Cơ Dị
Chương 52: Ngày Hôm Ấy Nhốn Nháo Hoảng Loạn
Hơn nửa năm trôi qua, phòng khám thú y có thêm hai nhân viên mới.
Số lượng khách quen tăng lên, Phổ Sầm Tư và Tứ Mộc dần không làm kịp nữa.
Tuyển thêm hai nhân viên nữa, công việc của bọn họ lập tức dễ thở hơn nhiều.
Trước khi phòng khám hoàn thành, Phổ Sầm Tư vốn định dẫn Tứ Mộc đi biển chơi mấy ngày.
Lúc ấy Tứ Mộc mới biết hành tinh màu xanh này có một nơi gọi là biển.
Mỗi ngày đều tìm tòi hình ảnh và video về biển trên máy tính bảng.
Nhưng quãng thời gian lên kế hoạch khai trương phòng khám thú y, hai người bận trước bận sau, bận đến mức không có nổi thời gian để ra biển chơi.
Phổ Sầm Tư quyết định đợi khai trương phòng khám xong rồi một thời gian nữa sẽ đi.
Kết quả là bận đến tận tháng tư năm nay.
Tứ Mộc ngồi trên ghế lái phụ, trong ngực ôm một cái lồng mèo, là một con mèo Ragdoll của người bạn Tứ Mộc mới quen.
Loading...
Bởi vì gần đây nó ăn uống rất kém, nên người kia đành phải mang nó đến phòng khám cho bọn họ kiểm tra.
Phổ Sầm Tư và Tứ Mộc đã lên kế hoạch đi biển chơi.
Đại khái chờ đến tầm cuối tháng 4, bọn họ lại tuyển thêm hai nhân viên, chọn ra một phó cửa hàng trưởng để quản lý phòng khám, sau đó là có thể đi biển chơi một lần.
Tứ Mộc vui mừng đọc đi đọc lại hành trình.
"Người phụ trách." Xưng hô của Tứ Mộc với Phổ Sầm Tư vẫn không đổi: "Mèo của Tích Tích ngoan quá, em muốn giữ nó lại chỗ chúng ta thêm hai ngày nữa."
"Em muốn thì cứ nuôi một con." Phổ Sầm Tư liếc nhìn con mèo Ragdoll trong ngực Tứ Mộc: "Không có thời gian chăm thì cứ nuôi trong tiệm cũng được."
Tứ Mộc đồng ý đề nghị này: "Được, vậy đợi bọn mình đi biển về nuôi nhé, được không anh?"
Phổ Sầm Tư xoa cái đầu nhỏ của Tứ Mộc: "Được."
Bạn của Tứ Mộc, Hứa Tích gần đây bận làm dự án, không có thời gian tới đón mèo, hôm nay phòng khám cũng không có nhiều khách, Tứ Mộc và Phổ Sầm Tư bèn mang mèo tới công ty cho Hứa Tích.
"Lát nữa về nhớ ghé siêu thị mua chút đồ ăn vặt nhé, đừng quên."
"Không cần đâu, hôm trước vừa mua mà."
Tứ Mộc rất thèm đồ ăn của thế giới loài người, em chỉ hận không thể ăn hết món ngon trên thế giới này.
Nhưng Tứ Mộc rất có nguyên tắc, một tuần chỉ được đến siêu thị hai lần.
Em muốn làm một quản gia cần cù mà tiết kiệm.
"Chẳng phải em đã ăn vụng hết rồi à?"
Ngụy trang thất bại, Tứ Mộc ra vẻ già dặn, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
"Vậy... Vậy hôm nay phá lệ một lần."
Đôi mắt dưới gọng kính dần hiện ý cười, khóe môi Phổ Sầm Tư cũng không khống chế được mà giương lên: "Em chắc chắn là chỉ phá lệ hôm nay chứ?"
Chậc, may mà trên xe không có người khác, nếu không thì Tứ Mộc sẽ trừng Phổ Sầm Tư rất lâu rất rất lâu.
Đến cửa công ty Hứa Tích, Tứ Mộc cố ý trề môi, không thèm để ý tới Phổ Sầm Tư.
Hai người xuống xe, Phổ Sầm Tư tự nhiên nắm lấy tay Tứ Mộc, hôn lên trán em.
"Được rồi, không trêu em nữa, ngoan."
Tứ Mộc lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Chỉ cần một nụ hôn của Phổ Sầm Tư là đủ.
Em không tham lam.
Tứ Mộc xách theo cái lồng mèo, trong lòng nhảy cẫng reo hò, nghịch ngợm dùng ngón tay cái cào lên lòng bàn tay Phổ Sầm Tư.
Bọn họ đi lên tầng 36, đặt lồng mèo vào trong văn phòng của Hứa Tích, nói chuyện với Hứa Tích một hồi rồi rời đi.
Kết quả chưa đi được một phút, Hứa Tích đã gọi điện tới, nói là Tứ Mộc quên cầm quà để trên bàn rồi.
Lúc ra về trong đầu Tứ Mộc chỉ nghĩ đến chuyện lát nữa đi mua sắm với Phổ Sầm Tư, hoàn toàn quên béng món quà Hứa Tích cho em.
Phổ Sầm Tư đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng 36, đợi Tứ Mộc quay trở lại.
Một chiếc phi hành khí đã đi theo bọn họ rất lâu, dừng lại giữa không trung sau lưng Phổ Sầm Tư.
Phổ Sầm Tư nhìn thấy Tứ Mộc hoạt bát đang ôm món quà chạy tới.
Em vẫn đáng yêu như vậy, dù em có mang bộ dáng đen sì trước kia, vẫy vẫy hai cái râu thật dài, Phổ Sầm Tư vẫn sẽ cảm thấy em đáng yêu.
Thảm họa phát sinh chỉ trong một nháy mắt.
Ai cũng không ngờ được.
Đạn xuyên qua khung cửa sổ sát đất, xuyên vào trong da thịt.
Đám người hỗn loạn, những tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.
Hộp quà trong tay Tứ Mộc rơi xuống đất.
Con ngươi mắt phải của em nhanh chóng co lại.
Phổ Sầm Tư đứng ở đó, mặc một chiếc áo khoác màu xám trắng, mà bên ngực trái, nơi có trái tim, một màu đỏ đang chảy xuống, chậm rãi thấm ướt quần áo.
Tứ Mộc như phát điên, xông qua đám người, chạy tới bên Phổ Sầm Tư.
Số lượng khách quen tăng lên, Phổ Sầm Tư và Tứ Mộc dần không làm kịp nữa.
Tuyển thêm hai nhân viên nữa, công việc của bọn họ lập tức dễ thở hơn nhiều.
Trước khi phòng khám hoàn thành, Phổ Sầm Tư vốn định dẫn Tứ Mộc đi biển chơi mấy ngày.
Lúc ấy Tứ Mộc mới biết hành tinh màu xanh này có một nơi gọi là biển.
Mỗi ngày đều tìm tòi hình ảnh và video về biển trên máy tính bảng.
Nhưng quãng thời gian lên kế hoạch khai trương phòng khám thú y, hai người bận trước bận sau, bận đến mức không có nổi thời gian để ra biển chơi.
Phổ Sầm Tư quyết định đợi khai trương phòng khám xong rồi một thời gian nữa sẽ đi.
Kết quả là bận đến tận tháng tư năm nay.
Tứ Mộc ngồi trên ghế lái phụ, trong ngực ôm một cái lồng mèo, là một con mèo Ragdoll của người bạn Tứ Mộc mới quen.
Loading...
Bởi vì gần đây nó ăn uống rất kém, nên người kia đành phải mang nó đến phòng khám cho bọn họ kiểm tra.
Phổ Sầm Tư và Tứ Mộc đã lên kế hoạch đi biển chơi.
Đại khái chờ đến tầm cuối tháng 4, bọn họ lại tuyển thêm hai nhân viên, chọn ra một phó cửa hàng trưởng để quản lý phòng khám, sau đó là có thể đi biển chơi một lần.
Tứ Mộc vui mừng đọc đi đọc lại hành trình.
"Người phụ trách." Xưng hô của Tứ Mộc với Phổ Sầm Tư vẫn không đổi: "Mèo của Tích Tích ngoan quá, em muốn giữ nó lại chỗ chúng ta thêm hai ngày nữa."
"Em muốn thì cứ nuôi một con." Phổ Sầm Tư liếc nhìn con mèo Ragdoll trong ngực Tứ Mộc: "Không có thời gian chăm thì cứ nuôi trong tiệm cũng được."
Tứ Mộc đồng ý đề nghị này: "Được, vậy đợi bọn mình đi biển về nuôi nhé, được không anh?"
Phổ Sầm Tư xoa cái đầu nhỏ của Tứ Mộc: "Được."
Bạn của Tứ Mộc, Hứa Tích gần đây bận làm dự án, không có thời gian tới đón mèo, hôm nay phòng khám cũng không có nhiều khách, Tứ Mộc và Phổ Sầm Tư bèn mang mèo tới công ty cho Hứa Tích.
"Lát nữa về nhớ ghé siêu thị mua chút đồ ăn vặt nhé, đừng quên."
"Không cần đâu, hôm trước vừa mua mà."
Tứ Mộc rất thèm đồ ăn của thế giới loài người, em chỉ hận không thể ăn hết món ngon trên thế giới này.
Nhưng Tứ Mộc rất có nguyên tắc, một tuần chỉ được đến siêu thị hai lần.
Em muốn làm một quản gia cần cù mà tiết kiệm.
"Chẳng phải em đã ăn vụng hết rồi à?"
Ngụy trang thất bại, Tứ Mộc ra vẻ già dặn, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
"Vậy... Vậy hôm nay phá lệ một lần."
Đôi mắt dưới gọng kính dần hiện ý cười, khóe môi Phổ Sầm Tư cũng không khống chế được mà giương lên: "Em chắc chắn là chỉ phá lệ hôm nay chứ?"
Chậc, may mà trên xe không có người khác, nếu không thì Tứ Mộc sẽ trừng Phổ Sầm Tư rất lâu rất rất lâu.
Đến cửa công ty Hứa Tích, Tứ Mộc cố ý trề môi, không thèm để ý tới Phổ Sầm Tư.
Hai người xuống xe, Phổ Sầm Tư tự nhiên nắm lấy tay Tứ Mộc, hôn lên trán em.
"Được rồi, không trêu em nữa, ngoan."
Tứ Mộc lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Chỉ cần một nụ hôn của Phổ Sầm Tư là đủ.
Em không tham lam.
Tứ Mộc xách theo cái lồng mèo, trong lòng nhảy cẫng reo hò, nghịch ngợm dùng ngón tay cái cào lên lòng bàn tay Phổ Sầm Tư.
Bọn họ đi lên tầng 36, đặt lồng mèo vào trong văn phòng của Hứa Tích, nói chuyện với Hứa Tích một hồi rồi rời đi.
Kết quả chưa đi được một phút, Hứa Tích đã gọi điện tới, nói là Tứ Mộc quên cầm quà để trên bàn rồi.
Lúc ra về trong đầu Tứ Mộc chỉ nghĩ đến chuyện lát nữa đi mua sắm với Phổ Sầm Tư, hoàn toàn quên béng món quà Hứa Tích cho em.
Phổ Sầm Tư đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng 36, đợi Tứ Mộc quay trở lại.
Một chiếc phi hành khí đã đi theo bọn họ rất lâu, dừng lại giữa không trung sau lưng Phổ Sầm Tư.
Phổ Sầm Tư nhìn thấy Tứ Mộc hoạt bát đang ôm món quà chạy tới.
Em vẫn đáng yêu như vậy, dù em có mang bộ dáng đen sì trước kia, vẫy vẫy hai cái râu thật dài, Phổ Sầm Tư vẫn sẽ cảm thấy em đáng yêu.
Thảm họa phát sinh chỉ trong một nháy mắt.
Ai cũng không ngờ được.
Đạn xuyên qua khung cửa sổ sát đất, xuyên vào trong da thịt.
Đám người hỗn loạn, những tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.
Hộp quà trong tay Tứ Mộc rơi xuống đất.
Con ngươi mắt phải của em nhanh chóng co lại.
Phổ Sầm Tư đứng ở đó, mặc một chiếc áo khoác màu xám trắng, mà bên ngực trái, nơi có trái tim, một màu đỏ đang chảy xuống, chậm rãi thấm ướt quần áo.
Tứ Mộc như phát điên, xông qua đám người, chạy tới bên Phổ Sầm Tư.
Tác giả :
Dã Dữ Man