Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Chương 162: Tuyệt đối sẽ không buông tha
Trên mặt đau rát, nhưng không có cảm giác đau, có lẽ là tâm quá đau rồi, tự động bỏ quên đau trên mặt, Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông trước mắt, giống như nhìn người xa lạ, cười lên.
“Hiện tại coi như giải thích rõ rồi sao? Nếu như không có, Lãnh tiên sinh còn có thể tát thêm một cái" giọng nói của cô khàn đục, mang theo mệt mỏi, giờ phút này, Lãnh An Thần mới nghe rõ, trái tim nhéo chặt, thiếu chút nữa không nhịn được tiến lên ôm cô vào trong ngực.
Chính là không thể, vì có thể làm cho cô không có việc gì, hiện tại anh chỉ có thể hạ quyết tâm, xoay mặt, không dám nhìn dáng vẻ cô bị thương, sau đó nhỏ giọng phân phó, “Luật sư Vương, làm phiền anh đưa cô ấy trở về."
Vương Minh Đào nghe nói như thế liền vội vàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, “Lãnh phu nhân, tôi đưa cô về nghỉ ngơi, cô cũng bị sợ hãi một đêm rồi."
Đoan Mộc Mộc vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lại rơi vào trên giường, giờ phút này gương mặt cô gái kia đang hài lòng, giống như đùa cợt cô nghèo túng, từ hôm qua cô nhìn thấy, Đoan Mộc Mộc cũng biết này cô gái không hề đơn giản, quả thế.
Một chiêu lấy lui làm tiến bức cô đến bước đường cùng, thậm chí còn khiến chồng cô cho cô một cái tát, đổi thành ai cũng sẽ hài lòng, nhưng Đoan Mộc Mộc sẽ không nhận thua, từ ngày cô gả cho Lãnh An Thần, cô cũng không từng nhận thua, hôm nay cũng thế.
“Tần tiểu thư không nên cảm thấy âm thầm vui mừng khi tôi bị một cái tát, so với thương thế của cô, tôi cảm thấy một cái tát này không tính là gì, cô bồi dưỡng cho tốt, sau này chúng ta còn gặp dài dài" Sống lưng Đoan Mộc Mộc thẳng tắp, mỗi một chữ mỗi một câu đều nói rõ ràng.
Dù phải ngã cũng không cần ở trước mặt hộ, Đoan Mộc Mộc vẫn nhắc nhở mình, nhưng sau khi nói ra, thân thể của cô cũng giống như là sắp quắt hết, hết hơi sức, nhưng dù là như thế, cô còn phải duy trì nụ cười cao quý, duy trì tư thế bất bại.
Hóa ra gượng chống như thế này là một chuyện khổ sở.
“An Thần…" Tần Quỳnh đối mặt với khiêu khích trắng ra của Đoan Mộc Mộc, dĩ nhiên là giả bộ nhu nhược, hướng người đàn ông bên cạnh cầu cứu.
Đáng tiếc không đợi Lãnh An Thần mở miệng, cửa phía sau liền bị phá ra, một giọng nói gấp gáp truyền đến, “Lãnh An Thần, tai nạn xe cộ là chuyện gì, Mộc Mộc đâu?"
Mới nói xong, liền thấy sắc mặt cô tái nhợt, Tô Hoa Nam sải bước qua, tay túm bả vai Đoan Mộc Mộc, “Mộc Mộc, em không sao chứ? Sáng hôm nay anh mới nghe nói chuyện này, anh lo lắng gần chết, em…"
Tô Hoa Nam còn chưa nói hết đã bị giọng nam cắt đứt, “Chú hai, sự quan tâm của chú có phải hơi nhiều hay không?"
Ánh mắt Lãnh An Thần rơi vào trên tay Tô Hoa Nam nắm Đoan Mộc Mộc, tròng mắt đen nhánh nhấp nhô ánh sáng lạnh, hình như một giây kế tiếp sẽ bắn chết người trong vô hình.
Giữa hô hấp của Tô Hoa Nam phun ra hơi thở ấm áp, lúc nhẹ lúc nặng phun trên cổ Đoan Mộc Mộc, lại làm đáy lòng cô lạnh lẽo, đưa tay kéo ống tay áo của anh, cô yếu đuối mở miệng, “Hoa Nam, đưa tôi trở về!"
