Cô Dâu Thứ Bảy
Chương 81
Như Hoa tìm đến với bệnh viện tâm thần nơi Lam Lam ở, cô nhận được địa chỉ từ ba Lam Như, ông ấy nói sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để trở về, dù rằng công việc thật sự chất đến đầu ông, nhưng đối với ông con gái là điều quan trọng nhất
Cô đi lang thang tìm, bác sĩ nói không thể nhốt bà ấy trong phòng, bà ấy hay đập phá đồ đạc, hay la hét, có lần bà ấy còn đập vỡ mảnh kính rồi tự cứa vào cổ mình, không biết là hành động vô thức hay là có mục đích nhưng những điều bà ấy làm đều rất đáng sợ, chủ tịch Vương, ông Vương Tuấn dặn dò họ là chăm sóc cho bà ấy đàng hoàng và không cho phép ai được đối đãi không tốt với bà ấy
Bà ấy suốt ngày cứ nói lảm nhảm, điên loạn rồi la hét, không trầm lắng như những bệnh nhân khác, có lẽ một cú sốc nào đó đã khiến bà ta trở nên như vậy chăng?
Có lần bà ta còn nói rằng, có một đứa trẻ cầm một sợi dây rất dài để xiếc cổ bà ta, nó chửi rủa bà ta, rồi còn nói chính bà là người tiệt đường sống của nó
Nó cứ lửng lơ trên đầu bà, sơ hở lúc bà ngủ mà thò dây xuống xiếc cổ cho bà chết
Cô y tá kể lại cho Như Hoa nghe mà cứ lắc đầu, bệnh của Lam Lam không cách nào khống chế, những liều thuốc an thần bây giờ là thứ tốt nhất đối với bà, cứ tỉnh là hét là la
Cô y tá dẫn cô đi đến chỗ Lam Lam hay ra ngồi, nhưng không hiểu sao lại không gặp, nên đành vào phòng xem thử, quả thật là ở trong phòng, cô y tá chỉ tay vào rồi lắc đầu
"Cô xem xem, cô ta lại lên cơn nữa rồi kìa, cứ như thế mãi đấy cô ạ! Vì chủ tịch Vương đã gọi điện báo cho cô vào chứ không thì chúng tôi chẳng dám cho cô ấy gặp ai, cô ấy phá lắm!"
Như Hoa nhìn vào rồi bỗng nhăn mặt
Bà ấy đầu tóc rối bù, đang đứng trên giường nhảy lưng tưng, mồm không ngừng la hét
"Đừng mà, tao không muốn chết đâu! Đừng mà! Tao lạy mày mà! Tao xin lỗi mà!"
Bà ấy quỳ thộp trên giường rồi cúi đầu lạy lia lịa, cô y tá lắc đầu rồi cũng bỏ đi
Như Hoa lúc này mới thể hiện sắc mặt rõ nhất cô kinh hãi, tay che lấy miệng, hình ảnh trước mặt thật sự rất kinh khủng
Một đứa trẻ con và sợi dây trên tay, nó ngồi trên cổ của Lam Lam, vòng sợi dây qua cổ cô ta xiếc chặt rồi có cười man dại, nó hình như cô đã thấy ở đâu rồi thì phải, quen quen
Nhưng khi cô bước lại gần và ánh mắt nó vừa liếc qua người cô một cái sắc lẹm, cô mới thật sự nhận ra nó chính là con bé trong bức vẽ của Lam Như, và nó chính là đứa em gái mà Lam Như vẫn hay nói
Cô càng kinh hãi hơn khi biết sợi dây mà nó dùng để xiếc cổ người phụ nữ kia lại là cái cuốn rốn của chính nó, sợi dây vẫn nối vào bụng nó, nó giơ tay về phía cô cười khè khè
Mặt nó loang lổ một mảng, tay chân cũng vậy, cô giơ tay ra và nắm lấy tay nó
Một tia sáng phát ra từ sợi dây chuyền trên cổ cô rồi vụt tắt, nó la hét lên một tiếng rồi cũng biến mất, cô ôm ngực khó thở rồi khụy xuống, bà ta khi được thả ra cũng khụy xuống thở hồng hộc
Cô đứng dậy rồi giơ tay ra nắm lấy tay bà lôi lên
Khi cả hai ngồi trên giường rồi thì không gian bỗng trở nên thật im lặng.
Một hồi sau bà ấy mới cất lời hỏi, giọng điệu rất bình thường và nhẹ nhàng, rất khác với những gì bác sĩ nói về bà
"Cô là ai? Đến đây để làm gì?"
