Cô Gái Thông Linh Sư
Chương 19: Quỷ miếu, huyết ngọc chí âm
Tô Vũ, Trương đại sư đuổi theo sợi tơ đỏ như máu rời khỏi bệnh viện, rất nhanh, hai người đã đi ra trấn Thanh Sơn, đến một nơi hoang vu ở ngoài trấn Thanh Sơn.
Bóng đêm sâu thẳm, vùng hoang vu không có một bóng người, chỉ có tiếng của các loại côn trùng khác nhau, có vẻ càng đi xa thì càng thêm đáng sợ.
“Cái kia, Tiểu Thiên Sư, phía trước chính là bãi tha ma rồi!" Trương đại sư nói, giọng nói của hắn có chút run rẩy, đêm hôm khuya khoắt mà đi tới nơi này, bất kể là ai cũng đều bị dọa sợ.
“Nếu như ông sợ hãi, hãy về trước đi!" Tô Vũ nhàn nhạt nói, sau đó, cô gọi ra thông linh đồng tử bên trong ngọc trụy, tiểu Linh Nhi tung bay ở giữa không trung, mơ hồ bảo vệ Tô Vũ.
Hắn có thể rời khỏi sao? Bỏ một cô bé ở nơi này? Trương đại sư lắc đầu, hắn thật sự không làm được, liền nói: “Tiểu Thiên Sư, tôi đi cùng với cô, cũng có thể mở mang thêm kiến thức!"
Nếu Trương đại sư nói như vậy, Tô Vũ cũng không thèm quan tâm hắn, nhanh chân đi theo sợi tơ tiến về phía trước.
Chốc lát sau, bọn họ liền đến bãi tha ma tràn ngập không khí âm u, khắp nơi toàn là ma trơi bay bổng lúc sáng lúc tối, thậm chí, còn có một vài bóng trắng phiêu đãng .
Hai người đi theo đường nhỏ xuyên qua bãi tha ma, liền thấy cách đó không xa có một ngôi miếu cổ loang lỗ, miếu cổ lâu năm không có người tu sửa, nên bên ngoài vô cùng đổ nát, sợi tơ đỏ như máu bay vào trong miếu cổ, trong nháy mắt, liền biến mất không thấy.
“Trong miếu này có gì đó quái lạ!" Tô Vũ nói như vậy, cũng là để nhắc nhở Trương đại sư nhất định phải cẩn thận.
“Kẽo kẹt" một tiếng, Tô Vũ đi trước mở ra hai cánh cửa đầy tro bụi, mượn ánh sáng của ánh trăng chiếu vào, Tô Vũ nhìn thấy trong miếu toàn là tro bụi và mạng nhện, còn có vài vết chân hỗn độn, trong miếu không có thờ cúng tượng Phật, cũng không thờ đạo tổ Tam Thanh, mà là một cô gái.
Nhìn qua cô gái này chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm khác hẳn với người hiện đại, mặc dù đầy tro bụi, nhưng màu sắc vẫn tươi sáng như mới, khuôn mặt được trang điểm lỗng lẫy, hé ra dung nhan tinh xảo, trên mặt nở một nụ cười mà không phải cười, vô cùng quỷ dị.
Ở đây vào lúc nửa đêm, bất kể là ai, nhìn thấy một nụ cười quỷ dị, khó coi như vậy, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái!
Thế nhưng Tô Vũ lại vô cùng bình thường, hờ hững nói: “Trương đại sư, ông thấy thế nào?"
“Chao ôi, Tiểu Thiên Sư, năng lực của tôi chẳng lẽ ngài còn không biết?" Trương đại sư tự giễu nở nụ cười, lại nói: “Nhưng tôi cảm thấy, tưọng đất này có chút vấn đề."
“Không sai, tượng đất này xác thật có rất nhiều vấn đề!" Tô Vũ tiếp tục nói, “Hơn nữa, ngôi miếu cổ này cũng không được bình thường, không giống với những ngôi miếu bình thường khác, mà là quỷ miếu nuôi dưỡng âm hồn!"
