Cô Gái Mù Kì Duyên
Chương 7
Khi xe trở lại chỗ anh ở, Lôi Xiết mở cửa, ngã vào phòng khách, An Dĩ Nhạc từ trên sô pha kinh ngạc nhảy dựng lên, xoay người hỏi: “Tia Chớp, là anh sao?"
Anh nhìn dĩa thức ăn còn y nguyên chưa động đến chút nào, phát hiện cô cơ hồ chưa ăn, lửa giận trong lòng phút chốc bốc lên.
“Sao cô chưa ăn?"
“Tôi...... Tôi không đói bụng......" Sao cô có thế nói với anh mì trơn trượt làm cho cô ăn rất vất vả?
“Phải không?" Anh che miệng vết thương, đi đến trước ngăn tủ lấy hộp thuốc ra, sau đó cởi áo.
“Anh...... Làm sao vậy?" Cô chợt ngửi được mùi máu tươi, trong lòng run lên.
“Vừa mới cùng một con yêu quái đánh nhau, bị thương một chút." Anh nói đơn giản, chỉ là, cúi đầu nhìn miệng vết thương vừa sâu lại vừa dài kia, anh không khỏi nhíu chặt mày. Hyman là cường địch, anh vạn vạn không thể khinh thường.
“Anh bị thương? Bị thương thế nào? Có nặng lắm không?" Cô sốt ruột đi qua chỗ anh.
“Không có việc gì." Gọn gàng thay mình bôi thuốc, những năm gần đây tính chất công việc khiến anh sớm luyện được tay nghề băng bó rất tốt.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngay cả Tia Chớp người lợi hại như vậy cũng bị thương, lòng An Dĩ Nhạc cảm thấy từng đợt bất an.
“Tôi tìm được kẻ thù của cô." Anh quấn băng vải lên vết thương, nhìn cô một cái.
“Thật sao?" Cô mở to mắt. “Là ai?"
“Hyman Will, cha Roger, nghị viên quốc hội nổi danh." Anh cố nén đau đớn từ miệng vết thương, vừa hít vào vừa nói.
“Là hắn? Hắn vì sao muốn giết cha tôi? Cha tôi căn bản không biết hắn." Cô cảm thấy mọi việc có điểm kỳ quái.
“Cô có nhớ cha cô từng nhắc ông đối với tình trạng xã hội rối loạn đã rút ra kết luận gì hay không?" Anh lấy ra một viên thuốc tiêu viêm cùng nước nuốt vào, mới ngồi xuống sô pha hỏi.
“Kết luận? Anh là nói......" Cô kinh ngạc.
“Gần đây Newyork có không ít người mất tích, lại càng rối loạn, tuy rằng thị trưởng tân nhậm cố gắng bài trừ tội ác, nhưng những nơi nhìn không tới, cái gốc của việc rối loạn này vẫn chưa biến mất, cha cô đoán đúng, xác thực có người ở sau lưng thao túng hết thảy, mục đích của hắn vừa vặn cùng với ‘hành động tác loạn’ cha cô nói giống nhau như đúc." Lôi Xiết hút thuốc, đối với khả năng suy luận của An Hạo bội phục thêm vài phần.
“Hắn? Anh là nói cha Roger, nghị viên Will?" Cô quả thực không thể tin, làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy.
“Tôi nghĩ, cha cô tuy rằng thuần túy là sáng tác, nhưng ông đã quan sát tỉ mỉ từng việc nhỏ trên báo, viết ra một quyển tiểu thuyết trinh thám đòi mạng, khi đăng cuốn tiểu thuyết đang viết này lên báo, cha cô đã từng bước một đi vào hiểm cảnh mà không biết." Anh phả một hơi thuốc, đôi mắt xanh xuyên thấu qua làn khói nhìn khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của cô. Mới hai ngày, cô trở nên càng yếu ớt, mọi chuyện biến hóa giống như ác mộng đã ép cô tới không còn sức lực, vì thế, anh thường có cảm giác xúc động muốn ôm cô vào trong lòng.
“Nhưng mà, anh làm sao mà biết là nghị viên Will? Mục đích của hắn đến tột cùng là cái gì?’ Cô đột nhiên lắc đầu.
“Hắn..... định dùng một loại hình thức khác xâm chiếm Newyork!" Anh mím môi, quyết định nói cho cô biết sự thật. “Hắn không phải người bình thường, không, phải nói hắn không phải người."
“Không phải người?" Cô cả kinh nói. Lôi Xiết đang nói cái gì? Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng?
“Tôi biết rất khó tin, nghị viên Will bề ngoài vô cùng bình thường, hơn nữa cũng có khí tức của con người nhưng lại là người ngoài hành tinh, cho dù ai nghĩ là truyện buồn cười nhất trên đời."
“Ngoài... Người ngoài hành tinh....." An Dĩ Nhạc khó khăn nuốt một ngụm nước miếng! Ô! Đây là chuyện hoang đường nhất mà cô được nghe.
“Đúng vậy."
“Làm sao có thể? Chẳng lẽ anh muốn tôi tin người nhà tôi là bị người ngoài hành tinh giết?" Cô bật cười lớn, chỉ cảm thấy hoang đường.
“Giết người nhà cô là con người đã bị khống chế, Hyman nhất định là không muốn tiết lộ thân phận thật mới cho thủ hạ đi làm chuyện này, hơn nữa nếu không phải Roger háo sắc, cô đã sớm chết." Anh tiếp tục nói.
“Lôi Xiết, tôi cảm thấy chuyện này quá buồn cười, tôi không tin...."
“Chuyện này tuyệt không buồn cười, mà là đáng sợ. Nghe đây, hắn có thể dễ dàng làm tôi bị thương, có nghĩa là hắn rất nguy hiểm, quan trọng nhất là, hắn đã đem mục tiêu chuyển hướng tới cô, cô vẫn luôn điều tra nguyên nhân dẫn đến cái chết của cha cô, làm cho hắn như ngồi trên bàn chông, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên cô phải đặc biệt cẩn thận!" Lôi Xiết nhỏ giọng cảnh cáo cô.
An Dĩ Nhạc không biết có nên tin hay không, sự tình đến cuối cùng lại có liên quan đến người ngoài hành tinh, cô luôn không thích xem phim khoa học viễn tưởng thật sự khó có thể tưởng tượng chuyện này là thật. Nhưng, Tia Chớp nói rất nghiêm trang, người như anh sẽ không hay nói đùa, như vậy, có lẽ Hyman Will thật sự không phải...... người.
