Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?
Chương 46: Cô muốn chơi, tôi chơi cùng cô!
Kết thúc điệu nhạc cũng là chấm dứt việc Lãnh Nặc Băng bị người nào đó xơi hết đậu hũ. Bỏ tay ra khỏi người nam nhân đối diện, Nặc Băng cảm thấy hơi mệt mỏi. Nhìn nữ nhân thể hiện bộ dạng mệt mỏi, Nam Cung Tước lập tức quan tâm hỏi:
"Mệt sao?" Lãnh Nặc Băng im lặng không nói gì, vẻ mặt của cô không khó nhìn ra, cô đúng là có chút mỏi mệt rồi.
Không phải mệt vì chân đi giày cao gót đứng một giờ, mà là cùng Nam Cung Tước đi ứng phó những người xa lạ đó làm cho cô hoàn toàn mỏi mệt. Lãnh Nặc Băng chưa bao giờ tham gia dạ tiệc như vây cả, thế nên cô không thích ứng phó cùng người khác. Tâm linh tương thông, Nam Dạ Tước liền nói:
"Vậy em sang bên kia nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó, tôi đi chào hỏi rồi sẽ quay lại ngay!"
Vốn Nặc Băng cũng chưa ăn cơm nên liền bước đến, điều này làm cho Nam Cung Tước ít nhiều vẫn không khỏi yên lòng.
Nếu cô không muốn cùng hắn đi xã giao, hắn liền thuận theo ý cô.
Nam nhân này đột nhiên tốt như vậy, làm Nặc Băng có chút bất ngờ. Kỳ thật, cô cũng không biết Nam Cung Tước có yêu thương mình hay không nữa, cho nên mới không để cho hắn dẫn cô đi nhiều nơi như vậy.
Lãnh Nặc Băng cũng không nói gì thêm, nếu đã được hắn tha rồi, cô lập tức kéo cao làn váy hướng tới khu ăn uống đi đến. Ánh mắt Nam Cung Tước vẫn nhìn chăm chú trên người Nặc Băng, dần dần đến khi bóng lưng khuất dạng, Nam Cung Tước mới thu hồi ánh mắt.
Rốt cục cũng tới, cô cũng chỉ ăn đơn giản vài món điểm tâm. Tuy rằng rất đói bụng nhưng cô vẫn ăn một cách rất thong thả. Bởi vì dạ dày Nặc Băng không tốt lắm, ăn phải đồ quá nóng hoặc đói quá lâu, bệnh sẽ tái phát ngay lập tức.
Một thời gian dài Nặc Băng phải rèn luyện cách ăn uống để bệnh bao tử mới không thôi hoành hành nữa.
Ăn xong điểm tâm, Nặc Băng muốn uống một chút nước. Nhìn bao nhiêu loại rượu đủ kiểu dáng rực rỡ muôn màu, cô cuối cùng cũng lựa chọn thưởng thức một ly trái cây.
Bởi vì lần đó, uống rượu xong liền làm loạn, cho nên cô không thích uống rượu. Vừa uống xong nước trái cây, liền thấy một nữ nhân hướng phía mình đi tới.
"Xin chào, tôi là Phạm Doanh Doanh, thiên kim tập đoàn Phạm thị, không biết xưng hô với cô thế nào?"
Cô ta cười yếu ớt nhìn như thân thiết lắm với Nặc Băng vậy.
Phạm Doanh Doanh chính là đối tượng môn đăng hộ đối với Nam Cung Tước mà bậc tiền bối nhà Nam Cung Nam Cung ưng ý. Sau khi du học về, nghe thấy bố mẹ cô muốn cố ý làm thông gia với cùng tập đoàn Nam Cung. Vừa nghĩ tới đối tượng kết hôn của mình là Nam Cung Tước, Phạm Doanh Doanh vô cùng hưng phấn.
Nhưng sau đó một ngày, cha cô đột nhiên nói hủy bỏ hôn ước, nói là Nam Cung Tước không đồng ý.
