Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Chương 147: Anh cứu đứa bé, ai có thể cứu anh
Tay Đoan Mộc Mộc run lên, cái hộp từ trên tay cô rơi xuống, nhất thời, một khối máu thịt rớt ra ngoài.
Tất cả mọi người giật mình nhìn, tim thắt lại thật chặt.
“Con gái của em, con gái của em…" Đoan Mộc Mộc tê liệt trên mặt đất, cực kỳ bi ai kêu gào.
Lãnh An Thần sửng sốt mấy giây, tiến lên một tay ôm cô vào trong ngực, đè đầu của cô lại, đem mặt cô đè thật chặt ở ngực, không để cho cô nhìn một màn máu tanh này.
Mặc dù đây chỉ là một khối thịt heo bình thường, nhưng người tặng đồ có dụng ý khác, mặt của Lãnh An Thần một mảnh màu nâu xanh, lòng giống như rán dầu.
Đoan Mộc Mộc nằm ở trong ngực anh, run còn giống lá rách, anh không tìm được lời an ủi cô… chỉ có không ngừng hôn cô, vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
“Tổng tài, tôi hỏi qua rồi, là công ty chuyển phát đưa tới, địa chỉ phía trên là giả" Ngay từ lúc Đỗ Vấn thấy tình huống này, đi làm điều tra, “Hơn nữa đây chỉ là thịt heo."
Dù Lãnh An Thần khó hơn nữa, nhưng giờ phút này anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, anh ôm cô một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, “Không phải lo lắng… Chỉ là thịt heo… Không tin em xem một chút…"
Đầu Đoan Mộc Mộc hướng tới trong ngực anh chặt hơn, cô nào dám nhìn, tay túm chặt y phục của anh, móng tay cũng bấm vào thịt của anh.
“Được, không nhìn, nhưng em đừng lo lắng, có được hay không?" Lãnh An Thần dịu dàng nói, cảm thấy cô run rẩy nhẹ, anh mới đứng dậy ôm cô lên, chỉ là bây giờ Đoan Mộc Mộc giống như chim sợ cành cong, không bao giờ chịu rời khỏi anh nửa bước.
Lãnh An Thần mặc dù rất muốn cùng với cô, nhưng còn có thật nhiều chuyện chờ anh, mấu chốt chính là anh sợ Lãnh Chấn Nghiệp gọi điện thoại tới bị cô nghe được.
Bất đắc dĩ, anh bảo Đỗ Vấn mời bác sĩ, tiêm thuốc an thần cho cô, cô mới bằng lòng mơ màng ngủ.
Lầu dưới, tất cả mọi người chờ anh, Lãnh An Thần thấy một hộp thịt heo bên cạnh còn để tờ giấy ngâm máu, anh cầm lên, chỉ thấy trên đó viết: lần này chỉ là đùa giỡn, lần sau cũng sẽ không rồi, bảo đám cảnh sát trong nhà sớm cút đi, nếu không lần sau tao nhất định sẽ đưa vật thật cho mày xem.
Không có phần đề tên, nhưng anh biết là ai!
Ngón tay Lãnh An Thần buộc chặt từng ngón một, tờ giấy bị vò thành một cục, cơ hồ nghiền nát, trên ngón tay của anh cũng dính máu, ghê tởm như vậy…
“Đỗ Vấn, mang cái này ném, ném đi!" Anh gầm nhẹ, Lãnh An Thần thề, đời này anh sẽ không ăn thịt heo nữa rồi.
Cảnh sát nhìn tờ giấy rồi, đi tới nói, “Lãnh tiên sinh, vì bảo đảm an toàn cho đứa bé, chúng tôi rời đi trước, nếu như có chuyện có thể bảo Đỗ tiên sinh liên lạc cùng chúng tôi, hơn nữa người bên anh chúng tôi đã sắp xếp cẩn thận, nếu như anh có hành động gì, chúng tôi nhất định sẽ biết."
Chỉ có thể như vậy, coi như cảnh sát không mở miệng, Lãnh An Thần cũng sẽ đuổi người đi, Lãnh Chấn Nghiệp đã là một thằng điên, mặc kệ lời của ông ta là uy hiếp, hay ông ta làm thật, anh đều không thể cần mạo hiểm sinh mạng của con gái.
Anh yếu đuối gật đầu một cái, cảnh sát đi, Lãnh An Thần như người bị hút khô hơi sức ngã ngồi ở trên ghế sofa, mà ngồi xuống chính là một ngày một đêm, mà một ngày một đêm, chuyện anh làm duy nhất chính là nhìn chằm chằm điện thoại di động, chờ người kia gọi điện thoại tới.
Không biết là ngồi quá lâu, hay quá mệt mỏi, Lãnh An Thần suýt nữa ngã xuống, anh đỡ bên sofa một hồi lâu mới có thể đứng vững.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, thậm chí ngay cả ngôi sao Tử Đô cũng không có, cô quạnh như vậy, như trái tim anh.
Chợt, chuông điện thoại di động vang lên, trong bóng đêm tĩnh lặng, âm thanh kia cực kỳ chói tai, Đỗ Vấn vừa ngủ cũng bị thức tỉnh, mấy ngày nay anh cũng quá mệt mỏi.
Lãnh An Thần cầm điện thoại di động, chỉ là tay lại run, thế nào cũng không ấn được nút trả lời, cho đến khi Đỗ Vấn đi tới nhắc nhở, “Tổng tài, mau!"
Anh mới có phản ứng, nhấn nghe, bên kia truyền đến âm thanh, “Hiện tại bảo vợ mày cầm đồ ra ngoài, chỉ cho phép một mình cô ta!"
Lãnh An Thần nhíu chặthai hàng lông mày, mấy ngày không chợp mắt, cặp mắt cũng lóe ánh sáng, “Tôi muốn xác nhận con gái tôi không có việc gì trước."
Đầu kia trầm mặc chốc lát, trở về một chữ, “Được!"
Tiểu Đường Tâm có lẽ là bị nhao tỉnh, phát ra tiếng khóc không vui, Lãnh An Thần nghe tim như bị đao cắt, “Bảo bối, chú là ba… Không, là chú đẹp trai…"
Lãnh An Thần có chút nói không mạch lạc, nhưng nghe được âm thanh của con gái, anh mới có loại cảm giác mình còn sống.
Cả người hành hạ lâu như vậy, anh cảm giác mình cũng đã chết rồi.
“Chú đẹp trai cứu con, con muốn mẹ…" Tiểu Đường Tâm nghe được âm thanh quen thuộc, khóc nức nở.
Tiếng khóc kia gắt gao níu lấy tim Lãnh An Thần, “Bảo bối, chú…"
Chỉ là không đợi Lãnh An Thần nói xong, đầu kia điện thoại đã đổi người, “Bảo vợ mày ra cửa đến buồng điện thoại công cộng đường Đông Sơn, sẽ có người thông báo cô ta nên làm gì kế tiếp, hơn nữa tao lại nhắc nhở mày một lần, không cần dẫn người, nếu không…"
“Nếu như mà tôi đưa tiền, ông không thả người thì làm thế nào?" Hiện tại Lãnh An Thần không cách nào tin tưởng Lãnh Chấn Nghiệp rồi.
“Tao chỉ muốn tiền" Lãnh Chấn Nghiệp lặp lại.
“Lúc nào thì trả con bé lại cho tôi?"
“Tao nghiệm đồ, tự nhiên sẽ thả người!"
“Tôi đi đưa tiền" Lãnh An Thần thật sự không thểđể cho cô mạo hiểm.
