Cô Gái Của Sự Bí Mật
Chương 23
Quay lại cảnh của Long và Nhi
Bây giờ đã là 14h
Nhi vẫn đang tựa vào người Long mà ngủ, mưa thì vẫn cứ rơi, Long khẽ cựa mình vì cảm thấy hơi mỏi,vô tình làm cho Nhi thức dậy
_ “xin lỗi" Nhi vội ngồi dậy
_ “à. Ko sao? Em thấy sao rồi?" Long
_ “à.ờ.ko sao…hắc….xì…." Nhi nói mà hắc hơi 1 cái
_ “như vậy mà ko sao à? Lại đậy" Long nói giọng trách móc rồi lại kéo Nhi lại gần mình, tay Long vuốt nhẹ vào gương mặt Nhi, Nhi chợt đỏ mặt vì ngượng, Long cũng chẳng biết sao mình lại có cử chỉ như vậy,nhưng Long chợt thay đổi sắc mặt
_ “sao nóng quá vậy" Long xoay mặt Nhi qua đối diện mặt mình
_ “ko sao mà" Nhi đáp nhỏ nhẹ
_ “sao lại ko sao hả. nóng như thế này rồi. bây giờ làm sao đây" Long lo lắng
_ “đừng lo như vậy mà! Hắc…..xì……"
_ “ko được. phải tìm cách ra khỏi đây mới được" Long nói rồi đứng dậy
_ “anh làm định làm gì vậy?"
_ “em ngồi đây đi" nói rồi Long cố gắn bám lấy vách hố để trèo lên, mưa vẫn cứ rơi, những hạt mưa đua nhau mà rớt, tranh nhau mà tạt vào mặt Long, cố gắn lắm nhưng lên khoảng 1/3 hố thì Long lại bị té xuống
Ịch…….
_ “anh có sao ko vậy" Nhi lo lắng đỡ Long
_"Anh ko sao.hihi" Long đứng dậy rồi leo lên tiếp nhưng tình hình vẫn ko có tiến triển
Ịch……….
.
.
Ịch………….
.
.Ịch…………..
_ “thôi. Đừng leo lên nữa" nhi nói mà nước mắt đã rơi nhưng những giọt nước mắt ấy đã hoà quyện vào những giọt mưa, nhìn thấy khoé mắt Nhi ửng đỏ Long đã biết Nhi đang khóc, đang khóc vì mình
_ “anh ko sao mà. Đừng khóc" Long lấy tay gạt đi những giọt nước mắt của Nhi, Long đứng dậy định trèo lên nữa, nhưng lần này Nhi nhất quyết ko cho anh chàng trèo lên nữa, cô nàng ôm lấy Long từ phía sau Long
_"đừng mà. Nguy hiểm lắm. anh mà có chuyện gì thì em…………" Nhi ko nói hết lời thì đã nấc lên vì Nhi lại đang khóc, nghe tiếng Nhi khóc mà Long cảm thấy xót lắm, chàng quay lại, ôm lấy Nhi
_ “em đừng khóc, anh ko leo lên nữa mà. Nín nha, đừng khóc mà"
_ “ừ, ko khóc nữa,hi hì" Nhi lấy tay gạt nước mắt của mình đi, rồi
_ “Nhi….Nhi……………" Nhi đã ngất, Long cảm thấy sợ hãi, 1 người đã đối đầu với biết bao cuộc chiến, biết bao nguy hiểm nhưng giờ lại đang sợ, sợ gì chứ, anh ta đang sợ mất đi người bên cạnh mình chăng…….
_ “ở đây có cái hố Nhất ơi"
Thấy có ánh sáng của đèn pin cùng với giọng nói ở phía trên, Long liền lên tiếng
_ “có ai trên đó ko? Có người bị kẹt dưới này »
_ “hình như có người ở dưới kìa Nhất ơi"
Nhất cùng với vài người nữa tiến lại miệng hố,rồi lấy đèn soi xuống hố
_ “có người dưới này, cứu chúng tôi với" Long nói lớn
_ “hình như anh Long thì phải?" Nhất nói
“phải anh Long ko" Nhất nói vọng xuống
_ “phải! anh đây, mau kiếm dây lại đây"
_ “anh đợi 1 lát" Nhất nói rồi quay lại nói với Nhị, lấy dây ra lẹ lên, thế là 1 sợi dây dài được đưa xuống,
_ “anh nắm được dây được chưa" Nhị
_ “thấy rồi! nhưng ở đây có 2 người, mấy đứa cố gắn giữ chặt nha"
_ “dạ!" Nhất lên tiếng “anh em cố gắn dùng hết mình nha"
_"dạ"
Long lấy dây quấn qua người mình rồi ôm lấy Nhi và quấn qua eo Nhi
_ “xong rồi" Long
_ “anh giữ chặt nha" Nhất
1…2 kéo….1….2….1…2….. cứ thế Nhi và Long được đưa lên tới nữa hố thì lại bị tuột xuống
_ “cố lên" Nhất cố gắn nói, vì trời đang mưa, trơn trợt nên đã bị mất đà
1…2….1…..2……..1….2……cố lên……cố lên……….
