Cô Dâu Của Trung Tá
Chương 111-2: Hôn nhau ly biệt 2
Editor: Uyên Xưn
--- ------ ------ ------ ---
Tố Tố nghĩ đến bộ dáng của Hàm Hàm không khỏi đau lòng, “Bây giờ cậu ấy đang ở bệnh viện, người nhà cũng ở đó rồi, không có vấn đề gì lớn, cảm xúc cũng đã ổn định."
“Ai, một đứa bé tốt, không biết đã tạo nghiệt gì, aizzz….." Lý Nguyệt Hương thở dài, “Ngày mai mẹ nấu canh, đợi mẹ cùng tới bệnh viện thăm con bé luôn."
“Mẹ, không cần, mình con đi là được rồi."
“Ai, cũng tốt." Chuyện như vậy, không có ai muốn người khác biết, bà đi cũng không quá thích hợp.
Sở Lăng Xuyên không lên tiếng, nhưng cảm giác trong lòng anh giống mọi người.
Chủ đề xoay quanh Hàm Hàm kết thúc, lại bị Tiểu Bao quậy phá, cũng không để ý gì nhiều. Sau cơm trưa, ba mẹ An đi nghỉ ngơi, Tiểu Bao cũng đòi đi ngủ.
Chỉ còn lại Sở Lăng Xuyên và Tố Tố trong phòng khách, khoảng cách chỗ ngồi giữa hai người khá xa, anh muốn đến ngồi cạnh cô, nhưng không có dũng khí, anh không biết từ khi nào mà mình trở nên vô dụng như vậy.
Thật ra thì Tố Tố cũng không biết trên TV chiếu những gì, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến tình trạng của Hàm Hàm.
Sở Lăng Xuyên biết như thế, cho nên cũng không quấy rầy, chỉ đơn giản ngồi cùng cô như vậy.
Hai người đều có chung suy nghĩ, Chu Gia Hiền đúng là không phải đàn ông, ngay cả vợ mình cũng dám đánh thành như vậy.
Tố Tố suy nghĩ vẩn vơ, chẳng biết tựa vào sofa ngủ từ lúc nào. Sở Lăng Xuyên nhìn dáng vẻ ngủ say có mấy phần giống Tiểu Bao của cô, anh cẩn thận rút điều khiển từ trong tay cô, sau đó đỡ cô, nhẹ nhàng xê dịch thân thể cho đầu của cô gối lên chân anh.
Tó Tố không tỉnh, chỉ lật người, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khéo chôn vào bụng anh, tiếp tục gặp Chu công, hoàn toàn không phát hiện ra tình trạng của bản thân.
Anh ngồi thẳng người, không nhịn được vuốt nhẹ tóc cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cuối cùng, ngón tay rơi trên bờ môi cô…. diendanf""lưequysdomn
Tố Tố ngủ một mạch, không biết bao lâu sau mới tỉnh dậy, trước mắt một mảnh mơ hồ, cô còn không biết mình gối lên cái gì, và đang ôm cái gì.
Cô khẽ dịch cơ thể, cuối cùng cũng phản ứng kịp, cô đang gối lên chân của đàn ông, còn ôm eo của đàn ông, nơi cô vừa mới nằm ướt cả một mảng, chẳng lẽ đó là nước miếng trong truyền thuyết?
Tỉnh huống gì đây? Tố Tố hoàn toàn tỉnh táo, lật người, vừa khéo nằm ngang, gương mặt tuấn tú cương nghị rơi vào tầm mắt cô, còn có một đôi mắt đen sâu thẳm.
Cô dùng sức nháy mắt một cái, sau đó “vọt" cái ngồi dậy, sau đó quay người nhìn Sở Lăng Xuyên, cau mày, không phân rõ phải trái đã chỉ trích anh, “Anh….anh tại sao không đánh thức em?"
Sở Lăng Xuyên nhìn quần mình ướt một mảng, rồi lại nhìn dáng vẻ không tự tin của Tố Tố, không biết nên mừng hay nên bi ai.