“Không được!" Lãnh Chấn Nghiệp một chút chỗ thương lượng cũng không cho liền cự tuyệt.
Lãnh An Thần trầm mặc, anh không biết nên làm sao, chỉ để cho một mình Đoan Mộc Mộc đi đưa tiền, nếu như người kia trói cô lại uy hiếp thì mình nên làm thế nào?
Trong lúc nhất thời, anh hỗn loạn không thôi, giống như là con ruồi không đầu, cũng may Đỗ Vấn một mực ở bên cạnh, nói thế nào cậu ta cũng là một người đứng xem, ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn thấy Lãnh An Thần mê mang, cậu ta hướng Lãnh An Thần gật đầu, ý bảo anh đồng ý yêu cầu của đối phương.
“Được!" Chỉ có một chữ, nhưng mà lại như dùng hết hơi sức toàn thân Lãnh An Thần.
Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, rốt cuộc cắt đứt.
Lãnh An Thần cũng không nhúc nhích, cho đến khi Đỗ Vấn nhắc nhở anh, “Tổng tài, hiện tại nên gọi Thiếu phu nhân tỉnh lại."
Muốn cô một mình đi cứu con gái, lại muốn đem cô đặt trong nguy hiểm, anh làm đàn ông thật là uất ức.
“Em đi!" Chẳng biết lúc nào, Đoan Mộc Mộc đã tỉnh rồi, tinh thần của cô xem ra đã khá hơn nhiều, chỉ là rơi lệ quá nhiều nên mắt sưng.
“Bà xã…" Lãnh An Thần nói khàn khàn đãkhông giống như anh nữa.
“Lãnh An Thần, chỉ cần có thể cứu con gái về, coi như ông ta muốn mạng của em, em đều cho!" Đoan Mộc Mộc đi tới, tâm tình hiển nhiên đã không có kích động như trước, cô chủ động cầm cánh tay Lãnh An Thần, “Chỉ là anh phải đồng ý em, chăm sóc con gái thật tốt, nhất định không thể để cho con gái có chuyện."
Đây là một đánh cuộc, coi như cô lấy tiền đi, cũng không nắm chặt sẽ cứu được con gái, sự thật này không chỉ có Lãnh An Thần biết, Đoan Mộc Mộc cũng hiểu, nhưng cô tình nguyện chính mình tự đi chết, cũng muốn con gái bình an.
Lãnh An Thần cũng không nói ra một chữ, đưa tay đem Đoan Mộc Mộc kéo vào trong ngực, hận không thể đem cô cùng mình vê làm một thể, hình như như vậy, là anh có thể thay cô chia sẻ những đau đớn kia.
Một hồi lâu, Đoan Mộc Mộc tránh ra từ trong ngực anh, sau đó nhìn sang Đỗ Vấn một bên, “Đưa chìa khóa cho tôi."
Xe cùng tiền đã sớm chuẩn bị tốt, bọn họ chờ điện thoại của Lãnh Chấn Nghiệp.
Đỗ Vấn cũng không có lập tức đáp lại, mà nhìn Lãnh An Thần một cái, chỉ thấy hai mắt anh nhắm nghiền, giờ khắc này, Đỗ Vấn hình như đã hiểu, chìa khóa đưa tới trong tay Đoan Mộc Mộc, Đỗ Vấn cũng không lập tức buông tay, mà nói nặng trịch: “Thiếu phu nhân chú ý an toàn."
Đoan Mộc Mộc giật giật khóe môi, rất muốn cho anh một nụ cười an ủi, nhưng cơ thể của cô giống như cứng lại, căn bản cười không nổi.
Tiếng động cơ xe hơi vang lên, Lãnh An Thần chợt mở mắt, nhấc chân đi ra ngoài, nhưng anh chỉ thấy đèn màu đỏ bên dưới kéo ra đường vòng cung cô đơn trong bóng đêm…
Thân thể cao lớn của anh run lên, ngã hướng cột cửa, “Bà xã!"
“Tổng tài, ngài đừng lo lắng, bên cảnh sát đã bí mật theo dõi, hơn nữa trên xe cũng có định vị, an toàn của thiếu phu nhân nằm trong lòng bàn tay, huống chi người của mình còn âm thầm bám theo" Đỗ Vấn không phải an ủi, chuyện lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối không thể nào tuỳ tiện.
Tuy nói như vậy, nhưng Lãnh An Thần ảo não đối với sự bất lực của mình.
Mỗi một phút mỗi một giây đều giống như bị kéo dài vô hạn, Lãnh An Thần không ngừng đi, hình như không như vậy, anh sẽ nổi điên.
Ước chừng qua nửa giờ, điện thoại Đỗ Vấn vang lên, anh nhanh chóng nhấn nghe, vẻ mặt lại phức tạp nhìn Lãnh An Thần.
Điện thoại mới vừa cắt đứt, Lãnh An Thần đi lên, “Thế nào?"
Đỗ Vấn hít sâu, “Người của chúng ta đã tìm được Tiểu Đường Tâm, chỉ là bé và Huân Huân đều bị trói chung một chỗ, hơn nữa trên người bọn trẻ có lắp trái bom…"
“…"
Thân thể cao lớn của Lãnh An Thần lảo đảo lui về phía sau một bước dài, tim như bị nhéo, một hồi lâu mới khạc ra mấy chữ, “Tên khốn kiếp này!"
So sánh với Lãnh An Thần khiếp sợ, Đỗ Vấn lại cau mày, “Tổng tài, tại sao ông ta lại đem Tiểu Đường Tâm cùng Huân Huân cột chung một chỗ?"
Tiểu Đường Tâm là đứa bé của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần, coi như Lãnh Chấn Nghiệp giết bé, Đỗ Vấn cũng cảm thấy có thể lý giải, nhưng Huân Huân là máu mủ của Lãnh Chấn Nghiệp, hổ dữ không ăn thịt con, tại sao ông ta có thể độc ác thương tổn tới đứa con của mình?
Đỗ Vấn không nghĩ ra.
Lãnh An Thần lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm, “Ông ta là cầm thú… Ông ta căn bản không phải người!"
Bên kia, Đoan Mộc Mộc đã đổi bốn buồng điện thoại, cô rời thành phố này bốn năm, đã sớm không phân rõ mình bây giờ ở chỗ nào!
Điện thoại bên người cô vang lên, đây là buồng điện thoại thứ tư, cô run rẩy nghe, liền nghe đối phương nói, “Vẫn đi về phía trước, đầu đường thứ ba quẹo trái, có một công trường bỏ hoang, sau đó xuống xe."
Lòng bàn tay Đoan Mộc Mộc đều là mồ hôi, sau lưng cũng thế, cô nỗ lực duy trì tỉnh táo, nhưng mỗi lần nhận điện thoại, lòng của cô cũng sẽ níu chặt một phần, “Con gái của tôi đâu?"
“Cô lập tức có thể gặp được!" Đối phương nói xong, lại cúp điện thoại.
Đoan Mộc Mộc theo ông ta nói, nửa giờ sau, rốt cuộc đã đi đến địa điểm Lãnh Chấn Nghiệp nói, chung quanh đều là đổ nát, nhìn qua hiu quạnh, cũng rất dễ giấu người.
Lúc Đoan Mộc Mộc đang quan sát thì điện thoại di động lại vang lên ––
“Hiện tại xuống xe đi về phía trước, không cho quay đầu lại!"
“Tôi muốn nhìn thấy con gái tôi!" Lúc này Đoan Mộc Mộc ngược lại cảm thấy lạnh xuống.