Nơi này, từng giây từng phút cô cũng không ở nổi nữa.
Ánh mắt của người đàn ông lần lượt thay đổi, cuối cùng cùng nhau rơi vào trên người của cô, giờ phút này, mặc dù cô cố gắng chống đỡ, nhưng vẫn yếu ớt giống như lá cây ở đầu cành bị gió thổi, lảo đảo muốn rơi, giống như một giây kế tiếp sẽ tan thành mây khói.
Lãnh An Thần nâng bước chân, gần như sẽ phải xông tới, nhưng cánh tay lại bị cô gái trên giường bệnh níu lại, “An Thần, đầu em thật là đau, anh tìm bác sĩ kiểm tra giúp em, có được hay không?"
Nghe lời nói này, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy buồn cười, hiện tại cô sống chết không ôn, lại phải dựa vào người đàn ông khác chăm sóc, mà người đàn ông của cô thương cô gái khác.
Nếu như nói tặng than ngày tuyết là một loại kịp thời, vậy thì hiện tại Tô Hoa Nam là lửa than kịp thời cho cô, hóa giải lúng túng, cũng bao dung cô yếu ớt.
Đoan Mộc Mộc bị Tô Hoa Nam mang ra khỏi bệnh viện, cô co rúc ở trên chỗ ngồi, nhu nhược làm cho người đau lòng, xe quẹo phải rồi thắng gấp, dừng cạnh dải phân cách, Tô Hoa Nam đưa tay ra, một tay kéo cô vào trong ngực.
“Đây chính là rất tốt mà em nói phải không?" Anh ôm cô thật chặt, cô không thở nổi, giọng nói mang theo chất vấn, hơn nữa là thương yêu.
Cô muốn giãy giụa, nhưng không còn hơi sức, nên mặc cho anh ôm, đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói của anh, y như năm đó, “Mộc Mộc, nếu như em thật sự rất tốt, anh sẽ buông tay ra, nhưng em như vậy… Muốn anh buông thế nào đây?"
giọng nói trầm thấp lộ ra khổ sở rối rắm, không giống như giả bộ, thật ra thì bất luận người ta suy đoán tình cảm của Tô Hoa Nam đối với cô là như thế nào, nhưng Đoan Mộc Mộc hiểu, anh thật đối tốt với cô.
“Hoa Nam, đừng nói như vậy" Cô cự tuyệt, “Anh đã có vị hôn thê…"
Đoan Mộc Mộc còn nhớ rõ đêm hôm đó Anmi cho mình một cái tát, cũng không phải cô sợ cô gái kia, mà chính mình phát hiện không nên dính líu với Tô Hoa Nam.
“Mộc Mộc, có thể cho anh thêm một cơ hội được không?" Anh nâng mặt của cô lên, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có cô.
Đoan Mộc Mộc sững sờ, tiếp đó rút người ra, kéo ra một tia cười, “Hoa Nam, anh đừng đùa kiểu này được không? Tôi đã có hai đứa con rồi, mà anh…"
“Anh không để tâm!" Anh chợt cắt đứt lời cô, sau đó mặt áp xuống cô.
Linh cảm anh muốn làm gì, Đoan Mộc Mộc chợt né tránh, môi của anh cuối cùng chỉ sượt qua gương mặt của cô, cuối cùng thất bại…
Trong mắt của anh từ từ trồi lên đau thương, đau làm cô không dám nhìn, Đoan Mộc Mộc chỉ có thể hạ mí mắt nói, “Hoa Nam, cõi đời này không thể quay ngược thời gian, chúng ta cũng không trở về được!" Cô không có nông nổi.
“Nhưng cậu ta đối xử với em như thế…" Tô Hoa Nam vừa nghĩ tới Lãnh An Thần thương tổn cô đã cảm thấy không cách nào nhịn được.
Tay Đoan Mộc Mộc sờ mặt của mình, nơi đó sưng lên, Lãnh An Thần tát cô một cái vì cô gái mình yêu mến, đánh nát tất cả những lời thề trước đó với cô, nói thật, cô tuyệt vọng, nhưng hình như lại càng không cam lòng.
“Tôi sẽ không từ bỏ như thế" Cô mở miệng nói một câu như vậy.
Tô Hoa Nam sững sờ, lại nhìn cô cười, “Tôi sẽ không dễ dàng buông tha đoạn hôn nhân này, càng sẽ không dễ dàng tác thành cho anh ấy."
Lời này khiến Tô Hoa Nam không phản bác được, thật lâu mới nói ra một câu, “Em cần gì phải làm thế!"
Đoan Mộc Mộc điều chỉnh tốt tư thế ngồi của mình, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đón lấy ánh mặt trời nóng rực, cười khổ, “Tôi còn có đứa bé, anh không hiểu được lúc đứa bé thiếu hụt tình thương của cha thì ánh mắt khẩn cầu thế nào đâu."
Đúng vậy, coi như vì đứa bé, cô sẽ không buông tha.
Trước kia, nhìn thấy rất nhiều cô gái đã kết hôn gặp chồng lăng nhăng ở ngoài cũng có thể dễ dàng tha thứ, nói là vì gia đình, mà bây giờ loại chuyện này xảy ra trên người mình, Đoan Mộc Mộc phát hiện mình cũng là như thế!
Hóa ra đó không phải là lấy cớ, thật sẽ suy tính vì đứa bé.
“Hoa Nam, đưa tôi đến vườn trẻ được không? Tôi muốn nhìn bọn trẻ…"
Một ngày một đêm không nhìn thấy chúng, cô nhớ chúng!
Trong nhà trẻ, Tiểu Đường Tâm và Huân Huân đang cùng nhau chơi trò chơi với cô giáo, trên mặt của tất cả bọn trẻ đều mang theo hạnh phúc.
“Bây giờ Huân Huân trở nên hoạt bát hơn nhiều so với ngày trước, hơn nữa còn chủ động giúp đỡ người khác" Cô giáo giới thiệu với Đoan Mộc Mộc tình hình của bé, “Còn Tiểu Đường Tâm quả thật chính là cá tiểu tinh linh, giống như không thể không có bé, ngay cả giáo viên chúng tôi cũng thường bị bé chọc cười."
Con của mình được khen thưởng, thân làm mẹ đều sẽ không khỏi kiêu ngạo, Đoan Mộc Mộc cười cười, vội vàng nói, “Bọn chúng rất nghịch, nhất định gây không ít phiền toái cho các cô rồi?"
“Không có!" Cô giáo phủ nhận, “Hai bọn chúng như giáo viên nhỏ, ngày hôm qua cha mẹ của một bạn học cãi nhau, Tiểu Đường Tâm lại còn dạy bé làm thế nào về nhà dụ dỗ cha mẹ hòa thuận."
Lời này khiến Đoan Mộc Mộc có chút bất ngờ, thấy cô giáo nhìn chằm chằm Đoan Mộc Mộc, sau đó mất tự nhiên nói một câu, “Mạo muội hỏi một chút, thường ngày cô cùng tiên sinh gây gổ, Tiểu Đường Tâm cũng sẽ khuyên can sao?"
Thật ra thì nửa năm qua, cô và Lãnh An Thần thật không có cãi nhau, mặc dù thỉnh thoảng sẽ có một ít xung đột, cũng sẽ bị hai kẻ dở hơi hòa giải chỉ chớp mắt liền quên.
Vậy còn lúc này? Cô cũng không dám bảo đảm.
Nghĩ đến cái này, trên mặt Đoan Mộc Mộc thoáng qua buồn rầu.
Cô giáo thấy Đoan Mộc Mộc trầm mặc không nói, cho là mình nói nhiều, tranh thủ thời gian giải thích, “Thật xin lỗi Lãnh phu nhân, tôi không có ý gì khác, tại vì trường học chuẩn bị làm hội ái hữu gia đình, tôi thấy hai người hạnh phúc, muốn mời cô và tiên sinh đến nói cách sống chung với trẻ con với mọi người, vợ chồng hòa thuận sẽ có ảnh hưởng đối với đứa bé."
Lời này giống như độc châm, thẳng tắp đâm vào trong lòng Đoan Mộc Mộc, trong lúc nhất thời cô đau đến khó hô hấp chứ đừng nói là nói ra lời.
Hình như cô giáo cũng phát hiện sắc mặt Đoan Mộc Mộc không bình thường, “Lãnh phu nhân, cô không sao chứ, sắc mặt cô rất khó coi."
