Cô Dâu Của Trung Tá
Chương 103-2: Gặp lại vợ con 2
Editor: Uyên Xưn
=== ====== ===
Sở Lăng Xuyên ôm cô thật chặt, mặc kệ cái nhìn của người khác, cũng không để ý đến sự xa cách lạnh lùng của cô, giờ phút này, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, ôm người phụ nữ mà anh xa cách bấy lâu.
Tuy nhiên, nội tâm Tố Tố lại bình tĩnh lạ thường, ngực của anh, đã xa lạ, cũng không có bất kì cảm giác gì, cô sẽ không bởi vì cái ôm của anh mà cảm thấy ấm áp, sẽ không bởi vì ánh mắt của anh mà mặt đỏ tim đập.
Nhưng mà càng ngày anh ôm càng chặt, giống như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức.
Sở Lăng Xuyên không buông tay, Tố Tố cũng không động, cô mặc anh ôm, cho dù bị anh siết đau, cũng không oán trách, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Cô lùi về phía sau, bỗng đụng phải thân xe, người nghiêng như sắp đổ, anh muốn lại đỡ cô, cô lại tránh anh theo phản xạ, tự mình ổn định thân thể, bình tĩnh nói: “Em không sao."
Sở Lăng Xuyên nhìn sự phòng bị và giữ khoảng cách của cô, cũng rút tay về, trong lòng đau đớn, hơn hai năm, sự thân mật giữa hai người không còn tồn tại, chỉ có xa cách, anh đối với Tố Tố mà nói, chỉ giống như người xa lạ.
Hai trái tim yên lặng nhìn nhau, mọi người trong trường hầu như đã về hết, Sở Lăng Xuyên mới nói chuyện với Tố Tố.
Anh lên xe, cô cũng không lái về nhà, mà dừng trước một nhà hàng, lúc chuẩn bị xuống xe, Tố Tố mới khẽ nói: “Đồ ăn ở đây không tệ, anh….lâu như vậy chưa về, nếm thử một chút…."
Lời của cô...giống như đang nói với một người bạn mới quen không lâu. Tim Sở Lăng Xuyên nhói lên, đó là vợ anh, bà xã của anh, không phải bạn bè.
Nhưng mà sự thân mật giữa hai người bị thay thế bởi không khí khách khí cùng lạnh nhạt.
Anh khó chịu, mở cửa xuống xe, theo sau Tố Tố, tìm một vị trí ngồi xuống, trừ gọi thức ăn, hai người không nói chuyện, không khí như vậy khiến người ta hít thở không thông.
Tố Tố gọi về nhà, chỉ bảo có việc, tối mới về được, cũng không nói đến chuyện Sở Lăng Xuyên đã quay lại, sau khi cô cúp máy, giữa hai người lại lâm vào trầm mặc.
Cô không phản đối, chỉ một lòng uống nước, mà Sở Lăng Xuyên lấy ra một bao thuốc, nhả từng ngụm khói dày đặc, đôi mắt gắt gao nhìn cô.
Anh có quá nhiều lời để nói, nhưng đối mặt với sự lạnh nhạt của Tố Tố, một chữ cũng không thốt lên được.
Tố Tố ghét mùi thuốc lá, tuy nhiên cô không lên tiếng, chỉ hơi nhíu mày.
Sở Lăng Xuyên nhận ra, ném điếu thuốc đi, ngồi thẳng người, nắm lấy tay cô, muốn nói chuyện nghiêm túc.
Nhưng Tố Tố rụt tay lại, đối với đụng chạm của anh không hề quen, thậm chí mâu thuẫn.
Tay Sở Lăng Xuyên vẫn để trên bàn, cuối cùng thu lại, nắm chặt, đặt lên đùi mình.
Lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, phá vỡ sự lúng túng giữa hai người. Tố Tố cầm đũa bắt đầu ăn, còn Sở Lăng Xuyên vẫn ngồi im, nhìn chằm chằm cô, cảm giác vô lực khiến anh đau đớn.