“Được, cô ngẩng đầu nhìn!" Đầu kia sảng khoái đồng ý, Đoan Mộc Mộc gấp gáp nhìn, điện thoại di động nhất thời rơi xuống từ trong tay.
Cô chỉ thấy một cần trục tháp cách đó không xa, Tiểu Đường Tâm cùng một bé trai bị trói chung một chỗ, trên người hình như còn quấn cái gì, cách quá xa, cô nhìn không rõ lắm.
Điện thoại té rơi cũng không có mất NET, âm thanh đầu kia tiếp tục truyền đến, “Bây giờ cô có thể yên tâm đi cứu con gái cùng con trai cô nhé!"
Con trai?
Lãnh Chấn Nghiệp nói bé trai kia là Huân Huân, mặc dù cô không hoài thai mười tháng, dù sao vẫn là huyết mạch của cô, giờ phút này nghe Huân Huân cũng có nguy hiểm, trái tim Đoan Mộc Mộc như tê dại, giờ phút này càng thêm bấn loạn.
“Lãnh Chấn Nghiệp, ông vô sỉ, làm sao ông có thể…" Cô muốn nói tại sao có thể đem đứa bé của mình cũng đặt ở nơi nguy hiểm như vậy, có điều không đợi cô nói xong, đầu kia mở miệng lần nữa.
“Trên người bọn nó trói thuốc nổ, cô chỉ có 5 phút, cứu được bọn nó, các người liền một nhà bốn người đoàn tụ, không cứu được, vậy cô cùng con gái cô đoàn tụ ở một thế giới khác đi!" Lãnh Chấn Nghiệp nói xong, lại cười lạnh vài tiếng.
Thuốc nổ?
Tim Đoan Mộc Mộc như bị mổ xẻ…
Trong đầu cô cái gì cũng không có, chỉ có hai đứa bé trước mắt, cô chạy hướng đứa bé…
Nhưng cô không có chú ý tới, quá trình cô chạy về phía trước, xe phía sau đã bị khởi động.
Điện thoại bên Đỗ Vấn vang lên lần nữa, lần này tiếp xong, anh chỉ nói một câu với Lãnh An Thần, “Đi theo tôi!"
Xe chạy như điên ở trên đường, Đỗ Vấn vừa lái xe vừa nói, “Đồ đều bị cầm đi, nhưng cũng không phải Lãnh Chấn Nghiệp, xe bị ném ở bên ngoài, thiếu phu nhân đi cứu đứa bé."
“Không phải nói có bom sao? Cô ấy cứu thế nào?" Lãnh An Thần chỉ hận mình không thể mọc cánh.
“Không có việc gì, người của chúng ta đã chạy tới, bọn họ sẽ giúp thiếu phu nhân" Đỗ Vấn khuyên lơn, nhưng dù là như thế, Lãnh An Thần còn gấp ra một thân mồ hôi.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?" Xe lái một hồi, Lãnh An Thần mới phát hiện lộ trình không đúng.
Chỉ thấy giờ phút này Đỗ Vấn cười quỷ dị một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm nhất mấy ngày qua, “Một hồi ngài sẽ biết!"
Xe dừng ở phi trường, Lãnh An Thần cùng Đỗ Vấn chạy tới, chỉ thấy máy bay đang chậm rãi cất cánh, lúc này Lãnh An Thần càng thêm không hiểu, “Đỗ Vấn, cậu làm sao vậy?"
Đỗ Vấn không nói gì, mà khoát tay áo nhằm vào máy bay, chỉ trong chốc lát liền nhìn thấy trên máy bay có một thang dây thả xuống, Đỗ Vấn liếc nhìn Lãnh An Thần, “Chúng ta đi lên."
Mặc dù nói không biết Đỗ Vấn đang làm gì? Nhưng Lãnh An Thần vẫn hết sức tin tưởng anh ta, anh tóm lấy thang cuốn leo lên phía trên, cho đến khi bọn họ đứng ở trong buồng máy bay, thấy được người kia.
“Lãnh tiên sinh, đã lâu không gặp!" Đỗ Vấn vẫn chào hỏi lễ phép mười phần như cũ, mà sắc mặt của Lãnh Chấn Nghiệp như bị cái gì đánh thẳng vào, thay đổi mấy lần.
“Mày…mày… đi lên thế nào?" Giọng ông ta run rẩy, hình như bị bọn họ đột nhiên xuất hiện dọa, tiếp giống như là cảm thấy cái gì, hướng về phía trước thét lớn, “Người đâu, mau tới!"
Nhất thời có hộ vệ vọt ra, sáu người đàn ông áo đen, đầu đều trên 1m9, thân hình vạm vỡ.
“Mau ném bọn chúng xuống, mau!" Lãnh Chấn Nghiệp gầm nhẹ.
Chỉ rất là ngoài ý muốn, sáu hộ vệ không nhúc nhích giống như là mất thính giác, đúng lúc này, Lãnh An Thần đã sớm không nén được phẫn nộ của mình, tiến lên níu lấy cổ áo của Lãnh Chấn Nghiệp, quả đấm nặng nề rơi xuống.
Mấy phút sau làm một cỗ trùng kích, Lãnh Chấn Nghiệp phát hiện mình không thấy mây trắng, bốn phía chỉ còn lại xanh lá mạ.
“Chuyện gì xảy ra?" Ông ta bị đánh mũi mặt sưng phù, nhưng cũng không để ý, chỉ thấy tất cả nhân viên bên trong khoang đều đến đứng trước mặt ông ta, “Mày…mày…"
“Đỗ tiên sinh, nhiệm vụ của chúng tôi coi như hoàn thành rồi chứ?" Nhân viên trên máy bay nhìn về phía Đỗ Vấn, kể cả sáu hộ vệ trăm miệng một lời.
Giờ phút này, Lãnh Chấn Nghiệp hình như đã hiểu ra cái gì, chỉ là không đợi ông ta mở miệng, trên máy bay lại có một nhóm người đi lên, trên người ăn mặc đồng phục thống nhất, tay lạnh lẽo khảo rơi trên tay ông ta, “Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh, ông là kẻ khả nghi bắt cóc, ép buộc, lừa gạt của nhiều án kiện, hiện tại xin theo chúng ta về đồn cảnh sát."
Lãnh Chấn Nghiệp nhìn hình cụ màu bạc trên tay. Thân thể mềm nhũn, ngồi phịch trên ghế ngồi phía sau lưng.
“Lãnh tiên sinh, phu nhân cùng đứa bé hiện tại đều đã an toàn rồi" Sau đó cảnh sát liền nhìn về phía Lãnh An Thần, mà anh cũng ngã ngồi ở một bên, nhưng hiện tại anh xụi lơ là thư giãn, do khẩn trương, hoảng sợ nên giờ yên tâm buông lỏng.
Từ phi trường trở về, Lãnh An Thần bị đưa đến bệnh viện, bởi vì Tiểu Đường Tâm cùng Huân Huân đều bị kinh sợ, bây giờ đang tiếp nhận kiểm tra trong bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Lãnh An Thần đầu tiên thấy chính là hình ảnh hai mẹ con ôm nhau, Tiểu Đường Tâm ôm cổ của Đoan Mộc Mộc, Đoan Mộc Mộc hôn mặt con gái, hình ảnh này có lẽ rất bình thường, nhưng giờ phút này nhìn thấy, trong nội tâm Lãnh An Thần lại là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh thậm chí không dám lên tiếng, e sợ phá hư cảnh tốt đẹp đó.
