Cô Gái Thích Khóc

Chương 2

Tạ Duyệt Lăng cùng Âu Dương Vận Hàn là bạn học thời đại học.

Cho dù đã khai giảng được hai tháng nhưng Âu Dương Vận Hàn và bạn cùng lớp vẫn không thân thiết. Hắn là người thừa kế của một công ty lớn. Từ ngày khai giảng đầu tiên đã truyền đi tin tức này khiến cho hắn đi lại trong trường đều có thể nhìn thấy ánh mắt mang theo sự tò mò cùng hâm mộ của bạn học. Đương nhiên vẫn có người tới nói chuyện với hắn nhưng là hắn lười phải theo chân bọn họ đi giao tiếp. Bởi vì hắn hiểu rất rõ những người này là tò mò thân phận của hắn chứ không phải con người hắn.

Ngay từ lúc còn rất nhỏ, hắn đã ý thức được thân phận giàu có của mình, điều đó làm cho hắn rất khó tìm được một người bạn tốt, trải qua kinh nghiệm mấy lần không vui sau đó, hắn đối với bất kỳ người nào cũng đều rất lãnh đạm, bạn bè bên cạnh tự nhiên cũng cùng gia thế bối cảnh với hắn.

Hết giờ học buổi trưa hôm nay, hắn một mình thu dọn đồ đạc, nghĩ đến nhà ăn để ăn cơm, đột nhiên có người đập vai hắn.

Hắn biết cô gái này, mỗi ngày luôn có thể nghe được tiếng cười vui tươi của cô từ nơi nào đó truyền đến, chỉ là bọn họ chưa bao giờ nói chuyện nhiều với nhau.

“Có chuyện gì sao?"

“Này, chúng ta cùng đi ăn cơm nha, tôi thấy bạn đều đến nhà ăn một mình, tôi có thể cùng đi với bạn được không?" Tạ Duyệt Lăng cười mị hoặc, mắt to trong suốt nhìn hắn, tóc dài màu đen như tơ gấm khoác lên vai sau.

Âu Dương Vận Hàn muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng là cô đã kéo hắn đi ra ngoài, nói: “Bạn tại sao không có cười nha? Tôi xem dáng dấp bạn rất đẹp mắt, rất nhiều người thích bạn, không cần luôn mang bộ mặt như vậy, sẽ dọa người khác chạy mất."

Hắn nhíu mày. Cô bé này nói chuyện thật thẳng thắn. “Tôi thích ăn cơm một mình." Hắn nhàn nhạt cự tuyệt cô.

Tạ Duyệt Lăng một chút cũng không để trong lòng, “Tôi hiểu rõ a, nhưng là thỉnh thoảng cùng người khác ăn cơm cũng rất vui nha." Cô kéo hắn vào nhà ăn, đối với hắn cười đến mắt cong cong, “Bạn muốn ăn cái gì? Nơi này bún xào ăn thật ngon a, tôi mỗi ngày đều ăn, ăn đến mức tất cả mọi người cười tôi là em bột gạo đấy."

Âu Dương Vận Hàn không khỏi nở nụ cười. Cô bé này thật là đáng yêu, hôm nay cùng nhau đi ăn cơm cũng không có gì là không tốt."Vậy tôi cũng ăn thử một chút xem."

“Có thật không? Bạn nhất định cũng sẽ thích." Tạ Duyệt Lăng hưng phấn đảm bảo với hắn.

Nụ cười tinh khiết trên khuôn mặt xinh đẹp, lần đầu tiên trái tim Âu Dương Vận Hàn rung động, cũng là lần duy nhất...

Bữa ăn trưa nho nhỏ này đã mở ra tình bạn của hai người, từ đó về sau, cô không có việc đều cùng hắn hẹn ăn trưa, thỉnh thoảng đi học sẽ ngồi bên cạnh hắn. Bất kể khi nào, cô luôn mang bộ mặt tươi cười, mỗi ngày thật vui vẻ, làm cho hắn luôn tự hỏi, cô một chút phiền não cũng không có sao?

Sau đó hắn mới nghe nói, từ nhỏ cô cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ còn phải đi làm, mới có thể đủ tiền trả học phí

Gánh nặng gia đình nặng nề như vậy, tại sao mỗi ngày cô đều có thể cười vui vẻ?