Trời! Đến cuối cùng, kẻ thù cô muốn giết chính là “người ngoài hành tinh"?
“Vậy.... anh định đối phó hắn như thế nào?" Cô kinh ngạc hỏi.
“Tôi có cách của tôi, chỉ cần cô đừng bị hắn bắt, tôi có thể đối phó hắn." Anh hiện tại chỉ sợ An Dĩ Nhạc rơi vào trong tay Hyman, đến lúc đó anh ném chuột sợ vỡ đồ, muốn giết con quái vật kia chỉ sợ càng khó khăn.
“Hắn rất khó bắt sao?" Cô lại hỏi.
“Ừm, lấy thân phận nghị viên của hắn trong giới cảnh sát cùng giới chính trị không hề thiếu sức ảnh hưởng, cho nên hiện tại cô ngay cả cảnh sát cũng không thể tin tưởng, hiểu không? Từ giờ trở đi, cô liền đợi ở đây, cho đến khi tôi giải quyết Hyman, khế ước chúng ta chấm dứt, cô lại rời đi." Anh hoàn toàn nhận việc mà nói, trong giọng nói không mang theo cảm tình.
An Dĩ Nhạc yên lặng gật đầu, rõ ràng biết rời khỏi anh là chuyện sớm hay muộn, nhưng vừa nghe anh nhắc tới, lòng của cô liền đau từng khúc, cô thật sự thích anh như vậy sao? Phần tình cảm này, chỉ sợ đến chết cũn phải chôn sâu dưới đáy lòng, không thể nói ra.
Lôi Xiết nhìn khuôn mặt lo lắng buồn rầu của cô, cảm xúc cũng rối loạn không ngớt, anh bỗng đứng lên, định trở về phòng ngủ, nhưng đau đớn từ cánh tay truyền tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, đau đến anh nhíu mày rên nhỏ, cơ thể run lên một cái.
“A --" Anh nghiêng đầu nhìn miệng vết thương, phát hiện máu chảy ra băng gạc là màu tím. “Có độc!’
“Làm sao vậy?" An Dĩ Nhạc nghe thấy anh kêu rên, vội vàng đi đến bên người anh hỏi.
“Tay Hyman có độc, miệng vết thương của tôi có thể phải khử độc thêm một lần nữa" Anh cảm thấy sức lực đang biến mất, mới bước một bước đã lung lay sắp ngã.
“Tia Chớp!" An Dĩ Nhạc lo lắng đỡ anh.
“Tôi --" Anh vươn tay muốn lấy hộp thuốc, nhưng cánh tay đã không nghe lời.
“Phải làm như thế nào, nói cho tôi biết!" Cô gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Trong hộp thuốc có một lọ - một lọ thuốc màu vàng – một…" Anh thần trí mơ hồ.
“Màu vàng? Nhưng tôi..." Nhìn không thấy. Trời, trong lúc khẩn yếu như thế này, sao cô lại nhìn không thấy chứ!
Lôi Xiết mất đi tri giác, thân thể anh ngã xuống, An Dĩ Nhạc đỡ không được thân hình cao to của anh, ôm lấy anh ngã ngồi trên sô pha.
“Làm sao bây giờ? Tôi nhìn không thấy. Màu vàng, bình thuốc màu vàng ở nơi nào? Tia Chớp, tỉnh lại đi, Tia Chớp!" Cô tâm loạn như ma, vươn tay đụng đến hộp thuốc, tùy ý mò mẫm bên trong, sau đó liều mình kêu to: “Tôi muốn nhìn thấy! Tôi hy vọng có thể nhìn thấy! Ông trời ơi! Van cầu người, chỉ cần một giây là tốt rồi! Chỉ cần.... Nhìn thấy một cái là được rồi...." Cô gấp đến độ khóc lên, nước mắt ướt cả hốc mắt cô, trong lòng càng không ngừng nghĩ, cô không muốn anh chết! Anh không thể chết được! Cô chịu không nổi người mình yêu từ bên người cô rời đi, không bao giờ có thể thừa nhận nỗi đau này một lần nữa.
Sau đó, vô cùng thần kỳ, cô cảm nhận được một ánh vàng tỏa sáng trong bóng đêm, cô vươn tay cầm vào chỗ đó, vừa vặn là một cái chai. Sẽ là lọ này sao? Cô chỉ lo lắng một lát, liền mở bình ra, đổ ra một viên thuốc, bỏ vào trong miệng anh.
Lôi Xiết vẫn còn một chút ý thức theo phản xạ nuốt viên thuốc sau đó liền ngất đi, nhưng mười phút sau anh vẫn như cũ không có khởi sắc.
An Dĩ Nhạc biết cô không có con đường thứ hai để đi, cô phải gọi điện thoại tìm bác sĩ tới cứu Tia Chớp mới được, chỉ là cô tìm nửa ngày, vẫn tìm không thấy điện thoại.
Nơi này không có điện thoại?
Tia Chớp là người quái gở, có thể anh không thích bị quấy rầy.
Cô thất vọng tìm đường ra cửa, quyết định tự mình đi tìm người cầu cứu.
Tìm được cửa, cô không chút do dự đi ra ngoài, vào thang máy, sờ soạng nửa ngày mới tìm được một cái nút.
Hy vọng không phải nút báo động. Cô cắn môi dưới, kết quả thang máy như ý nguyện đi xuống, trực tiếp xuống đến dưới lầu ba.
Cô ra khỏi thang máy, lại không biết đang ở nơi nào, bốn phía im ắng, không có tiếng người, cô không biết đây là thang máy tư nhân chuyên dụng, chỉ đến bãi đỗ xe chuyên dụng của Lôi Xiết, nơi này chỉ có anh có thể ra vào, căn bản không có người khác xuất hiện.
An Dĩ Nhạc mò mẫm đi tới, nhẹ giọng gọi: “Có ai không?"
Bốn bức tường vong tiếng của cô trở lại, cô đứng tại chỗ, vừa vội lại sợ.
Còn như vậy, Tia Chớp nói không chừng sẽ chết! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lòng lo âu khiến cô không biết làm sao, cô xoay người muốn tìm thang máy, trở lại trên lầu nhìn xem, lại đi nhầm, tìm được một cánh cửa, không chút nghĩ ngợi liền mở ra đi vào, nhưng, bên trong tựa hồ là phòng cung cấp điện cho cả toàn cao ốc, tất cả đều là những ống dài hẹp gấp khúc, cô đi tới đi lui, mới phát hiện mình bị lạc đường.
