Cô Gái Của Thanh Xuân
Chương 54: Không khí ám muội
Phục vụ có phần lo lắng rất nhanh đã tìm người đến dọn dẹp đống thủy tinh dưới đất, Phi Dương còn không quên nhắc nhở cậu ta: ‘’ Dọn dẹp cẩn thận một chút, đừng để người khác dẫm vào . ‘’
Sau một lúc lâu tràn ngập ngượng ngùng vẫn là Sở Phi Dương lên tiếng trước: ‘’ Cậu … cũng tới đây sao? ‘’
Kiều Vũ rơi vào trong hoàn cảnh này thì có phần bối rối, hiện tại mối quan hệ của bọn họ khá căng thẳng và ngột ngạt nên cô hơi mất tự nhiên , chỉ khẽ gật đầu: ‘’ Ừ. ‘’
‘’ Có muốn ra ngoài hóng gió một chút không? ‘’, Phi Dương khẽ cười hướng mắt ra phía cửa sau của nhà hàng nói với Kiều Vũ.
Nhưng rất nhanh bị cô cự tuyệt: ‘’ Không cần đâu, tôi còn có việc cậu cứ tự nhiên. ‘’
Kiều Vũ nói xong liền quay lưng, đối với Sở Phi Dương lại nảy sinh cảm giác muốn chạy trốn . Cô vốn dĩ không cách nào đối xử với cậu ta như trước đây, càng không có dũng khí đối diện với chính bản thân mình. Đây là loại cảm giác tràn đầy khó chịu và dằn vặt, thực sự rất không thoải mái.
Mặc dù Kiều Vũ không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt của người thiếu niên sau lưng đang chăm chú nhìn mình không hề chớp. Khẽ siết chặt nắm tay, chân bước nhanh hơn về phía sau của hội trường.
Sở Phi Dương đối với sự trốn tránh của Kiều Vũ ngược lại cảm thấy hứng thú, so với chuyện cô ấy lặng im không nói tiếng nào anh vẫn thích sự bối rối trong đáy mắt của cô hơn. Dựa vào điều đó Sở Phi Dương càng thêm khẳng định Lục Kiều Vũ đối với mình chắc chắn đã nảy sinh tình cảm.
Khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, trên môi Phi Dương ý cười ngày càng đậm. Lục Kiều Vũ cái gì cũng giỏi, chỉ có điều về mặt tình cảm vẫn là không có kinh nghiệm.
Hôm nay Tố Như cũng tới, nhưng không phải vì Sở Phi Dương. Tố Như ắt hẳn đã tìm ra được một con mồi ngon không kém, cứ nhìn chằm chằm vào một đĩa thức ăn nhưng lại không ăn được thế thì thay vì chờ đợi cô quyết định đổi sang một món khác.
Đang tán gẫu với mấy cô tiểu thư nhà giàu tình cờ lại bắt gặp bóng dáng Triệu Anh Tử đứng lẻ loi một mình cách đó không xa . Không dễ gì mới gặp người quen ở đây, đương nhiên phải tiến lên chào hỏi.
Tố Như cầm trên tay ly vang đỏ, bước tới gần Anh Tử nở một nụ cười thân thiện: ‘’ Anh Tử, cậu cũng ở đây sao? ‘’
Triệu Anh Tử quay đầu lại, nhìn thấy Tố Như thì không mấy vui vẻ. Cô lười nhác liếc cô ta một cái, ngữ điệu khinh thường: ‘’ Người như cậu còn có thể tới được tại sao tôi thì không? ‘’
Tố Như khẽ nhíu mày, không ngờ Triệu Anh Tử đối với mình lại có nhiều ác cảm như vậy. Nhìn sắc mặt của Triệu Anh Tử chắc chắn là vừa bị ai chọc giận, mà người có thể chọc giận cô ta thì có mấy người, đương nhiên không ai khác ngoài Sở Phi Dương .
Anh Tử vừa nãy bị Sở Phi Dương làm tổn thương lòng tự tôn, từ nãy tới giờ cứ có ai tiến đến chào hỏi đều bị thái độ cục súc của cô làm cho khó chịu mà phải tự động tránh xa.
Tố Như cũng không phải loại người dễ dàng bắt nạt, ý cười trong mắt dần tắt ngay cả thiện chí chào hỏi cũng không còn. Câu nói vừa rồi của Triệu Anh Tử khiến cô rất không vui.
Váy của Anh Tử thiết kế theo kiểu đuôi cá, dài chạm đến đất . Những viền ren màu trắng nhạt buông nhẹ xuống xếp thành từng tầng bồng bềnh rất có quy củ. Tố Như rất tự nhiên tiến đến tháp rượu phía sau Anh Tử, khóe môi lộ ra một nụ cười nham hiểm khó lường.
Cô vươn tay lấy một ly rượu trên tháp, mắt khẽ liếc đuôi váy chạm đất của Anh Tử, như vô tình không cẩn thận khẽ nhích đôi giày cao gót trên chân mình lên một vạt váy của Anh Tử.
Triệu Anh Tử rất không ưa Tố Như, thấy cô ở khoảng cách ngay bên cạnh chỉ muốn tránh đi thật xa, đương nhiên động tác rời đi rất mạnh và kết quả đúng như Tố Như mong muốn.
Một tiếng ‘’ roẹt’’ dài vang lên, Triệu Anh Tử bị mất đà mà ngã ra nền đất khiến cả người úp thẳng xuống , ngã sõng soài trên nền nhà lạnh lẽo.
Vạt váy của Anh Tử bị rách mất hơn một nửa, thiết kế theo kiểu xếp lên nhau nên những tầng bên trên đều cùng lúc rách ra, để lộ đôi chân dài thon gọn nuột nà. Một màn này thu vào mắt của toàn bộ những người đàn ông ở đây, bọn họ còn không kiêng dè gì dùng ánh mắt háo sắc mà nhìn chằm chằm vào Anh Tử và bộ đồ xộc xệch trên người của cô.
Triệu Anh Tử cố gắng đứng dậy, Triệu phu nhân đang đi về phía con gái bà mặc dù không nhìn rõ quá trình xảy ra sự việc nhưng con gái gái mình không thể ngu ngốc đến mức ngã rách cả váy.
Sau khi kêu thư kí khoác áo khoác lên người của Anh Tử việc đầu tiên mà Dương Tú Anh làm chính là tiến đến phía trước một bạt tai tát thẳng vào khuôn mặt còn đầy ý cười của Tố Như.