Lên năm thứ hai, hắn có một lần hỏi cô như thế, câu trả lời của cô rất đơn giản, cũng không có bởi vì hắn vô lễ mà tức giận, “Tại sao lại không vui? Không vui cũng không thể thay đổi, nếu đã như vậy thì tại sao không vui vẻ, thật vui vẻ sống qua ngày không tốt sao? Mình hi vọng về sau khi nhớ lại, trong cuộc sống của mình luôn tràn đầy nụ cười."

Duyệt Lăng chính là lạc quan như vậy.

Âu Dương Vận Hàn chưa từng để cho bất luận kẻ nào đến gần mình, nhưng Tạ Duyệt Lăng lại không giống với những người đó, ở chung một chỗ cùng cô rất thoải mái, cô luôn làm chuyện khiến cho hắn mỉm cười, sự tồn tại của cô đối với hắn từ từ trở nên quan trọng. Hắn thích cô, mà phần thích này mãnh liệt đến cỡ nào, cho đến lúc tốt nghiệp, hắn mới cảm nhận được.

Học chung bốn năm, bọn họ vẫn là bạn bè thân thiết, buổi lễ tốt nghiệp Tạ Duyệt Lăng ngồi ở bên cạnh hắn, yên lặng nghe người trên đài đọc diễn văn, điều này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, không nhịn được quay đầu nhìn cô, không nghĩ tới lại thấy khuôn mặt luôn tươi cười của cô đang chảy nước mắt, điều này làm cho hắn khiếp sợ, trái tim co rút đau đớn.

“Sao vậy?" Hắn thấp giọng hỏi, đưa tay siết chặt tay của cô, cho rằng cô vì sắp tốt nghiệp mà sầu não.

“Về sau chúng ta không thể ở cùng một chỗ với nhau nữa rồi?" Cô hỏi, khụt khà khụt khịt, “Mình không muốn tốt nghiệp đâu."

Từ trước đến giờ cô luôn lạc quan nhìn về phía trước khó có thể nghe được những lời nói trẻ con như vậy, điều này làm cho môi Âu Dương Vận Hàn cong lên. Nhưng mà, tốt nghiệp cũng làm cho tâm tình của hắn nặng nề. Nghĩ đến ngày sau có thể sẽ không còn được gặp lại cô, không thấy được nụ cười, không được nghe giọng nói trong trẻo của cô, hắn bỗng cảm thấy kinh hoảng, cũng mới hiểu, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã mọc rể trong lòng hắn.

Hắn không chần chừ quá lâu, bốn năm nay là lần đầu tiên, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, kinh ngạc vì bàn tay mềm mại của cô, càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, cầm tay cô trong nháy mắt làm cho trái tim hắn có thể ổn định lại.

Hắn đối với quyết định của mình không có hoài nghi, cúi đầu ghé vào bên tai cô nói: “Chúng ta sẽ luôn luôn ở chung một chỗ."

Nghe nói như thế, Tạ Duyệt Lăng mở to hai mắt nhìn hắn, cho dù trong mắt có lệ, nhưng cô lại cười rất vui vẻ, nụ cười kia khiến Âu Dương Vận Hàn cũng cười theo, hắn biết vì nụ cười này, hắn có thể bỏ tất cả.

Thời gian vội vã trôi qua, Tạ Duyệt Lăng chờ hắn đi nước ngoài học thạc sĩ, kế tiếp đi lính hai năm.

Mặc dù không thể ở gần nhau, nhưng nhờ vào internet, điện thoại cùng thư từ, tình cảm của bọn họ chẳng những không giảm xuống, mà ngược lại còn vững chắc hơn.

Hết thời hạn đi lính, Âu Dương Vận Hàn tiến vào công ty, chuẩn bị đón lấy công việc cha hắn giao cho, những ngày kế tiếp vẫn bận rộn và tràn đầy áp lực như cũ, cho dù hắn không thể cùng cô trải qua sinh nhật, cho dù hắn nhiều lần hủy hẹn cùng cô nhưng Tạ Duyệt Lăng không có một câu oán hận nào, cô vẫn luôn mang theo nụ cười thông cảm, khích lệ hắn.

Qua hai năm, đợi đến khi công ty đi vào quỹ đạo, hắn đã có thể một mình đảm đương một phía, rốt cuộc cầu hôn với Duyệt Lăng, lấy người phụ nữ hắn đã sớm yêu nhiều năm về nhà.