Giờ thì hay rồi, ngay cả cô cũng bị vây khốn! Cảm giác thất bại làm cho cô muốn khóc, mắt cô đã thành chướng ngại lớn nhất, kế tiếp cô nên làm thế nào cho phải?
Sau khi thất bại không tìm về chỗ cũ được, cô bất lực tựa vào một mặt tường, đối với bản thân vô năng khóc không ra nước mắt. Rốt cuộc, cô cũng không giúp đỡ được gì; Tia Chớp lúc này có thể đã bị độc xâm nhập vào người, không cứu được, mà cô lại bị lạc ở nơi không biết tên này, thật sự là vừa buồn lại tức cười.
Cô hai tay che mắt, thì thào gọi tên Tia Chớp, quỳ rạp xuống đất.
Mà giờ phút này, Lôi Xiết ở trên lầu vì thuốc đã có tác dụng mà dần dần tỉnh lại, anh khẽ mở mắt liền phát hiện không thấy An Dĩ Nhạc, cửa mở toang, trong phòng không có bóng dáng cô --
“An Dĩ Nhạc!" Anh gọi to một tiếng, trái tim cơ hồ ngừng đập.
Cô đi nơi nào? Vì sao cô lại tùy tiện rời đi? Vừa rồi không phải đã cảnh cáo cô không thể chạy loạn sao?
Anh tức giận công tâm, thân thể mới phục hồi như cũ ngăn cản không được dòng điện vì cả người khẩn trương mà chạy loạn, liên tục thở dốc. Sau khi đi tìm tất cả các phòng, anh xác định cô nhất định đã xuống lầu; Vội vàng không kịp mặc áo, thân trên quang lỏa liền lao ra cửa, nhìn con số trên thang máy biểu hiện đi xuống lầu ba, đó không phải là cô đã xuống dưới lầu sao?
Nơi đó có cái cửa ngầm nối thẳng ra bên ngoài, nếu An Dĩ Nhạc không cẩn thận đi ra ngoài, bị thủ hạ Hyman phát hiện, vậy cô không phải xong rồi sao?
Đang chờ đợi thang máy đi lên, anh gấp đến độ cơ hồ muốn chết đi, vừa nghĩ đến cô có thể rơi vào trong tay Hyman Will bị hắn hút khô, anh liền rối rắm, tâm mạch muốn đứt, cái loại cảm giác này so với chết còn khó chịu hơn, tựa như muốn vét sạch linh hồn trong cơ thể anh, làm cho anh ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Cửa thang máy rốt cục cũng mở ra, anh khẩn cấp bấm nút xuống lầu, chịu đựng lửa đốt dày vò trong lòng, thẳng đến khi xuống tới lầu ba, anh lao ra khỏi thang máy. Lớn tiếng hô: “Dĩ Nhạc? Cô ở đâu?"’
Bãi đỗ xe chỉ có chiếc xe đen bóng chạy nhiều năm của anh, không có tung tích An Dĩ Nhạc.
“Dĩ Nhạc!" Anh ngay cả nơi xó xỉnh cũng không buông tha, vội vàng tìm kiếm.
An Dĩ Nhạc cách cửa nghe thấy anh kêu gọi, tưởng ảo giác, cô kinh ngạc ngẩng đầu, thầm thì nói: “Tia Chớp?"
Nhưng, anh không phải trúng độc sao? Làm sao có thể tìm đến cô? Đây nhất định là ảo giác của cô!
Nàng thở dài một hơi, lại gục đầu xuống.
“Dĩ Nhạc!"
Lại tới nữa! An Dĩ Nhạc xác định thật là Tia Chớp kêu cô, cô hưng phấn đứng lên gọi to: “Tôi ở trong này! Tia Chớp, tôi ở trong này."
Ở bãi đỗ xe Lôi Xiết nghe thấy tiếng hồi âm nhỏ như muỗi kêu của cô, lập tức đi đến trước cánh cửa rất nặng của phòng thiết bị điện, dùng sức đẩy ra, hướng bên trong kêu: “Dĩ Nhạc!"
“Tôi ở trong này!" Cô lớn tiếng đáp lại.
Anh theo tiếng nói phát hiện cô đứng ở góc, bên người đều là linh kiện.
“Tia Chớp, độc ở vết thương của anh không có việc gì chứ?" Cô sờ soạng dọc theo vách tường đi qua.
Cô không có việc gì! Trong nháy mắt Lôi Xiết nhìn thấy cô, cơ hồ là phản ứng bản năng kéo cô vào lòng ôm chặt, sự ấm áp của cô đã dỗ yên lòng ngực thiếu chút nữa đóng băng của anh.
Tia Chớp - An Dĩ Nhạc ngừng thở, bị động tác đột ngột này của anh làm sợ ngây người.
Lôi Xiết sau khi lấy lại tinh thần, phát hiện mình ôm cô, vội vàng đẩy cô ra, tiếp đó tức giận đột nhiên dâng lên, buột miệng mắng: “Không phải nói cô đừng loạn đi sao? Cô thật ngu ngốc!"
Cô bị anh chợt nóng chợt giận dọa ngây người, ấp úng nói: “Tôi.... Tôi chỉ… Muốn tìm người đến giúp, anh vừa mới… Tựa hồ rất nguy cấp, cho nên tôi..."
“Cho nên cô liền một mình xuống lầu? Cô có biết cô làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm? Nếu cô không cẩn thận xông ra ngoài, cô liền có khả năng bị thủ hạ Hyman phát hiện, cô hiểu không?" Anh không đem hoảng sợ trong lòng mắng ra, nhất định sẽ bị nội thương.
“Nhưng tôi không thể mặc kệ anh bị trúng độc như vậy a! Vừa rồi anh rõ ràng đã bất tỉnh nhân sự, tôi sợ..." Cô ủy khuất. Anh không biết cảm thụ trong lòng cô khi anh ngã xuống, cái loại thống khổ này anh có hiểu không?
“Nếu tôi như vậy mà chết là tài nghệ của tôi không bằng người, một chút cũng không liên quan đến cô, tôi chết tự nhiên sẽ có một hội viên khác tiếp nhận ủy thác của cô, cô một chút tổn thất cũng không có!" Anh cứng rắn nói xong.
“Không! Tôi không muốn anh chết! Tôi không cần một người khác, tôi chỉ muốn anh.... Tôi... Không thể lại để người mình thích chết đi, không thể!" Cô hoảng sợ khóc la, tình ý trong lòng theo dòng nước mắt mà ra.
Thích? Lôi Xiết choáng váng, cô nói thích? Thích anh?
