Cô Gái Thích Khóc
Chương 3
“Mình thật sự sẽ bị cậu làm cho tức chết, đừng nói với người khác cậu là bạn mình, quá mất mặt a." Diệp Tư Bình hừ nhẹ 1 tiếng, âm thanh hơi cao đưa đến không ít sự chú ý ở cửa hàng ăn sáng.
“Tư Bình, cậu không cần phải mắng mình a..., mình đã khổ sở lắm rồi." Tống Tinh Tinh ngắm liếc chung quanh, mặt đỏ lên, cô nhỏ giọng oán trách, dùng sức cắn một miếng Hamburg.
“Sáng sớm bị cậu kéo dậy đi ăn sáng, còn tưởng rằng cậu nói cho mình biết tin tức tốt gì, kết quả một chút tiến triển cũng không có, chỉ chờ thì có ích lợi gì" Diệp Tư Bình đổi tư thế, đem chân phải gác lên trên chân trái, làm hiện ra một đôi chân dài xinh đẹp
Tống Tinh Tinh chu mỏ. Mặc dù là buổi sáng tinh mơ nhưng khuôn mặt của bạn tốt vẫn quyến rũ đến kì lạ. Trên người cô ấy là những bộ quần áo mang nhãn hiệu nổi tiếng, Tống Tinh Tinh thở dài thật sâu, “Nếu không mình nên làm gì bây giờ, mình rất phiền não, mới tìm cậu ra ngoài nói chuyện"
Diệp Tư Bình lắc lắc ngón trỏ với cô, “Sớm nên tới hỏi mình. Mình cho cậu biết đàn ông thường rất đần trong chuyện tình cảm, như cậu vậy cách một tháng mới liên lạc lần thứ nhất, nhất định không có hữu dụng, hắn nhớ rõ cậu mới là lạ!"
“Nhưng là..." Tống Tinh Tinh uống sạch trà sữa trong ly, bắt đầu có chút khẩn trương, “Hắn cũng không hỏi số điện thoại của mình, mình cũng không thể tự lưu lại cho hắn."
“Cho nên.., lần trước lúc chia tay, cậu nên ám hiệu cho hắn, hoặc dùng kỷ xảo để hắn chủ động hẹn lần sau gặp mặt." Diệp Tư Bình ưu nhã cầm một khối bánh đưa đến bên môi, “Điều này cần kỷ xảo."
“A ~~" Tống Tinh Tinh cúi đầu như đưa đám, cầm đũa lật tới lật lui bánh trứng bột trên đĩa."Mình một chút cũng không hiểu đàn ông, chỉ đơn thuần là thích hắn mà thôi, làm sao phải dùng kỷ xảo? Ai, cậu nói mình nên làm gì bây giờ? Mình nên gọi điện thoại sao? Mình không muốn làm cho hắn cảm thấy phiền a."
“Mình xem cậu tám phần không có ý nghĩa đối với hắn, ít nhất hắn không đem cậu trở thành đối tượng yêu đương, nếu không ở trên máy bay đã sớm hỏi cậu số điện thoại, đàn ông đều như vậy." Diệp Tư Bình chắc chắn.
Bạn tốt phân tích sắc bén khiến cả người Tống Tinh Tinh vô lực, gục xuống bàn, có chút muốn khóc, “Mình cũng biết rõ hắn không thể nào yêu mình, nhưng là...Cậu không cần phải nói thẳng như vậy a."
“Nếu cậu đối với hắn không có ý nghĩa như thế, cậu sớm nên buông tay mà tìm đối tượng khác, trên thế giới lại không chỉ có hắn mới là đàn ông?" Diệp Tư Bình khuyên nhủ.
Không phải muốn là được nha, cô căn bản là không cách nào buộc trái tim mình buông tha hình bóng hắn. Tống Tinh Tinh lắc đầu, “Mình xem hay là cứ như vậy, mình cũng không thể luôn gọi điện thoại làm phiền hắn, gặp mặt hai lần để sau này nhớ lại là đủ rồi. " cô vòng vo đề tài, “Đúng rồi. Buổi tối mình muốn đi làm, cậu cho mình một chút ý kiến xem sao?"
“Đi làm?" Diệp Tư Bình cầm giấy lau, lau chùi miệng, bừng tỉnh hiểu ra, “Cậu nói cái đó a. Cậu thật muốn đi sao? Mình rất lo lắng cậu làm không được."
“Cứ thử một chút xem sao, không được coi như xong." Tống Tinh Tinh cười cười, nếu không phải là có người giới thiệu, cộng thêm tiền lương ở đó rất cao, cô cũng không muốn làm. Cô cũng sắp tốt nghiệp sẽ nhanh tìm được công việc chính thức, Nhưng từ giờ đến lúc đó vẫn cần tiền để chi tiêu mọi việc mà tiền lương hiện tại lại không đủ.
“Được rồi, mặc dù mình chưa làm qua, bất quá mình nghĩ chắc cũng không quá khó.., tóm lại cậu..."
Buổi tối, Tống Tinh Tinh ôm cảm giác không thoải mái đi vào trong quán, thay bộ đồ lần đầu tiên mặc, còn trang điểm đậm. Đến 8h theo chỉ thị của bà chủ cô bước vào trong xe ô tô cùng một chiếc rương, ước chừng 20 phút, cô ở trong xe say lảo đảo, cảm thấy có chút bất an, nhưng cô tự nói với mình, bất kể sau này có tiếp tục làm nữa hay không, hôm nay nhất định phải làm hết sức mới được!
Tư Bình nói cho cô biết cô cần phải khiến khách vui vẻ, mặc dù cô cũng không biết hôm nay là trường hợp nào, bất quá nếu công việc này là làm cho người ta vui vẻ, cô suy đoán phải có rất nhiều người tham gia party.
Tống Tinh Tinh có chút bất an, bắt đầu ở trong đầu ảo tưởng tình cảnh mình bị bêu xấu, ví dụ như cô từ trong rương đứng lên chân nhũn ra? Hoặc là cô quên mất điều muốn nói? Hoặc là kéo pháo không nhạy thì làm sao bây giờ?
Đưa thân vào trong rương đen như mực, cô cảm giác được xe ngừng, khẩn trương nắm chặt tay kéo pháo, tiếp đó lại là một hồi lay động, cô bị đem đến một nơi sau đó là hoàn toàn yên tĩnh.
Cái rương này rất dày, không nghe được rõ lắm tiếng vang phía ngoài, Tống Tinh Tinh tâm tình khẩn trương, nín thở chờ đợi cái giờ phút kia.
Rốt cuộc, cái rương bắt đầu mở ra, Tống Tinh Tinh hít sâu, tự nói với mình nhất định làm được, cô đếm tới ba, cái rương bị mở ra trong nháy mắt,cô lớn tiếng kêu"Lễ Giáng Sinh vui vẻ", sau đó kéo pháo, cả người cũng từ trong rương nhảy ra ngoài.
Tâm tình của cô rất không tốt, ngay cả mình đang ở nơi nào cũng không thấy rõ, liên tục khẩn trương thả mười cái pháo, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng la hét: “Lễ Giáng Sinh vui vẻ!"
Sau đó, bốn phía yên tĩnh một cách bất thường làm cho cô phát hiện có điểm gì đó không đúng. Cái này căn bản không phải là party!
Cô rất nhanh nhìn quanh một cái, phát hiện đây là một phòng làm việc rất khí phái. Mà trong phòng làm việc chỉ có ba người đàn ông, hai người đàn ông đứng ở một bên, cô không biết cũng không để ý điều làm cô quan tâm là người đàn ông đứng trước mắt cư nhiên... Lại là... Âu Dương Vận Hàn!
Tống Tinh Tinh ngạc nhiên, mồm há to, nửa ngày nói không ra lời, cô cố gắng nháy mắt, hy vọng là mình hoa mắt nhìn lầm người, nhưng một điểm hữu dụng cũng không có, đứng ở trước mặt cô, đúng là Âu Dương Vận Hàn hai tuần lễ không thấy, người trong lòng của cô.
Âu Dương Vận Hàn cũng rất ngạc nhiên, mặt hắn kinh ngạc nhìn người con gái trang điểm trước mặt, trên người là trăng phục thiếu nữ thỏ. Hắn vẻ mặt khốn hoặc, cảm thấy âm thanh của người con gái đó có chút quen thuộc, hắn cẩn thận nhìn một chút gương mặt của cô, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Tinh Tinh?"
