Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Chương 140: Vì sao có hình dáng giống anh?

Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 140: Vì sao có hình dáng giống anh?

Phi trường, mỹ nữ một lớn một nhỏ nhất thời thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Lớn mặc áo da giày bó màu đen, da trắng noãn giống như trứng gà mới vừa bóc vỏ, hết lần này tới lần khác đeo một mắt kính đen vượt quá mức bình thường, bộc phát da trắng nõn nà.

Nhỏ mặc một cái váy công chúa màu trắng đài sen, một đầu tóc quăn màu vàng cực kỳ giống con nít Jimmy, mắt đen thật to trở mình loạn chuyển, mang theo một loại sức lực thiên sứ cơ trí.

“Dì ơi, tại sao tất cả mọi người nhìn chúng ta?" Tiểu Đường Tâm cũng cảm thấy ánh mắt của mọi người.

Milan nhìn bốn phía, sau đó hếch bộ ngực kiêu ngạo của mình, hả hê nói, “Đương nhiên là chúng ta quá đẹp!"

Phốc ––

Tiểu Đường Tâm làm ra bộ dáng ghê tởm, “Thôi đi, con thấy ánh mắt người khác rõ ràng là coi chúng ta như hắc bạch vô thường rồi!"

Lần này đến phiên Milan giơ chân, nha đầu này đừng xem nhỏ, miệng đặc biệt ác độc, điểm này tuyệt đối phải là chân truyền của mẹ bé, thậm chí có hơn chứ không kém.

“Đúng rồi dì, đừng quên gọi điện thoại cho mẹ Mộc Mộc của con" Tiểu Đường Tâm là nha đầu hiếu thuận, thời điểm tới, bé không dám đánh điện thoại nói cho Đoan Mộc Mộc, là sợ cô sẽ ngăn cản, hiện tại họ đã thuận lợi tới, phải báo bình an, cô sợ mẹ Mộc Mộc sẽ lo lắng đến khóc nhè.

Đoan Mộc Mộc ở chỗ này cơ hồ tìm khắp tất cả các nơi, đều không tìm được người, thật nhanh muốn khóc, đúng lúc này điện thoại vang lên, thấy là điện thoại của Milan, cô cơ hồ không có nhảy dựng lên, lời kia càng thêm bắn liên hồi, “Cậu chết đâu rồi hả? Đường Tâm của tớ đâu? Tại sao lại tắt máy, tớ…"

Tiếng hô hơi lớn, tiểu Đường Tâm cũng đã nghe được, hơn nữa còn le lưỡi hướng về phía Milan, Milan nhăn mặt, cũng sắp như khổ qua, cô biết mình không mở miệng thì thôi, vừa nói chính xác bị mắng, vì vậy kín đáo đưa di động cho tiểu Đường Tâm.

“Mẹ ơi là con… Thật ra thì con cùng dì không có chuyện gì, chỉ là đi xa nhà một chuyến…" Nghe được âm thanh của con gái, Đoan Mộc Mộc chợt rơi nước mắt, nhưng lòng thấp thỏm cũng rơi xuống đất.

“Các người đi đâu? Tại sao không nói cho mẹ?"

Tiểu Đường Tâm le le đầu lưỡi mềm mại, nhầy nhụa nói: “Dì nói không thể nói cho mẹ biết!"

“Cái gì? Tiểu Đường Tâm con nói thật cho mẹ!" Bên kia Đoan Mộc Mộc muốn rống lên.

May mắn đẹp mắt. Tiểu Đường Tâm cũng cảm thấy tình huống không ổn, vội vàng đem điện thoại ném cho Milan, nâng một bộ má lên bộ dạng xem kịch vui.

Milan dứ dứ quả đấm hướng về phía tiểu Đường Tâm, sau đó nịnh hót giải thích…

Cách đó không xa, một bóng người cao lớn từ từ mà đến, áo khoác màu tro thuốc lá theo bước tiến của anh giương lên, giày da màu đen, mỗi một bước cũng cực kỳ có lực, ngũ quan tuấn mỹ giống như đao khắc, chỉ là vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.

