Cô Độc Chiến Thần
Quyển 13 - Chương 97: Phụ binh chiến binh (1)
Thấy Khang Tư đến hiện trường, bọn thân vệ lập tức hô:
- Hôm nay chiêu mộ tạm thời chấm dứt, ngày mai mời đến sớm.
Nói xong không để ý tới dân chúng huyên náo, bèn đóng cổng lại.
Nhìn thấy cổng chính đóng lại, đám tráng đinh trên thao trường có phần xôn xao lên, thân vệ quất mạnh cây roi trong tay mấy cái hét lớn:
- Yên lặng! Trưởng quan đến!
Đám tráng đinh vừa nghe tới từ Trưởng quan, lập tức ngậm miệng im thin thít, mọi ánh mắt đều chiếu vào trên người Khang Tư.
Mà lúc này gã thân vệ khác đã sửa sang lại danh sách hoàn chỉnh tiến lên bẩm báo:
- Đại nhân! Lần này tráng đinh tới báo danh đã đạt ba nghìn năm trăm mười hai người. Trong đó nông phu hai ngàn một trăm ba mươi bốn người, thợ săn bắn bảy trăm tám mươi hai người, nhóm văn phòng năm trăm chín mươi sáu người, đều vượt qua mười tám tuổi, chỉ là trong đó có một nửa số người hơn hai mươi lăm tuổi. Xem tình hình bên ngoài cổng chỉ sợ còn có thể chiêu mộ hơn ba nghìn người nữa.
Khang Tư nghe vậy thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Tương Văn và Uy Kiệt.
Khang Tư cũng biết rõ, nếu không có chủ ý của hai vị này, bọn thân vệ sẽ không tự tiện chủ trương sửa đổi mệnh lệnh của mình.
Nhìn thấy Khang Tư xoay đầu nhìn, Tương Văn tranh công nói:
- Đại nhân! Tôi biết tráng đinh Tân Thành không có nhiều lắm, nếu không cố ý giao phó cho bọn họ chú ý một chút, cho dù kéo hết trai tráng toàn thành tới, cũng không thể thu đủ nhân số một cái liên đội đấy.
Uy Kiệt vốn cũng đang không có việc gì, nghe nói như thế lập tức hoảng sợ, định kéo ống tay áo nhắc nhở Tương Văn, nhưng nhìn thấy ánh mắt Khang Tư ở bên cạnh, lại không dám lộn xộn, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Khang Tư phát hiện Tương Văn căn bản còn không có ý thức được sai lầm của mình, hắn thở dài, quay lại nói với bọn thân vệ:
- Kiểm tra kỹ càng đối chiếu tuổi thật của tráng đinh, không đủ mười tám tuổi và vượt qua hai mươi lăm tuổi, cho bọn họ lui sang một bên.
Vừa nghe lời này, Tương Văn lập tức định phản đối, nhưng bị Uy Kiệt bịt miệng lại.
Tương Văn vốn định phát hỏa, nhìn đến thần sắc cảnh cáo nghiêm khắc trong mắt Uy Kiệt, trong lòng hắn không khỏi run lên. Tuy rằng không rõ lắm vì sao lại như thế, nhưng Tương Văn biết sự tình có điểm không đúng rồi.
Khi Khang Tư tiến lên mấy bước quan sát đám thân vệ chọn lựa tráng đinh, Uy Kiệt ép giọng thật nhỏ nói:
- Đại tỷ! Ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
Tương Văn nhướng nhướng mày:
- Ngươi có ý tứ gì?
- Ta xin ngươi! Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu sao? Đại tỷ! Đại nhân tuyên bố mệnh lệnh là chiêu mộ tráng đinh mười tám tới hai mươi lăm tuổi, ngươi như thế nào tự tiện bảo thân vệ mở rộng niên hạn? Ngươi xem tên kia rõ ràng hơn bốn mươi tuổi, ngươi cũng cho phép thân vệ tuyển vào?
- Việc này có sao đâu? Không phải ta chỉ sợ đại nhân chiêu mộ không đủ nhân số thôi mà, có cái gì quan trọng đâu.
Tương Văn lơ đểnh nói.
Uy Kiệt vội vàng nói:
- Không quan trọng? Lão Đại a! Đây chính là thiện tiện sửa đổi quân lệnh! Hành vi phạm tội chém đầu đấy! Tuy rằng ngươi là muốn tốt cho đại nhân, nhưng ngươi không xin chỉ thị cứ như vậy tự mình chủ trương, vứt đại nhân đi đâu? Nếu vậy, không phải khiến người ngoài nghĩ rằng đại nhân nói trước sau không như một, lời nói của đại nhân căn bản là không đáng tin tưởng sao?
- A! Vậy làm sao bây giờ?
Hiểu được hậu quả việc làm của mình sau này, Tương Văn hối hận tới cực điểm, hắn thật không phải sợ hãi bản thân mình mất đi tín nhiệm của Khang Tư, mà là sợ danh dự của Khang Tư bị chính mình phá hủy.
- Còn có thể làm gì nữa, hướng đại nhân thỉnh tội đi.
Uy Kiệt thở dài.
Tương Văn không chút nghĩ ngợi, lập tức đi đến trước mặt Khang Tư quỳ xuống thỉnh tội.
Khang Tư nhìn gã thân tín quỳ gối dưới chân mình, thở dài.
Chính mình quả thật không thích hợp làm Thống soái, vốn loại tội danh này đủ để mất đầu, nhưng bản thân mình lại không có chút ý tưởng nào phải xử phạt Tương Văn, nguyên do vì hắn là thân tín của mình mới như thế? Có điều dường như từ khi mình chỉ huy quân đội tới nay chưa bao giờ xử tử bất kỳ tên bộ hạ nào, nhiều lắm chỉ là phạt roi mà thôi.
Nghĩ vậy, Khang Tư lại thở dài:
- Đứng lên đi!
Tương Văn ngẩng đầu vẻ mặt hối hận nói:
- Đại nhân! Xin ngài xử phạt thuộc hạ đi! Thuộc hạ tự tiện sửa đổi mệnh lệnh, làm ảnh hưởng thật lớn tới danh dự của đại nhân, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!
- Được rồi! Ta biết ngươi là muốn tốt cho ta, có điều nếu trước đó có thể nói với ta một tiếng thì tốt rồi. Đứng lên đi! Không thấy đám tráng đinh đều đang nhìn sao? Không khéo lại còn tưởng là ta ngược đãi ngươi đấy.
Khang Tư cười cười nói.
Tương Văn quét mắt nhìn, quả nhiên, đám tráng đinh đều chú mục về bên này, Tương Văn không muốn danh vọng của Khang Tư có điều tổn hại, lập tức đứng dậy, làm như không có việc gì đứng ở phía sau Khang Tư. Chỉ là ánh mắt của hắn đỏ hồng, lại khiến cho người ta luôn bị thu hút lén liếc mắt ngắm một cái thôi.
Xa xa nhìn thấy cảnh này Liệt Văn đột nhiên vui mừng nói:
- Đại nhân! Thuộc hạ tìm được nhược điểm của Khang Tư rồi!
- Ồ? Nhược điểm gì?
Áo Kha Nhĩ nghi hoặc hỏi.
- Nhược điểm của Khang Tư chính là nhân từ nương tay, đối với người một nhà không hạ thủ được, bao che sai lầm của thủ hạ!
Liệt Văn hưng phấn nói.
- Ngươi căn cứ vào đâu nói như vậy? Ngươi làm sao thấy được?
Áo Kha Nhĩ hai mắt sáng lên, nếu Khang Tư có nhược điểm này, vậy thì toàn bộ đầu nhập vào hắn chẳng những không là chuyện xấu, mà ngược lại là chuyện rất tốt đây.
Liệt Văn nói:
- Đại nhân! Khang Tư bố cáo nói là tuyển mộ trai tráng mười tám tới hai mươi lăm tuổi. Nhưng hiện tại người xem, ít nhất một nửa số người là vượt qua hai mươi lăm tuổi. Vốn thuộc hạ còn tưởng rằng là Khang Tư ngầm ra ý bảo thủ hạ làm, nhưng thấy Khang Tư vừa đến lập tức cho tách những người trên hai mươi lăm tuổi qua một bên, hơn nữa ả Tương Văn kia đột nhiên quỳ xuống đất, cái này đủ để người ta hiểu: chủ ý sửa đổi mệnh lệnh tuyển mộ của Khang Tư để thu nhiều tráng đinh, là do ả Tương Văn kia tự tiện vi phạm.
- Ờ! Nói như vậy Tương Văn kia đột nhiên quỳ xuống là thỉnh tội?
An Đạt chợt hiểu ra nói. Thấy Liệt Văn gật gật đầu, không khỏi cười nói:
- Hừ! Xem ả Tương Văn kia làm như không có việc gì, hành vi phạm tội lớn như vậy chỉ khiển trách một vài câu là xong việc? Khó trách Liệt Văn nói Khang Tư nhân từ nương tay cho thuộc hạ.
- Ồ! Lúc này ta mới hiểu vì sao suốt chặng đường tới đây, Tương Văn và Uy Kiệt kia lại thường xuyên lớn mật như thế tự tiện chen vào trong lúc ta nói chuyện với Khang Tư. Ngay từ đầu ta còn tưởng là Khang Tư ngầm ra ý bảo chúng, không nghĩ tới nguyên do là hai vị này được Khang Tư nuông chiều quen thói.
Áo Kha Nhĩ híp mắt gật gật đầu nói.
- Hắc hắc! Đại nhân! Gặp được một cấp trên như vậy, người phía dưới càng phóng túng thoải mái.
Liệt Văn nhắc nhở.
- Ồ! Hiện tại không vội, tạm thời cứ quan sát xem sao.
Áo Kha Nhĩ nói lời này khiến Liệt Văn sửng sốt: “Không phải mới vừa rồi còn muốn đầu nhập vào Khang Tư sao? Khiến chính mình phải khuyên can, mà mới trong chốc lát, như thế nào bây giờ lại khẳng định như thế? Chẳng lẽ vừa rồi mình khuyên can như vậy thật có hiệu quả ư?"
Có điều lần này Liệt Văn không dám nhiều lời, chỉ cung kính gật đầu dạ dạ vâng vâng, hắn hiểu rõ rằng một tay thủ hạ thường xuyên làm trái lại ý cấp trên sẽ mang đến hậu quả gì.
Tất cả tráng đinh tại đây đều là láng giềng với nhau, phần lớn đều biết nhau, cho nên vừa thấy người từ mười tám tuổi tới hai mươi lăm tuổi được giữ lại ở giữa thao trường, mà những người mình vượt qua hai mươi lăm tuổi thì bị đuổi tới góc, đám tráng đinh lập tức huyên náo cả lên, bọn họ cũng không muốn vứt bỏ một công việc được bao ăn bao ở còn được lĩnh tiền lương thế này.
- Đại nhân! Ta bắn cung độc nhất vô nhị, nói bắn mắt chim thì tuyệt đối sẽ không bắn thân chim, Khẳng định là một thần tiễn thủ chọn ta đi!
Một thanh âm đột nhiên kêu lên.
Lời này vừa thốt ra, đám đông tráng đinh vượt qua hai mươi lăm tuổi, lập tức bắt đầu nhao nhao thổi phồng tài nghệ chính mình:
- Đại nhân! Ta khí lực mạnh lắm! Một đao có thể chém rơi đầu lợn rừng, tuyển ta đi!
- Chọn ta! Ta ăn cơm ít, sức lực mạnh! Tuyệt đối là giao bất kỳ nhiệm vụ gì cũng không hề oán trách!
............. ..
Nếu không phải những người này không dám tấn công thân vệ, chỉ sợ đã bu quanh Khang Tư cầu xin rồi.
Nhìn thấy tinh thần quần chúng mãnh liệt, Tương Văn biến sắc, trường hỗn loạn trước mắt này đúng là do hành động của hắn mà gây ra phiền toái.
- Chư vị an tâm một chút đừng nóng vội.
Sĩ quan Khang Tư này vừa lên tiếng, không cần thân vệ khiển trách, đám tráng đinh đang hỗn loạn kêu gào lập tức liền im lặng trở lại.
