Cô Gái Lái Đò
Chương 50: Bóng ma trong ngôi nhà
Ánh đèn pin lia qua lia lại từ bên trong khẽ hắt qua khe cửa hẹp, Lâm ra hiệu cho Phi:
- - Suỵt, trong nhà có người….Không phải chỉ một, đợi chút đã.
Phi gật đầu đồng ý, cả hai nép sát vào hai bên cửa rồi chăm chú lắng nghe, từ bên trong nhà phát ra những tiếng lạch cạch, tiếng bước chân, rồi cả tiếng thì thầm. Có lẽ màn đêm khiến cho những tiếng động nhỏ nhất cũng trở nên rõ mồn một, giọng một gã đàn ông vang lên:
- - Sao trong ngôi nhà này lạnh thế, tối om om….Ban nãy mày soi đèn có thấy gì không..?
Một gã khác thì thụt:
- - Im mồm đi, chỗ tao với mày đang đứng là điện thờ đấy….Tao nghe bảo bà già mù ở nhà này làm nghề xem bói. Nhưng công nhận ở bên ngoài còn không lạnh sống lưng bằng ở trong này. Ngôi nhà đóng cửa im ỉm từ sáng đến tối có cái gì đâu mà tay Phong lại bắt chúng ta lẻn vào đây lục lọi.
Gã kia đáp lại:
- - Thì nó bảo anh Hân dặn như thế, tự nhiên tao thấy rờn rợn….Cứ như có người đang nhìn mình ở đâu đó vậy….Mà từ hôm về làng này tao thấy ông Hân cứ lạ lạ làm sao….
“ Méo…..miao…...méo…."
Tiếng mèo kêu ré lên trong màn đêm tĩnh mịch, không gian im lặng bị phá vỡ hoàn toàn. Trên mái nhà có tiếng động xảy ra liên hồi.
“ Miao….Miao…..Miao…."
Con mèo không biết ở đâu, chỉ biết tiếng kêu của nó lúc 12h đêm ai oán, bi thương, mang đầy u uất. Mái ngói bên trên đang va đập vào nhau tựa như có người trên đó đang gỡ từng viên ngói phát ra những âm thanh rổn rảng. Cả Lâm lẫn Phi đều có chút bối rối, nhất là Lâm, bởi tiếng mèo này với Lâm đây đã là lần thứ 2 Lâm được nghe. Lâm lẩm bẩm:
- - Không lẽ, chính….chính….là…..nó….
Phi hồi hộp hỏi:
- - Mày nói gì vậy..?
Lâm đáp:
- - À, không….không có gì, tao nhớ lại chuyện cũ một chút.
“ Cạch….Cạch….cạch……...Cạch….."
Không biết là con mèo hay ai đang chạy trên mái nhà, nhưng tiếng động từ trên đó phát ra một tràng dài rồi lại im bặt. m thanh đó kéo tận ra đến đằng sau nhà rồi biến mất. Lâm nuốt nước bọt nói với Phi:
- - Vòng ra đằng sau, cẩn thận nhé.
Cả hai khẽ cúi mình, lợi dụng bóng tối rồi nhẹ nhàng biến mất. Bên trong ngôi nhà cũng không nghe thấy tiếng động gì nữa. Hai kẻ lạ mặt vừa nãy cũng bị tiếng mèo dọa cho suýt đứng tim mà chết. Một tên chưa khỏi hoàn hồn bởi những âm thanh ghê rợn vừa xuất hiện trong ngôi nhà đầy ma mị, sự ma quái phát ra từ ngôi nhà ngay từ khi đặt chân vào đây chúng đã cảm nhận thấy một cách rõ ràng. Chỉ là do sợ Hân nên cả hai không dám thoái thác.
Tiếng mèo kêu như tiếng trẻ con khóc trong đêm khi nãy chỉ càng khiến chúng sợ hãi tột độ mà thôi. Không gian im lặng, hai tên nhìn nhau trong cái bóng tối lờ mờ chút ánh sáng của đèn pin. Một tên lia đèn lên rọi, ánh đèn chiếu đúng vào bức tượng mặt mũi gớm giếc, đôi mắt căm giận đang nhìn từ trên gian thờ nhìn xuống nơi chúng đứng, hắn run rẩy lia đèn sang chỗ khác, trước mắt hắn là những chiếc bát hương to nhỏ đủ loại chi chít chân nhang. Hắn nói với gã đi cùng:
- - Ra khỏi cái phòng này thôi, tao...tao...thấy không ổn…?