Tôi là một người bình thường,tôi vốn dĩ đến đây tìm bà vì tôi muốn bà kể tôi nghe việc gì đã xảy ra giữa cô và vợ chú Vương Tuấn
Nhắc đến Vương Tuấn bà ta mắt long lên sòng sọc điên loạn đập phá đồ đạc, lại trở thành bộ dạng điên điên khùng khùng
"Bà điên cái gì chứ? Bà muốn giả điên để khỏa lấp đi tội ác của chính bản thân bà hay sao? Bà nghĩ cô Hoài Thục chết rồi, con gái bà chết rồi thì bà muốn giả điên đến lúc nào cũng được à?"
"Tôi đã nghĩ là con gái trong bụng bà là do sảy mà chết, nhưng không ngờ, không ngờ bà lại chính tay giết nó bà không phải là người nữa rồi!"
Như Hoa đã thấy những vết thương trên người đứa trẻ kia, cô biết Lam Lam đã giết nó, bà ấy vốn dĩ không hề điên, bà ấy là giả điên mà thôi
"Nói!...."
Như Hoa thét lên rồi trừng mắt với bà ta
"Bà không nói tôi sẽ để nó giết bà!"
Bà ấy run run rồi quỳ xuống dưới chân cô, ôm chân cô mà lạy lục
"Tôi nói! Tôi nói"
"Hôm ấy tôi hẹn Hoài Thục ra nói chuyện, vì cô ta không chịu nhường Vương Tuấn cho tôi nên tôi đã đẩy cô ta ngã xuống dưới cầu thang, cô ta nắm được áo tôi rồi lôi tôi cùng xuống, tôi và cô ta ngã cùng nhau, lúc ấy cô ấy đã gần đến sinh con, còn tôi thì mới được 7 tháng, cô ấy chảy rất nhiều máu, cô ấy đã sinh con ngay lúc ấy, con cô ta đã chào đời trước mặt tôi, tiếng khóc của nó vang lên cũng là lúc Hoài Thục trúc hơi thở cuối cùng, tôi...đứa con trong bụng tôi vốn dĩ không phải con của Vương Tuấn, tôi sợ...Tôi sợ anh ấy biết tôi giết vợ anh ấy, biết đứa con trong bụng tôi không phải con anh ấy thì anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi nên đã nghĩ ra cách biến đứa trẻ con của Hoài Thục trở thành con của tôi, đổ đứa con của tôi cho Hoài Thục rồi nói cô ấy phản bội Vương Tuấn
"Nhưng tôi không biết làm sao để sinh đứa bé này ra, nó chưa đủ tháng, tôi ngã nhưng không nặng đến mức sẽ sinh non, tôi đã suy nghĩ nát óc, tôi đã dùng cây đập vào bụng mình, quả thật rất đau, đau đến chảy nước mắt nhưng tôi vẫn đập, đến lúc đau không chịu nổi nữa tôi thấy dưới chân chảy máu rất nhiều, biết là sắp sinh non nên tôi đã ráng mà rặn ra"
Đã cố gắng cả giờ đồng hồ nhưng không thành, tôi đã tự tay thọc vào mà lôi đứa trẻ ra, cuốn rốn nó vẫn còn chưa cắt
Tôi đã đuối sức đến ngất xỉu, khi tỉnh lại trong bệnh viện tôi mới nhận ra đứa con của tôi đã chết, và Vương Tuấn cũng đã biết đứa trẻ còn sống là con của anh ta và Hoài Thục, tôi mất đứa con, mất trái tim Vương Tuấn, mất hết tất cả, tôi giả vờ điên để mà trốn tránh pháp luật, trốn tránh ánh mắt của mọi người nhìn tôi"
"Nhưng không! Quả báo không hề bỏ sót bất cứ một ai"
"Đứa bé mà tôi đã cố gắng giết đã quay lại tìm tôi, lúc nào nó cũng chửi rủa, cắn tôi, đánh đập tôi, hành hạ tôi, khiến tôi sống không bằng chết, nó cứ chửi tôi rồi quấy phá mỗi giấc ngủ của tôi"
"Mày đã phá căn tu của tao! Bao nhiêu năm tao tu luyện để được làm người mà mày đã đập nát tất cả những gì tao gầy dựng, mày chết đi...!"
"Hằng đêm nó luôn chửi rủa tôi như vậy, nó nói tôi phá kiếp làm người của nó, nó đã chết, chịu vất vả bao nhiêu năm tu hành, để có cơ hội đầu thai thành người, chút nữa đã thành công rồi, giờ tôi đã phá của nó, nó sẽ không tha cho tôi đâu!"
Cô đi lang thang tìm, bác sĩ nói không thể nhốt bà ấy trong phòng, bà ấy hay đập phá đồ đạc, hay la hét, có lần bà ấy còn đập vỡ mảnh kính rồi tự cứa vào cổ mình, không biết là hành động vô thức hay là có mục đích nhưng những điều bà ấy làm đều rất đáng sợ, chủ tịch Vương, ông Vương Tuấn dặn dò họ là chăm sóc cho bà ấy đàng hoàng và không cho phép ai được đối đãi không tốt với bà ấy
Bà ấy suốt ngày cứ nói lảm nhảm, điên loạn rồi la hét, không trầm lắng như những bệnh nhân khác, có lẽ một cú sốc nào đó đã khiến bà ta trở nên như vậy chăng?
Có lần bà ta còn nói rằng, có một đứa trẻ cầm một sợi dây rất dài để xiếc cổ bà ta, nó chửi rủa bà ta, rồi còn nói chính bà là người tiệt đường sống của nó
Nó cứ lửng lơ trên đầu bà, sơ hở lúc bà ngủ mà thò dây xuống xiếc cổ cho bà chết
Cô y tá kể lại cho Như Hoa nghe mà cứ lắc đầu, bệnh của Lam Lam không cách nào khống chế, những liều thuốc an thần bây giờ là thứ tốt nhất đối với bà, cứ tỉnh là hét là la
Cô y tá dẫn cô đi đến chỗ Lam Lam hay ra ngồi, nhưng không hiểu sao lại không gặp, nên đành vào phòng xem thử, quả thật là ở trong phòng, cô y tá chỉ tay vào rồi lắc đầu
"Cô xem xem, cô ta lại lên cơn nữa rồi kìa, cứ như thế mãi đấy cô ạ! Vì chủ tịch Vương đã gọi điện báo cho cô vào chứ không thì chúng tôi chẳng dám cho cô ấy gặp ai, cô ấy phá lắm!"
Như Hoa nhìn vào rồi bỗng nhăn mặt
Bà ấy đầu tóc rối bù, đang đứng trên giường nhảy lưng tưng, mồm không ngừng la hét
"Đừng mà, tao không muốn chết đâu! Đừng mà! Tao lạy mày mà! Tao xin lỗi mà!"
Bà ấy quỳ thộp trên giường rồi cúi đầu lạy lia lịa, cô y tá lắc đầu rồi cũng bỏ đi
Như Hoa lúc này mới thể hiện sắc mặt rõ nhất cô kinh hãi, tay che lấy miệng, hình ảnh trước mặt thật sự rất kinh khủng
Một đứa trẻ con và sợi dây trên tay, nó ngồi trên cổ của Lam Lam, vòng sợi dây qua cổ cô ta xiếc chặt rồi có cười man dại, nó hình như cô đã thấy ở đâu rồi thì phải, quen quen
Nhưng khi cô bước lại gần và ánh mắt nó vừa liếc qua người cô một cái sắc lẹm, cô mới thật sự nhận ra nó chính là con bé trong bức vẽ của Lam Như, và nó chính là đứa em gái mà Lam Như vẫn hay nói
Cô càng kinh hãi hơn khi biết sợi dây mà nó dùng để xiếc cổ người phụ nữ kia lại là cái cuốn rốn của chính nó, sợi dây vẫn nối vào bụng nó, nó giơ tay về phía cô cười khè khè
Mặt nó loang lổ một mảng, tay chân cũng vậy, cô giơ tay ra và nắm lấy tay nó
Một tia sáng phát ra từ sợi dây chuyền trên cổ cô rồi vụt tắt, nó la hét lên một tiếng rồi cũng biến mất, cô ôm ngực khó thở rồi khụy xuống, bà ta khi được thả ra cũng khụy xuống thở hồng hộc
Cô đứng dậy rồi giơ tay ra nắm lấy tay bà lôi lên
Khi cả hai ngồi trên giường rồi thì không gian bỗng trở nên thật im lặng.
Một hồi sau bà ấy mới cất lời hỏi, giọng điệu rất bình thường và nhẹ nhàng, rất khác với những gì bác sĩ nói về bà
"Cô là ai? Đến đây để làm gì?"
Tôi là một người bình thường,tôi vốn dĩ đến đây tìm bà vì tôi muốn bà kể tôi nghe việc gì đã xảy ra giữa cô và vợ chú Vương Tuấn
Nhắc đến Vương Tuấn bà ta mắt long lên sòng sọc điên loạn đập phá đồ đạc, lại trở thành bộ dạng điên điên khùng khùng
"Bà điên cái gì chứ? Bà muốn giả điên để khỏa lấp đi tội ác của chính bản thân bà hay sao? Bà nghĩ cô Hoài Thục chết rồi, con gái bà chết rồi thì bà muốn giả điên đến lúc nào cũng được à?"
"Tôi đã nghĩ là con gái trong bụng bà là do sảy mà chết, nhưng không ngờ, không ngờ bà lại chính tay giết nó bà không phải là người nữa rồi!"
Như Hoa đã thấy những vết thương trên người đứa trẻ kia, cô biết Lam Lam đã giết nó, bà ấy vốn dĩ không hề điên, bà ấy là giả điên mà thôi
"Nói!...."
Như Hoa thét lên rồi trừng mắt với bà ta
"Bà không nói tôi sẽ để nó giết bà!"
Bà ấy run run rồi quỳ xuống dưới chân cô, ôm chân cô mà lạy lục
"Tôi nói! Tôi nói"
"Hôm ấy tôi hẹn Hoài Thục ra nói chuyện, vì cô ta không chịu nhường Vương Tuấn cho tôi nên tôi đã đẩy cô ta ngã xuống dưới cầu thang, cô ta nắm được áo tôi rồi lôi tôi cùng xuống, tôi và cô ta ngã cùng nhau, lúc ấy cô ấy đã gần đến sinh con, còn tôi thì mới được 7 tháng, cô ấy chảy rất nhiều máu, cô ấy đã sinh con ngay lúc ấy, con cô ta đã chào đời trước mặt tôi, tiếng khóc của nó vang lên cũng là lúc Hoài Thục trúc hơi thở cuối cùng, tôi...đứa con trong bụng tôi vốn dĩ không phải con của Vương Tuấn, tôi sợ...Tôi sợ anh ấy biết tôi giết vợ anh ấy, biết đứa con trong bụng tôi không phải con anh ấy thì anh ấy sẽ không tha thứ cho tôi nên đã nghĩ ra cách biến đứa trẻ con của Hoài Thục trở thành con của tôi, đổ đứa con của tôi cho Hoài Thục rồi nói cô ấy phản bội Vương Tuấn
"Nhưng tôi không biết làm sao để sinh đứa bé này ra, nó chưa đủ tháng, tôi ngã nhưng không nặng đến mức sẽ sinh non, tôi đã suy nghĩ nát óc, tôi đã dùng cây đập vào bụng mình, quả thật rất đau, đau đến chảy nước mắt nhưng tôi vẫn đập, đến lúc đau không chịu nổi nữa tôi thấy dưới chân chảy máu rất nhiều, biết là sắp sinh non nên tôi đã ráng mà rặn ra"
Đã cố gắng cả giờ đồng hồ nhưng không thành, tôi đã tự tay thọc vào mà lôi đứa trẻ ra, cuốn rốn nó vẫn còn chưa cắt
Tôi đã đuối sức đến ngất xỉu, khi tỉnh lại trong bệnh viện tôi mới nhận ra đứa con của tôi đã chết, và Vương Tuấn cũng đã biết đứa trẻ còn sống là con của anh ta và Hoài Thục, tôi mất đứa con, mất trái tim Vương Tuấn, mất hết tất cả, tôi giả vờ điên để mà trốn tránh pháp luật, trốn tránh ánh mắt của mọi người nhìn tôi"
"Nhưng không! Quả báo không hề bỏ sót bất cứ một ai"
"Đứa bé mà tôi đã cố gắng giết đã quay lại tìm tôi, lúc nào nó cũng chửi rủa, cắn tôi, đánh đập tôi, hành hạ tôi, khiến tôi sống không bằng chết, nó cứ chửi tôi rồi quấy phá mỗi giấc ngủ của tôi"
"Mày đã phá căn tu của tao! Bao nhiêu năm tao tu luyện để được làm người mà mày đã đập nát tất cả những gì tao gầy dựng, mày chết đi...!"
"Hằng đêm nó luôn chửi rủa tôi như vậy, nó nói tôi phá kiếp làm người của nó, nó đã chết, chịu vất vả bao nhiêu năm tu hành, để có cơ hội đầu thai thành người, chút nữa đã thành công rồi, giờ tôi đã phá của nó, nó sẽ không tha cho tôi đâu!"
Tác giả :
cungthienyet