Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!
Chương 69: Vợ chồng son
Hôn lễ đã trôi qua 4 ngày, cặp đôi vợ chồng son này đang hưởng tuần trăng mật tại hòn đảo của mình, có thể cưới rồi mọi việc khác hoàn toàn so với lúc đang yêu, Phúc Khang say đấm Hồng Nhi hơn trước, đòi hỏi của anh cũng mãnh liệt hơn, hành động của cô dù không cố ý nhưng cơ thể Phúc Khang lại cho là như vậy nên không khỏi hành hạ Hồng Nhi đến nhừ cả người.
_ VIÊN PHÚC KHANG! - Hồng Nhi không thể chịu nổi liền gọi cả họ lẫn tên của người chồng ngang ngược kia
Phúc Khang vốn chỉ muốn ghẹo chọc thôi, nhưng lại không nghĩ đến tình hình xấu này nên đã bị cô quát to vào lỗ tai.
_ Viên phu nhân! Có việc chi dạy bảo? - anh nhíu mày, ngừng mọi việc cười nham hiểm trước mặt Hồng Nhi.
_ Anh thật quá đáng, em đã rất mệt, sao anh lại có thể đòi hỏi cao như thế? - cô uất ức, thúc thích, giận dỗi.
_ Viên phu nhân! chồng của phu nhân hiện tại đang rất khổ sở khi dừng lại, Phu nhân hãy vui vẻ làm xong bổn phận rồi sau đó chúng ta nói chuyện được không? - anh thổi vào lỗ tai của Hồng Nhi hơi thở nóng đầy dục vọng.
Hồng Nhi tuy chuyện này cũng gọi là bình thường rồi, nhưng mà cô thật vẫn ngại, căn biệt thự to lớn này, 4 ngày nay phải nói là nơi nào anh cũng có thể đòi hỏi cô được, nhà bếp là nơi thường xuyên nhất, người làm ở đây chỉ được đến làm vào giữa đêm khi anh và cô đã ngủ, sáng hôm sau thì nguyên căn biệt thự chỉ còn có 2 người nên anh lộng hành không thương tiếc.
_ Anh! Đồi bại! - cô khẽ mắng, cũng biết rõ rằng sẽ không thể làm gì được anh rồi nhưng cũng không cam chịu im lặng.
Anh cuối xuống, cắn ngay mũi đáng yêu của cô một cái, sau đó lại tiếp tục việc của mình. Vốn biết cô nghe lời mình như cún con, nên anh cũng không cần lo lắng, thể hiện vừa rồi của cô, chỉ là mắng yêu thôi, anh cũng không thể nào kềm chế được sự ham muốn cô nên " Vợ ngoan! cứ để anh ". Cơn triền miên cứ kéo dài, Hồng Nhi thật sự đã không thể chịu đựng, cô chỉ muốn chịu đến khi anh xong. Anh biết cô mệt chỉ hôn nhẹ lên trán cô thỏ thẻ nhỏ " Bảo bối anh xin lỗi! Sắp xong rồi " anh trấn an cô, cho đến khi chạy nước rút đã xong, anh thì không sao, cô coi như là thành nước rồi, cùng lúc ngất xỉu không biết gì nữa. Anh yêu chìu bế cô lên phòng tắm rửa sạch sẽ cho cô, sau đó ôm cô ngủ.
Chiều vàng trên hòn đảo thiên đường, ánh nắng vàng len lỏi qua những ngọn lá, cơn gió nhẹ thổi vào tấm rèn khiến nó bay lên, ánh nắng thừa cơ chíu vào, đánh thức đôi vợ chồng son đang ngon giấc. Hồng Nhi chợt tỉnh sau cơn mê, cô đau nhức khắp người khẽ nhẹ nhàng xoay chuyển, mày nhíu lại có vẻ khá bực mình. đầu đụng vào lòng ngực to săn chắc kia, cô chu môi, mắt mở lên nhìn khuông mặt tuấn tú kia đang ngủ. Tính tình cô không sợ ai, nên thừa cơ hội, dùng tay nhéo lấy đôi má mịn màng của anh, mắng yêu thật mạnh.