Khang Tư nói:
- Tuy rằng bố cáo đã xác định rõ ràng chỉ tuyển mộ tráng đinh từ mười tám tới hai mươi lăm tuổi, nhưng chư vị hăng hái đầu quân như thế, chúng ta cũng không có thể bỏ mặc. Như vậy đi, tráng đinh lớn hơn hai mươi lăm tuổi toàn bộ bố trí là đội phụ binh, ngoại trừ lương bổng so với đội phòng vệ ít hơn một nửa, còn các đãi ngộ khác như nhau. Nếu phụ binh có biểu hiện tốt, có thể đề bạt tiến vào đội phòng vệ. Nếu chư vị không muốn thì có thể rời đi.
An Đạt sờ sờ đầu nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân! Phụ binh này là cái binh chủng gì vậy? Ta chỉ biết là binh đao, binh thương, binh cung tiễn, binh kỵ binh, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có phụ binh.
Áo Kha Nhĩ chần chờ một chút:
- Ta nghĩ ý của Khang Tư là, vì điều kiện bố cáo đó không phù hợp để bố trí đám tráng đinh này, nên hắn tùy tiện đặt ra cái tên, dù sao những người này đều đã tuyển mộ vào đây, chẳng lẽ còn đuổi bọn họ ra ngoài sao? Hơn nữa nếu trực tiếp bố trí bọn họ vào đội phòng vệ thì lại không phù hợp yêu cầu của bố cáo, cho nên Khang Tư chỉ có thể làm như vậy.
Phụ binh? Mọi người tại đây đều chưa từng nghe qua loại binh chủng này, một số người có đầu óc linh hoạt, đặc biệt tráng đinh xuất thân văn nhân, nhìn thấy người quanh mình nghi hoặc khó hiểu, không khỏi khoe ra bản lĩnh reo lên:
- Cái này còn không biết sao? Phụ binh lương bổng chỉ bằng một nửa của đội phòng vệ, cũng như nói phụ binh chính là làm công nhật, đội phòng vệ chính là lĩnh lương tháng!
Đám tráng đinh vừa nghe xong lập tức minh bạch, tuy rằng chỉ là làm công nhật, nhưng là lĩnh lương bổng của quân đội, như thế cũng coi như đã gia nhập quân đội rồi.
Nghĩ đến chính mình cũng là quân nhân, lập tức không thèm để ý mình là phụ binh hay là gì. Dù sao đại nhân kia có nói: chỉ cần biểu hiện tốt, phụ binh cũng có thể trở thành đội phòng vệ.
Chỉ bằng đám tiểu tử mười tám tuổi kia, sao có thể là đối thủ của những tráng niên đầy kinh nghiệm như mình chứ? Chỉ cần sớm biểu hiên một chút là có thể giành lấy vị trí của bọn chúng, để cho bọn chúng làm phụ binh đi. Trong lòng đám tráng đinh có quyết định, hoàn toàn không có một người nào tỏ vẻ muốn rời đi.
Khang Tư ngẩn người, bổn ý mình chỉ muốn cho bọn họ đảm nhiệm công tác lao dịch hậu cần, dù sao mặc kệ nói như thế nào cũng đã tuyển mộ bọn họ vào, thu vào đội phòng vệ không được, đuổi bọn họ về cũng không xong.
Mà cái danh từ phụ binh này, cũng là nghĩ đến dùng bọn họ để trợ giúp cho bộ đội chủ lực mà tạm thời quyết định, dù sao bộ đội chính quy ngoại trừ huấn luyện, còn phải phối hợp với lính hậu cần làm một số công việc nào là xây dựng doanh trại, quét dọn doanh trại, đời sống linh tinh đủ loại. Các công tác này chia cho phụ binh, hoặc giả để bộ đội chính quy có thể chuyên tâm tác chiến.
Còn như vì sao không gọi bọn họ là lính hậu cần, đó là vì lính hậu cần nằm trong biên chế chính quy. Chỉ là Khang Tư không nghĩ tới, đám tráng đinh này lại dùng người làm công nhật và người lĩnh lương tháng để giải thích.
Quyển 13: Anh Cả Liên Đội
Chương 97: Phụ binh chiến binh. (2)
Dịch: taneoka
Nguồn: Sưu Tầm
Nghĩ đến đây, trong đầu Khang Tư đột nhiên chợt lóe linh quang. Đúng rồi! Vì sao không thành lập đội phụ binh chuyên môn để trợ giúp công việc vặt cho bộ đội chiến đấu? Tuy rằng lính hậu cần trong biên chế đủ để phụ trách vấn đề cấp dưỡng, nhưng các loại công việc vụn vặt khác lại đều phải cần bộ đội chiến đấu phối hợp, như công tác xây dựng doanh địa, quét tước chiến trường linh tinh các loại, vậy thì tất cả bộ đội sẽ bận rộn suốt ngày.
Nếu có thể có một nhóm phụ binh cùng cấp với bộ đội chiến đấu đi theo đội tác chiến, vậy công việc xây dựng doanh địa và thu dọn chiến trường có thể giao cho phụ binh thực hiện, bộ đội chiến đấu liền có thể chuyên tâm cảnh giới, như vậy thì căn bản không sợ bộ đội vào thời điểm sau chiến đấu mỏi mệt bị quân địch phản kích.
Hơn nữa có đám đông phụ binh hỗ trợ, bộ đội chiến đấu cũng có thể giảm bớt gánh nặng, chiến lợi phẩm và thương binh cũng có thể giao cho phụ binh xừ lý chăm sóc. Bình thường còn có thể cắt phụ binh canh gác, bộ đội chiến đấu an tâm nghỉ ngơi, cứ như vậy sức chiến đấu ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần đấy.
Nhìn thấy Khang Tư đột nhiên sửng sờ, Uy Kiệt kéo kéo ống tay áo Khang Tư, dè dặt nhắc nhở:
- Đại nhân! Mọi người đều đang chờ ngài phát biểu đó.
Khang Tư bừng tỉnh lại nhìn quét qua mọi người một vòng cười nói:
- Bây giờ chư vị hãy nghe theo thân vệ của ta phân phối biên chế đội hình đi.
Hắn phất tay một cái đám thân vệ lập tức dựa theo danh sách kêu la hò hét ầm ĩ hẳn lên. Công tác này đối với thân vệ mà nói thật đã quá quen thuộc, chỉ cần lấy mười biên chế trước đây ở bán đảo Phi Ba, đổi thành biên chế đội ngũ đế quốc bên này mà thôi.
Không lâu sau, hơn một ngàn năm trăm tráng đinh từ mười tám tới hai mươi lăm tuổi, đã được chia làm mười hai trung đội, mười hai gã thân vệ tự động đứng vào hàng ngũ trở thành Trung đội trưởng.
Những trung đội đó dựa theo lệ thường mà làm có một biên chế đội hậu cần trực thuộc Trung đội trưởng. Mà còn lại gần hai ngàn tráng đinh đã ngoài hai mươi lăm tuổi, thì được chia ra thành hai mươi đội trăm người, hai mươi thân vệ cũng tự động thành Bách phu trưởng.
Tiếp theo những Trung đội trưởng và Bách phu trưởng, liền dẫn theo thuộc hạ của mình chiếm cứ một chỗ trên thao trường, bắt đầu tiến hành chọn lựa Đội trưởng, Tiểu đội trưởng. Kỳ thật việc chọn lựa này rất đơn giản: trong một đội năm người vật lộn, người thắng làm Đội trưởng, rồi sau đó năm Đội trưởng mới trong cùng một tiểu đội vật lộn với nhau, người thắng làm Tiểu đội trưởng.
Ngay từ đầu nghe được mệnh lệnh của Trưởng quan thân vệ, tất cả tráng đinh đều sửng sốt, chức quan trong quân đội không phải cấp trên ra lệnh bổ nhiệm là xong sao? Như thế nào phải những người mình tự tranh giành chứ? Mọi người đều là láng giềng quen biết nhau, thậm chí còn là người thân thích, sao có thể ra tay được chứ.
Có điều Trưởng quan thân vệ nói một câu:
- Ngoại trừ lương bổng căn bản còn có lương chức vụ, hơn nữa mặc kệ nói như thế nào, đó cũng là chức trưởng quan đấy.
Vừa nói xong, lập tức khiến đám tráng đinh hai mắt bừng sáng đấu với nhau bất kể thân bằng quyến thuộc.
Về phần phụ binh bên kia so ra đơn giản hơn, chỉ cần tuyển ra Thập phu trưởng là được, có điều bởi vì nhân số cạnh tranh quá nhiều, người thắng phần lớn là mặt mũi bầm dập.
Sau một hồi giao tranh đánh nhau, rất nhanh đã chọn ra được các Đội trưởng và Tiểu đội trưởng. Có những Đội trưởng cùng Tiểu đội trưởng này gia nhập vào, lập tức bộ dáng Trung đội trưởng bắt đầu ra vẻ huấn luyện viên răn đe chỉ dạy cho thuộc hạ, vốn đám tráng đinh đang ồn ào hỗn loạn lập tức liền có chút dáng vẻ quân đội.
Áo Kha Nhĩ bên này toàn bộ đều choáng váng mặt mày, Liệt Văn lại lẩm bẩm nói:
- Không nghĩ tới Khang Tư lại có bản lĩnh như vậy, không ngờ thoáng cái đã thành lập xong đội quân!
Áo Kha Nhĩ gật gật đầu, vừa rồi hắn còn muốn xem để chế giễu Khang Tư, bình dân mới vừa biên chế vào bộ đội khẳng định là hỏng bét, mà không có cấp trưởng quan Đội trưởng và Tiểu đội trưởng cơ sở tồn tại, căn bản là đừng nghĩ tới chuyện khống chế đám tân binh này. Trong khi đó Khang Tư chỉ có một trăm ba mươi tên thân vệ, khẳng định là không có khả năng đảm nhiệm nhiều chức vị như vậy.
Nhưng không nghĩ tới Khang Tư lại đưa ra chiêu số vật lộn tranh cử, lập tức liền điền đủ nhân số Đội trưởng và Tiểu đội trưởng để đối phó. Những người này đều là trong năm người hoặc trong tiểu đội đánh nhau chọn ra người lợi hại nhất, binh sĩ dưới quyền cho dù không tâm phục cũng phải khẩu phục, cứ như vậy liền dễ dàng khống chế binh sĩ.
Khang Tư thật đúng là có bản lĩnh đây, khó trách hắn có thể từ một tên tiểu binh một đường nhảy đến Thiếu tá.
An Đạt ngược lại không có quá ngạc nhiên như thế, hắn lơ đểnh nói:
- Việc này có gì đâu, chúng ta cũng có thể sử dụng phương pháp này mà.
Đối với lời nói của An Đạt, Liệt Văn cùng Áo Kha Nhĩ cũng không thèm để ý tới.
Thoạt nhìn đương nhiên đơn giản ai cũng có thể làm được, nhưng có thật sự dễ dàng như vậy không?
Nếu như hiện tại chính mình có được chỉ bằng chi bộ đội này của Khang Tư, chỉ cần chức vị Trung đội trưởng, thì đủ để cho những tên thân vệ của mình tranh giánh cấu xé lẫn nhau không ngớt rồi, hơn nữa chức vị Tiểu đội trưởng và Đội trưởng, cũng đừng nghĩ rơi vào tới tay đám tân binh, khẳng định đám tộc nhân của mình cũng sẽ ùa đến giành cho được các chức vị đó.
Hơn nữa Áo Kha Nhĩ dám khẳng định: nếu có nhiều chức vị, đám thân vệ bên mình không có người nào tự nguyện lưu lại tiếp tục đảm nhiệm thân vệ. Đâu có giống Khang Tư như vậy ra lệnh một tiếng, lập tức chấp hành không hề có lời oán trách? Xem ra dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đúng là tốt.
Đánh giá sơ qua đám binh sĩ, Khang Tư không khỏi gật đầu cười nói:
- Tốt lắm! Như vậy bây giờ phát lương bổng cho các ngươi.
Mấy thân vệ khiêng rương phía sau lập tức mở nắp rương ra, ánh vàng óng ánh lập tức chiếu rọi lên vẻ mặt mừng rỡ của mọi người.
Nguyên vốn đám tráng đinh nghe được phát lương bổng, không kìm nổi hoan hô ầm ĩ, lập tức bị thủ trưởng thân vệ dùng roi ngựa quất cho một trận.