Tuổi trẻ hừng hực làm cô cảm thấy mình bị vũ nhục, lập tức phải tới tập đoàn YJ tìm Nam Cung Tước lý luận cho ra nhẽ. Ai biết vừa mới tiến đại sảnh đã bị nhân viên đuổi ra, cô thậm chí ngay cả mặt mũi hắn ra sao dều chưa có nhìn thấy.
Điều này làm cho Phạm Doanh Doanh không phục. Chính vì vậy, hôm nay biết tiệc có sự tham dự của Nam Cung Tước, cho nên cô mới tới tham gia. Nam Cung Tước vừa tiến tới đại sảnh, cô đã lập tức chú ý tới hắn.
Nhìn hắn bề ngoài tuấn mỹ, khí chất động lòng người, Phạm Doanh Doanh nháy mắt đã bị hấp dẫn.
Lại thấy đi cùng hắn là một nữ nhân, Phạm Doanh Doanh giống như núi lửa phun trào vậy, ghen tị cực kì. Nhìn Nam Cung Tước, trước mặt mọi người công khai thừa nhận cô ta là nữ nhân của hăn, điều này làm cho cô thực sự hận không thể lập tức giết ả đó cho hả hận.
Sau lại hai người lại cùng nhau tình chàng ý thiếp nhảy, khiêu vũ quên hết thẩy mọi người xung quanh, một lần nữa lại thêm dầu vào lửa thiêu đốt lửa giận trong lòng cô. Phạm Doanh Doanh gắt gao nắm chặt tay, móng tay xinh đẹp xoẹt qua da thịt mà không hề biết đau.
Rốt cục đã tận mắt nhìn thấy bóng hồng bên cạnh hắn ta, Phạm Doanh Doanh liền lập tức đi tới. Cô muốn nhìn xem cô gái này rốt cuộc có chỗ nào hơn người mà có thể làm cho Nam Cung Tước nâng niu như bảo bối trong tay như vậy.
Lãnh Nặc Băng ngẩng đầu nhìn chăm chú đến người trước mặt, tuy rằng cô ta rất khéo léo che dấu tâm tư, biểu hiện vô cùng thân thiết, vui vẻ nhưng Nặc Băng vẫn cảm thấy trong ánh mắt của cô ta ẩn chứa sự ghen tị cùng một chút phẫn hận. Nam Cung Tước thật là tên biết gây phiền toái cho người khác mà, hắn vừa mới tuyên thệ Nặc Băng là nữ nhân của hắn, phiền toái liền lập tức tìm tới cửa. Lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn cô gái trước mặt, sau đó nhấc làn váy lướt qua, Nặc Băng cũng không có tâm tình cùng nữ nhân khác vì một người đàn ông mà tranh giành “ân sủng".
Phạm Doanh Doanh thấy bộ dạng không hề muốn quan tâm của Lãnh Nặc Băng, lại còn khí khái bước đi. Thật muốn lập tức tiến đến cho Lãnh Nặc Băng một cái bạt tai cho hả giận. Nhưng vừa nghĩ tới dạ tiệc hôm nay đều tụ tập những người thuộc giới thượng lưu. Phạm Doanh Doanh tuyệt đối sẽ không thể để mình mất mặt. Cô muốn tận tình biểu hiện sự đoan trang, thành thạo hào phóng của mình. Cho nên Phạm Doanh Doanh tận lực khống chế lửa giận. Ngăn bước đi của Lãnh Nặc Băng, Phạm Doanh Doanh vẫn như nở nụ cười yếu ớt nói:
"Muội muội cứ như vậy mà đi sao, sao lại không có chút phép tắc gì vậy!"
Phạm Doanh Doanh cố ý nói thật lớn, chính là muốn cho mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng. Quả nhiên, mọi người đều nghe được hai cô đang nói chuyện, đang nhìn chăm chú vào tư thế của cả hai, người sáng suốt đều có thể nhìn ra điều đang xảy ra.
Phạm Doanh Doanh chính là cố ý để cho người khác đến xem kịch hay, cô gái này còn cố ý nói ra những lời đó, dọa người cũng không phải là Nặc Băng cô nha. Cô trong nháy mắt đã trở thành trò cười cho những người coi mình là xã hội thượng lưu.
Bởi vì đó là những lễ nghi, phép tắc mà người xã hội thượng lưu xem trọng. Lãnh Nặc Băng làm sao có thể không biết trong lòng cô gái kia nghĩ cái gì, nếu cô ta muốn chơi,cô không phiền chơi cùng cô ta.
"Mệt sao?" Lãnh Nặc Băng im lặng không nói gì, vẻ mặt của cô không khó nhìn ra, cô đúng là có chút mỏi mệt rồi.
Không phải mệt vì chân đi giày cao gót đứng một giờ, mà là cùng Nam Cung Tước đi ứng phó những người xa lạ đó làm cho cô hoàn toàn mỏi mệt. Lãnh Nặc Băng chưa bao giờ tham gia dạ tiệc như vây cả, thế nên cô không thích ứng phó cùng người khác. Tâm linh tương thông, Nam Dạ Tước liền nói:
"Vậy em sang bên kia nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó, tôi đi chào hỏi rồi sẽ quay lại ngay!"
Vốn Nặc Băng cũng chưa ăn cơm nên liền bước đến, điều này làm cho Nam Cung Tước ít nhiều vẫn không khỏi yên lòng.
Nếu cô không muốn cùng hắn đi xã giao, hắn liền thuận theo ý cô.
Nam nhân này đột nhiên tốt như vậy, làm Nặc Băng có chút bất ngờ. Kỳ thật, cô cũng không biết Nam Cung Tước có yêu thương mình hay không nữa, cho nên mới không để cho hắn dẫn cô đi nhiều nơi như vậy.
Lãnh Nặc Băng cũng không nói gì thêm, nếu đã được hắn tha rồi, cô lập tức kéo cao làn váy hướng tới khu ăn uống đi đến. Ánh mắt Nam Cung Tước vẫn nhìn chăm chú trên người Nặc Băng, dần dần đến khi bóng lưng khuất dạng, Nam Cung Tước mới thu hồi ánh mắt.
Rốt cục cũng tới, cô cũng chỉ ăn đơn giản vài món điểm tâm. Tuy rằng rất đói bụng nhưng cô vẫn ăn một cách rất thong thả. Bởi vì dạ dày Nặc Băng không tốt lắm, ăn phải đồ quá nóng hoặc đói quá lâu, bệnh sẽ tái phát ngay lập tức.
Một thời gian dài Nặc Băng phải rèn luyện cách ăn uống để bệnh bao tử mới không thôi hoành hành nữa.
Ăn xong điểm tâm, Nặc Băng muốn uống một chút nước. Nhìn bao nhiêu loại rượu đủ kiểu dáng rực rỡ muôn màu, cô cuối cùng cũng lựa chọn thưởng thức một ly trái cây.
Bởi vì lần đó, uống rượu xong liền làm loạn, cho nên cô không thích uống rượu. Vừa uống xong nước trái cây, liền thấy một nữ nhân hướng phía mình đi tới.
"Xin chào, tôi là Phạm Doanh Doanh, thiên kim tập đoàn Phạm thị, không biết xưng hô với cô thế nào?"
Cô ta cười yếu ớt nhìn như thân thiết lắm với Nặc Băng vậy.
Phạm Doanh Doanh chính là đối tượng môn đăng hộ đối với Nam Cung Tước mà bậc tiền bối nhà Nam Cung Nam Cung ưng ý. Sau khi du học về, nghe thấy bố mẹ cô muốn cố ý làm thông gia với cùng tập đoàn Nam Cung. Vừa nghĩ tới đối tượng kết hôn của mình là Nam Cung Tước, Phạm Doanh Doanh vô cùng hưng phấn.
Nhưng sau đó một ngày, cha cô đột nhiên nói hủy bỏ hôn ước, nói là Nam Cung Tước không đồng ý.
Tuổi trẻ hừng hực làm cô cảm thấy mình bị vũ nhục, lập tức phải tới tập đoàn YJ tìm Nam Cung Tước lý luận cho ra nhẽ. Ai biết vừa mới tiến đại sảnh đã bị nhân viên đuổi ra, cô thậm chí ngay cả mặt mũi hắn ra sao dều chưa có nhìn thấy.
Điều này làm cho Phạm Doanh Doanh không phục. Chính vì vậy, hôm nay biết tiệc có sự tham dự của Nam Cung Tước, cho nên cô mới tới tham gia. Nam Cung Tước vừa tiến tới đại sảnh, cô đã lập tức chú ý tới hắn.
Nhìn hắn bề ngoài tuấn mỹ, khí chất động lòng người, Phạm Doanh Doanh nháy mắt đã bị hấp dẫn.
Lại thấy đi cùng hắn là một nữ nhân, Phạm Doanh Doanh giống như núi lửa phun trào vậy, ghen tị cực kì. Nhìn Nam Cung Tước, trước mặt mọi người công khai thừa nhận cô ta là nữ nhân của hăn, điều này làm cho cô thực sự hận không thể lập tức giết ả đó cho hả hận.
Sau lại hai người lại cùng nhau tình chàng ý thiếp nhảy, khiêu vũ quên hết thẩy mọi người xung quanh, một lần nữa lại thêm dầu vào lửa thiêu đốt lửa giận trong lòng cô. Phạm Doanh Doanh gắt gao nắm chặt tay, móng tay xinh đẹp xoẹt qua da thịt mà không hề biết đau.
Rốt cục đã tận mắt nhìn thấy bóng hồng bên cạnh hắn ta, Phạm Doanh Doanh liền lập tức đi tới. Cô muốn nhìn xem cô gái này rốt cuộc có chỗ nào hơn người mà có thể làm cho Nam Cung Tước nâng niu như bảo bối trong tay như vậy.
Lãnh Nặc Băng ngẩng đầu nhìn chăm chú đến người trước mặt, tuy rằng cô ta rất khéo léo che dấu tâm tư, biểu hiện vô cùng thân thiết, vui vẻ nhưng Nặc Băng vẫn cảm thấy trong ánh mắt của cô ta ẩn chứa sự ghen tị cùng một chút phẫn hận. Nam Cung Tước thật là tên biết gây phiền toái cho người khác mà, hắn vừa mới tuyên thệ Nặc Băng là nữ nhân của hắn, phiền toái liền lập tức tìm tới cửa. Lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn cô gái trước mặt, sau đó nhấc làn váy lướt qua, Nặc Băng cũng không có tâm tình cùng nữ nhân khác vì một người đàn ông mà tranh giành “ân sủng".
Phạm Doanh Doanh thấy bộ dạng không hề muốn quan tâm của Lãnh Nặc Băng, lại còn khí khái bước đi. Thật muốn lập tức tiến đến cho Lãnh Nặc Băng một cái bạt tai cho hả giận. Nhưng vừa nghĩ tới dạ tiệc hôm nay đều tụ tập những người thuộc giới thượng lưu. Phạm Doanh Doanh tuyệt đối sẽ không thể để mình mất mặt. Cô muốn tận tình biểu hiện sự đoan trang, thành thạo hào phóng của mình. Cho nên Phạm Doanh Doanh tận lực khống chế lửa giận. Ngăn bước đi của Lãnh Nặc Băng, Phạm Doanh Doanh vẫn như nở nụ cười yếu ớt nói:
"Muội muội cứ như vậy mà đi sao, sao lại không có chút phép tắc gì vậy!"
Phạm Doanh Doanh cố ý nói thật lớn, chính là muốn cho mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng. Quả nhiên, mọi người đều nghe được hai cô đang nói chuyện, đang nhìn chăm chú vào tư thế của cả hai, người sáng suốt đều có thể nhìn ra điều đang xảy ra.
Phạm Doanh Doanh chính là cố ý để cho người khác đến xem kịch hay, cô gái này còn cố ý nói ra những lời đó, dọa người cũng không phải là Nặc Băng cô nha. Cô trong nháy mắt đã trở thành trò cười cho những người coi mình là xã hội thượng lưu.
Bởi vì đó là những lễ nghi, phép tắc mà người xã hội thượng lưu xem trọng. Lãnh Nặc Băng làm sao có thể không biết trong lòng cô gái kia nghĩ cái gì, nếu cô ta muốn chơi,cô không phiền chơi cùng cô ta.
Tác giả :
Lâm Ái Dĩnh