Tên kia đồng ý, đột nhiên cả hai khựng lại vì tiếng đập cửa:
“ Cạch….cạch...cộp…."
Một giọng nữ vang lên trong đêm tối nhưng không thấy người:
- - Ai đấy…..Có ai ở ngoài đấy sao..?
Hai tên lập tức cúi đầu ngồi sụp xuống nấp bởi chúng không nghĩ trong nhà này lại có người. Cả ngày theo dõi chúng không thấy ai ra vào ngôi nhà này cả, thế nhưng tối nay khi giao nhiệm vụ cho chúng, Phong có nói:
- - Nếu chúng mày phát hiện có đứa con gái nào ở đó thì phải tìm cách bắt nó mang về đây. Còn không đêm nay chúng mày phải đột nhập vào đó tìm xem ngôi nhà có gì khả nghi không. Xong xuôi báo lại với tao, đây là lệnh của thằng Hân.
Trước giờ đi theo Hân, làm những chuyện điên rồ không phải ít. Đây cũng chẳng phải lần đầu đám đàn em Hân được giao những việc chẳng rõ đầu đuôi thế nào. Chúng chỉ nghĩ đơn giản là lệnh từ đại ca ở bên trong ngôi nhà nghi ngờ có người đang ở, nếu có đứa con gái nào sống ở đây thì bắt đem về. Mặc dù chúng nghĩ trong nhà làm quái gì có ai.
Ấy vậy mà 12h đêm trong ngôi nhà bất chợt vang lên giọng của một cô gái. Hai tên đợi giọng nói ấy mất đi mới khẽ nói với nhau:
- - Có người trong nhà thật mày ạ…? Thằng Phong nói đúng thật….Giờ tính sao…? Suýt nữa thì bị phát hiện.
Tên kia đáp:
- - Chắc do anh Hân liệu việc như thần thôi, còn sao nữa…..tóm nó về cho hai lão ấy….Đm, tiếng động nãy giờ làm tao cứ nghĩ nhà có ma. Hóa ra là có người….Chơi nhiều quá thành ra nhìn đéo đâu cũng thấy ma….Có mà Ma Túy.
Dứt lời hai kẻ lạ mặt ngay lập tức xua tan nỗi sợ, chúng bạo gan tiến thẳng tới căn phòng đằng trước, nơi mà giọng nói của cô gái vừa vang lên. Đó cũng chính là phòng mà Mai ở trong nhà cô Ba suốt một năm qua. Cánh cửa phòng chỉ khép hờ hờ, bên trong căn phòng phát ra ánh đèn dầu mờ mờ, khẽ nhìn qua khe cửa hai kẻ lạ mặt thấy trên chiếc giường tre là một cô gái mặc áo trắng, nằm quay mặt vào trong tường, lưng hướng ra ngoài cửa.
Một tên chỉ tay vào trong phòng rồi khẽ cười:
- - Nhìn dáng nó ngon phết mày ạ…..Hay là….hay….là…...mình hưởng xong rồi bắt sau nhỉ..?
Gã còn lại lý trí hơn:
- - Đm, mày muốn bị ông Hân giết à…? Mà sao nó ở trong nhà cả ngày mà không đi ra ngoài nhỉ, ban nãy tiếng động to thế mà nó cũng như không..?
Tên đi cùng nói:
- - Do con mèo thôi, đêm hôm mèo nó chạy là chuyện bình thường. Đánh ngất nó rồi bê đi nhé, nhìn nó nằm dáng ngon quá mày ạ….Chẹp chẹp.
Hai kẻ lạ mặt từ từ đẩy cánh cửa rồi rón rén bước vào trong, ánh đèn dầu le lói thi thoảng khẽ phập phù bởi những làn gió nhẹ từ phía cửa hắt vào. Cách giường chỉ còn một khoảng ngắn, cô gái mặc áo dài trắng vẫn nằm đó, bất động như không có chuyện gì xảy ra. Một gã ra hiệu cho tên đi cùng đi xuống cuối giường, còn mình thì hắn đã chuẩn bị một chiếc khăn nhỏ, có lẽ chiếc khăn đã được tẩm thuốc mê.