“Oa! Rất đẹp trai!" Miệng Tiểu Đường Tâm há lớn, nước miếng đã đến khóe miệng, một điểm này của bé tuyệt đối di truyền từ Đoan Mộc Mộc, đừng xem tuổi còn nhỏ, bé cũng đã là hoa si.

Cái chú này rất đẹp trai, không riêng đẹp trai, đẹp trai giống như còn muốn làm cho người ta thân cận, tựa hồ đang trong mộng bé liền nằm mơ thấy chú ấy.

Tiểu Đường Tâm nhìn thấy bóng dáng của Lãnh An Thần sẽ phải biến mất ở cửa ra phi trường thì cũng nhịn không được nữa chạy tới.

Milan ôm điện thoại vừa giải thích thông suốt, nhưng tiếng nói còn chưa có rơi, màng nhĩ thiếu chút nữa liền bị đánh vỡ rồi, Đoan Mộc Mộc nghe Milan nói là đi tìm đứa bé trai trên tạp chí, nhất thời rống lên, “Cậu điên rồi? Ai cho cậu đi? Mau trở lại cho tớ, nếu không, nếu không… Tớ chặt cậu, có tin hay không?"

Đoan Mộc Mộc điên thật rồi, cô thế nào cũng không nghĩ đến Milan luôn luôn nhiều chuyện lại bát quái, lần này lại sẽ làm ra hành động như vậy.

Nếu như họ thật tìm được đứa bé kia, thì đồng nghĩa với việc gặp được Lãnh An Thần, nếu như Lãnh An Thần gặp được tiểu Đường Tâm, nhất định sẽ dựa vào khuôn mặt như mẫu phát hiện ra cô, đến lúc đó, cuộc sống yên ả mấy năm qua của cô chính là hoàn toàn xong đời.

“Cậu đừng rống, nếu như bảo bối nhà cậu đồng ý trở về, tớ lập tức trở về, có được hay không?" Thật ra thì Milan thật đúng là sợ Đoan Mộc Mộc tính tình nóng nảy, cô nói xong, vừa muốn đem điện thoại cho tiểu Đường Tâm, nhưng chỉ chớp mắt, lại không thấy bóng người nhỏ bé đâu cả.

“Cẩn thận… Đường Tâm… Tiểu Đường Tâm…" Mặt Milan sợ đến hoàn toàn trắng bệch, lấy kính mát trên sống mũi xuống nhìn loạn khắp nơi, trong miệng không ngừng kêu gọi.

Người ở đầu kia điện thoại hình như cũng nghe xảy ra điều gì, “Milan, tiểu Đường Tâm đây? Milan…"

Đâu còn tâm tư nghe điện thoại, Milan cơ hồ muốn khóc.

Tiểu Đường Tâm một đường đuổi theo trai đẹp tới bãi đậu xe, mắt thấy chú muốn lên xe, bé rốt cuộc không nhịn được nhào tới, ôm chặt lấy hai chân của chú, “Chú trai đẹp…"

Đây là gọi là cái gì?

Lãnh An Thần chỉ cảm thấy trên đùi căng thẳng, cúi đầu liền nhìn thấy một thân thể nhỏ bé trắng xoá, còn có khuôn mặt khả ái giống như búp bê, anh nhíu mày lại, cũng không buồn, “Người bạn nhỏ, con đang gọi chú phải không?"

Tiểu Đường Tâm nghiêm túc gật đầu một cái, “Con không gọi là người bạn nhỏ, con tên là tiểu Đường Tâm, chú có thể gọi con là tiểu Tâm Tâm…"

Âm thanh kia ngọt nhu giống như bánh dẻo thượng hạng, còn có câu tiểu Tâm Tâm cuối cùng kia, rõ ràng có tư vị câu dẫn.

Được rồi, tiểu Đường Tâm thừa nhận mình rất ưa thích chú đẹp trai này, chú không chỉ có lớn lên đẹp trai, hơn nữa âm thanh cũng rất dễ nghe, giống như mẹ thường nghe nhạc.

Lãnh An Thần cũng bị tiểu Đường Tâm đáng yêu trêu chọc đến, anh ngồi xổm người xuống, bàn tay vuốt đỉnh đầu của bé, “Tiểu, tiểu…"

“Tâm Tâm" Tiểu Đường Tâm nhắc nhở anh.

“Tâm Tâm, ba mẹ của con đâu?" Lãnh An Thần coi bé như đứa bé không cẩn thận lạc đường.

“Con không có ba" Khóe môi tiểu Đường Tâm khom thành hình trăng lưỡi liềm, trên mặt che một tầng ưu thương.

Chẳng biết tại sao, nghe được câu này, tim Lãnh An Thần lại đau tựa như kim châm, “Vậy mẹ con đâu?"

“Con… mẹ con không có ở đây" Tiểu Đường Tâm nói xong, mở trừng hai mắt, “Chú đẹp trai chú làm ba con có được hay không?"

Lời vừa nói ra này, lôi đến không chỉ là Lãnh An Thần, ngay cả Đỗ Vấn một bên cũng ngây dại, ánh mắt không khỏi rơi trên mặt tiểu Đường Tâm, nhưng anh nhìn kỹ không cần gấp gáp, nhất thời mắt càng mở càng lớn.

“Tổng tài…" Đỗ Vấn nhẹ kêu.

Lãnh An Thần cũng không có phát hiện Đỗ Vấn khác thường, một tay ôm lấy tiểu Đường Tâm, “Con lạc đường có đúng hay không? Chú đưa con đi tìm mẹ."

“Tổng tài" Đỗ Vấn lần nữa tiến lên, sau đó chỉ chỉ tiểu Đường Tâm lại chỉ chỉ Lãnh An Thần.

Nếu như nói Lãnh Chấn Nghiệp mang đứa bé Huân Huân về chính là phiên bản của Đoan Mộc Mộc, như vậy cô bé trước mắt này quả thật chính là phiên bản của Lãnh An Thần.

Lãnh An Thần chưa từng gặp qua Đỗ Vấn như vậy, chân mày nhăn nhăn, “Cậu làm sao vậy?"

“Chính anh xem đi!" Đỗ Vấn cả gan đem Lãnh An Thần kéo đến trước xe, trong kính xe chiếu ra mặt một lớn một nhỏ, trừ lớn nhỏ, quả thật giống nhau như đúc.

Lần này Lãnh An Thần cũng ngây người, anh nhìn hướng cô gái nhỏ trong ngực, lúc này mới phát hiện mặt bé thật rất giống nhau mình, ngay cả anh cũng khiếp sợ.

Nhất thời, Lãnh An Thần giống như là bị thứ gì mãnh liệt đụng tới, tất cả máu sở hữu tựa như động cơ mô tô bắt đầu chạy như điên, thẳng tắp tuôn hướng đại não, trước mắt một mảnh trống không, ngay sau đó suy nghĩ như hải triều xông lên…

“Tiểu, Tâm Tâm… Con… mẹ con tên gì?" Lãnh An Thần nói không có mạch lạc, nói chuyện cũng cà lăm.

Tiểu Đường Tâm cũng cảm giác được Lãnh An Thần khác thường, tay nhỏ bé vỗ trên mặt anh, “Chú đẹp trai, chú làm sao vậy?"

“Mẹ con tên gì?" Lãnh An Thần kích động, âm thanh cũng thay đổi, khô khốc lại duy trì, giống như là cọ xát sắc lẹm.

“Mẹ tên là…" Tiểu Đường Tâm vừa muốn nói, cũng đúng lúc này bị một tiếng hô gấp cắt đứt.

“Đứa nhỏ đáng chết này tại sao chạy tới nơi này? Con làm mẹ sợ muốn chết, có biết hay không? Con…" Milan đã chạy tới, một tay đoạt tiểu Đường Tâm trở về.

Đồng nhất biết, cô sợ bảy hồn sáu phách cũng bị mất, còn tưởng rằng bé bị người buôn lậu bắt cóc rồi!

Bọn buôn người?

Milan nhất thời cảnh giác nhìn về phía hai người đàn ông trước mặt, chỉ thấy đẹp trai rối tinh rối mù, đẹp trai để cho hô hấp của cô thay đổi tần số.

“Cô là mẹ của bé?" Lãnh An Thần chứng kiến Milan thì vui sướng trong lòng đã bay lên đến cực điểm trong nháy mắt lại ngã vào vực sâu không đáy.

Cô gái này, anh dám khẳng định mình cũng không nhận ra, nếu như đứa bé này là của cô, vậy thì sẽ không có liên quan với anh, thế nhưng đứa nhỏ quá tương tự với anh.

Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Giờ phút này, ngay cả Lãnh An Thần cũng hồ đồ.

Milan sững sờ mất mấy giây, rốt cuộc tỉnh táo lại, cô là paparazzi, gương mặt Lãnh An Thần cô nhận ra được, “Anh…anh là…"

Cô sững sờ kinh hãi cũng không có để cho Lãnh An Thần ngoài ý muốn, hoàn toàn khiến Lãnh An Thần từ trong cơn chấn kinh khôi phục yên tĩnh, mặc kệ cô gái này là ai? Anh không tin vô duyên vô cớ trên cõi đời này thực sẽ có người có dáng dấp giống nhau như đúc, nếu đứa nhỏ này giống anh như thế, anh có lý do điều tra tìm hiểu rõ.

“Đỗ Vấn, mang hai người đi!" Sau một câu nói, Lãnh An Thần xoay người lên xe, mà Milan cùng tiểu Đường Tâm cũng bị mang lên trên xe.

“Này, các người muốn làm gì? Các người bắt cóc sao?" Lúc xe chạy Milan hình như mới phản ứng được.

So sánh với Milan hốt hoảng, tiểu Đường Tâm cực kỳ hiến kỳ về chiếc xe sang trọng, bé quan sát bốn phía, cuối cùng bò đến xe ngồi, lấy cola, “Chú đẹp trai, con có thể uống cái này sao?"

Phải biết bé yêu chết thức uống cola này, chỉ là mẹ Mộc Mộc chưa bao giờ cho bé uống… nói là uống sẽ vĩnh viễn trở thành thấp lùn.

Mặc dù Lãnh An Thần một bụng nghi ngờ, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt trong suốt của tiểu Đường Tâm, anh giống như là bị làm xương sụn, cũng không cứng nổi nữa.

“Dĩ nhiên có thể" Anh nói qua sẽ phải giúp tiểu Đường Tâm mở cola ra, kết quả Milan mau hơn anh một bước, đoạt mất.

“Tiểu Đường Tâm không thể uống" Milan lắc đầu, sau đó còn nói, “Bọn họ là người xấu, khả năng là thuốc, sau khi uống chúng ta sẽ…" Milan làm động tác cái cổ xiêu vẹo.

Nhìn cola trong tay Milan, tiểu Đường Tâm đưa cái lưỡi mềm mại ra liếm liếm khóe môi, nhìn bộ dáng thèm nhỏ dãi kia Lãnh An Thần không đành lòng, ánh mắt anh lạnh lẽo quét Milan một cái, “Nếu như tôi là người xấu, bây giờ cô đã sớm không có cơ hội nói lời này."

“Anh…" Milan bị ánh mắt lạnh lùng của anh hù dọa.

“Tới đây, chú lấy cho con lon mới" Nói xong, cánh tay Lãnh An Thần duỗi một cái, đem thân thể tiểu Đường Tâm xinh xắn xách tới bên cạnh mình, sau đó mở cola cho bé.

“Haizz, không thể uống… Tiểu Đường Tâm, không thể uống…" Milan muốn ngăn lại, nhưng khi cô ngẩng đầu, rơi vào ánh mắt là khuôn mặt một lớn một nhỏ thì nhất thời không nhịn được thét chói tai, “A ––"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại