Cô Gái Ngôn Tình Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 1: Cách giải quyết duy nhất
- Dạ , sao ạ ? Vâng , con lập tức đến ngay .
Tiếng nói đầy lo lắng cùng hoảng hốt của Hạ Tử Ngân vang lên .
* Tại bệnh viện :
- Mẹ , ba bị làm sao vậy ?
- Huhuhu ... _ Bà Hạ nghẹn ngào , nói không ra lời , ôm chầm lấy cô .
- Mẹ à , mẹ à , làm sao vậy ?
- Huhu ... Công ty ba con ... phá sản rồi . Ông ấy bị công ty đối thủ hại . Mà giờ đây , nhà chúng ta còn nợ người ta một số tiền khá lớn . Sau khi nghe trợ lí Hào nói xong , ông lập tức bị tụt huyết áp , ngất lịm đi , nên ông ấy được đưa vào bệnh viện .
Nghe lời mẹ cô nói xong , hốc mắt cô tràn ngập nước . Trong lòng cô hoảng loạn vô cùng .
- Mẹ , mẹ à thế có còn cách nào khác không ? Để cứu công ty của cha .
- Có , nhưng ...
- Nhưng sao ạ ?
- Em phải làm vật hi sinh , đến cầu xin Dương Lâm Phong - chủ tịch tập đoàn lớn nhất thế giới Dương Lâm . Hiện tại chỉ có hắn mới có đủ khả năng để giúp gia đình cuả chúng ta .
Một giọng nói đầy ưu sầu vang lên . Nhưng đó không phải là giọng của mẹ cô mà là của anh trai cô - Hạ Tuấn Khải . Lúc đầu , cô có hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của anh trai cô , và còn cái điều mà anh vừa nói . Nghe qua , đương nhiên ai cũng biết điều này có nghĩa gì . Vì Dương Lâm Phong , ai mà không biết tới anh cơ chứ . Một con người trên thương trường có tài hô mưa gọi gió . Cho dù là một công ty bị phá sản , chỉ cần anh chỉ tay một cái , công ty đó có thể lật mình trở lại , thậm chí là trở nên lớn mạnh . Nhưng nói về anh , người ta cũng không thể không nghĩ tới sự tối đen . Anh là một tay sát gái , một người dày dặn kinh nghiệm ở trên giường . Hơn thế bên cạnh anh lúc nào cũng có một đám người áo đen đi theo , tất cả đều là sát thủ chuyên nghiệp .
VÀ cô , đương nhiên biết được anh là người thế nào . Nên một nỗi sợ hãi dấy lên trong lòng cô . Cô ngập ngừng , nước mắt tuôn ra càng nhiều :
- Đó .. là cách duy nhất ạ ?
- Ừ ...
Một cây thật ngắn gọn , nưng nó khiến cô vô cùng đau lòng . Rồi cô cầm túi lên , lập tức chạy ar ngoài .
- Tử Ngân , Tử Ngân , em đi đâu vậy ?
Anh vừa nói vừa chạy theo cô , nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay bé nhỏ của cô , kéo lại .
- Anh làm gì vậy ? Mau buông tay ra đi .
- Em ... Anh biết em định làm gì . Nhưng thế là em tự sa đầu vào vực thẳm đấy .
- Anh buông tay ra . Vực thẳm cái gì ? Đây là em giúp cho ba của em . ĐÂy là chuyện em chọn , không liên quan tới anh , mau buông tay ra .
- Em , nghe lời anh . Chúng ta còn có thể nghĩ ra những cách khác .
HAi người cứ ồn như vậy , khiến cả bệnh viện đều tập trung hết về phía hai người . Một cô gái vô cùng xinh đẹp và một chàng trai anh tuấn , khiến cho mọi người nghĩ họ là hai người yêu nhau , cãi vã vì chút chuyện . Thấy vậy , một vị bác sĩ ra nói :
- Xin lỗi hai người , nhưng đây là bệnh viện , mong hai người giữ trật tự .
Tuấn Khải thấy thế liền quay lại , nói xin lỗi với vị bác sĩ . Nhân lúc đó , cô dùng hết sức thoát khỏi bàn tay của anh , chạy nhanh ra ngoài . Đúng lúc đó :
'' Rào ... rào ... rào ... "
Một cơn mưa to kéo xuống . Từng hạt mưa nặng trĩu hạt thi nhau rơi xuống cơ thể mềm yếu của cô . Ngay từ nhỏ , cô đã rất sợ mưa , vì nó thường có cả sấm , nhưng hôm nay , tự nhiên mọi sự sợ hãi đều biến đâu mất . Cô ngẩng đầu lên , nở một nụ cười thê lương . Rồi cô cúi đầu xuống thật sâu , đi từng bước như lê trên đường . Bây giờ thật không thể phân biệt được đâu là nước mắt và nước mưa . Bỗng :
" Két ... "
Tiếng phanh gấp của một chiếc ô tô vang lên .