Tống Tinh Tinh lập tức muốn biến mất! Cô nhớ tới mình đang mặc trang phục thiếu nữ thỏ, cái mông phía sau còn có...
Cô hi vọng mình đang nằm mộng, nhưng cũng rất rõ ràng đây không phải là mộng, cô đáng thương đứng tại chỗ, thê lương gật đầu một cái, “Đã lâu không gặp."
Cách đó không xa, mặt Mạc Tu Bình tỏ ra hài lòng, cùi chỏ đụng đụng Phó Nam bên cạnh thấp giọng nói: “Thật sự là trùng hợp, bọn họ tựa hồ vốn là quen biết, đi thôi, không cần làm kỳ đà cản mũi."
Phó Nam cao lớn ngăm đen xem thường, “Mình xem bọn họ không giống quan hệ kia."
“Không sao, mục đích của mình đã đạt được, đi thôi, Vận Hàn cuộc sống mấy năm này chưa có kích thích, hôm nay kích thích nhất." Mạc Tu Bình đốt điếu thuốc, ngậm lên môi, đơn giản kéo Phó Nam rời khỏi một mảnh hỗn loạn trong phòng làm việc.
Đây căn bản không phải là vui mừng, mà là kinh hãi!
Ba mươi phút sau, Tống Tinh Tinh thay ra trang phục thiếu nữ thỏ, đem mặt rửa sạch sẽ, mặt như đưa đám từ phòng tắm đi ra ngoài, trở lại phòng làm việc, cô thấy tay Âu Dương Vận Hàn đút vào túi quần đứng trước bàn làm việc, đang đợi cô.
Hắn bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt không mang theo sự khinh thường, chỉ có một chút nghi hoặc, điều đó ngược lại khiến cô càng muốn khóc.
Tống Tinh Tinh miệng mếu máo nước mắt rớt xuống, “Anh không cần phải chán ghét tôi, tôi không biết là anh. Tôi chỉ tới đi làm, làm việc này cũng là lần đầu tiên. Tôi bình thường không mặc trang phục thiếu nữ thỏ cũng không hóa trang. Tôi cũng không biết sẽ đúng lúc gặp phải anh như vậy. Tôi cũng cảm thấy rất khổ sở, anh không cần phải chán ghét tôi, tôi thật sự không cố ý, nhưng tôi không kiếm tiền không được, tôi sắp tốt nghiệp đại học, cần tiết kiệm tiền một chút, cho nên... Cho nên mới làm công việc này, bình thường tôi đều làm ở tiệm ăn nhanh, anh đừng nghĩ tôi hay làm việc này..."
Âu Dương Vận Hàn nhìn cô nói năng lộn xộn, không có mạch lạc trong lời nói, suy nghĩ lại vụ việc. Hắn hiểu được đây là trùng hợp, Mạc Tu mời một cô gái khiến cho hắn giật mình, không nghĩ tới vừa lúc tìm tới Tinh Tinh, bất quá bây giờ xem ra so với hắn thì Tinh Tinh còn giật mình hơn.
Thấy cô đổi về áo sơ mi trắng bình thường, quần jean, ánh mắt sáng chói bởi vì khóc thút thít mà hồng lên, có một ít tóc còn dính vào trên mặt, Âu Dương Vận Hàn không khỏi bật cười. Tinh Tinh thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ, mới vừa rồi cô trang điểm đậm, thật làm cho hắn không nhận ra, cô bình thường đẹp mắt, gương mặt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không có trang điểm làm hiện lên ngũ quan tỉ mỉ rõ ra của cô, ánh mắt sáng trong, mũi tinh tế, đôi môi luôn cong cong hiện lên nụ cười.
Trong mắt mọi người cô không phải là mỹ nữ, nhưng lại hết sức thu hút, trên người cô có một loại khí chất đặc biệt, làm người ta cảm thấy an tâm, thoải mái.
Lặng lẽ rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, Âu Dương Vận Hàn để cô ngồi xuống, nhưng cô vẫn không dám nói chuyện với hắn, có mấy lần thiếu chút nữa sặc, khiến Âu Dương Vận Hàn buồn cười.
“Đừng khóc, tôi không có chán ghét cô."
“Thật?" Tống Tinh Tinh rất kích động, bắt lấy áo khoác tây trang của hắn, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong, “Anh không tức giận?"
“Tôi không tức giận." Hắn nói, cho dù muốn tức giận, cũng tức giận tên kia, cùng cô một chút quan hệ cũng không có. Bất quá, hắn ngược lại muốn hỏi chuyện khác một chút, “Cô nói cô sắp tốt nghiệp đại học?"
“Ừ..." Cô lại khóc thút thít, nước mắt ròng ròng bắt đầu xin lỗi, “Tôi không phải là cố ý lừa gạt anh, tôi chỉ là muốn cho anh một ấn tượng tốt, cho nên không có nói thật, bây giờ tôi còn đang học năm thứ tư ban đêm..."
Mười phút đi qua, Âu Dương Vận Hàn rốt cuộc cũng biết tất cả mọi thứ về cô, cô nói cha mẹ đều mất. Cô vẫn tự mình chăm lo cuộc sống bởi vì phải đi làm kiếm sinh hoạt phí, cho nên mới học ban đêm. Lắng lắng nghe nghe, Âu Dương Vận Hàn đối với cô sinh ra một cổ hảo cảm, còn mang theo một chút ngưỡng mộ, một cô bé dựa vào chính mình duy trì cuộc sống tới hôm nay, còn có tính tình đáng yêu như vậy, thật sự rất khó
Hắn vỗ vỗ vai an ủi cô, “Đừng khóc, chúng ta là bạn bè không phải sao? Không có ai trách cô, cũng không có ai đối với cô tức giận, cô cũng không nói dối tôi, đừng khóc, lau nước mắt đi nào."
“Ô oa ~~" Tống Tinh Tinh khóc đến thảm thiết. Chưa từng có người nào đối với cô tốt như vậy, hơn nữa hắn còn nói bọn họ là bạn bè... Cô mở đôi mắt đẫm lệ sưng như hột đào, lần nữa xác nhận: “Anh nói chúng ta là bạn bè?"
“Ừ." Âu Dương Vận Hàn gật đầu mỉm cười, sờ sờ đầu của cô. Đối với hắn mà nói, thật ra thì Tinh Tinh tương đối giống như em gái, cần người chăm sóc che chở.
Tống Tinh Tinh không biết ý nghĩ của hắn, cười vui vẻ, cầm giấy lau đi nước mắt, đối với hắn lộ ra nụ cười, nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình bị hắn thấy hết, thật sự cô không có biện pháp đối mặt với hắn, nhưng hắn đối với cô dịu dàng như thế, làm cho lòng của cô..., ai, cô tại sao có thể không thích hắn đây?
“Khá hơn một chút rồi hả?" Âu Dương Vận Hàn ngồi kế bên cô, đợi cô từ từ bình tĩnh lại, một lát sau, hắn bắt đầu nói: “Đi làm kiếm tiền không có gì đáng xấu hổ, rèn luyện càng nhiều, đối với tương lai của mình càng có ích, có thể biết rõ ràng hơn mình muốn cái gì,những gì mình nhận được sẽ nhiều hơn những gì mình mất."
“Vợ của tôi cũng giống em, dựa vào chính mình đi làm kiếm tiền mới có thể đọc đại học, vừa đi làm, vừa đi học đúng là rất vất vả, dù thế cô ấy vẫn luôn lạc quan, điều đó là điều tôi thích nhất ở cô ấy. Em chống được hiện tại, nhất định cũng có thể tiếp tục cố gắng, chờ sau này khi già rồi, hồi tưởng lại, nhất định sẽ vì mình cảm thấy kiêu ngạo, hiểu không?"
Âm thanh của hắn trầm thấp giống như gió xuân, mơn trớn trái tim cô, khiến cho trái tim từ lâu cô đơn của cô mở ra một chút, nhưng là ——
“Vợ của anh?" Cô rất kinh ngạc. Vợ của hắn không phải là đã qua đời? Chẳng lẽ hắn tái hôn?
Âu Dương Vận Hàn gật đầu, bởi vì nhớ tới vợ mà vẻ mặt trở nên nhu hòa, “Ừ, bất quá cô ấy đã qua đời được ba năm."