“Làm sao chú không lễ phép như vậy, đi vào cũng không có gõ cửa?" Chợt, một âm thanh phá vỡ gian phòng tĩnh mật.
Lãnh An Thần nhìn sang nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy trên giường bệnh khác, một bé trai có gương mặt giống như Đoan Mộc Mộc đang nhìn mình, trong ánh mắt kia mang theo không hữu nghị.
Anh nhận ra, bé trai này tên Huân Huân, là đứa bé của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh Chấn Nghiệp.
Nghĩ đến cái này, Lãnh An Thần cảm thấy trái tim mới buông lỏng xuống lại chợt đau.
Mặc dù đứa bé này chỉ là một sản vật của vật lý, mà dù sao cũng là huyết mạch giữa cô cùng một người đàn ông khác, mà người đàn ông kia chính là cha anh, theo như phép tắc, anh và đứa bé này là anh em.
Bà xã của anh sinh anh em của mình, châm chọc như thế nào?
Lãnh An Thần chỉ lo quan sát Huân Huân, hoàn toàn không có chú ý tới ngay từ lúc Huân Huân mở miệng thì Đoan Mộc Mộc nhìn hướng mình, “Em không có biện pháp mặc kệ nó, dù sao nó là con em…"
Giọng nói của Đoan Mộc Mộc đem suy nghĩ bay xa của Lãnh An Thần thu hồi lại, anh nhìn hướng cô, rất muốn cười với cô, sau đó nói là được, nhưng cổ họng giống như bị một cái tay mắc kẹt, anh không nói được ra ngoài.
“Mẹ không phải cần thiết giải thích cùng chú ấy" Huân Huân ba tuổi cơ trí không giống đứa bé bình thường, từ trong ánh mắt của bé là có thể nhìn ra được.
Lãnh An Thần cau mày, chỉ thấy Huân Huân đã đứng ở bên cạnh Đoan Mộc Mộc, bá đạo tuyên bố, “Đây là mẹ cùng em gái cháu."
“Huân Huân…" Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy lúng túng.
Nghe được giọng mẹ mang theo khiển trách, Huân Huân quay đầu nhìn về phía cô, “Có phải mẹ cũng không có ý định muốn con rồi hả?"
Một câu nói đau nhói lòng Đoan Mộc Mộc, cô nhớ thời điểm bọn họ hủy bom, Huân Huân cũng không có khóc, mà hỏi cô, “Tại sao chú ấy không quan tâm con? Tại sao?"
Hai chữ ‘tại sao’ giống như là một cây đao ghim vào tim Đoan Mộc Mộc.
Cô cũng không biết tại sao Lãnh Chấn Nghiệp có thể độc ác như vậy, coi như đứa bé này là công cụ ông ta muốn lấy tiền lấy quyền, dù sao là cốt nhục của ông ta, làm sao ông ta lại độc ác buộc thuốc nổ?
“Không, Huân Huân…" Đoan Mộc Mộc vươn một cái tay, đem Huân Huân ôm vào trong ngực, “Mẹ chắc chắn muốn con."
Nói xong, cô xem hướng Lãnh An Thần, rõ ràng nhìn thấy chán nản trong mắt bé, nhưng không có cách nào, cô không bỏ được đứa bé này, dù cô cực hận Lãnh Chấn Nghiệp, cũng không cách nào mặc kệ đứa bé này.
Lãnh An Thần nói không ra một câu, trong cổ họng giống như là nuốt tiêu, hơn nữa anh cảm thấy một loại hít thở không thông trước nay chưa từng có, cuối cùng chỉ có thể trốn chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, chú ấy là ba em gái đúng không?" Huân Huân không biết người lớn khổ sở, chỉ hỏi ra sự nghi ngờ của mình.
Đoan Mộc Mộc nhìn bóng dáng tông cửa chạy đi, cũng nói không thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu.
Cô hiểu được lòng của Lãnh An Thần, cũng biết anh lúng túng, em trai anh lại gọi vợ anh là mẹ, đổi thành ai cũng không thể nào tiếp thu được.
Nhưng không có cách nào…
Giữa cô và Lãnh An Thần nhất định chỉ biết đường thẳng song song, đời này đều không thể giao, cho dù là giữa bọn họ có con gái, cuối cùng vẫn là kết cục như vậy.
Liên tiếp ba ngày, Lãnh An Thần cũng không có xuất hiện nữa, mà Tiểu Đường Tâm đã khôi phục la hét muốn gặp anh, đây chính là thân tình con gái, Đoan Mộc Mộc không ngừng nghĩ cách.
“Bảo bối, chú đẹp trai rất bận, về sau có thể sẽ không đến thăm chúng ta" Đoan Mộc Mộc xoa dịu con gái, nước mắt cũng đảo lưu trong lòng, quan hệ khó như vậy, liền cảm thấy không mặt mũi nào, huống chi là anh đây?
Xác thực, mặc dù Lãnh An Thần cứu thoát con gái, nhưng lại lâm vào một cái còn rối rắm kéo tâm xé phổi hơn so với bắt cóc con gái, thời gian ba ngày này, anh tựa như cá rơi trong vũng bùn, không ngừng giãy giụa, nhưng càng giãy dụa càng vùi lấp sâu.
Anh cứu đứa bé của bọn họ, nhưng người nào tới cứu anh?
Anh yêu Đoan Mộc Mộc, không bỏ được cô, huống chi bọn họ còn có con gái, nhưng anh biết lấy tính tình của Đoan Mộc Mộc tuyệt đối cũng không mặc kệ đứa bé kia, anh cũng rất muốn bỏ qua thân phận tiếp nhận đứa bé Huân Huân, nhưng mỗi khi anh đứng ở cửa phòng bệnh, nghe đứa bé kia gọi Đoan Mộc Mộc là mẹ, anh đã không tiếp thu được.
Ba ngày nay, anh không thể không đi bệnh viện, mà mỗi lần cũng sẽ như đào binh.
Rượu lạnh lẽo vào dạ dày, có thể làm cho anh ngủ, nhưng tỉnh lại, sự thật để cho anh khó chịu tồn tại như cũ, anh không muốn nghĩ, chỉ muốn quên, nếu như giờ phút này có thể có một cuộc mất trí nhớ thật tốt, như vậy có phải là anh có thể tiếp nhận cô và đứa bé của cô?
“Tổng tài, ngài không thể uống nữa" Ba ngày nay, Đỗ Vấn cơ hồ như hình với bóng cùng anh.
“Đỗ Vấn để cho tôi uống… để cho tôi uống…"Lãnh An Thần chém giết chai rượu.
Lúc hai người sắp tranh đoạt, điện thoại của Lãnh An Thần chợt vang lên ––
Đỗ Vấn từ trong túi đem điện thoại của anh lấy ra, sau đó nói câu, “Là điện thoại của thiếu phu nhân…"
Tay Lãnh An Thần bưng ly rượu run lên, mà Đỗ Vấn đã nhanh tay thay anh nhấn nghe, không phải Đỗ Vấn tự chủ trương, mà anh biết không làm như vậy, Lãnh An Thần chỉ biết trốn tránh.
Điện thoại bị thả vào bên tai Lãnh An Thần, anh vừa muốn né tránh, liền nghe được âm thanh củaTiểu Đường Tâm truyền đến, “Chú đẹp trai, con rất nhớ chú, làm sao chú không tới thăm con? Chú không thích Tiểu Đường Tâm, không cần Tiểu Đường Tâm nữa sao?"
Nháy mắt, trái tim Lãnh An Thần giống như bị tay nho nhỏ của Tiểu Đường Tâm gắt gao cầm, đau làm anh không thể hô hấp.
Tất cả mọi người giật mình nhìn, tim thắt lại thật chặt.
“Con gái của em, con gái của em…" Đoan Mộc Mộc tê liệt trên mặt đất, cực kỳ bi ai kêu gào.
Lãnh An Thần sửng sốt mấy giây, tiến lên một tay ôm cô vào trong ngực, đè đầu của cô lại, đem mặt cô đè thật chặt ở ngực, không để cho cô nhìn một màn máu tanh này.
Mặc dù đây chỉ là một khối thịt heo bình thường, nhưng người tặng đồ có dụng ý khác, mặt của Lãnh An Thần một mảnh màu nâu xanh, lòng giống như rán dầu.
Đoan Mộc Mộc nằm ở trong ngực anh, run còn giống lá rách, anh không tìm được lời an ủi cô… chỉ có không ngừng hôn cô, vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
“Tổng tài, tôi hỏi qua rồi, là công ty chuyển phát đưa tới, địa chỉ phía trên là giả" Ngay từ lúc Đỗ Vấn thấy tình huống này, đi làm điều tra, “Hơn nữa đây chỉ là thịt heo."
Dù Lãnh An Thần khó hơn nữa, nhưng giờ phút này anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, anh ôm cô một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, “Không phải lo lắng… Chỉ là thịt heo… Không tin em xem một chút…"
Đầu Đoan Mộc Mộc hướng tới trong ngực anh chặt hơn, cô nào dám nhìn, tay túm chặt y phục của anh, móng tay cũng bấm vào thịt của anh.
“Được, không nhìn, nhưng em đừng lo lắng, có được hay không?" Lãnh An Thần dịu dàng nói, cảm thấy cô run rẩy nhẹ, anh mới đứng dậy ôm cô lên, chỉ là bây giờ Đoan Mộc Mộc giống như chim sợ cành cong, không bao giờ chịu rời khỏi anh nửa bước.
Lãnh An Thần mặc dù rất muốn cùng với cô, nhưng còn có thật nhiều chuyện chờ anh, mấu chốt chính là anh sợ Lãnh Chấn Nghiệp gọi điện thoại tới bị cô nghe được.
Bất đắc dĩ, anh bảo Đỗ Vấn mời bác sĩ, tiêm thuốc an thần cho cô, cô mới bằng lòng mơ màng ngủ.
Lầu dưới, tất cả mọi người chờ anh, Lãnh An Thần thấy một hộp thịt heo bên cạnh còn để tờ giấy ngâm máu, anh cầm lên, chỉ thấy trên đó viết: lần này chỉ là đùa giỡn, lần sau cũng sẽ không rồi, bảo đám cảnh sát trong nhà sớm cút đi, nếu không lần sau tao nhất định sẽ đưa vật thật cho mày xem.
Không có phần đề tên, nhưng anh biết là ai!
Ngón tay Lãnh An Thần buộc chặt từng ngón một, tờ giấy bị vò thành một cục, cơ hồ nghiền nát, trên ngón tay của anh cũng dính máu, ghê tởm như vậy…
“Đỗ Vấn, mang cái này ném, ném đi!" Anh gầm nhẹ, Lãnh An Thần thề, đời này anh sẽ không ăn thịt heo nữa rồi.
Cảnh sát nhìn tờ giấy rồi, đi tới nói, “Lãnh tiên sinh, vì bảo đảm an toàn cho đứa bé, chúng tôi rời đi trước, nếu như có chuyện có thể bảo Đỗ tiên sinh liên lạc cùng chúng tôi, hơn nữa người bên anh chúng tôi đã sắp xếp cẩn thận, nếu như anh có hành động gì, chúng tôi nhất định sẽ biết."
Chỉ có thể như vậy, coi như cảnh sát không mở miệng, Lãnh An Thần cũng sẽ đuổi người đi, Lãnh Chấn Nghiệp đã là một thằng điên, mặc kệ lời của ông ta là uy hiếp, hay ông ta làm thật, anh đều không thể cần mạo hiểm sinh mạng của con gái.
Anh yếu đuối gật đầu một cái, cảnh sát đi, Lãnh An Thần như người bị hút khô hơi sức ngã ngồi ở trên ghế sofa, mà ngồi xuống chính là một ngày một đêm, mà một ngày một đêm, chuyện anh làm duy nhất chính là nhìn chằm chằm điện thoại di động, chờ người kia gọi điện thoại tới.
Không biết là ngồi quá lâu, hay quá mệt mỏi, Lãnh An Thần suýt nữa ngã xuống, anh đỡ bên sofa một hồi lâu mới có thể đứng vững.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, thậm chí ngay cả ngôi sao Tử Đô cũng không có, cô quạnh như vậy, như trái tim anh.
Chợt, chuông điện thoại di động vang lên, trong bóng đêm tĩnh lặng, âm thanh kia cực kỳ chói tai, Đỗ Vấn vừa ngủ cũng bị thức tỉnh, mấy ngày nay anh cũng quá mệt mỏi.
Lãnh An Thần cầm điện thoại di động, chỉ là tay lại run, thế nào cũng không ấn được nút trả lời, cho đến khi Đỗ Vấn đi tới nhắc nhở, “Tổng tài, mau!"
Anh mới có phản ứng, nhấn nghe, bên kia truyền đến âm thanh, “Hiện tại bảo vợ mày cầm đồ ra ngoài, chỉ cho phép một mình cô ta!"
Lãnh An Thần nhíu chặthai hàng lông mày, mấy ngày không chợp mắt, cặp mắt cũng lóe ánh sáng, “Tôi muốn xác nhận con gái tôi không có việc gì trước."
Đầu kia trầm mặc chốc lát, trở về một chữ, “Được!"
Tiểu Đường Tâm có lẽ là bị nhao tỉnh, phát ra tiếng khóc không vui, Lãnh An Thần nghe tim như bị đao cắt, “Bảo bối, chú là ba… Không, là chú đẹp trai…"
Lãnh An Thần có chút nói không mạch lạc, nhưng nghe được âm thanh của con gái, anh mới có loại cảm giác mình còn sống.
Cả người hành hạ lâu như vậy, anh cảm giác mình cũng đã chết rồi.
“Chú đẹp trai cứu con, con muốn mẹ…" Tiểu Đường Tâm nghe được âm thanh quen thuộc, khóc nức nở.
Tiếng khóc kia gắt gao níu lấy tim Lãnh An Thần, “Bảo bối, chú…"
Chỉ là không đợi Lãnh An Thần nói xong, đầu kia điện thoại đã đổi người, “Bảo vợ mày ra cửa đến buồng điện thoại công cộng đường Đông Sơn, sẽ có người thông báo cô ta nên làm gì kế tiếp, hơn nữa tao lại nhắc nhở mày một lần, không cần dẫn người, nếu không…"
“Nếu như mà tôi đưa tiền, ông không thả người thì làm thế nào?" Hiện tại Lãnh An Thần không cách nào tin tưởng Lãnh Chấn Nghiệp rồi.
“Tao chỉ muốn tiền" Lãnh Chấn Nghiệp lặp lại.
“Lúc nào thì trả con bé lại cho tôi?"
“Tao nghiệm đồ, tự nhiên sẽ thả người!"
“Tôi đi đưa tiền" Lãnh An Thần thật sự không thểđể cho cô mạo hiểm.
“Không được!" Lãnh Chấn Nghiệp một chút chỗ thương lượng cũng không cho liền cự tuyệt.