Tiếng nói đầy lo lắng cùng hoảng hốt của Hạ Tử Ngân vang lên .
* Tại bệnh viện :
- Mẹ , ba bị làm sao vậy ?
- Huhuhu ... _ Bà Hạ nghẹn ngào , nói không ra lời , ôm chầm lấy cô .
- Mẹ à , mẹ à , làm sao vậy ?
- Huhu ... Công ty ba con ... phá sản rồi . Ông ấy bị công ty đối thủ hại . Mà giờ đây , nhà chúng ta còn nợ người ta một số tiền khá lớn . Sau khi nghe trợ lí Hào nói xong , ông lập tức bị tụt huyết áp , ngất lịm đi , nên ông ấy được đưa vào bệnh viện .
Nghe lời mẹ cô nói xong , hốc mắt cô tràn ngập nước . Trong lòng cô hoảng loạn vô cùng .
- Mẹ , mẹ à thế có còn cách nào khác không ? Để cứu công ty của cha .
- Có , nhưng ...
- Nhưng sao ạ ?
- Em phải làm vật hi sinh , đến cầu xin Dương Lâm Phong - chủ tịch tập đoàn lớn nhất thế giới Dương Lâm . Hiện tại chỉ có hắn mới có đủ khả năng để giúp gia đình cuả chúng ta .
Một giọng nói đầy ưu sầu vang lên . Nhưng đó không phải là giọng của mẹ cô mà là của anh trai cô - Hạ Tuấn Khải . Lúc đầu , cô có hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của anh trai cô , và còn cái điều mà anh vừa nói . Nghe qua , đương nhiên ai cũng biết điều này có nghĩa gì . Vì Dương Lâm Phong , ai mà không biết tới anh cơ chứ . Một con người trên thương trường có tài hô mưa gọi gió . Cho dù là một công ty bị phá sản , chỉ cần anh chỉ tay một cái , công ty đó có thể lật mình trở lại , thậm chí là trở nên lớn mạnh . Nhưng nói về anh , người ta cũng không thể không nghĩ tới sự tối đen . Anh là một tay sát gái , một người dày dặn kinh nghiệm ở trên giường . Hơn thế bên cạnh anh lúc nào cũng có một đám người áo đen đi theo , tất cả đều là sát thủ chuyên nghiệp .
VÀ cô , đương nhiên biết được anh là người thế nào . Nên một nỗi sợ hãi dấy lên trong lòng cô . Cô ngập ngừng , nước mắt tuôn ra càng nhiều :
- Đó .. là cách duy nhất ạ ?
- Ừ ...
Một cây thật ngắn gọn , nưng nó khiến cô vô cùng đau lòng . Rồi cô cầm túi lên , lập tức chạy ar ngoài .
- Tử Ngân , Tử Ngân , em đi đâu vậy ?
Anh vừa nói vừa chạy theo cô , nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay bé nhỏ của cô , kéo lại .
- Anh làm gì vậy ? Mau buông tay ra đi .
- Em ... Anh biết em định làm gì . Nhưng thế là em tự sa đầu vào vực thẳm đấy .
- Anh buông tay ra . Vực thẳm cái gì ? Đây là em giúp cho ba của em . ĐÂy là chuyện em chọn , không liên quan tới anh , mau buông tay ra .
- Em , nghe lời anh . Chúng ta còn có thể nghĩ ra những cách khác .
HAi người cứ ồn như vậy , khiến cả bệnh viện đều tập trung hết về phía hai người . Một cô gái vô cùng xinh đẹp và một chàng trai anh tuấn , khiến cho mọi người nghĩ họ là hai người yêu nhau , cãi vã vì chút chuyện . Thấy vậy , một vị bác sĩ ra nói :
- Xin lỗi hai người , nhưng đây là bệnh viện , mong hai người giữ trật tự .
Tuấn Khải thấy thế liền quay lại , nói xin lỗi với vị bác sĩ . Nhân lúc đó , cô dùng hết sức thoát khỏi bàn tay của anh , chạy nhanh ra ngoài . Đúng lúc đó :
'' Rào ... rào ... rào ... "
Một cơn mưa to kéo xuống . Từng hạt mưa nặng trĩu hạt thi nhau rơi xuống cơ thể mềm yếu của cô . Ngay từ nhỏ , cô đã rất sợ mưa , vì nó thường có cả sấm , nhưng hôm nay , tự nhiên mọi sự sợ hãi đều biến đâu mất . Cô ngẩng đầu lên , nở một nụ cười thê lương . Rồi cô cúi đầu xuống thật sâu , đi từng bước như lê trên đường . Bây giờ thật không thể phân biệt được đâu là nước mắt và nước mưa . Bỗng :
" Két ... "
Tiếng phanh gấp của một chiếc ô tô vang lên .
Tác giả :
Trầm Mặc Tử