“A... Xin lỗi." Tống Tinh Tinh nói xin lỗi, trong lòng có chút bất an. Cô đã sớm biết cái chết của vợ hắn, thật sự không nên làm bộ kinh ngạc, nhưng là cô không có lựa chọn khác, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm tốt để thú nhận mọi chuyện
Vợ của hắn đã qua đời ba năm, thời điểm hắn nói tới cô ấy, giọng nói tràn đầy dịu dàng cùng hoài niệm, giống như cô ấy vẫn còn sống, điều này làm cho Tống Tinh Tinh đau lòng.
“Không có gì phải nói xin lỗi, tôi hi vọng em tiếp tục cố gắng lên, mà tôi, cũng sẽ hết sức trợ giúp em." Âu Dương Vận Hàn không nhận thấy cô đang đầy một bụng tâm sự, giống như trưởng bối vỗ vỗ tay cô.
Âu Dương Vận Hàn nói được là làm được, không bao lâu, công ty vừa lúc muốn tuyển nhân viên ngắn hạn vừa học vừa làm, xử lý một ít các thư từ Anh văn, đi tới đi lui làm tạp vụ, Tinh Tinh là hệ Anh văn, vừa lúc thích hợp với cô. Bất quá hắn cũng không phải cứ như vậy trực tiếp để cô đi vào, mà chỉ nói cho cô biết cơ hội này, để cô ghi danh bình thường, bằng thực lực, thông qua thi viết, phỏng vấn mà vào.
Tiền lương của công ty tương đối cao, cho dù chỉ là vừa học vừa làm, đãi ngộ cũng không tệ. Tống Tinh Tinh bởi vì có phần công việc ngắn hạn này, không cần phải mặc trang phục thiếu nữ thỏ làm cho khách vui, khiến cô thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô không cảm thấy mình có dũng khí mặc lần thứ hai. Ngày đó đối với cô mà nói là một ngày kỳ diệu, thật uể oải thật ảo não nhưng cũng rất vui vẻ, nếu không phải ngày đó gặp phải hắn, cô cũng sẽ không ngày ngày cùng hắn có cơ hội ăn cơm.
Ngày ngày ăn cơm? Không sai! Mỗi ngày cô đều chờ mong chuyện này.
Hôm nay cũng vậy, Tống Tinh Tinh trông mong nhìn đồng hồ báo thức rốt cuộc đợi đến mười hai giờ, cô hưng phấn nhảy dựng lên, vội vã đi thang máy xuống lầu mua hai phần cơm, sau đó đi thang máy lên lầu, trực tiếp tiến vào phòng làm việc của Âu Dương Vận Hàn.
Thư ký đã thấy nhưng không hề trách, cùng cô gật đầu cười một cái, để cô tiến vào.
Nhìn thấy Âu Dương Vận Hàn vẫn còn làm việc, Tống Tinh Tinh không nhịn được mà đau lòng, nói “Ăn cơm a!"
Âm thanh này tràn đầy tinh thần khiến Âu Dương Vận Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy cô đang cười, vươn vươn lưng mỏi, đứng lên đi tới sofa ngồi xuống, giúp cô mở ra hộp cơm, vừa nghe cô giải thích thức ăn hôm nay.
“Tôi giúp anh mua cơm xườn, anh có thích ăn hay không? Nếu không tôi với anh đổi cũng được." Cô chuyển đũa cho hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tâm tình vô cùng khoái trá.
“tôi tôi tôi, anh không phải nói muốn em coi anh như anh trai mà xưng hô sao?" Âu Dương Vận Hàn gõ đầu của cô, vẻ mặt ôn hòa, mang theo nụ cười.
Khuôn mặt đang tươi cười của Tống Tinh Tinh lại xụ xuống, khóe miệng giật nhẹ, tinh thần biến mất hơn phân nửa, “Anh là ông chủ của tôi, không thể tùy tiện như vậy"
Âu Dương Vận Hàn cười, “Là nguyên nhân này phải không?" Hắn mở đũa ra bắt đầu ăn cơm cô mua.
Dĩ nhiên không phải như vậy!Mặt Tống Tinh Tinh như đưa đám, trong lòng rống lên. Cô thích hắn, coi như hắn đối với cô không có tình cảm, cô cũng không muốn đem mình biến thành em gái của hắn!
Cô buồn buồn ăn cơm, tâm tình rất khổ sở. Trong mấy tháng nay, cô càng ngày càng thích hắn, nhưng mà hiển nhiên hắn cũng không có cảm giác giống vậy, hắn nói bọn họ là bạn bè, rồi lại thỉnh thoảng giống như trưởng bối cùng cô nói đùa, cô thật sự rất buồn, nhưng cũng không thể biểu hiện ra.
Cô biết mình hiên tại có thể ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn ăn cơm, nói chuyện với hắn, thế là đủ rồi, nhưng mỗi khi hắn đối đãi với cô như em gái thậm chí là như đứa trẻ, cô vẫn thương tâm, cô quý trọng quan hệ bây giờ, rồi lại cảm thấy thấy quan hệ bây giờ chưa đủ. Cô thật sợ... Sợ mình một ngày sẽ sụp đổ, nếu như cô nói cho hắn biết, cô thích hắn, còn có thể như hiên tại ngồi bên cạnh hắn sao?
Cô rơi vào trầm mặc khiến Âu Dương Vận Hàn quan tâm hỏi: “Sao thế? Có tâm sự?"
Có, hơn nữa với anh có liên quan! Tống Tinh Tinh ở trong lòng nói, nhưng cố kéo ra một nụ cười, lắc đầu một cái, “Không có."
“Không có mới là lạ, hạt cơm cũng rớt đầy trên bàn rồi, ngay cả trên mặt cũng có." Âu Dương Vận Hàn không suy nghĩ nhiều, mỉm cười đưa tay giúp cô lau sạch hạt cơm trên môi.
Động tác thân mật này khiến lòng của Tống Tinh Tinh kinh hoàng, thiếu chút nữa quên cả hô hấp, cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn gần trong gang tấc, cô nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn.
Âu Dương Vận Hàn không thể không chú ý tới hô hấp đột nhiên tăng nhanh của cô, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ửng hồng. Có thể nói đó là bộ dạng của một người phụ nữ quyến rũ khiến hắn nhất thời cả người ngây ngẩn, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng,cho rằng chẳng qua là từ trước đến giờ da mặt của cô mỏng lại xấu hổ bởi vì bị hắn thấy trên mặt có hạt cơm mà cảm thấy lúng túng.
“Cám ơn." Tống Tinh Tinh cảm giác giọng nói của mình rất giả dối, vội vàng uống nước làm cho tâm tình ổn định lại.
“Công việc thuận lợi chứ? Có kết bạn hay không?" cơm nước xong, Âu Dương Vận Hàn đứng dậy đi pha cafe, thuận tiện giúp cô rót một chén Hồng Trà, hắn nhớ cô không thích uống cafe.
“Ừ, tất cả mọi người đối với tôi rất tốt, tôi rất thích nơi này, trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều, tôi vẫn cho là một công ty lớn sẽ có cạnh tranh, nhưng nơi này lại không giống, hoàn cảnh nơi làm việc của tôi sau này cũng giống ở đây thì tốt quá." Vừa nhắc tới công việc, Tống Tinh Tinh liền cười vui vẻ, cô thật lòng thích nơi này, huống chi nơi này còn có hắn.
Lời của cô khiến Âu Dương Vận Hàn rất thỏai mái, hắn thích Tinh Tinh, thích cô đơn thuần, cũng rất vui vì có thể giúp một tay, trong mấy tháng này, nhìn cô đối với mình càng ngày càng có lòng tin, hắn biết mình làm đúng rồi.
Hắn cũng thích ăn bữa trưa cùng cô. Trước kia chỉ ăn cơm một mình, có lúc thời gian đã qua hắn cũng sẽ không ăn, hiện tại thời gian vừa đến, Tinh Tinh tìm đến hắn, có người cùng ăn cơm cảm giác thật tốt, hơn nữa cùng cô ở chung một chỗ, luôn làm cho hắn có cảm giác thật dễ chịu, không nhịn được mong đợi thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, bởi vì chỉ có lúc này, hắn mới có thể nhìn thấy cô, cùng cô nói chuyện phiếm.
“Như vậy là tốt rồi." Âu Dương Vận Hàn trở lại sofa ngồi xuống, nghĩ tới công việc mấy ngày nay khiến cho hắn cảm thấy nhức đầu, không tiếng động thở dài.
