Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng
Chương 24
"Tuy nhiên…"
Cung Cảnh Hào kéo dài âm điệu, lại nói bằng giọng điệu xót xa: “Làm tròn lên, ba phút cũng không là gì cả, miễn cưỡng coi như cô đến đúng giờ."
"Cung Cảnh Hào!!!"
Vũ Tiểu Kiều cắn chặt răng, đau lòng nhìn sách vở bị xé rách ném đầy trên sàn nhà.
Cô đã ghi lại rất nhiều nội dung chính ở trong vở ghi, dựa vào đó để lên kế hoạch học tập để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, tránh bị trượt môn. Quan trọng hơn là, trong vở ghi có rất nhiều bản thảo thiết kế sơ bộ của cô, thế nhưng tất cả đều đã bị cái tên khốn khiếp này xé rách!
Vũ Tiểu Kiều căm ghét trừng Cung Cảnh Hào, hai mắt đục ngầu nhìn anh ta.
"Vũ Tiểu Kiều, cô có ánh mắt gì vậy!" Cung Cảnh Hào tức giận, hung tợn nhìn cô.
"Anh lại tìm tôi làm gì!" Vũ Tiểu Kiều cố gắng đè nén lửa giận trong ngực xuống, mới không bị mất kiểm soát.
"Vũ Tiểu Kiều, cô có bị mất trí nhớ không đấy? Hôm nay vừa đúng là ngày thứ bảy! Chín trăm ngàn đâu?"
"…"
Nghe vậy, Vũ Tiểu Kiều mới đột nhiên nhớ ra, mình còn thiếu Cung Cảnh Hào chín trăm ngàn.
"Anh."
Vũ Tiểu Kiều cắn chặt răng.
"Thiếu tiền thì phải trả tiền, đây là lẽ bất di bất dịch, Vũ Tiểu Kiều, đừng nói là cô muốn quỵt nợ đấy!"
"Cung Cảnh Hào, anh đừng hòng lừa gạt tôi! Đừng nói là gốc mẫu đơn trăm năm kia, cho dù có là gốc mẫu đơn hai trăm năm, cũng không đáng giá chín trăm ngàn!"
Vũ Tiểu Kiều tức đến run rẩy hai tay, vội vàng lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trên mạng, nói với Cung Cảnh Hào.
"Anh trợn to đôi mắt tôn quý của mình lên nhìn cho rõ ràng đi, gốc mẫu đơn trăm năm đắt lắm cũng chỉ ba chục ngàn thôi! Anh lại đòi tôi chín trăm ngàn!"
Cung Cảnh Hào khoanh hai tay ở trước ngực, đế giày da cao quý của anh ta lại đạp vào trên sách vở của Vũ Tiểu Kiều lần nữa, còn hung hăng di di gót giày.
Anh ta dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống liếc nhìn Vũ Tiểu Kiều: “Vũ Tiểu Kiều, tôi nói chín trăm ngàn, thì là chín trăm ngàn!"
"Cung Cảnh Hào, anh đừng có mà đòi hỏi quá nhiều!"
"Tôi nói dối cô?" Cung Cảnh Hào cười phá lên: “Vũ Tiểu Kiều, nếu cô không chấp nhận cái giá này, cô có thể chạy ra ngoài nói, Cung Cảnh Hào tôi lừa bịp cô, nhìn xem có người tin cô hay không."
Vũ Tiểu Kiều tức giận đến cắn răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Đúng vậy!
Chắc chắn sẽ không có ai tin tưởng, thái tử gia tập đoàn Cung thị sẽ đi lừa người vì chín trăm ngàn.
Với Cung Cảnh Hào mà nói, chín trăm ngàn chỉ là chín con trâu chỉ mất một sợi lông(*), nhưng với Vũ Tiểu Kiều mà nói, đó lại là con số trên trời.
(*) Cửu ngưu nhất mao (chín con trâu chỉ mất một sợi lông): thành ngữ điển cố hay để răn đời về nghị lực, về hy sinh cái nhỏ để lấy cái lớn
"Tôi không có tiền!" Vũ Tiểu Kiều nói.