Hai muốn nói chuyện thật tốt, xem sau này làm thế nào, nhưng mà, không khí xa lạ đến mức không thể mở miệng.
Cơm tối kết thúc trong sự trầm mặc, tính tiền, hai người trước sau ra khỏi phòng ăn.
Tố Tố biết, bọn họ nên nói về hôn nhân đã đi đến bước đường cùng này, nhưng mà, không biết vì sao, hôm nay cô không thể tìm được từ ngữ nào, có lẽ anh đột nhiên trở lại khiến cô có chút luống cuống.
Cô nghĩ, thôi để hôm khác bàn lại, dù sao vẫn còn cơ hội.
Cô đến bãi đậu xe, dừng bước, xoay người, “Em về trước đây, có chuyện gì, hôm khác chúng ta bàn tiếp, số của em, vẫn như cũ, có gì anh cứ gọi."
Sở Lăng Xuyên chưa bao giờ khó chịu như bây giờ, nhìn Tố Tố bước đi, anh không tự chủ được níu tay cô lại, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong: “Em….không về nhà cùng anh sao?"
Tố Tô sửng sốt đáp lại: “Không, em ở với ba mẹ, đó mới là nhà của em, a đúng rồi, anh có phải không mang theo chìa khóa không? Để em lấy cho anh, dù sao em cũng không cần."
Cô tránh tay anh, vội vàng lục ví tìm chìa khóa, đưa cho anh, cái nhà kia, đã rất lâu rồi cô chưa từng về, sau này cũng không về nữa.
Anh đưa tay ra, không phải nhận lại chìa khóa, mà là nắm tay cô, kéo cô vào trong ngực: “Em….đã không còn yêu anh thật sao?"
Tố Tố nhất thời không nói nên lời, chỉ giữ yên lặng, không phải em không yêu anh, mà do anh tuyệt tình, khiến em chờ đợi trong vô vọng, tâm em đã chết, cho nên, mới không còn cảm giác: “Đúng vậy, đã không còn…."
Cơ thể Sở Lăng Xuyên cứng lại, cái ôm cũng lỏng dần đi, giống như hơi sức bị rút cạn, đau đớn lan ra tứ chi.
Tố Tố thoát khỏi lồng ngực anh, đặt chìa khóa vào tay anh: “Chúng ta như vậy đã hai năm, em hy vọng, anh trở lại có thể sớm cho em một câu trả lời, như vậy đều tốt với tất cả mọi người." lequydon----dien,dàn
Tố Tố nói xong, xoay người, mở cửa, lên xe, nhanh chóng rời đi, còn lại mình Sở Lăng Xuyên thẫn thờ trong bóng đêm.
Quân tâm như cũ, thiếp tâm đã chết. Anh dùng cái gì để cứu vãn tình yêu của người phụ nữ đã bị mình làm tổn thương đây?
Khi Tố Tố về đến nhà, tiểu tử đã ngủ rồi, có lẽ do chơi quá mệt, cô nói chuyện phiếm với ba mẹ vài câu, không đề cập đến chuyện Sở Lăng Xuyên.
Trở lại phòng ngủ, cô nhìn con trai trìu mến, khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô và Sở Lăng Xuyên tách ra lâu như vậy, hôm nay gặp lại, cô phát hiện, con trai mình đúng là phiên bản nhỏ của anh.
Từ lông mày, mắt, miệng, đều cực kì giống nhau, chỉ có cái mũi giống cô, hơn nữa khi thức dậy tính tình không hề tốt, tương tự như lúc Sở Lăng Xuyên nổi giận.
Anh trở lại, lòng cô đã chết. Cho nên sự trở về của anh, đối với cô, không hề quan trọng, chỉ là, trên thế giới này, có một người quan trọng nhất đối với cô, đó chính là con trai, thằng bé là cả sinh mạng của cô.