Vui mừng vì vợ anh vẫn còn cảm giác với anh, bi ai, vì vợ anh lại không có thói quen thân mật. Anh liếc xéo cô, hai tay chống trên đầu gối, chậm rãi nói: “An làm sao nỡ đánh thức người phụ nữ thèm thuồng anh."
“Ai thèm thuồng anh, đồ cuồng tự luyến!" Tố Tố vội vàng đứng dậy đi vào phòng ngủ, Sở Lăng Xuyên rất muốn chạy theo xem cô có đỏ mặt hay không, nhưng cuối cùng vẫn chọn tiếp tục ngồi.
Trong lòng anh vô cùng sầu não, ngày nghỉ của anh cũng gần kết thúc rồi.
Chủ nhật Tố Tố mang theo canh mẹ cô nấu đến bệnh viện thăm Hàm Hàm, hôm nay vết bầm tím trên mặt cô ấy đã bớt nghiêm trọng hơn, ba mẹ Hàm Hàm cũng ở đây, thấy cô liền gọi vào phòng.
Hôm nay xem ra tinh thần của Hàm Hàm cũng không tệ lắm, mọi người tùy ý trò chuyện, không lâu sau đó Tiểu Nhiên cũng tới.
Mọi người cố ý buông lỏng để Hàm Hàm vui vẻ, Hàm Hàm cũng hiểu, cô đang cố gắng thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Tố Tố và Tiểu Nhiên ở lại đến trưa rồi rời đi, thấy nụ cười của Hàm Hàm, tâm tình Tố Tố nhẹ đi không ít, với tình trạng của Hàm Hàm như vậy, hôn nhân của cô ấy bắt buộc phải kết thúc.
Tố Tố ăn cơm trưa cùng cả nhà, sau đó Tiểu Bao muốn ngủ trưa cùng Sở Lăng Xuyên và Tố Tố, trong nhà Tiểu Bao là lớn nhất, cho nên đành phải theo ý cu cậu.
Trên giường lớn, Tiểu Bao nằm giữa, tiểu tử này nghịch mãi rồi mới chịu ngủ, Sở Lăng Xuyên cũng ngủ theo Tiểu Bao từ lúc nào, trong nhà chỉ còn Tố Tố không buồn ngủ, một mình cô ra phòng khách ngồi xem ti vi.
lequydon
Sở Lăng Xuyên ôm con trai ngủ thiếp đi, con trai và vợ ở bên cạnh, anh ngủ an ổn, hoàn toàn không biết, thật ra thì vợ mình đã sớm rời giường.
Sở Lăng Xuyên tiến vào mộng đẹp, anh mơ thấy lần mình quen biết Tố Tố, còn mơ thấy đêm tân hôn của họ, tất cả đang tốt đẹp, bỗng trong phòng có mưa, tất cả đều bị phá hủy, anh tức giận ngồi dậy, bỗng nhận ra, tất cả đều là mơ, nhưng tại sao trên mặt lại ướt?
Anh đưa tay lau mặt mình, quay đầu lại, thấy Tiểu Bao đang tè chính xác vào cốc nước trên bàn.
Không trách được trời mưa!
Sở Lăng Xuyên trợn mắt, con trai anh lại có sở thích này? Tiểu tử làm chuyện xấu bị bắt gặp, tè xong rồi, nhưng vẫn đứng im bất động, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Sở Lăng Xuyên.
Lúc này Tố Tố vừa khéo vào phòng ngủ, thấy Tiểu Bao còn đang làm tư thế xuỵt xuỵt, trên mặt Sở Lăng Xuyên vẫn còn nước, trên bàn cũng có, cô vừa tức vừa buồn cười.
Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao vào lòng, dùng sức cù nôn: “Tiểu tử, vừa mới làm gì? Hả?"
Tiểu Bao giùng giằng cười khanh khách, thở không ra hơi, cố gắng xin Sở Lăng Xuyên thả mình, anh cũng thả ra, cu cậu vội vàng chạy lại chỗ Tố Tố, “Mẹ….mẹ……….cứu mạng!"