Tay Đoan Mộc Mộc chống bệ cửa sổ, đứng một lúc mới lắc đầu, “Thật xin lỗi cô giáo, tối hôm qua tôi không có nghỉ ngơi tốt, không có việc gì!"
“Muốn đưa cô đi bệnh viện không?" Cô giáo có chút không yên lòng.
“Không cần, tài xế đang chờ ở bên ngoài, tự tôi có thể đi" Đoan Mộc Mộc biết mình bây giờ không ổn, liền vội vã tạm biệt cô giáo.
Trở lại trên xe, Tô Hoa Nam cũng đồng thời phát hiện sắc mặt cô không ổn, “Mộc Mộc, em làm sao vậy?"
“Hoa Nam, tôi không sao, đưa tôi về nhà, tôi hơi mệt mỏi" Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, mới vừa từ vườn trẻ ra ngoài, rõ ràng một đường rực rỡ, nhưng những ánh sáng mang theo ấm áp kia lại làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo, giống như là dọc theo đường đi đều rót vào lục phủ ngũ tạng của cô khiến cô thấy vô cùng lạnh.
“Được, anh lập tức đưa em trở về!" Tô Hoa Nam thấy cô như vậy, cũng không dám trì hoãn.
Xe chạy gấp dừng lại ở cửa nhà cô, Đoan Mộc Mộc vừa muốn xuống xe, Tô Hoa Nam lại kéo lấy cô, “Thật không có chuyện gì chứ? Nếu không thì đi bệnh viện?"
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, “Không có việc gì, ngủ một giấc là ổn!"
“Mộc Mộc, không thoải mái thì phải đi gặp bác sĩ, chớ tự gượng chống, bất luận xảy ra chuyện gì, đều phải yêu thương bản thân mình trước, hiểu không?" Tô Hoa Nam nhắc nhở.
Gật đầu một cái, ngay cả hơi sức trả lời Đoan Mộc Mộc cũng không có, mở cửa xuống xe, nhìn anh đi xa, cô mới xoay người ấn chuông cửa biệt thự, đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng nói bén nhọn––
“Đây chính là trong sạch giữa cô và anh ấy?"
“Hiện tại coi như giải thích rõ rồi sao? Nếu như không có, Lãnh tiên sinh còn có thể tát thêm một cái" giọng nói của cô khàn đục, mang theo mệt mỏi, giờ phút này, Lãnh An Thần mới nghe rõ, trái tim nhéo chặt, thiếu chút nữa không nhịn được tiến lên ôm cô vào trong ngực.
Chính là không thể, vì có thể làm cho cô không có việc gì, hiện tại anh chỉ có thể hạ quyết tâm, xoay mặt, không dám nhìn dáng vẻ cô bị thương, sau đó nhỏ giọng phân phó, “Luật sư Vương, làm phiền anh đưa cô ấy trở về."
Vương Minh Đào nghe nói như thế liền vội vàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, “Lãnh phu nhân, tôi đưa cô về nghỉ ngơi, cô cũng bị sợ hãi một đêm rồi."
Đoan Mộc Mộc vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lại rơi vào trên giường, giờ phút này gương mặt cô gái kia đang hài lòng, giống như đùa cợt cô nghèo túng, từ hôm qua cô nhìn thấy, Đoan Mộc Mộc cũng biết này cô gái không hề đơn giản, quả thế.
Một chiêu lấy lui làm tiến bức cô đến bước đường cùng, thậm chí còn khiến chồng cô cho cô một cái tát, đổi thành ai cũng sẽ hài lòng, nhưng Đoan Mộc Mộc sẽ không nhận thua, từ ngày cô gả cho Lãnh An Thần, cô cũng không từng nhận thua, hôm nay cũng thế.
“Tần tiểu thư không nên cảm thấy âm thầm vui mừng khi tôi bị một cái tát, so với thương thế của cô, tôi cảm thấy một cái tát này không tính là gì, cô bồi dưỡng cho tốt, sau này chúng ta còn gặp dài dài" Sống lưng Đoan Mộc Mộc thẳng tắp, mỗi một chữ mỗi một câu đều nói rõ ràng.