“Thế nào? Bộ dạng của anh thật mệt mỏi, có chuyện khiến cho anh phiền lòng sao?" Tống Tinh Tinh rất quan tâm, chỉ cần là chuyện có liên quan đến hắn cô đều rất quan tâm."Mặc dù em không hiểu, nhưng anh có thể nói với em, nói ra sẽ thoải mái một chút, nói cho em biết được không?" (Mình thay đổi cách xưng hô cho hợp lí hơn nhé)
Âu Dương Vận Hàn có chút chần chờ. Từ khi hắn bắt đầu tiếp quản sự nghiệp của cha, đến giờ cũng đã tám năm rồi, hắn chưa bao giờ cùng ai nói về chuyện làm ăn, đối với cha không có, đối với Duyệt Lăng cũng không có, hắn có thói quen giải quyết một mình không muốn mang đến gánh nặng cho người bên cạnh. Nhưng hiện tại, nghe được Tinh Tinh nghiêm túc quan tâm hắn, khiến cho hắn cảm thấy xúc động
“Công ty từ trước đến giờ luôn cùng nhà máy A hợp tác, nhưng thời gian trước sản phẩm làm ra có nhiều sai sót, cho nên anh chuyển qua hợp tác với nhà máy B, nhà máy B tuy quy mô nhỏ, nhưng làm việc lại rất hiệu quả, sản phẩm lại tinh xảo, anh rất hài lòng." Biết cô không biết tình hình công ty, Âu Dương Vận Hàn chọn phương thức đơn giản nhất nói với cô ——
“Nhưng gần đây Đổng chủ tịch đã về hưu của nhà máy A tới tìm anh, yêu cầu anh khôi phục mối quan hệ hợp tác ban đầu, Đổng chủ tịch cùng Âu Dương gia cũng rất thân, là bạn của cha anh cũng coi như là nhìn anh lớn lên, có mười mấy năm giao tình, ông ấy nhờ anh như vậy, khiến cho anh thật khó xử..."
Tống Tinh Tinh nghiêm túc nghe xong, chớp mắt không biết làm thế nào, “Em không hiểu thế nào là buôn bán, nhưng mà em cảm thấy thật kỳ quái, làm ăn không phải dựa vào thực lực sao? Nếu như nhà máy A khôi phục thực lực ngày trước, anh sẽ cùng bọn họ hợp tác phải không? Đổng chủ tịch thay vì cùng anh nói giao tình, không bằng đem công ty chỉnh đốn lại, như vậy coi như không có anh, cũng có những công ty khác muốn theo chân bọn họ hợp tác nha."
Âu Dương Vận Hàn sửng sốt, Tinh Tinh là một người bình thường, nhưng ý kiến của cô thật thẳng thắn, rất đơn giản, khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.
Đúng nha, hắn đến tột cùng đang phiền não cái gì đây? Làm ăn thì phải dựa vào thực lực, mà không phải giao tình, đạo lý đơn giản như vậy, hắn phải nhờ Tinh Tinh mới có thể hiểu ra, tự dưng lại khiến cho mình vì chuyện này mà phiền lão mất mấy ngày, quả thật cùng kẻ ngu giống nhau.
Hắn từ từ buông chân mày ra, nở nụ cười, khoái trá mà nói: “Nói với em khiến cho anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều." Hắn dựa người về sau, giải quyết một chuyện phiền lòng, hết thảy đều nhờ Tinh Tinh.
“Có thật không?" Tống Tinh Tinh có chút thẹn thùng. Hắn khen ngợi cô nha.
“Đương nhiên là thật." Âu Dương Vận Hàn đối với cô nháy mắt, cầm cafe lên uống..., vẻ mặt buông lỏng, “Ngoài Hiểu Lạc, em là người con gái duy nhất anh quen ở ngoài."
“Hiểu Lạc?"
“Ừ, Cô ấy đã kết hôn, hiện tại rất ít liên lạc. Cực kỳ..." Hắn tự tay vỗ vỗ đầu của cô,
Thay vì nói em là bạn tốt của anh, không bằng nói em là em gái ngốc, chẳng qua là thỉnh thoảng cũng có một chút khôn khéo."
Tống Tinh Tinh thật muốn khóc, tại sao luôn nhấn mạnh rằng cô là em gái của hắn? Là bởi vì đối với cô một chút cảm giác cũng không có, cho nên trong lời nói luôn nhấn mạnh điều đó sao? Hoặc là bởi vì... Hắn nghĩ như vậy? Ý niệm này khiến cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô biết Đường Hiểu Lạc, trước kia tạp chí Bát Quái luôn luôn viết Âu Dương Vận Hàn sẽ cùng cô ấy tái hôn, nhưng sự thật chứng minh đó chỉ là lời đồn.
Bất quá cô không biết, thì ra là giao tình của bọn họ tốt như vậy... Cô cắn môi, cảm giác có chút ít ghen tỵ.
“Thế nào? Tức giận?" Âu Dương Vận Hàn ngạc nhiên hỏi. Tinh Tinh tính khí rất tốt có lúc hơi ngốc. hiện tại vẻ mặt tại sao lại có chút mất hứng?
“Không có a." Tống Tinh Tinh vội vàng hướng hắn mỉm cười, nhìn thấy trên bàn hắn vì cô mà ngâm Hồng Trà, trong mắt nổi lên sương mù, “Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?"
“Hỏi đi."
“Anh... vợ của anh là người như thế nào?" Cô lấy dũng khí hỏi, nếu như hắn đối với cô tức giận, cô cũng không thể trách, dù sao vấn đề này cũng quá riêng tư, hơn nữa nhất định hắn sẽ thương tâm, nhưng là cô thật muốn biết.
Âu Dương Vận Hàn ngây ngẩn cả người, biết trong mấy tháng này, Tinh Tinh chưa từng hỏi hắn bất kỳ chuyện riêng nào, hắn nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: “Thời điểm cùng Duyệt Lăng ở chung một chỗ, cô ấy luôn làm cho anh cảm thấy rất vui vẻ, anh không biết cô ấy ở trong mắt những người khác như thế nào, nhưng ở trong mắt anh, cô ấy là người con gái hoàn mỹ nhất.
Em hỏi anh cô ấy là người phụ nữ như thế nào, anh chỉ có thể nói cho em biết, cô ấy là nguồn hạnh phúc của anh, bọn anh quen biết mười năm, kết hôn ba năm, anh chưa bao giờ nghe cô ấy oán trách, phát giận, em tin không? Lạc quan, kiên cường, thiện lương những từ này cũng không thể nào hình dung ra được vợ của anh, cô ấy, là độc nhất vô nhị."
Ngữ khí của hắn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại mang theo tình cảm tha thiết, bên môi mỉm cười dịu dàng, nụ cười ấy cô chưa bao giờ được nhìn thấy. Tống Tinh Tinh khóc, nhưng không biết mình vì sao lại khóc, là vì hắn không bỏ được tình cảm dành cho vợ mà khóc, hay vì chính mình thương hắn bốn năm tinh cảm đau khổ không có kết quả mà khóc
Âu Dương Vận Hàn cầm giấy lau cho cô, vỗ nhẹ bả vai của cô an ủi, cho rằng cô là quá mức cảm động.
Nhớ tới Duyệt Lăng hắn giống như lạc vào qua khứ cùng cô mà tiếp tục nói: “Em có biết anh hối hận nhất là gì không? Là anh cùng Duyệt Lăng không có con. Cô ấy rất thích con thế nhưng anh hi vọng có thể có nhiều thời gian cùng cô ấy một chút, tính toán qua mấy năm lại nói, không nghĩ tới... Duyệt Lăng đi nhanh như vậy, bây giờ nghĩ lại thật rất hối hận, nếu như anh có con với cô ấy, ít nhất... Ít nhất anh cũng có một chút liên hệ với cô ấy, nhưng hiện tại không có gì cả, cô ấy đi, chỉ để lại một mình anh." Hắn rất xúc động
Anh không phải chỉ có một người, mà còn có em! Tống Tinh Tinh nghẹn ngào trái tim chua xót. Hắn trọng tình trọng nghĩa, yêu vợ, cô cảm thấy tiếc nuối cho hắn, nếu như vợ hắn chưa qua đời, bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc
Nhưng là, vợ hắn đã chết ba năm, hắn còn vì cô ấy đau lòng, vì cô ấy thương tâm đến khi nào? Cô thật hy vọng hắn lại vui vẻ, càng hy vọng mình là người phụ nữ khiến cho hắn vui vẻ, nhưng cô thật không biết nên làm sao.
Rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khiến hắn vui vẻ?
“Tư Bình, cậu không cần phải mắng mình a..., mình đã khổ sở lắm rồi." Tống Tinh Tinh ngắm liếc chung quanh, mặt đỏ lên, cô nhỏ giọng oán trách, dùng sức cắn một miếng Hamburg.
“Sáng sớm bị cậu kéo dậy đi ăn sáng, còn tưởng rằng cậu nói cho mình biết tin tức tốt gì, kết quả một chút tiến triển cũng không có, chỉ chờ thì có ích lợi gì" Diệp Tư Bình đổi tư thế, đem chân phải gác lên trên chân trái, làm hiện ra một đôi chân dài xinh đẹp
Tống Tinh Tinh chu mỏ. Mặc dù là buổi sáng tinh mơ nhưng khuôn mặt của bạn tốt vẫn quyến rũ đến kì lạ. Trên người cô ấy là những bộ quần áo mang nhãn hiệu nổi tiếng, Tống Tinh Tinh thở dài thật sâu, “Nếu không mình nên làm gì bây giờ, mình rất phiền não, mới tìm cậu ra ngoài nói chuyện"
Diệp Tư Bình lắc lắc ngón trỏ với cô, “Sớm nên tới hỏi mình. Mình cho cậu biết đàn ông thường rất đần trong chuyện tình cảm, như cậu vậy cách một tháng mới liên lạc lần thứ nhất, nhất định không có hữu dụng, hắn nhớ rõ cậu mới là lạ!"
“Nhưng là..." Tống Tinh Tinh uống sạch trà sữa trong ly, bắt đầu có chút khẩn trương, “Hắn cũng không hỏi số điện thoại của mình, mình cũng không thể tự lưu lại cho hắn."
“Cho nên.., lần trước lúc chia tay, cậu nên ám hiệu cho hắn, hoặc dùng kỷ xảo để hắn chủ động hẹn lần sau gặp mặt." Diệp Tư Bình ưu nhã cầm một khối bánh đưa đến bên môi, “Điều này cần kỷ xảo."
“A ~~" Tống Tinh Tinh cúi đầu như đưa đám, cầm đũa lật tới lật lui bánh trứng bột trên đĩa."Mình một chút cũng không hiểu đàn ông, chỉ đơn thuần là thích hắn mà thôi, làm sao phải dùng kỷ xảo? Ai, cậu nói mình nên làm gì bây giờ? Mình nên gọi điện thoại sao? Mình không muốn làm cho hắn cảm thấy phiền a."
“Mình xem cậu tám phần không có ý nghĩa đối với hắn, ít nhất hắn không đem cậu trở thành đối tượng yêu đương, nếu không ở trên máy bay đã sớm hỏi cậu số điện thoại, đàn ông đều như vậy." Diệp Tư Bình chắc chắn.
Bạn tốt phân tích sắc bén khiến cả người Tống Tinh Tinh vô lực, gục xuống bàn, có chút muốn khóc, “Mình cũng biết rõ hắn không thể nào yêu mình, nhưng là...Cậu không cần phải nói thẳng như vậy a."
“Nếu cậu đối với hắn không có ý nghĩa như thế, cậu sớm nên buông tay mà tìm đối tượng khác, trên thế giới lại không chỉ có hắn mới là đàn ông?" Diệp Tư Bình khuyên nhủ.
Không phải muốn là được nha, cô căn bản là không cách nào buộc trái tim mình buông tha hình bóng hắn. Tống Tinh Tinh lắc đầu, “Mình xem hay là cứ như vậy, mình cũng không thể luôn gọi điện thoại làm phiền hắn, gặp mặt hai lần để sau này nhớ lại là đủ rồi. " cô vòng vo đề tài, “Đúng rồi. Buổi tối mình muốn đi làm, cậu cho mình một chút ý kiến xem sao?"
“Đi làm?" Diệp Tư Bình cầm giấy lau, lau chùi miệng, bừng tỉnh hiểu ra, “Cậu nói cái đó a. Cậu thật muốn đi sao? Mình rất lo lắng cậu làm không được."
“Cứ thử một chút xem sao, không được coi như xong." Tống Tinh Tinh cười cười, nếu không phải là có người giới thiệu, cộng thêm tiền lương ở đó rất cao, cô cũng không muốn làm. Cô cũng sắp tốt nghiệp sẽ nhanh tìm được công việc chính thức, Nhưng từ giờ đến lúc đó vẫn cần tiền để chi tiêu mọi việc mà tiền lương hiện tại lại không đủ.
“Được rồi, mặc dù mình chưa làm qua, bất quá mình nghĩ chắc cũng không quá khó.., tóm lại cậu..."
Buổi tối, Tống Tinh Tinh ôm cảm giác không thoải mái đi vào trong quán, thay bộ đồ lần đầu tiên mặc, còn trang điểm đậm. Đến 8h theo chỉ thị của bà chủ cô bước vào trong xe ô tô cùng một chiếc rương, ước chừng 20 phút, cô ở trong xe say lảo đảo, cảm thấy có chút bất an, nhưng cô tự nói với mình, bất kể sau này có tiếp tục làm nữa hay không, hôm nay nhất định phải làm hết sức mới được!
Tư Bình nói cho cô biết cô cần phải khiến khách vui vẻ, mặc dù cô cũng không biết hôm nay là trường hợp nào, bất quá nếu công việc này là làm cho người ta vui vẻ, cô suy đoán phải có rất nhiều người tham gia party.
Tống Tinh Tinh có chút bất an, bắt đầu ở trong đầu ảo tưởng tình cảnh mình bị bêu xấu, ví dụ như cô từ trong rương đứng lên chân nhũn ra? Hoặc là cô quên mất điều muốn nói? Hoặc là kéo pháo không nhạy thì làm sao bây giờ?
Đưa thân vào trong rương đen như mực, cô cảm giác được xe ngừng, khẩn trương nắm chặt tay kéo pháo, tiếp đó lại là một hồi lay động, cô bị đem đến một nơi sau đó là hoàn toàn yên tĩnh.
Cái rương này rất dày, không nghe được rõ lắm tiếng vang phía ngoài, Tống Tinh Tinh tâm tình khẩn trương, nín thở chờ đợi cái giờ phút kia.
Rốt cuộc, cái rương bắt đầu mở ra, Tống Tinh Tinh hít sâu, tự nói với mình nhất định làm được, cô đếm tới ba, cái rương bị mở ra trong nháy mắt,cô lớn tiếng kêu"Lễ Giáng Sinh vui vẻ", sau đó kéo pháo, cả người cũng từ trong rương nhảy ra ngoài.
Tâm tình của cô rất không tốt, ngay cả mình đang ở nơi nào cũng không thấy rõ, liên tục khẩn trương thả mười cái pháo, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng la hét: “Lễ Giáng Sinh vui vẻ!"
Sau đó, bốn phía yên tĩnh một cách bất thường làm cho cô phát hiện có điểm gì đó không đúng. Cái này căn bản không phải là party!
Cô rất nhanh nhìn quanh một cái, phát hiện đây là một phòng làm việc rất khí phái. Mà trong phòng làm việc chỉ có ba người đàn ông, hai người đàn ông đứng ở một bên, cô không biết cũng không để ý điều làm cô quan tâm là người đàn ông đứng trước mắt cư nhiên... Lại là... Âu Dương Vận Hàn!
Tống Tinh Tinh ngạc nhiên, mồm há to, nửa ngày nói không ra lời, cô cố gắng nháy mắt, hy vọng là mình hoa mắt nhìn lầm người, nhưng một điểm hữu dụng cũng không có, đứng ở trước mặt cô, đúng là Âu Dương Vận Hàn hai tuần lễ không thấy, người trong lòng của cô.
Âu Dương Vận Hàn cũng rất ngạc nhiên, mặt hắn kinh ngạc nhìn người con gái trang điểm trước mặt, trên người là trăng phục thiếu nữ thỏ. Hắn vẻ mặt khốn hoặc, cảm thấy âm thanh của người con gái đó có chút quen thuộc, hắn cẩn thận nhìn một chút gương mặt của cô, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Tinh Tinh?"
Tống Tinh Tinh lập tức muốn biến mất! Cô nhớ tới mình đang mặc trang phục thiếu nữ thỏ, cái mông phía sau còn có...
