Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Chương 48: Đi tắm
“Một phòng!"
“Hai phòng!"
Trong khách sạn, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần giằng co, nữ nhân viên phục vụ đứng trước quầy nhìn bọn họ cười một tiếng, “Thưa Tiên sinh, phu nhân, phòng của quý ngài Hội Cơ Kim đã sắp xếp, đây là thẻ mở cửa phòng của quý ngài."
Biểu tình của Đoan Mộc Mộc bị câu nói này làm cho cứng ngắc, tuy nhiên khi thẻ mở cửa phòng đưa tới, cô đã nhanh chóng vượt lên trước một bước giơ tay cầm lấy.
Mấy ngày nay ở nhà họ Lãnh, cô chỉ ngủ ở giường lớn có một lần, nói gì thì nói lần này cô cũng muốn chiếm chủ động, để cho anh nếm mùi vị ngủ trên ghế sofa.
Tiến vào phòng, Đoan Mộc Mộc liền lấy tư thế chiếm hữu tuyệt đối - nằm dang tay chân hình chữ đại ngã xuống giường, cũng hả hê tuyên bố, “Cái giường này kể từ bây giờ chính là của tôi!"
Lãnh An Thần vừa tháo cà vạt, vừa liếc mắt người phụ nữ có tư thế nằm trên giường vô cùng không ưu nhã, hừ một tiếng, “Thì ra em không kịp chờ đợi muốn cùng tôi tạo người như vậy!"
“Cái gì?" Đoan Mộc Mộc nhảy dựng lên, “Tôi chỉ nói cái giường này là của tôi."
“Người của tôi cũng là của em. “ Lãnh An Thần cười nhạt, vừa nói vừa cởi hoàn toàn, cơ thể phái nam không chút nào che giấu đứng sững trước mặt Đoan Mộc Mộc, “Bà xã, anh đi tắm rửa trước."
A! A! A!
Cho đến khi anh vào phòng tắm, Đoan Mộc Mộc mới kịp phản ứng, nhưng cô thề rằng, kiên quyết không cùng anh tạo người, tuyệt đối không muốn, cho nên khi Lãnh An Thần đi ra, Đoan Mộc Mộc đã ngoan ngoãn nằm trên ghế sa lon rồi, cũng rất chân chó hướng anh cười một tiếng, “Giường lớn để cho anh, tôi trở về ghế sa lon ư thích của khách sạn."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong nội tâm lại đang mắng không ngớt, thoải mái cái trứng a, ghế sa lon có thoải mái thế nào đi chăng nữa thì làm sao có thể so sánh với chiếc giường lớn mềm mại như vậy? Vừa rồi mới chỉ nam82m thử một chút thôi, mà cô đã mê mẩn rồi!
“Vậy sao? Thật ra thì tôi không ngại em và tôi ngủ chung một cái giường." Lãnh An Thần chỉ quấn một cái khăn lông rộng lùng thùng ở bên hông, trên người vẫn còn đọng lại những giọt nước còn chưa lau khô, từng viên tròn vo nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra vẻ hấp dẫn chết người.
Đoan Mộc Mộc cảm thấy tim đập rộn lên, dời ánh mắt đi, tức giận nói, “Không lạ gì."
“Đi tắm!" Khi người nào đó mở miệng, thì chiếc khăn tắm đã bị kéo rơi ra, tiện tay quăng đi, chiếc khăn bay một vòng trên không rồi rơi trúng vào đầu Đoan Mộc Mộc, mùi vị của anh lẫn vào khăn trong nháy mắt bao phủ, Đoan Mộc Mộc căm tức gạt mạnh một cái, mặt đỏ lên giống như quả táo chín.
“Lãnh An Thần, anh đừng có khinh người quá đáng!"
“Khinh người?" Tên con trai xoay người lại, đôi mắt bị nước rửa qua tỏa ra tia sáng bức người.
Lại một lần nữa thấy hết toàn bộ thân thể anh, Đoan Mộc Mộc hận không tới muốn đấm ngực, mặc dù anh rất đẹp trai, nhưng loại đồ vật này nếu thấy nhiều sẽ gây tội ác, “Lãnh An Thần, anh là đồ điên a, tại sao không mặc quần áo, tại sao lại dùng khăn tắm ném tôi? Tại. . . . . ."
Câu kế tiếp còn chưa nói hết, cô liềnim bặt, bởi vì người nào đó đã đi tới, khóe môi mang theo nụ cười u ám thâm sâu khó lường, “Bà xã, em ầm ĩ rất mạnh mẽ!"
Đoan Mộc Mộc sợ hãi lui về sau, “Anh đừng tới đây!"
Hai cánh tay người đàn ông căng ra, cơ bụng mạnh mẽ lộ ra ngoài, từng múi từng múi chỉnh tề giống như ô vuông, “Đi - tắm - tắm!" Anh gằn từng chữ nhắc nhở.
Lời này rơi vào tai Đoan Mộc Mộc cảm giác rất ái muội, cô lắc đầu, “Không muốn! Tôi còn chưa chuẩn bị xong, cho nên anh không thể ép buộc tôi, như vậy không bảo đảm, chuyện này phải diễn ra trong tình huống anh tình tôi nguyện mới có chất lượng tối ưu."
Cô lầm bầm nói một tràng, chân mày người nào đó càng ngày càng cau chặt, người phụ nữ này đang suy nghĩ gì?
“Tôi kêu em tắm rồi thay quần áo đi tham gia dạ tiệc hôm nay!" Lãnh An Thần thật sự không còn gì để nói với trí tưởng tượng phong phú của người phụ nữ này.
“Hả?" Đoan Mộc Mộc trở nên lung túng, thì ra chuyện không phải như cô nghĩ.
“Nhanh đi, trễ một giây nữa, bây giờ tôi liền muốn em!" Lòng kiên nhẫn của Lãnh An Thần đã tiêu hao hết, nên phát ra sự uy hiếp trí mạng.
“A! Tôi sẽ đi. . . . . ." Một người phụ nữ bỏ trốn mất dạng.
“Hai phòng!"
Trong khách sạn, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần giằng co, nữ nhân viên phục vụ đứng trước quầy nhìn bọn họ cười một tiếng, “Thưa Tiên sinh, phu nhân, phòng của quý ngài Hội Cơ Kim đã sắp xếp, đây là thẻ mở cửa phòng của quý ngài."
Biểu tình của Đoan Mộc Mộc bị câu nói này làm cho cứng ngắc, tuy nhiên khi thẻ mở cửa phòng đưa tới, cô đã nhanh chóng vượt lên trước một bước giơ tay cầm lấy.
Mấy ngày nay ở nhà họ Lãnh, cô chỉ ngủ ở giường lớn có một lần, nói gì thì nói lần này cô cũng muốn chiếm chủ động, để cho anh nếm mùi vị ngủ trên ghế sofa.
Tiến vào phòng, Đoan Mộc Mộc liền lấy tư thế chiếm hữu tuyệt đối - nằm dang tay chân hình chữ đại ngã xuống giường, cũng hả hê tuyên bố, “Cái giường này kể từ bây giờ chính là của tôi!"
Lãnh An Thần vừa tháo cà vạt, vừa liếc mắt người phụ nữ có tư thế nằm trên giường vô cùng không ưu nhã, hừ một tiếng, “Thì ra em không kịp chờ đợi muốn cùng tôi tạo người như vậy!"
“Cái gì?" Đoan Mộc Mộc nhảy dựng lên, “Tôi chỉ nói cái giường này là của tôi."
“Người của tôi cũng là của em. “ Lãnh An Thần cười nhạt, vừa nói vừa cởi hoàn toàn, cơ thể phái nam không chút nào che giấu đứng sững trước mặt Đoan Mộc Mộc, “Bà xã, anh đi tắm rửa trước."
A! A! A!
Cho đến khi anh vào phòng tắm, Đoan Mộc Mộc mới kịp phản ứng, nhưng cô thề rằng, kiên quyết không cùng anh tạo người, tuyệt đối không muốn, cho nên khi Lãnh An Thần đi ra, Đoan Mộc Mộc đã ngoan ngoãn nằm trên ghế sa lon rồi, cũng rất chân chó hướng anh cười một tiếng, “Giường lớn để cho anh, tôi trở về ghế sa lon ư thích của khách sạn."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong nội tâm lại đang mắng không ngớt, thoải mái cái trứng a, ghế sa lon có thoải mái thế nào đi chăng nữa thì làm sao có thể so sánh với chiếc giường lớn mềm mại như vậy? Vừa rồi mới chỉ nam82m thử một chút thôi, mà cô đã mê mẩn rồi!
“Vậy sao? Thật ra thì tôi không ngại em và tôi ngủ chung một cái giường." Lãnh An Thần chỉ quấn một cái khăn lông rộng lùng thùng ở bên hông, trên người vẫn còn đọng lại những giọt nước còn chưa lau khô, từng viên tròn vo nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra vẻ hấp dẫn chết người.
Đoan Mộc Mộc cảm thấy tim đập rộn lên, dời ánh mắt đi, tức giận nói, “Không lạ gì."
“Đi tắm!" Khi người nào đó mở miệng, thì chiếc khăn tắm đã bị kéo rơi ra, tiện tay quăng đi, chiếc khăn bay một vòng trên không rồi rơi trúng vào đầu Đoan Mộc Mộc, mùi vị của anh lẫn vào khăn trong nháy mắt bao phủ, Đoan Mộc Mộc căm tức gạt mạnh một cái, mặt đỏ lên giống như quả táo chín.
“Lãnh An Thần, anh đừng có khinh người quá đáng!"
“Khinh người?" Tên con trai xoay người lại, đôi mắt bị nước rửa qua tỏa ra tia sáng bức người.
Lại một lần nữa thấy hết toàn bộ thân thể anh, Đoan Mộc Mộc hận không tới muốn đấm ngực, mặc dù anh rất đẹp trai, nhưng loại đồ vật này nếu thấy nhiều sẽ gây tội ác, “Lãnh An Thần, anh là đồ điên a, tại sao không mặc quần áo, tại sao lại dùng khăn tắm ném tôi? Tại. . . . . ."
Câu kế tiếp còn chưa nói hết, cô liềnim bặt, bởi vì người nào đó đã đi tới, khóe môi mang theo nụ cười u ám thâm sâu khó lường, “Bà xã, em ầm ĩ rất mạnh mẽ!"
Đoan Mộc Mộc sợ hãi lui về sau, “Anh đừng tới đây!"
Hai cánh tay người đàn ông căng ra, cơ bụng mạnh mẽ lộ ra ngoài, từng múi từng múi chỉnh tề giống như ô vuông, “Đi - tắm - tắm!" Anh gằn từng chữ nhắc nhở.
Lời này rơi vào tai Đoan Mộc Mộc cảm giác rất ái muội, cô lắc đầu, “Không muốn! Tôi còn chưa chuẩn bị xong, cho nên anh không thể ép buộc tôi, như vậy không bảo đảm, chuyện này phải diễn ra trong tình huống anh tình tôi nguyện mới có chất lượng tối ưu."
Cô lầm bầm nói một tràng, chân mày người nào đó càng ngày càng cau chặt, người phụ nữ này đang suy nghĩ gì?
“Tôi kêu em tắm rồi thay quần áo đi tham gia dạ tiệc hôm nay!" Lãnh An Thần thật sự không còn gì để nói với trí tưởng tượng phong phú của người phụ nữ này.
“Hả?" Đoan Mộc Mộc trở nên lung túng, thì ra chuyện không phải như cô nghĩ.
“Nhanh đi, trễ một giây nữa, bây giờ tôi liền muốn em!" Lòng kiên nhẫn của Lãnh An Thần đã tiêu hao hết, nên phát ra sự uy hiếp trí mạng.
“A! Tôi sẽ đi. . . . . ." Một người phụ nữ bỏ trốn mất dạng.
Tác giả :
Nhất Vạn Vạn