Đúng lúc này, Tô Vũ bỗng nhiên đi tới bàn thờ, duỗi tay ra, trực tiếp cầm lấy ngọc bội đỏ như máu trên cổ cô gái!
Khi chạm tay vào, Tô Vũ cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương, giống như chạm vào một vật vô cùng lạnh lẽo đang không ngừng hấp thu nhiệt khí trong tay người!
Tô Vũ hơi dùng sức, cầm ngọc bội kia xuống, nheo mắt một cái, trong miệng lầm bầm nói: “Không sai, không sai, quả nhiên là huyết ngọc chí âm!"
Tô Vũ cảm thấy không uổng công khi đi chuyến này, huyết ngọc chí âm, phải trải qua thời gian trăm năm ở nơi cực âm, mới có thể nuôi dưỡng nó, tạo ra bảo vật cao cấp nhất trong giới tu luyện.
Nếu như cô có thể hấp thu linh khí huyết ngọc chí âm, chắc hẳn sẽ tăng lên cảnh giới tầng thứ hai thông linh sư!
Nhưng mà, nếu như âm hồn bình thường được huyết ngọc chí âm nuôi dưỡng hồn phách, có thể hấp thu linh lực huyết ngọc chí âm, sẽ có khả năng biến thành một com quỷ vô cùng mạnh mẽ, rất hiển nhiên, con quỷ trong miếu cổ này có đạo hạnh không thấp.
“Khanh khách. . . . . ."
Lúc này, bên trong miếu cổ truyền đến từng đợt tiếng cười như tiếng chuông bạc, âm thanh này vô cùng mịt mờ, nhưng lại gần như trước mắt, làm người nghe cảm thấy không lạnh mà run.
Trương đại sư sợ hết hồn, hắn vội vàng gọi tiểu quỷ ra, nhanh chóng đến gần Tô Vũ, có như vậy, hắn mới cảm thấy bớt sợ một chút.
“Khanh khách. . . . . ." Lại một trận tiếng cười như chuông bạc truyền đến.
Tô Vũ cười lạnh một tiếng, mắt phải của cô biến thành quỷ đồng đỏ như máu, bỗng nhiên ánh mắt nhìn đến trên người tượng đất, trên tượng đất quả nhiên có một bóng dáng đỏ như máu đang bám vào.
“A. . . . . ." Tiếng cười khó nghe kia trong nháy mắt biến thành một tiếng hét thảm, một bóng dáng màu đỏ bỗng dưng trôi nổi giữa không trung, ở trên cao nhìn xuống, dùng một ánh mắt thâm độc nhìn chòng chọc vào hai người Tô Vũ và Trương đại sư.
Dưới chân bóng dáng màu đỏ cũng xuất hiện mấy bóng dáng khác, nhìn cách bọn họ trang điểm, căn bản không phải người của thời đại này, hơn nữa, tất cả bọn họ đều giống như nhau bị một sợi tơ màu đỏ buộc chặt phần eo, không thể thoát ra.
Tô Vũ liếc nhìn, phát hiện hồn phách Tô Nam cũng ở trong đó.
Tô Vũ lạnh lùng nói: “Tô Nam, anh hôn mê bất tỉnh, cha mẹ anh hằng ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, tại sao anh lại tới nơi này? Ở lại chỗ này làm cái gì?"
“Cứu cứu anh, cứu anh!" Trên mặt Tô Nam hiện lên hối hận, hô to một tiếng: “Anh sai rồi, anh thật hối hận, em có thể cứu anh không?"
“A. . . . . ."
Đúng lúc này, sợi tơ màu đỏ kia giống như đang bốc cháy, hồn phách Tô Nam bốc lên khói trắng, thống khổ kêu thảm một tiếng.
Bóng dáng màu đỏ cười khúc khích, lạnh giọng nói: “Hối hận, chậm, ông xã, anh hãy làm bé ngoan ở lại chỗ này, làm quỷ phu của em, không vui vẻ hơn sao!"
Tô Vũ đã hiểu rõ đại khái, có khả năng cô gái này ở trong đêm tân hôn bị chồng mình vứt bỏ, nên hình thành oán niệm, bắt lấy hồn phách người sống, ép buộc đối phương phải ở bên cạnh cô, thật sự có chút buồn cười .