Lãnh An Thần trầm mặc, anh không biết nên làm sao, chỉ để cho một mình Đoan Mộc Mộc đi đưa tiền, nếu như người kia trói cô lại uy hiếp thì mình nên làm thế nào?
Trong lúc nhất thời, anh hỗn loạn không thôi, giống như là con ruồi không đầu, cũng may Đỗ Vấn một mực ở bên cạnh, nói thế nào cậu ta cũng là một người đứng xem, ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn thấy Lãnh An Thần mê mang, cậu ta hướng Lãnh An Thần gật đầu, ý bảo anh đồng ý yêu cầu của đối phương.
“Được!" Chỉ có một chữ, nhưng mà lại như dùng hết hơi sức toàn thân Lãnh An Thần.
Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, rốt cuộc cắt đứt.
Lãnh An Thần cũng không nhúc nhích, cho đến khi Đỗ Vấn nhắc nhở anh, “Tổng tài, hiện tại nên gọi Thiếu phu nhân tỉnh lại."
Muốn cô một mình đi cứu con gái, lại muốn đem cô đặt trong nguy hiểm, anh làm đàn ông thật là uất ức.
“Em đi!" Chẳng biết lúc nào, Đoan Mộc Mộc đã tỉnh rồi, tinh thần của cô xem ra đã khá hơn nhiều, chỉ là rơi lệ quá nhiều nên mắt sưng.
“Bà xã…" Lãnh An Thần nói khàn khàn đãkhông giống như anh nữa.
“Lãnh An Thần, chỉ cần có thể cứu con gái về, coi như ông ta muốn mạng của em, em đều cho!" Đoan Mộc Mộc đi tới, tâm tình hiển nhiên đã không có kích động như trước, cô chủ động cầm cánh tay Lãnh An Thần, “Chỉ là anh phải đồng ý em, chăm sóc con gái thật tốt, nhất định không thể để cho con gái có chuyện."
Đây là một đánh cuộc, coi như cô lấy tiền đi, cũng không nắm chặt sẽ cứu được con gái, sự thật này không chỉ có Lãnh An Thần biết, Đoan Mộc Mộc cũng hiểu, nhưng cô tình nguyện chính mình tự đi chết, cũng muốn con gái bình an.
Lãnh An Thần cũng không nói ra một chữ, đưa tay đem Đoan Mộc Mộc kéo vào trong ngực, hận không thể đem cô cùng mình vê làm một thể, hình như như vậy, là anh có thể thay cô chia sẻ những đau đớn kia.
Một hồi lâu, Đoan Mộc Mộc tránh ra từ trong ngực anh, sau đó nhìn sang Đỗ Vấn một bên, “Đưa chìa khóa cho tôi."
Xe cùng tiền đã sớm chuẩn bị tốt, bọn họ chờ điện thoại của Lãnh Chấn Nghiệp.
Đỗ Vấn cũng không có lập tức đáp lại, mà nhìn Lãnh An Thần một cái, chỉ thấy hai mắt anh nhắm nghiền, giờ khắc này, Đỗ Vấn hình như đã hiểu, chìa khóa đưa tới trong tay Đoan Mộc Mộc, Đỗ Vấn cũng không lập tức buông tay, mà nói nặng trịch: “Thiếu phu nhân chú ý an toàn."
Đoan Mộc Mộc giật giật khóe môi, rất muốn cho anh một nụ cười an ủi, nhưng cơ thể của cô giống như cứng lại, căn bản cười không nổi.
Tiếng động cơ xe hơi vang lên, Lãnh An Thần chợt mở mắt, nhấc chân đi ra ngoài, nhưng anh chỉ thấy đèn màu đỏ bên dưới kéo ra đường vòng cung cô đơn trong bóng đêm…
Thân thể cao lớn của anh run lên, ngã hướng cột cửa, “Bà xã!"
“Tổng tài, ngài đừng lo lắng, bên cảnh sát đã bí mật theo dõi, hơn nữa trên xe cũng có định vị, an toàn của thiếu phu nhân nằm trong lòng bàn tay, huống chi người của mình còn âm thầm bám theo" Đỗ Vấn không phải an ủi, chuyện lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối không thể nào tuỳ tiện.
Tuy nói như vậy, nhưng Lãnh An Thần ảo não đối với sự bất lực của mình.
Mỗi một phút mỗi một giây đều giống như bị kéo dài vô hạn, Lãnh An Thần không ngừng đi, hình như không như vậy, anh sẽ nổi điên.
Ước chừng qua nửa giờ, điện thoại Đỗ Vấn vang lên, anh nhanh chóng nhấn nghe, vẻ mặt lại phức tạp nhìn Lãnh An Thần.
Điện thoại mới vừa cắt đứt, Lãnh An Thần đi lên, “Thế nào?"
Đỗ Vấn hít sâu, “Người của chúng ta đã tìm được Tiểu Đường Tâm, chỉ là bé và Huân Huân đều bị trói chung một chỗ, hơn nữa trên người bọn trẻ có lắp trái bom…"
“…"
Thân thể cao lớn của Lãnh An Thần lảo đảo lui về phía sau một bước dài, tim như bị nhéo, một hồi lâu mới khạc ra mấy chữ, “Tên khốn kiếp này!"
So sánh với Lãnh An Thần khiếp sợ, Đỗ Vấn lại cau mày, “Tổng tài, tại sao ông ta lại đem Tiểu Đường Tâm cùng Huân Huân cột chung một chỗ?"
Tiểu Đường Tâm là đứa bé của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần, coi như Lãnh Chấn Nghiệp giết bé, Đỗ Vấn cũng cảm thấy có thể lý giải, nhưng Huân Huân là máu mủ của Lãnh Chấn Nghiệp, hổ dữ không ăn thịt con, tại sao ông ta có thể độc ác thương tổn tới đứa con của mình?
Đỗ Vấn không nghĩ ra.
Lãnh An Thần lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm, “Ông ta là cầm thú… Ông ta căn bản không phải người!"
Bên kia, Đoan Mộc Mộc đã đổi bốn buồng điện thoại, cô rời thành phố này bốn năm, đã sớm không phân rõ mình bây giờ ở chỗ nào!
Điện thoại bên người cô vang lên, đây là buồng điện thoại thứ tư, cô run rẩy nghe, liền nghe đối phương nói, “Vẫn đi về phía trước, đầu đường thứ ba quẹo trái, có một công trường bỏ hoang, sau đó xuống xe."
Lòng bàn tay Đoan Mộc Mộc đều là mồ hôi, sau lưng cũng thế, cô nỗ lực duy trì tỉnh táo, nhưng mỗi lần nhận điện thoại, lòng của cô cũng sẽ níu chặt một phần, “Con gái của tôi đâu?"
“Cô lập tức có thể gặp được!" Đối phương nói xong, lại cúp điện thoại.
Đoan Mộc Mộc theo ông ta nói, nửa giờ sau, rốt cuộc đã đi đến địa điểm Lãnh Chấn Nghiệp nói, chung quanh đều là đổ nát, nhìn qua hiu quạnh, cũng rất dễ giấu người.
Lúc Đoan Mộc Mộc đang quan sát thì điện thoại di động lại vang lên ––
“Hiện tại xuống xe đi về phía trước, không cho quay đầu lại!"
“Tôi muốn nhìn thấy con gái tôi!" Lúc này Đoan Mộc Mộc ngược lại cảm thấy lạnh xuống.
“Được, cô ngẩng đầu nhìn!" Đầu kia sảng khoái đồng ý, Đoan Mộc Mộc gấp gáp nhìn, điện thoại di động nhất thời rơi xuống từ trong tay.
Cô chỉ thấy một cần trục tháp cách đó không xa, Tiểu Đường Tâm cùng một bé trai bị trói chung một chỗ, trên người hình như còn quấn cái gì, cách quá xa, cô nhìn không rõ lắm.
Điện thoại té rơi cũng không có mất NET, âm thanh đầu kia tiếp tục truyền đến, “Bây giờ cô có thể yên tâm đi cứu con gái cùng con trai cô nhé!"
Con trai?
Lãnh Chấn Nghiệp nói bé trai kia là Huân Huân, mặc dù cô không hoài thai mười tháng, dù sao vẫn là huyết mạch của cô, giờ phút này nghe Huân Huân cũng có nguy hiểm, trái tim Đoan Mộc Mộc như tê dại, giờ phút này càng thêm bấn loạn.
“Lãnh Chấn Nghiệp, ông vô sỉ, làm sao ông có thể…" Cô muốn nói tại sao có thể đem đứa bé của mình cũng đặt ở nơi nguy hiểm như vậy, có điều không đợi cô nói xong, đầu kia mở miệng lần nữa.
“Trên người bọn nó trói thuốc nổ, cô chỉ có 5 phút, cứu được bọn nó, các người liền một nhà bốn người đoàn tụ, không cứu được, vậy cô cùng con gái cô đoàn tụ ở một thế giới khác đi!" Lãnh Chấn Nghiệp nói xong, lại cười lạnh vài tiếng.
Thuốc nổ?
Tim Đoan Mộc Mộc như bị mổ xẻ…
Trong đầu cô cái gì cũng không có, chỉ có hai đứa bé trước mắt, cô chạy hướng đứa bé…
Nhưng cô không có chú ý tới, quá trình cô chạy về phía trước, xe phía sau đã bị khởi động.
Điện thoại bên Đỗ Vấn vang lên lần nữa, lần này tiếp xong, anh chỉ nói một câu với Lãnh An Thần, “Đi theo tôi!"
Xe chạy như điên ở trên đường, Đỗ Vấn vừa lái xe vừa nói, “Đồ đều bị cầm đi, nhưng cũng không phải Lãnh Chấn Nghiệp, xe bị ném ở bên ngoài, thiếu phu nhân đi cứu đứa bé."
“Không phải nói có bom sao? Cô ấy cứu thế nào?" Lãnh An Thần chỉ hận mình không thể mọc cánh.
“Không có việc gì, người của chúng ta đã chạy tới, bọn họ sẽ giúp thiếu phu nhân" Đỗ Vấn khuyên lơn, nhưng dù là như thế, Lãnh An Thần còn gấp ra một thân mồ hôi.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?" Xe lái một hồi, Lãnh An Thần mới phát hiện lộ trình không đúng.
Chỉ thấy giờ phút này Đỗ Vấn cười quỷ dị một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm nhất mấy ngày qua, “Một hồi ngài sẽ biết!"
Xe dừng ở phi trường, Lãnh An Thần cùng Đỗ Vấn chạy tới, chỉ thấy máy bay đang chậm rãi cất cánh, lúc này Lãnh An Thần càng thêm không hiểu, “Đỗ Vấn, cậu làm sao vậy?"
Đỗ Vấn không nói gì, mà khoát tay áo nhằm vào máy bay, chỉ trong chốc lát liền nhìn thấy trên máy bay có một thang dây thả xuống, Đỗ Vấn liếc nhìn Lãnh An Thần, “Chúng ta đi lên."
Mặc dù nói không biết Đỗ Vấn đang làm gì? Nhưng Lãnh An Thần vẫn hết sức tin tưởng anh ta, anh tóm lấy thang cuốn leo lên phía trên, cho đến khi bọn họ đứng ở trong buồng máy bay, thấy được người kia.
“Lãnh tiên sinh, đã lâu không gặp!" Đỗ Vấn vẫn chào hỏi lễ phép mười phần như cũ, mà sắc mặt của Lãnh Chấn Nghiệp như bị cái gì đánh thẳng vào, thay đổi mấy lần.
“Mày…mày… đi lên thế nào?" Giọng ông ta run rẩy, hình như bị bọn họ đột nhiên xuất hiện dọa, tiếp giống như là cảm thấy cái gì, hướng về phía trước thét lớn, “Người đâu, mau tới!"
Nhất thời có hộ vệ vọt ra, sáu người đàn ông áo đen, đầu đều trên 1m9, thân hình vạm vỡ.
“Mau ném bọn chúng xuống, mau!" Lãnh Chấn Nghiệp gầm nhẹ.
Chỉ rất là ngoài ý muốn, sáu hộ vệ không nhúc nhích giống như là mất thính giác, đúng lúc này, Lãnh An Thần đã sớm không nén được phẫn nộ của mình, tiến lên níu lấy cổ áo của Lãnh Chấn Nghiệp, quả đấm nặng nề rơi xuống.
Mấy phút sau làm một cỗ trùng kích, Lãnh Chấn Nghiệp phát hiện mình không thấy mây trắng, bốn phía chỉ còn lại xanh lá mạ.
“Chuyện gì xảy ra?" Ông ta bị đánh mũi mặt sưng phù, nhưng cũng không để ý, chỉ thấy tất cả nhân viên bên trong khoang đều đến đứng trước mặt ông ta, “Mày…mày…"
“Đỗ tiên sinh, nhiệm vụ của chúng tôi coi như hoàn thành rồi chứ?" Nhân viên trên máy bay nhìn về phía Đỗ Vấn, kể cả sáu hộ vệ trăm miệng một lời.
Giờ phút này, Lãnh Chấn Nghiệp hình như đã hiểu ra cái gì, chỉ là không đợi ông ta mở miệng, trên máy bay lại có một nhóm người đi lên, trên người ăn mặc đồng phục thống nhất, tay lạnh lẽo khảo rơi trên tay ông ta, “Lãnh Chấn Nghiệp tiên sinh, ông là kẻ khả nghi bắt cóc, ép buộc, lừa gạt của nhiều án kiện, hiện tại xin theo chúng ta về đồn cảnh sát."
Lãnh Chấn Nghiệp nhìn hình cụ màu bạc trên tay. Thân thể mềm nhũn, ngồi phịch trên ghế ngồi phía sau lưng.
“Lãnh tiên sinh, phu nhân cùng đứa bé hiện tại đều đã an toàn rồi" Sau đó cảnh sát liền nhìn về phía Lãnh An Thần, mà anh cũng ngã ngồi ở một bên, nhưng hiện tại anh xụi lơ là thư giãn, do khẩn trương, hoảng sợ nên giờ yên tâm buông lỏng.
Từ phi trường trở về, Lãnh An Thần bị đưa đến bệnh viện, bởi vì Tiểu Đường Tâm cùng Huân Huân đều bị kinh sợ, bây giờ đang tiếp nhận kiểm tra trong bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Lãnh An Thần đầu tiên thấy chính là hình ảnh hai mẹ con ôm nhau, Tiểu Đường Tâm ôm cổ của Đoan Mộc Mộc, Đoan Mộc Mộc hôn mặt con gái, hình ảnh này có lẽ rất bình thường, nhưng giờ phút này nhìn thấy, trong nội tâm Lãnh An Thần lại là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh thậm chí không dám lên tiếng, e sợ phá hư cảnh tốt đẹp đó.
“Làm sao chú không lễ phép như vậy, đi vào cũng không có gõ cửa?" Chợt, một âm thanh phá vỡ gian phòng tĩnh mật.
Lãnh An Thần nhìn sang nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy trên giường bệnh khác, một bé trai có gương mặt giống như Đoan Mộc Mộc đang nhìn mình, trong ánh mắt kia mang theo không hữu nghị.
Anh nhận ra, bé trai này tên Huân Huân, là đứa bé của Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh Chấn Nghiệp.
Nghĩ đến cái này, Lãnh An Thần cảm thấy trái tim mới buông lỏng xuống lại chợt đau.
Mặc dù đứa bé này chỉ là một sản vật của vật lý, mà dù sao cũng là huyết mạch giữa cô cùng một người đàn ông khác, mà người đàn ông kia chính là cha anh, theo như phép tắc, anh và đứa bé này là anh em.
Bà xã của anh sinh anh em của mình, châm chọc như thế nào?
Lãnh An Thần chỉ lo quan sát Huân Huân, hoàn toàn không có chú ý tới ngay từ lúc Huân Huân mở miệng thì Đoan Mộc Mộc nhìn hướng mình, “Em không có biện pháp mặc kệ nó, dù sao nó là con em…"
Giọng nói của Đoan Mộc Mộc đem suy nghĩ bay xa của Lãnh An Thần thu hồi lại, anh nhìn hướng cô, rất muốn cười với cô, sau đó nói là được, nhưng cổ họng giống như bị một cái tay mắc kẹt, anh không nói được ra ngoài.
“Mẹ không phải cần thiết giải thích cùng chú ấy" Huân Huân ba tuổi cơ trí không giống đứa bé bình thường, từ trong ánh mắt của bé là có thể nhìn ra được.
Lãnh An Thần cau mày, chỉ thấy Huân Huân đã đứng ở bên cạnh Đoan Mộc Mộc, bá đạo tuyên bố, “Đây là mẹ cùng em gái cháu."
“Huân Huân…" Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy lúng túng.
Nghe được giọng mẹ mang theo khiển trách, Huân Huân quay đầu nhìn về phía cô, “Có phải mẹ cũng không có ý định muốn con rồi hả?"
Một câu nói đau nhói lòng Đoan Mộc Mộc, cô nhớ thời điểm bọn họ hủy bom, Huân Huân cũng không có khóc, mà hỏi cô, “Tại sao chú ấy không quan tâm con? Tại sao?"
Hai chữ ‘tại sao’ giống như là một cây đao ghim vào tim Đoan Mộc Mộc.
Cô cũng không biết tại sao Lãnh Chấn Nghiệp có thể độc ác như vậy, coi như đứa bé này là công cụ ông ta muốn lấy tiền lấy quyền, dù sao là cốt nhục của ông ta, làm sao ông ta lại độc ác buộc thuốc nổ?
“Không, Huân Huân…" Đoan Mộc Mộc vươn một cái tay, đem Huân Huân ôm vào trong ngực, “Mẹ chắc chắn muốn con."
Nói xong, cô xem hướng Lãnh An Thần, rõ ràng nhìn thấy chán nản trong mắt bé, nhưng không có cách nào, cô không bỏ được đứa bé này, dù cô cực hận Lãnh Chấn Nghiệp, cũng không cách nào mặc kệ đứa bé này.
Lãnh An Thần nói không ra một câu, trong cổ họng giống như là nuốt tiêu, hơn nữa anh cảm thấy một loại hít thở không thông trước nay chưa từng có, cuối cùng chỉ có thể trốn chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, chú ấy là ba em gái đúng không?" Huân Huân không biết người lớn khổ sở, chỉ hỏi ra sự nghi ngờ của mình.
Đoan Mộc Mộc nhìn bóng dáng tông cửa chạy đi, cũng nói không thốt nên lời, chỉ có thể gật đầu.
Cô hiểu được lòng của Lãnh An Thần, cũng biết anh lúng túng, em trai anh lại gọi vợ anh là mẹ, đổi thành ai cũng không thể nào tiếp thu được.
Nhưng không có cách nào…
Giữa cô và Lãnh An Thần nhất định chỉ biết đường thẳng song song, đời này đều không thể giao, cho dù là giữa bọn họ có con gái, cuối cùng vẫn là kết cục như vậy.
Liên tiếp ba ngày, Lãnh An Thần cũng không có xuất hiện nữa, mà Tiểu Đường Tâm đã khôi phục la hét muốn gặp anh, đây chính là thân tình con gái, Đoan Mộc Mộc không ngừng nghĩ cách.
“Bảo bối, chú đẹp trai rất bận, về sau có thể sẽ không đến thăm chúng ta" Đoan Mộc Mộc xoa dịu con gái, nước mắt cũng đảo lưu trong lòng, quan hệ khó như vậy, liền cảm thấy không mặt mũi nào, huống chi là anh đây?
Xác thực, mặc dù Lãnh An Thần cứu thoát con gái, nhưng lại lâm vào một cái còn rối rắm kéo tâm xé phổi hơn so với bắt cóc con gái, thời gian ba ngày này, anh tựa như cá rơi trong vũng bùn, không ngừng giãy giụa, nhưng càng giãy dụa càng vùi lấp sâu.
Anh cứu đứa bé của bọn họ, nhưng người nào tới cứu anh?
Anh yêu Đoan Mộc Mộc, không bỏ được cô, huống chi bọn họ còn có con gái, nhưng anh biết lấy tính tình của Đoan Mộc Mộc tuyệt đối cũng không mặc kệ đứa bé kia, anh cũng rất muốn bỏ qua thân phận tiếp nhận đứa bé Huân Huân, nhưng mỗi khi anh đứng ở cửa phòng bệnh, nghe đứa bé kia gọi Đoan Mộc Mộc là mẹ, anh đã không tiếp thu được.
Ba ngày nay, anh không thể không đi bệnh viện, mà mỗi lần cũng sẽ như đào binh.
Rượu lạnh lẽo vào dạ dày, có thể làm cho anh ngủ, nhưng tỉnh lại, sự thật để cho anh khó chịu tồn tại như cũ, anh không muốn nghĩ, chỉ muốn quên, nếu như giờ phút này có thể có một cuộc mất trí nhớ thật tốt, như vậy có phải là anh có thể tiếp nhận cô và đứa bé của cô?
“Tổng tài, ngài không thể uống nữa" Ba ngày nay, Đỗ Vấn cơ hồ như hình với bóng cùng anh.
“Đỗ Vấn để cho tôi uống… để cho tôi uống…"Lãnh An Thần chém giết chai rượu.
Lúc hai người sắp tranh đoạt, điện thoại của Lãnh An Thần chợt vang lên ––
Đỗ Vấn từ trong túi đem điện thoại của anh lấy ra, sau đó nói câu, “Là điện thoại của thiếu phu nhân…"
Tay Lãnh An Thần bưng ly rượu run lên, mà Đỗ Vấn đã nhanh tay thay anh nhấn nghe, không phải Đỗ Vấn tự chủ trương, mà anh biết không làm như vậy, Lãnh An Thần chỉ biết trốn tránh.
Điện thoại bị thả vào bên tai Lãnh An Thần, anh vừa muốn né tránh, liền nghe được âm thanh củaTiểu Đường Tâm truyền đến, “Chú đẹp trai, con rất nhớ chú, làm sao chú không tới thăm con? Chú không thích Tiểu Đường Tâm, không cần Tiểu Đường Tâm nữa sao?"
Nháy mắt, trái tim Lãnh An Thần giống như bị tay nho nhỏ của Tiểu Đường Tâm gắt gao cầm, đau làm anh không thể hô hấp.
Tác giả :
Nhất Vạn Vạn