‘’ Nham hiểm, còn chưa có bao nhiêu tuổi mà đã học được cách hãm hại người khác rồi. Cô là ai hả, không biết thân biết phận thì thôi đi còn muốn làm xấu mặt Triệu gia chúng ta? ‘’, Dương Tú Anh người như tên nổi tiếng chua ngoa đanh đá nhất trong số các vị phu nhân hôm nay có mặt ở đây, lời nói cùng hành động cũng thật không hề kiêng dè dù chỉ một chút.
Với bản tính của Tố Như làm sao có thể nhịn nhục bị mụ đàn bà trước mặt giáng nguyên một cái tát giống như vậy. Cô đương nhiên sẽ tiến lên không cần kính nể hay biết người đàn bà này là ai tát lại gấp đôi, nhưng bàn nay đang nắm chặt thành nắm đấm chuẩn bị giơ lên thì đột ngột hạ xuống.
Kế đó là những giọt nước mắt ủy khuất rơi trên gương mặt xinh đẹp, cô liên miệng phủ nhận: ‘’ Cháu không có làm gì mà, Anh Tử … Là Anh Tử không cẩn thận, không liên quan đến tôi. ‘’
Chuyện này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người khác, ngay cả Lôi Diện đang đứng cùng đám Lục Cảnh Hiên cũng bị phân tâm. Đôi giày da cao cấp màu đen chạm trên nền nhà sáng loáng, từng bước bước về phía đám đông đang không ngừng bàn tán. Từ xa đã có thể nghe thấy giọng điệu chua loét của một người phụ nữ.
‘’ Cô không chỉ giỏi diễn kịch mà còn giỏi giảo biện, rõ ràng chính mắt tôi nhìn thấy giày cao gót của cô dẫm lên váy của Anh Tử, cô còn dám chối. Đúng thật không biết là con cái nhà ai mà lại thủ đoạn như vậy. Có phải cô tự thấy bản thân mình không xinh đẹp bằng con gái tôi nên mới tìm cảnh để hạ nhục nó không? ‘’
Triệu Anh Tử lúc này căn bản không biết giấu mặt vào đâu, mặc dù áo khoác vest đen đã che kín người nhưng vẫn không thể xóa đi được nỗi nhục nhã vừa rồi. Nếu không phải muốn giữ hình tượng thì cô đã sớm tiến lên cho Tố Như một trận, chứ không phải để cô ta diễn kịch bi thương ở đây.
Trong lòng Tố Như vẫn đang rất kìm chế, cô còn rủa thầm tại sao Lôi Diện lại lâu như thế, đến bây giờ chẳng lẽ còn chưa phát hiện ra cô. Nếu như không phải vì con mồi này, cô nhất định sẽ không chịu nhục để bản thân bị người ta cứ thế mà mắng thẳng vào mặt.
Người xung quanh hiểu rõ thân phận của Dương Tú Anh, mà đối với Tố Như thì lại hoàn toàn xa lạ nên sẽ không ngu ngốc tự chuốc thêm phiền phức cho mình. Ngoại trừ đứng nhìn xem trò vui thì không một ai dám tiến lên ngăn cản.
Ngay khi cái tát thứ hai chuẩn bị rơi xuống má của Tố Như, cô đã nhắm nghiền mắt tinh thần sẵn sàng chịu đựng cái tát đầy đau đớn này.
Nhưng không! Tố Như mở mắt ra, phát hiện bàn tay mập mạp trắng trẻo của người phụ nữ bị một bàn tay khác giữ chặt lại.
Mà người này lại chính là người mà cô đang chờ.
Lôi Diện đẩy bàn tay của người phụ nữ ở phía trước ra, khiến bà ta trong cơn thịnh nộ tiến đến trợn mắt lạnh lùng: ‘’ Cậu lại là ai hả,thích lo chuyện bao đồng lắm sao? ‘’
Lôi Diện vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng,: ‘’ Triệu phu nhân, nơi đông người như thế này lại ở đây thỏa sức đánh người chẳng lẽ không sợ lên báo sao? ‘’
Dương Tú Anh như bị nói trúng tim đen, thu lại bộ dạng giữ tợn của mình nhưng cũng không hề hết giận : ‘’ Cậu vẫn chưa trả lời, cậu có quan hệ gì với cô ta.’’
Thư kí Lisa phía sau nhanh chóng tiến lên, thì thầm vào tai của Triệu phu nhân câu gì đó, rất nhanh bà ta đã từ trạng thái tức giận chuyển sang thái độ hòa hoãn cùng lịch thiệp dịu dàng : ‘’ Lôi Diện, cháu sao lại thể giao du với loại người nham hiểm không hiểu quy củ này. ‘’
Dương Tú Anh vừa nói, đôi mắt sắc bén đay nghiến như muốn nghiền nát người con gái đang vờ khóc lóc này còn đang muốn nói thêm vài câu thì ngay lập tức bị Lôi Diện chặn họng: ‘’ Triệu phu nhân, cảm ơn đã quan tâm. Nhưng có lẽ phu nhân vẫn nên quan tâm con gái mình trước thì hơn. ‘’
Dương Tú Anh quay lưng lại nhìn con gái đang khóc lóc ở phía sau, nói một câu cuối cùng rồi nhanh chóng rời đi: ‘’ Mong là mắt nhìn người của cháu sáng suốt, không để loại phụ nữ nham hiểm này lừa. ‘’
Dương Tú Anh quay người lại nhìn con gái nhơ nhác từ trên xuống dưới, khẽ lắc đầu sau đó nhanh chóng tiến về phía cửa chính chuẩn bị rời khỏi đây.
Không đi chẳng lẽ ở lại làm trò cười cho thiên hạ xem.
Lôi Diện kéo tay Tố Như lôi ra phía sau của bữa tiệc rời đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Lúc vào trong xe Anh Tử liền lập tức bật khóc, càn quấy cùng với tức giận làm ầm lên: ‘’ Con không muốn về,con không muốn về đâu …’’
‘’ Không về chẳng lẽ ở lại để làm trò cười cho thiên hạ à, con còn không xem xem bản thân mình thành cái dạng gì rồi. ‘’ – Dương Tú Anh vẫn còn bực bội, bà căn bản không nuốt nổi cục tức này.
Anh Tử vừa khóc vừa nói: ‘’ Sao lại về chứ, mẹ phải trút giận cho con …hức …’’
Dương Tú Anh trước sự khóc lóc của con gái thì càng bực bội hơn: ‘’ Nín ngay, nếu như không phải chúng ta đang bàn chuyện làm ăn với Lôi thị thì đừng mong mẹ bỏ qua dễ dàng như thế. ‘’
‘’ Cũng không biết con bé đó dùng cách gì câu được người thừa kế duy nhất của Lôi thị. ‘’, Dương Tú Anh nhìn thư kí ở ghế lái phụ lạnh lùng ra lệnh: ‘’ Lisa, nhanh chóng tìm tin tức về con bé đó cho tôi, mối nhục này tôi nhất định không để yên dễ dàng như thế. ‘’
Khoảng không gian lãng mạn bao trùm lên khách sạn xa hoa, từng ánh đèn neon mờ ảo chiếu lên người của những đôi tình nhân đang dựa sát vào nhau cùng nhấc chân khiêu vũ.
Phi Dương đứng dựa vào lan can tầng hai, trên tay là ly vang đỏ sóng sánh khẽ lay động, nhìn thẳng xuống phòng tiệc xa hoa bên dưới quan sát hết thảy những chuyện đang diễn ra.
Bởi lẽ trước khi đến đây Sở Phi Dương đã nhận được một lời cảnh báo.
Lời cảnh báo về mối họa khôn lường sắp xảy ra.
Phi Dương đã đứng ở đây rất lâu, mà hầu hết ánh mắt của cậu đều chỉ tập trung vào người con gái đứng ở một góc bên dưới bữa tiệc. Thậm chí còn chú ý tới từng cử động dù là rất nhỏ của cô.
Có rất nhiều thanh niên trẻ đưa tay mời cô khiêu vũ, nhưng cô đều trước sau lùi một bước từ chối hết thảy bọn họ. Kiều Vũ lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy, thực ra nói rượu cũng không phải chỉ là một loại nước hoa quả ủ lên men nhưng cô vốn dĩ không biết những thứ đồ uống này mới là thứ khiến người ta dễ dàng say nhất.
Kiều Vũ thấy đầu óc hơi choáng váng, ánh mắt lạnh nhạt ban đầu dường như vì hơi men mà dâng thêm mấy tầng sương mờ bao phủ. Mặc dù cô biết bản thân vẫn còn tỉnh táo, nhưng đầu óc cũng không minh mẫn cho lắm. Ban đầu còn tưởng là nước hoa quả nồng độ cồn nhẹ, không nghĩ tới bản thân lại vô thức uống nhiều như vậy.
Kiều Vũ đi về cuối phòng tiệc, vịn tay vào tường từ từ bước về phía trước, đi tới tận cùng con đường. Trong lúc đang chuẩn bị rẽ vào hành lang bên ngoài thì bất ngờ sau lưng bị một luồng sức mạnh kéo giật lại , ngay sau đó một cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô.
Lục Kiều Vũ cố gắng giằng ra thoát khỏi vòng vây nhưng lại bị người đó đè mạnh lên tường. Lúc cô kịp định thần ngẩng đầu lên thì người trước mặt lại khiến cô hoàn toàn sững sờ. Sở Phi Dương rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Nhìn thấy Sở Phi Dương, cô không chỉ không bàng hoàng thậm chí còn không có lo lắng. Là vì cô quá tin tưởng cậu ta hay Kiều Vũ thật sự cho rằng Sở Phi Dương đích thực là một chính nhân quân tử không thích ở nơi mập mờ không người này làm ra một số chuyện đồi bại.
Bọn họ đang đứng ở góc khuất hành lang, nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.
Kiều Vũ đứng dựa sát lưng vào tường, tim trong lồng ngực vì bị giật mình vẫn còn đập thình thịch. Cô không hiểu nổi chính mình, trái tim không ngừng đập của mình rốt cuộc là vì hoảng loạn hay là vì rung động mất khống chế trước người thanh niên này.
Kiều Vũ ngẩng đầu lên, ánh sáng nhàn nhạt của trăng rằm chiếu xuống góc hành lang tối tăm phủ lên bóng dáng người thanh niên mặc âu phục chỉnh chu, Kiều Vũ thậm chí còn thấy được yết hầu hắn ta trượt lên trượt xuống. Mặc dù không nhìn thấy được toàn bộ khuôn mặt của hắn, nhưng góc cạnh lộ ra cũng đủ khiến bao người phải mê đắm không thôi.
Trong bóng tối, một tay Sở Phi Dương chống lên tường, tay còn lại đặt trên eo của Kiều Vũ. Áo khoác trên vai Kiều Vũ bị màn giằng co vừa rồi làm rơi xuống đất, lộ ra bờ vai trắng ngần cùng với xương quai xanh mê người càng khiến tâm tình của Sở Phi Dương trở nên hỗn loạn, hô hấp dường như cũng dồn dập hơn khiến cho bàn tay đặt ở eo cô tăng thêm mấy phần lực.
‘’ A …’’
Kiều Vũ kêu lên một tiếng vì đau, dùng tay cố gắng gỡ bàn tay của Sở Phi Dương trên người mình xuống. Nơi hai người bọn họ đang đứng đã đủ tối, còn ở trong tư thế mập mờ này người khác nhìn vào không cảm thấy có vấn đề mới là lạ.
Mùi rượu càng ngày càng rõ ràng vây xung quanh Kiều Vũ khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn, hơi thở của người con trai phả trên mặt của Kiều Vũ đã kích thích những tế bào tận trong sâu thẳm trái tim len lỏi đến từng chân tơ kẽ tóc.
‘’ Sở Phi Dương, cậu đang làm trò gì vậy? ‘’ – Trong tình cảnh này Kiều Vũ không cách nào bình tĩnh nổi, vẻ mặt lạnh lùng và lạnh nhạt trong mọi hoàn cảnh của cô phút chốc biến mất. Đứng trước mặt của Sở Phi Dương lúc này là một cô gái đang giận giữ, mắt mở to nhìn chằm chằm cậu ta.
Phi Dương cười khẽ, khuôn mặt điển trai ngày càng cúi gần xuống khiến cho khoảng cách của bọn họ lúc này không đến năm cen ti mét: ‘’ Cậu nói xem một nam một nữ ở nơi mờ ám này thì có thể làm gì? ‘’
Kiều Vũ ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng nhiệt độ nóng rực từ bàn tay hắn đặt trên eo mình thực sự khiến cô có cảm giác ngượng ngùng đến phát điên, đứng trước khuôn mặt đầy vẻ phong tình của hắn lại vô thức mà bị cám dỗ đến thất thần.
‘’ Tốt nhất cậu tránh xa tôi ra một chút. ‘’
Trước sự tức giận của Kiều Vũ, Phi Dương liền buông tay ở eo cô ra nhưng ngay lập tức cả hai tay chống lên tường, tạo thành một vòng vây khiến cô không cách nào thoát khỏi. Hơn nữa ý cười trong mắt ngày càng đậm: ‘’ Nếu tôi không tránh thì sao ‘’.
‘’ Sở Phi Dương, vốn dĩ cậu không phải giống như thế này. ‘’ – Kiều Vũ nhìn vào đôi mắt khiến người khác phải mê đắm kia lạnh nhạt nói.
Cô chưa bao giờ thấy Sở Phi Dương trong bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt giống như hiện tại. Có phải trước dây mỗi khi tán tỉnh người khác cậu ta đều dùng phương thức này, dùng ánh mắt này, dùng cách thức này để đối xử với bất kì người con gái nào hay không.
Nghĩ đến đây lòng Kiều Vũ không khỏi dâng lên một hồi đau đớn, là cảm giác khó chịu không nói thành lời.
Ý cười trong ánh mắt Phi Dương dần tan đi, cúi đầu ghé môi lên vành tai nóng rực của Kiều Vũ: ‘’ Cậu từng nói không thích tôi, vậy thì việc gì phải trốn. ‘’
Kiều Vũ trong lòng bắt đầu hoảng loạn, vội vàng thanh minh: ‘’ Trốn? Người như tôi phải trốn tránh điều gì chứ? ‘’
‘’ Lục Kiều Vũ, tôi đã nói mình vốn dĩ không thích cậu, cậu… đúng là đã nghĩ quá nhiều rồi. ‘’ – Phi Dương từ trong cổ họng bật ra một nụ cười đầy dụ hoặc, mang theo loại ma lực rất cám dỗ người khác.
Kiều Vũ dám khẳng định giọng nói của cậu ta có thể làm rụng rời bất cứ một thiếu nữ nào trên đời này.
Kiều Vũ cười khẩy, đúng, cô không nên hiểu lầm, càng không nên tin rằng tất cả những gì Sở Phi Dương làm trước đây đều là có ý tốt. Lục Kiều Vũ ơi Lục Kiều Vũ, từ lúc nào mà bản thân lại bắt đầu quan tâm tới tâm tình của hắn như vậy, từ lúc nào mà chính mình lại không kiềm chế được vì một người mới quen biết không bao lâu.
Sở Phi Dương trước mặt của cô đây giống như một người xa lạ, một người xa lạ khiến cô khó lòng mà nhận ra.
‘’ Tôi cảm thấy chúng ta không còn gì để nói với nhau cả. ‘’
Dứt lời, Kiều Vũ đẩy mạnh cậu ta ra có ý định muốn bỏ đi nhưng Sở Phi Dương dường như không muốn buông tha cô, hắn chỉ vòng tay một cái liền có thể đem Kiều Vũ ôm trọn trong lòng. Nếu như cô không có chút tình cảm nào với hắn, hắn sẽ khiến cô phải kìm nén cảm xúc của chính mình đến phát điên.
Sở Phi Dương thực muốn xem thử Lục Kiều Vũ rốt cuộc có thể kìm nén bao lâu.
Lúc hai người bọn họ đang lộn xộn liền có một đám người đi về phía hành lang này. Tiếng cười nói càng lúc càng gần, thanh âm của phụ nữ và đàn ông vang lên nhịp nhàng y như bước chân của họ .
Kiều Vũ trừng mắt nhìn Sở Phi Dương nghiến răng: ‘’ Cậu bị điên à. ‘’
Ngược lại với bộ dạng sốt sắng của Kiều Vũ Sở Phi Dương xem chừng rất vui vẻ, bàn tay cậu ta kéo một cái cả người Kiều Vũ cứ thế bị ôm trọn vào lòng, đồng thời nghiêng người để thân hình cao lớn che khuất cho bóng dáng nhỏ bé của cô.
Lần đầu tiên Kiều Vũ tiếp xúc với Sở Phi Dương ở khoảng cách gần thế này, tai cô áp sát lên ngực trái của cậu ta, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch thình thịch qua lớp âu phục màu đen trang nhã. Mặt Kiều Vũ bất giác đỏ lên, cô đương nhiên không dám cựa quậy chỉ sợ sẽ khiến cho người khác chú ý.
Hơn nữa bóng dáng của Sở Phi Dương gần như che khuất Kiều Vũ, người khác nhìn thấy cũng chỉ nghĩ hai người đang ôm ấp yêu đương nhau, có lẽ cũng sẽ không nghi ngờ gì.
Giọng nói trầm ấm mà êm tai phát ra trên đầu của Kiều Vũ: ‘’ Lục Kiều Vũ, đối với cậu lưu manh một chút có khi lại là ấn tượng khó quên. ‘’
‘’ Cậu nói vậy là có ý gì? ‘’
Kiều Vũ căn bản không khống chế được tình hình, bất ngờ gáy cô bị hắn giữ chặt, đôi môi của hắn rất nhanh phủ xuống, thoáng chốc Kiều Vũ chỉ còn ngửi thấy mùi rượu vây quanh mình, đan xen với hơi thở của bản thân. Phải nói kĩ thuật hôn của Sở Phi Dương cực kì tốt, nhưng với người chưa từng trải qua chuyện yêu đương nam như Kiều Vũ thì đây lại là một loại chuyện khiến cô không cách nào chấp nhận được.
Đôi môi của Kiều Vũ bị Sở Phi Dương cuồng nhiệt mà gặm cắn, Kiều Vũ cơ bản không phản ứng kịp, cả người như có dòng điện xẹt qua, loại chuyện này cô trước giờ chưa từng nghĩ tới.
Cô đã sai, sai khi cho rằng hắn không giống như những gì người khác đồn đại, phong lưu phóng túng đào hoa bạc tình.
Sai khi cho rằng nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn liền nghĩ rằng hắn thực sự là một người tốt, sai khi nghĩ rằng hắn sẽ không làm chuyện này với cô càng sẽ không đối xử với cô như những người bạn gái cũ.
Đúng là một chuyện nực cười.
Cách đây vài phút cô còn cho rằng Sở Phi Dương là một người quân tử, nhưng bộ dạng giống lưu manh của hắn lúc này không khỏi khiến Kiều Vũ cảm thấy chán ghét.
Sau một lúc lâu tràn ngập ngượng ngùng vẫn là Sở Phi Dương lên tiếng trước: ‘’ Cậu … cũng tới đây sao? ‘’
Kiều Vũ rơi vào trong hoàn cảnh này thì có phần bối rối, hiện tại mối quan hệ của bọn họ khá căng thẳng và ngột ngạt nên cô hơi mất tự nhiên , chỉ khẽ gật đầu: ‘’ Ừ. ‘’
‘’ Có muốn ra ngoài hóng gió một chút không? ‘’, Phi Dương khẽ cười hướng mắt ra phía cửa sau của nhà hàng nói với Kiều Vũ.
Nhưng rất nhanh bị cô cự tuyệt: ‘’ Không cần đâu, tôi còn có việc cậu cứ tự nhiên. ‘’
Kiều Vũ nói xong liền quay lưng, đối với Sở Phi Dương lại nảy sinh cảm giác muốn chạy trốn . Cô vốn dĩ không cách nào đối xử với cậu ta như trước đây, càng không có dũng khí đối diện với chính bản thân mình. Đây là loại cảm giác tràn đầy khó chịu và dằn vặt, thực sự rất không thoải mái.
Mặc dù Kiều Vũ không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt của người thiếu niên sau lưng đang chăm chú nhìn mình không hề chớp. Khẽ siết chặt nắm tay, chân bước nhanh hơn về phía sau của hội trường.
Sở Phi Dương đối với sự trốn tránh của Kiều Vũ ngược lại cảm thấy hứng thú, so với chuyện cô ấy lặng im không nói tiếng nào anh vẫn thích sự bối rối trong đáy mắt của cô hơn. Dựa vào điều đó Sở Phi Dương càng thêm khẳng định Lục Kiều Vũ đối với mình chắc chắn đã nảy sinh tình cảm.
Khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, trên môi Phi Dương ý cười ngày càng đậm. Lục Kiều Vũ cái gì cũng giỏi, chỉ có điều về mặt tình cảm vẫn là không có kinh nghiệm.
Hôm nay Tố Như cũng tới, nhưng không phải vì Sở Phi Dương. Tố Như ắt hẳn đã tìm ra được một con mồi ngon không kém, cứ nhìn chằm chằm vào một đĩa thức ăn nhưng lại không ăn được thế thì thay vì chờ đợi cô quyết định đổi sang một món khác.
Đang tán gẫu với mấy cô tiểu thư nhà giàu tình cờ lại bắt gặp bóng dáng Triệu Anh Tử đứng lẻ loi một mình cách đó không xa . Không dễ gì mới gặp người quen ở đây, đương nhiên phải tiến lên chào hỏi.
Tố Như cầm trên tay ly vang đỏ, bước tới gần Anh Tử nở một nụ cười thân thiện: ‘’ Anh Tử, cậu cũng ở đây sao? ‘’
Triệu Anh Tử quay đầu lại, nhìn thấy Tố Như thì không mấy vui vẻ. Cô lười nhác liếc cô ta một cái, ngữ điệu khinh thường: ‘’ Người như cậu còn có thể tới được tại sao tôi thì không? ‘’
Tố Như khẽ nhíu mày, không ngờ Triệu Anh Tử đối với mình lại có nhiều ác cảm như vậy. Nhìn sắc mặt của Triệu Anh Tử chắc chắn là vừa bị ai chọc giận, mà người có thể chọc giận cô ta thì có mấy người, đương nhiên không ai khác ngoài Sở Phi Dương .
Anh Tử vừa nãy bị Sở Phi Dương làm tổn thương lòng tự tôn, từ nãy tới giờ cứ có ai tiến đến chào hỏi đều bị thái độ cục súc của cô làm cho khó chịu mà phải tự động tránh xa.
Tố Như cũng không phải loại người dễ dàng bắt nạt, ý cười trong mắt dần tắt ngay cả thiện chí chào hỏi cũng không còn. Câu nói vừa rồi của Triệu Anh Tử khiến cô rất không vui.
Váy của Anh Tử thiết kế theo kiểu đuôi cá, dài chạm đến đất . Những viền ren màu trắng nhạt buông nhẹ xuống xếp thành từng tầng bồng bềnh rất có quy củ. Tố Như rất tự nhiên tiến đến tháp rượu phía sau Anh Tử, khóe môi lộ ra một nụ cười nham hiểm khó lường.
Cô vươn tay lấy một ly rượu trên tháp, mắt khẽ liếc đuôi váy chạm đất của Anh Tử, như vô tình không cẩn thận khẽ nhích đôi giày cao gót trên chân mình lên một vạt váy của Anh Tử.
Triệu Anh Tử rất không ưa Tố Như, thấy cô ở khoảng cách ngay bên cạnh chỉ muốn tránh đi thật xa, đương nhiên động tác rời đi rất mạnh và kết quả đúng như Tố Như mong muốn.
Một tiếng ‘’ roẹt’’ dài vang lên, Triệu Anh Tử bị mất đà mà ngã ra nền đất khiến cả người úp thẳng xuống , ngã sõng soài trên nền nhà lạnh lẽo.
Vạt váy của Anh Tử bị rách mất hơn một nửa, thiết kế theo kiểu xếp lên nhau nên những tầng bên trên đều cùng lúc rách ra, để lộ đôi chân dài thon gọn nuột nà. Một màn này thu vào mắt của toàn bộ những người đàn ông ở đây, bọn họ còn không kiêng dè gì dùng ánh mắt háo sắc mà nhìn chằm chằm vào Anh Tử và bộ đồ xộc xệch trên người của cô.
Triệu Anh Tử cố gắng đứng dậy, Triệu phu nhân đang đi về phía con gái bà mặc dù không nhìn rõ quá trình xảy ra sự việc nhưng con gái gái mình không thể ngu ngốc đến mức ngã rách cả váy.
Sau khi kêu thư kí khoác áo khoác lên người của Anh Tử việc đầu tiên mà Dương Tú Anh làm chính là tiến đến phía trước một bạt tai tát thẳng vào khuôn mặt còn đầy ý cười của Tố Như.
‘’ Nham hiểm, còn chưa có bao nhiêu tuổi mà đã học được cách hãm hại người khác rồi. Cô là ai hả, không biết thân biết phận thì thôi đi còn muốn làm xấu mặt Triệu gia chúng ta? ‘’, Dương Tú Anh người như tên nổi tiếng chua ngoa đanh đá nhất trong số các vị phu nhân hôm nay có mặt ở đây, lời nói cùng hành động cũng thật không hề kiêng dè dù chỉ một chút.
Với bản tính của Tố Như làm sao có thể nhịn nhục bị mụ đàn bà trước mặt giáng nguyên một cái tát giống như vậy. Cô đương nhiên sẽ tiến lên không cần kính nể hay biết người đàn bà này là ai tát lại gấp đôi, nhưng bàn nay đang nắm chặt thành nắm đấm chuẩn bị giơ lên thì đột ngột hạ xuống.
Kế đó là những giọt nước mắt ủy khuất rơi trên gương mặt xinh đẹp, cô liên miệng phủ nhận: ‘’ Cháu không có làm gì mà, Anh Tử … Là Anh Tử không cẩn thận, không liên quan đến tôi. ‘’
Chuyện này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người khác, ngay cả Lôi Diện đang đứng cùng đám Lục Cảnh Hiên cũng bị phân tâm. Đôi giày da cao cấp màu đen chạm trên nền nhà sáng loáng, từng bước bước về phía đám đông đang không ngừng bàn tán. Từ xa đã có thể nghe thấy giọng điệu chua loét của một người phụ nữ.
‘’ Cô không chỉ giỏi diễn kịch mà còn giỏi giảo biện, rõ ràng chính mắt tôi nhìn thấy giày cao gót của cô dẫm lên váy của Anh Tử, cô còn dám chối. Đúng thật không biết là con cái nhà ai mà lại thủ đoạn như vậy. Có phải cô tự thấy bản thân mình không xinh đẹp bằng con gái tôi nên mới tìm cảnh để hạ nhục nó không? ‘’
Triệu Anh Tử lúc này căn bản không biết giấu mặt vào đâu, mặc dù áo khoác vest đen đã che kín người nhưng vẫn không thể xóa đi được nỗi nhục nhã vừa rồi. Nếu không phải muốn giữ hình tượng thì cô đã sớm tiến lên cho Tố Như một trận, chứ không phải để cô ta diễn kịch bi thương ở đây.
Trong lòng Tố Như vẫn đang rất kìm chế, cô còn rủa thầm tại sao Lôi Diện lại lâu như thế, đến bây giờ chẳng lẽ còn chưa phát hiện ra cô. Nếu như không phải vì con mồi này, cô nhất định sẽ không chịu nhục để bản thân bị người ta cứ thế mà mắng thẳng vào mặt.
Người xung quanh hiểu rõ thân phận của Dương Tú Anh, mà đối với Tố Như thì lại hoàn toàn xa lạ nên sẽ không ngu ngốc tự chuốc thêm phiền phức cho mình. Ngoại trừ đứng nhìn xem trò vui thì không một ai dám tiến lên ngăn cản.
Ngay khi cái tát thứ hai chuẩn bị rơi xuống má của Tố Như, cô đã nhắm nghiền mắt tinh thần sẵn sàng chịu đựng cái tát đầy đau đớn này.
Nhưng không! Tố Như mở mắt ra, phát hiện bàn tay mập mạp trắng trẻo của người phụ nữ bị một bàn tay khác giữ chặt lại.
Mà người này lại chính là người mà cô đang chờ.
Lôi Diện đẩy bàn tay của người phụ nữ ở phía trước ra, khiến bà ta trong cơn thịnh nộ tiến đến trợn mắt lạnh lùng: ‘’ Cậu lại là ai hả,thích lo chuyện bao đồng lắm sao? ‘’
Lôi Diện vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng,: ‘’ Triệu phu nhân, nơi đông người như thế này lại ở đây thỏa sức đánh người chẳng lẽ không sợ lên báo sao? ‘’
Dương Tú Anh như bị nói trúng tim đen, thu lại bộ dạng giữ tợn của mình nhưng cũng không hề hết giận : ‘’ Cậu vẫn chưa trả lời, cậu có quan hệ gì với cô ta.’’
Thư kí Lisa phía sau nhanh chóng tiến lên, thì thầm vào tai của Triệu phu nhân câu gì đó, rất nhanh bà ta đã từ trạng thái tức giận chuyển sang thái độ hòa hoãn cùng lịch thiệp dịu dàng : ‘’ Lôi Diện, cháu sao lại thể giao du với loại người nham hiểm không hiểu quy củ này. ‘’
Dương Tú Anh vừa nói, đôi mắt sắc bén đay nghiến như muốn nghiền nát người con gái đang vờ khóc lóc này còn đang muốn nói thêm vài câu thì ngay lập tức bị Lôi Diện chặn họng: ‘’ Triệu phu nhân, cảm ơn đã quan tâm. Nhưng có lẽ phu nhân vẫn nên quan tâm con gái mình trước thì hơn. ‘’
Dương Tú Anh quay lưng lại nhìn con gái đang khóc lóc ở phía sau, nói một câu cuối cùng rồi nhanh chóng rời đi: ‘’ Mong là mắt nhìn người của cháu sáng suốt, không để loại phụ nữ nham hiểm này lừa. ‘’
Dương Tú Anh quay người lại nhìn con gái nhơ nhác từ trên xuống dưới, khẽ lắc đầu sau đó nhanh chóng tiến về phía cửa chính chuẩn bị rời khỏi đây.
Không đi chẳng lẽ ở lại làm trò cười cho thiên hạ xem.
Lôi Diện kéo tay Tố Như lôi ra phía sau của bữa tiệc rời đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Lúc vào trong xe Anh Tử liền lập tức bật khóc, càn quấy cùng với tức giận làm ầm lên: ‘’ Con không muốn về,con không muốn về đâu …’’
‘’ Không về chẳng lẽ ở lại để làm trò cười cho thiên hạ à, con còn không xem xem bản thân mình thành cái dạng gì rồi. ‘’ – Dương Tú Anh vẫn còn bực bội, bà căn bản không nuốt nổi cục tức này.