Cô hi vọng mình đang nằm mộng, nhưng cũng rất rõ ràng đây không phải là mộng, cô đáng thương đứng tại chỗ, thê lương gật đầu một cái, “Đã lâu không gặp."
Cách đó không xa, mặt Mạc Tu Bình tỏ ra hài lòng, cùi chỏ đụng đụng Phó Nam bên cạnh thấp giọng nói: “Thật sự là trùng hợp, bọn họ tựa hồ vốn là quen biết, đi thôi, không cần làm kỳ đà cản mũi."
Phó Nam cao lớn ngăm đen xem thường, “Mình xem bọn họ không giống quan hệ kia."
“Không sao, mục đích của mình đã đạt được, đi thôi, Vận Hàn cuộc sống mấy năm này chưa có kích thích, hôm nay kích thích nhất." Mạc Tu Bình đốt điếu thuốc, ngậm lên môi, đơn giản kéo Phó Nam rời khỏi một mảnh hỗn loạn trong phòng làm việc.
Đây căn bản không phải là vui mừng, mà là kinh hãi!
Ba mươi phút sau, Tống Tinh Tinh thay ra trang phục thiếu nữ thỏ, đem mặt rửa sạch sẽ, mặt như đưa đám từ phòng tắm đi ra ngoài, trở lại phòng làm việc, cô thấy tay Âu Dương Vận Hàn đút vào túi quần đứng trước bàn làm việc, đang đợi cô.
Hắn bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt không mang theo sự khinh thường, chỉ có một chút nghi hoặc, điều đó ngược lại khiến cô càng muốn khóc.
Tống Tinh Tinh miệng mếu máo nước mắt rớt xuống, “Anh không cần phải chán ghét tôi, tôi không biết là anh. Tôi chỉ tới đi làm, làm việc này cũng là lần đầu tiên. Tôi bình thường không mặc trang phục thiếu nữ thỏ cũng không hóa trang. Tôi cũng không biết sẽ đúng lúc gặp phải anh như vậy. Tôi cũng cảm thấy rất khổ sở, anh không cần phải chán ghét tôi, tôi thật sự không cố ý, nhưng tôi không kiếm tiền không được, tôi sắp tốt nghiệp đại học, cần tiết kiệm tiền một chút, cho nên... Cho nên mới làm công việc này, bình thường tôi đều làm ở tiệm ăn nhanh, anh đừng nghĩ tôi hay làm việc này..."
Âu Dương Vận Hàn nhìn cô nói năng lộn xộn, không có mạch lạc trong lời nói, suy nghĩ lại vụ việc. Hắn hiểu được đây là trùng hợp, Mạc Tu mời một cô gái khiến cho hắn giật mình, không nghĩ tới vừa lúc tìm tới Tinh Tinh, bất quá bây giờ xem ra so với hắn thì Tinh Tinh còn giật mình hơn.
Thấy cô đổi về áo sơ mi trắng bình thường, quần jean, ánh mắt sáng chói bởi vì khóc thút thít mà hồng lên, có một ít tóc còn dính vào trên mặt, Âu Dương Vận Hàn không khỏi bật cười. Tinh Tinh thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ, mới vừa rồi cô trang điểm đậm, thật làm cho hắn không nhận ra, cô bình thường đẹp mắt, gương mặt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không có trang điểm làm hiện lên ngũ quan tỉ mỉ rõ ra của cô, ánh mắt sáng trong, mũi tinh tế, đôi môi luôn cong cong hiện lên nụ cười.
Trong mắt mọi người cô không phải là mỹ nữ, nhưng lại hết sức thu hút, trên người cô có một loại khí chất đặc biệt, làm người ta cảm thấy an tâm, thoải mái.
Lặng lẽ rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, Âu Dương Vận Hàn để cô ngồi xuống, nhưng cô vẫn không dám nói chuyện với hắn, có mấy lần thiếu chút nữa sặc, khiến Âu Dương Vận Hàn buồn cười.
“Đừng khóc, tôi không có chán ghét cô."
“Thật?" Tống Tinh Tinh rất kích động, bắt lấy áo khoác tây trang của hắn, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong, “Anh không tức giận?"
“Tôi không tức giận." Hắn nói, cho dù muốn tức giận, cũng tức giận tên kia, cùng cô một chút quan hệ cũng không có. Bất quá, hắn ngược lại muốn hỏi chuyện khác một chút, “Cô nói cô sắp tốt nghiệp đại học?"
“Ừ..." Cô lại khóc thút thít, nước mắt ròng ròng bắt đầu xin lỗi, “Tôi không phải là cố ý lừa gạt anh, tôi chỉ là muốn cho anh một ấn tượng tốt, cho nên không có nói thật, bây giờ tôi còn đang học năm thứ tư ban đêm..."
Mười phút đi qua, Âu Dương Vận Hàn rốt cuộc cũng biết tất cả mọi thứ về cô, cô nói cha mẹ đều mất. Cô vẫn tự mình chăm lo cuộc sống bởi vì phải đi làm kiếm sinh hoạt phí, cho nên mới học ban đêm. Lắng lắng nghe nghe, Âu Dương Vận Hàn đối với cô sinh ra một cổ hảo cảm, còn mang theo một chút ngưỡng mộ, một cô bé dựa vào chính mình duy trì cuộc sống tới hôm nay, còn có tính tình đáng yêu như vậy, thật sự rất khó
Hắn vỗ vỗ vai an ủi cô, “Đừng khóc, chúng ta là bạn bè không phải sao? Không có ai trách cô, cũng không có ai đối với cô tức giận, cô cũng không nói dối tôi, đừng khóc, lau nước mắt đi nào."
“Ô oa ~~" Tống Tinh Tinh khóc đến thảm thiết. Chưa từng có người nào đối với cô tốt như vậy, hơn nữa hắn còn nói bọn họ là bạn bè... Cô mở đôi mắt đẫm lệ sưng như hột đào, lần nữa xác nhận: “Anh nói chúng ta là bạn bè?"
“Ừ." Âu Dương Vận Hàn gật đầu mỉm cười, sờ sờ đầu của cô. Đối với hắn mà nói, thật ra thì Tinh Tinh tương đối giống như em gái, cần người chăm sóc che chở.
Tống Tinh Tinh không biết ý nghĩ của hắn, cười vui vẻ, cầm giấy lau đi nước mắt, đối với hắn lộ ra nụ cười, nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình bị hắn thấy hết, thật sự cô không có biện pháp đối mặt với hắn, nhưng hắn đối với cô dịu dàng như thế, làm cho lòng của cô..., ai, cô tại sao có thể không thích hắn đây?
“Khá hơn một chút rồi hả?" Âu Dương Vận Hàn ngồi kế bên cô, đợi cô từ từ bình tĩnh lại, một lát sau, hắn bắt đầu nói: “Đi làm kiếm tiền không có gì đáng xấu hổ, rèn luyện càng nhiều, đối với tương lai của mình càng có ích, có thể biết rõ ràng hơn mình muốn cái gì,những gì mình nhận được sẽ nhiều hơn những gì mình mất."
“Vợ của tôi cũng giống em, dựa vào chính mình đi làm kiếm tiền mới có thể đọc đại học, vừa đi làm, vừa đi học đúng là rất vất vả, dù thế cô ấy vẫn luôn lạc quan, điều đó là điều tôi thích nhất ở cô ấy. Em chống được hiện tại, nhất định cũng có thể tiếp tục cố gắng, chờ sau này khi già rồi, hồi tưởng lại, nhất định sẽ vì mình cảm thấy kiêu ngạo, hiểu không?"
Âm thanh của hắn trầm thấp giống như gió xuân, mơn trớn trái tim cô, khiến cho trái tim từ lâu cô đơn của cô mở ra một chút, nhưng là ——
“Vợ của anh?" Cô rất kinh ngạc. Vợ của hắn không phải là đã qua đời? Chẳng lẽ hắn tái hôn?
Âu Dương Vận Hàn gật đầu, bởi vì nhớ tới vợ mà vẻ mặt trở nên nhu hòa, “Ừ, bất quá cô ấy đã qua đời được ba năm."
“A... Xin lỗi." Tống Tinh Tinh nói xin lỗi, trong lòng có chút bất an. Cô đã sớm biết cái chết của vợ hắn, thật sự không nên làm bộ kinh ngạc, nhưng là cô không có lựa chọn khác, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm tốt để thú nhận mọi chuyện
Vợ của hắn đã qua đời ba năm, thời điểm hắn nói tới cô ấy, giọng nói tràn đầy dịu dàng cùng hoài niệm, giống như cô ấy vẫn còn sống, điều này làm cho Tống Tinh Tinh đau lòng.