“Quỷ đồng, mở!" Tô Vũ lười nói nhiều, trực tiếp mở ra quỷ đồng, một đạo hào quang màu đỏ như máu lập tức bắn vào bóng dáng màu đỏ.
Bóng dáng màu đỏ lại hét thảm một tiếng, nổi giận gầm lên, vô số vải đỏ rơi xuống, cuốn về phía Tô Vũ!
“Quỷ đồng, trấn hồn!" Hồng quang đỏ như máu bên trong quỷ đồng nháy mắt mãnh liệt hơn, vô số mảnh vải bị hồng quang đốt cháy, tạo thành một đống tro bụi.
“Thiên Địa Vô Cực, mượn pháp Càn Khôn, tôi thông linh sư tên Tô Vũ, triệu hoán thần linh Chung Quỳ, hàng!"
Tô vũ vừa niệm chú, vừa vẽ ra một đạo phù chú trong không trung, bùa chú phát ra linh quang, tạo thành bóng mờ Chung Quỳ đỏ như máu, bóng mờ giơ lên trảm ma kiếm thật cao, một đạo hào quang màu đỏ lập tức chém xuống, bổ về phía bóng dáng màu đỏ!
Bóng dáng màu đỏ nhất thời cảm giác được nguy hiểm, bóng người lóe lên, né tránh công kích trảm ma kiếm, nhưng vẫn bị ảnh hưởng không ít, tỏa ra một làn khói xanh, quan trọng nhất chính là, sợi tơ màu đỏ trên người Tô Nam đã bị trảm ma kiếm chém đứt.
“Lại đây nhanh lên một chút, tiến vào bên trong ngọc trụy của tôi!" Tô Vũ hét lớn một tiếng.
Tô Nam lập tức hồi thần lại, hóa thành một ánh hào quang, bay đến bên người Tô Vũ, chui vào bên trong ngọc trụy trên cổ Tô Vũ, biến mất không còn tăm hơi .
“A. . . . . . Trả chồng lại cho tao!" Quỷ ảnh Hồng Y điên cuồng kêu lên một tiếng, hoàn toàn rơi vào trạng thái nổi khùng!
Bóng đêm sâu thẳm, vùng hoang vu không có một bóng người, chỉ có tiếng của các loại côn trùng khác nhau, có vẻ càng đi xa thì càng thêm đáng sợ.
“Cái kia, Tiểu Thiên Sư, phía trước chính là bãi tha ma rồi!" Trương đại sư nói, giọng nói của hắn có chút run rẩy, đêm hôm khuya khoắt mà đi tới nơi này, bất kể là ai cũng đều bị dọa sợ.
“Nếu như ông sợ hãi, hãy về trước đi!" Tô Vũ nhàn nhạt nói, sau đó, cô gọi ra thông linh đồng tử bên trong ngọc trụy, tiểu Linh Nhi tung bay ở giữa không trung, mơ hồ bảo vệ Tô Vũ.
Hắn có thể rời khỏi sao? Bỏ một cô bé ở nơi này? Trương đại sư lắc đầu, hắn thật sự không làm được, liền nói: “Tiểu Thiên Sư, tôi đi cùng với cô, cũng có thể mở mang thêm kiến thức!"
Nếu Trương đại sư nói như vậy, Tô Vũ cũng không thèm quan tâm hắn, nhanh chân đi theo sợi tơ tiến về phía trước.
Chốc lát sau, bọn họ liền đến bãi tha ma tràn ngập không khí âm u, khắp nơi toàn là ma trơi bay bổng lúc sáng lúc tối, thậm chí, còn có một vài bóng trắng phiêu đãng .
Hai người đi theo đường nhỏ xuyên qua bãi tha ma, liền thấy cách đó không xa có một ngôi miếu cổ loang lỗ, miếu cổ lâu năm không có người tu sửa, nên bên ngoài vô cùng đổ nát, sợi tơ đỏ như máu bay vào trong miếu cổ, trong nháy mắt, liền biến mất không thấy.