Bị quất đến cơn thịnh nộ bốc lên, nhưng đại bộ phận tráng đinh đều là giận mà không dám nói câu gì, còn một số tráng đinh có máu mặt không phục chuẩn bị phản kháng, nhưng sau khi nhìn thấy rương kim tệ vàng ánh kia, liền giống như những người khác, oán khí gì cũng đều tan biến, cũng quên đi đau đớn trên người, còn lại chỉ có cặp mắt trợn trừng nuốt nước miếng ừng ực.
Thân vệ phụ trách phát lương, dựa theo danh sách, đếm kim tệ cho vào từng gói to, xong nhóm chì huy tráng đinh trực tiếp lên nhận gói to trở lại đội ngũ, bắt đầu tự tay phân phát cho binh sĩ.
Đội phòng vệ mỗi người hai kim tệ, Đội trưởng ba, Tiểu đội trưởng năm.
Vốn Khang Tư định phát lương dựa theo quy định lương bổng trong quân đội, nhưng lại bị Tương Văn nhắc nhở:
- Đại nhân! Bọn họ thật ra đều không có thân phận quân tịch, nếu ngài thật sự dựa theo quy định quân đội phân phát lương bổng, không khéo sẽ dẫn tới phiền toái. Dù sao ở nơi này nghèo nàn, hơn nữa đội binh này xem như là tư binh của ngài, tùy tiện phát một ít lương là được rồi.
Nhờ có Tương Văn nhắc nhở, cho nên mới xuất hiện loại đãi ngộ vừa nhập ngũ liền hưởng lương binh nhất. Có điều so sánh giữa trưởng quan và binh sĩ, tiền trợ cấp chức vụ cũng chỉ hơn một hai kim tệ mà thôi.
Không biết chi tiết, các tiểu binh nhận lấy kim tệ, căn bản không có hành vi lo lắng kháng nghị với Khang Tư, toàn bộ đều là liếm liếm cắn cắn kim tệ nước miếng chảy ròng, rồi mới cất kỹ vào trong ngực, ánh mắt khẩn trương dòm chừng chung quanh, lần này bọn họ không có hưng phấn quát to, không phải sợ bị quất roi, mà là sợ bị mất kim tệ.
Tuy nhiên ánh mắt của bọn họ rất nhanh tập trung vào Đội trưởng của mình, mà ánh mắt Đội trưởng thì chiếu vào người Tiểu đội trưởng, tất cả đều ảo não không ngừng suy nghĩ trong đầu: “Chết tiệt! Sớm biết thế này vừa rồi cứ liều mạng xuất ra hết sức lực thì tốt rồi! Vị trí kia cũng là của mình rồi. Như vậy bản thân mình cũng có thể nhiều thêm một kim tệ! Đặc biệt Tiểu đội trưởng ước chừng tới năm kim tệ!"
Giờ phút này những tráng đinh đã ngoài hai mươi lăm tuổi, tất cả đều hai mắt đỏ bừng nhìn đám tiểu tử tráng đinh. Hiện tại trong lòng bọn họ thật đúng là vừa bực bội vừa nổi giận, bởi vì trong tay bọn họ chỉ có một kim tệ, Thập phu trưởng cũng chỉ có hai quả. Nếu không phải Khang Tư mới vừa nói phụ binh biểu hiện tốt có thể tiến vào đội phòng vệ, e là bọn họ đã sớm tạo phản rồi.
Nhận thấy thần sắc của nhóm phụ binh, Khang Tư cười cười:
- Sau này sẽ phát lương vào ngày này mỗi tháng, tuy nhiên trước ngày phát lương mỗi tháng, sẽ tiến hành khảo hạch, phụ binh đủ tư cách tiến vào đội phòng vệ, đội phòng vệ không đủ tư cách giáng xuống làm phụ binh.
Khang Tư vừa nói xong, không khí hiện trường đột nhiên ngưng lại, tiếp theo vang lên một hồi tiếng thở dồn dập.
Nhìn thấy đã khơi dậy khí thế của đám tráng đinh, Khang Tư cười nói:
- Được rồi! Bởi vì doanh trại còn chưa có chuẩn bị thỏa đáng, các ngươi chỉ có thể tạm thời ở lại nhà. Hiện tại các ngươi hãy ghi nhớ đồng bạn bên mình và hình dáng cấp trên! Giải tán!
- Chào!
Ba mươi hai trưởng quan thân vệ lập tức đứng nghiêm chào. Sau đó, lập tức quay lại giơ cao roi ngựa quất đen đét gầm lên:
- Các ngươi đám hỗn đản này! Khi Trưởng quan nói giải tán thì phải đứng nghiêm chào! Bây giờ sẽ không xử phạt các ngươi, sáng sớm ngày mai toàn bộ tập trung tới thao trường này cho ta! Tới muộn ta sẽ cho hắn đẹp mặt! Bây giờ giải tán!
Thân vệ đều là xuất thân dũng mãnh ở bán đảo Phi Ba, tôn sùng chính là “Kỷ luật là rút ra từ roi da", để cho bọn họ huấn luyện đám tráng đinh, xem ra đám tráng đinh sau này phải chịu khổ sở rồi.
Đám tráng đinh bị dọa cho nhảy dựng, có người nhanh chân bỏ chạy, có người đứng nghiêm chào, thật đúng là một đám hỗn loạn. Thân vệ tức giận đến phải hò hét khản cổ một hồi.
Cổng chính vừa mở ra, dân chúng bên ngoài thò đầu thò cổ nhìn vào thấy đám tráng đinh ra ngoài, không khỏi thở phào nói:
- Ra rồi! Cuối cùng đã ra, ta còn tưởng rằng cả bọn bị bán đi rồi.
Từ câu nói này thì biết dân chúng cũng không phải thực tin tưởng Khang Tư cho lắm, thế nhưng khi đám tráng đinh lấy kim tệ ra khoe, và một vài tráng đinh hào phóng lại đắc ý kêu gào mời khách, lập tức khiến dân chúng thay đổi cách nhìn với Khang Tư. Theo tiếng ồn ào huyên náo đi xa, cánh cổng chính của Phủ quận trưởng lần nữa yên tĩnh lại.
Một viên sĩ quan vẫn núp một bên quan sát lập tức chạy về bộ chỉ huy liên đội, lão già Liên đội trưởng và các sĩ quan chủ yếu khác đã sớm tề tụ tại đây rồi.
- Trưởng quan! Gã Khang Tư ước chừng tuyển mộ hơn ba nghìn năm trăm người, vượt qua liên đội chúng ta! Hơn nữa thủ hạ của hắn còn tỏ ý ngày mai tiếp tục tuyển mộ!
Gã sĩ quan rất vội vàng nói.
- Nếu Khang Tư tuyển mộ tất cả tráng đinh, liên đội mình có thể sẽ mất đi quyền khống chế ở Tân Thành.
- À! Áo Kha Nhĩ chiêu mộ bao nhiêu người?
Lão nhân Thượng tá nghe nói vậy vẫn không có phản ứng, ngược lại hỏi.
Viên sĩ quan sửng sốt một chút lắc lắc đầu:
- Không có người nào! Xem ra bởi vì tất cả tráng đinh đều bị Khang Tư hấp dẫn, hắn biết tuyển mộ không được, cho nên tạm thời đình chỉ.
Viên sĩ quan này thấy mọi người vẫn lơ đểnh, không nhịn được tiếp tục nói:
- Chúng ta làm sao bây giờ? Để mặc cho Khang Tư tiếp tục chiêu mộ tráng đinh sao?
Lão Đại Trung tá cười nói:
- Ngươi không cần khẩn trương như thế! Cho dù Khang Tư tuyển mộ một vạn người thì thế nào chứ? Có binh khí trang bị cho chúng sao? Nên nhớ, tồn kho của chúng ta cũng không có tới một vạn kiện binh khí đâu.
Quyển 13: Anh Cả Liên Đội
Chương 97: Phụ binh chiến binh. (3)
Dịch: taneoka
Nguồn: Sưu Tầm
Lão Đại Trung tá cười nói tiếp:
- Muốn đi mua à? Không có giấy chứng nhận cho phép của quân bộ mua sắm vũ khí ngoài biên chế thân vệ, chính là mưu đồ gây rối, hắn sẽ không ngu xuẩn như thế. Mà binh sĩ không có binh khí còn không bằng thổ phỉ, cho nên cứ yên tâm, hắn nguyện ý tự mình bỏ tiền nuôi dưỡng thì cứ đề cho hắn nuôi dưỡng đi!
- Không cần để ý tới chuyện của Khang Tư, cứ mặc cho hắn gây sức ép, dù sao hắn gây sức ép cũng không đi đến đâu. Hiện giờ chúng ta cần thảo luận một chút nên mai phục ở đâu để dẫn dụ sơn tặc xuống núi.
Lão Nhị Trung tá nói.
Sĩ quan kia nghe nói như thế, nghĩ đến Khang Tư đưa tới hai trăm sáu mươi con chiến mã tốt đẹp, cũng không hé răng nữa.
Lão Tam Trung tá đột nhiên cười nói:
- Cũng không biết sơn tặc làm cái gì, vừa nhìn thấy chiến mã cứ giống như là ruồi bọ nhìn thấy máu tanh, căn bản là không muốn sống nhào tới, mà còn liều chết bảo vệ những con chiến mã này, bọn họ cần gấp những chiến mã như vậy làm gì chứ? Ở nơi rừng núi này chiến mã ngoại trừ để vận chuyển hàng hóa, còn như dùng để thành lập đội kỵ binh quả thực chính là tự sát.
Lão Đại cười nói:
- Lo lắng nhiều chuyện như vậy làm gì? Bọn chúng đối với chiến mã như đói cơm khát nước vậy thì càng tốt, chúng ta xuất ra mười con chiến mã, hẳn là có thể dụ dỗ cả trăm tên sơn tặc xuống núi, như vậy chẳng những thuận tiện tiêu diệt chúng, còn có thể chia số chiến mã này làm mấy chục lần sử dụng.
- À! Ta cho rằng, mai phục tại thôn Sơn Mộc so ra tốt hơn nhiều. Theo tin tình báo căn cứ vào dân chúng ra ngoài bị hại để suy đoán, phụ cận thôn Sơn Mộc có một chi Sơn Việt tộc hoạt động, Sơn Việt tộc tụ tập ít nhất hơn một ngàn người, nếu tiêu diệt được đám Sơn Việt tộc này, cũng đủ để binh sĩ thuộc cấp của chúng ta tấn thăng một bậc rồi.
Lão Nhị Trung tá chỉ vào tấm bản đồ trên bàn một mặt nói.
Lão nhân Thượng tá nhìn bản đồ một hồi, nhìn mọi người hiện diện trong phòng một vòng, hỏi:
- Các ngươi nghĩ thế nào?
Đại bộ phận sĩ quan đều gật đầu, chỉ có kia lão Đại trầm tư một chút sau đó nói:
- Có thể! Nơi này cỏ mọc um tùm rậm rạp, chung quanh là rừng rậm, thuận tiện cho chúng ta mai phục, có điều phải chú ý đề phòng bị sơn tặc phát hiện trước.
- Chúng ta có thể phái người đi trước ở bên kia phô trương thanh thế, thu hút sự chú ý của bọn chúng, rồi chúng ta mới nhân cơ hội ẩn núp, chờ đến khi chiến mã chạy loạn qua khu phụ cận, bọn sơn tặc đó khẳng định sẽ lao xuống tới. Tuy nhiên...
Lão Tam Trung tá thở dài nói tiếp:
- Không phải ta cố tình đánh giá thấp chính mình, nhưng nếu chúng ta một chọi một với sơn tặc, tuy rằng có thể thắng, nhưng sẽ là thắng rất gian nan, lần này phục kích ít nhất phải ba đại đội mới có thể giảm bớt tổn thất cho chúng ta, còn phô trương thanh thế thì ít nhất cần có hai đại đội, nhưng nếu như vậy, thì chúng ta sẽ không còn người nào ở lại thủ thành.
Lão Đại cười nói:
- Ha ha, lão Tam! Ngươi đã quên sự tồn tại của Khang Tư sao? Người nầy chiêu mộ nhiều người như vậy, ra trận chiến đấu không được, nhưng ít nhất có thể thủ thành chứ! Đừng quên bọn sơn tặc này không có thiết bị công thành, cứ ở đầu tường dùng máy bắn đá bắn tên là có thể đuổi bọn chúng đi. Chút chuyện nhỏ nhặt đó chính là người dân bình thường cũng có thể làm được, càng đừng nói đám tân binh này đã có tổ chức.