_ Phúc Khang ngốc! Phúc Khang cặn bã, đã bảo người ta chịu không nổi, mà cứ thích làm theo ý mình. Làm gì mà dư thừa sức lực thế không biết - cô vừa nhéo, miệng vừa lẩm bẩm thì thầm.
_ Anh chỉ dư thừa sức lực với em. - Đang say giấc, chợt giật mình với tiếng động đậy của cô, nhưng anh không mở mắt cứ nằm đó, biết cô lợi dụng mình ngủ dám giở trò liền có hành vi như bắt quả tang.
_ Anh đã dậy.! Hớ! Ông xã đồi bại. - cô chợt giật mình rút tay về.
_ Anh chỉ đồi bại với mình em, em nên vui vì điều này, có chồng chỉ biết ham muốn mình không màng những phụ nữ khác, em xem em có phải là có phúc, và anh là người rất chung tình hay không? Vậy mà em còn oán trách à. Hay là em muốn anh ra ngoài kiếm người khác để thỏa mãn hả? - anh chụp lấy tay của cô, nắm mạnh, ánh mắt trêu ghẹo có chút hù dọa.
_ Anh Dám? - Cô nhướng người lên khi nghe anh nói kiếm người khác.
_ Há há há há. Viên phu nhân, anh yêu em chết đi được, vì sao lại có người đáng yêu thế này cơ chứ.... Anh làm sao có thể kiếm người khác, trong khi vợ mình là tuyệt thế mỹ nhân thế này, luận về số vòng thì các cô gái đó đã thua xa, nói chi đến khuông mặt, trần mộc của em đã gây chết người, làm sao có cô gái nào sánh bằng em hả, BÀ XÃ của tôi? - anh ôm chặt cô, cười hạnh phúc đến muốn la lớn.
_ Anh đó! Chỉ giỏi miệng! - cô lườm khinh thường anh 1 cái, quay lưng với anh.
_ Viên phu nhân! nàng có biết, nàng đã thay đổi một ác quỷ hay không? - Anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng như ôm một vật bảo bối.
_ Có hả? - cô nhướng mày, liết về phía sau lưng.
_ Nè nha! Viên Phúc Khang trước đó là 1 người rất kiệm lời, nụ cười một năm chưa chắc gì được 3 cái, không chờ đợi ai bao giờ, lại còn rất quỷ dữ, đã nói một sẽ không nói hai, tàn khốc và khát máu hơn người. Vậy mà giờ đây, Viên Phúc Khang lại trở nên nói nhiều như vậy, một ngày cươi không dưới 100 lần, lại còn tim rộn ràn mỗi khi được Hàn Hồng Nhi quan tâm, Viên phu nhân xem, có phải em đã thay đổi một ác quỷ rồi không? - anh thỏ thẻ, nói ra những sự thay đổi của bản thân.
_ Vậy, anh có hối hận? - cô xoay người đột ngột lại, nhìn anh với ánh mắt cực kì nghiêm túc.
_ Nào xấu hổ? Em không thấy rằng anh đã rất vui sao, lại cảm thấy thế giới này đẹp nữa là đằng khác, Hồng Nhi, em là thiên sứ của anh, là vị thần của anh, người đã mang lại cho anh cuộc sống muôn màu. Anh thật không thể sống thiếu em. - anh ôm chặc cô hơn, bảo vệ cho tình yêu của mình.
_ Vậy, anh cũng đã yêu chìu Nhu Nhi như em? - cô gian tà bắt bẻ.
_ Cũng yêu chìu, nhưng lại không cười nhiều như vậy - anh nhìn cô, ánh mắt chân thành đến mê người.
Cô gật đầu, thỏa mãng với câu trả lời của tướng công, cô chủ động hôn lên môi thưởng cho anh một cái, cười rất tươi rồi lại rút vào lòng ngực săn chắc kia, ôm anh một cái ôm nồng cháy. Sau đó cùng anh ngồi dậy đi vào nhà tắm, cô như nữ hoàng còn hay là thuộc hạ, anh nhẹ nhàng tắm rửa cho cô, không dám động mạnh sợ cô bị vỡ rụng. Tắm rửa thoải mái, đôi vợ chồng son lại xuống bếp cùng nấu nướng, sau những tháng ngày vật vả, Hồng Nhi cũng đã dạy cho phu quân của mình biết được rửa rau là gì, cắt hành lá là gì, cắt hình hột lựu là gì, cho nên anh không còn phá cô nữa mà toàn tâm phụ cô chuẩn bị cho bữa cơm tối.
Món anh không thịnh soạn, dù giàu có nhưng đôi vợ chồng này rất ăn ý với nhau, vì lẽ cô xin ra trong gia đình bình thường, lại sớm biết kiếm tiền nên cô rất quý những thứ phải mua bằng tiền, lại càng không bao giờ muốn lãng phí ( Thật không? chứ bữa cô nào đỗ 4 đĩa thức ăn vào thùng rác hả?). Bàn ăn chỉ trọn vẹn 1 món canh, 1 món mặn thế là đủ cho một bữa ăn của 2 người.
_ Khang! Hình như em chưa nói với anh về bạn thân của em phải không? - cô cùng anh ăn cơm, nhưng lại chợt nhớ ra một điều gì đó.
_ Không là là Lâm Lang à? - anh đưa đũa gắp miếng thịt bỏ vào chén của cô nhàn nhạt nói.
_ Không! Lâm Lang là sau này, còn người này là bạn chí cốt của em. - Cô như thói quen đưa chén ra cho anh gắp đồ ăn.
_Vậy sao? Là nam hay nữ, quen lúc nào? - anh vừa ăn vừa nói, cũng khá bình thường, không phải là ghen, chỉ muốn biết rõ người bạn của vợ yêu.
_ À bạn ấy là nữ! Rất đẹp đó, tên là Viên Viên, chúng em quen biết nhau hồi nhỏ tí, lúc mà em cùng ba mẹ sang Thượng Hải thăm dì Nguyệt, tình cờ gặp bạn ấy tại một trường học, chúng em đã trao đổi số điện thoại, và giữ liên lạc với nhau đến giờ, Nhưng mà..... - cô kể về cuộc gặp gỡ của cô cùng cô bạn kia, nhưng lại ngập ngừng.
_ Sao thế? - Anh đang nghe cô kể, thấy cô dừng lại, liền dừng đũa nhìn cô có vẻ ưu tư.
_ Bạn ấy! Bỏ nhà đi rồi, lại không có chỗ nương tựa, em vừa liên lạc được với bạn ấy qua mạng, hiện tại bạn ấy đang phải sống nhờ nhà người quen, em rất lo - Cô nhíu mày, thương sót cho người bạn đáng thương.
_ Vậy em biết gì về cô ấy? - anh cũng hiểu ý cô, chắc rằng cô muốn đem cô gái kia về, nhưng muốn biết rõ cô gái ấy.
_ Chuyện là vầy! cách đây hơn nữa năm, cô ấy đã bị một vị tài nhân đụng phải khi đi đường. Sau đó anh ta đã đem Viên Viên về nhà, lúc đầu là chỉ để chăm sóc xin lỗi, nhưng mà sau đó vị ấy đã muốn Viên Viên ở lại, vì cô là trẻ mồ côi, cũng rất bật cưng chìu, em nghĩ anh ta có tình cảm thật sự với Viên Viên nên cũng mừng thay cho cô ấy, nhưng mà sau đó, người yêu cũ của anh ta trở về, cô ấy dường như bị bỏ rơi, lại bị anh ta chửi mắng, còn tát mấy bạt tay vào mặt, tình huống đại khái cũng giống như lần Nhu Nhi đối với em, nên cô ấy đã quyết bỏ đi dù rất yêu anh ta, để cho anh ta cùng người cũ tái hợp. Nay Viên Viên không có nhà để ở, cô nhi viện lại không có chỗ nên Viên Viên hiện tại phải ở nhờ nhà của một người bạn làm cùng chỗ. Cô ấy là người rất lương thiện, em giờ có cuộc sống tốt đẹp, nhìn người bạn thân của em như vậy, thật không cam lòng, Khang! Anh nghĩ xem, chúng ta có thể giúp cô ấy? - cô bọc lộ tâm tình của mình với anh, suy nghĩ mấy ngày nay, mới dám nói anh biết.
_ Hồng Nhi! Em có thật quá thương người. Vậy em muốn thế nào? - anh nhíu mày, muốn xem cô đang nghĩ gì.
_ Tâm nguyện của Viên Viên là muốn trở thành một chủ cửa hàng tiện lợi, cuộc sống thanh nhàn không lo không nghĩ, Khang! việc này em nghĩ đối với anh rất dể, anh có thể giúp em, vả lại nếu như vậy, chúng ta cũng có chỗ để ăn mì gói. - cô tỏ ý của mình, cũng không nhầm đánh vào sở thích của anh.
_ Chuyện đơn giản! Vậy anh sẽ thu sếp cho cô ấy khi chúng ta trở về. - anh như thở phèo, kì thật anh không mong cô sẽ bảo anh đem cô gái kia về ở chung, nó cũng rất phiền phức.
_ Tốt quá! Khang của em thật sự rất tốt, Em chọn không lầm người - Cô hớn hở, cao hứng hơn nữa.
_ Em đó! đạt được mục đích là lại như thế! - anh dùng ngón tay, chỉa vào trán của cô khẽ trách.
Cô cười cười, vui vẻ cực độ, dùng tay xoa xoa trán của mình, sau đó gắp thức ăn cho anh. Rồi lại kể cho anh nghe về Viên Viên và cô từng có những kỹ niệm gì. Bữa ăn này, cô và anh lại hiểu thêm về nhau, biết thêm về nhiều thứ nữa.
_ Kháng! Chúng ta như vậy có được gọi là vợ chồng son? - sau khi ăn cơm tối, cô cùng anh ngồi trên ghế sofa tầng 3, ngắm ra cửa sổ nơi biển mênh mong một màu đen như lại có chút sáng bởi ánh trăng cùng các vì sao trên trời.
_ Chúng ta đang là vợ chồng son này. - anh hôn nhẹ lên tóc cô, câu hỏi của cô quả thật rất ngốc nghếch.
_ Vậy sau này chúng ta già sẽ bị gọi là vợ chồng già sao? - cô lém lĩnh sau người nhìn anh.
_ Đúng vậy! Vợ chồng già, nghe rất hay - anh nhẹ cười, ánh mắt rất hạnh phúc.
_ Ba em hay nói vậy với mẹ " Chúng ta là vợ chồng giá ". Nghe rất mắc cười - cô giả giọng của ba mình.
_ Vậy em có thích không? - anh cười khấu với cái điệu bộ đáng yêu này của cô, lấy tay kéo vài cộng tóc của cô bị gió thôi bay trên mặt.
_ Thích chứ, em rất muốn mọi người gọi chúng ta là vợ chồng son, khi về già rồi họ lại gọi chúng ta là vợ chồng già, có phải rất ý nghĩa - cô gật đầu lia lịa, tỏ vẻ rất hài lòng về việc này.
_ Vậy thì cứ như thế! Ngoan, vào nhà thôi, gió thổi lạnh rồi - sau đó anh bế cô đi về phòng.
Lại một ngày trăng mật trôi qua, cô cùng anh rất chi là hạnh phúc, mọi việc rất êm ả khi 2 người chỉ ở cùng nhau trên hòn đảo này. Quả thật vợ chồng son, xung quoanh họ, cái gì cũng có thể làm họ cười, cái gì cũng có thể làm họ vui. Chỉ mong rằng ngày tháng sau này họ sẽ không phải vướng bận việc gì nữa.
_ VIÊN PHÚC KHANG! - Hồng Nhi không thể chịu nổi liền gọi cả họ lẫn tên của người chồng ngang ngược kia
Phúc Khang vốn chỉ muốn ghẹo chọc thôi, nhưng lại không nghĩ đến tình hình xấu này nên đã bị cô quát to vào lỗ tai.
_ Viên phu nhân! Có việc chi dạy bảo? - anh nhíu mày, ngừng mọi việc cười nham hiểm trước mặt Hồng Nhi.
_ Anh thật quá đáng, em đã rất mệt, sao anh lại có thể đòi hỏi cao như thế? - cô uất ức, thúc thích, giận dỗi.
_ Viên phu nhân! chồng của phu nhân hiện tại đang rất khổ sở khi dừng lại, Phu nhân hãy vui vẻ làm xong bổn phận rồi sau đó chúng ta nói chuyện được không? - anh thổi vào lỗ tai của Hồng Nhi hơi thở nóng đầy dục vọng.
Hồng Nhi tuy chuyện này cũng gọi là bình thường rồi, nhưng mà cô thật vẫn ngại, căn biệt thự to lớn này, 4 ngày nay phải nói là nơi nào anh cũng có thể đòi hỏi cô được, nhà bếp là nơi thường xuyên nhất, người làm ở đây chỉ được đến làm vào giữa đêm khi anh và cô đã ngủ, sáng hôm sau thì nguyên căn biệt thự chỉ còn có 2 người nên anh lộng hành không thương tiếc.
_ Anh! Đồi bại! - cô khẽ mắng, cũng biết rõ rằng sẽ không thể làm gì được anh rồi nhưng cũng không cam chịu im lặng.
Anh cuối xuống, cắn ngay mũi đáng yêu của cô một cái, sau đó lại tiếp tục việc của mình. Vốn biết cô nghe lời mình như cún con, nên anh cũng không cần lo lắng, thể hiện vừa rồi của cô, chỉ là mắng yêu thôi, anh cũng không thể nào kềm chế được sự ham muốn cô nên " Vợ ngoan! cứ để anh ". Cơn triền miên cứ kéo dài, Hồng Nhi thật sự đã không thể chịu đựng, cô chỉ muốn chịu đến khi anh xong. Anh biết cô mệt chỉ hôn nhẹ lên trán cô thỏ thẻ nhỏ " Bảo bối anh xin lỗi! Sắp xong rồi " anh trấn an cô, cho đến khi chạy nước rút đã xong, anh thì không sao, cô coi như là thành nước rồi, cùng lúc ngất xỉu không biết gì nữa. Anh yêu chìu bế cô lên phòng tắm rửa sạch sẽ cho cô, sau đó ôm cô ngủ.
Chiều vàng trên hòn đảo thiên đường, ánh nắng vàng len lỏi qua những ngọn lá, cơn gió nhẹ thổi vào tấm rèn khiến nó bay lên, ánh nắng thừa cơ chíu vào, đánh thức đôi vợ chồng son đang ngon giấc. Hồng Nhi chợt tỉnh sau cơn mê, cô đau nhức khắp người khẽ nhẹ nhàng xoay chuyển, mày nhíu lại có vẻ khá bực mình. đầu đụng vào lòng ngực to săn chắc kia, cô chu môi, mắt mở lên nhìn khuông mặt tuấn tú kia đang ngủ. Tính tình cô không sợ ai, nên thừa cơ hội, dùng tay nhéo lấy đôi má mịn màng của anh, mắng yêu thật mạnh.
_ Phúc Khang ngốc! Phúc Khang cặn bã, đã bảo người ta chịu không nổi, mà cứ thích làm theo ý mình. Làm gì mà dư thừa sức lực thế không biết - cô vừa nhéo, miệng vừa lẩm bẩm thì thầm.
_ Anh chỉ dư thừa sức lực với em. - Đang say giấc, chợt giật mình với tiếng động đậy của cô, nhưng anh không mở mắt cứ nằm đó, biết cô lợi dụng mình ngủ dám giở trò liền có hành vi như bắt quả tang.
_ Anh đã dậy.! Hớ! Ông xã đồi bại. - cô chợt giật mình rút tay về.
_ Anh chỉ đồi bại với mình em, em nên vui vì điều này, có chồng chỉ biết ham muốn mình không màng những phụ nữ khác, em xem em có phải là có phúc, và anh là người rất chung tình hay không? Vậy mà em còn oán trách à. Hay là em muốn anh ra ngoài kiếm người khác để thỏa mãn hả? - anh chụp lấy tay của cô, nắm mạnh, ánh mắt trêu ghẹo có chút hù dọa.
_ Anh Dám? - Cô nhướng người lên khi nghe anh nói kiếm người khác.
_ Há há há há. Viên phu nhân, anh yêu em chết đi được, vì sao lại có người đáng yêu thế này cơ chứ.... Anh làm sao có thể kiếm người khác, trong khi vợ mình là tuyệt thế mỹ nhân thế này, luận về số vòng thì các cô gái đó đã thua xa, nói chi đến khuông mặt, trần mộc của em đã gây chết người, làm sao có cô gái nào sánh bằng em hả, BÀ XÃ của tôi? - anh ôm chặt cô, cười hạnh phúc đến muốn la lớn.
_ Anh đó! Chỉ giỏi miệng! - cô lườm khinh thường anh 1 cái, quay lưng với anh.
_ Viên phu nhân! nàng có biết, nàng đã thay đổi một ác quỷ hay không? - Anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng như ôm một vật bảo bối.
_ Có hả? - cô nhướng mày, liết về phía sau lưng.
_ Nè nha! Viên Phúc Khang trước đó là 1 người rất kiệm lời, nụ cười một năm chưa chắc gì được 3 cái, không chờ đợi ai bao giờ, lại còn rất quỷ dữ, đã nói một sẽ không nói hai, tàn khốc và khát máu hơn người. Vậy mà giờ đây, Viên Phúc Khang lại trở nên nói nhiều như vậy, một ngày cươi không dưới 100 lần, lại còn tim rộn ràn mỗi khi được Hàn Hồng Nhi quan tâm, Viên phu nhân xem, có phải em đã thay đổi một ác quỷ rồi không? - anh thỏ thẻ, nói ra những sự thay đổi của bản thân.
_ Vậy, anh có hối hận? - cô xoay người đột ngột lại, nhìn anh với ánh mắt cực kì nghiêm túc.
_ Nào xấu hổ? Em không thấy rằng anh đã rất vui sao, lại cảm thấy thế giới này đẹp nữa là đằng khác, Hồng Nhi, em là thiên sứ của anh, là vị thần của anh, người đã mang lại cho anh cuộc sống muôn màu. Anh thật không thể sống thiếu em. - anh ôm chặc cô hơn, bảo vệ cho tình yêu của mình.
_ Vậy, anh cũng đã yêu chìu Nhu Nhi như em? - cô gian tà bắt bẻ.
_ Cũng yêu chìu, nhưng lại không cười nhiều như vậy - anh nhìn cô, ánh mắt chân thành đến mê người.
Cô gật đầu, thỏa mãng với câu trả lời của tướng công, cô chủ động hôn lên môi thưởng cho anh một cái, cười rất tươi rồi lại rút vào lòng ngực săn chắc kia, ôm anh một cái ôm nồng cháy. Sau đó cùng anh ngồi dậy đi vào nhà tắm, cô như nữ hoàng còn hay là thuộc hạ, anh nhẹ nhàng tắm rửa cho cô, không dám động mạnh sợ cô bị vỡ rụng. Tắm rửa thoải mái, đôi vợ chồng son lại xuống bếp cùng nấu nướng, sau những tháng ngày vật vả, Hồng Nhi cũng đã dạy cho phu quân của mình biết được rửa rau là gì, cắt hành lá là gì, cắt hình hột lựu là gì, cho nên anh không còn phá cô nữa mà toàn tâm phụ cô chuẩn bị cho bữa cơm tối.
Món anh không thịnh soạn, dù giàu có nhưng đôi vợ chồng này rất ăn ý với nhau, vì lẽ cô xin ra trong gia đình bình thường, lại sớm biết kiếm tiền nên cô rất quý những thứ phải mua bằng tiền, lại càng không bao giờ muốn lãng phí ( Thật không? chứ bữa cô nào đỗ 4 đĩa thức ăn vào thùng rác hả?). Bàn ăn chỉ trọn vẹn 1 món canh, 1 món mặn thế là đủ cho một bữa ăn của 2 người.
_ Khang! Hình như em chưa nói với anh về bạn thân của em phải không? - cô cùng anh ăn cơm, nhưng lại chợt nhớ ra một điều gì đó.
_ Không là là Lâm Lang à? - anh đưa đũa gắp miếng thịt bỏ vào chén của cô nhàn nhạt nói.
_ Không! Lâm Lang là sau này, còn người này là bạn chí cốt của em. - Cô như thói quen đưa chén ra cho anh gắp đồ ăn.
_Vậy sao? Là nam hay nữ, quen lúc nào? - anh vừa ăn vừa nói, cũng khá bình thường, không phải là ghen, chỉ muốn biết rõ người bạn của vợ yêu.
_ À bạn ấy là nữ! Rất đẹp đó, tên là Viên Viên, chúng em quen biết nhau hồi nhỏ tí, lúc mà em cùng ba mẹ sang Thượng Hải thăm dì Nguyệt, tình cờ gặp bạn ấy tại một trường học, chúng em đã trao đổi số điện thoại, và giữ liên lạc với nhau đến giờ, Nhưng mà..... - cô kể về cuộc gặp gỡ của cô cùng cô bạn kia, nhưng lại ngập ngừng.
_ Sao thế? - Anh đang nghe cô kể, thấy cô dừng lại, liền dừng đũa nhìn cô có vẻ ưu tư.
_ Bạn ấy! Bỏ nhà đi rồi, lại không có chỗ nương tựa, em vừa liên lạc được với bạn ấy qua mạng, hiện tại bạn ấy đang phải sống nhờ nhà người quen, em rất lo - Cô nhíu mày, thương sót cho người bạn đáng thương.
_ Vậy em biết gì về cô ấy? - anh cũng hiểu ý cô, chắc rằng cô muốn đem cô gái kia về, nhưng muốn biết rõ cô gái ấy.
_ Chuyện là vầy! cách đây hơn nữa năm, cô ấy đã bị một vị tài nhân đụng phải khi đi đường. Sau đó anh ta đã đem Viên Viên về nhà, lúc đầu là chỉ để chăm sóc xin lỗi, nhưng mà sau đó vị ấy đã muốn Viên Viên ở lại, vì cô là trẻ mồ côi, cũng rất bật cưng chìu, em nghĩ anh ta có tình cảm thật sự với Viên Viên nên cũng mừng thay cho cô ấy, nhưng mà sau đó, người yêu cũ của anh ta trở về, cô ấy dường như bị bỏ rơi, lại bị anh ta chửi mắng, còn tát mấy bạt tay vào mặt, tình huống đại khái cũng giống như lần Nhu Nhi đối với em, nên cô ấy đã quyết bỏ đi dù rất yêu anh ta, để cho anh ta cùng người cũ tái hợp. Nay Viên Viên không có nhà để ở, cô nhi viện lại không có chỗ nên Viên Viên hiện tại phải ở nhờ nhà của một người bạn làm cùng chỗ. Cô ấy là người rất lương thiện, em giờ có cuộc sống tốt đẹp, nhìn người bạn thân của em như vậy, thật không cam lòng, Khang! Anh nghĩ xem, chúng ta có thể giúp cô ấy? - cô bọc lộ tâm tình của mình với anh, suy nghĩ mấy ngày nay, mới dám nói anh biết.
_ Hồng Nhi! Em có thật quá thương người. Vậy em muốn thế nào? - anh nhíu mày, muốn xem cô đang nghĩ gì.
_ Tâm nguyện của Viên Viên là muốn trở thành một chủ cửa hàng tiện lợi, cuộc sống thanh nhàn không lo không nghĩ, Khang! việc này em nghĩ đối với anh rất dể, anh có thể giúp em, vả lại nếu như vậy, chúng ta cũng có chỗ để ăn mì gói. - cô tỏ ý của mình, cũng không nhầm đánh vào sở thích của anh.
_ Chuyện đơn giản! Vậy anh sẽ thu sếp cho cô ấy khi chúng ta trở về. - anh như thở phèo, kì thật anh không mong cô sẽ bảo anh đem cô gái kia về ở chung, nó cũng rất phiền phức.
_ Tốt quá! Khang của em thật sự rất tốt, Em chọn không lầm người - Cô hớn hở, cao hứng hơn nữa.
_ Em đó! đạt được mục đích là lại như thế! - anh dùng ngón tay, chỉa vào trán của cô khẽ trách.
Cô cười cười, vui vẻ cực độ, dùng tay xoa xoa trán của mình, sau đó gắp thức ăn cho anh. Rồi lại kể cho anh nghe về Viên Viên và cô từng có những kỹ niệm gì. Bữa ăn này, cô và anh lại hiểu thêm về nhau, biết thêm về nhiều thứ nữa.
_ Kháng! Chúng ta như vậy có được gọi là vợ chồng son? - sau khi ăn cơm tối, cô cùng anh ngồi trên ghế sofa tầng 3, ngắm ra cửa sổ nơi biển mênh mong một màu đen như lại có chút sáng bởi ánh trăng cùng các vì sao trên trời.
_ Chúng ta đang là vợ chồng son này. - anh hôn nhẹ lên tóc cô, câu hỏi của cô quả thật rất ngốc nghếch.
_ Vậy sau này chúng ta già sẽ bị gọi là vợ chồng già sao? - cô lém lĩnh sau người nhìn anh.
_ Đúng vậy! Vợ chồng già, nghe rất hay - anh nhẹ cười, ánh mắt rất hạnh phúc.
_ Ba em hay nói vậy với mẹ " Chúng ta là vợ chồng giá ". Nghe rất mắc cười - cô giả giọng của ba mình.
_ Vậy em có thích không? - anh cười khấu với cái điệu bộ đáng yêu này của cô, lấy tay kéo vài cộng tóc của cô bị gió thôi bay trên mặt.
_ Thích chứ, em rất muốn mọi người gọi chúng ta là vợ chồng son, khi về già rồi họ lại gọi chúng ta là vợ chồng già, có phải rất ý nghĩa - cô gật đầu lia lịa, tỏ vẻ rất hài lòng về việc này.
_ Vậy thì cứ như thế! Ngoan, vào nhà thôi, gió thổi lạnh rồi - sau đó anh bế cô đi về phòng.
Lại một ngày trăng mật trôi qua, cô cùng anh rất chi là hạnh phúc, mọi việc rất êm ả khi 2 người chỉ ở cùng nhau trên hòn đảo này. Quả thật vợ chồng son, xung quoanh họ, cái gì cũng có thể làm họ cười, cái gì cũng có thể làm họ vui. Chỉ mong rằng ngày tháng sau này họ sẽ không phải vướng bận việc gì nữa.
Tác giả :
Mộc Dung (Táo Xanh)