“Đừng nói bậy!" Anh hít một hơi thật sâu, ngăn cô nói tiếp.
“Em không có nói bậy. Em biết anh căn bản sẽ không có tình cảm gì với em, nhưng em không có cách nào, em đã sớm yêu anh, muốn em để mặc anh chết đi, em sẽ điên mất!" Cô quản không được lòng mình, cũng không quản sau khi thổ lộ với anh sẽ bị cười chê hay không, cô chỉ cần anh biết cảm giác của cô mà thôi.
“Đừng tùy tiện nói yêu, cô thậm chí không có ‘nhìn’ qua tôi! Cô chỉ là lẫn lộn giữa ỷ lại cùng tình yêu mà thôi!" Anh khiếp sợ rất nhiều, tức giận phản bác. Anh từ nhỏ đã thấy mẹ hư tình giả ý nói yêu với nhiều người đàn ông rồi, cũng thấy mẹ sau khi nói yêu anh liền đánh đập tàn nhẫn, anh đối với từ này đã hận tới cực điểm.
“Em không có! Suy nghĩ của em còn rất rõ ràng, em chỉ là không thể tự kềm chế muốn đi theo anh, dù anh luôn chê em phiền, chê em vướng bận; Nhưng mà... em vẫn yêu anh...."
“Câm miệng! Tôi không tin phụ nữ luôn miệng yêu, cô tốt nhất thu hồi tình cảm của cô, đừng lãng phí ở trên người tôi, con người của tôi tim là băng, máu lại lạnh, không thể tiêu thụ nhiệt tình của cô, thật có lỗi!" Anh cố gắng kiềm nén sóng ngầm mãnh liệt trong lòng, dùng lời nói mát để trách cứ cô.
An Dĩ Nhạc nhắm mắt, rơi lệ. “Thật xin lỗi... Lại quấy nhiễu đến anh....."
Anh là động vật máu lạnh! Anh không có tình cảm! An Dĩ Nhạc nói với bản thân như vậy, nhưng lòng đã hãm sâu há có thể dễ dàng tỉnh lại?
Lôi Xiết nắm chặt tay, cứng ngắc xoay người nói: “Đi thôi! Đi lên lầu."
An Dĩ Nhạc tập tễnh theo phía sau anh, cảm thấy báo thù trở nên không còn ý nghĩa, tế bào của cô đang dần dần chết đi, bởi vì lòng cô đã không còn thuộc về mình.
“Đưa em trở về nhà đi." Cô bỗng nhiên nói.
“Cái gì?" Anh xoay người đứng lại.
“Em muốn về nhà em." Cô lặp lại một lần.
“Hiện tại trở về tương đương chịu chết!" Anh không biết cô suy nghĩ cái gì.
“Em không muốn ở lại chỗ này! Em muốn trở về!" Cô cảm thấy thật lạnh, hai tay nắm cánh tay.
“Vì sao? Cô rốt cuộc có biết tính nghiêm trọng của chuyện này hay không? Tôi đang bảo vệ cô, cô lại...." Anh rủa thấp.
“Anh đừng miễn cưỡng mình! Anh rõ ràng vô cùng ghét em, sao phải làm chuyện khiến mình thống khổ? Ở cùng một người mù mệt chết đúng không? Đưa em trở về, anh chuyên tâm đi đối phó Hyman, đừng để ý tới em, cho dù Hyman muốn đối phó em, anh cũng đừng cố kỵ, chỉ cần giết hắn, mọi thứ em có đều có thể cho anh, thích lấy cái gì, mượn cái gì cũng được." Cô giống như đang để lại di ngôn, lời nói ra khiến người ta trong lòng sợ hãi.
“Cô --" Anh bị thái độ không sao cả của cô làm phiền lòng, cô đây là đang làm cái gì?
“Em biết đối với anh mà nói em chỉ là người không có liên quan gì với anh, hỉ nộ ái ố của em đều là chuyện của bản thân em, như vậy, để em ở một mình đi. Đừng vì an toàn của em mà hao tổn tinh thần, đây căn bản không phải trách nhiệm của anh....." Đúng vậy, tựa như lời anh ngay từ đầu đã nói, anh chỉ phụ trách giết người mà thôi.
“Đừng nữa nói! Theo tôi lên lầu đi." Anh nghe không nổi nữa, giơ tay lôi cô tiến vào thang máy, trở lại tầng cao nhất, lại đem cô đẩy mạnh vào phòng.
“Để em trở về! Em không muốn ở lại..." Cô hất tay anh ra, ngồi xổm cạnh cửa khóc.
“Tôi không cho phép cô trở về!" Anh gào lớn.
Cô không thể buông tha anh sao? Anh sợ áp lực tình cảm của mình một khi bùng nổ sẽ không thể thu thập; anh sợ sau anh đáp lại cô, quan hệ hai người từ nay về sau liền trở nên không rõ, anh càng sợ sau khi mình thừa nhận tình yêu của mình với cô, anh sẽ không bao giờ thả cô đi nữa...
Yêu a! Từ chết tiệt này!
“Vì sao?" Cô khóc giơ tay lên đầu.
“Vì sao?" Anh lại nghĩ một đằng nói một nẻo nói ra lời đả thương người. “Nếu Hyman bắt cô làm con tin, tôi đây không phải không thể làm gì hắn sao? Cô đừng tùy hứng làm liên lụy người khác có được không?"
“Em nói rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện này, đừng quan tâm đến sự sống chết của em!’ An Dĩ Nhạc trừng mắt về phía anh, “Thậm chí khi cần thiết, anh có thể giết em trước."
“Im miệng!" Anh kéo lấy tay cô, bị những lời này của cô đánh trúng điểm yếu.
“Chỉ cần em làm trở ngại đến anh, em cho phép anh làm như vậy." Cô thê lương cười, lệ đọng nơi khóe mắt, khuôn mặt vừa đau khổ lại bất đắc dĩ, yếu ớt làm cho người ta tưởng rằng cô sắp biến mất.
“Không!" Anh một tay lấy ôm lấy cô, lấy môi che miệng chết tiệt của cô lại, ngăn cản cô tiếp tục nói những lời khó nghe kích thích lỗ tai người khác.
Nụ hôn này dẫn đốt hỏa diễm trong lòng hai người, An Dĩ Nhạc chỉ ngây người một giây liền phản thủ ôm lấy cổ anh, vùi vào trong hơi thở quen thuộc của anh.
Tia Chớp ôm cô! Anh ôm cô! Nếu đây là mơ, trăm ngàn lần đừng để cô tỉnh lại! Cô cam nguyện như vậy chết đi, cũng không nguyện rời khỏi vòng ôm của anh. Trong lòng cô thì thào khẩn cầu.