Nghe nói như thế, lão Tam sờ sờ đầu cười nói:
- Hà! Thiếu chút nữa đã quên! Không nghĩ tới Khang Tư còn có tác dụng này, sau này chúng ta sẽ không cần phái người thủ thành nữa, liên đội chúng ta cũng có thể rảnh tay tung chân đi quần khắp chung quanh tiêu diệt bọn sơn tặc này!
Lão Tam vừa nói ra lời này để tất cả sĩ quan ở đây đều gật đầu công nhận: trước kia dù là đi ra ngoài tác chiến, ít nhất phải lưu lại một đại đội phòng thủ thành trì, mà đại đội phòng thủ này nhiều ít bị mất đi quân công, nhung hiện tại có đội quân chuyên môn thủ thành, chính mình sẽ không cần ru rú ở trong thành đánh mất biết bao quân công.
-Ù! Nếu như vậy, chúng ta chẳng phải là phải đợi đội quân của Khang Tư hơi có chút năng lực mới có thể xuất binh sao?
Lão Nhị nhíu mày nói.
Lão nhân Thượng tá từ đầu không nói chuyện đột nhiên cười nói:
- Không quan hệ! Dù sao chúng ta cũng cần chờ một đoạn thời gian mới có thể tìm hiểu rõ địa thế và tình hình sơn tặc, đồng thời cách vài ngày lại thả vài con ngựa ngao du ở chỗ đó để làm tiêu tan mối nghi ngờ của bọn sơn tặc, cũng phải cần thời gian. Chúng ta cứ chờ một thời gian là được.
Nghe lão già Liên đội trưởng đưa ra quyết định như vậy, mọi người cũng liền ổn định lại.
Nhìn thấy Khang Tư giải tán bộ đội, Áo Kha Nhĩ vội tiến lại gần cầu tình, tuy nhiên Áo Kha Nhĩ vừa mở miệng chính là:
- Khang Tư lão Đại! Ngài phóng tay lớn như vậy, tiểu đệ ta thật ngay cả một tên tiểu tốt cũng không tuyển mộ được đấy! Lão đại giơ cao đánh khẽ một chút cho tiểu đệ thành lập được thành vệ đội, như thế nào? Không cần nhiều ba trăm người là đủ rồi.
Tương Văn phản xạ có điều kiện há mồm định châm chọc Áo Kha Nhĩ, nhưng nghĩ đến chính mình mới vừa phạm tội, lúc này cần phải hạ mình làm việc để chuộc tội, nên hắn liền ngậm miệng không dám lên tiếng.
Khang Tư thấy không ai thay mình lên tiếng, đành phải gật đầu cười nói:
- Được rồi! Không có vấn đề, ngày mai ngươi mở cổng tuyển mộ trước đi, đủ người rồi đến phiên ta là được.
Tuy rằng lão Nhị Trung tá đã ngầm nói quân số của Khang Tư không nên vượt qua liên đội, nhưng bản thân Khang Tư cho rằng chỉ tuyển mộ một ngàn năm trăm người vào đội phòng vệ, là hoàn toàn không có đạt tới mức hạn chế, cho nên chuẩn bị tiếp tục tuyển mộ. Còn như đám phụ binh này? Những người đó đều là tuyển mộ để thay đội phòng vệ làm công việc tạp dịch hàng ngày, không tính vào định mức.
Mà Áo Kha Nhĩ hiển nhiên không ngờ Khang Tư dễ dàng chấp thuận như thế, dù sao bất luận đổi lại là người nào khác, cũng không có khả năng trao tặng binh sĩ cường tráng cho người. Cho nên hắn ngây ngẩn cả người, có điều Áo Kha Nhĩ cũng rất nhanh tỉnh táo lại, lộ vẻ tươi cười nói:
- Khang Tư lão Đại thật đúng là phóng khoáng. Không bằng thế này, buổi cơm tối hôm nay, tiểu đệ mời đến đệ nhất tửu lâu đi!
Tương Văn khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Áo Kha Nhĩ, không nhịn được lại lên tiếng:
- Áo Kha Nhĩ đại nhân! Chúng ta mỗi ngày đều dùng cơm ở tửu lâu đệ nhất đấy. Áo Kha Nhĩ đại nhân biểu hiện như vậy không ra thành ý rồi!
Trên mặt Áo Kha Nhĩ lập tức hiện lên vẻ ngượng ngùng. Mỹ nữ này quả thật được người dung túng quá thành quen tật, lời nói làm cho người ta khó xuống đài như vậy, sao cũng tùy tiện nói ra chứ. Đồng thời Áo Kha Nhĩ cũng hiểu được kết giao với hạng người có tiền có thế này là phiền toái nhất, giống như hiện tại chính mình mời khách tới dùng cơm ở tửu lâu tốt nhất, đáng tiếc ngay cả tiểu binh nhà người ta cũng là khách quen của tửu lâu này. Điều này thật đúng là khiến cho người ta buồn bực mà.
Khang Tư cười nói:
- Thật có lỗi! Thuộc hạ của ta được nuông chiều quá nên hư! Tương Văn! Còn không mau xin lỗi Thiếu tá Áo Kha Nhĩ!
Tương Văn nghe vậy thoáng sửng sốt, nhưng vẫn rất nhu thuận thi lễ nói:
- Thực xin lỗi! Áo Kha Nhĩ đại nhân! Tha thứ cho tiểu nhân buột miệng lỡ lời.
- Ha ha! Khang Tư lão Đại khách khí như vậy làm gì? Chỉ là tiểu đệ không biết nói sao để biểu đạt kính ý với Khang Tư lão Đại, đành phải mặt dày mày dạn mời khách ăn cơm thôi.
Áo Kha Nhĩ vội phất tay nói.
Khang Tư gật đầu:
- Được! Vậy buổi tối gặp nhau ở đệ nhất tửu lâu đi! Bây giờ ta còn định đi tìm người tu sửa doanh trại một chút đây.
Nghe Khang Tư đáp ứng, Áo Kha Nhĩ lộ nét mặt vui mừng gật đầu, nói khách sáo vài câu rồi dẫn người rời đi, Khang Tư bọn họ căn bản không có chú ý tới khi Áo Kha Nhĩ quay người lại, vẻ tươi cười trên mặt hoàn toàn biến mất, thay bằng một dáng vẻ lạnh như băng.
Nhìn thấy thần sắc của đại nhân nhà mình, đám Liệt Văn đều chấn động đến hàm răng va nhau cạch cạch, nhưng cả bọn đều biết điều không dám đả động khuyên giải Áo Kha Nhĩ.
Nhìn bóng lưng Áo Kha Nhĩ một hồi, Khang Tư quay sang Tương Văn nói:
- Tương Văn! Sau này hãy cung kính với Áo Kha Nhĩ một chút.
Tương Văn dạ một tiếng, tiếp đó có hơi nghi hoặc nói:
- Đại nhân! Áo Kha Nhĩ này có chỗ nào kỳ quái sao?
Tương Văn đúng là biết Khang Tư không hề chú ý tới những chuyện nhỏ này, nhưng bây giờ cố ý nhắc nhở mình, khẳng định đã phát hiện Áo Kha Nhĩ có điều gì đó không bình thường.
Khang Tư lắc đầu:
- Không có gì khác lạ! Chỉ cảm thấy dường như hắn ẩn giấu chuyện gì đó.
Uy Kiệt vừa nghe lời này, âm thầm chuyển mục tiêu giám thị tập trung vào Áo Kha Nhĩ.
Khang Tư nói đến đây, không khỏi cười cười:
- Quên đi! Không nói những chuyện khó hiểu này nữa. Hãy phái người đi tìm thợ thủ công đến tu sửa nơi này một chút đi, ít nhất phải chuẩn bị chỗ ở cho năm nghìn người.
- Năm nghìn người!
Tương Văn và Uy Kiệt đều giật mình kinh ngạc, Tương Văn không kìm được nhắc nhở:
- Đại nhân! Quá khuyếch đại không tốt đâu!
- Ha ha! Trong đó có một nửa nhân số là phụ binh, chuyên môn phụ trách các chuyện vụn vặt phục vụ bộ đội tác chiến. Bộ đội tác chiến thực sự còn chưa đủ một liên đội nữa.
Khang Tư giải thích.
- A? Chuyên môn phụ trách chuyện vụn vặt hằng ngày cho bộ đội tác chiến? Như vậy bộ đội tác chiến không đụng chạm tới việc gì khác, chẳng phải có thể dồn sức làm chiến binh chuyên chiến đấu sao? Đại nhân! Điều này có thể phát triển mở rộng ở thành Thanh Nguyệt đấy.
Uy Kiệt vội đề nghị.
- Chiến binh? Phụ binh? Khà khà! Thật đúng là cách gọi thích hợp.
Khang Tư gật gật đầu nói tiếp:
- Ừ! Ngươi mau truyền phương cách này về thành Thanh Nguyệt, để cho bọn họ sửa đổi lại đi.
- Đại nhân! Chúng ta không có đồng phục thống nhất, có cần yêu cầu bộ chỉ huy liên đội cấp phát hay không? Hơn nữa có một số đồ dùng cá nhân cũng cần phải mua sắm một lượng lớn đấy.
Tương Văn vốn bẩm sinh luôn chú ý tới những vấn đề tinh tế này.
- Ừ! Còn phải thêm trang bị vũ khí, tất cả những vật tư này đều yêu cầu bộ chỉ huy liên đội cấp phát đi.
Khang Tư gật đầu nói.
Có điều khi bộ chỉ huy liên đội đưa ra đáp án lại khiến đám người Khang Tư sửng sờ: “Không có vũ khí, đội phòng vệ không phải là bộ đội chính quy, bộ chỉ huy liên đội không có khả năng phụ trách cung ứng vũ khí, tất cả do trưởng quan của đội tự mình giải quyết. Tuy nhiên vấn đề này dặc biệt nhắc nhở: không có giấy chứng nhận cho phép của Quân bộ, mua sắm vũ khí ngoài danh ngạch thân vệ là vi phạm pháp luật."
Quân phục? Cũng cùng một lý do như trên, hơn nữa lúc yêu cầu Khang Tư tự mình giải quyết còn đặc biệt đưa ra một điều khoản: không được cùng một kiểu dáng với quân phục. Đến nỗi các thứ vật dụng khác cũng như vậy. Thật ra chỉ là một câu nói: Bộ chỉ huy liên đội chỉ cấp cho biên chế, ngoài ra tự mình giải quyết.
Khang Tư còn đang sửng sờ, Tương Văn ngay lập tức đã tìm được biện pháp giải quyết: Chính mình không thể mua, nhưng tư nhân có thể! Phải biết rằng pháp luật đế quốc không cấm tư nhân không được tàng trữ vũ khí, như vậy cứ để tráng đinh tự mình tìm thợ rèn đúc binh khí theo cùng một dạng, coi như là tự mình mang theo binh khí tham gia quân ngũ.
Trang phục? Chuyện này càng đơn giản, tìm tiệm may mặc đặt may mấy ngàn bộ quần áo cùng kiểu dáng, cùng màu sắc là được rồi. Còn các thứ đồ vật khác thì chỉ có thể tìm mua trên đường phố.
Ở thời điểm Khang Tư đi tửu lâu dự tiệc, các thợ thủ công được mời đến trả lương cao đã đốt đèn tranh thủ làm đêm, làm suốt đêm không nghỉ. Kỳ thật bọn họ làm cũng không nhiều, chỉ trám vách tường quét vôi một chút, sửa chữa lại sàn nhà cho bằng phẳng, lắp đặt thêm mấy cửa sổ, tăng thêm mấy tấm phản gỗ.
Công tác đơn giản như vậy, cũng nhờ có sẵn từ trước nhiều phòng óc của đám tôi tớ Phủ quận trưởng, hơn nữa mỗi căn phòng đều rất rộng rãi, chỉ là cửa sổ cũ nát, vách tường loang lỗ mà thôi. Sửa chữa xong tăng thêm mấy phản gỗ, chỉ yêu cầu có thể đủ cho năm nghìn người ở lại. Đương nhiên, cứ như vậy phòng ốc liền chật hẹp hơn trước đây nhiều.
- Hôm nay chiêu mộ tạm thời chấm dứt, ngày mai mời đến sớm.
Nói xong không để ý tới dân chúng huyên náo, bèn đóng cổng lại.
Nhìn thấy cổng chính đóng lại, đám tráng đinh trên thao trường có phần xôn xao lên, thân vệ quất mạnh cây roi trong tay mấy cái hét lớn:
- Yên lặng! Trưởng quan đến!
Đám tráng đinh vừa nghe tới từ Trưởng quan, lập tức ngậm miệng im thin thít, mọi ánh mắt đều chiếu vào trên người Khang Tư.
Mà lúc này gã thân vệ khác đã sửa sang lại danh sách hoàn chỉnh tiến lên bẩm báo:
- Đại nhân! Lần này tráng đinh tới báo danh đã đạt ba nghìn năm trăm mười hai người. Trong đó nông phu hai ngàn một trăm ba mươi bốn người, thợ săn bắn bảy trăm tám mươi hai người, nhóm văn phòng năm trăm chín mươi sáu người, đều vượt qua mười tám tuổi, chỉ là trong đó có một nửa số người hơn hai mươi lăm tuổi. Xem tình hình bên ngoài cổng chỉ sợ còn có thể chiêu mộ hơn ba nghìn người nữa.
Khang Tư nghe vậy thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Tương Văn và Uy Kiệt.
Khang Tư cũng biết rõ, nếu không có chủ ý của hai vị này, bọn thân vệ sẽ không tự tiện chủ trương sửa đổi mệnh lệnh của mình.
Nhìn thấy Khang Tư xoay đầu nhìn, Tương Văn tranh công nói:
- Đại nhân! Tôi biết tráng đinh Tân Thành không có nhiều lắm, nếu không cố ý giao phó cho bọn họ chú ý một chút, cho dù kéo hết trai tráng toàn thành tới, cũng không thể thu đủ nhân số một cái liên đội đấy.
Uy Kiệt vốn cũng đang không có việc gì, nghe nói như thế lập tức hoảng sợ, định kéo ống tay áo nhắc nhở Tương Văn, nhưng nhìn thấy ánh mắt Khang Tư ở bên cạnh, lại không dám lộn xộn, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Khang Tư phát hiện Tương Văn căn bản còn không có ý thức được sai lầm của mình, hắn thở dài, quay lại nói với bọn thân vệ:
- Kiểm tra kỹ càng đối chiếu tuổi thật của tráng đinh, không đủ mười tám tuổi và vượt qua hai mươi lăm tuổi, cho bọn họ lui sang một bên.
Vừa nghe lời này, Tương Văn lập tức định phản đối, nhưng bị Uy Kiệt bịt miệng lại.
Tương Văn vốn định phát hỏa, nhìn đến thần sắc cảnh cáo nghiêm khắc trong mắt Uy Kiệt, trong lòng hắn không khỏi run lên. Tuy rằng không rõ lắm vì sao lại như thế, nhưng Tương Văn biết sự tình có điểm không đúng rồi.
Khi Khang Tư tiến lên mấy bước quan sát đám thân vệ chọn lựa tráng đinh, Uy Kiệt ép giọng thật nhỏ nói:
- Đại tỷ! Ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
Tương Văn nhướng nhướng mày:
- Ngươi có ý tứ gì?
- Ta xin ngươi! Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu sao? Đại tỷ! Đại nhân tuyên bố mệnh lệnh là chiêu mộ tráng đinh mười tám tới hai mươi lăm tuổi, ngươi như thế nào tự tiện bảo thân vệ mở rộng niên hạn? Ngươi xem tên kia rõ ràng hơn bốn mươi tuổi, ngươi cũng cho phép thân vệ tuyển vào?
- Việc này có sao đâu? Không phải ta chỉ sợ đại nhân chiêu mộ không đủ nhân số thôi mà, có cái gì quan trọng đâu.
Tương Văn lơ đểnh nói.
Uy Kiệt vội vàng nói:
- Không quan trọng? Lão Đại a! Đây chính là thiện tiện sửa đổi quân lệnh! Hành vi phạm tội chém đầu đấy! Tuy rằng ngươi là muốn tốt cho đại nhân, nhưng ngươi không xin chỉ thị cứ như vậy tự mình chủ trương, vứt đại nhân đi đâu? Nếu vậy, không phải khiến người ngoài nghĩ rằng đại nhân nói trước sau không như một, lời nói của đại nhân căn bản là không đáng tin tưởng sao?
- A! Vậy làm sao bây giờ?
Hiểu được hậu quả việc làm của mình sau này, Tương Văn hối hận tới cực điểm, hắn thật không phải sợ hãi bản thân mình mất đi tín nhiệm của Khang Tư, mà là sợ danh dự của Khang Tư bị chính mình phá hủy.
- Còn có thể làm gì nữa, hướng đại nhân thỉnh tội đi.
Uy Kiệt thở dài.
Tương Văn không chút nghĩ ngợi, lập tức đi đến trước mặt Khang Tư quỳ xuống thỉnh tội.
Khang Tư nhìn gã thân tín quỳ gối dưới chân mình, thở dài.
Chính mình quả thật không thích hợp làm Thống soái, vốn loại tội danh này đủ để mất đầu, nhưng bản thân mình lại không có chút ý tưởng nào phải xử phạt Tương Văn, nguyên do vì hắn là thân tín của mình mới như thế? Có điều dường như từ khi mình chỉ huy quân đội tới nay chưa bao giờ xử tử bất kỳ tên bộ hạ nào, nhiều lắm chỉ là phạt roi mà thôi.
Nghĩ vậy, Khang Tư lại thở dài:
- Đứng lên đi!
Tương Văn ngẩng đầu vẻ mặt hối hận nói:
- Đại nhân! Xin ngài xử phạt thuộc hạ đi! Thuộc hạ tự tiện sửa đổi mệnh lệnh, làm ảnh hưởng thật lớn tới danh dự của đại nhân, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!
- Được rồi! Ta biết ngươi là muốn tốt cho ta, có điều nếu trước đó có thể nói với ta một tiếng thì tốt rồi. Đứng lên đi! Không thấy đám tráng đinh đều đang nhìn sao? Không khéo lại còn tưởng là ta ngược đãi ngươi đấy.
Khang Tư cười cười nói.
Tương Văn quét mắt nhìn, quả nhiên, đám tráng đinh đều chú mục về bên này, Tương Văn không muốn danh vọng của Khang Tư có điều tổn hại, lập tức đứng dậy, làm như không có việc gì đứng ở phía sau Khang Tư. Chỉ là ánh mắt của hắn đỏ hồng, lại khiến cho người ta luôn bị thu hút lén liếc mắt ngắm một cái thôi.
Xa xa nhìn thấy cảnh này Liệt Văn đột nhiên vui mừng nói:
- Đại nhân! Thuộc hạ tìm được nhược điểm của Khang Tư rồi!
- Ồ? Nhược điểm gì?
Áo Kha Nhĩ nghi hoặc hỏi.
- Nhược điểm của Khang Tư chính là nhân từ nương tay, đối với người một nhà không hạ thủ được, bao che sai lầm của thủ hạ!
Liệt Văn hưng phấn nói.
- Ngươi căn cứ vào đâu nói như vậy? Ngươi làm sao thấy được?
Áo Kha Nhĩ hai mắt sáng lên, nếu Khang Tư có nhược điểm này, vậy thì toàn bộ đầu nhập vào hắn chẳng những không là chuyện xấu, mà ngược lại là chuyện rất tốt đây.
Liệt Văn nói:
- Đại nhân! Khang Tư bố cáo nói là tuyển mộ trai tráng mười tám tới hai mươi lăm tuổi. Nhưng hiện tại người xem, ít nhất một nửa số người là vượt qua hai mươi lăm tuổi. Vốn thuộc hạ còn tưởng rằng là Khang Tư ngầm ra ý bảo thủ hạ làm, nhưng thấy Khang Tư vừa đến lập tức cho tách những người trên hai mươi lăm tuổi qua một bên, hơn nữa ả Tương Văn kia đột nhiên quỳ xuống đất, cái này đủ để người ta hiểu: chủ ý sửa đổi mệnh lệnh tuyển mộ của Khang Tư để thu nhiều tráng đinh, là do ả Tương Văn kia tự tiện vi phạm.
- Ờ! Nói như vậy Tương Văn kia đột nhiên quỳ xuống là thỉnh tội?
An Đạt chợt hiểu ra nói. Thấy Liệt Văn gật gật đầu, không khỏi cười nói:
- Hừ! Xem ả Tương Văn kia làm như không có việc gì, hành vi phạm tội lớn như vậy chỉ khiển trách một vài câu là xong việc? Khó trách Liệt Văn nói Khang Tư nhân từ nương tay cho thuộc hạ.
- Ồ! Lúc này ta mới hiểu vì sao suốt chặng đường tới đây, Tương Văn và Uy Kiệt kia lại thường xuyên lớn mật như thế tự tiện chen vào trong lúc ta nói chuyện với Khang Tư. Ngay từ đầu ta còn tưởng là Khang Tư ngầm ra ý bảo chúng, không nghĩ tới nguyên do là hai vị này được Khang Tư nuông chiều quen thói.
Áo Kha Nhĩ híp mắt gật gật đầu nói.
- Hắc hắc! Đại nhân! Gặp được một cấp trên như vậy, người phía dưới càng phóng túng thoải mái.
Liệt Văn nhắc nhở.
- Ồ! Hiện tại không vội, tạm thời cứ quan sát xem sao.
Áo Kha Nhĩ nói lời này khiến Liệt Văn sửng sốt: “Không phải mới vừa rồi còn muốn đầu nhập vào Khang Tư sao? Khiến chính mình phải khuyên can, mà mới trong chốc lát, như thế nào bây giờ lại khẳng định như thế? Chẳng lẽ vừa rồi mình khuyên can như vậy thật có hiệu quả ư?"
Có điều lần này Liệt Văn không dám nhiều lời, chỉ cung kính gật đầu dạ dạ vâng vâng, hắn hiểu rõ rằng một tay thủ hạ thường xuyên làm trái lại ý cấp trên sẽ mang đến hậu quả gì.
Tất cả tráng đinh tại đây đều là láng giềng với nhau, phần lớn đều biết nhau, cho nên vừa thấy người từ mười tám tuổi tới hai mươi lăm tuổi được giữ lại ở giữa thao trường, mà những người mình vượt qua hai mươi lăm tuổi thì bị đuổi tới góc, đám tráng đinh lập tức huyên náo cả lên, bọn họ cũng không muốn vứt bỏ một công việc được bao ăn bao ở còn được lĩnh tiền lương thế này.
- Đại nhân! Ta bắn cung độc nhất vô nhị, nói bắn mắt chim thì tuyệt đối sẽ không bắn thân chim, Khẳng định là một thần tiễn thủ chọn ta đi!
Một thanh âm đột nhiên kêu lên.
Lời này vừa thốt ra, đám đông tráng đinh vượt qua hai mươi lăm tuổi, lập tức bắt đầu nhao nhao thổi phồng tài nghệ chính mình:
- Đại nhân! Ta khí lực mạnh lắm! Một đao có thể chém rơi đầu lợn rừng, tuyển ta đi!
- Chọn ta! Ta ăn cơm ít, sức lực mạnh! Tuyệt đối là giao bất kỳ nhiệm vụ gì cũng không hề oán trách!
............. ..
Nếu không phải những người này không dám tấn công thân vệ, chỉ sợ đã bu quanh Khang Tư cầu xin rồi.
Nhìn thấy tinh thần quần chúng mãnh liệt, Tương Văn biến sắc, trường hỗn loạn trước mắt này đúng là do hành động của hắn mà gây ra phiền toái.
- Chư vị an tâm một chút đừng nóng vội.
Sĩ quan Khang Tư này vừa lên tiếng, không cần thân vệ khiển trách, đám tráng đinh đang hỗn loạn kêu gào lập tức liền im lặng trở lại.
Khang Tư nói:
- Tuy rằng bố cáo đã xác định rõ ràng chỉ tuyển mộ tráng đinh từ mười tám tới hai mươi lăm tuổi, nhưng chư vị hăng hái đầu quân như thế, chúng ta cũng không có thể bỏ mặc. Như vậy đi, tráng đinh lớn hơn hai mươi lăm tuổi toàn bộ bố trí là đội phụ binh, ngoại trừ lương bổng so với đội phòng vệ ít hơn một nửa, còn các đãi ngộ khác như nhau. Nếu phụ binh có biểu hiện tốt, có thể đề bạt tiến vào đội phòng vệ. Nếu chư vị không muốn thì có thể rời đi.
An Đạt sờ sờ đầu nghi hoặc hỏi:
- Đại nhân! Phụ binh này là cái binh chủng gì vậy? Ta chỉ biết là binh đao, binh thương, binh cung tiễn, binh kỵ binh, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có phụ binh.
Áo Kha Nhĩ chần chờ một chút:
- Ta nghĩ ý của Khang Tư là, vì điều kiện bố cáo đó không phù hợp để bố trí đám tráng đinh này, nên hắn tùy tiện đặt ra cái tên, dù sao những người này đều đã tuyển mộ vào đây, chẳng lẽ còn đuổi bọn họ ra ngoài sao? Hơn nữa nếu trực tiếp bố trí bọn họ vào đội phòng vệ thì lại không phù hợp yêu cầu của bố cáo, cho nên Khang Tư chỉ có thể làm như vậy.
Phụ binh? Mọi người tại đây đều chưa từng nghe qua loại binh chủng này, một số người có đầu óc linh hoạt, đặc biệt tráng đinh xuất thân văn nhân, nhìn thấy người quanh mình nghi hoặc khó hiểu, không khỏi khoe ra bản lĩnh reo lên:
- Cái này còn không biết sao? Phụ binh lương bổng chỉ bằng một nửa của đội phòng vệ, cũng như nói phụ binh chính là làm công nhật, đội phòng vệ chính là lĩnh lương tháng!
Đám tráng đinh vừa nghe xong lập tức minh bạch, tuy rằng chỉ là làm công nhật, nhưng là lĩnh lương bổng của quân đội, như thế cũng coi như đã gia nhập quân đội rồi.
Nghĩ đến chính mình cũng là quân nhân, lập tức không thèm để ý mình là phụ binh hay là gì. Dù sao đại nhân kia có nói: chỉ cần biểu hiện tốt, phụ binh cũng có thể trở thành đội phòng vệ.
Chỉ bằng đám tiểu tử mười tám tuổi kia, sao có thể là đối thủ của những tráng niên đầy kinh nghiệm như mình chứ? Chỉ cần sớm biểu hiên một chút là có thể giành lấy vị trí của bọn chúng, để cho bọn chúng làm phụ binh đi. Trong lòng đám tráng đinh có quyết định, hoàn toàn không có một người nào tỏ vẻ muốn rời đi.
Khang Tư ngẩn người, bổn ý mình chỉ muốn cho bọn họ đảm nhiệm công tác lao dịch hậu cần, dù sao mặc kệ nói như thế nào cũng đã tuyển mộ bọn họ vào, thu vào đội phòng vệ không được, đuổi bọn họ về cũng không xong.
Mà cái danh từ phụ binh này, cũng là nghĩ đến dùng bọn họ để trợ giúp cho bộ đội chủ lực mà tạm thời quyết định, dù sao bộ đội chính quy ngoại trừ huấn luyện, còn phải phối hợp với lính hậu cần làm một số công việc nào là xây dựng doanh trại, quét dọn doanh trại, đời sống linh tinh đủ loại. Các công tác này chia cho phụ binh, hoặc giả để bộ đội chính quy có thể chuyên tâm tác chiến.
Còn như vì sao không gọi bọn họ là lính hậu cần, đó là vì lính hậu cần nằm trong biên chế chính quy. Chỉ là Khang Tư không nghĩ tới, đám tráng đinh này lại dùng người làm công nhật và người lĩnh lương tháng để giải thích.
Quyển 13: Anh Cả Liên Đội
Chương 97: Phụ binh chiến binh. (2)
Dịch: taneoka
Nguồn: Sưu Tầm
Nghĩ đến đây, trong đầu Khang Tư đột nhiên chợt lóe linh quang. Đúng rồi! Vì sao không thành lập đội phụ binh chuyên môn để trợ giúp công việc vặt cho bộ đội chiến đấu? Tuy rằng lính hậu cần trong biên chế đủ để phụ trách vấn đề cấp dưỡng, nhưng các loại công việc vụn vặt khác lại đều phải cần bộ đội chiến đấu phối hợp, như công tác xây dựng doanh địa, quét tước chiến trường linh tinh các loại, vậy thì tất cả bộ đội sẽ bận rộn suốt ngày.
Nếu có thể có một nhóm phụ binh cùng cấp với bộ đội chiến đấu đi theo đội tác chiến, vậy công việc xây dựng doanh địa và thu dọn chiến trường có thể giao cho phụ binh thực hiện, bộ đội chiến đấu liền có thể chuyên tâm cảnh giới, như vậy thì căn bản không sợ bộ đội vào thời điểm sau chiến đấu mỏi mệt bị quân địch phản kích.
Hơn nữa có đám đông phụ binh hỗ trợ, bộ đội chiến đấu cũng có thể giảm bớt gánh nặng, chiến lợi phẩm và thương binh cũng có thể giao cho phụ binh xừ lý chăm sóc. Bình thường còn có thể cắt phụ binh canh gác, bộ đội chiến đấu an tâm nghỉ ngơi, cứ như vậy sức chiến đấu ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần đấy.
Nhìn thấy Khang Tư đột nhiên sửng sờ, Uy Kiệt kéo kéo ống tay áo Khang Tư, dè dặt nhắc nhở:
- Đại nhân! Mọi người đều đang chờ ngài phát biểu đó.
Khang Tư bừng tỉnh lại nhìn quét qua mọi người một vòng cười nói:
- Bây giờ chư vị hãy nghe theo thân vệ của ta phân phối biên chế đội hình đi.
Hắn phất tay một cái đám thân vệ lập tức dựa theo danh sách kêu la hò hét ầm ĩ hẳn lên. Công tác này đối với thân vệ mà nói thật đã quá quen thuộc, chỉ cần lấy mười biên chế trước đây ở bán đảo Phi Ba, đổi thành biên chế đội ngũ đế quốc bên này mà thôi.
Không lâu sau, hơn một ngàn năm trăm tráng đinh từ mười tám tới hai mươi lăm tuổi, đã được chia làm mười hai trung đội, mười hai gã thân vệ tự động đứng vào hàng ngũ trở thành Trung đội trưởng.
Những trung đội đó dựa theo lệ thường mà làm có một biên chế đội hậu cần trực thuộc Trung đội trưởng. Mà còn lại gần hai ngàn tráng đinh đã ngoài hai mươi lăm tuổi, thì được chia ra thành hai mươi đội trăm người, hai mươi thân vệ cũng tự động thành Bách phu trưởng.
Tiếp theo những Trung đội trưởng và Bách phu trưởng, liền dẫn theo thuộc hạ của mình chiếm cứ một chỗ trên thao trường, bắt đầu tiến hành chọn lựa Đội trưởng, Tiểu đội trưởng. Kỳ thật việc chọn lựa này rất đơn giản: trong một đội năm người vật lộn, người thắng làm Đội trưởng, rồi sau đó năm Đội trưởng mới trong cùng một tiểu đội vật lộn với nhau, người thắng làm Tiểu đội trưởng.
Ngay từ đầu nghe được mệnh lệnh của Trưởng quan thân vệ, tất cả tráng đinh đều sửng sốt, chức quan trong quân đội không phải cấp trên ra lệnh bổ nhiệm là xong sao? Như thế nào phải những người mình tự tranh giành chứ? Mọi người đều là láng giềng quen biết nhau, thậm chí còn là người thân thích, sao có thể ra tay được chứ.
Có điều Trưởng quan thân vệ nói một câu:
- Ngoại trừ lương bổng căn bản còn có lương chức vụ, hơn nữa mặc kệ nói như thế nào, đó cũng là chức trưởng quan đấy.
Vừa nói xong, lập tức khiến đám tráng đinh hai mắt bừng sáng đấu với nhau bất kể thân bằng quyến thuộc.
Về phần phụ binh bên kia so ra đơn giản hơn, chỉ cần tuyển ra Thập phu trưởng là được, có điều bởi vì nhân số cạnh tranh quá nhiều, người thắng phần lớn là mặt mũi bầm dập.
Sau một hồi giao tranh đánh nhau, rất nhanh đã chọn ra được các Đội trưởng và Tiểu đội trưởng. Có những Đội trưởng cùng Tiểu đội trưởng này gia nhập vào, lập tức bộ dáng Trung đội trưởng bắt đầu ra vẻ huấn luyện viên răn đe chỉ dạy cho thuộc hạ, vốn đám tráng đinh đang ồn ào hỗn loạn lập tức liền có chút dáng vẻ quân đội.
Áo Kha Nhĩ bên này toàn bộ đều choáng váng mặt mày, Liệt Văn lại lẩm bẩm nói:
- Không nghĩ tới Khang Tư lại có bản lĩnh như vậy, không ngờ thoáng cái đã thành lập xong đội quân!
Áo Kha Nhĩ gật gật đầu, vừa rồi hắn còn muốn xem để chế giễu Khang Tư, bình dân mới vừa biên chế vào bộ đội khẳng định là hỏng bét, mà không có cấp trưởng quan Đội trưởng và Tiểu đội trưởng cơ sở tồn tại, căn bản là đừng nghĩ tới chuyện khống chế đám tân binh này. Trong khi đó Khang Tư chỉ có một trăm ba mươi tên thân vệ, khẳng định là không có khả năng đảm nhiệm nhiều chức vị như vậy.
Nhưng không nghĩ tới Khang Tư lại đưa ra chiêu số vật lộn tranh cử, lập tức liền điền đủ nhân số Đội trưởng và Tiểu đội trưởng để đối phó. Những người này đều là trong năm người hoặc trong tiểu đội đánh nhau chọn ra người lợi hại nhất, binh sĩ dưới quyền cho dù không tâm phục cũng phải khẩu phục, cứ như vậy liền dễ dàng khống chế binh sĩ.
Khang Tư thật đúng là có bản lĩnh đây, khó trách hắn có thể từ một tên tiểu binh một đường nhảy đến Thiếu tá.
An Đạt ngược lại không có quá ngạc nhiên như thế, hắn lơ đểnh nói:
- Việc này có gì đâu, chúng ta cũng có thể sử dụng phương pháp này mà.
Đối với lời nói của An Đạt, Liệt Văn cùng Áo Kha Nhĩ cũng không thèm để ý tới.
Thoạt nhìn đương nhiên đơn giản ai cũng có thể làm được, nhưng có thật sự dễ dàng như vậy không?
Nếu như hiện tại chính mình có được chỉ bằng chi bộ đội này của Khang Tư, chỉ cần chức vị Trung đội trưởng, thì đủ để cho những tên thân vệ của mình tranh giánh cấu xé lẫn nhau không ngớt rồi, hơn nữa chức vị Tiểu đội trưởng và Đội trưởng, cũng đừng nghĩ rơi vào tới tay đám tân binh, khẳng định đám tộc nhân của mình cũng sẽ ùa đến giành cho được các chức vị đó.
Hơn nữa Áo Kha Nhĩ dám khẳng định: nếu có nhiều chức vị, đám thân vệ bên mình không có người nào tự nguyện lưu lại tiếp tục đảm nhiệm thân vệ. Đâu có giống Khang Tư như vậy ra lệnh một tiếng, lập tức chấp hành không hề có lời oán trách? Xem ra dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đúng là tốt.
Đánh giá sơ qua đám binh sĩ, Khang Tư không khỏi gật đầu cười nói:
- Tốt lắm! Như vậy bây giờ phát lương bổng cho các ngươi.
Mấy thân vệ khiêng rương phía sau lập tức mở nắp rương ra, ánh vàng óng ánh lập tức chiếu rọi lên vẻ mặt mừng rỡ của mọi người.
Nguyên vốn đám tráng đinh nghe được phát lương bổng, không kìm nổi hoan hô ầm ĩ, lập tức bị thủ trưởng thân vệ dùng roi ngựa quất cho một trận.
Bị quất đến cơn thịnh nộ bốc lên, nhưng đại bộ phận tráng đinh đều là giận mà không dám nói câu gì, còn một số tráng đinh có máu mặt không phục chuẩn bị phản kháng, nhưng sau khi nhìn thấy rương kim tệ vàng ánh kia, liền giống như những người khác, oán khí gì cũng đều tan biến, cũng quên đi đau đớn trên người, còn lại chỉ có cặp mắt trợn trừng nuốt nước miếng ừng ực.
Thân vệ phụ trách phát lương, dựa theo danh sách, đếm kim tệ cho vào từng gói to, xong nhóm chì huy tráng đinh trực tiếp lên nhận gói to trở lại đội ngũ, bắt đầu tự tay phân phát cho binh sĩ.
Đội phòng vệ mỗi người hai kim tệ, Đội trưởng ba, Tiểu đội trưởng năm.
Vốn Khang Tư định phát lương dựa theo quy định lương bổng trong quân đội, nhưng lại bị Tương Văn nhắc nhở:
- Đại nhân! Bọn họ thật ra đều không có thân phận quân tịch, nếu ngài thật sự dựa theo quy định quân đội phân phát lương bổng, không khéo sẽ dẫn tới phiền toái. Dù sao ở nơi này nghèo nàn, hơn nữa đội binh này xem như là tư binh của ngài, tùy tiện phát một ít lương là được rồi.
Nhờ có Tương Văn nhắc nhở, cho nên mới xuất hiện loại đãi ngộ vừa nhập ngũ liền hưởng lương binh nhất. Có điều so sánh giữa trưởng quan và binh sĩ, tiền trợ cấp chức vụ cũng chỉ hơn một hai kim tệ mà thôi.
Không biết chi tiết, các tiểu binh nhận lấy kim tệ, căn bản không có hành vi lo lắng kháng nghị với Khang Tư, toàn bộ đều là liếm liếm cắn cắn kim tệ nước miếng chảy ròng, rồi mới cất kỹ vào trong ngực, ánh mắt khẩn trương dòm chừng chung quanh, lần này bọn họ không có hưng phấn quát to, không phải sợ bị quất roi, mà là sợ bị mất kim tệ.
Tuy nhiên ánh mắt của bọn họ rất nhanh tập trung vào Đội trưởng của mình, mà ánh mắt Đội trưởng thì chiếu vào người Tiểu đội trưởng, tất cả đều ảo não không ngừng suy nghĩ trong đầu: “Chết tiệt! Sớm biết thế này vừa rồi cứ liều mạng xuất ra hết sức lực thì tốt rồi! Vị trí kia cũng là của mình rồi. Như vậy bản thân mình cũng có thể nhiều thêm một kim tệ! Đặc biệt Tiểu đội trưởng ước chừng tới năm kim tệ!"
Giờ phút này những tráng đinh đã ngoài hai mươi lăm tuổi, tất cả đều hai mắt đỏ bừng nhìn đám tiểu tử tráng đinh. Hiện tại trong lòng bọn họ thật đúng là vừa bực bội vừa nổi giận, bởi vì trong tay bọn họ chỉ có một kim tệ, Thập phu trưởng cũng chỉ có hai quả. Nếu không phải Khang Tư mới vừa nói phụ binh biểu hiện tốt có thể tiến vào đội phòng vệ, e là bọn họ đã sớm tạo phản rồi.
Nhận thấy thần sắc của nhóm phụ binh, Khang Tư cười cười:
- Sau này sẽ phát lương vào ngày này mỗi tháng, tuy nhiên trước ngày phát lương mỗi tháng, sẽ tiến hành khảo hạch, phụ binh đủ tư cách tiến vào đội phòng vệ, đội phòng vệ không đủ tư cách giáng xuống làm phụ binh.
Khang Tư vừa nói xong, không khí hiện trường đột nhiên ngưng lại, tiếp theo vang lên một hồi tiếng thở dồn dập.
Nhìn thấy đã khơi dậy khí thế của đám tráng đinh, Khang Tư cười nói:
- Được rồi! Bởi vì doanh trại còn chưa có chuẩn bị thỏa đáng, các ngươi chỉ có thể tạm thời ở lại nhà. Hiện tại các ngươi hãy ghi nhớ đồng bạn bên mình và hình dáng cấp trên! Giải tán!
- Chào!
Ba mươi hai trưởng quan thân vệ lập tức đứng nghiêm chào. Sau đó, lập tức quay lại giơ cao roi ngựa quất đen đét gầm lên:
- Các ngươi đám hỗn đản này! Khi Trưởng quan nói giải tán thì phải đứng nghiêm chào! Bây giờ sẽ không xử phạt các ngươi, sáng sớm ngày mai toàn bộ tập trung tới thao trường này cho ta! Tới muộn ta sẽ cho hắn đẹp mặt! Bây giờ giải tán!
Thân vệ đều là xuất thân dũng mãnh ở bán đảo Phi Ba, tôn sùng chính là “Kỷ luật là rút ra từ roi da", để cho bọn họ huấn luyện đám tráng đinh, xem ra đám tráng đinh sau này phải chịu khổ sở rồi.
Đám tráng đinh bị dọa cho nhảy dựng, có người nhanh chân bỏ chạy, có người đứng nghiêm chào, thật đúng là một đám hỗn loạn. Thân vệ tức giận đến phải hò hét khản cổ một hồi.
Cổng chính vừa mở ra, dân chúng bên ngoài thò đầu thò cổ nhìn vào thấy đám tráng đinh ra ngoài, không khỏi thở phào nói:
- Ra rồi! Cuối cùng đã ra, ta còn tưởng rằng cả bọn bị bán đi rồi.
Từ câu nói này thì biết dân chúng cũng không phải thực tin tưởng Khang Tư cho lắm, thế nhưng khi đám tráng đinh lấy kim tệ ra khoe, và một vài tráng đinh hào phóng lại đắc ý kêu gào mời khách, lập tức khiến dân chúng thay đổi cách nhìn với Khang Tư. Theo tiếng ồn ào huyên náo đi xa, cánh cổng chính của Phủ quận trưởng lần nữa yên tĩnh lại.
Một viên sĩ quan vẫn núp một bên quan sát lập tức chạy về bộ chỉ huy liên đội, lão già Liên đội trưởng và các sĩ quan chủ yếu khác đã sớm tề tụ tại đây rồi.
- Trưởng quan! Gã Khang Tư ước chừng tuyển mộ hơn ba nghìn năm trăm người, vượt qua liên đội chúng ta! Hơn nữa thủ hạ của hắn còn tỏ ý ngày mai tiếp tục tuyển mộ!
Gã sĩ quan rất vội vàng nói.
- Nếu Khang Tư tuyển mộ tất cả tráng đinh, liên đội mình có thể sẽ mất đi quyền khống chế ở Tân Thành.
- À! Áo Kha Nhĩ chiêu mộ bao nhiêu người?
Lão nhân Thượng tá nghe nói vậy vẫn không có phản ứng, ngược lại hỏi.
Viên sĩ quan sửng sốt một chút lắc lắc đầu:
- Không có người nào! Xem ra bởi vì tất cả tráng đinh đều bị Khang Tư hấp dẫn, hắn biết tuyển mộ không được, cho nên tạm thời đình chỉ.
Viên sĩ quan này thấy mọi người vẫn lơ đểnh, không nhịn được tiếp tục nói:
- Chúng ta làm sao bây giờ? Để mặc cho Khang Tư tiếp tục chiêu mộ tráng đinh sao?
Lão Đại Trung tá cười nói:
- Ngươi không cần khẩn trương như thế! Cho dù Khang Tư tuyển mộ một vạn người thì thế nào chứ? Có binh khí trang bị cho chúng sao? Nên nhớ, tồn kho của chúng ta cũng không có tới một vạn kiện binh khí đâu.
Quyển 13: Anh Cả Liên Đội
Chương 97: Phụ binh chiến binh. (3)
Dịch: taneoka
Nguồn: Sưu Tầm
Lão Đại Trung tá cười nói tiếp:
- Muốn đi mua à? Không có giấy chứng nhận cho phép của quân bộ mua sắm vũ khí ngoài biên chế thân vệ, chính là mưu đồ gây rối, hắn sẽ không ngu xuẩn như thế. Mà binh sĩ không có binh khí còn không bằng thổ phỉ, cho nên cứ yên tâm, hắn nguyện ý tự mình bỏ tiền nuôi dưỡng thì cứ đề cho hắn nuôi dưỡng đi!
- Không cần để ý tới chuyện của Khang Tư, cứ mặc cho hắn gây sức ép, dù sao hắn gây sức ép cũng không đi đến đâu. Hiện giờ chúng ta cần thảo luận một chút nên mai phục ở đâu để dẫn dụ sơn tặc xuống núi.
Lão Nhị Trung tá nói.
Sĩ quan kia nghe nói như thế, nghĩ đến Khang Tư đưa tới hai trăm sáu mươi con chiến mã tốt đẹp, cũng không hé răng nữa.
Lão Tam Trung tá đột nhiên cười nói:
- Cũng không biết sơn tặc làm cái gì, vừa nhìn thấy chiến mã cứ giống như là ruồi bọ nhìn thấy máu tanh, căn bản là không muốn sống nhào tới, mà còn liều chết bảo vệ những con chiến mã này, bọn họ cần gấp những chiến mã như vậy làm gì chứ? Ở nơi rừng núi này chiến mã ngoại trừ để vận chuyển hàng hóa, còn như dùng để thành lập đội kỵ binh quả thực chính là tự sát.
Lão Đại cười nói:
- Lo lắng nhiều chuyện như vậy làm gì? Bọn chúng đối với chiến mã như đói cơm khát nước vậy thì càng tốt, chúng ta xuất ra mười con chiến mã, hẳn là có thể dụ dỗ cả trăm tên sơn tặc xuống núi, như vậy chẳng những thuận tiện tiêu diệt chúng, còn có thể chia số chiến mã này làm mấy chục lần sử dụng.
- À! Ta cho rằng, mai phục tại thôn Sơn Mộc so ra tốt hơn nhiều. Theo tin tình báo căn cứ vào dân chúng ra ngoài bị hại để suy đoán, phụ cận thôn Sơn Mộc có một chi Sơn Việt tộc hoạt động, Sơn Việt tộc tụ tập ít nhất hơn một ngàn người, nếu tiêu diệt được đám Sơn Việt tộc này, cũng đủ để binh sĩ thuộc cấp của chúng ta tấn thăng một bậc rồi.
Lão Nhị Trung tá chỉ vào tấm bản đồ trên bàn một mặt nói.
Lão nhân Thượng tá nhìn bản đồ một hồi, nhìn mọi người hiện diện trong phòng một vòng, hỏi:
- Các ngươi nghĩ thế nào?
Đại bộ phận sĩ quan đều gật đầu, chỉ có kia lão Đại trầm tư một chút sau đó nói:
- Có thể! Nơi này cỏ mọc um tùm rậm rạp, chung quanh là rừng rậm, thuận tiện cho chúng ta mai phục, có điều phải chú ý đề phòng bị sơn tặc phát hiện trước.
- Chúng ta có thể phái người đi trước ở bên kia phô trương thanh thế, thu hút sự chú ý của bọn chúng, rồi chúng ta mới nhân cơ hội ẩn núp, chờ đến khi chiến mã chạy loạn qua khu phụ cận, bọn sơn tặc đó khẳng định sẽ lao xuống tới. Tuy nhiên...
Lão Tam Trung tá thở dài nói tiếp:
- Không phải ta cố tình đánh giá thấp chính mình, nhưng nếu chúng ta một chọi một với sơn tặc, tuy rằng có thể thắng, nhưng sẽ là thắng rất gian nan, lần này phục kích ít nhất phải ba đại đội mới có thể giảm bớt tổn thất cho chúng ta, còn phô trương thanh thế thì ít nhất cần có hai đại đội, nhưng nếu như vậy, thì chúng ta sẽ không còn người nào ở lại thủ thành.
Lão Đại cười nói:
- Ha ha, lão Tam! Ngươi đã quên sự tồn tại của Khang Tư sao? Người nầy chiêu mộ nhiều người như vậy, ra trận chiến đấu không được, nhưng ít nhất có thể thủ thành chứ! Đừng quên bọn sơn tặc này không có thiết bị công thành, cứ ở đầu tường dùng máy bắn đá bắn tên là có thể đuổi bọn chúng đi. Chút chuyện nhỏ nhặt đó chính là người dân bình thường cũng có thể làm được, càng đừng nói đám tân binh này đã có tổ chức.
Nghe nói như thế, lão Tam sờ sờ đầu cười nói:
- Hà! Thiếu chút nữa đã quên! Không nghĩ tới Khang Tư còn có tác dụng này, sau này chúng ta sẽ không cần phái người thủ thành nữa, liên đội chúng ta cũng có thể rảnh tay tung chân đi quần khắp chung quanh tiêu diệt bọn sơn tặc này!
Lão Tam vừa nói ra lời này để tất cả sĩ quan ở đây đều gật đầu công nhận: trước kia dù là đi ra ngoài tác chiến, ít nhất phải lưu lại một đại đội phòng thủ thành trì, mà đại đội phòng thủ này nhiều ít bị mất đi quân công, nhung hiện tại có đội quân chuyên môn thủ thành, chính mình sẽ không cần ru rú ở trong thành đánh mất biết bao quân công.
-Ù! Nếu như vậy, chúng ta chẳng phải là phải đợi đội quân của Khang Tư hơi có chút năng lực mới có thể xuất binh sao?
Lão Nhị nhíu mày nói.
Lão nhân Thượng tá từ đầu không nói chuyện đột nhiên cười nói:
- Không quan hệ! Dù sao chúng ta cũng cần chờ một đoạn thời gian mới có thể tìm hiểu rõ địa thế và tình hình sơn tặc, đồng thời cách vài ngày lại thả vài con ngựa ngao du ở chỗ đó để làm tiêu tan mối nghi ngờ của bọn sơn tặc, cũng phải cần thời gian. Chúng ta cứ chờ một thời gian là được.
Nghe lão già Liên đội trưởng đưa ra quyết định như vậy, mọi người cũng liền ổn định lại.
Nhìn thấy Khang Tư giải tán bộ đội, Áo Kha Nhĩ vội tiến lại gần cầu tình, tuy nhiên Áo Kha Nhĩ vừa mở miệng chính là:
- Khang Tư lão Đại! Ngài phóng tay lớn như vậy, tiểu đệ ta thật ngay cả một tên tiểu tốt cũng không tuyển mộ được đấy! Lão đại giơ cao đánh khẽ một chút cho tiểu đệ thành lập được thành vệ đội, như thế nào? Không cần nhiều ba trăm người là đủ rồi.
Tương Văn phản xạ có điều kiện há mồm định châm chọc Áo Kha Nhĩ, nhưng nghĩ đến chính mình mới vừa phạm tội, lúc này cần phải hạ mình làm việc để chuộc tội, nên hắn liền ngậm miệng không dám lên tiếng.
Khang Tư thấy không ai thay mình lên tiếng, đành phải gật đầu cười nói:
- Được rồi! Không có vấn đề, ngày mai ngươi mở cổng tuyển mộ trước đi, đủ người rồi đến phiên ta là được.
Tuy rằng lão Nhị Trung tá đã ngầm nói quân số của Khang Tư không nên vượt qua liên đội, nhưng bản thân Khang Tư cho rằng chỉ tuyển mộ một ngàn năm trăm người vào đội phòng vệ, là hoàn toàn không có đạt tới mức hạn chế, cho nên chuẩn bị tiếp tục tuyển mộ. Còn như đám phụ binh này? Những người đó đều là tuyển mộ để thay đội phòng vệ làm công việc tạp dịch hàng ngày, không tính vào định mức.
Mà Áo Kha Nhĩ hiển nhiên không ngờ Khang Tư dễ dàng chấp thuận như thế, dù sao bất luận đổi lại là người nào khác, cũng không có khả năng trao tặng binh sĩ cường tráng cho người. Cho nên hắn ngây ngẩn cả người, có điều Áo Kha Nhĩ cũng rất nhanh tỉnh táo lại, lộ vẻ tươi cười nói:
- Khang Tư lão Đại thật đúng là phóng khoáng. Không bằng thế này, buổi cơm tối hôm nay, tiểu đệ mời đến đệ nhất tửu lâu đi!
Tương Văn khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Áo Kha Nhĩ, không nhịn được lại lên tiếng:
- Áo Kha Nhĩ đại nhân! Chúng ta mỗi ngày đều dùng cơm ở tửu lâu đệ nhất đấy. Áo Kha Nhĩ đại nhân biểu hiện như vậy không ra thành ý rồi!
Trên mặt Áo Kha Nhĩ lập tức hiện lên vẻ ngượng ngùng. Mỹ nữ này quả thật được người dung túng quá thành quen tật, lời nói làm cho người ta khó xuống đài như vậy, sao cũng tùy tiện nói ra chứ. Đồng thời Áo Kha Nhĩ cũng hiểu được kết giao với hạng người có tiền có thế này là phiền toái nhất, giống như hiện tại chính mình mời khách tới dùng cơm ở tửu lâu tốt nhất, đáng tiếc ngay cả tiểu binh nhà người ta cũng là khách quen của tửu lâu này. Điều này thật đúng là khiến cho người ta buồn bực mà.
Khang Tư cười nói:
- Thật có lỗi! Thuộc hạ của ta được nuông chiều quá nên hư! Tương Văn! Còn không mau xin lỗi Thiếu tá Áo Kha Nhĩ!
Tương Văn nghe vậy thoáng sửng sốt, nhưng vẫn rất nhu thuận thi lễ nói:
- Thực xin lỗi! Áo Kha Nhĩ đại nhân! Tha thứ cho tiểu nhân buột miệng lỡ lời.
- Ha ha! Khang Tư lão Đại khách khí như vậy làm gì? Chỉ là tiểu đệ không biết nói sao để biểu đạt kính ý với Khang Tư lão Đại, đành phải mặt dày mày dạn mời khách ăn cơm thôi.
Áo Kha Nhĩ vội phất tay nói.
Khang Tư gật đầu:
- Được! Vậy buổi tối gặp nhau ở đệ nhất tửu lâu đi! Bây giờ ta còn định đi tìm người tu sửa doanh trại một chút đây.
Nghe Khang Tư đáp ứng, Áo Kha Nhĩ lộ nét mặt vui mừng gật đầu, nói khách sáo vài câu rồi dẫn người rời đi, Khang Tư bọn họ căn bản không có chú ý tới khi Áo Kha Nhĩ quay người lại, vẻ tươi cười trên mặt hoàn toàn biến mất, thay bằng một dáng vẻ lạnh như băng.
Nhìn thấy thần sắc của đại nhân nhà mình, đám Liệt Văn đều chấn động đến hàm răng va nhau cạch cạch, nhưng cả bọn đều biết điều không dám đả động khuyên giải Áo Kha Nhĩ.
Nhìn bóng lưng Áo Kha Nhĩ một hồi, Khang Tư quay sang Tương Văn nói:
- Tương Văn! Sau này hãy cung kính với Áo Kha Nhĩ một chút.
Tương Văn dạ một tiếng, tiếp đó có hơi nghi hoặc nói:
- Đại nhân! Áo Kha Nhĩ này có chỗ nào kỳ quái sao?
Tương Văn đúng là biết Khang Tư không hề chú ý tới những chuyện nhỏ này, nhưng bây giờ cố ý nhắc nhở mình, khẳng định đã phát hiện Áo Kha Nhĩ có điều gì đó không bình thường.
Khang Tư lắc đầu:
- Không có gì khác lạ! Chỉ cảm thấy dường như hắn ẩn giấu chuyện gì đó.
Uy Kiệt vừa nghe lời này, âm thầm chuyển mục tiêu giám thị tập trung vào Áo Kha Nhĩ.
Khang Tư nói đến đây, không khỏi cười cười:
- Quên đi! Không nói những chuyện khó hiểu này nữa. Hãy phái người đi tìm thợ thủ công đến tu sửa nơi này một chút đi, ít nhất phải chuẩn bị chỗ ở cho năm nghìn người.
- Năm nghìn người!
Tương Văn và Uy Kiệt đều giật mình kinh ngạc, Tương Văn không kìm được nhắc nhở:
- Đại nhân! Quá khuyếch đại không tốt đâu!
- Ha ha! Trong đó có một nửa nhân số là phụ binh, chuyên môn phụ trách các chuyện vụn vặt phục vụ bộ đội tác chiến. Bộ đội tác chiến thực sự còn chưa đủ một liên đội nữa.
Khang Tư giải thích.
- A? Chuyên môn phụ trách chuyện vụn vặt hằng ngày cho bộ đội tác chiến? Như vậy bộ đội tác chiến không đụng chạm tới việc gì khác, chẳng phải có thể dồn sức làm chiến binh chuyên chiến đấu sao? Đại nhân! Điều này có thể phát triển mở rộng ở thành Thanh Nguyệt đấy.
Uy Kiệt vội đề nghị.
- Chiến binh? Phụ binh? Khà khà! Thật đúng là cách gọi thích hợp.
Khang Tư gật gật đầu nói tiếp:
- Ừ! Ngươi mau truyền phương cách này về thành Thanh Nguyệt, để cho bọn họ sửa đổi lại đi.
- Đại nhân! Chúng ta không có đồng phục thống nhất, có cần yêu cầu bộ chỉ huy liên đội cấp phát hay không? Hơn nữa có một số đồ dùng cá nhân cũng cần phải mua sắm một lượng lớn đấy.
Tương Văn vốn bẩm sinh luôn chú ý tới những vấn đề tinh tế này.
- Ừ! Còn phải thêm trang bị vũ khí, tất cả những vật tư này đều yêu cầu bộ chỉ huy liên đội cấp phát đi.
Khang Tư gật đầu nói.
Có điều khi bộ chỉ huy liên đội đưa ra đáp án lại khiến đám người Khang Tư sửng sờ: “Không có vũ khí, đội phòng vệ không phải là bộ đội chính quy, bộ chỉ huy liên đội không có khả năng phụ trách cung ứng vũ khí, tất cả do trưởng quan của đội tự mình giải quyết. Tuy nhiên vấn đề này dặc biệt nhắc nhở: không có giấy chứng nhận cho phép của Quân bộ, mua sắm vũ khí ngoài danh ngạch thân vệ là vi phạm pháp luật."
Quân phục? Cũng cùng một lý do như trên, hơn nữa lúc yêu cầu Khang Tư tự mình giải quyết còn đặc biệt đưa ra một điều khoản: không được cùng một kiểu dáng với quân phục. Đến nỗi các thứ vật dụng khác cũng như vậy. Thật ra chỉ là một câu nói: Bộ chỉ huy liên đội chỉ cấp cho biên chế, ngoài ra tự mình giải quyết.
Khang Tư còn đang sửng sờ, Tương Văn ngay lập tức đã tìm được biện pháp giải quyết: Chính mình không thể mua, nhưng tư nhân có thể! Phải biết rằng pháp luật đế quốc không cấm tư nhân không được tàng trữ vũ khí, như vậy cứ để tráng đinh tự mình tìm thợ rèn đúc binh khí theo cùng một dạng, coi như là tự mình mang theo binh khí tham gia quân ngũ.
Trang phục? Chuyện này càng đơn giản, tìm tiệm may mặc đặt may mấy ngàn bộ quần áo cùng kiểu dáng, cùng màu sắc là được rồi. Còn các thứ đồ vật khác thì chỉ có thể tìm mua trên đường phố.
Ở thời điểm Khang Tư đi tửu lâu dự tiệc, các thợ thủ công được mời đến trả lương cao đã đốt đèn tranh thủ làm đêm, làm suốt đêm không nghỉ. Kỳ thật bọn họ làm cũng không nhiều, chỉ trám vách tường quét vôi một chút, sửa chữa lại sàn nhà cho bằng phẳng, lắp đặt thêm mấy cửa sổ, tăng thêm mấy tấm phản gỗ.
Công tác đơn giản như vậy, cũng nhờ có sẵn từ trước nhiều phòng óc của đám tôi tớ Phủ quận trưởng, hơn nữa mỗi căn phòng đều rất rộng rãi, chỉ là cửa sổ cũ nát, vách tường loang lỗ mà thôi. Sửa chữa xong tăng thêm mấy phản gỗ, chỉ yêu cầu có thể đủ cho năm nghìn người ở lại. Đương nhiên, cứ như vậy phòng ốc liền chật hẹp hơn trước đây nhiều.
Tác giả :
Huyền Vũ