“Không có gì phải nói xin lỗi, tôi hi vọng em tiếp tục cố gắng lên, mà tôi, cũng sẽ hết sức trợ giúp em." Âu Dương Vận Hàn không nhận thấy cô đang đầy một bụng tâm sự, giống như trưởng bối vỗ vỗ tay cô.
Âu Dương Vận Hàn nói được là làm được, không bao lâu, công ty vừa lúc muốn tuyển nhân viên ngắn hạn vừa học vừa làm, xử lý một ít các thư từ Anh văn, đi tới đi lui làm tạp vụ, Tinh Tinh là hệ Anh văn, vừa lúc thích hợp với cô. Bất quá hắn cũng không phải cứ như vậy trực tiếp để cô đi vào, mà chỉ nói cho cô biết cơ hội này, để cô ghi danh bình thường, bằng thực lực, thông qua thi viết, phỏng vấn mà vào.
Tiền lương của công ty tương đối cao, cho dù chỉ là vừa học vừa làm, đãi ngộ cũng không tệ. Tống Tinh Tinh bởi vì có phần công việc ngắn hạn này, không cần phải mặc trang phục thiếu nữ thỏ làm cho khách vui, khiến cô thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô không cảm thấy mình có dũng khí mặc lần thứ hai. Ngày đó đối với cô mà nói là một ngày kỳ diệu, thật uể oải thật ảo não nhưng cũng rất vui vẻ, nếu không phải ngày đó gặp phải hắn, cô cũng sẽ không ngày ngày cùng hắn có cơ hội ăn cơm.
Ngày ngày ăn cơm? Không sai! Mỗi ngày cô đều chờ mong chuyện này.
Hôm nay cũng vậy, Tống Tinh Tinh trông mong nhìn đồng hồ báo thức rốt cuộc đợi đến mười hai giờ, cô hưng phấn nhảy dựng lên, vội vã đi thang máy xuống lầu mua hai phần cơm, sau đó đi thang máy lên lầu, trực tiếp tiến vào phòng làm việc của Âu Dương Vận Hàn.
Thư ký đã thấy nhưng không hề trách, cùng cô gật đầu cười một cái, để cô tiến vào.
Nhìn thấy Âu Dương Vận Hàn vẫn còn làm việc, Tống Tinh Tinh không nhịn được mà đau lòng, nói “Ăn cơm a!"
Âm thanh này tràn đầy tinh thần khiến Âu Dương Vận Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy cô đang cười, vươn vươn lưng mỏi, đứng lên đi tới sofa ngồi xuống, giúp cô mở ra hộp cơm, vừa nghe cô giải thích thức ăn hôm nay.
“Tôi giúp anh mua cơm xườn, anh có thích ăn hay không? Nếu không tôi với anh đổi cũng được." Cô chuyển đũa cho hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tâm tình vô cùng khoái trá.
“tôi tôi tôi, anh không phải nói muốn em coi anh như anh trai mà xưng hô sao?" Âu Dương Vận Hàn gõ đầu của cô, vẻ mặt ôn hòa, mang theo nụ cười.
Khuôn mặt đang tươi cười của Tống Tinh Tinh lại xụ xuống, khóe miệng giật nhẹ, tinh thần biến mất hơn phân nửa, “Anh là ông chủ của tôi, không thể tùy tiện như vậy"
Âu Dương Vận Hàn cười, “Là nguyên nhân này phải không?" Hắn mở đũa ra bắt đầu ăn cơm cô mua.
Dĩ nhiên không phải như vậy!Mặt Tống Tinh Tinh như đưa đám, trong lòng rống lên. Cô thích hắn, coi như hắn đối với cô không có tình cảm, cô cũng không muốn đem mình biến thành em gái của hắn!
Cô buồn buồn ăn cơm, tâm tình rất khổ sở. Trong mấy tháng nay, cô càng ngày càng thích hắn, nhưng mà hiển nhiên hắn cũng không có cảm giác giống vậy, hắn nói bọn họ là bạn bè, rồi lại thỉnh thoảng giống như trưởng bối cùng cô nói đùa, cô thật sự rất buồn, nhưng cũng không thể biểu hiện ra.
Cô biết mình hiên tại có thể ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn ăn cơm, nói chuyện với hắn, thế là đủ rồi, nhưng mỗi khi hắn đối đãi với cô như em gái thậm chí là như đứa trẻ, cô vẫn thương tâm, cô quý trọng quan hệ bây giờ, rồi lại cảm thấy thấy quan hệ bây giờ chưa đủ. Cô thật sợ... Sợ mình một ngày sẽ sụp đổ, nếu như cô nói cho hắn biết, cô thích hắn, còn có thể như hiên tại ngồi bên cạnh hắn sao?
Cô rơi vào trầm mặc khiến Âu Dương Vận Hàn quan tâm hỏi: “Sao thế? Có tâm sự?"
Có, hơn nữa với anh có liên quan! Tống Tinh Tinh ở trong lòng nói, nhưng cố kéo ra một nụ cười, lắc đầu một cái, “Không có."
“Không có mới là lạ, hạt cơm cũng rớt đầy trên bàn rồi, ngay cả trên mặt cũng có." Âu Dương Vận Hàn không suy nghĩ nhiều, mỉm cười đưa tay giúp cô lau sạch hạt cơm trên môi.
Động tác thân mật này khiến lòng của Tống Tinh Tinh kinh hoàng, thiếu chút nữa quên cả hô hấp, cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn gần trong gang tấc, cô nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn.
Âu Dương Vận Hàn không thể không chú ý tới hô hấp đột nhiên tăng nhanh của cô, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ửng hồng. Có thể nói đó là bộ dạng của một người phụ nữ quyến rũ khiến hắn nhất thời cả người ngây ngẩn, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng,cho rằng chẳng qua là từ trước đến giờ da mặt của cô mỏng lại xấu hổ bởi vì bị hắn thấy trên mặt có hạt cơm mà cảm thấy lúng túng.
“Cám ơn." Tống Tinh Tinh cảm giác giọng nói của mình rất giả dối, vội vàng uống nước làm cho tâm tình ổn định lại.
“Công việc thuận lợi chứ? Có kết bạn hay không?" cơm nước xong, Âu Dương Vận Hàn đứng dậy đi pha cafe, thuận tiện giúp cô rót một chén Hồng Trà, hắn nhớ cô không thích uống cafe.
“Ừ, tất cả mọi người đối với tôi rất tốt, tôi rất thích nơi này, trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều, tôi vẫn cho là một công ty lớn sẽ có cạnh tranh, nhưng nơi này lại không giống, hoàn cảnh nơi làm việc của tôi sau này cũng giống ở đây thì tốt quá." Vừa nhắc tới công việc, Tống Tinh Tinh liền cười vui vẻ, cô thật lòng thích nơi này, huống chi nơi này còn có hắn.
Lời của cô khiến Âu Dương Vận Hàn rất thỏai mái, hắn thích Tinh Tinh, thích cô đơn thuần, cũng rất vui vì có thể giúp một tay, trong mấy tháng này, nhìn cô đối với mình càng ngày càng có lòng tin, hắn biết mình làm đúng rồi.
Hắn cũng thích ăn bữa trưa cùng cô. Trước kia chỉ ăn cơm một mình, có lúc thời gian đã qua hắn cũng sẽ không ăn, hiện tại thời gian vừa đến, Tinh Tinh tìm đến hắn, có người cùng ăn cơm cảm giác thật tốt, hơn nữa cùng cô ở chung một chỗ, luôn làm cho hắn có cảm giác thật dễ chịu, không nhịn được mong đợi thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, bởi vì chỉ có lúc này, hắn mới có thể nhìn thấy cô, cùng cô nói chuyện phiếm.
“Như vậy là tốt rồi." Âu Dương Vận Hàn trở lại sofa ngồi xuống, nghĩ tới công việc mấy ngày nay khiến cho hắn cảm thấy nhức đầu, không tiếng động thở dài.