Nở nụ cười đê tiện hắn tiến tới phía đầu giường, nhìn từ chân lên đến phần lưng cô gái hắn vẫn không khỏi suýt xoa, tỏ rõ sự nuối tiếc vì không được làm theo ý mình. Hắn nhìn lên mái tóc dài buông xõa che đi phần gáy, khuôn mặt cô gái vẫn hướng vào trong tường.
Cúi đầu xuống hắn đưa bàn tay cầm chiếc khăn có tẩm thuốc mê lên định vòng qua trước mặt cô gái để ra tay nhưng rồi hắn đứng sững người lại, cơ thể hắn bất động, toàn thân hắn run lên vì sợ hãi. Cô gái vẫn nằm im trên chiếc giường tre, quay mặt vào trong tường, phần lưng thon thả hướng ra ngoài. Nhưng không phải vậy, hắn buông tay làm chiếc khăn rơi tuột xuống đất. Gã đi cùng vẫn đứng cuối giường không hiểu chuyện gì, gã hỏi khẽ:
- - Mày làm sao đấy..?
Tên kia ú ớ không trả lời, hắn lẩy bẩy chỉ tay về phía trước. Ánh đèn dầu vẫn le lói trong căn phòng tĩnh lặng, gã còn lại thấy lạ vội bước tới chỗ đồng bọn, hắn nhìn theo phía cánh tay tên đồng bọn chỉ rồi chỉ kịp hét lên đầy kinh sợ:
- - Á…...á……….Đồ…….ma…..quỷ……..Ma………...Ma…..
Nằm trên chiếc giường vẫn là cô gái mặc áo dài trắng với phần lưng quay ra bên ngoài, gương mặt hướng vào trong tường.
“ Két…..kẹt…...két….kèn...kẹt.."
Cánh cửa phòng không ai đóng bỗng tự nhiên khép lại từ từ tạo nên những âm thanh gai người, phòng kín như bưng, chẳng có cơn gió nào có thể lọt vào trong làm lay động ánh đèn dầu mờ ảo nữa. Lúc này ánh sáng phát ra mạnh hơn, chiếu thẳng vào chiếc giường tre nơi cô gái đang nằm, cô gái vẫn nằm im bất động trước mọi chuyện. Tuy nhiên ánh sáng bây giờ đã hắt lên toàn thân cô gái, cái đầu vốn dĩ phải hướng vào trong tường theo chiều lưng cô gái thì nay tuy phần lưng quay ra ngoài nhưng gương mặt kia cũng quay ra ngoài, dưới mái tóc đen lòa xòa che kín, một nụ cười man rợ kéo sát đến mang tai đang nhìn hai kẻ lạ mặt nhoẻn miệng cười.
Gương mặt đầy máu, với cái đầu quay ngược ra sau đang nhìn chúng cười như điên dại:
“ Hi….hi…...hi….hi…..Ai đấy…..Ai ở ngoài đấy đấy…..Hi….hi...hi…."
“ Phụp…"
Ánh đèn dầu bỗng dưng tắt ngúm, trong căn phòng chỉ còn lại một màu đen tối như hũ nút. Không gian im ắng đến rợn người, lúc này đã là 12h15 phút.
“ Miao…..Miao…...Miao…"
Lâm và Phi đứng trước bờ sông phía sau nhà cô Ba, làn nước khẽ lăn tăn gợn lên những cơn sóng. Tiếng mèo khiến cả hai giật mình quay lại đằng sau, một con mèo với bộ lông trắng muốt đang đứng đó từ bao giờ, nó hướng cặp mắt xanh lè ánh lên trong bóng tối nhìn Lâm rồi khẽ kêu:
“ Miao...meo….miao…"
Rồi bất chợt nhảy vụt qua bụi cây gần đó biến mất.
“ Ting….ting….ting…"
Tin nhắn điện thoại của Lâm vang lên, là tin nhắn của Bột:
“ Vợ chồng tao cùng Mai đã đi khỏi làng an toàn. Mày ở lại cẩn thận…"
Lâm nhìn dòng tin nhắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, Phi hỏi:
- - Sao vậy..?
Lâm đáp:
- - Cô ấy an toàn rồi…….Nhưng còn một chuyện nữa tao với mày phải làm…
Phi im lặng chờ đợi, Lâm tiếp:
- - Những kẻ lạ mặt trong nhà kia sao nãy giờ không thấy bọn chúng xuất hiện….Tao với mày có lẽ nên đi tìm chúng một chút nhỉ…?
- - Suỵt, trong nhà có người….Không phải chỉ một, đợi chút đã.
Phi gật đầu đồng ý, cả hai nép sát vào hai bên cửa rồi chăm chú lắng nghe, từ bên trong nhà phát ra những tiếng lạch cạch, tiếng bước chân, rồi cả tiếng thì thầm. Có lẽ màn đêm khiến cho những tiếng động nhỏ nhất cũng trở nên rõ mồn một, giọng một gã đàn ông vang lên:
- - Sao trong ngôi nhà này lạnh thế, tối om om….Ban nãy mày soi đèn có thấy gì không..?
Một gã khác thì thụt:
- - Im mồm đi, chỗ tao với mày đang đứng là điện thờ đấy….Tao nghe bảo bà già mù ở nhà này làm nghề xem bói. Nhưng công nhận ở bên ngoài còn không lạnh sống lưng bằng ở trong này. Ngôi nhà đóng cửa im ỉm từ sáng đến tối có cái gì đâu mà tay Phong lại bắt chúng ta lẻn vào đây lục lọi.
Gã kia đáp lại:
- - Thì nó bảo anh Hân dặn như thế, tự nhiên tao thấy rờn rợn….Cứ như có người đang nhìn mình ở đâu đó vậy….Mà từ hôm về làng này tao thấy ông Hân cứ lạ lạ làm sao….
“ Méo…..miao…...méo…."
Tiếng mèo kêu ré lên trong màn đêm tĩnh mịch, không gian im lặng bị phá vỡ hoàn toàn. Trên mái nhà có tiếng động xảy ra liên hồi.
“ Miao….Miao…..Miao…."
Con mèo không biết ở đâu, chỉ biết tiếng kêu của nó lúc 12h đêm ai oán, bi thương, mang đầy u uất. Mái ngói bên trên đang va đập vào nhau tựa như có người trên đó đang gỡ từng viên ngói phát ra những âm thanh rổn rảng. Cả Lâm lẫn Phi đều có chút bối rối, nhất là Lâm, bởi tiếng mèo này với Lâm đây đã là lần thứ 2 Lâm được nghe. Lâm lẩm bẩm:
- - Không lẽ, chính….chính….là…..nó….
Phi hồi hộp hỏi:
- - Mày nói gì vậy..?
Lâm đáp:
- - À, không….không có gì, tao nhớ lại chuyện cũ một chút.
“ Cạch….Cạch….cạch……...Cạch….."
Không biết là con mèo hay ai đang chạy trên mái nhà, nhưng tiếng động từ trên đó phát ra một tràng dài rồi lại im bặt. m thanh đó kéo tận ra đến đằng sau nhà rồi biến mất. Lâm nuốt nước bọt nói với Phi:
- - Vòng ra đằng sau, cẩn thận nhé.
Cả hai khẽ cúi mình, lợi dụng bóng tối rồi nhẹ nhàng biến mất. Bên trong ngôi nhà cũng không nghe thấy tiếng động gì nữa. Hai kẻ lạ mặt vừa nãy cũng bị tiếng mèo dọa cho suýt đứng tim mà chết. Một tên chưa khỏi hoàn hồn bởi những âm thanh ghê rợn vừa xuất hiện trong ngôi nhà đầy ma mị, sự ma quái phát ra từ ngôi nhà ngay từ khi đặt chân vào đây chúng đã cảm nhận thấy một cách rõ ràng. Chỉ là do sợ Hân nên cả hai không dám thoái thác.
Tiếng mèo kêu như tiếng trẻ con khóc trong đêm khi nãy chỉ càng khiến chúng sợ hãi tột độ mà thôi. Không gian im lặng, hai tên nhìn nhau trong cái bóng tối lờ mờ chút ánh sáng của đèn pin. Một tên lia đèn lên rọi, ánh đèn chiếu đúng vào bức tượng mặt mũi gớm giếc, đôi mắt căm giận đang nhìn từ trên gian thờ nhìn xuống nơi chúng đứng, hắn run rẩy lia đèn sang chỗ khác, trước mắt hắn là những chiếc bát hương to nhỏ đủ loại chi chít chân nhang. Hắn nói với gã đi cùng:
- - Ra khỏi cái phòng này thôi, tao...tao...thấy không ổn…?
Tên kia đồng ý, đột nhiên cả hai khựng lại vì tiếng đập cửa:
“ Cạch….cạch...cộp…."
Một giọng nữ vang lên trong đêm tối nhưng không thấy người:
- - Ai đấy…..Có ai ở ngoài đấy sao..?
Hai tên lập tức cúi đầu ngồi sụp xuống nấp bởi chúng không nghĩ trong nhà này lại có người. Cả ngày theo dõi chúng không thấy ai ra vào ngôi nhà này cả, thế nhưng tối nay khi giao nhiệm vụ cho chúng, Phong có nói:
- - Nếu chúng mày phát hiện có đứa con gái nào ở đó thì phải tìm cách bắt nó mang về đây. Còn không đêm nay chúng mày phải đột nhập vào đó tìm xem ngôi nhà có gì khả nghi không. Xong xuôi báo lại với tao, đây là lệnh của thằng Hân.
Trước giờ đi theo Hân, làm những chuyện điên rồ không phải ít. Đây cũng chẳng phải lần đầu đám đàn em Hân được giao những việc chẳng rõ đầu đuôi thế nào. Chúng chỉ nghĩ đơn giản là lệnh từ đại ca ở bên trong ngôi nhà nghi ngờ có người đang ở, nếu có đứa con gái nào sống ở đây thì bắt đem về. Mặc dù chúng nghĩ trong nhà làm quái gì có ai.
Ấy vậy mà 12h đêm trong ngôi nhà bất chợt vang lên giọng của một cô gái. Hai tên đợi giọng nói ấy mất đi mới khẽ nói với nhau:
- - Có người trong nhà thật mày ạ…? Thằng Phong nói đúng thật….Giờ tính sao…? Suýt nữa thì bị phát hiện.
Tên kia đáp:
- - Chắc do anh Hân liệu việc như thần thôi, còn sao nữa…..tóm nó về cho hai lão ấy….Đm, tiếng động nãy giờ làm tao cứ nghĩ nhà có ma. Hóa ra là có người….Chơi nhiều quá thành ra nhìn đéo đâu cũng thấy ma….Có mà Ma Túy.
Dứt lời hai kẻ lạ mặt ngay lập tức xua tan nỗi sợ, chúng bạo gan tiến thẳng tới căn phòng đằng trước, nơi mà giọng nói của cô gái vừa vang lên. Đó cũng chính là phòng mà Mai ở trong nhà cô Ba suốt một năm qua. Cánh cửa phòng chỉ khép hờ hờ, bên trong căn phòng phát ra ánh đèn dầu mờ mờ, khẽ nhìn qua khe cửa hai kẻ lạ mặt thấy trên chiếc giường tre là một cô gái mặc áo trắng, nằm quay mặt vào trong tường, lưng hướng ra ngoài cửa.
Một tên chỉ tay vào trong phòng rồi khẽ cười:
- - Nhìn dáng nó ngon phết mày ạ…..Hay là….hay….là…...mình hưởng xong rồi bắt sau nhỉ..?
Gã còn lại lý trí hơn:
- - Đm, mày muốn bị ông Hân giết à…? Mà sao nó ở trong nhà cả ngày mà không đi ra ngoài nhỉ, ban nãy tiếng động to thế mà nó cũng như không..?
Tên đi cùng nói:
- - Do con mèo thôi, đêm hôm mèo nó chạy là chuyện bình thường. Đánh ngất nó rồi bê đi nhé, nhìn nó nằm dáng ngon quá mày ạ….Chẹp chẹp.
Hai kẻ lạ mặt từ từ đẩy cánh cửa rồi rón rén bước vào trong, ánh đèn dầu le lói thi thoảng khẽ phập phù bởi những làn gió nhẹ từ phía cửa hắt vào. Cách giường chỉ còn một khoảng ngắn, cô gái mặc áo dài trắng vẫn nằm đó, bất động như không có chuyện gì xảy ra. Một gã ra hiệu cho tên đi cùng đi xuống cuối giường, còn mình thì hắn đã chuẩn bị một chiếc khăn nhỏ, có lẽ chiếc khăn đã được tẩm thuốc mê.