Nhà Sở Việt Dương.
Sau khi Sở Lăng Xuyên gặp Tố Tố, tâm trạng bi thương chán nản, đứng ngơ ngác ở trường học lúc lâu.
Anh vốn muốn đi thăm ba mẹ, cho bọn họ một sự kinh hỉ, nhưng trở về lại phát hiện trong nhà chẳng còn ai.
Anh cảm thấy kì quái, liền gọi cho anh trai, lúc này mới biết, ba mẹ đã đi thành phố Q trị liệu, mà anh trai cũng dọn nhà, hỏi kĩ mới có được địa chỉ.
Sở Lăng Xuyên trở về, Sở Việt Dương mừng rỡ không thôi, vội vàng bảo vợ chuẩn bị phòng ngủ cho em trai.
Hơn hai năm không về, Sở Việt Dương tò mò hỏi em trai đi đâu, sao biến mất lâu như vậy, nhưng không lấy được đáp án, chỉ biết vỗ đầu mình, cười nói: “Nhìn anh quên mất, cơ mật, không thể nói."
Sở Lăng Xuyên hỏi: “Thân thể ba mẹ thế nào?"
“Ba rất tốt, chỉ có mẹ, sau khi phẫu thuật để lại di chứng tương đối nặng, nhưng mà bây giờ khôi phục cũng không tệ, so với người bình thường không hề khác.
Chỉ là có chút ngơ ngác, không thích nói chuyện, không thể so được với trước đây, nhưng như vậy là rất tốt rồi, em đừng lo lắng. Mẹ nhìn thấy em, khẳng định vui mừng."
Đã hơn hai năm không gặp ba mẹ, Sở Lăng Xuyên lại thấy đau lòng: “Tạm thời em không thể rời đi, muốn thăm ba mẹ, có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa."
“Ba mẹ sẽ hiểu, em chậm một chút….."
Bỗng Sở Việt Dương nhớ ra gì đó: “Em trở về, Tố Tố có biết không? Gặp chưa?"
Sở Lăng Xuyên đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, không nói nhiều: “Gặp!"
Sở Lăng Xuyên còn đang ngồi đây, vậy khẳng định giữa hai người có vấn đề, Sở Lăng Xuyên đi một phát là hai năm, huống chi trước khi đi, hai người còn cãi nhau một trận: “Hai người định thế nào?"
Sở Lăng Xuyên hít sâu, “Anh, chuyện của em anh đừng quan tâm, tự em xử lý."
“Lăng Xuyên, có chuyện anh phải nói cho em biết."
“Chuyện gì?"
Sở Việt Dương đem chân tướng, toàn bộ đầu đuôi, kể hết cho anh nghe, anh hy vọng em trai mình không vì sự hiểu lầm mà bỏ lỡ người phụ nữ mình yêu mến, đợi đến khi hiểu rõ chân tướng, có lẽ còn chịu đả kích hơn.
Hai người không hề liên lạc trong suốt hai năm, bao gồm cả người nhà, Tố Tố không tìm được anh, không liên lạc được với anh, hoặc là, cô tức giận không muốn tìm anh.
Cô mang theo thương tổn vượt qua quãng thời gian hai năm, đủ để khiến cô nản lòng thoái chí.
Lúc đó anh trách cô, nếu như cô và Thẩm Hạo Vũ không dây dưa không rõ, mẹ anh cũng không thành như vậy, cho nên, anh tức giận, không nghe cô giải thích.
Bây giờ mới biết, hết thảy là tai họa từ anh mà ra, bởi vì anh trêu chọc một người phụ nữ tên là Tô Tuệ Vân, anh nên...hận Tô Tuệ Vân, tiếp theo chính là bản thân mình.
Giờ phút này, trong lòng anh rất hối hận, nhưng hối hận cũng chẳng có ích gì, Sở Việt Dương không biết trong lòng em trai nghĩ gì, chỉ biết chắc chắn không dễ chịu: “Chuyện này anh cũng giải thích với ba rồi, thân thể mẹ không tốt, sợ tâm tình ảnh hưởng đến bệnh, cho nên không nói."
=== ====== ===
Sở Lăng Xuyên ôm cô thật chặt, mặc kệ cái nhìn của người khác, cũng không để ý đến sự xa cách lạnh lùng của cô, giờ phút này, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, ôm người phụ nữ mà anh xa cách bấy lâu.
Tuy nhiên, nội tâm Tố Tố lại bình tĩnh lạ thường, ngực của anh, đã xa lạ, cũng không có bất kì cảm giác gì, cô sẽ không bởi vì cái ôm của anh mà cảm thấy ấm áp, sẽ không bởi vì ánh mắt của anh mà mặt đỏ tim đập.
Nhưng mà càng ngày anh ôm càng chặt, giống như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức.
Sở Lăng Xuyên không buông tay, Tố Tố cũng không động, cô mặc anh ôm, cho dù bị anh siết đau, cũng không oán trách, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Cô lùi về phía sau, bỗng đụng phải thân xe, người nghiêng như sắp đổ, anh muốn lại đỡ cô, cô lại tránh anh theo phản xạ, tự mình ổn định thân thể, bình tĩnh nói: “Em không sao."
Sở Lăng Xuyên nhìn sự phòng bị và giữ khoảng cách của cô, cũng rút tay về, trong lòng đau đớn, hơn hai năm, sự thân mật giữa hai người không còn tồn tại, chỉ có xa cách, anh đối với Tố Tố mà nói, chỉ giống như người xa lạ.
Hai trái tim yên lặng nhìn nhau, mọi người trong trường hầu như đã về hết, Sở Lăng Xuyên mới nói chuyện với Tố Tố.
Anh lên xe, cô cũng không lái về nhà, mà dừng trước một nhà hàng, lúc chuẩn bị xuống xe, Tố Tố mới khẽ nói: “Đồ ăn ở đây không tệ, anh….lâu như vậy chưa về, nếm thử một chút…."
Lời của cô...giống như đang nói với một người bạn mới quen không lâu. Tim Sở Lăng Xuyên nhói lên, đó là vợ anh, bà xã của anh, không phải bạn bè.
Nhưng mà sự thân mật giữa hai người bị thay thế bởi không khí khách khí cùng lạnh nhạt.
Anh khó chịu, mở cửa xuống xe, theo sau Tố Tố, tìm một vị trí ngồi xuống, trừ gọi thức ăn, hai người không nói chuyện, không khí như vậy khiến người ta hít thở không thông.
Tố Tố gọi về nhà, chỉ bảo có việc, tối mới về được, cũng không nói đến chuyện Sở Lăng Xuyên đã quay lại, sau khi cô cúp máy, giữa hai người lại lâm vào trầm mặc.
Cô không phản đối, chỉ một lòng uống nước, mà Sở Lăng Xuyên lấy ra một bao thuốc, nhả từng ngụm khói dày đặc, đôi mắt gắt gao nhìn cô.
Anh có quá nhiều lời để nói, nhưng đối mặt với sự lạnh nhạt của Tố Tố, một chữ cũng không thốt lên được.
Tố Tố ghét mùi thuốc lá, tuy nhiên cô không lên tiếng, chỉ hơi nhíu mày.
Sở Lăng Xuyên nhận ra, ném điếu thuốc đi, ngồi thẳng người, nắm lấy tay cô, muốn nói chuyện nghiêm túc.
Nhưng Tố Tố rụt tay lại, đối với đụng chạm của anh không hề quen, thậm chí mâu thuẫn.
Tay Sở Lăng Xuyên vẫn để trên bàn, cuối cùng thu lại, nắm chặt, đặt lên đùi mình.
Lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, phá vỡ sự lúng túng giữa hai người. Tố Tố cầm đũa bắt đầu ăn, còn Sở Lăng Xuyên vẫn ngồi im, nhìn chằm chằm cô, cảm giác vô lực khiến anh đau đớn.
Hai muốn nói chuyện thật tốt, xem sau này làm thế nào, nhưng mà, không khí xa lạ đến mức không thể mở miệng.
Cơm tối kết thúc trong sự trầm mặc, tính tiền, hai người trước sau ra khỏi phòng ăn.
Tố Tố biết, bọn họ nên nói về hôn nhân đã đi đến bước đường cùng này, nhưng mà, không biết vì sao, hôm nay cô không thể tìm được từ ngữ nào, có lẽ anh đột nhiên trở lại khiến cô có chút luống cuống.
Cô nghĩ, thôi để hôm khác bàn lại, dù sao vẫn còn cơ hội.
Cô đến bãi đậu xe, dừng bước, xoay người, “Em về trước đây, có chuyện gì, hôm khác chúng ta bàn tiếp, số của em, vẫn như cũ, có gì anh cứ gọi."
Sở Lăng Xuyên chưa bao giờ khó chịu như bây giờ, nhìn Tố Tố bước đi, anh không tự chủ được níu tay cô lại, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong: “Em….không về nhà cùng anh sao?"
Tố Tô sửng sốt đáp lại: “Không, em ở với ba mẹ, đó mới là nhà của em, a đúng rồi, anh có phải không mang theo chìa khóa không? Để em lấy cho anh, dù sao em cũng không cần."
Cô tránh tay anh, vội vàng lục ví tìm chìa khóa, đưa cho anh, cái nhà kia, đã rất lâu rồi cô chưa từng về, sau này cũng không về nữa.
Anh đưa tay ra, không phải nhận lại chìa khóa, mà là nắm tay cô, kéo cô vào trong ngực: “Em….đã không còn yêu anh thật sao?"
Tố Tố nhất thời không nói nên lời, chỉ giữ yên lặng, không phải em không yêu anh, mà do anh tuyệt tình, khiến em chờ đợi trong vô vọng, tâm em đã chết, cho nên, mới không còn cảm giác: “Đúng vậy, đã không còn…."
Cơ thể Sở Lăng Xuyên cứng lại, cái ôm cũng lỏng dần đi, giống như hơi sức bị rút cạn, đau đớn lan ra tứ chi.
Tố Tố thoát khỏi lồng ngực anh, đặt chìa khóa vào tay anh: “Chúng ta như vậy đã hai năm, em hy vọng, anh trở lại có thể sớm cho em một câu trả lời, như vậy đều tốt với tất cả mọi người." lequydon----dien,dàn
Tố Tố nói xong, xoay người, mở cửa, lên xe, nhanh chóng rời đi, còn lại mình Sở Lăng Xuyên thẫn thờ trong bóng đêm.
Quân tâm như cũ, thiếp tâm đã chết. Anh dùng cái gì để cứu vãn tình yêu của người phụ nữ đã bị mình làm tổn thương đây?
Khi Tố Tố về đến nhà, tiểu tử đã ngủ rồi, có lẽ do chơi quá mệt, cô nói chuyện phiếm với ba mẹ vài câu, không đề cập đến chuyện Sở Lăng Xuyên.
Trở lại phòng ngủ, cô nhìn con trai trìu mến, khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô và Sở Lăng Xuyên tách ra lâu như vậy, hôm nay gặp lại, cô phát hiện, con trai mình đúng là phiên bản nhỏ của anh.
Từ lông mày, mắt, miệng, đều cực kì giống nhau, chỉ có cái mũi giống cô, hơn nữa khi thức dậy tính tình không hề tốt, tương tự như lúc Sở Lăng Xuyên nổi giận.
