh phúc của Tô Tuyết Dung. Thật ra, sau khi Tô Tuyết Dung mở tiệm, bởi vì mùi vị của bánh mì đặc biệt, chuyện làm ăn luôn rất tốt, mợ Tô Vũ bỏ ra hơn sáu vạn nguyên để thuê lại tiệm bánh mì, ngược lại khiến cho hai mẹ con yên tâm không ít.
Ăn cơm trưa xong, Tô Vũ đi tới đồ cổ trai. Giữa trưa, đồ cổ trai không có mấy người, Tô Vũ đi tìm Lưu Chí Quân, nói thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Lưu, ông chuẩn bị một chút, ba ngày sau, tôi sẽ chuyển đến thành phố Tây Giang sinh sống, ông và Trương đại sư cũng chuyển tới đi, chúng ta ở thành phố Tây Giang bắt đầu lại sự nghiệp!"
Trong lòng Lưu Chí Quân hừng hực, hắn đã sớm có ý nghĩ này, chỉ vì Tô Vũ không có động tĩnh, nên chỉ có thể đè ép xuống!
Tô Vũ lại nói: “Nhớ kỹ, những đồ vật khác của đồ cổ trai có thể mặc kệ, chỉ có nữ thi Tống Triều, cùng với những đổ thạch kia nhất định mang tới thành phố Tây Giang, những vật này chính là vốn liếng để chúng ta phát triển ở thành phố Tây Giang!"
Lưu Chí Quân gật đầu, hắn từng có vợ có con, đáng tiếc sau khi hắn làm ăn thất bại, hai người đó đã bỏ hắn đi, còn Trương đại sư chính là một thần côn, không có ràng buộc, sau khi nghe Tô Vũ nói như vậy, cũng nguyện ý đi theo Tô Vũ đến thành phố Tây Giang. Lúc này, Lưu Chí Quân đang cân nhắc nên mang theo những vật gì, bởi vì không thể mang theo những vật không ra hồn đến thành phố Tây Giang.
Tác giả :
Băng Linh Bảo Bảo