Anh nhìn dĩa thức ăn còn y nguyên chưa động đến chút nào, phát hiện cô cơ hồ chưa ăn, lửa giận trong lòng phút chốc bốc lên.
“Sao cô chưa ăn?"
“Tôi...... Tôi không đói bụng......" Sao cô có thế nói với anh mì trơn trượt làm cho cô ăn rất vất vả?
“Phải không?" Anh che miệng vết thương, đi đến trước ngăn tủ lấy hộp thuốc ra, sau đó cởi áo.
“Anh...... Làm sao vậy?" Cô chợt ngửi được mùi máu tươi, trong lòng run lên.
“Vừa mới cùng một con yêu quái đánh nhau, bị thương một chút." Anh nói đơn giản, chỉ là, cúi đầu nhìn miệng vết thương vừa sâu lại vừa dài kia, anh không khỏi nhíu chặt mày. Hyman là cường địch, anh vạn vạn không thể khinh thường.
“Anh bị thương? Bị thương thế nào? Có nặng lắm không?" Cô sốt ruột đi qua chỗ anh.
“Không có việc gì." Gọn gàng thay mình bôi thuốc, những năm gần đây tính chất công việc khiến anh sớm luyện được tay nghề băng bó rất tốt.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngay cả Tia Chớp người lợi hại như vậy cũng bị thương, lòng An Dĩ Nhạc cảm thấy từng đợt bất an.
“Tôi tìm được kẻ thù của cô." Anh quấn băng vải lên vết thương, nhìn cô một cái.
“Thật sao?" Cô mở to mắt. “Là ai?"
“Hyman Will, cha Roger, nghị viên quốc hội nổi danh." Anh cố nén đau đớn từ miệng vết thương, vừa hít vào vừa nói.
“Là hắn? Hắn vì sao muốn giết cha tôi? Cha tôi căn bản không biết hắn." Cô cảm thấy mọi việc có điểm kỳ quái.
“Cô có nhớ cha cô từng nhắc ông đối với tình trạng xã hội rối loạn đã rút ra kết luận gì hay không?" Anh lấy ra một viên thuốc tiêu viêm cùng nước nuốt vào, mới ngồi xuống sô pha hỏi.
“Kết luận? Anh là nói......" Cô kinh ngạc.
“Gần đây Newyork có không ít người mất tích, lại càng rối loạn, tuy rằng thị trưởng tân nhậm cố gắng bài trừ tội ác, nhưng những nơi nhìn không tới, cái gốc của việc rối loạn này vẫn chưa biến mất, cha cô đoán đúng, xác thực có người ở sau lưng thao túng hết thảy, mục đích của hắn vừa vặn cùng với ‘hành động tác loạn’ cha cô nói giống nhau như đúc." Lôi Xiết hút thuốc, đối với khả năng suy luận của An Hạo bội phục thêm vài phần.
“Hắn? Anh là nói cha Roger, nghị viên Will?" Cô quả thực không thể tin, làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy.
“Tôi nghĩ, cha cô tuy rằng thuần túy là sáng tác, nhưng ông đã quan sát tỉ mỉ từng việc nhỏ trên báo, viết ra một quyển tiểu thuyết trinh thám đòi mạng, khi đăng cuốn tiểu thuyết đang viết này lên báo, cha cô đã từng bước một đi vào hiểm cảnh mà không biết." Anh phả một hơi thuốc, đôi mắt xanh xuyên thấu qua làn khói nhìn khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của cô. Mới hai ngày, cô trở nên càng yếu ớt, mọi chuyện biến hóa giống như ác mộng đã ép cô tới không còn sức lực, vì thế, anh thường có cảm giác xúc động muốn ôm cô vào trong lòng.
“Nhưng mà, anh làm sao mà biết là nghị viên Will? Mục đích của hắn đến tột cùng là cái gì?’ Cô đột nhiên lắc đầu.
“Hắn..... định dùng một loại hình thức khác xâm chiếm Newyork!" Anh mím môi, quyết định nói cho cô biết sự thật. “Hắn không phải người bình thường, không, phải nói hắn không phải người."
“Không phải người?" Cô cả kinh nói. Lôi Xiết đang nói cái gì? Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng?
“Tôi biết rất khó tin, nghị viên Will bề ngoài vô cùng bình thường, hơn nữa cũng có khí tức của con người nhưng lại là người ngoài hành tinh, cho dù ai nghĩ là truyện buồn cười nhất trên đời."
“Ngoài... Người ngoài hành tinh....." An Dĩ Nhạc khó khăn nuốt một ngụm nước miếng! Ô! Đây là chuyện hoang đường nhất mà cô được nghe.
“Đúng vậy."
“Làm sao có thể? Chẳng lẽ anh muốn tôi tin người nhà tôi là bị người ngoài hành tinh giết?" Cô bật cười lớn, chỉ cảm thấy hoang đường.
“Giết người nhà cô là con người đã bị khống chế, Hyman nhất định là không muốn tiết lộ thân phận thật mới cho thủ hạ đi làm chuyện này, hơn nữa nếu không phải Roger háo sắc, cô đã sớm chết." Anh tiếp tục nói.
“Lôi Xiết, tôi cảm thấy chuyện này quá buồn cười, tôi không tin...."
“Chuyện này tuyệt không buồn cười, mà là đáng sợ. Nghe đây, hắn có thể dễ dàng làm tôi bị thương, có nghĩa là hắn rất nguy hiểm, quan trọng nhất là, hắn đã đem mục tiêu chuyển hướng tới cô, cô vẫn luôn điều tra nguyên nhân dẫn đến cái chết của cha cô, làm cho hắn như ngồi trên bàn chông, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên cô phải đặc biệt cẩn thận!" Lôi Xiết nhỏ giọng cảnh cáo cô.
An Dĩ Nhạc không biết có nên tin hay không, sự tình đến cuối cùng lại có liên quan đến người ngoài hành tinh, cô luôn không thích xem phim khoa học viễn tưởng thật sự khó có thể tưởng tượng chuyện này là thật. Nhưng, Tia Chớp nói rất nghiêm trang, người như anh sẽ không hay nói đùa, như vậy, có lẽ Hyman Will thật sự không phải...... người.
Trời! Đến cuối cùng, kẻ thù cô muốn giết chính là “người ngoài hành tinh"?
“Vậy.... anh định đối phó hắn như thế nào?" Cô kinh ngạc hỏi.