Hắn cực kỳ hài lòng với cuộc sống hôn nhân của mình, cùng Tạ Duyệt Lăng ở chung một chỗ, hắn chân chính cảm nhận được cái gì gọi là"Hạnh phúc".

Cô dịu dàng săn sóc, luôn xử lý thích đáng những chuyện vụn vặt hằng ngày xung quanh hắn, quan trọng nhất là, lúc cùng cô ở chung một chỗ, hắn luôn có tâm tình vui vẻ, sự tồn tại kỳ dị của cô luôn bù vào khoảng lặng trống không trong lòng hắn,cô làm cho hắn vui vẻ, làm cho hắn luôn mỉm cười, chưa bao giờ hắn yêu một người như vậy.

Ngày kỷ niệm một năm kết hôn, hắn nghĩ ra rất nhiều kế hoạch, muốn dẫn cô đi nghỉ, muốn tặng cho cô quà tặng mà cô yêu thích, thế nhưng khi hắn hỏi cô nghĩ muốn cái gì thì cô lại nhẹ nhàng lắc đầu, nắm tay của hắn và nói: “Em cái gì cũng không muốn, chỉ cần anh ở bên em là đủ rồi. Anh vì muốn đi nghỉ, mua quà tặng cho em mà tốn rất nhiều tiền, không bằng đem số tiền ấy ra ngoài quyên góp, hiện tại em đã rất hạnh phúc rồi, nếu như có thể, đem hạnh phúc của chúng ta chia một chút cho những người nghèo khổ, không phải là tốt hơn sao?!"

Vì vậy, ngày kỷ niệm lần đầu tiên kết hôn, bọn họ đơn giản là ở nhà, đến buổi tối, Tạ Duyệt Lăng thần bí kéo Âu Dương Vận Hàn đến một gian phòng, nói có món quà muốn tặng cho hắn, hắn nằm ở trên giường, cười nhìn cô giống như một đứa trẻ chạy tới chạy lui, tìm ra một cuốn băng bỏ vào ổ đĩa phát ra hình ảnh bên trong.

Không bao lâu, hình ảnh xuất hiện ——

Trên màn hình, Âu Dương Vận Hàn nhìn thấy buổi lễ kết hôn của bọn họ, nhớ lại kỉ niệm ngọt ngào kia lại làm cho hắn nở nụ cười. Rồi sau đó lại chuyển sang hình ảnh khác, mà hình ảnh kia lại chình là hắn vào lúc sáng sớm đang ngủ trên giường, hắn không nhịn được đem vợ kéo qua, siết chặt lỗ mũi của cô cười hỏi: “Chụp ảnh anh lúc nào vậy?"

“Buổi sáng sau khi kết hôn nha." Tạ Duyệt Lăng cười trộm, tinh nghịch nói, “Anh lại nhìn, lại nhìn thôi."

Vì vậy, Âu Dương Vận Hàn lại tiếp tục nhìn thấy mình giúp cô một tay ở phòng bếp, chuyên tâm xử lý công sự ở thư phòng, còn nhìn thấy cảnh tượng năm ngoái lúc cả nhà cùng nhau ăn mừng trong sinh nhật của cha hắn, còn có khi bọn họ cùng nghỉ phép du ngoạn...

Một giờ, trong băng đều là cuộc sống hôn nhân trong một năm qua của bọn họ, Âu Dương Vận Hàn xem xong, trong lòng rất cảm động.

Sau đó, Tạ Duyệt Lăng lại đem sổ ghi chép đưa cho hắn xem, cảm giác tất cả mọi chuyện đều như mới xảy ra ngày hôm qua?

Hắn mỉm cười với vợ, “Duyệt Lăng, cám ơn em, anh cảm thấy rất vui."

“Có thật không?" Tạ Duyệt Lăng vui vẻ mở to hai mắt, giống như con mèo nhỏ nằm bên cạnh hắn, “A, nếu anh thấy vui vẻ vậy em liền vui vẻ, anh xem những kỷ niệm của chúng ta được lưu giữ như vậy không phải là rất tốt sao?"