Cung Cảnh Hào bước về phía trước một bước, ép tới gần Vũ Tiểu Kiều, hung tàn nói: “Vũ Tiểu Kiều, không trả tiền thì cứ chờ thư thông báo đuổi học đi!"
"Cung Cảnh Hào, anh…"
Vũ Tiểu Kiều cắn chặt môi, tức giận đến run rẩy cả người.
An Tử Dụ vội vàng ngăn ở trước mặt Vũ Tiểu Kiều, nói với Cung Cảnh Hào: “Cung thiếu, chúng tôi sẽ trả chín trăm ngàn cho anh, anh gửi tài khoản cho tôi đi, tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay bây giờ…"
Cung Cảnh Hào đẩy An Tử Dụ ra: “Không phải chuyện của cô, tránh sang một bên đi! Tôi chỉ để Vũ Tiểu Kiều tự trả tiền lại thôi!!!"
An Tử Dụ bị đẩy đến lảo đảo đứng không vững, Vũ Tiểu Kiều vội vàng đỡ An Tử Dụ, tức giận trừng Cung Cảnh Hào.
“Được! Chín trăm ngàn chứ gì, tôi sẽ trả cho anh! Nhưng anh phải cho tôi thêm mấy ngày nữa, bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy."
"Vũ Tiểu Kiều, đã nói bảy ngày thì chính là bảy ngày, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng! Cô đừng nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian với tôi! Cung Cảnh Hào tôi không có thời gian lãng phí với cô vì chín trăm ngàn!"
"Thế nhưng bây giờ tôi không có tiền." Vũ Tiểu Kiều thật sự hận không thể cầm một dao, đâm chết Cung Cảnh Hào.
Cung Cảnh Hào nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là chín giờ tối, cùng lắm là tôi gia hạn cho cô sang đến buổi tối ngày mai, cô phải mang tiền đến khu căn hộ của tôi vào trước chín giờ tối mai đi, ở tầng 57 Ngự Hải Long Loan."
"Đừng có nghĩ đến chuyện chống chế, tôi đã chuẩn bị xong video ghi lại cảnh đó, chỉ cần cô không trả tiền, cứ ngồi chờ bị truy tố và bị đuổi khỏi trường đi!"
Cung Cảnh Hào bỏ lại những lời này, sau đó nghênh ngang rời đi.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở trong ký túc xá, nhìn sách vở tán loạn trên sàn nhà, hai mắt ửng đỏ.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt trở vào trong.
"Tiểu Kiều, ba triệu của Nhất Hàng vẫn còn ở chỗ mình, cậu lấy ra ứng trước đi." An Tử Dụ nói.
Vũ Tiểu Kiều ngồi xổm người xuống, nhặt quyển vở đã bị xé đến tàn tạ lên, phủi lớp bụi bám trên đó đi, ghép từng mảnh từng mảnh giấy vào một.
Trong quyển sổ này ghi lại những cảm hứng thiết kế của cô cùng ghi chép trên lớp, nó cực kỳ quan trọng với cô.
Bình thường cô phải đi làm thêm rất nhiều, không có nhiều thời gian học tập, ghi chép trên lớp là một trong những thứ rất quan trọng với cô.
"Kiều Kiều, nếu cậu thật sự không muốn dùng đến tiền của Nhất Hàng…" An Tử Dụ vội vàng tháo sợi dây chuyền kim cương trên cổ xuống."Sợi dây chuyền này, có thể trị giá hơn một triệu đấy, mình sẽ bán nó đi."
"An An, đừng! Đây là di vật mẹ cậu để lại cho cậu!"
"Kiều Kiều, chẳng lẽ cậu muốn nhận thư thông báo đuổi học à?"
Vũ Tiểu Kiều vừa dán lại vở ghi, vừa nói: “Mình không tin anh ta có thể một tay che trời! Có còn luật phát hay không! Anh ta muốn kiện mình, muốn kiện thì cứ kiện đi, cùng lắm là mình ngồi tù trả nợ!"