“Tôi có cách của tôi, chỉ cần cô đừng bị hắn bắt, tôi có thể đối phó hắn." Anh hiện tại chỉ sợ An Dĩ Nhạc rơi vào trong tay Hyman, đến lúc đó anh ném chuột sợ vỡ đồ, muốn giết con quái vật kia chỉ sợ càng khó khăn.
“Hắn rất khó bắt sao?" Cô lại hỏi.
“Ừm, lấy thân phận nghị viên của hắn trong giới cảnh sát cùng giới chính trị không hề thiếu sức ảnh hưởng, cho nên hiện tại cô ngay cả cảnh sát cũng không thể tin tưởng, hiểu không? Từ giờ trở đi, cô liền đợi ở đây, cho đến khi tôi giải quyết Hyman, khế ước chúng ta chấm dứt, cô lại rời đi." Anh hoàn toàn nhận việc mà nói, trong giọng nói không mang theo cảm tình.
An Dĩ Nhạc yên lặng gật đầu, rõ ràng biết rời khỏi anh là chuyện sớm hay muộn, nhưng vừa nghe anh nhắc tới, lòng của cô liền đau từng khúc, cô thật sự thích anh như vậy sao? Phần tình cảm này, chỉ sợ đến chết cũn phải chôn sâu dưới đáy lòng, không thể nói ra.
Lôi Xiết nhìn khuôn mặt lo lắng buồn rầu của cô, cảm xúc cũng rối loạn không ngớt, anh bỗng đứng lên, định trở về phòng ngủ, nhưng đau đớn từ cánh tay truyền tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, đau đến anh nhíu mày rên nhỏ, cơ thể run lên một cái.
“A --" Anh nghiêng đầu nhìn miệng vết thương, phát hiện máu chảy ra băng gạc là màu tím. “Có độc!’
“Làm sao vậy?" An Dĩ Nhạc nghe thấy anh kêu rên, vội vàng đi đến bên người anh hỏi.
“Tay Hyman có độc, miệng vết thương của tôi có thể phải khử độc thêm một lần nữa" Anh cảm thấy sức lực đang biến mất, mới bước một bước đã lung lay sắp ngã.
“Tia Chớp!" An Dĩ Nhạc lo lắng đỡ anh.
“Tôi --" Anh vươn tay muốn lấy hộp thuốc, nhưng cánh tay đã không nghe lời.
“Phải làm như thế nào, nói cho tôi biết!" Cô gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Trong hộp thuốc có một lọ - một lọ thuốc màu vàng – một…" Anh thần trí mơ hồ.
“Màu vàng? Nhưng tôi..." Nhìn không thấy. Trời, trong lúc khẩn yếu như thế này, sao cô lại nhìn không thấy chứ!
Lôi Xiết mất đi tri giác, thân thể anh ngã xuống, An Dĩ Nhạc đỡ không được thân hình cao to của anh, ôm lấy anh ngã ngồi trên sô pha.
“Làm sao bây giờ? Tôi nhìn không thấy. Màu vàng, bình thuốc màu vàng ở nơi nào? Tia Chớp, tỉnh lại đi, Tia Chớp!" Cô tâm loạn như ma, vươn tay đụng đến hộp thuốc, tùy ý mò mẫm bên trong, sau đó liều mình kêu to: “Tôi muốn nhìn thấy! Tôi hy vọng có thể nhìn thấy! Ông trời ơi! Van cầu người, chỉ cần một giây là tốt rồi! Chỉ cần.... Nhìn thấy một cái là được rồi...." Cô gấp đến độ khóc lên, nước mắt ướt cả hốc mắt cô, trong lòng càng không ngừng nghĩ, cô không muốn anh chết! Anh không thể chết được! Cô chịu không nổi người mình yêu từ bên người cô rời đi, không bao giờ có thể thừa nhận nỗi đau này một lần nữa.
Sau đó, vô cùng thần kỳ, cô cảm nhận được một ánh vàng tỏa sáng trong bóng đêm, cô vươn tay cầm vào chỗ đó, vừa vặn là một cái chai. Sẽ là lọ này sao? Cô chỉ lo lắng một lát, liền mở bình ra, đổ ra một viên thuốc, bỏ vào trong miệng anh.
Lôi Xiết vẫn còn một chút ý thức theo phản xạ nuốt viên thuốc sau đó liền ngất đi, nhưng mười phút sau anh vẫn như cũ không có khởi sắc.
An Dĩ Nhạc biết cô không có con đường thứ hai để đi, cô phải gọi điện thoại tìm bác sĩ tới cứu Tia Chớp mới được, chỉ là cô tìm nửa ngày, vẫn tìm không thấy điện thoại.
Nơi này không có điện thoại?
Tia Chớp là người quái gở, có thể anh không thích bị quấy rầy.
Cô thất vọng tìm đường ra cửa, quyết định tự mình đi tìm người cầu cứu.
Tìm được cửa, cô không chút do dự đi ra ngoài, vào thang máy, sờ soạng nửa ngày mới tìm được một cái nút.
Hy vọng không phải nút báo động. Cô cắn môi dưới, kết quả thang máy như ý nguyện đi xuống, trực tiếp xuống đến dưới lầu ba.
Cô ra khỏi thang máy, lại không biết đang ở nơi nào, bốn phía im ắng, không có tiếng người, cô không biết đây là thang máy tư nhân chuyên dụng, chỉ đến bãi đỗ xe chuyên dụng của Lôi Xiết, nơi này chỉ có anh có thể ra vào, căn bản không có người khác xuất hiện.
An Dĩ Nhạc mò mẫm đi tới, nhẹ giọng gọi: “Có ai không?"
Bốn bức tường vong tiếng của cô trở lại, cô đứng tại chỗ, vừa vội lại sợ.
Còn như vậy, Tia Chớp nói không chừng sẽ chết! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Lòng lo âu khiến cô không biết làm sao, cô xoay người muốn tìm thang máy, trở lại trên lầu nhìn xem, lại đi nhầm, tìm được một cánh cửa, không chút nghĩ ngợi liền mở ra đi vào, nhưng, bên trong tựa hồ là phòng cung cấp điện cho cả toàn cao ốc, tất cả đều là những ống dài hẹp gấp khúc, cô đi tới đi lui, mới phát hiện mình bị lạc đường.
Giờ thì hay rồi, ngay cả cô cũng bị vây khốn! Cảm giác thất bại làm cho cô muốn khóc, mắt cô đã thành chướng ngại lớn nhất, kế tiếp cô nên làm thế nào cho phải?