Dù phải ngã cũng không cần ở trước mặt hộ, Đoan Mộc Mộc vẫn nhắc nhở mình, nhưng sau khi nói ra, thân thể của cô cũng giống như là sắp quắt hết, hết hơi sức, nhưng dù là như thế, cô còn phải duy trì nụ cười cao quý, duy trì tư thế bất bại.
Hóa ra gượng chống như thế này là một chuyện khổ sở.
“An Thần…" Tần Quỳnh đối mặt với khiêu khích trắng ra của Đoan Mộc Mộc, dĩ nhiên là giả bộ nhu nhược, hướng người đàn ông bên cạnh cầu cứu.
Đáng tiếc không đợi Lãnh An Thần mở miệng, cửa phía sau liền bị phá ra, một giọng nói gấp gáp truyền đến, “Lãnh An Thần, tai nạn xe cộ là chuyện gì, Mộc Mộc đâu?"
Mới nói xong, liền thấy sắc mặt cô tái nhợt, Tô Hoa Nam sải bước qua, tay túm bả vai Đoan Mộc Mộc, “Mộc Mộc, em không sao chứ? Sáng hôm nay anh mới nghe nói chuyện này, anh lo lắng gần chết, em…"
Tô Hoa Nam còn chưa nói hết đã bị giọng nam cắt đứt, “Chú hai, sự quan tâm của chú có phải hơi nhiều hay không?"
Ánh mắt Lãnh An Thần rơi vào trên tay Tô Hoa Nam nắm Đoan Mộc Mộc, tròng mắt đen nhánh nhấp nhô ánh sáng lạnh, hình như một giây kế tiếp sẽ bắn chết người trong vô hình.
Giữa hô hấp của Tô Hoa Nam phun ra hơi thở ấm áp, lúc nhẹ lúc nặng phun trên cổ Đoan Mộc Mộc, lại làm đáy lòng cô lạnh lẽo, đưa tay kéo ống tay áo của anh, cô yếu đuối mở miệng, “Hoa Nam, đưa tôi trở về!"
Nơi này, từng giây từng phút cô cũng không ở nổi nữa.
Ánh mắt của người đàn ông lần lượt thay đổi, cuối cùng cùng nhau rơi vào trên người của cô, giờ phút này, mặc dù cô cố gắng chống đỡ, nhưng vẫn yếu ớt giống như lá cây ở đầu cành bị gió thổi, lảo đảo muốn rơi, giống như một giây kế tiếp sẽ tan thành mây khói.
Lãnh An Thần nâng bước chân, gần như sẽ phải xông tới, nhưng cánh tay lại bị cô gái trên giường bệnh níu lại, “An Thần, đầu em thật là đau, anh tìm bác sĩ kiểm tra giúp em, có được hay không?"
Nghe lời nói này, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy buồn cười, hiện tại cô sống chết không ôn, lại phải dựa vào người đàn ông khác chăm sóc, mà người đàn ông của cô thương cô gái khác.
Nếu như nói tặng than ngày tuyết là một loại kịp thời, vậy thì hiện tại Tô Hoa Nam là lửa than kịp thời cho cô, hóa giải lúng túng, cũng bao dung cô yếu ớt.
Đoan Mộc Mộc bị Tô Hoa Nam mang ra khỏi bệnh viện, cô co rúc ở trên chỗ ngồi, nhu nhược làm cho người đau lòng, xe quẹo phải rồi thắng gấp, dừng cạnh dải phân cách, Tô Hoa Nam đưa tay ra, một tay kéo cô vào trong ngực.
“Đây chính là rất tốt mà em nói phải không?" Anh ôm cô thật chặt, cô không thở nổi, giọng nói mang theo chất vấn, hơn nữa là thương yêu.
Cô muốn giãy giụa, nhưng không còn hơi sức, nên mặc cho anh ôm, đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói của anh, y như năm đó, “Mộc Mộc, nếu như em thật sự rất tốt, anh sẽ buông tay ra, nhưng em như vậy… Muốn anh buông thế nào đây?"
giọng nói trầm thấp lộ ra khổ sở rối rắm, không giống như giả bộ, thật ra thì bất luận người ta suy đoán tình cảm của Tô Hoa Nam đối với cô là như thế nào, nhưng Đoan Mộc Mộc hiểu, anh thật đối tốt với cô.