Và cuối cùng Long và Nhi cũng đã được đưa lên lên tới nơi, nhưng Nhi vẫn đang bất tỉnh
_ “chị Nhi sao vậy?" Nhị lo lắng
_ “cô ấy bị cảm rồi. mấy đứa mau dẫn đường ra khỏi đây mau lên" Long bế Nhi lên
_ “được rồi, anh đi theo tụi em" Nhất nói
“báo cáo cho chị Xu đi Nhị"
_"ừ" Nhị nói rồi bộ đàm liên lạc với Xu
“tụi em đã tìm được anh Long với chị Nhi rồi, tụi em đang đưa họ ra ngoài" Nhị
“tốt. 2 người đó ko sao chứ?" xu
“chị Nhi bị cảm và bị ngất thôi" Nhị
“vậy đưa ra xe rồi chở cô ấy đến bệnh viện đi, có gì liên lạc sau"
“dạ"
Thế là cuối cùng cũng thoát khỏi được khu rừng này
_ “cậu và vài người nữa hãy láy xe đến bệnh viện T đi" Nhất nói với người trong bang
“mà anh nà! Minh,Tứ, Ngũ đâu rồi"
_" chúng tôi chia nhau ra đi nên ko có liên lạc" LOng
_"dạ, vậy anh cùng với chị NHi hãy đến bệnh viện T đi, 2 tụi em phải vào tìm mấy người họ"
_"ừ. Cẩn thận đấy"
“mấy cậu chạy xe cẩn thận đó nha" Nhị nói
“dạ"
Thế là Nhất và Nhị ở lại và tiếp tục vào rừng để tìm người
/
/
Chúng ta quay lại cảnh của Lan lúc nãy nha
Chị Lan bị 2 tên đó hạ gục và chúng định kết liễu Lan bằng nhát kiếm cuối cùng thì
“A…………" tiếng hét phát ra và
Ịch……máu lan rộng trên mặt đất, Lan ngẩng mặt thì thấy 1 tên đã nàm dài dưới đất còn 1 tên thì đang đấu với 1 người lạ, và
A…………cuối cùng tên đó cũng xong đời
_"cô là ai?" Lan gượng đứng dậy
_............người con gái ko lên tiếng
_ “sao lại cứu tôi"
_..........
_"chúng ta quen biết sao?"
_"cô là người của Star" bây giờ người con gái mới lên tiếng
_ “cô ko phải là người của star?" Lan
_ “tại sao tôi ko phải người của star?"
_ “chúng tôi ko hề giết người. mà cô thì lại……" Lan nói và nhìn 2 cái xác
_ “ Đúng thế, tôi ko phải người của star" cô gái nhếch môi cười
_"nhưng sao cô lại cứu tôi, thật ra cô là ai?" Lan nghi ngờ
_ “tôi là muốn trả ơn thôi. Bây giờ cô phải đi theo tôi"
_ “đi đâu?’ Lan
_ “đi ra khỏi nơi đây"
_ “nhưng………." Lan ngập ngừng
_ “chính bang chủ các người muốn tôi tìm cô" Người con gái đưa ra bức ảnh của Lan kèm theo 1 tin nhắn trong điện thoại của người con gái với nội dung “tôi biết vết thương cô chưa lành hẳn nhưng tôi cần cô giúp đỡ xem như cô đang trả ơn cho tôi. cô hãy đến khu rừng ngoại ô, tìm 2 người, hình của họ tôi để ở trong cái hộp dưới gầm giường của cô. Sau khi tìm được bất kỳ người nào thì cũng phải đưa về chỗ của cô"
_"vậy còn 1 người nữa là ai?"
_ “là người này" Người con gái lấy thêm 1 tấm hình nữa đưa cho Lan thì người đó chính là Trân
“chúng ta có thể đi chứ" người con gái hỏi Lan khi vẫn thấy Lan bất động
_"ừ, đi thôi" Lan lên tiếng, người con gái đi trước dẫn đường nhưng vẫn ko nói câu nào với Lan
_ “cô tên gì?" Lan
_ “Trúc" người con gái trả lời 1 cách lạnh lùng
_ “ừ, nhưng sao cô lại quen bang chủ"
_ ……………
Khi thấy Trúc ko nói trả lời mình thì Lan cũng đành im lặng.ko hỏi gì thêm nữa
(Trúc. Các bạn còn nhớ nhân vật này chứ?)
Quay lại cảnh của Minh và Trân
Trân trở mình nhẹ nhàng rồi khẽ mở mắt ra, nàng cảm thấy lạnh lạnh nhưng lại ấm ấm, nhìn qua thì thấy mình đang nằm gọn trong lòng của Minh, Trân chợt giật mình, mở to mắt hết cở nhìn Minh, trên người Minh lại ko mặt áo, ngước xuống người mình thì thấy nút áo của mình bị mở hết 1 nút, vẻ mặt của nàng bỗng đổi sắc thành xanh rồi chuyển qua tối sầm
“á……" Trân hét lên làm Minh giật mình, mở mắt ra, Trân vội đứng dậy
“ui……" Trân khuỵ xuống ôm lấy ngực
_ “cô làm gì vậy" Minh liền đỡ lấy Trân
_ “thả tôi ra" Trân đẩy Minh ra, cô nàng mất thế ngả ra sau, Minh liền lấy tay vòng qua eo Trân kéo lại
1..2..s…3s….4s….. ko ai động đậy, bỗng Trân nhận ra liền đẫy Minh ra nhưng bị Minh ôm chặt
_ “cô đang bị thướng đấy. đứng im đi"
Nói rồi khi thấy Trân ko phản ứng Minh mới từ từ bỏ tay ra
_ “cô ngồi xuống đi. Nếu ko vết thương lại chảy máu đó" Minh nói nhẹ nhàng. Giờ Trân mới để ý thấy mình đang bị thương khá nặng, khẽ cau mài, nhăn mặt 1 cái rồi Trân ngồi xuống tựa vào vách thở dốc
_"cô thấy sao rồi" Minh lo lắng
_............
Khi thấy Trân ko trả lời mình, dường như Minh đã đoán đưọc lý do
_ “do cô bị thương nên tôi mới……." Minh nói lí nhí, TRân quay qua nhìn vào mặt Minh, nhìn thấy ánh mắt sắt bén của Trân mà Minh lắp bắp
_ “tôi…tôi….chưa…..chưa…thấy….gì….hết….chỉ…chỉ thoa….thuốc…cho cô…thôi à" cuối cùng Minh cũng hoàn thành câu nói của mình
_............Trân vẫn ko nói gì chỉ nhìn Minh với ánh mắt đầy nghi ngờ
_"tôi,…..tôi…thề…..tôi thề….là tôi…ko thấy gì hết đó….tôi cũng ko làm …gì cô hết à"
_"ừ" Trân ừ nhẹ rồi quay mặt nhìn ra ngắm những giọt mưa đang đua nhau rơi xuống, Minh cũng ko nói gì thêm, ko gian im lặng bao trùm cho đến khi Trân lên tiếng
_ “sao anh lại cứu tôi"
_ “là vì…….."
_ “lệnh của bang chủ à" Trân chen vào. Bây giờ Minh phải trả lời sao đây, là theo lệnh của Xu, hay do trái tim mách bảo ko được làm hại đến Trân
_ “tại sao bang chủ các người lại ko muốn giết tôi" Trân hỏi tiếp
_ “chị ấy làm gì thì sẽ có lý do của chị ấy" Minh cũng đáp dửng dưng
_"các ngươi thường xưng là chị em à?"
_"phải. chúng tôi giống như 1 gia đình vậy đó" Minh nói với vẻ mặt hãnh diện
_"gia đình à?" Trân lặp lại, 2 chữ gia đình đối với Trân sao thấy xa lạ quá, cô ấy ko có gia đình, à mà ko, cô ấy cũng có 1 gia đình chứ, như nhớ đến gia đình mình cô ấy liền hỏi
_ “những người của tôi anh đã làm gì họ rồi" TRân hỏi với vẻ mặt lo lắng
_ “tôi chỉ cho người trói họ lại và đưa về bang chúng tôi thôi" Minh
_"thật ko?" Trân vẫn còn nghi ngờ
_"thật, chúng tôi ko bao giờ giết người,đó là lệnh và cũng là 1 trong những nguyên tắc của chị ấy đặt ra" Minh
_"nguyên tắc sao?"Trân hỏi lại
_ “phải, là của bang chủ đặt ra"
_"có vẻ như các người rất tôn trọng bang chủ của các người thì phải"
_ “thật ra, mấy anh em chúng tôi ko thuộc bang star đâu"
_"sao?" Trân ngạc nhiên
_"chúng tôi ko thuộc 1 tổ chức nào cả"
_"nhưng sao cậu……."
_"bởi vì bang chủ của star là ân nhân, là 1 người chị, 1 người mà chúng tôi có thể dùng tính mạng của mình để bảo vệ" Minh nói với vẻ mặt hơi buồn
_.........Trân vẫn im lặng lắng nghe Minh nói tiếp
_ “cô có biết hoàn cảnh của 7 đứa trẻ bị ba mẹ mình bỏ rơi, cùng nhau tụ họp tai 1 bãi rác để kiếm cái ăn, làm quen với nhau rồi từ đó đi đâu cũng có nhau, làm đủ các loại công việc,lượm rác, xin ăn, những việc thấp hèn nhất kể cả trôm cắp cũng làm, mỗi lần bị bắt gặp thì lại bị những trận đánh đầy người, đâu ai thương tiếc cho những đứa trẻ bẩn thiểu chúng tôi" Minh nói với vẻ mặt rất buồn, anh chàng cười nhạt 1 tiếng rồi nói tiếp(mà khoan, sao tự nhiên lại nói với Trân? chắc có lẽ Minh thấy Trân là 1 cô gái tốt chứ ko giống như mọi người đang thấy về cô ấy, và có thể 1 phần Minh tin tưởng Xu, XU luôn tìm cách bảo vệ Trân, tức là Xu biết Trân ko phải là người xấu)
_ “lúc ấy đứa nhỏ nhất chỉ mới 8tuoi, người lớn nhất là tôi và Thành chỉ được 9tuoi, thế đấy,chỉ ngần ấy chúng tôi đã trở thành những con người xấu, là cạn bã của xã hội, rồi sau đó, chúng tôi được 1 gia đình giàu có nhận nuôi, cứ tưởng đâu là ông trời còn thương xót chúng tôi, cho chúng tôi được một mái ấm, ngờ đâu……" Minh chợt hít 1 hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc, rồi chàng lại cười nhạt,1 nụ cười chua chát
_"ngờ đâu, họ cho chúng tôi ăn, cho chúng tôi mặc cũng chỉ là lợi dụng, nói đúng hơn là họ dùng chúng tôi làm công cụ kiếm cho họ"
_" LÀ sao?" Trân nhìn Minh với vẻ mặt thương cảm
_"5 đưa nhỏ thì được bọn chúng chở đến những khu chợ, trước những lễ hội để xin ăn, cuối cùng cũng quay lại nghề cũ. Nếu ngày đó chúng nó xin đưọc tiền thì được họ cho ăn, còn ngày nào mà ko xin được thì lại bị bọn người đó đánh đập dã mang, bỏ đói cả ngày,thậm chí cả nước cũng chẳng cho uống" Minh hình như đã rơi nước mắt thì phải
_"còn anh thì sao?" Trân vẫn muốn biết hoàn cảnh của Minh, vì Trân cảm thấy xót thương cho Minh nhiều lắm,ko ngờ Minh lại có quá khứ như vậy
_"tôi và Thành được bọn chúng truyền nghề cho, ngày nào chúng tôi cũng phải đi ăn trôm, dưới sự dàn dựng của họ, có bữa 2 chúng tôi được họ ra lệnh cướp của 1 phụ nữ đang mang thai, tôi cũng làm theo, nhưng cướp được, cô ta khóc thảm thương"đó là số tiền cuối cùng của tôi, xin trả cho tôi, tôi còn nuôi đứa con trong bụng này và cả người mẹ ở nhà nữa" nghe đến đó tôi và THành dừng bước, ko chạy nữa, chúng tôi bước lại đỡ người đó dậy và trả lại sô tiền cho cô ta, nhưng đâu biết hành động đó được xem là 1 hành động tốt, cuối cùng nó lại là hành động hại chúng tôi thê thảm, hôm đó khi về nhà với 2 bàn tay trắng thì tôi và Thành bị bọn chúng dùng roi, dùng những thứ gì có thể ném và đánh được thì đều được họ ném lên thân thể buổi tối"
_"vậy sao các cậu ko bỏ trốn" Trân
_"có chứ, chúng tôi đã cố gắn trốn, nhưng lần nào cũng bị bắt lại và lần đó thì chúng tôi ko còn là 1 con người nữa, bọn chúng lại đánh, và đánh, đánh đến nỗi tay chân chúng tôi như muốn gãy ra hàng trăm mảnh."
_"như vậy sao các cậu lại thoát được bọn chúng?"
_"và khoảng 2 năm sau đó, vào 1 ngày định mệnh, ngày đã làm cho cuộc đời của chúng tôi thay đổi, buổi sáng hôm đó, tôi và Thành vẫn thực hiện cướp bóc của mình, qua 2 năm thực hiền nghề này thì có thể nói chúng tôi trở nên chuyên nghiệp rất nhiều, hôm đó tôi và Thành xác định được mục tiêu là 1 cô gái,nhìn thì nhỏ nhắn nhưng trông khá là sang trọng, thế là tôi và Thành bắt đầu thực hiện, chúng tôi làm rất trót lọt, vừa đi vừa cười
“tối nay chúng ta có cơm ăn rồi" Thành vui vẻ, nhưng đang đi thì 1 cô gái đứng trước mặt 2 chúng tôi, cười 1 nụ cười rất tươi, 2 chúng tôi vô cùng ngạc nhiên vì cô gái ấy chính là nguòi mà 2 đứa tôi vừa cướp, “2 người chạy chậm quá đấy" cô gái nói và kèm theo 1 nụ cười, 2 chúng tôi quay lại định chạy đi thì lại bị cô ấy chặn lại và đánh cho 2 tụi tui té nhào, nhặt lại cái ví của mình rồi cô gái bước đi,bỏ lại tôi với Thành với vẻ mặt buồn bã và lo lắng,vì nếu ko có tiền thì lại bị đánh, tôi hỏi Thành “bây giờ làm sao. Nếu ko có tiền thì bọn kia cũng bị chúng ta liên luỵ đó". Thành cũng với vẻ mặt buồn “đành chịu trận hôm nay thôi, biết sao bây giờ". “hai người nói gì đó"tự dưng cô gái quay lại hỏi tôi với Thành, 2 đứa ngẩn mặt lên nhìn cô gái. “2 cậu có chuyện gì à, nói đi, tôi giúp cho". Tôi với Thành vô cùng ngạc nhiên, mọi ngày nếu bị bắt đưuọc thì chúng tôi sẽ bị đánh tơi tả ko thì bị bắt lên cảnh sát, còn cô gái này lại ko làm gì chúng tôi ngược lại còn hỏi với vẻ mặt rất ân cần, ko biết lý do tại sao tôi và Thành có cảm giác rất tin tưởng cô ấy, thế là chúng tôi kể hết cho cô ấy nghe. Suy tư 1 chút, cô ấy liền kêu 2 đứa tôi dẫn đến chỗ chúng tôi bị bắt, và rồi, ko tin vào mắt mình, 1 cô gái có vẻ như rất là yếu đuối nhưng đã hạ gục đưọc bọn người bắt chúng tôi, sao đó người con gái ấy đã đưa cả 7 đứa chúng tôi qua Mỹ với cô ấy, cô ấy còn dạy chúng tôi học võ, hầu như cô ấy học được gì đều chỉ chúng tôi, cô ấy cho chúng tôi đi học kiến thức, và bây giờ chúng tôi cũng xem như trở thành những con người tạm gọi là thành công"
_"người con gái đó chính là bang chủ star" Trân
_"đúng vậy, chị ấy rất thương chúng tôi, dù chị ấy lớn hơn tôi 1 tuổi nhưng tôi và mọi người rất kính trọng chị ấy" Minh nói với vẻ mặt đầy biết ơn
“nhưng chị ấy lại ko bao giờ muốn chúng tôi nhắc đến việc ơn nghĩa gì cả"
“ko biết sao hôm nay tôi lại nói chuyện này với cô nữa, buồn cười lắm phải ko?" Minh ngước mặt lên, che giấu đi những giọt nước mắt, đã lâu rồi ko ai nhắc đến chuyện này bỗng dưng hôm nay lại………nhưng người được Minh kể lại là Trân, người đưọc xem là kẻ địch
Trân nhìn Minh với ánh mắt chua chát, tự dưng Trân muốn có thể chia sẻ những cảm xúc này với Minh quá
_"còn cô.?" Minh nhìn qua Trân
_ _"tôi sao?" Trân ko hiểu
_"cô có muốn kể chuyện của cô cho tôi nghe ko?"Minh nhìn thẳng vào măt Trân, Trân quay đi chỗ khác
“nếu ko muốn nói thì thôi" Minh nói tiếp
_"cậu muốn biết việc gì" tự dưng Trân cũng muốn mở lòng mình, muốn tâm sự
_"sao cô lại liều mạng vì chủ của cô?" Minh hỏi
_"bởi vì ông ấy có ơn với tôi"
_"ơn gì?"
_"ông ấy đã cứu mạng tôi"
_"cứu cô khi nào?"
_"vào lúc tôi được 7tuoi, gia tôi bị người ta ám hại, cha mẹ và chị gái tôi đều bị giết, chỉ có tôi đưuọc ông chủ cứu sống,nên tôi thề sẽ lấy cả mạng này để bảo vệ gia đình ông ấy"
_"cô có chắc ông ấy đã cứu cô ko?" Minh tự dưng vô tình hỏi câu đó
Trân nhìn Minh, thật sự Trân cũng chỉ nghe ông ấy nói lại, ông ấy là bạn của ba mẹ Trân, rồi cứu Trân về,cho Trân ăn,cho Trân mặc và cho TRÂn học võ để trở thành người cuả mình. Suy nghĩ hồi lâu rồi Trân lắc đầu ‘ko thể nghĩ xấu cho ông chủ được’
_"có phải cô chủ của cô chính là người tên Thuỷ,con gái của chủ tịch Trần Đức Tuấn"
_.........Trân nhìn Minh và im lặng
_ “tôi biết và mọi người đều biết,chỉ là chúng tôi chưa có chứng cứ thôi"
_ “cậu ko cần nói nữa, tôi sẽ ko giúp các người mà bán đứng ông chủ đâu"
_ “ừ, tuỳ cô thôi"
Trời vẫn mưa, bên trong thì chẳng ai nói với ai tiếng nào cả
_ “cô sao rồi" Minh hỏi khi thấy Trân hơi chao mài, tay thì ôm lấy vết thương
_ “ko sao" Trân trả lời lạnh lùng
_ “hình như vết thương lại ra máu nữa rồi. đúng ko?" Minh lo lắng
_ “ừ. Ko sao đâu"
_ “bây giờ chúng ta phải đợi mọi người đến thôi, tôi cũng chẳng biết đường ra, ko khéo lại bị lạc hơn nữa"
_ “ừ"
Thế là 2 người đó lại chìm vào lặng im, chìm vào suy nghĩ riêng của mỗi người
Bây giờ đã là 14h
Nhi vẫn đang tựa vào người Long mà ngủ, mưa thì vẫn cứ rơi, Long khẽ cựa mình vì cảm thấy hơi mỏi,vô tình làm cho Nhi thức dậy
_ “xin lỗi" Nhi vội ngồi dậy
_ “à. Ko sao? Em thấy sao rồi?" Long
_ “à.ờ.ko sao…hắc….xì…." Nhi nói mà hắc hơi 1 cái
_ “như vậy mà ko sao à? Lại đậy" Long nói giọng trách móc rồi lại kéo Nhi lại gần mình, tay Long vuốt nhẹ vào gương mặt Nhi, Nhi chợt đỏ mặt vì ngượng, Long cũng chẳng biết sao mình lại có cử chỉ như vậy,nhưng Long chợt thay đổi sắc mặt
_ “sao nóng quá vậy" Long xoay mặt Nhi qua đối diện mặt mình
_ “ko sao mà" Nhi đáp nhỏ nhẹ
_ “sao lại ko sao hả. nóng như thế này rồi. bây giờ làm sao đây" Long lo lắng
_ “đừng lo như vậy mà! Hắc…..xì……"
_ “ko được. phải tìm cách ra khỏi đây mới được" Long nói rồi đứng dậy
_ “anh làm định làm gì vậy?"
_ “em ngồi đây đi" nói rồi Long cố gắn bám lấy vách hố để trèo lên, mưa vẫn cứ rơi, những hạt mưa đua nhau mà rớt, tranh nhau mà tạt vào mặt Long, cố gắn lắm nhưng lên khoảng 1/3 hố thì Long lại bị té xuống
Ịch…….
_ “anh có sao ko vậy" Nhi lo lắng đỡ Long
_"Anh ko sao.hihi" Long đứng dậy rồi leo lên tiếp nhưng tình hình vẫn ko có tiến triển
Ịch……….
.
.
Ịch………….
.
.Ịch…………..
_ “thôi. Đừng leo lên nữa" nhi nói mà nước mắt đã rơi nhưng những giọt nước mắt ấy đã hoà quyện vào những giọt mưa, nhìn thấy khoé mắt Nhi ửng đỏ Long đã biết Nhi đang khóc, đang khóc vì mình
_ “anh ko sao mà. Đừng khóc" Long lấy tay gạt đi những giọt nước mắt của Nhi, Long đứng dậy định trèo lên nữa, nhưng lần này Nhi nhất quyết ko cho anh chàng trèo lên nữa, cô nàng ôm lấy Long từ phía sau Long
_"đừng mà. Nguy hiểm lắm. anh mà có chuyện gì thì em…………" Nhi ko nói hết lời thì đã nấc lên vì Nhi lại đang khóc, nghe tiếng Nhi khóc mà Long cảm thấy xót lắm, chàng quay lại, ôm lấy Nhi
_ “em đừng khóc, anh ko leo lên nữa mà. Nín nha, đừng khóc mà"
_ “ừ, ko khóc nữa,hi hì" Nhi lấy tay gạt nước mắt của mình đi, rồi
_ “Nhi….Nhi……………" Nhi đã ngất, Long cảm thấy sợ hãi, 1 người đã đối đầu với biết bao cuộc chiến, biết bao nguy hiểm nhưng giờ lại đang sợ, sợ gì chứ, anh ta đang sợ mất đi người bên cạnh mình chăng…….
_ “ở đây có cái hố Nhất ơi"
Thấy có ánh sáng của đèn pin cùng với giọng nói ở phía trên, Long liền lên tiếng
_ “có ai trên đó ko? Có người bị kẹt dưới này »
_ “hình như có người ở dưới kìa Nhất ơi"
Nhất cùng với vài người nữa tiến lại miệng hố,rồi lấy đèn soi xuống hố
_ “có người dưới này, cứu chúng tôi với" Long nói lớn
_ “hình như anh Long thì phải?" Nhất nói
“phải anh Long ko" Nhất nói vọng xuống
_ “phải! anh đây, mau kiếm dây lại đây"
_ “anh đợi 1 lát" Nhất nói rồi quay lại nói với Nhị, lấy dây ra lẹ lên, thế là 1 sợi dây dài được đưa xuống,
_ “anh nắm được dây được chưa" Nhị
_ “thấy rồi! nhưng ở đây có 2 người, mấy đứa cố gắn giữ chặt nha"
_ “dạ!" Nhất lên tiếng “anh em cố gắn dùng hết mình nha"
_"dạ"
Long lấy dây quấn qua người mình rồi ôm lấy Nhi và quấn qua eo Nhi
_ “xong rồi" Long
_ “anh giữ chặt nha" Nhất
1…2 kéo….1….2….1…2….. cứ thế Nhi và Long được đưa lên tới nữa hố thì lại bị tuột xuống
_ “cố lên" Nhất cố gắn nói, vì trời đang mưa, trơn trợt nên đã bị mất đà
1…2….1…..2……..1….2……cố lên……cố lên……….
Và cuối cùng Long và Nhi cũng đã được đưa lên lên tới nơi, nhưng Nhi vẫn đang bất tỉnh
_ “chị Nhi sao vậy?" Nhị lo lắng
_ “cô ấy bị cảm rồi. mấy đứa mau dẫn đường ra khỏi đây mau lên" Long bế Nhi lên
_ “được rồi, anh đi theo tụi em" Nhất nói
“báo cáo cho chị Xu đi Nhị"
_"ừ" Nhị nói rồi bộ đàm liên lạc với Xu
“tụi em đã tìm được anh Long với chị Nhi rồi, tụi em đang đưa họ ra ngoài" Nhị
“tốt. 2 người đó ko sao chứ?" xu
“chị Nhi bị cảm và bị ngất thôi" Nhị
“vậy đưa ra xe rồi chở cô ấy đến bệnh viện đi, có gì liên lạc sau"
“dạ"
Thế là cuối cùng cũng thoát khỏi được khu rừng này
_ “cậu và vài người nữa hãy láy xe đến bệnh viện T đi" Nhất nói với người trong bang
“mà anh nà! Minh,Tứ, Ngũ đâu rồi"
_" chúng tôi chia nhau ra đi nên ko có liên lạc" LOng
_"dạ, vậy anh cùng với chị NHi hãy đến bệnh viện T đi, 2 tụi em phải vào tìm mấy người họ"
_"ừ. Cẩn thận đấy"
“mấy cậu chạy xe cẩn thận đó nha" Nhị nói
“dạ"
Thế là Nhất và Nhị ở lại và tiếp tục vào rừng để tìm người
/
/
Chúng ta quay lại cảnh của Lan lúc nãy nha
Chị Lan bị 2 tên đó hạ gục và chúng định kết liễu Lan bằng nhát kiếm cuối cùng thì
“A…………" tiếng hét phát ra và
Ịch……máu lan rộng trên mặt đất, Lan ngẩng mặt thì thấy 1 tên đã nàm dài dưới đất còn 1 tên thì đang đấu với 1 người lạ, và
A…………cuối cùng tên đó cũng xong đời
_"cô là ai?" Lan gượng đứng dậy
_............người con gái ko lên tiếng
_ “sao lại cứu tôi"
_..........
_"chúng ta quen biết sao?"
_"cô là người của Star" bây giờ người con gái mới lên tiếng
_ “cô ko phải là người của star?" Lan
_ “tại sao tôi ko phải người của star?"
_ “chúng tôi ko hề giết người. mà cô thì lại……" Lan nói và nhìn 2 cái xác
_ “ Đúng thế, tôi ko phải người của star" cô gái nhếch môi cười
_"nhưng sao cô lại cứu tôi, thật ra cô là ai?" Lan nghi ngờ
_ “tôi là muốn trả ơn thôi. Bây giờ cô phải đi theo tôi"
_ “đi đâu?’ Lan
_ “đi ra khỏi nơi đây"
_ “nhưng………." Lan ngập ngừng
_ “chính bang chủ các người muốn tôi tìm cô" Người con gái đưa ra bức ảnh của Lan kèm theo 1 tin nhắn trong điện thoại của người con gái với nội dung “tôi biết vết thương cô chưa lành hẳn nhưng tôi cần cô giúp đỡ xem như cô đang trả ơn cho tôi. cô hãy đến khu rừng ngoại ô, tìm 2 người, hình của họ tôi để ở trong cái hộp dưới gầm giường của cô. Sau khi tìm được bất kỳ người nào thì cũng phải đưa về chỗ của cô"
_"vậy còn 1 người nữa là ai?"
_ “là người này" Người con gái lấy thêm 1 tấm hình nữa đưa cho Lan thì người đó chính là Trân
“chúng ta có thể đi chứ" người con gái hỏi Lan khi vẫn thấy Lan bất động
_"ừ, đi thôi" Lan lên tiếng, người con gái đi trước dẫn đường nhưng vẫn ko nói câu nào với Lan
_ “cô tên gì?" Lan
_ “Trúc" người con gái trả lời 1 cách lạnh lùng
_ “ừ, nhưng sao cô lại quen bang chủ"
_ ……………
Khi thấy Trúc ko nói trả lời mình thì Lan cũng đành im lặng.ko hỏi gì thêm nữa
(Trúc. Các bạn còn nhớ nhân vật này chứ?)
Quay lại cảnh của Minh và Trân
Trân trở mình nhẹ nhàng rồi khẽ mở mắt ra, nàng cảm thấy lạnh lạnh nhưng lại ấm ấm, nhìn qua thì thấy mình đang nằm gọn trong lòng của Minh, Trân chợt giật mình, mở to mắt hết cở nhìn Minh, trên người Minh lại ko mặt áo, ngước xuống người mình thì thấy nút áo của mình bị mở hết 1 nút, vẻ mặt của nàng bỗng đổi sắc thành xanh rồi chuyển qua tối sầm
“á……" Trân hét lên làm Minh giật mình, mở mắt ra, Trân vội đứng dậy
“ui……" Trân khuỵ xuống ôm lấy ngực
_ “cô làm gì vậy" Minh liền đỡ lấy Trân
_ “thả tôi ra" Trân đẩy Minh ra, cô nàng mất thế ngả ra sau, Minh liền lấy tay vòng qua eo Trân kéo lại
1..2..s…3s….4s….. ko ai động đậy, bỗng Trân nhận ra liền đẫy Minh ra nhưng bị Minh ôm chặt
_ “cô đang bị thướng đấy. đứng im đi"
Nói rồi khi thấy Trân ko phản ứng Minh mới từ từ bỏ tay ra
_ “cô ngồi xuống đi. Nếu ko vết thương lại chảy máu đó" Minh nói nhẹ nhàng. Giờ Trân mới để ý thấy mình đang bị thương khá nặng, khẽ cau mài, nhăn mặt 1 cái rồi Trân ngồi xuống tựa vào vách thở dốc
_"cô thấy sao rồi" Minh lo lắng
_............
Khi thấy Trân ko trả lời mình, dường như Minh đã đoán đưọc lý do
_ “do cô bị thương nên tôi mới……." Minh nói lí nhí, TRân quay qua nhìn vào mặt Minh, nhìn thấy ánh mắt sắt bén của Trân mà Minh lắp bắp
_ “tôi…tôi….chưa…..chưa…thấy….gì….hết….chỉ…chỉ thoa….thuốc…cho cô…thôi à" cuối cùng Minh cũng hoàn thành câu nói của mình
_............Trân vẫn ko nói gì chỉ nhìn Minh với ánh mắt đầy nghi ngờ
_"tôi,…..tôi…thề…..tôi thề….là tôi…ko thấy gì hết đó….tôi cũng ko làm …gì cô hết à"
_"ừ" Trân ừ nhẹ rồi quay mặt nhìn ra ngắm những giọt mưa đang đua nhau rơi xuống, Minh cũng ko nói gì thêm, ko gian im lặng bao trùm cho đến khi Trân lên tiếng
_ “sao anh lại cứu tôi"
_ “là vì…….."
_ “lệnh của bang chủ à" Trân chen vào. Bây giờ Minh phải trả lời sao đây, là theo lệnh của Xu, hay do trái tim mách bảo ko được làm hại đến Trân
_ “tại sao bang chủ các người lại ko muốn giết tôi" Trân hỏi tiếp
_ “chị ấy làm gì thì sẽ có lý do của chị ấy" Minh cũng đáp dửng dưng
_"các ngươi thường xưng là chị em à?"
_"phải. chúng tôi giống như 1 gia đình vậy đó" Minh nói với vẻ mặt hãnh diện
_"gia đình à?" Trân lặp lại, 2 chữ gia đình đối với Trân sao thấy xa lạ quá, cô ấy ko có gia đình, à mà ko, cô ấy cũng có 1 gia đình chứ, như nhớ đến gia đình mình cô ấy liền hỏi
_ “những người của tôi anh đã làm gì họ rồi" TRân hỏi với vẻ mặt lo lắng
_ “tôi chỉ cho người trói họ lại và đưa về bang chúng tôi thôi" Minh
_"thật ko?" Trân vẫn còn nghi ngờ
_"thật, chúng tôi ko bao giờ giết người,đó là lệnh và cũng là 1 trong những nguyên tắc của chị ấy đặt ra" Minh
_"nguyên tắc sao?"Trân hỏi lại
_ “phải, là của bang chủ đặt ra"
_"có vẻ như các người rất tôn trọng bang chủ của các người thì phải"
_ “thật ra, mấy anh em chúng tôi ko thuộc bang star đâu"
_"sao?" Trân ngạc nhiên
_"chúng tôi ko thuộc 1 tổ chức nào cả"
_"nhưng sao cậu……."
_"bởi vì bang chủ của star là ân nhân, là 1 người chị, 1 người mà chúng tôi có thể dùng tính mạng của mình để bảo vệ" Minh nói với vẻ mặt hơi buồn
_.........Trân vẫn im lặng lắng nghe Minh nói tiếp
_ “cô có biết hoàn cảnh của 7 đứa trẻ bị ba mẹ mình bỏ rơi, cùng nhau tụ họp tai 1 bãi rác để kiếm cái ăn, làm quen với nhau rồi từ đó đi đâu cũng có nhau, làm đủ các loại công việc,lượm rác, xin ăn, những việc thấp hèn nhất kể cả trôm cắp cũng làm, mỗi lần bị bắt gặp thì lại bị những trận đánh đầy người, đâu ai thương tiếc cho những đứa trẻ bẩn thiểu chúng tôi" Minh nói với vẻ mặt rất buồn, anh chàng cười nhạt 1 tiếng rồi nói tiếp(mà khoan, sao tự nhiên lại nói với Trân? chắc có lẽ Minh thấy Trân là 1 cô gái tốt chứ ko giống như mọi người đang thấy về cô ấy, và có thể 1 phần Minh tin tưởng Xu, XU luôn tìm cách bảo vệ Trân, tức là Xu biết Trân ko phải là người xấu)
_ “lúc ấy đứa nhỏ nhất chỉ mới 8tuoi, người lớn nhất là tôi và Thành chỉ được 9tuoi, thế đấy,chỉ ngần ấy chúng tôi đã trở thành những con người xấu, là cạn bã của xã hội, rồi sau đó, chúng tôi được 1 gia đình giàu có nhận nuôi, cứ tưởng đâu là ông trời còn thương xót chúng tôi, cho chúng tôi được một mái ấm, ngờ đâu……" Minh chợt hít 1 hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc, rồi chàng lại cười nhạt,1 nụ cười chua chát
_"ngờ đâu, họ cho chúng tôi ăn, cho chúng tôi mặc cũng chỉ là lợi dụng, nói đúng hơn là họ dùng chúng tôi làm công cụ kiếm cho họ"
_" LÀ sao?" Trân nhìn Minh với vẻ mặt thương cảm
_"5 đưa nhỏ thì được bọn chúng chở đến những khu chợ, trước những lễ hội để xin ăn, cuối cùng cũng quay lại nghề cũ. Nếu ngày đó chúng nó xin đưọc tiền thì được họ cho ăn, còn ngày nào mà ko xin được thì lại bị bọn người đó đánh đập dã mang, bỏ đói cả ngày,thậm chí cả nước cũng chẳng cho uống" Minh hình như đã rơi nước mắt thì phải
_"còn anh thì sao?" Trân vẫn muốn biết hoàn cảnh của Minh, vì Trân cảm thấy xót thương cho Minh nhiều lắm,ko ngờ Minh lại có quá khứ như vậy
_"tôi và Thành được bọn chúng truyền nghề cho, ngày nào chúng tôi cũng phải đi ăn trôm, dưới sự dàn dựng của họ, có bữa 2 chúng tôi được họ ra lệnh cướp của 1 phụ nữ đang mang thai, tôi cũng làm theo, nhưng cướp được, cô ta khóc thảm thương"đó là số tiền cuối cùng của tôi, xin trả cho tôi, tôi còn nuôi đứa con trong bụng này và cả người mẹ ở nhà nữa" nghe đến đó tôi và THành dừng bước, ko chạy nữa, chúng tôi bước lại đỡ người đó dậy và trả lại sô tiền cho cô ta, nhưng đâu biết hành động đó được xem là 1 hành động tốt, cuối cùng nó lại là hành động hại chúng tôi thê thảm, hôm đó khi về nhà với 2 bàn tay trắng thì tôi và Thành bị bọn chúng dùng roi, dùng những thứ gì có thể ném và đánh được thì đều được họ ném lên thân thể buổi tối"
_"vậy sao các cậu ko bỏ trốn" Trân
_"có chứ, chúng tôi đã cố gắn trốn, nhưng lần nào cũng bị bắt lại và lần đó thì chúng tôi ko còn là 1 con người nữa, bọn chúng lại đánh, và đánh, đánh đến nỗi tay chân chúng tôi như muốn gãy ra hàng trăm mảnh."
_"như vậy sao các cậu lại thoát được bọn chúng?"
_"và khoảng 2 năm sau đó, vào 1 ngày định mệnh, ngày đã làm cho cuộc đời của chúng tôi thay đổi, buổi sáng hôm đó, tôi và Thành vẫn thực hiện cướp bóc của mình, qua 2 năm thực hiền nghề này thì có thể nói chúng tôi trở nên chuyên nghiệp rất nhiều, hôm đó tôi và Thành xác định được mục tiêu là 1 cô gái,nhìn thì nhỏ nhắn nhưng trông khá là sang trọng, thế là tôi và Thành bắt đầu thực hiện, chúng tôi làm rất trót lọt, vừa đi vừa cười
“tối nay chúng ta có cơm ăn rồi" Thành vui vẻ, nhưng đang đi thì 1 cô gái đứng trước mặt 2 chúng tôi, cười 1 nụ cười rất tươi, 2 chúng tôi vô cùng ngạc nhiên vì cô gái ấy chính là nguòi mà 2 đứa tôi vừa cướp, “2 người chạy chậm quá đấy" cô gái nói và kèm theo 1 nụ cười, 2 chúng tôi quay lại định chạy đi thì lại bị cô ấy chặn lại và đánh cho 2 tụi tui té nhào, nhặt lại cái ví của mình rồi cô gái bước đi,bỏ lại tôi với Thành với vẻ mặt buồn bã và lo lắng,vì nếu ko có tiền thì lại bị đánh, tôi hỏi Thành “bây giờ làm sao. Nếu ko có tiền thì bọn kia cũng bị chúng ta liên luỵ đó". Thành cũng với vẻ mặt buồn “đành chịu trận hôm nay thôi, biết sao bây giờ". “hai người nói gì đó"tự dưng cô gái quay lại hỏi tôi với Thành, 2 đứa ngẩn mặt lên nhìn cô gái. “2 cậu có chuyện gì à, nói đi, tôi giúp cho". Tôi với Thành vô cùng ngạc nhiên, mọi ngày nếu bị bắt đưuọc thì chúng tôi sẽ bị đánh tơi tả ko thì bị bắt lên cảnh sát, còn cô gái này lại ko làm gì chúng tôi ngược lại còn hỏi với vẻ mặt rất ân cần, ko biết lý do tại sao tôi và Thành có cảm giác rất tin tưởng cô ấy, thế là chúng tôi kể hết cho cô ấy nghe. Suy tư 1 chút, cô ấy liền kêu 2 đứa tôi dẫn đến chỗ chúng tôi bị bắt, và rồi, ko tin vào mắt mình, 1 cô gái có vẻ như rất là yếu đuối nhưng đã hạ gục đưọc bọn người bắt chúng tôi, sao đó người con gái ấy đã đưa cả 7 đứa chúng tôi qua Mỹ với cô ấy, cô ấy còn dạy chúng tôi học võ, hầu như cô ấy học được gì đều chỉ chúng tôi, cô ấy cho chúng tôi đi học kiến thức, và bây giờ chúng tôi cũng xem như trở thành những con người tạm gọi là thành công"
_"người con gái đó chính là bang chủ star" Trân
_"đúng vậy, chị ấy rất thương chúng tôi, dù chị ấy lớn hơn tôi 1 tuổi nhưng tôi và mọi người rất kính trọng chị ấy" Minh nói với vẻ mặt đầy biết ơn
“nhưng chị ấy lại ko bao giờ muốn chúng tôi nhắc đến việc ơn nghĩa gì cả"
“ko biết sao hôm nay tôi lại nói chuyện này với cô nữa, buồn cười lắm phải ko?" Minh ngước mặt lên, che giấu đi những giọt nước mắt, đã lâu rồi ko ai nhắc đến chuyện này bỗng dưng hôm nay lại………nhưng người được Minh kể lại là Trân, người đưọc xem là kẻ địch
Trân nhìn Minh với ánh mắt chua chát, tự dưng Trân muốn có thể chia sẻ những cảm xúc này với Minh quá
_"còn cô.?" Minh nhìn qua Trân
_ _"tôi sao?" Trân ko hiểu
_"cô có muốn kể chuyện của cô cho tôi nghe ko?"Minh nhìn thẳng vào măt Trân, Trân quay đi chỗ khác
“nếu ko muốn nói thì thôi" Minh nói tiếp
_"cậu muốn biết việc gì" tự dưng Trân cũng muốn mở lòng mình, muốn tâm sự
_"sao cô lại liều mạng vì chủ của cô?" Minh hỏi
_"bởi vì ông ấy có ơn với tôi"
_"ơn gì?"
_"ông ấy đã cứu mạng tôi"
_"cứu cô khi nào?"
_"vào lúc tôi được 7tuoi, gia tôi bị người ta ám hại, cha mẹ và chị gái tôi đều bị giết, chỉ có tôi đưuọc ông chủ cứu sống,nên tôi thề sẽ lấy cả mạng này để bảo vệ gia đình ông ấy"
_"cô có chắc ông ấy đã cứu cô ko?" Minh tự dưng vô tình hỏi câu đó
Trân nhìn Minh, thật sự Trân cũng chỉ nghe ông ấy nói lại, ông ấy là bạn của ba mẹ Trân, rồi cứu Trân về,cho Trân ăn,cho Trân mặc và cho TRÂn học võ để trở thành người cuả mình. Suy nghĩ hồi lâu rồi Trân lắc đầu ‘ko thể nghĩ xấu cho ông chủ được’
_"có phải cô chủ của cô chính là người tên Thuỷ,con gái của chủ tịch Trần Đức Tuấn"
_.........Trân nhìn Minh và im lặng
_ “tôi biết và mọi người đều biết,chỉ là chúng tôi chưa có chứng cứ thôi"
_ “cậu ko cần nói nữa, tôi sẽ ko giúp các người mà bán đứng ông chủ đâu"
_ “ừ, tuỳ cô thôi"
Trời vẫn mưa, bên trong thì chẳng ai nói với ai tiếng nào cả
_ “cô sao rồi" Minh hỏi khi thấy Trân hơi chao mài, tay thì ôm lấy vết thương
_ “ko sao" Trân trả lời lạnh lùng
_ “hình như vết thương lại ra máu nữa rồi. đúng ko?" Minh lo lắng
_ “ừ. Ko sao đâu"
_ “bây giờ chúng ta phải đợi mọi người đến thôi, tôi cũng chẳng biết đường ra, ko khéo lại bị lạc hơn nữa"
_ “ừ"
Thế là 2 người đó lại chìm vào lặng im, chìm vào suy nghĩ riêng của mỗi người
Tác giả :
Nhokbatcan