Có Được Em
Chương 3
#3
Sau khi anh kí vào đơn li hôn thì rời khỏi bệnh viện, không nhìn cô một cái.
Bà cầm đơn li hôn trên tay, thở dài. Chữ kí trên tờ giấy là của cô, cô đã nhờ giúp việc viết rồi kí vào.
Giúp việc bảo...cô từng nói rằng sẽ có một ngày cô biến mất, nên cô sẽ giải thoát cho anh sớm. Để anh không cần bận tâm đến hôn nhân này.
" Huyên Lâm Cảnh...sao con ngốc vậy chứ " Bà nắm lấy tay cô, nắm chặt lắm...run rẩy nói.
Bắc Đường Tùy nhà bà đã ác nhân với cô như vậy, việc gì phải bận tâm chứ?
" Mẹ sẽ đưa con đi, sẽ cho con hạnh phúc " Bắc phu nhân nhẹ nhàng nói. Bắc gia nợ con nhiều rồi.
...
Ba ngày sau.
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi anh đã kí vào đơn li hôn, ngồi ở phòng làm việc, anh trầm mặc.
Anh đã ở lì phòng làm việc này ba ngày rồi. Không cho ai vào cả, cả thư kí cũng không dám.
Cốc
Cốc
Cánh cửa bỗng được ai đó gõ, anh giật mình.
" Ai? "
Ở công ty này, không nhân viên nào dám gõ cửa phòng anh. Ai lại dám gan như vậy?
Lẽ nào...mẹ anh?
Bắt Đường Tùy đứng dậy, từ từ đi đến cửa, đưa tay mở cửa, anh cảm nhận gì đó rất quen thuộc sau cánh cửa.
Đập vào mắt anh là cô đang ngồi trên xe lăn, thư kí của anh đang run rẩy vịnh nắm chặt xe lăn đó.
Cô...tỉnh rồi?
" Sếp...em..." Thư kí run rẩy nhìn anh.
" Cậu xuống dưới đi, đừng lo " Huyên Lâm Cảnh cô yếu ớt bảo.
Cô tỉnh dậy mấy ngày nay, biết được mọi việc từ người mẹ chồng lần đầu gặp mặt. Không ngờ hôm nay thư kí của anh biết chuyện, chạy đến tìm cô nhờ cô giúp đỡ.
Thư kí liền quay lưng đi, sếp...đáng sợ quá!
Trên tay Lâm Cảnh đang cầm một hộp cơm, đây là cô nhờ thư kí kia mua giúp mình.
" Anh ăn đi, thư kí bảo anh không ra khỏi phòng làm việc ba ngày nay, cậu ấy sợ anh sẽ bị đau dạ dày nên..." Cô lên tiếng, mỉm cười nói.
Anh dùng ánh mắt khinh khi nhìn cô.
" Cô đến đây làm gì? Còn quan tâm tôi? "
"..." Cô im lặng, quơ tay quơ chân đứng dậy khỏi xe lăn.
Đưa tay mò mẫn nắm được lấy tay anh, cô nắm chặt, đưa hộp cơm trên tay.
" Anh phải ăn..."
Bắc Đường Tùy chán ghét bộ dạng của cô, dùng sức đẩy mạnh cô...
Nhưng...phía dưới là cầu thang.
" Á..."
Cô bị anh đẩy...cảm giác được cơ thể mình đang bay bỗng...cô...đang ngã xuống dưới kia sao.
Nhìn cô đang từ từ lăn xuống từng bậc thang, anh trợn mắt không tin vào mắt mình.
Cả người cô đập vào tường, sau gáy cũng chảy rất nhiều máu. Chẳng mấy chốc bộ đồ trên người đã đỏ thấm theo.
" Cảnh..." Anh nhìn cô đang nằm dưới vũng máu, lấp ba lấp bấp.
Cả người cứng đơ...anh dường như chôn chân bất lực đứng đó nhìn, cả hai chân anh không thể cử động...không thể nữa...
" Con dâu..."
Bắc phu nhân vừa chạy đến đây, nhìn thấy cảnh tượng người cô toàn máu, hộp cơm cũng đổ tung tóe dưới sàn...bà thốt lên.
Bà lao đến, ôm lấy cô, người con bé...máu...máu..
" Con dâu...con dâu...đừng làm mẹ sợ mà...đừng mà..." Bắc phu nhân hoảng hốt, ôm lấy cô lay thật mạnh.
Bà đưa mắt nhìn anh, đầy phẫn nộ:" Mày...tại sao Bắc gia lại có đứa con như mày chứ? "
" Mày không phải con người nữa rồi..."
Sau khi anh kí vào đơn li hôn thì rời khỏi bệnh viện, không nhìn cô một cái.
Bà cầm đơn li hôn trên tay, thở dài. Chữ kí trên tờ giấy là của cô, cô đã nhờ giúp việc viết rồi kí vào.
Giúp việc bảo...cô từng nói rằng sẽ có một ngày cô biến mất, nên cô sẽ giải thoát cho anh sớm. Để anh không cần bận tâm đến hôn nhân này.
" Huyên Lâm Cảnh...sao con ngốc vậy chứ " Bà nắm lấy tay cô, nắm chặt lắm...run rẩy nói.
Bắc Đường Tùy nhà bà đã ác nhân với cô như vậy, việc gì phải bận tâm chứ?
" Mẹ sẽ đưa con đi, sẽ cho con hạnh phúc " Bắc phu nhân nhẹ nhàng nói. Bắc gia nợ con nhiều rồi.
...
Ba ngày sau.
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi anh đã kí vào đơn li hôn, ngồi ở phòng làm việc, anh trầm mặc.
Anh đã ở lì phòng làm việc này ba ngày rồi. Không cho ai vào cả, cả thư kí cũng không dám.
Cốc
Cốc
Cánh cửa bỗng được ai đó gõ, anh giật mình.
" Ai? "
Ở công ty này, không nhân viên nào dám gõ cửa phòng anh. Ai lại dám gan như vậy?
Lẽ nào...mẹ anh?
Bắt Đường Tùy đứng dậy, từ từ đi đến cửa, đưa tay mở cửa, anh cảm nhận gì đó rất quen thuộc sau cánh cửa.
Đập vào mắt anh là cô đang ngồi trên xe lăn, thư kí của anh đang run rẩy vịnh nắm chặt xe lăn đó.
Cô...tỉnh rồi?
" Sếp...em..." Thư kí run rẩy nhìn anh.
" Cậu xuống dưới đi, đừng lo " Huyên Lâm Cảnh cô yếu ớt bảo.
Cô tỉnh dậy mấy ngày nay, biết được mọi việc từ người mẹ chồng lần đầu gặp mặt. Không ngờ hôm nay thư kí của anh biết chuyện, chạy đến tìm cô nhờ cô giúp đỡ.
Thư kí liền quay lưng đi, sếp...đáng sợ quá!
Trên tay Lâm Cảnh đang cầm một hộp cơm, đây là cô nhờ thư kí kia mua giúp mình.
" Anh ăn đi, thư kí bảo anh không ra khỏi phòng làm việc ba ngày nay, cậu ấy sợ anh sẽ bị đau dạ dày nên..." Cô lên tiếng, mỉm cười nói.
Anh dùng ánh mắt khinh khi nhìn cô.
" Cô đến đây làm gì? Còn quan tâm tôi? "
"..." Cô im lặng, quơ tay quơ chân đứng dậy khỏi xe lăn.
Đưa tay mò mẫn nắm được lấy tay anh, cô nắm chặt, đưa hộp cơm trên tay.
" Anh phải ăn..."
Bắc Đường Tùy chán ghét bộ dạng của cô, dùng sức đẩy mạnh cô...
Nhưng...phía dưới là cầu thang.
" Á..."
Cô bị anh đẩy...cảm giác được cơ thể mình đang bay bỗng...cô...đang ngã xuống dưới kia sao.
Nhìn cô đang từ từ lăn xuống từng bậc thang, anh trợn mắt không tin vào mắt mình.
Cả người cô đập vào tường, sau gáy cũng chảy rất nhiều máu. Chẳng mấy chốc bộ đồ trên người đã đỏ thấm theo.
" Cảnh..." Anh nhìn cô đang nằm dưới vũng máu, lấp ba lấp bấp.
Cả người cứng đơ...anh dường như chôn chân bất lực đứng đó nhìn, cả hai chân anh không thể cử động...không thể nữa...
" Con dâu..."
Bắc phu nhân vừa chạy đến đây, nhìn thấy cảnh tượng người cô toàn máu, hộp cơm cũng đổ tung tóe dưới sàn...bà thốt lên.
Bà lao đến, ôm lấy cô, người con bé...máu...máu..
" Con dâu...con dâu...đừng làm mẹ sợ mà...đừng mà..." Bắc phu nhân hoảng hốt, ôm lấy cô lay thật mạnh.
Bà đưa mắt nhìn anh, đầy phẫn nộ:" Mày...tại sao Bắc gia lại có đứa con như mày chứ? "
" Mày không phải con người nữa rồi..."
Tác giả :
Vô Nhất Vô Bửu