“Hoa Nam, đừng nói như vậy" Cô cự tuyệt, “Anh đã có vị hôn thê…"
Đoan Mộc Mộc còn nhớ rõ đêm hôm đó Anmi cho mình một cái tát, cũng không phải cô sợ cô gái kia, mà chính mình phát hiện không nên dính líu với Tô Hoa Nam.
“Mộc Mộc, có thể cho anh thêm một cơ hội được không?" Anh nâng mặt của cô lên, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có cô.
Đoan Mộc Mộc sững sờ, tiếp đó rút người ra, kéo ra một tia cười, “Hoa Nam, anh đừng đùa kiểu này được không? Tôi đã có hai đứa con rồi, mà anh…"
“Anh không để tâm!" Anh chợt cắt đứt lời cô, sau đó mặt áp xuống cô.
Linh cảm anh muốn làm gì, Đoan Mộc Mộc chợt né tránh, môi của anh cuối cùng chỉ sượt qua gương mặt của cô, cuối cùng thất bại…
Trong mắt của anh từ từ trồi lên đau thương, đau làm cô không dám nhìn, Đoan Mộc Mộc chỉ có thể hạ mí mắt nói, “Hoa Nam, cõi đời này không thể quay ngược thời gian, chúng ta cũng không trở về được!" Cô không có nông nổi.
“Nhưng cậu ta đối xử với em như thế…" Tô Hoa Nam vừa nghĩ tới Lãnh An Thần thương tổn cô đã cảm thấy không cách nào nhịn được.
Tay Đoan Mộc Mộc sờ mặt của mình, nơi đó sưng lên, Lãnh An Thần tát cô một cái vì cô gái mình yêu mến, đánh nát tất cả những lời thề trước đó với cô, nói thật, cô tuyệt vọng, nhưng hình như lại càng không cam lòng.
“Tôi sẽ không từ bỏ như thế" Cô mở miệng nói một câu như vậy.
Tô Hoa Nam sững sờ, lại nhìn cô cười, “Tôi sẽ không dễ dàng buông tha đoạn hôn nhân này, càng sẽ không dễ dàng tác thành cho anh ấy."
Lời này khiến Tô Hoa Nam không phản bác được, thật lâu mới nói ra một câu, “Em cần gì phải làm thế!"
Đoan Mộc Mộc điều chỉnh tốt tư thế ngồi của mình, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đón lấy ánh mặt trời nóng rực, cười khổ, “Tôi còn có đứa bé, anh không hiểu được lúc đứa bé thiếu hụt tình thương của cha thì ánh mắt khẩn cầu thế nào đâu."
Đúng vậy, coi như vì đứa bé, cô sẽ không buông tha.
Trước kia, nhìn thấy rất nhiều cô gái đã kết hôn gặp chồng lăng nhăng ở ngoài cũng có thể dễ dàng tha thứ, nói là vì gia đình, mà bây giờ loại chuyện này xảy ra trên người mình, Đoan Mộc Mộc phát hiện mình cũng là như thế!
Hóa ra đó không phải là lấy cớ, thật sẽ suy tính vì đứa bé.
“Hoa Nam, đưa tôi đến vườn trẻ được không? Tôi muốn nhìn bọn trẻ…"
Một ngày một đêm không nhìn thấy chúng, cô nhớ chúng!
Trong nhà trẻ, Tiểu Đường Tâm và Huân Huân đang cùng nhau chơi trò chơi với cô giáo, trên mặt của tất cả bọn trẻ đều mang theo hạnh phúc.
“Bây giờ Huân Huân trở nên hoạt bát hơn nhiều so với ngày trước, hơn nữa còn chủ động giúp đỡ người khác" Cô giáo giới thiệu với Đoan Mộc Mộc tình hình của bé, “Còn Tiểu Đường Tâm quả thật chính là cá tiểu tinh linh, giống như không thể không có bé, ngay cả giáo viên chúng tôi cũng thường bị bé chọc cười."
Con của mình được khen thưởng, thân làm mẹ đều sẽ không khỏi kiêu ngạo, Đoan Mộc Mộc cười cười, vội vàng nói, “Bọn chúng rất nghịch, nhất định gây không ít phiền toái cho các cô rồi?"
“Không có!" Cô giáo phủ nhận, “Hai bọn chúng như giáo viên nhỏ, ngày hôm qua cha mẹ của một bạn học cãi nhau, Tiểu Đường Tâm lại còn dạy bé làm thế nào về nhà dụ dỗ cha mẹ hòa thuận."
Lời này khiến Đoan Mộc Mộc có chút bất ngờ, thấy cô giáo nhìn chằm chằm Đoan Mộc Mộc, sau đó mất tự nhiên nói một câu, “Mạo muội hỏi một chút, thường ngày cô cùng tiên sinh gây gổ, Tiểu Đường Tâm cũng sẽ khuyên can sao?"
Thật ra thì nửa năm qua, cô và Lãnh An Thần thật không có cãi nhau, mặc dù thỉnh thoảng sẽ có một ít xung đột, cũng sẽ bị hai kẻ dở hơi hòa giải chỉ chớp mắt liền quên.
Vậy còn lúc này? Cô cũng không dám bảo đảm.
Nghĩ đến cái này, trên mặt Đoan Mộc Mộc thoáng qua buồn rầu.
Cô giáo thấy Đoan Mộc Mộc trầm mặc không nói, cho là mình nói nhiều, tranh thủ thời gian giải thích, “Thật xin lỗi Lãnh phu nhân, tôi không có ý gì khác, tại vì trường học chuẩn bị làm hội ái hữu gia đình, tôi thấy hai người hạnh phúc, muốn mời cô và tiên sinh đến nói cách sống chung với trẻ con với mọi người, vợ chồng hòa thuận sẽ có ảnh hưởng đối với đứa bé."
Lời này giống như độc châm, thẳng tắp đâm vào trong lòng Đoan Mộc Mộc, trong lúc nhất thời cô đau đến khó hô hấp chứ đừng nói là nói ra lời.
Hình như cô giáo cũng phát hiện sắc mặt Đoan Mộc Mộc không bình thường, “Lãnh phu nhân, cô không sao chứ, sắc mặt cô rất khó coi."
Tay Đoan Mộc Mộc chống bệ cửa sổ, đứng một lúc mới lắc đầu, “Thật xin lỗi cô giáo, tối hôm qua tôi không có nghỉ ngơi tốt, không có việc gì!"
“Muốn đưa cô đi bệnh viện không?" Cô giáo có chút không yên lòng.
“Không cần, tài xế đang chờ ở bên ngoài, tự tôi có thể đi" Đoan Mộc Mộc biết mình bây giờ không ổn, liền vội vã tạm biệt cô giáo.
Trở lại trên xe, Tô Hoa Nam cũng đồng thời phát hiện sắc mặt cô không ổn, “Mộc Mộc, em làm sao vậy?"
“Hoa Nam, tôi không sao, đưa tôi về nhà, tôi hơi mệt mỏi" Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, mới vừa từ vườn trẻ ra ngoài, rõ ràng một đường rực rỡ, nhưng những ánh sáng mang theo ấm áp kia lại làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo, giống như là dọc theo đường đi đều rót vào lục phủ ngũ tạng của cô khiến cô thấy vô cùng lạnh.
“Được, anh lập tức đưa em trở về!" Tô Hoa Nam thấy cô như vậy, cũng không dám trì hoãn.
Xe chạy gấp dừng lại ở cửa nhà cô, Đoan Mộc Mộc vừa muốn xuống xe, Tô Hoa Nam lại kéo lấy cô, “Thật không có chuyện gì chứ? Nếu không thì đi bệnh viện?"
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, “Không có việc gì, ngủ một giấc là ổn!"
“Mộc Mộc, không thoải mái thì phải đi gặp bác sĩ, chớ tự gượng chống, bất luận xảy ra chuyện gì, đều phải yêu thương bản thân mình trước, hiểu không?" Tô Hoa Nam nhắc nhở.
Gật đầu một cái, ngay cả hơi sức trả lời Đoan Mộc Mộc cũng không có, mở cửa xuống xe, nhìn anh đi xa, cô mới xoay người ấn chuông cửa biệt thự, đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng nói bén nhọn––
“Đây chính là trong sạch giữa cô và anh ấy?"
Tác giả :
Nhất Vạn Vạn