Tiểu Bao vùi mặt vào ngực Tố Tố, không nhìn Sở Lăng Xuyên, Tố Tố trợn mắt nhìn anh, còn không khiển trách Tiểu Bao, “Trẻ con đi tiểu, tiện nghi anh, anh nên vụng trộm mà mừng mới đúng."
Sở Lăng Xuyên hết ý kiến, anh vào phòng vệ sinh, còn Tố Tố ở bên ngoài bắt đầu giáo huấn Tiểu Bao, nói cho cu cậu biết đây là không đúng, về sau không thể tè vào cốc nước, muốn đi tiểu phải vào nhà vệ sinh.
Tiểu Bao gật đầu đồng ý, vẻ mặt tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Chỉ là, Tố Tố hiểu rõ con trai mình, nói nhiều cũng vô ích, bởi vì căn bản bé còn chưa nhớ được, cô quả thật không hiểu, Tiểu Bao sao có thể nghịch ngợm như vậy.
Sở Lăng Xuyên rửa mặt xong, đi tới bên cạnh hai mẹ con, ôm Tiểu Bao vào lòng, sau đó nhìn về phía Tố Tố, “Hàm Hàm sao rồi?"
Tố Tố nhíu mày, “Tinh thần khá hơn so với hôm qua, người trong nhà quyết định khởi tố Chu Gia Hiền, nếu như tội danh được thành lập, anh ta chỉ có thể ăn cơm tù."
“Anh đi thăm Hàm Hàm có được hay không?"
“Anh?"
“Thế nào?"
Tố Tố suy nghĩ một chút rồi nói, “Chiều mai đi, đợi sau khi em tan việc!"
“Được, anh đến đón em!"
Hai người quyết định như vậy, hôm sau Tố Tố đi làm sớm, Sở Lăng Xuyên ở trong nhà bồi mọi người, chờ đợi đến lúc đón Tố Tố đi thăm Hàm Hàm.
Mới vừa họp xong, La Vĩ Khôn lại nhận được một cuộc điện thoại, là công ty quản lý chỗ Hàm Hàm gọi đến.
La Vĩ Khôn rất nhanh đã bắt máy, “Quản lý Đỗ, chào anh. Cái gì? Hàm Hàm nhập viện? Đã xảy ra chuyện gì? Không biết? Bệnh viện nào? Được, cảm ơn, hôm nào tôi mời anh uống trà!"
La Vĩ Khôn vội vàng cúp máy, gương mặt lo lắng nóng nảy, phân phó thư kí mấy câu rồi đi luôn, lấy xe chạy về phía bệnh viện.
Không lâu sau, xe của La Vĩ Khôn đã đến trước cổng bệnh viện, Đỗ tổng chỉ biết Hàm Hàm xin nghỉ nhiều ngày, bệnh tình nghiêm trọng, không có cách nào đi làm.
Tuy nhiên Đỗ tổng không biết số phòng bệnh, La Vĩ Khôn vào hỏi thăm mãi mới đến nơi.
Anh đến trước cửa phòng bệnh, thậm chí quên cả gõ cửa đã xông vào, đập vào mắt anh là một bóng dáng mặc quần áo bệnh nhân, cô đang đưa lưng về phía cửa, không cần nhìn mặt anh cũng nhận ra đó là Hàm Hàm.
Hàm Hàm cho là mẹ cô mua cơm trở lại, không ngờ, khi xoay người lại, lại thấy người cô không muốn gặp nhất vào lúc này, La Vĩ Khôn.
Cô sững sờ, mất đi phản ứng, mà La Vĩ Khôn cũng vậy, cô thế này là sao, tại sao khuôn mặt lại bị thương?
Rất dễ nhận ra đây là có người đánh, không phải do ngoài ý muốn. Tim của anh đau đớn kịch liệt, bước tới nắm bả vai cô, “Chuyện gì xảy ra, ai đánh? Tại sao khiến em bị thương thành như vậy?"