“Trong miếu này có gì đó quái lạ!" Tô Vũ nói như vậy, cũng là để nhắc nhở Trương đại sư nhất định phải cẩn thận.
“Kẽo kẹt" một tiếng, Tô Vũ đi trước mở ra hai cánh cửa đầy tro bụi, mượn ánh sáng của ánh trăng chiếu vào, Tô Vũ nhìn thấy trong miếu toàn là tro bụi và mạng nhện, còn có vài vết chân hỗn độn, trong miếu không có thờ cúng tượng Phật, cũng không thờ đạo tổ Tam Thanh, mà là một cô gái.
Nhìn qua cô gái này chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm khác hẳn với người hiện đại, mặc dù đầy tro bụi, nhưng màu sắc vẫn tươi sáng như mới, khuôn mặt được trang điểm lỗng lẫy, hé ra dung nhan tinh xảo, trên mặt nở một nụ cười mà không phải cười, vô cùng quỷ dị.
Ở đây vào lúc nửa đêm, bất kể là ai, nhìn thấy một nụ cười quỷ dị, khó coi như vậy, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái!
Thế nhưng Tô Vũ lại vô cùng bình thường, hờ hững nói: “Trương đại sư, ông thấy thế nào?"
“Chao ôi, Tiểu Thiên Sư, năng lực của tôi chẳng lẽ ngài còn không biết?" Trương đại sư tự giễu nở nụ cười, lại nói: “Nhưng tôi cảm thấy, tưọng đất này có chút vấn đề."
“Không sai, tượng đất này xác thật có rất nhiều vấn đề!" Tô Vũ tiếp tục nói, “Hơn nữa, ngôi miếu cổ này cũng không được bình thường, không giống với những ngôi miếu bình thường khác, mà là quỷ miếu nuôi dưỡng âm hồn!"
Đúng lúc này, Tô Vũ bỗng nhiên đi tới bàn thờ, duỗi tay ra, trực tiếp cầm lấy ngọc bội đỏ như máu trên cổ cô gái!
Khi chạm tay vào, Tô Vũ cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương, giống như chạm vào một vật vô cùng lạnh lẽo đang không ngừng hấp thu nhiệt khí trong tay người!
Tô Vũ hơi dùng sức, cầm ngọc bội kia xuống, nheo mắt một cái, trong miệng lầm bầm nói: “Không sai, không sai, quả nhiên là huyết ngọc chí âm!"
Tô Vũ cảm thấy không uổng công khi đi chuyến này, huyết ngọc chí âm, phải trải qua thời gian trăm năm ở nơi cực âm, mới có thể nuôi dưỡng nó, tạo ra bảo vật cao cấp nhất trong giới tu luyện.
Nếu như cô có thể hấp thu linh khí huyết ngọc chí âm, chắc hẳn sẽ tăng lên cảnh giới tầng thứ hai thông linh sư!
Nhưng mà, nếu như âm hồn bình thường được huyết ngọc chí âm nuôi dưỡng hồn phách, có thể hấp thu linh lực huyết ngọc chí âm, sẽ có khả năng biến thành một com quỷ vô cùng mạnh mẽ, rất hiển nhiên, con quỷ trong miếu cổ này có đạo hạnh không thấp.
“Khanh khách. . . . . ."
Lúc này, bên trong miếu cổ truyền đến từng đợt tiếng cười như tiếng chuông bạc, âm thanh này vô cùng mịt mờ, nhưng lại gần như trước mắt, làm người nghe cảm thấy không lạnh mà run.
Trương đại sư sợ hết hồn, hắn vội vàng gọi tiểu quỷ ra, nhanh chóng đến gần Tô Vũ, có như vậy, hắn mới cảm thấy bớt sợ một chút.
“Khanh khách. . . . . ." Lại một trận tiếng cười như chuông bạc truyền đến.
Tô Vũ cười lạnh một tiếng, mắt phải của cô biến thành quỷ đồng đỏ như máu, bỗng nhiên ánh mắt nhìn đến trên người tượng đất, trên tượng đất quả nhiên có một bóng dáng đỏ như máu đang bám vào.