Sau khi thất bại không tìm về chỗ cũ được, cô bất lực tựa vào một mặt tường, đối với bản thân vô năng khóc không ra nước mắt. Rốt cuộc, cô cũng không giúp đỡ được gì; Tia Chớp lúc này có thể đã bị độc xâm nhập vào người, không cứu được, mà cô lại bị lạc ở nơi không biết tên này, thật sự là vừa buồn lại tức cười.
Cô hai tay che mắt, thì thào gọi tên Tia Chớp, quỳ rạp xuống đất.
Mà giờ phút này, Lôi Xiết ở trên lầu vì thuốc đã có tác dụng mà dần dần tỉnh lại, anh khẽ mở mắt liền phát hiện không thấy An Dĩ Nhạc, cửa mở toang, trong phòng không có bóng dáng cô --
“An Dĩ Nhạc!" Anh gọi to một tiếng, trái tim cơ hồ ngừng đập.
Cô đi nơi nào? Vì sao cô lại tùy tiện rời đi? Vừa rồi không phải đã cảnh cáo cô không thể chạy loạn sao?
Anh tức giận công tâm, thân thể mới phục hồi như cũ ngăn cản không được dòng điện vì cả người khẩn trương mà chạy loạn, liên tục thở dốc. Sau khi đi tìm tất cả các phòng, anh xác định cô nhất định đã xuống lầu; Vội vàng không kịp mặc áo, thân trên quang lỏa liền lao ra cửa, nhìn con số trên thang máy biểu hiện đi xuống lầu ba, đó không phải là cô đã xuống dưới lầu sao?
Nơi đó có cái cửa ngầm nối thẳng ra bên ngoài, nếu An Dĩ Nhạc không cẩn thận đi ra ngoài, bị thủ hạ Hyman phát hiện, vậy cô không phải xong rồi sao?
Đang chờ đợi thang máy đi lên, anh gấp đến độ cơ hồ muốn chết đi, vừa nghĩ đến cô có thể rơi vào trong tay Hyman Will bị hắn hút khô, anh liền rối rắm, tâm mạch muốn đứt, cái loại cảm giác này so với chết còn khó chịu hơn, tựa như muốn vét sạch linh hồn trong cơ thể anh, làm cho anh ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Cửa thang máy rốt cục cũng mở ra, anh khẩn cấp bấm nút xuống lầu, chịu đựng lửa đốt dày vò trong lòng, thẳng đến khi xuống tới lầu ba, anh lao ra khỏi thang máy. Lớn tiếng hô: “Dĩ Nhạc? Cô ở đâu?"’
Bãi đỗ xe chỉ có chiếc xe đen bóng chạy nhiều năm của anh, không có tung tích An Dĩ Nhạc.
“Dĩ Nhạc!" Anh ngay cả nơi xó xỉnh cũng không buông tha, vội vàng tìm kiếm.
An Dĩ Nhạc cách cửa nghe thấy anh kêu gọi, tưởng ảo giác, cô kinh ngạc ngẩng đầu, thầm thì nói: “Tia Chớp?"
Nhưng, anh không phải trúng độc sao? Làm sao có thể tìm đến cô? Đây nhất định là ảo giác của cô!
Nàng thở dài một hơi, lại gục đầu xuống.
“Dĩ Nhạc!"
Lại tới nữa! An Dĩ Nhạc xác định thật là Tia Chớp kêu cô, cô hưng phấn đứng lên gọi to: “Tôi ở trong này! Tia Chớp, tôi ở trong này."
Ở bãi đỗ xe Lôi Xiết nghe thấy tiếng hồi âm nhỏ như muỗi kêu của cô, lập tức đi đến trước cánh cửa rất nặng của phòng thiết bị điện, dùng sức đẩy ra, hướng bên trong kêu: “Dĩ Nhạc!"
“Tôi ở trong này!" Cô lớn tiếng đáp lại.
Anh theo tiếng nói phát hiện cô đứng ở góc, bên người đều là linh kiện.
“Tia Chớp, độc ở vết thương của anh không có việc gì chứ?" Cô sờ soạng dọc theo vách tường đi qua.
Cô không có việc gì! Trong nháy mắt Lôi Xiết nhìn thấy cô, cơ hồ là phản ứng bản năng kéo cô vào lòng ôm chặt, sự ấm áp của cô đã dỗ yên lòng ngực thiếu chút nữa đóng băng của anh.
Tia Chớp - An Dĩ Nhạc ngừng thở, bị động tác đột ngột này của anh làm sợ ngây người.
Lôi Xiết sau khi lấy lại tinh thần, phát hiện mình ôm cô, vội vàng đẩy cô ra, tiếp đó tức giận đột nhiên dâng lên, buột miệng mắng: “Không phải nói cô đừng loạn đi sao? Cô thật ngu ngốc!"
Cô bị anh chợt nóng chợt giận dọa ngây người, ấp úng nói: “Tôi.... Tôi chỉ… Muốn tìm người đến giúp, anh vừa mới… Tựa hồ rất nguy cấp, cho nên tôi..."
“Cho nên cô liền một mình xuống lầu? Cô có biết cô làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm? Nếu cô không cẩn thận xông ra ngoài, cô liền có khả năng bị thủ hạ Hyman phát hiện, cô hiểu không?" Anh không đem hoảng sợ trong lòng mắng ra, nhất định sẽ bị nội thương.
“Nhưng tôi không thể mặc kệ anh bị trúng độc như vậy a! Vừa rồi anh rõ ràng đã bất tỉnh nhân sự, tôi sợ..." Cô ủy khuất. Anh không biết cảm thụ trong lòng cô khi anh ngã xuống, cái loại thống khổ này anh có hiểu không?
“Nếu tôi như vậy mà chết là tài nghệ của tôi không bằng người, một chút cũng không liên quan đến cô, tôi chết tự nhiên sẽ có một hội viên khác tiếp nhận ủy thác của cô, cô một chút tổn thất cũng không có!" Anh cứng rắn nói xong.
“Không! Tôi không muốn anh chết! Tôi không cần một người khác, tôi chỉ muốn anh.... Tôi... Không thể lại để người mình thích chết đi, không thể!" Cô hoảng sợ khóc la, tình ý trong lòng theo dòng nước mắt mà ra.
Thích? Lôi Xiết choáng váng, cô nói thích? Thích anh?
“Đừng nói bậy!" Anh hít một hơi thật sâu, ngăn cô nói tiếp.