Rốt cuộc Hàm Hàm cũng phản ứng kịp, cô lạnh nhạt trả lời, “Không có việc gì, chỉ do không cẩn thận, cảm ơn anh đã đến thăm tôi, chẳng qua tôi cần phải nghỉ ngơi, anh có thể đi ra ngoài không?"
“Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?" La Vĩ Khôn phát giận, rốt cuộc tên khốn khiếp nào đã đánh cô thành ra như vậy?
Hàm Hàm không lên tiếng, chỉ cố thoát khỏi tay anh, lúc này Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cũng đến, thấy La Vĩ Khôn cũng có chút ngoài ý muốn.
Hàm Hàm biết Sở Lăng Xuyên trở về, cũng biết Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đã làm lành. Cô cười, không cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương, “Hai người tới rồi."
“Vết thương thế nào?" Sở Lăng Xuyên hỏi.
Hàm Hàm không để ý lắm, “Không sao, ngoại thương, mấy ngày nữa có thể xuất viện."
“Làm sao cậu không chịu nằm nghỉ ngơi?" Tố Tố đi tới đỡ Hàm Hàm nằm xuống giường, trong lúc đi bộ, chân Hàm Hàm bước không đều, bởi vì chân cô cũng bị thương.
Trong lòng La Vĩ Khôn không rõ tư bị gì, Hàm Hàm xa cách không nói cho anh biết, càng làm anh khó chịu, anh không nói một lời xoay người đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên cũng theo sau.
Hai người đàn ông một trước một sau, đến sân bệnh viện, La Vĩ Khôn nhìn lại Sở Lăng Xuyên, “Hàm Hàm thế nào, anh biết đúng không?"
Sở Lăng Xuyên vỗ bả vai La Vĩ Khôn, anh ta nóng nảy, níu lấy áo Sở Lăng Xuyên, “Lăng Xuyên, em xĩn anh, nói cho em biết, chuyện gì xảy ra, không nói đúng không? Vậy em đi hỏi bác sĩ!"
La Vĩ Khôn vừa nói xong liền đi tìm bác sĩ, Sở Lăng Xuyên kéo anh ta lại, cuối cùng nói hết tất cả.
--- ------ ------ ------ ---
Tố Tố nghĩ đến bộ dáng của Hàm Hàm không khỏi đau lòng, “Bây giờ cậu ấy đang ở bệnh viện, người nhà cũng ở đó rồi, không có vấn đề gì lớn, cảm xúc cũng đã ổn định."
“Ai, một đứa bé tốt, không biết đã tạo nghiệt gì, aizzz….." Lý Nguyệt Hương thở dài, “Ngày mai mẹ nấu canh, đợi mẹ cùng tới bệnh viện thăm con bé luôn."
“Mẹ, không cần, mình con đi là được rồi."
“Ai, cũng tốt." Chuyện như vậy, không có ai muốn người khác biết, bà đi cũng không quá thích hợp.
Sở Lăng Xuyên không lên tiếng, nhưng cảm giác trong lòng anh giống mọi người.
Chủ đề xoay quanh Hàm Hàm kết thúc, lại bị Tiểu Bao quậy phá, cũng không để ý gì nhiều. Sau cơm trưa, ba mẹ An đi nghỉ ngơi, Tiểu Bao cũng đòi đi ngủ.
Chỉ còn lại Sở Lăng Xuyên và Tố Tố trong phòng khách, khoảng cách chỗ ngồi giữa hai người khá xa, anh muốn đến ngồi cạnh cô, nhưng không có dũng khí, anh không biết từ khi nào mà mình trở nên vô dụng như vậy.
Thật ra thì Tố Tố cũng không biết trên TV chiếu những gì, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến tình trạng của Hàm Hàm.
Sở Lăng Xuyên biết như thế, cho nên cũng không quấy rầy, chỉ đơn giản ngồi cùng cô như vậy.
Hai người đều có chung suy nghĩ, Chu Gia Hiền đúng là không phải đàn ông, ngay cả vợ mình cũng dám đánh thành như vậy.
Tố Tố suy nghĩ vẩn vơ, chẳng biết tựa vào sofa ngủ từ lúc nào. Sở Lăng Xuyên nhìn dáng vẻ ngủ say có mấy phần giống Tiểu Bao của cô, anh cẩn thận rút điều khiển từ trong tay cô, sau đó đỡ cô, nhẹ nhàng xê dịch thân thể cho đầu của cô gối lên chân anh.
Tó Tố không tỉnh, chỉ lật người, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khéo chôn vào bụng anh, tiếp tục gặp Chu công, hoàn toàn không phát hiện ra tình trạng của bản thân.
Anh ngồi thẳng người, không nhịn được vuốt nhẹ tóc cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cuối cùng, ngón tay rơi trên bờ môi cô…. diendanf""lưequysdomn
Tố Tố ngủ một mạch, không biết bao lâu sau mới tỉnh dậy, trước mắt một mảnh mơ hồ, cô còn không biết mình gối lên cái gì, và đang ôm cái gì.
Cô khẽ dịch cơ thể, cuối cùng cũng phản ứng kịp, cô đang gối lên chân của đàn ông, còn ôm eo của đàn ông, nơi cô vừa mới nằm ướt cả một mảng, chẳng lẽ đó là nước miếng trong truyền thuyết?
Tỉnh huống gì đây? Tố Tố hoàn toàn tỉnh táo, lật người, vừa khéo nằm ngang, gương mặt tuấn tú cương nghị rơi vào tầm mắt cô, còn có một đôi mắt đen sâu thẳm.
Cô dùng sức nháy mắt một cái, sau đó “vọt" cái ngồi dậy, sau đó quay người nhìn Sở Lăng Xuyên, cau mày, không phân rõ phải trái đã chỉ trích anh, “Anh….anh tại sao không đánh thức em?"
Sở Lăng Xuyên nhìn quần mình ướt một mảng, rồi lại nhìn dáng vẻ không tự tin của Tố Tố, không biết nên mừng hay nên bi ai.
Vui mừng vì vợ anh vẫn còn cảm giác với anh, bi ai, vì vợ anh lại không có thói quen thân mật. Anh liếc xéo cô, hai tay chống trên đầu gối, chậm rãi nói: “An làm sao nỡ đánh thức người phụ nữ thèm thuồng anh."
“Ai thèm thuồng anh, đồ cuồng tự luyến!" Tố Tố vội vàng đứng dậy đi vào phòng ngủ, Sở Lăng Xuyên rất muốn chạy theo xem cô có đỏ mặt hay không, nhưng cuối cùng vẫn chọn tiếp tục ngồi.
Trong lòng anh vô cùng sầu não, ngày nghỉ của anh cũng gần kết thúc rồi.
Chủ nhật Tố Tố mang theo canh mẹ cô nấu đến bệnh viện thăm Hàm Hàm, hôm nay vết bầm tím trên mặt cô ấy đã bớt nghiêm trọng hơn, ba mẹ Hàm Hàm cũng ở đây, thấy cô liền gọi vào phòng.
Hôm nay xem ra tinh thần của Hàm Hàm cũng không tệ lắm, mọi người tùy ý trò chuyện, không lâu sau đó Tiểu Nhiên cũng tới.
Mọi người cố ý buông lỏng để Hàm Hàm vui vẻ, Hàm Hàm cũng hiểu, cô đang cố gắng thoát khỏi bóng ma tâm lý.
Tố Tố và Tiểu Nhiên ở lại đến trưa rồi rời đi, thấy nụ cười của Hàm Hàm, tâm tình Tố Tố nhẹ đi không ít, với tình trạng của Hàm Hàm như vậy, hôn nhân của cô ấy bắt buộc phải kết thúc.
Tố Tố ăn cơm trưa cùng cả nhà, sau đó Tiểu Bao muốn ngủ trưa cùng Sở Lăng Xuyên và Tố Tố, trong nhà Tiểu Bao là lớn nhất, cho nên đành phải theo ý cu cậu.
Trên giường lớn, Tiểu Bao nằm giữa, tiểu tử này nghịch mãi rồi mới chịu ngủ, Sở Lăng Xuyên cũng ngủ theo Tiểu Bao từ lúc nào, trong nhà chỉ còn Tố Tố không buồn ngủ, một mình cô ra phòng khách ngồi xem ti vi.
lequydon
Sở Lăng Xuyên ôm con trai ngủ thiếp đi, con trai và vợ ở bên cạnh, anh ngủ an ổn, hoàn toàn không biết, thật ra thì vợ mình đã sớm rời giường.
Sở Lăng Xuyên tiến vào mộng đẹp, anh mơ thấy lần mình quen biết Tố Tố, còn mơ thấy đêm tân hôn của họ, tất cả đang tốt đẹp, bỗng trong phòng có mưa, tất cả đều bị phá hủy, anh tức giận ngồi dậy, bỗng nhận ra, tất cả đều là mơ, nhưng tại sao trên mặt lại ướt?
Anh đưa tay lau mặt mình, quay đầu lại, thấy Tiểu Bao đang tè chính xác vào cốc nước trên bàn.
Không trách được trời mưa!
Sở Lăng Xuyên trợn mắt, con trai anh lại có sở thích này? Tiểu tử làm chuyện xấu bị bắt gặp, tè xong rồi, nhưng vẫn đứng im bất động, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Sở Lăng Xuyên.
Lúc này Tố Tố vừa khéo vào phòng ngủ, thấy Tiểu Bao còn đang làm tư thế xuỵt xuỵt, trên mặt Sở Lăng Xuyên vẫn còn nước, trên bàn cũng có, cô vừa tức vừa buồn cười.
Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao vào lòng, dùng sức cù nôn: “Tiểu tử, vừa mới làm gì? Hả?"
Tiểu Bao giùng giằng cười khanh khách, thở không ra hơi, cố gắng xin Sở Lăng Xuyên thả mình, anh cũng thả ra, cu cậu vội vàng chạy lại chỗ Tố Tố, “Mẹ….mẹ……….cứu mạng!"
Tiểu Bao vùi mặt vào ngực Tố Tố, không nhìn Sở Lăng Xuyên, Tố Tố trợn mắt nhìn anh, còn không khiển trách Tiểu Bao, “Trẻ con đi tiểu, tiện nghi anh, anh nên vụng trộm mà mừng mới đúng."
Sở Lăng Xuyên hết ý kiến, anh vào phòng vệ sinh, còn Tố Tố ở bên ngoài bắt đầu giáo huấn Tiểu Bao, nói cho cu cậu biết đây là không đúng, về sau không thể tè vào cốc nước, muốn đi tiểu phải vào nhà vệ sinh.
Tiểu Bao gật đầu đồng ý, vẻ mặt tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Chỉ là, Tố Tố hiểu rõ con trai mình, nói nhiều cũng vô ích, bởi vì căn bản bé còn chưa nhớ được, cô quả thật không hiểu, Tiểu Bao sao có thể nghịch ngợm như vậy.
Sở Lăng Xuyên rửa mặt xong, đi tới bên cạnh hai mẹ con, ôm Tiểu Bao vào lòng, sau đó nhìn về phía Tố Tố, “Hàm Hàm sao rồi?"
Tố Tố nhíu mày, “Tinh thần khá hơn so với hôm qua, người trong nhà quyết định khởi tố Chu Gia Hiền, nếu như tội danh được thành lập, anh ta chỉ có thể ăn cơm tù."
“Anh đi thăm Hàm Hàm có được hay không?"
“Anh?"
“Thế nào?"
Tố Tố suy nghĩ một chút rồi nói, “Chiều mai đi, đợi sau khi em tan việc!"
“Được, anh đến đón em!"
Hai người quyết định như vậy, hôm sau Tố Tố đi làm sớm, Sở Lăng Xuyên ở trong nhà bồi mọi người, chờ đợi đến lúc đón Tố Tố đi thăm Hàm Hàm.
Mới vừa họp xong, La Vĩ Khôn lại nhận được một cuộc điện thoại, là công ty quản lý chỗ Hàm Hàm gọi đến.
La Vĩ Khôn rất nhanh đã bắt máy, “Quản lý Đỗ, chào anh. Cái gì? Hàm Hàm nhập viện? Đã xảy ra chuyện gì? Không biết? Bệnh viện nào? Được, cảm ơn, hôm nào tôi mời anh uống trà!"
La Vĩ Khôn vội vàng cúp máy, gương mặt lo lắng nóng nảy, phân phó thư kí mấy câu rồi đi luôn, lấy xe chạy về phía bệnh viện.
Không lâu sau, xe của La Vĩ Khôn đã đến trước cổng bệnh viện, Đỗ tổng chỉ biết Hàm Hàm xin nghỉ nhiều ngày, bệnh tình nghiêm trọng, không có cách nào đi làm.
Tuy nhiên Đỗ tổng không biết số phòng bệnh, La Vĩ Khôn vào hỏi thăm mãi mới đến nơi.
Anh đến trước cửa phòng bệnh, thậm chí quên cả gõ cửa đã xông vào, đập vào mắt anh là một bóng dáng mặc quần áo bệnh nhân, cô đang đưa lưng về phía cửa, không cần nhìn mặt anh cũng nhận ra đó là Hàm Hàm.
Hàm Hàm cho là mẹ cô mua cơm trở lại, không ngờ, khi xoay người lại, lại thấy người cô không muốn gặp nhất vào lúc này, La Vĩ Khôn.
Cô sững sờ, mất đi phản ứng, mà La Vĩ Khôn cũng vậy, cô thế này là sao, tại sao khuôn mặt lại bị thương?
Rất dễ nhận ra đây là có người đánh, không phải do ngoài ý muốn. Tim của anh đau đớn kịch liệt, bước tới nắm bả vai cô, “Chuyện gì xảy ra, ai đánh? Tại sao khiến em bị thương thành như vậy?"
Rốt cuộc Hàm Hàm cũng phản ứng kịp, cô lạnh nhạt trả lời, “Không có việc gì, chỉ do không cẩn thận, cảm ơn anh đã đến thăm tôi, chẳng qua tôi cần phải nghỉ ngơi, anh có thể đi ra ngoài không?"
“Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?" La Vĩ Khôn phát giận, rốt cuộc tên khốn khiếp nào đã đánh cô thành ra như vậy?
Hàm Hàm không lên tiếng, chỉ cố thoát khỏi tay anh, lúc này Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cũng đến, thấy La Vĩ Khôn cũng có chút ngoài ý muốn.
Hàm Hàm biết Sở Lăng Xuyên trở về, cũng biết Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đã làm lành. Cô cười, không cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương, “Hai người tới rồi."
“Vết thương thế nào?" Sở Lăng Xuyên hỏi.
Hàm Hàm không để ý lắm, “Không sao, ngoại thương, mấy ngày nữa có thể xuất viện."
“Làm sao cậu không chịu nằm nghỉ ngơi?" Tố Tố đi tới đỡ Hàm Hàm nằm xuống giường, trong lúc đi bộ, chân Hàm Hàm bước không đều, bởi vì chân cô cũng bị thương.
Trong lòng La Vĩ Khôn không rõ tư bị gì, Hàm Hàm xa cách không nói cho anh biết, càng làm anh khó chịu, anh không nói một lời xoay người đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên cũng theo sau.
Hai người đàn ông một trước một sau, đến sân bệnh viện, La Vĩ Khôn nhìn lại Sở Lăng Xuyên, “Hàm Hàm thế nào, anh biết đúng không?"
Sở Lăng Xuyên vỗ bả vai La Vĩ Khôn, anh ta nóng nảy, níu lấy áo Sở Lăng Xuyên, “Lăng Xuyên, em xĩn anh, nói cho em biết, chuyện gì xảy ra, không nói đúng không? Vậy em đi hỏi bác sĩ!"
La Vĩ Khôn vừa nói xong liền đi tìm bác sĩ, Sở Lăng Xuyên kéo anh ta lại, cuối cùng nói hết tất cả.
Tác giả :
Hồ Ly