“A. . . . . ." Tiếng cười khó nghe kia trong nháy mắt biến thành một tiếng hét thảm, một bóng dáng màu đỏ bỗng dưng trôi nổi giữa không trung, ở trên cao nhìn xuống, dùng một ánh mắt thâm độc nhìn chòng chọc vào hai người Tô Vũ và Trương đại sư.
Dưới chân bóng dáng màu đỏ cũng xuất hiện mấy bóng dáng khác, nhìn cách bọn họ trang điểm, căn bản không phải người của thời đại này, hơn nữa, tất cả bọn họ đều giống như nhau bị một sợi tơ màu đỏ buộc chặt phần eo, không thể thoát ra.
Tô Vũ liếc nhìn, phát hiện hồn phách Tô Nam cũng ở trong đó.
Tô Vũ lạnh lùng nói: “Tô Nam, anh hôn mê bất tỉnh, cha mẹ anh hằng ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, tại sao anh lại tới nơi này? Ở lại chỗ này làm cái gì?"
“Cứu cứu anh, cứu anh!" Trên mặt Tô Nam hiện lên hối hận, hô to một tiếng: “Anh sai rồi, anh thật hối hận, em có thể cứu anh không?"
“A. . . . . ."
Đúng lúc này, sợi tơ màu đỏ kia giống như đang bốc cháy, hồn phách Tô Nam bốc lên khói trắng, thống khổ kêu thảm một tiếng.
Bóng dáng màu đỏ cười khúc khích, lạnh giọng nói: “Hối hận, chậm, ông xã, anh hãy làm bé ngoan ở lại chỗ này, làm quỷ phu của em, không vui vẻ hơn sao!"
Tô Vũ đã hiểu rõ đại khái, có khả năng cô gái này ở trong đêm tân hôn bị chồng mình vứt bỏ, nên hình thành oán niệm, bắt lấy hồn phách người sống, ép buộc đối phương phải ở bên cạnh cô, thật sự có chút buồn cười .
“Quỷ đồng, mở!" Tô Vũ lười nói nhiều, trực tiếp mở ra quỷ đồng, một đạo hào quang màu đỏ như máu lập tức bắn vào bóng dáng màu đỏ.
Bóng dáng màu đỏ lại hét thảm một tiếng, nổi giận gầm lên, vô số vải đỏ rơi xuống, cuốn về phía Tô Vũ!
“Quỷ đồng, trấn hồn!" Hồng quang đỏ như máu bên trong quỷ đồng nháy mắt mãnh liệt hơn, vô số mảnh vải bị hồng quang đốt cháy, tạo thành một đống tro bụi.
“Thiên Địa Vô Cực, mượn pháp Càn Khôn, tôi thông linh sư tên Tô Vũ, triệu hoán thần linh Chung Quỳ, hàng!"
Tô vũ vừa niệm chú, vừa vẽ ra một đạo phù chú trong không trung, bùa chú phát ra linh quang, tạo thành bóng mờ Chung Quỳ đỏ như máu, bóng mờ giơ lên trảm ma kiếm thật cao, một đạo hào quang màu đỏ lập tức chém xuống, bổ về phía bóng dáng màu đỏ!
Bóng dáng màu đỏ nhất thời cảm giác được nguy hiểm, bóng người lóe lên, né tránh công kích trảm ma kiếm, nhưng vẫn bị ảnh hưởng không ít, tỏa ra một làn khói xanh, quan trọng nhất chính là, sợi tơ màu đỏ trên người Tô Nam đã bị trảm ma kiếm chém đứt.
“Lại đây nhanh lên một chút, tiến vào bên trong ngọc trụy của tôi!" Tô Vũ hét lớn một tiếng.
Tô Nam lập tức hồi thần lại, hóa thành một ánh hào quang, bay đến bên người Tô Vũ, chui vào bên trong ngọc trụy trên cổ Tô Vũ, biến mất không còn tăm hơi .
“A. . . . . . Trả chồng lại cho tao!" Quỷ ảnh Hồng Y điên cuồng kêu lên một tiếng, hoàn toàn rơi vào trạng thái nổi khùng!
Tác giả :
Băng Linh Bảo Bảo