“Thế nào? Bộ dạng của anh thật mệt mỏi, có chuyện khiến cho anh phiền lòng sao?" Tống Tinh Tinh rất quan tâm, chỉ cần là chuyện có liên quan đến hắn cô đều rất quan tâm."Mặc dù em không hiểu, nhưng anh có thể nói với em, nói ra sẽ thoải mái một chút, nói cho em biết được không?" (Mình thay đổi cách xưng hô cho hợp lí hơn nhé)
Âu Dương Vận Hàn có chút chần chờ. Từ khi hắn bắt đầu tiếp quản sự nghiệp của cha, đến giờ cũng đã tám năm rồi, hắn chưa bao giờ cùng ai nói về chuyện làm ăn, đối với cha không có, đối với Duyệt Lăng cũng không có, hắn có thói quen giải quyết một mình không muốn mang đến gánh nặng cho người bên cạnh. Nhưng hiện tại, nghe được Tinh Tinh nghiêm túc quan tâm hắn, khiến cho hắn cảm thấy xúc động
“Công ty từ trước đến giờ luôn cùng nhà máy A hợp tác, nhưng thời gian trước sản phẩm làm ra có nhiều sai sót, cho nên anh chuyển qua hợp tác với nhà máy B, nhà máy B tuy quy mô nhỏ, nhưng làm việc lại rất hiệu quả, sản phẩm lại tinh xảo, anh rất hài lòng." Biết cô không biết tình hình công ty, Âu Dương Vận Hàn chọn phương thức đơn giản nhất nói với cô ——
“Nhưng gần đây Đổng chủ tịch đã về hưu của nhà máy A tới tìm anh, yêu cầu anh khôi phục mối quan hệ hợp tác ban đầu, Đổng chủ tịch cùng Âu Dương gia cũng rất thân, là bạn của cha anh cũng coi như là nhìn anh lớn lên, có mười mấy năm giao tình, ông ấy nhờ anh như vậy, khiến cho anh thật khó xử..."
Tống Tinh Tinh nghiêm túc nghe xong, chớp mắt không biết làm thế nào, “Em không hiểu thế nào là buôn bán, nhưng mà em cảm thấy thật kỳ quái, làm ăn không phải dựa vào thực lực sao? Nếu như nhà máy A khôi phục thực lực ngày trước, anh sẽ cùng bọn họ hợp tác phải không? Đổng chủ tịch thay vì cùng anh nói giao tình, không bằng đem công ty chỉnh đốn lại, như vậy coi như không có anh, cũng có những công ty khác muốn theo chân bọn họ hợp tác nha."
Âu Dương Vận Hàn sửng sốt, Tinh Tinh là một người bình thường, nhưng ý kiến của cô thật thẳng thắn, rất đơn giản, khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.
Đúng nha, hắn đến tột cùng đang phiền não cái gì đây? Làm ăn thì phải dựa vào thực lực, mà không phải giao tình, đạo lý đơn giản như vậy, hắn phải nhờ Tinh Tinh mới có thể hiểu ra, tự dưng lại khiến cho mình vì chuyện này mà phiền lão mất mấy ngày, quả thật cùng kẻ ngu giống nhau.
Hắn từ từ buông chân mày ra, nở nụ cười, khoái trá mà nói: “Nói với em khiến cho anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều." Hắn dựa người về sau, giải quyết một chuyện phiền lòng, hết thảy đều nhờ Tinh Tinh.
“Có thật không?" Tống Tinh Tinh có chút thẹn thùng. Hắn khen ngợi cô nha.
“Đương nhiên là thật." Âu Dương Vận Hàn đối với cô nháy mắt, cầm cafe lên uống..., vẻ mặt buông lỏng, “Ngoài Hiểu Lạc, em là người con gái duy nhất anh quen ở ngoài."
“Hiểu Lạc?"
“Ừ, Cô ấy đã kết hôn, hiện tại rất ít liên lạc. Cực kỳ..." Hắn tự tay vỗ vỗ đầu của cô,
Thay vì nói em là bạn tốt của anh, không bằng nói em là em gái ngốc, chẳng qua là thỉnh thoảng cũng có một chút khôn khéo."
Tống Tinh Tinh thật muốn khóc, tại sao luôn nhấn mạnh rằng cô là em gái của hắn? Là bởi vì đối với cô một chút cảm giác cũng không có, cho nên trong lời nói luôn nhấn mạnh điều đó sao? Hoặc là bởi vì... Hắn nghĩ như vậy? Ý niệm này khiến cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô biết Đường Hiểu Lạc, trước kia tạp chí Bát Quái luôn luôn viết Âu Dương Vận Hàn sẽ cùng cô ấy tái hôn, nhưng sự thật chứng minh đó chỉ là lời đồn.
Bất quá cô không biết, thì ra là giao tình của bọn họ tốt như vậy... Cô cắn môi, cảm giác có chút ít ghen tỵ.
“Thế nào? Tức giận?" Âu Dương Vận Hàn ngạc nhiên hỏi. Tinh Tinh tính khí rất tốt có lúc hơi ngốc. hiện tại vẻ mặt tại sao lại có chút mất hứng?
“Không có a." Tống Tinh Tinh vội vàng hướng hắn mỉm cười, nhìn thấy trên bàn hắn vì cô mà ngâm Hồng Trà, trong mắt nổi lên sương mù, “Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?"
“Hỏi đi."
“Anh... vợ của anh là người như thế nào?" Cô lấy dũng khí hỏi, nếu như hắn đối với cô tức giận, cô cũng không thể trách, dù sao vấn đề này cũng quá riêng tư, hơn nữa nhất định hắn sẽ thương tâm, nhưng là cô thật muốn biết.
Âu Dương Vận Hàn ngây ngẩn cả người, biết trong mấy tháng này, Tinh Tinh chưa từng hỏi hắn bất kỳ chuyện riêng nào, hắn nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: “Thời điểm cùng Duyệt Lăng ở chung một chỗ, cô ấy luôn làm cho anh cảm thấy rất vui vẻ, anh không biết cô ấy ở trong mắt những người khác như thế nào, nhưng ở trong mắt anh, cô ấy là người con gái hoàn mỹ nhất.
Em hỏi anh cô ấy là người phụ nữ như thế nào, anh chỉ có thể nói cho em biết, cô ấy là nguồn hạnh phúc của anh, bọn anh quen biết mười năm, kết hôn ba năm, anh chưa bao giờ nghe cô ấy oán trách, phát giận, em tin không? Lạc quan, kiên cường, thiện lương những từ này cũng không thể nào hình dung ra được vợ của anh, cô ấy, là độc nhất vô nhị."
Ngữ khí của hắn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại mang theo tình cảm tha thiết, bên môi mỉm cười dịu dàng, nụ cười ấy cô chưa bao giờ được nhìn thấy. Tống Tinh Tinh khóc, nhưng không biết mình vì sao lại khóc, là vì hắn không bỏ được tình cảm dành cho vợ mà khóc, hay vì chính mình thương hắn bốn năm tinh cảm đau khổ không có kết quả mà khóc
Âu Dương Vận Hàn cầm giấy lau cho cô, vỗ nhẹ bả vai của cô an ủi, cho rằng cô là quá mức cảm động.
Nhớ tới Duyệt Lăng hắn giống như lạc vào qua khứ cùng cô mà tiếp tục nói: “Em có biết anh hối hận nhất là gì không? Là anh cùng Duyệt Lăng không có con. Cô ấy rất thích con thế nhưng anh hi vọng có thể có nhiều thời gian cùng cô ấy một chút, tính toán qua mấy năm lại nói, không nghĩ tới... Duyệt Lăng đi nhanh như vậy, bây giờ nghĩ lại thật rất hối hận, nếu như anh có con với cô ấy, ít nhất... Ít nhất anh cũng có một chút liên hệ với cô ấy, nhưng hiện tại không có gì cả, cô ấy đi, chỉ để lại một mình anh." Hắn rất xúc động
Anh không phải chỉ có một người, mà còn có em! Tống Tinh Tinh nghẹn ngào trái tim chua xót. Hắn trọng tình trọng nghĩa, yêu vợ, cô cảm thấy tiếc nuối cho hắn, nếu như vợ hắn chưa qua đời, bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc
Nhưng là, vợ hắn đã chết ba năm, hắn còn vì cô ấy đau lòng, vì cô ấy thương tâm đến khi nào? Cô thật hy vọng hắn lại vui vẻ, càng hy vọng mình là người phụ nữ khiến cho hắn vui vẻ, nhưng cô thật không biết nên làm sao.
Rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khiến hắn vui vẻ?
Tác giả :
Kỷ Nhạc Vân