"Kiều Kiều, chuyện của dì lúc trước vẫn chưa khiến cậu hiểu rõ sao? Đám người này có quyền có thế, một ông chủ sòng bạc nho nhỏ, chỉ bị vết thương nhỏ xíu, cũng có thể lừa ba triệu tiền thuốc thang!"
"Bằng vào quyền thế của Cung Cảnh Hào, anh ta sẽ cho cậu ăn trái ngon gì chứ?"
"Chưa nói đến thái tử gia Cung thị là anh ta hạ lệnh đuổi cậu, cậu dính đến án kiện ở trên người, trường học cũng không thể giữ cậu lại. Bằng vào bối cảnh gia tộc, anh ta có quyền hoành hành bá đạo ở thành phố Kinh Hoa này! Cũng có tư cách lên mặt hất hàm với tất cả mọi người."
“Cung gia bọn họ cũng không phải là nhà giàu nhất thành phố Kinh Hoa này! Anh ta dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!" Vũ Tiểu Kiều nắm chặt lấy quyển vở ghi, nước mắt rưng rưng trên khóe mắt.
Ba năm, cô đã bị Cung Cảnh Hào nhằm vào bắt nạt ba năm!
Mới đầu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, như xé sách vở, làm bẩn quần áo, bị đặt bẫy ở cửa ký túc xá, khiến sinh viên toàn trường đều xa lánh cô, đến bây giờ là công kích cá nhân, lợi dụng điểm yếu đe dọa lại lừa cô, hành vi càng ngày càng quá đáng!
"Dì để cậu học ở Styland, vì hy vọng tương lai cậu có thể bước lên xã hội thượng lưu."
"Mình chỉ muốn chăm sóc cho anh trai mình, có công việc để duy trì kế sinh nhai, không có lòng dạ nào trèo lên giới thượng lưu."
"Vậy nên mới nói, cậu không biết vì sao Cung Cảnh Hào có thể hoành hành ngang dọc như vậy! Mặc dù Cung gia không phải là nhà giàu có nhất thành phố Kinh Hoa, nhưng Cung gia có quan hệ thông gia với Tịch gia, Tịch gia có địa vị ở thành phố Kinh Hoa này, thậm chí là có địa vị ở trên thế giới, chắc cậu đã nghe thấy một số lời đồn chứ?"
“Tịch gia nào? Tịch gia gì?"
“Cậu nhỏ của Cung Cảnh Hào, chính là người đứng đầu Tứ thiếu Kinh Hoa, Thần thiếu Kinh Hoa!"
"Không biết!"
Trong đầu Vũ Tiểu Kiều bỗng vang lên giọng nói dễ nghe của người đàn ông ở trong căn phòng tối tăm kia.
Bọn họ đều kính cẩn gọi anh là "Thần thiếu".
Người đàn ông hôm nay cô va vào ở bệnh viện, cũng được mọi người gọi "Thần thiếu", đặc biệt giọng nói của đối phương rất quen tai.
Vũ Tiểu Kiều bỗng cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Chẳng lẽ ba triệu kia, chính là của người đàn ông kia…
Không trách, lúc ấy anh dùng loại ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào cô!
An Tử Dụ vô vọng nhìn về phía xa xăm: “Dù sao dì cũng là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, sao cậu lại chẳng biết gì về chuyện của xã hội thượng lưu vậy?"
"Tịch gia là lão hổ mà ngay cả đám quan chức cấp cao cũng không trêu chọc nổi. Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, đám con em của những quan chức cấp cao, của đám nhà giàu kia, có ai không nịnh bợ Cung Cảnh Hào đâu, bọn họ đều kiêng kỵ Thần thiếu Kinh Hoa Tịch Thần Hãn."
Tịch Thần Hãn…
Trong đầu Vũ Tiểu Kiều thoáng vang vọng một giọng nói.
"Nhớ, tôi tên là Tịch Thần Hãn."
Cung Cảnh Hào kéo dài âm điệu, lại nói bằng giọng điệu xót xa: “Làm tròn lên, ba phút cũng không là gì cả, miễn cưỡng coi như cô đến đúng giờ."
"Cung Cảnh Hào!!!"
Vũ Tiểu Kiều cắn chặt răng, đau lòng nhìn sách vở bị xé rách ném đầy trên sàn nhà.
Cô đã ghi lại rất nhiều nội dung chính ở trong vở ghi, dựa vào đó để lên kế hoạch học tập để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, tránh bị trượt môn. Quan trọng hơn là, trong vở ghi có rất nhiều bản thảo thiết kế sơ bộ của cô, thế nhưng tất cả đều đã bị cái tên khốn khiếp này xé rách!
Vũ Tiểu Kiều căm ghét trừng Cung Cảnh Hào, hai mắt đục ngầu nhìn anh ta.
"Vũ Tiểu Kiều, cô có ánh mắt gì vậy!" Cung Cảnh Hào tức giận, hung tợn nhìn cô.
"Anh lại tìm tôi làm gì!" Vũ Tiểu Kiều cố gắng đè nén lửa giận trong ngực xuống, mới không bị mất kiểm soát.
"Vũ Tiểu Kiều, cô có bị mất trí nhớ không đấy? Hôm nay vừa đúng là ngày thứ bảy! Chín trăm ngàn đâu?"
"…"
Nghe vậy, Vũ Tiểu Kiều mới đột nhiên nhớ ra, mình còn thiếu Cung Cảnh Hào chín trăm ngàn.
"Anh."
Vũ Tiểu Kiều cắn chặt răng.
"Thiếu tiền thì phải trả tiền, đây là lẽ bất di bất dịch, Vũ Tiểu Kiều, đừng nói là cô muốn quỵt nợ đấy!"
"Cung Cảnh Hào, anh đừng hòng lừa gạt tôi! Đừng nói là gốc mẫu đơn trăm năm kia, cho dù có là gốc mẫu đơn hai trăm năm, cũng không đáng giá chín trăm ngàn!"
Vũ Tiểu Kiều tức đến run rẩy hai tay, vội vàng lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trên mạng, nói với Cung Cảnh Hào.
"Anh trợn to đôi mắt tôn quý của mình lên nhìn cho rõ ràng đi, gốc mẫu đơn trăm năm đắt lắm cũng chỉ ba chục ngàn thôi! Anh lại đòi tôi chín trăm ngàn!"
Cung Cảnh Hào khoanh hai tay ở trước ngực, đế giày da cao quý của anh ta lại đạp vào trên sách vở của Vũ Tiểu Kiều lần nữa, còn hung hăng di di gót giày.
Anh ta dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống liếc nhìn Vũ Tiểu Kiều: “Vũ Tiểu Kiều, tôi nói chín trăm ngàn, thì là chín trăm ngàn!"
"Cung Cảnh Hào, anh đừng có mà đòi hỏi quá nhiều!"
"Tôi nói dối cô?" Cung Cảnh Hào cười phá lên: “Vũ Tiểu Kiều, nếu cô không chấp nhận cái giá này, cô có thể chạy ra ngoài nói, Cung Cảnh Hào tôi lừa bịp cô, nhìn xem có người tin cô hay không."
Vũ Tiểu Kiều tức giận đến cắn răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Đúng vậy!
Chắc chắn sẽ không có ai tin tưởng, thái tử gia tập đoàn Cung thị sẽ đi lừa người vì chín trăm ngàn.
Với Cung Cảnh Hào mà nói, chín trăm ngàn chỉ là chín con trâu chỉ mất một sợi lông(*), nhưng với Vũ Tiểu Kiều mà nói, đó lại là con số trên trời.
(*) Cửu ngưu nhất mao (chín con trâu chỉ mất một sợi lông): thành ngữ điển cố hay để răn đời về nghị lực, về hy sinh cái nhỏ để lấy cái lớn
"Tôi không có tiền!" Vũ Tiểu Kiều nói.
Cung Cảnh Hào bước về phía trước một bước, ép tới gần Vũ Tiểu Kiều, hung tàn nói: “Vũ Tiểu Kiều, không trả tiền thì cứ chờ thư thông báo đuổi học đi!"
"Cung Cảnh Hào, anh…"
Vũ Tiểu Kiều cắn chặt môi, tức giận đến run rẩy cả người.
An Tử Dụ vội vàng ngăn ở trước mặt Vũ Tiểu Kiều, nói với Cung Cảnh Hào: “Cung thiếu, chúng tôi sẽ trả chín trăm ngàn cho anh, anh gửi tài khoản cho tôi đi, tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay bây giờ…"
Cung Cảnh Hào đẩy An Tử Dụ ra: “Không phải chuyện của cô, tránh sang một bên đi! Tôi chỉ để Vũ Tiểu Kiều tự trả tiền lại thôi!!!"
An Tử Dụ bị đẩy đến lảo đảo đứng không vững, Vũ Tiểu Kiều vội vàng đỡ An Tử Dụ, tức giận trừng Cung Cảnh Hào.
“Được! Chín trăm ngàn chứ gì, tôi sẽ trả cho anh! Nhưng anh phải cho tôi thêm mấy ngày nữa, bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy."
"Vũ Tiểu Kiều, đã nói bảy ngày thì chính là bảy ngày, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng! Cô đừng nghĩ đến chuyện kéo dài thời gian với tôi! Cung Cảnh Hào tôi không có thời gian lãng phí với cô vì chín trăm ngàn!"
"Thế nhưng bây giờ tôi không có tiền." Vũ Tiểu Kiều thật sự hận không thể cầm một dao, đâm chết Cung Cảnh Hào.
Cung Cảnh Hào nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là chín giờ tối, cùng lắm là tôi gia hạn cho cô sang đến buổi tối ngày mai, cô phải mang tiền đến khu căn hộ của tôi vào trước chín giờ tối mai đi, ở tầng 57 Ngự Hải Long Loan."
"Đừng có nghĩ đến chuyện chống chế, tôi đã chuẩn bị xong video ghi lại cảnh đó, chỉ cần cô không trả tiền, cứ ngồi chờ bị truy tố và bị đuổi khỏi trường đi!"
Cung Cảnh Hào bỏ lại những lời này, sau đó nghênh ngang rời đi.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở trong ký túc xá, nhìn sách vở tán loạn trên sàn nhà, hai mắt ửng đỏ.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt trở vào trong.
"Tiểu Kiều, ba triệu của Nhất Hàng vẫn còn ở chỗ mình, cậu lấy ra ứng trước đi." An Tử Dụ nói.
Vũ Tiểu Kiều ngồi xổm người xuống, nhặt quyển vở đã bị xé đến tàn tạ lên, phủi lớp bụi bám trên đó đi, ghép từng mảnh từng mảnh giấy vào một.
Trong quyển sổ này ghi lại những cảm hứng thiết kế của cô cùng ghi chép trên lớp, nó cực kỳ quan trọng với cô.
Bình thường cô phải đi làm thêm rất nhiều, không có nhiều thời gian học tập, ghi chép trên lớp là một trong những thứ rất quan trọng với cô.
"Kiều Kiều, nếu cậu thật sự không muốn dùng đến tiền của Nhất Hàng…" An Tử Dụ vội vàng tháo sợi dây chuyền kim cương trên cổ xuống."Sợi dây chuyền này, có thể trị giá hơn một triệu đấy, mình sẽ bán nó đi."
"An An, đừng! Đây là di vật mẹ cậu để lại cho cậu!"
"Kiều Kiều, chẳng lẽ cậu muốn nhận thư thông báo đuổi học à?"
Vũ Tiểu Kiều vừa dán lại vở ghi, vừa nói: “Mình không tin anh ta có thể một tay che trời! Có còn luật phát hay không! Anh ta muốn kiện mình, muốn kiện thì cứ kiện đi, cùng lắm là mình ngồi tù trả nợ!"
"Kiều Kiều, chuyện của dì lúc trước vẫn chưa khiến cậu hiểu rõ sao? Đám người này có quyền có thế, một ông chủ sòng bạc nho nhỏ, chỉ bị vết thương nhỏ xíu, cũng có thể lừa ba triệu tiền thuốc thang!"
"Bằng vào quyền thế của Cung Cảnh Hào, anh ta sẽ cho cậu ăn trái ngon gì chứ?"
"Chưa nói đến thái tử gia Cung thị là anh ta hạ lệnh đuổi cậu, cậu dính đến án kiện ở trên người, trường học cũng không thể giữ cậu lại. Bằng vào bối cảnh gia tộc, anh ta có quyền hoành hành bá đạo ở thành phố Kinh Hoa này! Cũng có tư cách lên mặt hất hàm với tất cả mọi người."
“Cung gia bọn họ cũng không phải là nhà giàu nhất thành phố Kinh Hoa này! Anh ta dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!" Vũ Tiểu Kiều nắm chặt lấy quyển vở ghi, nước mắt rưng rưng trên khóe mắt.
Ba năm, cô đã bị Cung Cảnh Hào nhằm vào bắt nạt ba năm!
Mới đầu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, như xé sách vở, làm bẩn quần áo, bị đặt bẫy ở cửa ký túc xá, khiến sinh viên toàn trường đều xa lánh cô, đến bây giờ là công kích cá nhân, lợi dụng điểm yếu đe dọa lại lừa cô, hành vi càng ngày càng quá đáng!
"Dì để cậu học ở Styland, vì hy vọng tương lai cậu có thể bước lên xã hội thượng lưu."
"Mình chỉ muốn chăm sóc cho anh trai mình, có công việc để duy trì kế sinh nhai, không có lòng dạ nào trèo lên giới thượng lưu."
"Vậy nên mới nói, cậu không biết vì sao Cung Cảnh Hào có thể hoành hành ngang dọc như vậy! Mặc dù Cung gia không phải là nhà giàu có nhất thành phố Kinh Hoa, nhưng Cung gia có quan hệ thông gia với Tịch gia, Tịch gia có địa vị ở thành phố Kinh Hoa này, thậm chí là có địa vị ở trên thế giới, chắc cậu đã nghe thấy một số lời đồn chứ?"
“Tịch gia nào? Tịch gia gì?"
“Cậu nhỏ của Cung Cảnh Hào, chính là người đứng đầu Tứ thiếu Kinh Hoa, Thần thiếu Kinh Hoa!"
"Không biết!"
Trong đầu Vũ Tiểu Kiều bỗng vang lên giọng nói dễ nghe của người đàn ông ở trong căn phòng tối tăm kia.
Bọn họ đều kính cẩn gọi anh là "Thần thiếu".
Người đàn ông hôm nay cô va vào ở bệnh viện, cũng được mọi người gọi "Thần thiếu", đặc biệt giọng nói của đối phương rất quen tai.
Vũ Tiểu Kiều bỗng cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Chẳng lẽ ba triệu kia, chính là của người đàn ông kia…
Không trách, lúc ấy anh dùng loại ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào cô!
An Tử Dụ vô vọng nhìn về phía xa xăm: “Dù sao dì cũng là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, sao cậu lại chẳng biết gì về chuyện của xã hội thượng lưu vậy?"
"Tịch gia là lão hổ mà ngay cả đám quan chức cấp cao cũng không trêu chọc nổi. Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, đám con em của những quan chức cấp cao, của đám nhà giàu kia, có ai không nịnh bợ Cung Cảnh Hào đâu, bọn họ đều kiêng kỵ Thần thiếu Kinh Hoa Tịch Thần Hãn."
Tịch Thần Hãn…
Trong đầu Vũ Tiểu Kiều thoáng vang vọng một giọng nói.
"Nhớ, tôi tên là Tịch Thần Hãn."
Tác giả :
Ninh An Nhiên