“Em không có nói bậy. Em biết anh căn bản sẽ không có tình cảm gì với em, nhưng em không có cách nào, em đã sớm yêu anh, muốn em để mặc anh chết đi, em sẽ điên mất!" Cô quản không được lòng mình, cũng không quản sau khi thổ lộ với anh sẽ bị cười chê hay không, cô chỉ cần anh biết cảm giác của cô mà thôi.
“Đừng tùy tiện nói yêu, cô thậm chí không có ‘nhìn’ qua tôi! Cô chỉ là lẫn lộn giữa ỷ lại cùng tình yêu mà thôi!" Anh khiếp sợ rất nhiều, tức giận phản bác. Anh từ nhỏ đã thấy mẹ hư tình giả ý nói yêu với nhiều người đàn ông rồi, cũng thấy mẹ sau khi nói yêu anh liền đánh đập tàn nhẫn, anh đối với từ này đã hận tới cực điểm.
“Em không có! Suy nghĩ của em còn rất rõ ràng, em chỉ là không thể tự kềm chế muốn đi theo anh, dù anh luôn chê em phiền, chê em vướng bận; Nhưng mà... em vẫn yêu anh...."
“Câm miệng! Tôi không tin phụ nữ luôn miệng yêu, cô tốt nhất thu hồi tình cảm của cô, đừng lãng phí ở trên người tôi, con người của tôi tim là băng, máu lại lạnh, không thể tiêu thụ nhiệt tình của cô, thật có lỗi!" Anh cố gắng kiềm nén sóng ngầm mãnh liệt trong lòng, dùng lời nói mát để trách cứ cô.
An Dĩ Nhạc nhắm mắt, rơi lệ. “Thật xin lỗi... Lại quấy nhiễu đến anh....."
Anh là động vật máu lạnh! Anh không có tình cảm! An Dĩ Nhạc nói với bản thân như vậy, nhưng lòng đã hãm sâu há có thể dễ dàng tỉnh lại?
Lôi Xiết nắm chặt tay, cứng ngắc xoay người nói: “Đi thôi! Đi lên lầu."
An Dĩ Nhạc tập tễnh theo phía sau anh, cảm thấy báo thù trở nên không còn ý nghĩa, tế bào của cô đang dần dần chết đi, bởi vì lòng cô đã không còn thuộc về mình.
“Đưa em trở về nhà đi." Cô bỗng nhiên nói.
“Cái gì?" Anh xoay người đứng lại.
“Em muốn về nhà em." Cô lặp lại một lần.
“Hiện tại trở về tương đương chịu chết!" Anh không biết cô suy nghĩ cái gì.
“Em không muốn ở lại chỗ này! Em muốn trở về!" Cô cảm thấy thật lạnh, hai tay nắm cánh tay.
“Vì sao? Cô rốt cuộc có biết tính nghiêm trọng của chuyện này hay không? Tôi đang bảo vệ cô, cô lại...." Anh rủa thấp.
“Anh đừng miễn cưỡng mình! Anh rõ ràng vô cùng ghét em, sao phải làm chuyện khiến mình thống khổ? Ở cùng một người mù mệt chết đúng không? Đưa em trở về, anh chuyên tâm đi đối phó Hyman, đừng để ý tới em, cho dù Hyman muốn đối phó em, anh cũng đừng cố kỵ, chỉ cần giết hắn, mọi thứ em có đều có thể cho anh, thích lấy cái gì, mượn cái gì cũng được." Cô giống như đang để lại di ngôn, lời nói ra khiến người ta trong lòng sợ hãi.
“Cô --" Anh bị thái độ không sao cả của cô làm phiền lòng, cô đây là đang làm cái gì?
“Em biết đối với anh mà nói em chỉ là người không có liên quan gì với anh, hỉ nộ ái ố của em đều là chuyện của bản thân em, như vậy, để em ở một mình đi. Đừng vì an toàn của em mà hao tổn tinh thần, đây căn bản không phải trách nhiệm của anh....." Đúng vậy, tựa như lời anh ngay từ đầu đã nói, anh chỉ phụ trách giết người mà thôi.
“Đừng nữa nói! Theo tôi lên lầu đi." Anh nghe không nổi nữa, giơ tay lôi cô tiến vào thang máy, trở lại tầng cao nhất, lại đem cô đẩy mạnh vào phòng.
“Để em trở về! Em không muốn ở lại..." Cô hất tay anh ra, ngồi xổm cạnh cửa khóc.
“Tôi không cho phép cô trở về!" Anh gào lớn.
Cô không thể buông tha anh sao? Anh sợ áp lực tình cảm của mình một khi bùng nổ sẽ không thể thu thập; anh sợ sau anh đáp lại cô, quan hệ hai người từ nay về sau liền trở nên không rõ, anh càng sợ sau khi mình thừa nhận tình yêu của mình với cô, anh sẽ không bao giờ thả cô đi nữa...
Yêu a! Từ chết tiệt này!
“Vì sao?" Cô khóc giơ tay lên đầu.
“Vì sao?" Anh lại nghĩ một đằng nói một nẻo nói ra lời đả thương người. “Nếu Hyman bắt cô làm con tin, tôi đây không phải không thể làm gì hắn sao? Cô đừng tùy hứng làm liên lụy người khác có được không?"
“Em nói rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện này, đừng quan tâm đến sự sống chết của em!’ An Dĩ Nhạc trừng mắt về phía anh, “Thậm chí khi cần thiết, anh có thể giết em trước."
“Im miệng!" Anh kéo lấy tay cô, bị những lời này của cô đánh trúng điểm yếu.
“Chỉ cần em làm trở ngại đến anh, em cho phép anh làm như vậy." Cô thê lương cười, lệ đọng nơi khóe mắt, khuôn mặt vừa đau khổ lại bất đắc dĩ, yếu ớt làm cho người ta tưởng rằng cô sắp biến mất.
“Không!" Anh một tay lấy ôm lấy cô, lấy môi che miệng chết tiệt của cô lại, ngăn cản cô tiếp tục nói những lời khó nghe kích thích lỗ tai người khác.
Nụ hôn này dẫn đốt hỏa diễm trong lòng hai người, An Dĩ Nhạc chỉ ngây người một giây liền phản thủ ôm lấy cổ anh, vùi vào trong hơi thở quen thuộc của anh.
Tia Chớp ôm cô! Anh ôm cô! Nếu đây là mơ, trăm ngàn lần đừng để cô tỉnh lại! Cô cam nguyện như vậy chết đi, cũng không nguyện rời khỏi vòng ôm của anh. Trong lòng cô thì thào khẩn cầu.
Tác giả :
Bồng Vũ