Nở nụ cười đê tiện hắn tiến tới phía đầu giường, nhìn từ chân lên đến phần lưng cô gái hắn vẫn không khỏi suýt xoa, tỏ rõ sự nuối tiếc vì không được làm theo ý mình. Hắn nhìn lên mái tóc dài buông xõa che đi phần gáy, khuôn mặt cô gái vẫn hướng vào trong tường.
Cúi đầu xuống hắn đưa bàn tay cầm chiếc khăn có tẩm thuốc mê lên định vòng qua trước mặt cô gái để ra tay nhưng rồi hắn đứng sững người lại, cơ thể hắn bất động, toàn thân hắn run lên vì sợ hãi. Cô gái vẫn nằm im trên chiếc giường tre, quay mặt vào trong tường, phần lưng thon thả hướng ra ngoài. Nhưng không phải vậy, hắn buông tay làm chiếc khăn rơi tuột xuống đất. Gã đi cùng vẫn đứng cuối giường không hiểu chuyện gì, gã hỏi khẽ:
- - Mày làm sao đấy..?
Tên kia ú ớ không trả lời, hắn lẩy bẩy chỉ tay về phía trước. Ánh đèn dầu vẫn le lói trong căn phòng tĩnh lặng, gã còn lại thấy lạ vội bước tới chỗ đồng bọn, hắn nhìn theo phía cánh tay tên đồng bọn chỉ rồi chỉ kịp hét lên đầy kinh sợ:
- - Á…...á……….Đồ…….ma…..quỷ……..Ma………...Ma…..
Nằm trên chiếc giường vẫn là cô gái mặc áo dài trắng với phần lưng quay ra bên ngoài, gương mặt hướng vào trong tường.
“ Két…..kẹt…...két….kèn...kẹt.."
Cánh cửa phòng không ai đóng bỗng tự nhiên khép lại từ từ tạo nên những âm thanh gai người, phòng kín như bưng, chẳng có cơn gió nào có thể lọt vào trong làm lay động ánh đèn dầu mờ ảo nữa. Lúc này ánh sáng phát ra mạnh hơn, chiếu thẳng vào chiếc giường tre nơi cô gái đang nằm, cô gái vẫn nằm im bất động trước mọi chuyện. Tuy nhiên ánh sáng bây giờ đã hắt lên toàn thân cô gái, cái đầu vốn dĩ phải hướng vào trong tường theo chiều lưng cô gái thì nay tuy phần lưng quay ra ngoài nhưng gương mặt kia cũng quay ra ngoài, dưới mái tóc đen lòa xòa che kín, một nụ cười man rợ kéo sát đến mang tai đang nhìn hai kẻ lạ mặt nhoẻn miệng cười.
Gương mặt đầy máu, với cái đầu quay ngược ra sau đang nhìn chúng cười như điên dại:
“ Hi….hi…...hi….hi…..Ai đấy…..Ai ở ngoài đấy đấy…..Hi….hi...hi…."
“ Phụp…"
Ánh đèn dầu bỗng dưng tắt ngúm, trong căn phòng chỉ còn lại một màu đen tối như hũ nút. Không gian im ắng đến rợn người, lúc này đã là 12h15 phút.
“ Miao…..Miao…...Miao…"
Lâm và Phi đứng trước bờ sông phía sau nhà cô Ba, làn nước khẽ lăn tăn gợn lên những cơn sóng. Tiếng mèo khiến cả hai giật mình quay lại đằng sau, một con mèo với bộ lông trắng muốt đang đứng đó từ bao giờ, nó hướng cặp mắt xanh lè ánh lên trong bóng tối nhìn Lâm rồi khẽ kêu:
“ Miao...meo….miao…"
Rồi bất chợt nhảy vụt qua bụi cây gần đó biến mất.
“ Ting….ting….ting…"
Tin nhắn điện thoại của Lâm vang lên, là tin nhắn của Bột:
“ Vợ chồng tao cùng Mai đã đi khỏi làng an toàn. Mày ở lại cẩn thận…"
Lâm nhìn dòng tin nhắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, Phi hỏi:
- - Sao vậy..?
Lâm đáp:
- - Cô ấy an toàn rồi…….Nhưng còn một chuyện nữa tao với mày phải làm…
Phi im lặng chờ đợi, Lâm tiếp:
- - Những kẻ lạ mặt trong nhà kia sao nãy giờ không thấy bọn chúng xuất hiện….Tao với mày có lẽ nên đi tìm chúng một chút nhỉ…?
Tác giả :
Trường Lê