Âu Dương Vận Hàn đồng ý, “Bên trong nếu như có thể có nhiều ảnh của em nữa là tốt." Hắn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cô đổi lại tư thế nằm ở trên người Âu Dương Vận Hàn nghiêm túc nói với hắn: “Vận Hàn, em hi vọng hàng năm vào ngày này đều cùng anh xem lại những kỉ niệm một năm qua của chúng ta, sau đó, chờ con chúng ta lớn cho chúng thấy ba mẹ của chúng là ân ái cỡ nào, cho bọn họ một tấm gương tồt, về sau cũng xây dựng cho mình một gia đình hạnh phúc như chúng ta, anh nói có được hay không?"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng của vợ, trong lòng Âu Dương Vận Hàn mang theo một tâm trạng khó diễn tả. Hắn thật cảm ơn ông trời đã đem Duyệt Lăng ban cho hắn, chỉ cần có cô ở đây, cái gì cũng đều không quan trong.

Hắn ôm lấy cô, chống đầu lên cái trán của cô, thân mật mà nói: “Duyệt Lăng, anh yêu em"

Bên má cô đỏ bừng, thật chặt ôm hắn, “Em cũng vậy, thật yêu anh, Vận Hàn, anh nghĩ chúng ta có thể mãi hạnh phúc như vậy không?"

“Dĩ nhiên." Âu Dương Vận Hàn trả lời vợ, cúi xuống hôn cô lần nữa, dùng ngôn ngữ tay chân nói cho cô biết nhiều hơn, hắn là một người đàn ông làm sao có thể nói ra tình cảm trong lòng...

Vậy mà, hạnh phúc cũng không kéo dài được bao lâu, Tử Thần chọn một phương thức tàn nhẫn nhất mang đi người vợ hắn yêu.

Tạ Duyệt Lăng chết bởi một sự cố.tai nạn xe cộ

Ngay sau lễ kỉ niệm ba năm ngày cưới, Âu Dương Vận Hàn tan ca sớm, mang cô đi xem phim, ăn cơm, cô rất vui vẻ, kéo tay của hắn nói đông nói tây, sau đó bọn họ đi dạo phố, cô nói cô khát, muốn uống nước trái cây, vì vậy hắn đến tiệm nước giải khát giúp cô mua, để cho cô tiếp tục đi dạo trong cửa hàng vật nuôi.

Mua nước trái cây chỉ tốn không đến mười phút, tất cả chỉ xảy ra trong vòng 10 phút.

Khi Âu Dương Vận Hàn mua xong nước trái cây, từ trong tiệm đi ra, chỉ nghe được một hồi tiếng va chạm bén nhọn chói tai, sau đó là mọi người thét chói tai kêu lên, la hét “Đụng chết người rồi"...

Âu Dương Vận Hàn tâm rét lạnh, xách theo nước trái cây hướng cửa hàng vật nuôi liếc một cái, lại không nhìn thấy Tạ Tuyết Lăng, bởi vì lo lắng sự cố tai nạn xe cộ cần người hỗ trợ, hắn đi tới rất nhanh.

Không nghĩ tới, lại thấy người vợ mà hắn yêu nhất cả người là máu, mềm nhũn té xuống đất giống như một con búp bê rách nát...

Trí nhớ Âu Dương Vận Hàn mấy ngày này rất mơ hồ, hắn cho đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi, tại sao chỉ trong 10 phút, mà có thể đem hắn từ trên thiên đường đẩy xuống địa ngục?

Nước trái cây đã sớm từ tay hắn buông ra mà chảy xuống, máu cả người hắn như đông cứng lại, toàn thân từ chân lạnh lẽo đến đáy lòng, thậm chí hai chân hắn như nhũn ra, thiếu chút nữa té quỵ xuống đất.

Hắn không tin vào con mắt của mình, thanh âm người đi đường huyên náo quanh hắn giống như cách hắn thật xa xôi, tại sao... Tại sao Duyệt Lăng lại ở trên mặt đất, cả người là máu?

Hắn đi lên phía trước ôm lấy cô, kêu tên của cô, nhưng là thân thể của cô dần dần mất đi nhiệt độ, không thể đáp lại lời hắn gọi.

Mọi thứ của hắn, tim của hắn, người hắn yêu, toàn bộ đều tiêu tán hết trong một tai nạn xe...

Sau này hắn mới biết, Duyệt Lăng từ trong cửa hàng muốn ra ngoài tìm hắn, lại thấy một đứa trẻ vì đuổi theo con mèo mà chạy qua đường lớn, cô tiến lên muốn ngăn đứa trẻ lại, vừa lúc có một chiếc xe dùng tốc độ cực nhanh lao tới, cô không kịp né tránh, chỉ có thể dùng hết hơi sức toàn thân đem đửa trẻ kia đẩy ra, mình lại thành vong hồn dưới xe...

Hắn không thể hiểu, một cô gái tốt như vậy, tại sao ông trời muốn dùng loại phương thức này lấy đi cô? Không có một chút báo trước, chẳng qua là mười phút ngắn ngủn, hắn sẽ không còn thấy được nụ cười của cô nữa, không nghe được thanh âm của cô.

Bọn họ"Cả đời" cũng chỉ duy trì ngắn ngủn ba năm.

Lòng của Âu Dương Vận Hàn rất đau, rất đau, không cách nào tiếp nhận sự thật, hắn qua được một lúc mù mờ ngỡ ngàng, không có mục tiêu cuộc sống, thế giới hạnh phúc của hắn chỉ trong một ngày hoàn toàn tiêu tan, ông trời mang đi Tạ Duyệt Lăng, cũng mang đi mọi thứ của hắn.

Vậy mà, cuối cùng hắn vẫn phải đứng lên, cứ theo lẽ thường đến công ty đi làm, cứ theo lẽ thường tụ hội buôn bán, nhưng, hắn không bao giờ biết hai chữ “Vui vẻ" viết như thế nào.

Điện thoại nội bộ vang lên, Âu Dương Vận Hàn ấn xuống phím call.

“Báo cáo tổng giám đốc, Ngài Mạc bây giờ đang ở lầu một."

“Để hắn lên đây." Hắn nói.

Mấy phút sau, phòng làm việc bị mở ra một cách thô lỗ, bạn tốt Mạc Tu Bình của hắn đang ngậm điếu thuốc, thẳng thắn đi vào, vẻ mặt có chút không tốt.

“Lại làm sao vậy?" Âu Dương Vận Hàn hỏi, công việc trên tay vẫn không dừng lại.

Mạc Tu Bình là bạn học của hắn, là lão út của tập đoàn nào đó, mặc dù cá tính kiêu ngạo nhưng rất dễ sống chung. Ở thế giới kinh doanh đạo đức giả trong nhiều năm hắn là một ngoại lệ, giao tình của hai người đến bây giờ cũng vượt qua mười lăm năm.

" Cậu lại đang làm việc, thật là không chịu nổi cậu, khó trách người khác phong cậu là tên cuồng công việc." Mạc Tu Bình trợn mắt một cái, ngồi trên ghế sa lon bên cạnh bàn làm việc, chân dài giơ lên.

“Ai bảo cậu luôn chọn thời gian này tìm mình, dĩ nhiên là đang làm việc rồi." Âu Dương Vận Hàn không lo lắng hỏi hắn: “Cậu thì sao? Hôm nay không cần làm việc? Âu phục cà vạt đâu?"

Mạc Tu Bình ăn mặc tùy tiện, cà vạt không thấy, nút áo sơ mi thậm chí không có cài tốt. Âu Dương Vận Hàn còn nhìn thấy râu ria trên cằm của hắn, đây quả thực không giống kẻ luôn coi trọng bề ngoài như hắn từ trước đến giờ. Hắn cao gầy tuấn mỹ, ánh mắt hẹp dài, đã làm người mẫu được 1, 2 năm từ trước đến giờ rất biết cách ăn mặc. Hôm nay là xảy ra chuyện gì?

Trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, thư ký đưa vào hai ly cà phê nóng, gọn gàn để lên trên bàn sau đó liền rời đi phòng làm việc.

“Hôm nay không có sao." Từ nhà đến công ty Mạc Tu Bình đều hừ một tiếng, cầm ly cà phê nóng hổi lên, vừa thổi, vừa la hét oán trách: “Vốn là buổi tối muốn mang Uyển Dung đi tham gia hôn lễ của bạn bè, kết quả lại cãi nhau một trận, rất buồn bực, cho nên mới đến đây."

“Lại cãi nhau?" Âu Dương Vận Hàn lắc đầu, hắn chỉ gặp qua bạn gái Mạc Tu Bình hai ba lần, trong ấn tượng là một người phụ nữ tỉ mỉ dịu dàng, lại luôn cả ngày lẫn đêm nghe bọn họ gây gổ."Chuyện gì xảy ra?"

“Cô ấy nói mình tụ họp quá nhiều, nói mình lại hút thuốc lá và uống rượu đối với thân thể không tốt, còn hi vọng mình buổi tối có thể về nhà sớm một chút, không cần làm việc đến nửa đêm" Mạc Tu Bình đem thuốc lá dập tắt, xuy một tiếng.

“Cô ấy nếu không quan tâm cậu, quản cậu nhiều như vậy làm cái gì?" Âu Dương Vận Hàn lý trí mà nói, “Không phải bởi vì yêu cậu mới quan tâm cậu sao?"

“Mình không cần một người phụ nữ luôn ở bên tai mình lải nhải." Mạc Tu Bình hừ một tiếng.

“Đã như vậy, hai người cần gì tiếp tục? Khiến cho hai người đều không vui vẻ."

“Mình..." Mạc Tu Bình bực mình, đập ghế sa lon một quyền, ảo não, “Mình với cô ấy quen nhau một năm rưỡi rồi, cậu nhìn mình từ sau khi ly hôn đã quen với ai lâu như vậy chưa? Cô ấy cũng không có chỗ nào không tốt, chính là hay thích quản mình nhiều như vậy!"

Mạc Tu Bình sau khi tốt nghiệp đại học thì nhanh chóng kết hôn, nhưng là hôn nhân duy trì không tới một năm, lại nhanh chóng ly hôn, nguyên nhân là hắn không chịu nổi vợ suốt ngày ăn chơi.

Âu Dương Vận Hàn mỉm cười. Hắn biết ngoài miệng Mạc Tu Bình không nói nhưng thật ra thì rất thích bạn gái này. Chẳng qua cá tính kiêu ngạo làm cho hắn không cách nào dễ dàng thỏa hiệp với ai. Thậm chí cũng chưa từng đem tình yêu nói ra khỏi miệng, khiến hắn luôn cùng bạn gái cáu kỉnh, luôn chạy tới kêu ca với hắn mỗi khi bực tức.

“Cậu tốt nhất cùng cô ấy nói chuyện một chút đi. Cô ấy cũng không phải không hiểu. Mình thấy cô ấy cũng chẳng phải...đứa bé gái, ngược lại cậu, đang ở trong phúc mà chẳng biết, có người quản cậu lại ngại phiền, đợi có một ngày cô ấy mặc kệ cậu, nói không chừng cậu lại không quen."

Mạc Tu Bình hơi buồn bực, hắn chạy tới nơi này cùng bạn tốt kêu khổ, không phải là hi vọng hắn đứng bên cạnh, giáo huấn mình."Làm như mình chưa nói vậy cậu quả thật cùng với nước là một dạng, nhàm chán!"

Đối với oán hận của hắn, Âu Dương Vận Hàn tuyệt không nghĩ đến, cúi đầu tiếp tục giải quyết công việc, thỉnh thoảng đáp lại lời nói bạn tốt.

Trong vài phút, Mạc Tu Bình không nói thêm gì nữa, ngược lại nhìn chằm chằm Âu Dương Vận Hàn.

Đột nhiên rơi vào trầm mặc khiến Âu Dương Vận Hàn ngẩng đầu nhìn, “Thế nào?"

“Cậu mới hơn ba mươi tuổi mà cách sống cùng thái độ không khác ông già là bao." Mạc Tu Bình nghiêng người về phía trước, nghiêm túc đề nghị, “Cậu có suy nghĩ tái giá hay không? Duyệt Lăng cũng đã qua đời ba năm, một người không cô đơn sao?"

Đề tài này khiến Âu Dương Vận Hàn sửng sốt, lắc đầu một cái, “Mình chưa bao giờ muốn tái giá."

“Tại sao? Ít nhất tìm bạn gái, làm cho mình vui vẻ một chút, không cần giống như cái xác không hồn, mỗi ngày chỉ đi làm a." Mạc Tu Bình đứng ở lập trường bạn bè tiếp tục khuyên nhủ.

Vui vẻ? Âu Dương Vận Hàn bật cười, hắn đã sớm không biết viết hai chữ ấy như thế nào rồi."Mình không có hứng thú."

Âu Dương Vận Hàn trả lời ngắn gọn khiến Mạc Tu Bình bĩu môi, trở về dựa vào thành ghế sa lon. Theo ý hắn, cuộc sống của bạn tốt quả thực là nhàm chán tới cực điểm, thật nên tìm một chút kích thích mới đúng.

Kích thích... Ánh mắt hắn sáng lên, nụ cười quỷ dị hiện lên trên môi, có lẽ hắn có thể suy nghĩ chút biện pháp giúp bạn tốt của hắn?
Tác giả : Kỷ Nhạc Vân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại