Cô Dâu Nhỏ Của Tổng Giám Đốc
Chương 1: Mở đầu
Cây tầm gửi (Mistletoe) là một loại thực vật ký sinh trên thân của những loài cây khác.
Theo truyền thống của các nước Phương Tây, vào ngày lễ giáng sinh, mọi người đều treo một nhành tầm gửi trên cửa ra vào hoặc trên đà ngang khung cửa của các phòng đặc biệt như phòng khách và nhà bếp, nếu như hai người khác phái đồng thời cùng bước qua bên dưới nhành tầm gửi, sẽ phải trao cho nhau một nụ hôn.
Theo truyền thuyết, nếu như là một cô gái còn độc thân dưới nhành tầm gửi trao đi một nụ hôn, nhành tâm gửi sẽ mang đến cho cô tình yêu cùng với sự may mắn!
Có rất nhiều truyền thuyết nói về cây tầm gửi.
Theo huyền thoại của người Viking vào khoảng thế kỷ thứ VIII trên bán đảo Scandinavia (Na Uy) tin rằng, cây tầm gửi có thể hồi sinh người chết, truyền thuyết này là dựa theo câu chuyện về vị thần Baldr của bọn họ “Thần Thái Dương", đã chết đi và hồi sinh trong một thế giới mới.
Truyền thuyết kế rằng vào ngày xa xưa, Baldr một vị thần đẹp trai thông minh và vô cũng lịch thiệp nằm mơ thấy mình bị giết. Mẹ của ông nữ thần Frigg vợ thần Oldin cũng có một giấc mơ tương tự, vì giấc mơ này bà cảm thấy rất lo lắng, hơn nữa bà nói cho Baldr biết, nếu như ông chết, tất cả vạn vật trên thế giới này cũng sẽ bị diệt vong!
Để bảo đảm cho sự an toàn của con trai mình, nữ thần Frigg đã yêu cầu vạn vật trên thế giới: gió, lửa, nước, đất, cùng tất cả động thực vật hứa không làm thương tổn Baldr.
Mặt dù sự lo lắng quá độ của mẹ mình đã khiến Baldr bị bạn bè của mình giễu cợt.
Tuy nhiên do yêu cầu của mẹ mình cùng như sức mạnh của tình yêu đã giúp Baldr không bị bất cứ thương tổn nào.
Nhưng kẻ thù duy nhất của Baldr thần Loki vị thần chuyên gây rối và phá hoại, đã chú ý tới việc nữ thần Frigg đã bỏ sót không yêu cầu lời hứa không làm tổn hại đến con trai mình của một loài thực vật chính là cây tầm gửi.
Cây tầm gửi sống ký sinh trên thân cây khác, nó không có thân cây của riêng mình, vì vậy không chịu sự ảnh hưởng của nữ thần Frigg. Loki đã dung cây tầm gửi vốn dĩ là một loài cây có độc để làm thành một mũi lao, bên cạnh đó hắn còn lừa gạt người anh em bị mù của Baldr, thần Hoor, khiến ông vô tình dùng tên bắn chết Baldr.
Trong ba ngày, tất cả vạn vật trên thế giới cố gắng làm cho Baldr hồi sinh, nhưng thất bại.
Cuối cùng, nữ thần Frigg rơi nước mắt thương tâm, khiến quả tầm gửi từ màu đỏ biến thành trắng, điều này đã mang lại sự sống cho vị thần Baldr cũng chính từ sự kiện này mà từ đó về sau cây tầm gửi được xem là biểu tượng của sự hồi sinh!
Nữ thần Frigg đã rất vui mừng vì vậy đã tha thứ cho cây tầm gửi, hôn cây tầm gửi có thân phận nhỏ bé, chia sẻ niếm vui sướng của việc con trai bà sống lại.
Đây cũng là lý do tại sao trong ngày lễ Giáng Sinh an bình ấm áp, tất cả mọi người đều sẽ treo một nhành tầm gửi trang trí dưới cửa nhà mình, mục đích là để cầu bình an. Bởi vì mọi người đều tin tưởng, nhành tầm gửi sẽ mang đến cho họ sự may mắn cùng những điều tốt đẹp và những hi vọng mới...
Tốt rồi, truyền thuyết đã nói xong, bây giờ liền bắt đầu cậu chuyện của chúng ta, câu chuyện này cũng có liên quan rất nhiều đến truyền thuyết nhành tầm gửi đêm giáng sinh.
s://encrypted-tbn0.gstatic /images?q=tbn:ANd9GcT1LGM_AiuC83jYWjs-fZW3gIPn5V8wyk7EorhGAh2uKDn6fqkjKg
Chương 1
Đêm giáng sinh hằng năm, trong khi tất cả mọi người đắm chìm trong không khí vui vẻ của dịp lễ Giáng Sinh, trên mọi khuôn mặt đều là những nụ cười rạng rỡ, giống như mọi niềm vui trên đời đều được Thượng Đế ban tặng cho thành phố này...
Chỉ trừ bỏ mỗi mình cô bị Thượng Đế quên lãng!
Vẻ mặt buồn bả một mình tịch mịch trong đêm khuya đi trên đường phố Đài Bắc, tóc của cô tung bay trong gió đêm, trên khuôn mặt thanh tú lại tràn đầy nước mắt nhếch nhác.
Tại sao, tại sao cái cảm giác bị phản bội không chịu nổi như vậy, lại xảy ra với cô kia chứ?
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, cô vĩnh viễn cũng không thể nào tin nổi bạn thân nhất của cô, cùng với người yêu mình cùng nhau phản bội cô!
Lắc đầu thật mạnh, nhưng cái cảm giác bị bỏ rơi này vẫn như cũ không hề tan biến làm cô vô cùng đau khổ -
* * *
Cô đẩy mở cửa phòng, liền nghe âm thành kịch liệt cùng tiếng thở dốc mờ ảo bên trong phòng quanh quẩn làm người ta đỏ mặt tía tai, mở đèn, ánh sáng tràn qua, hai người trên giường thật chặt dây dưa đột nhiên thức tỉnh, kinh hãi cùng nhau nhìn về phía cô.
Một người là vị hôn phu của cô vốn nên đang đi công tác ở Hongkong, đáng lẽ ngày kia mới về Đài Bắc; một người là bạn thân của cô vốn nên đang ở nhà tại Đài Nam cùng cha mẹ, bọn họ... Bọn họ tự nhiên lại cùng nhau xuất hiện trong phòng nơi mà cô cùng Chí Kiệt đã chuẩn bị làm phòng tân hôn!
Còn châm chọc hơn nửa khi chiếc giường lớn kia là do chính cô tự mình chọn, cùng với tất cả các vật dụng khăn đệm, gối ôm, chăn màn..., tất cả đều là cô tự tay mình chọn mua.
Chiếc giường mới này cô cũng chưa từng nằm thử, nhưng bây giờ lại thành nơi tốt nhất cho bọn họ vụng trộm.
Bọn họ thật là không phụ lòng cô! Việc này càng khiến trái tim cô nhói lên đau đớn như bị một vật bén nhọn đâm xuyên qua, cô hít sâu một cái, tự nói với mình phải tỉnh táo, ngàn vạn lần không thể ở trước mặt bọn họ mà mất bình tĩnh.
Đứng ở cửa phòng, tràn đầy tức hận, mặt của cô vừa xa cách vừa lạnh lùng. “Thật xin lỗi đã quấy rầy." Thật bội phục mình, dưới loại tình huống này, còn có thể lấy ngữ điệu lễ độ bình tĩnh như vậy để nói chuyện. Đóng cửa lại, xoay người nhanh chóng rời đi, nếu nán lại thêm một giây nào nữa, cô không biết còn có thể giả bộ lạnh lùng, còn có thể tiếp tục duy trì khuôn mặt điềm tĩnh nữa hay không.
Trên giường lớn hai người tròn mắt mà nhìn, nghe được giọng nói của cô mà tinh thần hồi phục trở lại.
Lâm Chí Kiệt luống cuống tay chân nhặt lên khăn lông quấn quanh hạ thân, vội vàng xuống giường đuổi theo.
“Nhan Nhan, đợi chút, nghe anh giải thích!"
Trên giường một kẻ vì làm chuyện xấu hổ mà đem chăn bông bịt kín đầu, trong lòng xấu hổ vô cùng.
Trời ơi, chuyện như vậy làm sao lại để Sở Nhan bắt gặp? Về sau cô còn mặt mũi nào gặp cô ấy nữa?
Sở Nhan không phải đã nói với cô, tối nay sẽ cùng bạn bè đi ra ngoài vui chơi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Như thế này là xong rồi, bắt gian tại trận, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Trong phòng khách, Lâm Chí Kiệt kéo tay Sở Nhan.
“Nhan Nhan, trước tiến em đừng đi, nghe anh giải thích đã..."
Sở Nhan hất tay anh ra, bực tức xoay người, một đôi mắt sáng trong lạnh lùng nhìn anh.
Đột nhiên anh cảm giác hành động của mình thật đáng xấu xa cùng vô sỉ, ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô, không chỗ nào che giấu.
“Giải thích? Còn có cái gì cần phải giải thích nữa chứ? Chẳng lẽ anh lại muốn nói với tôi rằng, sự việc mới nhìn thấy vừa rồi tất cả đều là ảo giác? Người đáng lẽ ra nên đang ở Hongkong như anh là đang cùng nằm trên giường với người ta nói chuyện phiếm chắc, giữa các ngươi quả thật là không xảy bất cứ chuyện gì, hai người là trong sạch hay sao?" Cô chỉ vào cửa phòng ngủ, gương mặt lạnh lẽo.
“Đây là lần đầu tiên, anh bảo đảm về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa, em tha thứ cho anh có được hay không?" Mặt của Lâm Chí Kiệt là sự áy náy cùng hối hận, dùng giọng nói thành khẩn cầu xin cô tha thứ.
Nhìn vẻ mặt người đàn ông trước mắt ngân ngại và hỗn loạn, trên trán thậm chí còn đổ đầy mồ hôi, tác phong nhanh nhẹn ngày thường biến mất không còn dấu vết. Sở Nhan trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.
Đây chính là người đàn ông cô yêu ba năm qua sao?
Ngày trước cô rốt cuộc là yêu anh vì cái gì? “Không cần nói cho tôi biết đây là lần thứ mấy, trước kia mỗi lần nghe người khác nói cho tôi biết anh rất phong lưu, tôi đều cho rằng anh chỉ là gặp dịp thì chơi, anh sẽ biết chừng mực. Tôi nghĩ, sau khi kết hôn, anh sẽ không còn như vậy nữa, biết cái gì mới là người đàn ông đích thực, anh sẽ hiểu rõ ý nghĩa của một gia đình thật sự. Nhưng cuối cùng tôi cùng nhận ra rằng, tôi sai lầm rồi... Nếu như hôm nay người lên giường với anh là một người phụ nữ khác, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, anh không phải là không biết. Rất rõ ràng, anh đối với tôi không có chút tôn trọng nào, có thể nói đến giờ này tôi đã hiểu rất rõ cho dù chúng ta có kết hôn, cũng sẽ không có hạnh phúc.", Trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã và mỹ lệ của Sở Nhan tràn ngập mệt mỏi, cô vô cùng đau đớn tuyên bố với Lâm Chí Kiệt: “Lâm Chí kiệt, chúng ta chia tay đi!" Lâm Chí kiệt nhất thời ngây người như phỗng, không dám tin nhìn khuôn mặt Sở Nhan trước mặt mình tràn đầy thống khổ nhưng lại rất kiên quyết.
Anh cho rằng Sở Nhan luôn luôn thiện lương, luôn tha thứ tất cả, sẽ vẫn như trước kia tha thứ cho những chuyện ở bên ngoài của anh, anh không thế nào ngờ được lần phong lưu này, sẽ làm cho anh vĩnh viễn mất cô. Không được, không thể, anh là thật lòng yêu cô, yêu vẻ đẹp của cô, yêu sự hiền tuệ cô, yêu sự nhân hậu đức độ của cô, yêu tất cả của cô... Anh không muốn mất cô!
Anh kéo hai cánh tay Sở Nhan, vẻ mặt cuồng loạn cố gắng giữ lại.
“Không đừng, Nhan Nhan, lần này chỉ là ngoài ý muốn, anh bảo đảm về sau tuyệt đối không tái phạm, anh sẽ sửa đổi, sau khi kết hôn anh sẽ làm một người chồng tốt nhất, tuyệt không ăn chơi đàng điếm, tuyệt không có bất kỳ quan hệ gì với người phụ nữ nào khác, em phải tin tưởng anh, có được hay không? Nhan Nhan, cho anh một cơ hội..."
Anh lôi kéo tay Sở Nhan khổ sở cầu khẩn, hy vọng có được sự tha thứ của cô.
Trong lúc nhất thời, Sở Nhan gần như không kiềm chế được mà mềm lòng.
Nhưng cô tự nói với mình, tha thứ cho anh lần này, nhất định còn sẽ bị anh phản bội lần sau nữa, loại cảm giác đau khổ này nếu lại tái diễn lần nữa sẽ như cái động không đáy cắn nuốt cô.
Sở Nhan không nói gì nhìn người đàn ông tuyệt vọng đã khiến cho cô tan nát cõi lòng trước mặt mình, một giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt cô chậm rãi rơi xuống.
Cho dù cô vẫn yêu anh, nhưng cô thật không có cách nào tha thứ cho anh, việc phản bội của anh lần này đã hoàn toàn cắt đứt tất cả tình yêu của cô đối với anh.
“Tạm biệt..."
Câu chia tay thống khổ từ trong miệng cô bật ra, đẩy tay Lâm Chí Kiệt ra, Sở Nhan xoay người tông cửa chạy ra ngoài.
Cô không dám quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu lại, sẽ không nhịn được mà tha thứ tất cả khuyết điểm của anh.
“Nhan Nhan..."
Lâm Chí Kiệt đuổi tới cạnh cửa, đột nhiên chú ý tới sự nhếch nhác của mình liền dừng bước.
Nhìn bóng lưng Sở Nhan biến mất ở ngoài cửa, anh vô lực rũ xuống ngồi trên mặt đất, ôm đầu lòng tràn đầy hối hận, rốt cuộc cũng ý thức được rất rõ ràng...
Lần này, anh và Nhan Nhan là thật sự kết thúc rồi, sự ham vui nhất thời của anh, rốt cuộc đã giết chết tình yêu cùng tương lai của anh và Nhan Nhan.
* * *
Sở Nhan đi trên đường lớn Đài Bắc, gió đêm lạnh lẽo thổi lất phất làm lạnh những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt của cô, nhưng không làm nguôi đi sự buồn bã cũng nổi đau tràn đầy trong lòng.
Đêm, càng lúc càng khuya, nhưng trên đường vẫn là cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa không đổi.
Thành phố xinh đẹp này vào đêm Giáng sinh, tràn đầy những màu sắc sinh động khác nhau, chỉ có mình cô đắm chìm trong một màu tím u buồn.
Quen với Chí Kiệt được ba năm, vốn tưởng rằng sẽ giống như những nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích, sẽ được hạnh phúc mãi mãi, có ai ngờ phía cuối con đường này, lại không có ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mà chỉ có màu sắc u ám vô tận cùng sự phản bội đau lòng!
Đi đến đầu đường đông nghịt người, cô bước chân chậm lại, suy nghĩ xem mình nên đi đâu, lại thất vọng phát hiện, mình không có chỗ nào để đi...
Đêm giáng sinh vốn là đêm của hạnh phúc, nhưng cũng chính trong đêm Giáng sinh cô lại mất đi tất cả hạnh phúc.
Chuyện này mới châm chọc làm sao?
Hai chân cô dần dần nhức mỏi kháng nghị không muốn đi tiếp, dừng bước lại, cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình dừng ở trước một quán cà phê.
Quán cà phê này có một cái tên rất đặc biệt “Cây tầm gửi".
Trên khung cửa quán của cà phê, treo một vòng cây có những quả nhỏ màu đỏ.
Cô đứng nhìn kinh ngạc, thất thần nhớ lại không biết là ai nói với cô, nếu như một cô gái chưa cưới dưới nhành tầm gửi trong đêm giàng sinh trao một nụ hôn, nhành tầm gửi sẽ mang đến cho cô tình yêu cùng may mắn!
Thật là buồn cười! Cô vừa mới thất tình, tìm đâu ra người vì cô mà trao nụ hôn, vì cô mà mang đến tình yêu cùng may mắn?
Hơn nữa, tình yêu cùng hạnh phúc của cô trong tối nay cũng đã biến mất tất cả rồi.
Thôi, không có tình yêu cũng sẽ không chết, không phải sao?
Coi như chỉ có một mình cô; một mình cô cũng có thể sống thật tốt, đêm Giáng sinh không có người nào là không may mắn.
Cho nên, cô muốn tỉnh lại, cô muốn buông thả!
Nhưng vẫn không được...
Thở dài, cô tịch mịch xoay người, lại chợt đụng phải một lồng ngực cứng rắn ấm áp.
Một đôi cánh tay cứng như thép ôm lấy eo cô, hơi thở đàn ông mãnh liệt xông thẳng vào mũi.
Chuông báo động trong lòng Sở Nhan chợt vang lên, suy nghĩ đầu tiên chính là: xong rồi, nhất định là gặp phải một tên háo sắc rồi! ·
Không thể nào, mới vừa thất tình liền gặp phải một tên háo sắc, hơn nữa còn là ngay trong đêm Giáng Sinh - đêm mà mọi người đều mặc sức vui chơi, Thượng Đế đối với cô không phải quá tốt sao?
Trong lòng vừa mới cầu mong có thể tìm được người hôn cô, ngay lập tức Thượng Đế liền đáp ứng lời cầu nguyện của cô, liền lập tức phái người đàn ông này đến cho cô tình yêu cùng hạnh phúc sao?
Nhưng cô không cần! Cô chưa bao giờ là loại phụ nữ tùy tiện. Yêu Chí Kiệt đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn hôn môi!
Há to miệng, vừa muốn mở miệng hô cứu mạng, khuôn mặt đàn ông đã đáp xuống, một đôi mắt sáng rực như một viên ngọc dạ minh châu, trong đêm tối, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt vừa bởn cợt vừa chiếm hữu.
Thượng Đế ơi, tên háo sắc này dáng dấp lại vô cùng quyến rũ, dưới ánh đèn mờ ảo vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt cuốn hút của hắn, mái tóc hơi xốc xếch, trên người tản mát ra hơi thở nhàn nhạt mê hoặc.
Trong lúc mê muội, Sở Nhan cảm giác một bàn tay ôm lấy mặt của cô, trước lúc cô kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã hôn lên cánh môi khẽ mở của cô.
Tên háo sắc này triền miên hôn mút môi cô với muôn hình vạn trạng cách, một bàn tay êm ái lại kiên cố ôm lấy mặt của cô, ngón tay cái lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt.
Tay kia nhẹ nhàng dọc theo bả vai mảnh khảnh theo sống lưng của cô, một đường vuốt ve tỉ mỉ, đi tới chiếc hông nhỏ thon gọn, vuốt ve một lúc, cuối cùng trượt đến cặp mong xinh đẹp căng tròn, hơi dùng lực, làm cho cô không tự chủ được áp vào người hắn.
Thành thật mà nói, đây không phải là nụ hôn đầu của cô, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác so với trước kia, cảm nhận được sự hưởng ứng của cô nên người đàn ông này càng thêm kiên trì, càng dùng kỷ xảo, lại hiểu rất rõ làm cách nào khiến cho cô gái trong ngực mình chìm đắm trong việc môi lưỡi trêu đùa thân mật.
Suy nghĩ trong đầu Sở Nhan rối loạn, tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng khước từ đẩy vào lồng ngực cứng như thép của tên háo sắc, dưới chân vẫn không quên hung hăng đạp chân của hắn. Đáng tiếc tối nay cô quên mang giày cao gót, không thể tạo thành lực sát thương tốt nhất.
Sự phản kích mãnh liệt của Sở Nhan hiển nhiên đối với sự xâm phạm của một tên háo sắc, đã đạt đến trình độ cao thâm không gây nên bất cứ sự ảnh hưởng nào, hắn đưa ra một cánh tay, đem hai tay cô giữ chặt ở sau lưng, ngăn sự quấy nhiều của cô lại, dễ dàng giúp hắn xâm nhập.
Sự tiếp xúc thân mật của hai người trong mắt của những người khác, là hình ảnh ôm hôn thắm thiết của một cặp tình nhân,. Kích tình vô hạn.
* * *
Khâu Tinh Tinh rất kiên trì đi theo phía sau, nhưng quả thật không thể tin vào điều mà chính mắt mình nhìn thấy.
Trác Dương nói là anh có hẹn với bạn gái khác, quả nhiên là thật?
Cô còn tưởng rằng anh chỉ cố ý kiếm cớ qua loa!
Hơn nữa anh ngang nhiên cùng một cô gái không biết xấu hổ vừa thấy đã hôn triền miên, dán sát vào nhau, kích động giống như một ngày không thấy, như cách ba thu!
Anh rốt cuộc có đem vị hôn thê sắp cưới là cô để trong mắt không đấy?
Hung hăng dậm chân một cái, cô mang gương mặt giận dữ đi tới, dùng hết sức lực lôi cánh tay Trác Dương.
“Này, Trác Dương, sao anh có thể như vậy? Cô gái không biết xấu hổ này là ai?"
Trác Dương kết thúc nụ hôn thật sâu, nhướng mày rậm lên dù đang bận vẫn rất ung dung, vẫn giữ chắc Sở Nhan đang thở dốc không ngừng ôm vào trong ngực. - “Khâu tiểu thư, mong cô có chút tôn trọng, cô ấy là bạn gái của tôi, không phải là cái gì cô gái không biết xấu hổ."
Hả? Bạn gái gì à? Tại sao anh có thể nói nhảm như vậy? Sở Nhan vuốt ngực, từng ngụm từng ngụm hút lấy không khí, nhất thời nói không ra lời.
Khâu Tinh Tinh cắn môi, hung hăng dậm chân, nắm ống tay áo của Trác Dương bộc phát tính khí tiểu thư.
“Không được, mẹ anh nói em nhất định phải giám sát anh thật chặt, không cho phép anh có quan hệ cùng những loại phụ nữ không đứng đắn kia. Đi thôi, dắt người ta đi xem phim, ăn cơm, sau đó còn đi khiêu vũ!"
Trác Dương không nhịn được hất tay cô ra.
“Mẹ tôi bảo cô đi chết, chẳng lẽ cô cũng đi sao? Tránh ra, đừng đến phiền tôi!"
Sở Nhan thở dốc một hồi đã định thần lại, liền vội vàng muốn tránh xa cánh tay Trác Dương đang ôm vai cô.
“Này, buông tôi ra, tôi không quen biết anh..."
Nói còn chưa dứt lời, Trác Dương đã duỗi một bàn tay che miệng của cô lại.
Bàn tay của anh quá lớn, che miệng cô lại, làm cả khuôn mặt cô bị che đi hơn phân nửa, ngay cả lỗ mũi cũng bị bịt kín, làm cô thật sự khó thở.
“Oái..." Bên dưới bàn tay bịt kín của anh cô kêu rên không ngừng, không có biện pháp nói ra một chữ.
Trong mắt Khâu Tinh Tinh, hành động như vậy lại thành liếc mắt đưa tình.
Cô bực bội dậm chân, thở phì phò nũng nịu: “Trác Dương khốn kiếp, cái con hồ ly tinh này rốt cuộc có cái gì tốt, anh lại chọn cô ta không chọn em chứ?"
“Ở trong mắt tôi, cái gì của cô ấy cũng hơn cô." Anh buông bàn tay che miệng Sở Nhan ra, từ phía sau ôm chặt cô.
Khâu Tinh Tinh quả thật bị hành động của anh làm cho tức muốn xỉu.
Chỉ là, trong lòng cô, tất cả chuyện này đương nhiên là lỗi của con hồ ly tinh không biết xấu hổ kia!
Nếu không phải là cô ta không biết xấu hổ câu dẫn Trác Dương, Trác Dương làm sao lại bỏ mặt cô chứ?
Cô ta xông lên phía trước, tay phải hung hăng tát một cái thẳng vào má trái của Sở Nhan.
“Hồ ly tinh không biết xấu hổ, Đài Bắc hết đàn ông rồi sao? Tại sao phải câu dẫn đàn ông của tôi?"
Động tác của cô nhanh chóng mà chính xác, không những Trác Dương không kịp ngăn cản, ngay cả Sở Nhan thân là người trong cuộc, cũng chỉ kịp cảm nhận cảm giác nóng rát đau đớn từ trên gò má truyền đến, mới chân thật ý thức được mình bị tát một cái.
Vuốt má trái nóng hổi của mình, Sở Nhan uất ức nhìn Khâu Tinh Tinh đang đứng trước mặt.
“Tôi không có, tôi với anh ta căn bản không có..."
Đây là cái thế giới gì? Vô duyên vô cớ bị người ta hôn, còn vô duyên vô có bị một cái tát, tại sao cô lại bị cuốn vào giữa cuộc chiến này? Thật là không thể giải thích được!
“Cô làm gì vậy hả?" Trác Dương quát một tiếng làm Khưu Tinh Tinh còn muốn đưa tay phải đánh tiếp một cái tát nữa phải dừng tay lại."Muốn dở tính khí tiểu thư, muốn đánh người, làm phiền cô trở về Khưu gia đi, nơi này cũng không phải là địa điểm mà cô có thể tự tung tự tác mà giương oai diểu võ."
Khưu Tinh Tinh không nghĩ tới Trác Dương tự nhiên lại che chở Sở Nhan như vậy, cô buồn giận cùng lúc, hung tợn nhìn chằm chằm Sở Nhan, nước mắt dần dần tràn ngập đối mắt to xinh đẹp của cô.
“Cái con hồ ly tinh này, sẽ không có kết quả tốt."
Mắng xong, rồi cô hướng Trác Dương quát: “Anh khi dễ em, em muốn trở về nói ẹ anh biết, để xem bà giúp ai, anh chờ xem, hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, rút về cánh tay bị Trác Dương cầm, Khưu Tinh Tinh lau nước mắt, quay người bỏ chạy, biến mất trong bóng đêm mờ ám.
Nhìn Khưu Tinh Tinh đi, Trác Dương nhún vai một cái, không có bất cứ nao núng nào trước sự uy hiếp của cô.
Xoay người lại, nhìn vào Sở Nhan, anh ân cần hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Có muốn đi gặp bác sĩ hay không, tôi sẽ đưa cô đi..."
Bị uất ức nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt Sở Nhan, trừng mắt trước cái tên đàn ông không biết từ đâu ra này, cô quả thật không biết nên nói gì..
“Anh, tôi không cần anh quan tâm, anh tránh ra đi!"
“Tiểu thư, tôi đầy là tốt bụng, làm sao cô lại không lễ độ như vậy?"
“Anh mới là không có lễ độ! Anh vô duyên vô cớ nhận người quen, cái cô bạn gái kia của anh lại duyên vô cớ loạn lên đánh người..."
Trác Dương ngắt lời cô."Trước tiên tôi muốn làm rõ, cái cô gái hung dữ đó không phải bạn gái của tôi, cô ta chỉ là một trong nhưng ứng cữ viên mà mẹ tôi muốn nhận làm con dâu thôi."
“Có gì khác nhau sao?"
“Dĩ nhiên không giống nhau, cô ta là mẹ tôi chọn, không phải là ý của tôi. Vợ của tôi, nhất định phải là tự tôi chọn lựa, tôi phải yêu cô ấy."
“Chuyện này liên quan gì tới tôi? Tôi đâu có quen biết anh!" Sở Nhan hận xoay người muốn đi.
Tối hôm nay quả thực là một đêm đen đủi trời ơi, gặp xui xẻo cực độ. Chẳng những chia tay với Chí Kiệt, bị người ta vô lễ, bị người ta in lại năm dấu ngón tay, còn đụng phải một tên đại thiếu gia háo sắc nhàm chán lại vô sỉ này!
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu? Tôi có thể đưa cô đi." Anh đi theo phía sau cô, nhắm mắt theo đuôi.
Sở Nhan yên lặng đi vài bước, thấy anh giống như không có dấu hiệu buông tha, còn ở bên tai cô không ngừng"Ông ông ông", cô không thể nhịn được nữa dừng bước lại, vừa định xoay người trách cứ anh, ai ngờ anh lại đang nhào tới, lúc này cô giống như chủ động ôm ấp yêu thương, tiến vào trong ngực anh.
Cô giống như bị điện giật vội nhảy ra. “Anh làm gì thế?"
Anh buồn cười nhìn cô, “Tiểu thư, là tự mình đột nhiên dừng lại, tôi mới có thể đụng vào cô."
“Cười cái gì?" Cô uất ức nhìn anh.
Anh cố nhịn cười, duỗi tay về phía cô.
“Làm cái gì?" Cô nghi ngờ liếc nhìn anh cảnh giác.
“Muốn kết giao làm bạn bè với cô. Tôi tên là Trác Dương, còn cô?"
“Ai muốn kết giao bạn bè với anh!" Một kẻ bắt được nữ sinh liền hôn loạn, cô không muốn cùng hắn ta làm bạn bè.
“Tôi rất vội, không rãnh kết giao bạn bè với anh, gặp lại sau! Không, không cần gặp lại! Còn là tạm biệt hẹn không tái ngộ, bái bai!" Nói xong, cô xoay người rời đi! Càng đi càng nhanh, cuối cùng là tăng tốc chạy thật nhanh, chỉ muốn mau mau rời khỏi cái tên đàn ông đáng ghét đó.
Trác Dương đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Sở Nhan bước nhanh rời đi dở khóc dở cười, giống như anh là bệnh dịch lây truyền đáng sợ lắm vậy.
Thật không nghĩ tới, vì né tránh sự dây dưa của Khưu Tinh Tinh, lừa gạt cô ta nói là có hẹn với bạn gái, lại có thể gặp được một cô gái đáng yêu như vậy.
Trong mắt anh lúc đó có vài tía sáng lóe lên, vẻ mặt cô đơn xoay người lại thẳm lặng thở dài của cô, đã sâu khắc sâu trong đầu của anh.
Cái này giống như tập hợp trăm năm cô tịch mất mác cùng đau lòng, làm người ta không nhịn được muốn thương yêu, giống như một thiên sứ lạc lối rơi xuống phàm trần, cả người lóe lên ánh sáng thanh khiết, cùng với cái thế giới ồn ào này không hề liên quan.
Thời điểm đó, cả thế giới ồn ào chợt yên tĩnh lại, trong trời đất giống như chỉ còn lại một mình cô cô đơn tỉnh mịch.
Mà anh chỉ muốn xóa đi sự u buồn lạnh như băng trên mặt cô, muốn làm ấm áp lòng cô.
Cho nên, anh chưa kịp nghĩ ngợi gì, liền xông tới, nhanh chóng ôm chặt lấy cô, hôn lên đôi môi nóng bỏng đó.
Mà nụ hôn này, đúng là ngọt ngây cả người làm đầu óc quay cuồng, dư vị vô cùng ngây ngất.
Đáng tiếc mới vừa rồi không hỏi được tên của cô, nhưng không cần gấp gáp, có lòng, còn sợ không tìm được cô sao?
Chỉ cần anh muốn, chưa có chuyện gì mà anh không làm được.
Quay người lại, nhìn quán cà phê sau lưng, “cây tầm gửi" ba chữ to lóe lên những ánh sáng neon muôn màu bên trong, không ngừng biến ảo có trình tự.
Trên khung cửa nhành tầm gửi giống như hướng tới anh mỉm cười, anh cũng không nhịn được nở nụ cười.
Trong truyền thuyết, nhành tầm gửi có thể vì mọi người mang đến tình yêu cùng may mắn, xem ra là thật.
* * *
Chạy trối chết chạy như điên hồi lâu, cho đến cuối cũng không còn nghe được tiếng nói của tên Trác Dương đó, Sở Nhan cúi người xuống, vuốt ngực thở nặng nhọc.
Quay đầu lại, cái tên Trác Dương đó đã sớm bị cô bỏ xa phía sau lưng, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng.
Sống 22 năm, tối nay là gặp phải nhiều chuyện kỳ lạ nhất!
Đầu tiên không giải thích được là tại sao lại gặp phải một màn khó xử nhất trong đời, rồi tiếp đó ở dưới một nhành tầm gửi bị người ta ôm hôn, kế tiếp tự nhiên bị nhận một cái tát từ một bà điên, đây lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ cô bị tát! ’
Chỉ là, trải qua cuộc gặp gỡ kỳ dị này, vết thương từ đáy lòng do chuyện bị Chí Kiệt cùng bạn thân phản bội, dường như cũng không còn đau nữa rồi.
Có lẽ, cô thật sự nên cảm tạ cái tên đại thiếu gia háo sắc tùy tiện nhận loạn đó!
Sở Nhan cô đơn thở dài, tiếp đó lại mỉm cười ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn lên bầu trời đêm âm u.
Giờ khắc này, đối với Chí Kiệt, trong lòng của cô không còn oán hận.
Trong khoản thời gian khá dài bên nhau, bọn họ đã ở bên nhau đi qua khoản thời gian ba năm tuyệt vời nhất, đã để lại cho nhau những ký ức đẹp nhất, còn có cái gì để mà hận nữa chứ?
Nhưng cô thật không cách nào tiếp nhận chuyện anh sau lưng phản bội mình. ’
Nếu như cô miễn cưỡng trở lại bên cạnh anh, những hình ảnh không chịu nổi đó, sẽ trở thành một cái gai sắc bén trong lòng cô, tùy lúc sẽ lại nhắc cô nhớ lại việc bị Chí Kiệt phản bội, vĩnh viễn là một bóng ma trong cuộc sống của bọn họ.
Cho nên, đã hết rồi thì để cho nó vĩnh viễn kết thúc đi, phải dũng cảm tiến về phía trước, cô không muốn quay đầu lại.
Hít sâu một cái, giống như trong lòng không còn vương vấn thì không khí cũng trở nên dễ chịu.
Sở Nhan sải bước đi đến phía trước, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Theo truyền thống của các nước Phương Tây, vào ngày lễ giáng sinh, mọi người đều treo một nhành tầm gửi trên cửa ra vào hoặc trên đà ngang khung cửa của các phòng đặc biệt như phòng khách và nhà bếp, nếu như hai người khác phái đồng thời cùng bước qua bên dưới nhành tầm gửi, sẽ phải trao cho nhau một nụ hôn.
Theo truyền thuyết, nếu như là một cô gái còn độc thân dưới nhành tầm gửi trao đi một nụ hôn, nhành tâm gửi sẽ mang đến cho cô tình yêu cùng với sự may mắn!
Có rất nhiều truyền thuyết nói về cây tầm gửi.
Theo huyền thoại của người Viking vào khoảng thế kỷ thứ VIII trên bán đảo Scandinavia (Na Uy) tin rằng, cây tầm gửi có thể hồi sinh người chết, truyền thuyết này là dựa theo câu chuyện về vị thần Baldr của bọn họ “Thần Thái Dương", đã chết đi và hồi sinh trong một thế giới mới.
Truyền thuyết kế rằng vào ngày xa xưa, Baldr một vị thần đẹp trai thông minh và vô cũng lịch thiệp nằm mơ thấy mình bị giết. Mẹ của ông nữ thần Frigg vợ thần Oldin cũng có một giấc mơ tương tự, vì giấc mơ này bà cảm thấy rất lo lắng, hơn nữa bà nói cho Baldr biết, nếu như ông chết, tất cả vạn vật trên thế giới này cũng sẽ bị diệt vong!
Để bảo đảm cho sự an toàn của con trai mình, nữ thần Frigg đã yêu cầu vạn vật trên thế giới: gió, lửa, nước, đất, cùng tất cả động thực vật hứa không làm thương tổn Baldr.
Mặt dù sự lo lắng quá độ của mẹ mình đã khiến Baldr bị bạn bè của mình giễu cợt.
Tuy nhiên do yêu cầu của mẹ mình cùng như sức mạnh của tình yêu đã giúp Baldr không bị bất cứ thương tổn nào.
Nhưng kẻ thù duy nhất của Baldr thần Loki vị thần chuyên gây rối và phá hoại, đã chú ý tới việc nữ thần Frigg đã bỏ sót không yêu cầu lời hứa không làm tổn hại đến con trai mình của một loài thực vật chính là cây tầm gửi.
Cây tầm gửi sống ký sinh trên thân cây khác, nó không có thân cây của riêng mình, vì vậy không chịu sự ảnh hưởng của nữ thần Frigg. Loki đã dung cây tầm gửi vốn dĩ là một loài cây có độc để làm thành một mũi lao, bên cạnh đó hắn còn lừa gạt người anh em bị mù của Baldr, thần Hoor, khiến ông vô tình dùng tên bắn chết Baldr.
Trong ba ngày, tất cả vạn vật trên thế giới cố gắng làm cho Baldr hồi sinh, nhưng thất bại.
Cuối cùng, nữ thần Frigg rơi nước mắt thương tâm, khiến quả tầm gửi từ màu đỏ biến thành trắng, điều này đã mang lại sự sống cho vị thần Baldr cũng chính từ sự kiện này mà từ đó về sau cây tầm gửi được xem là biểu tượng của sự hồi sinh!
Nữ thần Frigg đã rất vui mừng vì vậy đã tha thứ cho cây tầm gửi, hôn cây tầm gửi có thân phận nhỏ bé, chia sẻ niếm vui sướng của việc con trai bà sống lại.
Đây cũng là lý do tại sao trong ngày lễ Giáng Sinh an bình ấm áp, tất cả mọi người đều sẽ treo một nhành tầm gửi trang trí dưới cửa nhà mình, mục đích là để cầu bình an. Bởi vì mọi người đều tin tưởng, nhành tầm gửi sẽ mang đến cho họ sự may mắn cùng những điều tốt đẹp và những hi vọng mới...
Tốt rồi, truyền thuyết đã nói xong, bây giờ liền bắt đầu cậu chuyện của chúng ta, câu chuyện này cũng có liên quan rất nhiều đến truyền thuyết nhành tầm gửi đêm giáng sinh.
s://encrypted-tbn0.gstatic /images?q=tbn:ANd9GcT1LGM_AiuC83jYWjs-fZW3gIPn5V8wyk7EorhGAh2uKDn6fqkjKg
Chương 1
Đêm giáng sinh hằng năm, trong khi tất cả mọi người đắm chìm trong không khí vui vẻ của dịp lễ Giáng Sinh, trên mọi khuôn mặt đều là những nụ cười rạng rỡ, giống như mọi niềm vui trên đời đều được Thượng Đế ban tặng cho thành phố này...
Chỉ trừ bỏ mỗi mình cô bị Thượng Đế quên lãng!
Vẻ mặt buồn bả một mình tịch mịch trong đêm khuya đi trên đường phố Đài Bắc, tóc của cô tung bay trong gió đêm, trên khuôn mặt thanh tú lại tràn đầy nước mắt nhếch nhác.
Tại sao, tại sao cái cảm giác bị phản bội không chịu nổi như vậy, lại xảy ra với cô kia chứ?
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, cô vĩnh viễn cũng không thể nào tin nổi bạn thân nhất của cô, cùng với người yêu mình cùng nhau phản bội cô!
Lắc đầu thật mạnh, nhưng cái cảm giác bị bỏ rơi này vẫn như cũ không hề tan biến làm cô vô cùng đau khổ -
* * *
Cô đẩy mở cửa phòng, liền nghe âm thành kịch liệt cùng tiếng thở dốc mờ ảo bên trong phòng quanh quẩn làm người ta đỏ mặt tía tai, mở đèn, ánh sáng tràn qua, hai người trên giường thật chặt dây dưa đột nhiên thức tỉnh, kinh hãi cùng nhau nhìn về phía cô.
Một người là vị hôn phu của cô vốn nên đang đi công tác ở Hongkong, đáng lẽ ngày kia mới về Đài Bắc; một người là bạn thân của cô vốn nên đang ở nhà tại Đài Nam cùng cha mẹ, bọn họ... Bọn họ tự nhiên lại cùng nhau xuất hiện trong phòng nơi mà cô cùng Chí Kiệt đã chuẩn bị làm phòng tân hôn!
Còn châm chọc hơn nửa khi chiếc giường lớn kia là do chính cô tự mình chọn, cùng với tất cả các vật dụng khăn đệm, gối ôm, chăn màn..., tất cả đều là cô tự tay mình chọn mua.
Chiếc giường mới này cô cũng chưa từng nằm thử, nhưng bây giờ lại thành nơi tốt nhất cho bọn họ vụng trộm.
Bọn họ thật là không phụ lòng cô! Việc này càng khiến trái tim cô nhói lên đau đớn như bị một vật bén nhọn đâm xuyên qua, cô hít sâu một cái, tự nói với mình phải tỉnh táo, ngàn vạn lần không thể ở trước mặt bọn họ mà mất bình tĩnh.
Đứng ở cửa phòng, tràn đầy tức hận, mặt của cô vừa xa cách vừa lạnh lùng. “Thật xin lỗi đã quấy rầy." Thật bội phục mình, dưới loại tình huống này, còn có thể lấy ngữ điệu lễ độ bình tĩnh như vậy để nói chuyện. Đóng cửa lại, xoay người nhanh chóng rời đi, nếu nán lại thêm một giây nào nữa, cô không biết còn có thể giả bộ lạnh lùng, còn có thể tiếp tục duy trì khuôn mặt điềm tĩnh nữa hay không.
Trên giường lớn hai người tròn mắt mà nhìn, nghe được giọng nói của cô mà tinh thần hồi phục trở lại.
Lâm Chí Kiệt luống cuống tay chân nhặt lên khăn lông quấn quanh hạ thân, vội vàng xuống giường đuổi theo.
“Nhan Nhan, đợi chút, nghe anh giải thích!"
Trên giường một kẻ vì làm chuyện xấu hổ mà đem chăn bông bịt kín đầu, trong lòng xấu hổ vô cùng.
Trời ơi, chuyện như vậy làm sao lại để Sở Nhan bắt gặp? Về sau cô còn mặt mũi nào gặp cô ấy nữa?
Sở Nhan không phải đã nói với cô, tối nay sẽ cùng bạn bè đi ra ngoài vui chơi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Như thế này là xong rồi, bắt gian tại trận, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Trong phòng khách, Lâm Chí Kiệt kéo tay Sở Nhan.
“Nhan Nhan, trước tiến em đừng đi, nghe anh giải thích đã..."
Sở Nhan hất tay anh ra, bực tức xoay người, một đôi mắt sáng trong lạnh lùng nhìn anh.
Đột nhiên anh cảm giác hành động của mình thật đáng xấu xa cùng vô sỉ, ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô, không chỗ nào che giấu.
“Giải thích? Còn có cái gì cần phải giải thích nữa chứ? Chẳng lẽ anh lại muốn nói với tôi rằng, sự việc mới nhìn thấy vừa rồi tất cả đều là ảo giác? Người đáng lẽ ra nên đang ở Hongkong như anh là đang cùng nằm trên giường với người ta nói chuyện phiếm chắc, giữa các ngươi quả thật là không xảy bất cứ chuyện gì, hai người là trong sạch hay sao?" Cô chỉ vào cửa phòng ngủ, gương mặt lạnh lẽo.
“Đây là lần đầu tiên, anh bảo đảm về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa, em tha thứ cho anh có được hay không?" Mặt của Lâm Chí Kiệt là sự áy náy cùng hối hận, dùng giọng nói thành khẩn cầu xin cô tha thứ.
Nhìn vẻ mặt người đàn ông trước mắt ngân ngại và hỗn loạn, trên trán thậm chí còn đổ đầy mồ hôi, tác phong nhanh nhẹn ngày thường biến mất không còn dấu vết. Sở Nhan trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.
Đây chính là người đàn ông cô yêu ba năm qua sao?
Ngày trước cô rốt cuộc là yêu anh vì cái gì? “Không cần nói cho tôi biết đây là lần thứ mấy, trước kia mỗi lần nghe người khác nói cho tôi biết anh rất phong lưu, tôi đều cho rằng anh chỉ là gặp dịp thì chơi, anh sẽ biết chừng mực. Tôi nghĩ, sau khi kết hôn, anh sẽ không còn như vậy nữa, biết cái gì mới là người đàn ông đích thực, anh sẽ hiểu rõ ý nghĩa của một gia đình thật sự. Nhưng cuối cùng tôi cùng nhận ra rằng, tôi sai lầm rồi... Nếu như hôm nay người lên giường với anh là một người phụ nữ khác, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, anh không phải là không biết. Rất rõ ràng, anh đối với tôi không có chút tôn trọng nào, có thể nói đến giờ này tôi đã hiểu rất rõ cho dù chúng ta có kết hôn, cũng sẽ không có hạnh phúc.", Trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã và mỹ lệ của Sở Nhan tràn ngập mệt mỏi, cô vô cùng đau đớn tuyên bố với Lâm Chí Kiệt: “Lâm Chí kiệt, chúng ta chia tay đi!" Lâm Chí kiệt nhất thời ngây người như phỗng, không dám tin nhìn khuôn mặt Sở Nhan trước mặt mình tràn đầy thống khổ nhưng lại rất kiên quyết.
Anh cho rằng Sở Nhan luôn luôn thiện lương, luôn tha thứ tất cả, sẽ vẫn như trước kia tha thứ cho những chuyện ở bên ngoài của anh, anh không thế nào ngờ được lần phong lưu này, sẽ làm cho anh vĩnh viễn mất cô. Không được, không thể, anh là thật lòng yêu cô, yêu vẻ đẹp của cô, yêu sự hiền tuệ cô, yêu sự nhân hậu đức độ của cô, yêu tất cả của cô... Anh không muốn mất cô!
Anh kéo hai cánh tay Sở Nhan, vẻ mặt cuồng loạn cố gắng giữ lại.
“Không đừng, Nhan Nhan, lần này chỉ là ngoài ý muốn, anh bảo đảm về sau tuyệt đối không tái phạm, anh sẽ sửa đổi, sau khi kết hôn anh sẽ làm một người chồng tốt nhất, tuyệt không ăn chơi đàng điếm, tuyệt không có bất kỳ quan hệ gì với người phụ nữ nào khác, em phải tin tưởng anh, có được hay không? Nhan Nhan, cho anh một cơ hội..."
Anh lôi kéo tay Sở Nhan khổ sở cầu khẩn, hy vọng có được sự tha thứ của cô.
Trong lúc nhất thời, Sở Nhan gần như không kiềm chế được mà mềm lòng.
Nhưng cô tự nói với mình, tha thứ cho anh lần này, nhất định còn sẽ bị anh phản bội lần sau nữa, loại cảm giác đau khổ này nếu lại tái diễn lần nữa sẽ như cái động không đáy cắn nuốt cô.
Sở Nhan không nói gì nhìn người đàn ông tuyệt vọng đã khiến cho cô tan nát cõi lòng trước mặt mình, một giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt cô chậm rãi rơi xuống.
Cho dù cô vẫn yêu anh, nhưng cô thật không có cách nào tha thứ cho anh, việc phản bội của anh lần này đã hoàn toàn cắt đứt tất cả tình yêu của cô đối với anh.
“Tạm biệt..."
Câu chia tay thống khổ từ trong miệng cô bật ra, đẩy tay Lâm Chí Kiệt ra, Sở Nhan xoay người tông cửa chạy ra ngoài.
Cô không dám quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu lại, sẽ không nhịn được mà tha thứ tất cả khuyết điểm của anh.
“Nhan Nhan..."
Lâm Chí Kiệt đuổi tới cạnh cửa, đột nhiên chú ý tới sự nhếch nhác của mình liền dừng bước.
Nhìn bóng lưng Sở Nhan biến mất ở ngoài cửa, anh vô lực rũ xuống ngồi trên mặt đất, ôm đầu lòng tràn đầy hối hận, rốt cuộc cũng ý thức được rất rõ ràng...
Lần này, anh và Nhan Nhan là thật sự kết thúc rồi, sự ham vui nhất thời của anh, rốt cuộc đã giết chết tình yêu cùng tương lai của anh và Nhan Nhan.
* * *
Sở Nhan đi trên đường lớn Đài Bắc, gió đêm lạnh lẽo thổi lất phất làm lạnh những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt của cô, nhưng không làm nguôi đi sự buồn bã cũng nổi đau tràn đầy trong lòng.
Đêm, càng lúc càng khuya, nhưng trên đường vẫn là cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa không đổi.
Thành phố xinh đẹp này vào đêm Giáng sinh, tràn đầy những màu sắc sinh động khác nhau, chỉ có mình cô đắm chìm trong một màu tím u buồn.
Quen với Chí Kiệt được ba năm, vốn tưởng rằng sẽ giống như những nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích, sẽ được hạnh phúc mãi mãi, có ai ngờ phía cuối con đường này, lại không có ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mà chỉ có màu sắc u ám vô tận cùng sự phản bội đau lòng!
Đi đến đầu đường đông nghịt người, cô bước chân chậm lại, suy nghĩ xem mình nên đi đâu, lại thất vọng phát hiện, mình không có chỗ nào để đi...
Đêm giáng sinh vốn là đêm của hạnh phúc, nhưng cũng chính trong đêm Giáng sinh cô lại mất đi tất cả hạnh phúc.
Chuyện này mới châm chọc làm sao?
Hai chân cô dần dần nhức mỏi kháng nghị không muốn đi tiếp, dừng bước lại, cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình dừng ở trước một quán cà phê.
Quán cà phê này có một cái tên rất đặc biệt “Cây tầm gửi".
Trên khung cửa quán của cà phê, treo một vòng cây có những quả nhỏ màu đỏ.
Cô đứng nhìn kinh ngạc, thất thần nhớ lại không biết là ai nói với cô, nếu như một cô gái chưa cưới dưới nhành tầm gửi trong đêm giàng sinh trao một nụ hôn, nhành tầm gửi sẽ mang đến cho cô tình yêu cùng may mắn!
Thật là buồn cười! Cô vừa mới thất tình, tìm đâu ra người vì cô mà trao nụ hôn, vì cô mà mang đến tình yêu cùng may mắn?
Hơn nữa, tình yêu cùng hạnh phúc của cô trong tối nay cũng đã biến mất tất cả rồi.
Thôi, không có tình yêu cũng sẽ không chết, không phải sao?
Coi như chỉ có một mình cô; một mình cô cũng có thể sống thật tốt, đêm Giáng sinh không có người nào là không may mắn.
Cho nên, cô muốn tỉnh lại, cô muốn buông thả!
Nhưng vẫn không được...
Thở dài, cô tịch mịch xoay người, lại chợt đụng phải một lồng ngực cứng rắn ấm áp.
Một đôi cánh tay cứng như thép ôm lấy eo cô, hơi thở đàn ông mãnh liệt xông thẳng vào mũi.
Chuông báo động trong lòng Sở Nhan chợt vang lên, suy nghĩ đầu tiên chính là: xong rồi, nhất định là gặp phải một tên háo sắc rồi! ·
Không thể nào, mới vừa thất tình liền gặp phải một tên háo sắc, hơn nữa còn là ngay trong đêm Giáng Sinh - đêm mà mọi người đều mặc sức vui chơi, Thượng Đế đối với cô không phải quá tốt sao?
Trong lòng vừa mới cầu mong có thể tìm được người hôn cô, ngay lập tức Thượng Đế liền đáp ứng lời cầu nguyện của cô, liền lập tức phái người đàn ông này đến cho cô tình yêu cùng hạnh phúc sao?
Nhưng cô không cần! Cô chưa bao giờ là loại phụ nữ tùy tiện. Yêu Chí Kiệt đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn hôn môi!
Há to miệng, vừa muốn mở miệng hô cứu mạng, khuôn mặt đàn ông đã đáp xuống, một đôi mắt sáng rực như một viên ngọc dạ minh châu, trong đêm tối, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt vừa bởn cợt vừa chiếm hữu.
Thượng Đế ơi, tên háo sắc này dáng dấp lại vô cùng quyến rũ, dưới ánh đèn mờ ảo vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt cuốn hút của hắn, mái tóc hơi xốc xếch, trên người tản mát ra hơi thở nhàn nhạt mê hoặc.
Trong lúc mê muội, Sở Nhan cảm giác một bàn tay ôm lấy mặt của cô, trước lúc cô kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã hôn lên cánh môi khẽ mở của cô.
Tên háo sắc này triền miên hôn mút môi cô với muôn hình vạn trạng cách, một bàn tay êm ái lại kiên cố ôm lấy mặt của cô, ngón tay cái lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt.
Tay kia nhẹ nhàng dọc theo bả vai mảnh khảnh theo sống lưng của cô, một đường vuốt ve tỉ mỉ, đi tới chiếc hông nhỏ thon gọn, vuốt ve một lúc, cuối cùng trượt đến cặp mong xinh đẹp căng tròn, hơi dùng lực, làm cho cô không tự chủ được áp vào người hắn.
Thành thật mà nói, đây không phải là nụ hôn đầu của cô, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác so với trước kia, cảm nhận được sự hưởng ứng của cô nên người đàn ông này càng thêm kiên trì, càng dùng kỷ xảo, lại hiểu rất rõ làm cách nào khiến cho cô gái trong ngực mình chìm đắm trong việc môi lưỡi trêu đùa thân mật.
Suy nghĩ trong đầu Sở Nhan rối loạn, tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng khước từ đẩy vào lồng ngực cứng như thép của tên háo sắc, dưới chân vẫn không quên hung hăng đạp chân của hắn. Đáng tiếc tối nay cô quên mang giày cao gót, không thể tạo thành lực sát thương tốt nhất.
Sự phản kích mãnh liệt của Sở Nhan hiển nhiên đối với sự xâm phạm của một tên háo sắc, đã đạt đến trình độ cao thâm không gây nên bất cứ sự ảnh hưởng nào, hắn đưa ra một cánh tay, đem hai tay cô giữ chặt ở sau lưng, ngăn sự quấy nhiều của cô lại, dễ dàng giúp hắn xâm nhập.
Sự tiếp xúc thân mật của hai người trong mắt của những người khác, là hình ảnh ôm hôn thắm thiết của một cặp tình nhân,. Kích tình vô hạn.
* * *
Khâu Tinh Tinh rất kiên trì đi theo phía sau, nhưng quả thật không thể tin vào điều mà chính mắt mình nhìn thấy.
Trác Dương nói là anh có hẹn với bạn gái khác, quả nhiên là thật?
Cô còn tưởng rằng anh chỉ cố ý kiếm cớ qua loa!
Hơn nữa anh ngang nhiên cùng một cô gái không biết xấu hổ vừa thấy đã hôn triền miên, dán sát vào nhau, kích động giống như một ngày không thấy, như cách ba thu!
Anh rốt cuộc có đem vị hôn thê sắp cưới là cô để trong mắt không đấy?
Hung hăng dậm chân một cái, cô mang gương mặt giận dữ đi tới, dùng hết sức lực lôi cánh tay Trác Dương.
“Này, Trác Dương, sao anh có thể như vậy? Cô gái không biết xấu hổ này là ai?"
Trác Dương kết thúc nụ hôn thật sâu, nhướng mày rậm lên dù đang bận vẫn rất ung dung, vẫn giữ chắc Sở Nhan đang thở dốc không ngừng ôm vào trong ngực. - “Khâu tiểu thư, mong cô có chút tôn trọng, cô ấy là bạn gái của tôi, không phải là cái gì cô gái không biết xấu hổ."
Hả? Bạn gái gì à? Tại sao anh có thể nói nhảm như vậy? Sở Nhan vuốt ngực, từng ngụm từng ngụm hút lấy không khí, nhất thời nói không ra lời.
Khâu Tinh Tinh cắn môi, hung hăng dậm chân, nắm ống tay áo của Trác Dương bộc phát tính khí tiểu thư.
“Không được, mẹ anh nói em nhất định phải giám sát anh thật chặt, không cho phép anh có quan hệ cùng những loại phụ nữ không đứng đắn kia. Đi thôi, dắt người ta đi xem phim, ăn cơm, sau đó còn đi khiêu vũ!"
Trác Dương không nhịn được hất tay cô ra.
“Mẹ tôi bảo cô đi chết, chẳng lẽ cô cũng đi sao? Tránh ra, đừng đến phiền tôi!"
Sở Nhan thở dốc một hồi đã định thần lại, liền vội vàng muốn tránh xa cánh tay Trác Dương đang ôm vai cô.
“Này, buông tôi ra, tôi không quen biết anh..."
Nói còn chưa dứt lời, Trác Dương đã duỗi một bàn tay che miệng của cô lại.
Bàn tay của anh quá lớn, che miệng cô lại, làm cả khuôn mặt cô bị che đi hơn phân nửa, ngay cả lỗ mũi cũng bị bịt kín, làm cô thật sự khó thở.
“Oái..." Bên dưới bàn tay bịt kín của anh cô kêu rên không ngừng, không có biện pháp nói ra một chữ.
Trong mắt Khâu Tinh Tinh, hành động như vậy lại thành liếc mắt đưa tình.
Cô bực bội dậm chân, thở phì phò nũng nịu: “Trác Dương khốn kiếp, cái con hồ ly tinh này rốt cuộc có cái gì tốt, anh lại chọn cô ta không chọn em chứ?"
“Ở trong mắt tôi, cái gì của cô ấy cũng hơn cô." Anh buông bàn tay che miệng Sở Nhan ra, từ phía sau ôm chặt cô.
Khâu Tinh Tinh quả thật bị hành động của anh làm cho tức muốn xỉu.
Chỉ là, trong lòng cô, tất cả chuyện này đương nhiên là lỗi của con hồ ly tinh không biết xấu hổ kia!
Nếu không phải là cô ta không biết xấu hổ câu dẫn Trác Dương, Trác Dương làm sao lại bỏ mặt cô chứ?
Cô ta xông lên phía trước, tay phải hung hăng tát một cái thẳng vào má trái của Sở Nhan.
“Hồ ly tinh không biết xấu hổ, Đài Bắc hết đàn ông rồi sao? Tại sao phải câu dẫn đàn ông của tôi?"
Động tác của cô nhanh chóng mà chính xác, không những Trác Dương không kịp ngăn cản, ngay cả Sở Nhan thân là người trong cuộc, cũng chỉ kịp cảm nhận cảm giác nóng rát đau đớn từ trên gò má truyền đến, mới chân thật ý thức được mình bị tát một cái.
Vuốt má trái nóng hổi của mình, Sở Nhan uất ức nhìn Khâu Tinh Tinh đang đứng trước mặt.
“Tôi không có, tôi với anh ta căn bản không có..."
Đây là cái thế giới gì? Vô duyên vô cớ bị người ta hôn, còn vô duyên vô có bị một cái tát, tại sao cô lại bị cuốn vào giữa cuộc chiến này? Thật là không thể giải thích được!
“Cô làm gì vậy hả?" Trác Dương quát một tiếng làm Khưu Tinh Tinh còn muốn đưa tay phải đánh tiếp một cái tát nữa phải dừng tay lại."Muốn dở tính khí tiểu thư, muốn đánh người, làm phiền cô trở về Khưu gia đi, nơi này cũng không phải là địa điểm mà cô có thể tự tung tự tác mà giương oai diểu võ."
Khưu Tinh Tinh không nghĩ tới Trác Dương tự nhiên lại che chở Sở Nhan như vậy, cô buồn giận cùng lúc, hung tợn nhìn chằm chằm Sở Nhan, nước mắt dần dần tràn ngập đối mắt to xinh đẹp của cô.
“Cái con hồ ly tinh này, sẽ không có kết quả tốt."
Mắng xong, rồi cô hướng Trác Dương quát: “Anh khi dễ em, em muốn trở về nói ẹ anh biết, để xem bà giúp ai, anh chờ xem, hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, rút về cánh tay bị Trác Dương cầm, Khưu Tinh Tinh lau nước mắt, quay người bỏ chạy, biến mất trong bóng đêm mờ ám.
Nhìn Khưu Tinh Tinh đi, Trác Dương nhún vai một cái, không có bất cứ nao núng nào trước sự uy hiếp của cô.
Xoay người lại, nhìn vào Sở Nhan, anh ân cần hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Có muốn đi gặp bác sĩ hay không, tôi sẽ đưa cô đi..."
Bị uất ức nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt Sở Nhan, trừng mắt trước cái tên đàn ông không biết từ đâu ra này, cô quả thật không biết nên nói gì..
“Anh, tôi không cần anh quan tâm, anh tránh ra đi!"
“Tiểu thư, tôi đầy là tốt bụng, làm sao cô lại không lễ độ như vậy?"
“Anh mới là không có lễ độ! Anh vô duyên vô cớ nhận người quen, cái cô bạn gái kia của anh lại duyên vô cớ loạn lên đánh người..."
Trác Dương ngắt lời cô."Trước tiên tôi muốn làm rõ, cái cô gái hung dữ đó không phải bạn gái của tôi, cô ta chỉ là một trong nhưng ứng cữ viên mà mẹ tôi muốn nhận làm con dâu thôi."
“Có gì khác nhau sao?"
“Dĩ nhiên không giống nhau, cô ta là mẹ tôi chọn, không phải là ý của tôi. Vợ của tôi, nhất định phải là tự tôi chọn lựa, tôi phải yêu cô ấy."
“Chuyện này liên quan gì tới tôi? Tôi đâu có quen biết anh!" Sở Nhan hận xoay người muốn đi.
Tối hôm nay quả thực là một đêm đen đủi trời ơi, gặp xui xẻo cực độ. Chẳng những chia tay với Chí Kiệt, bị người ta vô lễ, bị người ta in lại năm dấu ngón tay, còn đụng phải một tên đại thiếu gia háo sắc nhàm chán lại vô sỉ này!
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu? Tôi có thể đưa cô đi." Anh đi theo phía sau cô, nhắm mắt theo đuôi.
Sở Nhan yên lặng đi vài bước, thấy anh giống như không có dấu hiệu buông tha, còn ở bên tai cô không ngừng"Ông ông ông", cô không thể nhịn được nữa dừng bước lại, vừa định xoay người trách cứ anh, ai ngờ anh lại đang nhào tới, lúc này cô giống như chủ động ôm ấp yêu thương, tiến vào trong ngực anh.
Cô giống như bị điện giật vội nhảy ra. “Anh làm gì thế?"
Anh buồn cười nhìn cô, “Tiểu thư, là tự mình đột nhiên dừng lại, tôi mới có thể đụng vào cô."
“Cười cái gì?" Cô uất ức nhìn anh.
Anh cố nhịn cười, duỗi tay về phía cô.
“Làm cái gì?" Cô nghi ngờ liếc nhìn anh cảnh giác.
“Muốn kết giao làm bạn bè với cô. Tôi tên là Trác Dương, còn cô?"
“Ai muốn kết giao bạn bè với anh!" Một kẻ bắt được nữ sinh liền hôn loạn, cô không muốn cùng hắn ta làm bạn bè.
“Tôi rất vội, không rãnh kết giao bạn bè với anh, gặp lại sau! Không, không cần gặp lại! Còn là tạm biệt hẹn không tái ngộ, bái bai!" Nói xong, cô xoay người rời đi! Càng đi càng nhanh, cuối cùng là tăng tốc chạy thật nhanh, chỉ muốn mau mau rời khỏi cái tên đàn ông đáng ghét đó.
Trác Dương đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Sở Nhan bước nhanh rời đi dở khóc dở cười, giống như anh là bệnh dịch lây truyền đáng sợ lắm vậy.
Thật không nghĩ tới, vì né tránh sự dây dưa của Khưu Tinh Tinh, lừa gạt cô ta nói là có hẹn với bạn gái, lại có thể gặp được một cô gái đáng yêu như vậy.
Trong mắt anh lúc đó có vài tía sáng lóe lên, vẻ mặt cô đơn xoay người lại thẳm lặng thở dài của cô, đã sâu khắc sâu trong đầu của anh.
Cái này giống như tập hợp trăm năm cô tịch mất mác cùng đau lòng, làm người ta không nhịn được muốn thương yêu, giống như một thiên sứ lạc lối rơi xuống phàm trần, cả người lóe lên ánh sáng thanh khiết, cùng với cái thế giới ồn ào này không hề liên quan.
Thời điểm đó, cả thế giới ồn ào chợt yên tĩnh lại, trong trời đất giống như chỉ còn lại một mình cô cô đơn tỉnh mịch.
Mà anh chỉ muốn xóa đi sự u buồn lạnh như băng trên mặt cô, muốn làm ấm áp lòng cô.
Cho nên, anh chưa kịp nghĩ ngợi gì, liền xông tới, nhanh chóng ôm chặt lấy cô, hôn lên đôi môi nóng bỏng đó.
Mà nụ hôn này, đúng là ngọt ngây cả người làm đầu óc quay cuồng, dư vị vô cùng ngây ngất.
Đáng tiếc mới vừa rồi không hỏi được tên của cô, nhưng không cần gấp gáp, có lòng, còn sợ không tìm được cô sao?
Chỉ cần anh muốn, chưa có chuyện gì mà anh không làm được.
Quay người lại, nhìn quán cà phê sau lưng, “cây tầm gửi" ba chữ to lóe lên những ánh sáng neon muôn màu bên trong, không ngừng biến ảo có trình tự.
Trên khung cửa nhành tầm gửi giống như hướng tới anh mỉm cười, anh cũng không nhịn được nở nụ cười.
Trong truyền thuyết, nhành tầm gửi có thể vì mọi người mang đến tình yêu cùng may mắn, xem ra là thật.
* * *
Chạy trối chết chạy như điên hồi lâu, cho đến cuối cũng không còn nghe được tiếng nói của tên Trác Dương đó, Sở Nhan cúi người xuống, vuốt ngực thở nặng nhọc.
Quay đầu lại, cái tên Trác Dương đó đã sớm bị cô bỏ xa phía sau lưng, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng.
Sống 22 năm, tối nay là gặp phải nhiều chuyện kỳ lạ nhất!
Đầu tiên không giải thích được là tại sao lại gặp phải một màn khó xử nhất trong đời, rồi tiếp đó ở dưới một nhành tầm gửi bị người ta ôm hôn, kế tiếp tự nhiên bị nhận một cái tát từ một bà điên, đây lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ cô bị tát! ’
Chỉ là, trải qua cuộc gặp gỡ kỳ dị này, vết thương từ đáy lòng do chuyện bị Chí Kiệt cùng bạn thân phản bội, dường như cũng không còn đau nữa rồi.
Có lẽ, cô thật sự nên cảm tạ cái tên đại thiếu gia háo sắc tùy tiện nhận loạn đó!
Sở Nhan cô đơn thở dài, tiếp đó lại mỉm cười ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn lên bầu trời đêm âm u.
Giờ khắc này, đối với Chí Kiệt, trong lòng của cô không còn oán hận.
Trong khoản thời gian khá dài bên nhau, bọn họ đã ở bên nhau đi qua khoản thời gian ba năm tuyệt vời nhất, đã để lại cho nhau những ký ức đẹp nhất, còn có cái gì để mà hận nữa chứ?
Nhưng cô thật không cách nào tiếp nhận chuyện anh sau lưng phản bội mình. ’
Nếu như cô miễn cưỡng trở lại bên cạnh anh, những hình ảnh không chịu nổi đó, sẽ trở thành một cái gai sắc bén trong lòng cô, tùy lúc sẽ lại nhắc cô nhớ lại việc bị Chí Kiệt phản bội, vĩnh viễn là một bóng ma trong cuộc sống của bọn họ.
Cho nên, đã hết rồi thì để cho nó vĩnh viễn kết thúc đi, phải dũng cảm tiến về phía trước, cô không muốn quay đầu lại.
Hít sâu một cái, giống như trong lòng không còn vương vấn thì không khí cũng trở nên dễ chịu.
Sở Nhan sải bước đi đến phía trước, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Tác giả :
Lâm Thiên Sắc