Anh Tử vừa khóc vừa nói: ‘’ Sao lại về chứ, mẹ phải trút giận cho con …hức …’’
Dương Tú Anh trước sự khóc lóc của con gái thì càng bực bội hơn: ‘’ Nín ngay, nếu như không phải chúng ta đang bàn chuyện làm ăn với Lôi thị thì đừng mong mẹ bỏ qua dễ dàng như thế. ‘’
‘’ Cũng không biết con bé đó dùng cách gì câu được người thừa kế duy nhất của Lôi thị. ‘’, Dương Tú Anh nhìn thư kí ở ghế lái phụ lạnh lùng ra lệnh: ‘’ Lisa, nhanh chóng tìm tin tức về con bé đó cho tôi, mối nhục này tôi nhất định không để yên dễ dàng như thế. ‘’
Khoảng không gian lãng mạn bao trùm lên khách sạn xa hoa, từng ánh đèn neon mờ ảo chiếu lên người của những đôi tình nhân đang dựa sát vào nhau cùng nhấc chân khiêu vũ.
Phi Dương đứng dựa vào lan can tầng hai, trên tay là ly vang đỏ sóng sánh khẽ lay động, nhìn thẳng xuống phòng tiệc xa hoa bên dưới quan sát hết thảy những chuyện đang diễn ra.
Bởi lẽ trước khi đến đây Sở Phi Dương đã nhận được một lời cảnh báo.
Lời cảnh báo về mối họa khôn lường sắp xảy ra.
Phi Dương đã đứng ở đây rất lâu, mà hầu hết ánh mắt của cậu đều chỉ tập trung vào người con gái đứng ở một góc bên dưới bữa tiệc. Thậm chí còn chú ý tới từng cử động dù là rất nhỏ của cô.
Có rất nhiều thanh niên trẻ đưa tay mời cô khiêu vũ, nhưng cô đều trước sau lùi một bước từ chối hết thảy bọn họ. Kiều Vũ lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy, thực ra nói rượu cũng không phải chỉ là một loại nước hoa quả ủ lên men nhưng cô vốn dĩ không biết những thứ đồ uống này mới là thứ khiến người ta dễ dàng say nhất.
Kiều Vũ thấy đầu óc hơi choáng váng, ánh mắt lạnh nhạt ban đầu dường như vì hơi men mà dâng thêm mấy tầng sương mờ bao phủ. Mặc dù cô biết bản thân vẫn còn tỉnh táo, nhưng đầu óc cũng không minh mẫn cho lắm. Ban đầu còn tưởng là nước hoa quả nồng độ cồn nhẹ, không nghĩ tới bản thân lại vô thức uống nhiều như vậy.
Kiều Vũ đi về cuối phòng tiệc, vịn tay vào tường từ từ bước về phía trước, đi tới tận cùng con đường. Trong lúc đang chuẩn bị rẽ vào hành lang bên ngoài thì bất ngờ sau lưng bị một luồng sức mạnh kéo giật lại , ngay sau đó một cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô.
Lục Kiều Vũ cố gắng giằng ra thoát khỏi vòng vây nhưng lại bị người đó đè mạnh lên tường. Lúc cô kịp định thần ngẩng đầu lên thì người trước mặt lại khiến cô hoàn toàn sững sờ. Sở Phi Dương rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Nhìn thấy Sở Phi Dương, cô không chỉ không bàng hoàng thậm chí còn không có lo lắng. Là vì cô quá tin tưởng cậu ta hay Kiều Vũ thật sự cho rằng Sở Phi Dương đích thực là một chính nhân quân tử không thích ở nơi mập mờ không người này làm ra một số chuyện đồi bại.
Bọn họ đang đứng ở góc khuất hành lang, nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.
Kiều Vũ đứng dựa sát lưng vào tường, tim trong lồng ngực vì bị giật mình vẫn còn đập thình thịch. Cô không hiểu nổi chính mình, trái tim không ngừng đập của mình rốt cuộc là vì hoảng loạn hay là vì rung động mất khống chế trước người thanh niên này.
Kiều Vũ ngẩng đầu lên, ánh sáng nhàn nhạt của trăng rằm chiếu xuống góc hành lang tối tăm phủ lên bóng dáng người thanh niên mặc âu phục chỉnh chu, Kiều Vũ thậm chí còn thấy được yết hầu hắn ta trượt lên trượt xuống. Mặc dù không nhìn thấy được toàn bộ khuôn mặt của hắn, nhưng góc cạnh lộ ra cũng đủ khiến bao người phải mê đắm không thôi.
Trong bóng tối, một tay Sở Phi Dương chống lên tường, tay còn lại đặt trên eo của Kiều Vũ. Áo khoác trên vai Kiều Vũ bị màn giằng co vừa rồi làm rơi xuống đất, lộ ra bờ vai trắng ngần cùng với xương quai xanh mê người càng khiến tâm tình của Sở Phi Dương trở nên hỗn loạn, hô hấp dường như cũng dồn dập hơn khiến cho bàn tay đặt ở eo cô tăng thêm mấy phần lực.
‘’ A …’’
Kiều Vũ kêu lên một tiếng vì đau, dùng tay cố gắng gỡ bàn tay của Sở Phi Dương trên người mình xuống. Nơi hai người bọn họ đang đứng đã đủ tối, còn ở trong tư thế mập mờ này người khác nhìn vào không cảm thấy có vấn đề mới là lạ.
Mùi rượu càng ngày càng rõ ràng vây xung quanh Kiều Vũ khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn, hơi thở của người con trai phả trên mặt của Kiều Vũ đã kích thích những tế bào tận trong sâu thẳm trái tim len lỏi đến từng chân tơ kẽ tóc.
‘’ Sở Phi Dương, cậu đang làm trò gì vậy? ‘’ – Trong tình cảnh này Kiều Vũ không cách nào bình tĩnh nổi, vẻ mặt lạnh lùng và lạnh nhạt trong mọi hoàn cảnh của cô phút chốc biến mất. Đứng trước mặt của Sở Phi Dương lúc này là một cô gái đang giận giữ, mắt mở to nhìn chằm chằm cậu ta.
Phi Dương cười khẽ, khuôn mặt điển trai ngày càng cúi gần xuống khiến cho khoảng cách của bọn họ lúc này không đến năm cen ti mét: ‘’ Cậu nói xem một nam một nữ ở nơi mờ ám này thì có thể làm gì? ‘’
Kiều Vũ ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng nhiệt độ nóng rực từ bàn tay hắn đặt trên eo mình thực sự khiến cô có cảm giác ngượng ngùng đến phát điên, đứng trước khuôn mặt đầy vẻ phong tình của hắn lại vô thức mà bị cám dỗ đến thất thần.
‘’ Tốt nhất cậu tránh xa tôi ra một chút. ‘’
Trước sự tức giận của Kiều Vũ, Phi Dương liền buông tay ở eo cô ra nhưng ngay lập tức cả hai tay chống lên tường, tạo thành một vòng vây khiến cô không cách nào thoát khỏi. Hơn nữa ý cười trong mắt ngày càng đậm: ‘’ Nếu tôi không tránh thì sao ‘’.
‘’ Sở Phi Dương, vốn dĩ cậu không phải giống như thế này. ‘’ – Kiều Vũ nhìn vào đôi mắt khiến người khác phải mê đắm kia lạnh nhạt nói.
Cô chưa bao giờ thấy Sở Phi Dương trong bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt giống như hiện tại. Có phải trước dây mỗi khi tán tỉnh người khác cậu ta đều dùng phương thức này, dùng ánh mắt này, dùng cách thức này để đối xử với bất kì người con gái nào hay không.
Nghĩ đến đây lòng Kiều Vũ không khỏi dâng lên một hồi đau đớn, là cảm giác khó chịu không nói thành lời.
Ý cười trong ánh mắt Phi Dương dần tan đi, cúi đầu ghé môi lên vành tai nóng rực của Kiều Vũ: ‘’ Cậu từng nói không thích tôi, vậy thì việc gì phải trốn. ‘’
Kiều Vũ trong lòng bắt đầu hoảng loạn, vội vàng thanh minh: ‘’ Trốn? Người như tôi phải trốn tránh điều gì chứ? ‘’
‘’ Lục Kiều Vũ, tôi đã nói mình vốn dĩ không thích cậu, cậu… đúng là đã nghĩ quá nhiều rồi. ‘’ – Phi Dương từ trong cổ họng bật ra một nụ cười đầy dụ hoặc, mang theo loại ma lực rất cám dỗ người khác.
Kiều Vũ dám khẳng định giọng nói của cậu ta có thể làm rụng rời bất cứ một thiếu nữ nào trên đời này.
Kiều Vũ cười khẩy, đúng, cô không nên hiểu lầm, càng không nên tin rằng tất cả những gì Sở Phi Dương làm trước đây đều là có ý tốt. Lục Kiều Vũ ơi Lục Kiều Vũ, từ lúc nào mà bản thân lại bắt đầu quan tâm tới tâm tình của hắn như vậy, từ lúc nào mà chính mình lại không kiềm chế được vì một người mới quen biết không bao lâu.
Sở Phi Dương trước mặt của cô đây giống như một người xa lạ, một người xa lạ khiến cô khó lòng mà nhận ra.
‘’ Tôi cảm thấy chúng ta không còn gì để nói với nhau cả. ‘’
Dứt lời, Kiều Vũ đẩy mạnh cậu ta ra có ý định muốn bỏ đi nhưng Sở Phi Dương dường như không muốn buông tha cô, hắn chỉ vòng tay một cái liền có thể đem Kiều Vũ ôm trọn trong lòng. Nếu như cô không có chút tình cảm nào với hắn, hắn sẽ khiến cô phải kìm nén cảm xúc của chính mình đến phát điên.
Sở Phi Dương thực muốn xem thử Lục Kiều Vũ rốt cuộc có thể kìm nén bao lâu.
Lúc hai người bọn họ đang lộn xộn liền có một đám người đi về phía hành lang này. Tiếng cười nói càng lúc càng gần, thanh âm của phụ nữ và đàn ông vang lên nhịp nhàng y như bước chân của họ .
Kiều Vũ trừng mắt nhìn Sở Phi Dương nghiến răng: ‘’ Cậu bị điên à. ‘’
Ngược lại với bộ dạng sốt sắng của Kiều Vũ Sở Phi Dương xem chừng rất vui vẻ, bàn tay cậu ta kéo một cái cả người Kiều Vũ cứ thế bị ôm trọn vào lòng, đồng thời nghiêng người để thân hình cao lớn che khuất cho bóng dáng nhỏ bé của cô.
Lần đầu tiên Kiều Vũ tiếp xúc với Sở Phi Dương ở khoảng cách gần thế này, tai cô áp sát lên ngực trái của cậu ta, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch thình thịch qua lớp âu phục màu đen trang nhã. Mặt Kiều Vũ bất giác đỏ lên, cô đương nhiên không dám cựa quậy chỉ sợ sẽ khiến cho người khác chú ý.
Hơn nữa bóng dáng của Sở Phi Dương gần như che khuất Kiều Vũ, người khác nhìn thấy cũng chỉ nghĩ hai người đang ôm ấp yêu đương nhau, có lẽ cũng sẽ không nghi ngờ gì.
Giọng nói trầm ấm mà êm tai phát ra trên đầu của Kiều Vũ: ‘’ Lục Kiều Vũ, đối với cậu lưu manh một chút có khi lại là ấn tượng khó quên. ‘’
‘’ Cậu nói vậy là có ý gì? ‘’
Kiều Vũ căn bản không khống chế được tình hình, bất ngờ gáy cô bị hắn giữ chặt, đôi môi của hắn rất nhanh phủ xuống, thoáng chốc Kiều Vũ chỉ còn ngửi thấy mùi rượu vây quanh mình, đan xen với hơi thở của bản thân. Phải nói kĩ thuật hôn của Sở Phi Dương cực kì tốt, nhưng với người chưa từng trải qua chuyện yêu đương nam như Kiều Vũ thì đây lại là một loại chuyện khiến cô không cách nào chấp nhận được.
Đôi môi của Kiều Vũ bị Sở Phi Dương cuồng nhiệt mà gặm cắn, Kiều Vũ cơ bản không phản ứng kịp, cả người như có dòng điện xẹt qua, loại chuyện này cô trước giờ chưa từng nghĩ tới.
Cô đã sai, sai khi cho rằng hắn không giống như những gì người khác đồn đại, phong lưu phóng túng đào hoa bạc tình.
Sai khi cho rằng nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn liền nghĩ rằng hắn thực sự là một người tốt, sai khi nghĩ rằng hắn sẽ không làm chuyện này với cô càng sẽ không đối xử với cô như những người bạn gái cũ.
Đúng là một chuyện nực cười.
Cách đây vài phút cô còn cho rằng Sở Phi Dương là một người quân tử, nhưng bộ dạng giống lưu manh của hắn lúc này không khỏi khiến Kiều Vũ cảm thấy chán ghét.
Tác giả :
Linhlee