Anh trở lại, lòng cô đã chết. Cho nên sự trở về của anh, đối với cô, không hề quan trọng, chỉ là, trên thế giới này, có một người quan trọng nhất đối với cô, đó chính là con trai, thằng bé là cả sinh mạng của cô.
Nhà Sở Việt Dương.
Sau khi Sở Lăng Xuyên gặp Tố Tố, tâm trạng bi thương chán nản, đứng ngơ ngác ở trường học lúc lâu.
Anh vốn muốn đi thăm ba mẹ, cho bọn họ một sự kinh hỉ, nhưng trở về lại phát hiện trong nhà chẳng còn ai.
Anh cảm thấy kì quái, liền gọi cho anh trai, lúc này mới biết, ba mẹ đã đi thành phố Q trị liệu, mà anh trai cũng dọn nhà, hỏi kĩ mới có được địa chỉ.
Sở Lăng Xuyên trở về, Sở Việt Dương mừng rỡ không thôi, vội vàng bảo vợ chuẩn bị phòng ngủ cho em trai.
Hơn hai năm không về, Sở Việt Dương tò mò hỏi em trai đi đâu, sao biến mất lâu như vậy, nhưng không lấy được đáp án, chỉ biết vỗ đầu mình, cười nói: “Nhìn anh quên mất, cơ mật, không thể nói."
Sở Lăng Xuyên hỏi: “Thân thể ba mẹ thế nào?"
“Ba rất tốt, chỉ có mẹ, sau khi phẫu thuật để lại di chứng tương đối nặng, nhưng mà bây giờ khôi phục cũng không tệ, so với người bình thường không hề khác.
Chỉ là có chút ngơ ngác, không thích nói chuyện, không thể so được với trước đây, nhưng như vậy là rất tốt rồi, em đừng lo lắng. Mẹ nhìn thấy em, khẳng định vui mừng."
Đã hơn hai năm không gặp ba mẹ, Sở Lăng Xuyên lại thấy đau lòng: “Tạm thời em không thể rời đi, muốn thăm ba mẹ, có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa."
“Ba mẹ sẽ hiểu, em chậm một chút….."
Bỗng Sở Việt Dương nhớ ra gì đó: “Em trở về, Tố Tố có biết không? Gặp chưa?"
Sở Lăng Xuyên đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, không nói nhiều: “Gặp!"
Sở Lăng Xuyên còn đang ngồi đây, vậy khẳng định giữa hai người có vấn đề, Sở Lăng Xuyên đi một phát là hai năm, huống chi trước khi đi, hai người còn cãi nhau một trận: “Hai người định thế nào?"
Sở Lăng Xuyên hít sâu, “Anh, chuyện của em anh đừng quan tâm, tự em xử lý."
“Lăng Xuyên, có chuyện anh phải nói cho em biết."
“Chuyện gì?"
Sở Việt Dương đem chân tướng, toàn bộ đầu đuôi, kể hết cho anh nghe, anh hy vọng em trai mình không vì sự hiểu lầm mà bỏ lỡ người phụ nữ mình yêu mến, đợi đến khi hiểu rõ chân tướng, có lẽ còn chịu đả kích hơn.
Hai người không hề liên lạc trong suốt hai năm, bao gồm cả người nhà, Tố Tố không tìm được anh, không liên lạc được với anh, hoặc là, cô tức giận không muốn tìm anh.
Cô mang theo thương tổn vượt qua quãng thời gian hai năm, đủ để khiến cô nản lòng thoái chí.
Lúc đó anh trách cô, nếu như cô và Thẩm Hạo Vũ không dây dưa không rõ, mẹ anh cũng không thành như vậy, cho nên, anh tức giận, không nghe cô giải thích.
Bây giờ mới biết, hết thảy là tai họa từ anh mà ra, bởi vì anh trêu chọc một người phụ nữ tên là Tô Tuệ Vân, anh nên...hận Tô Tuệ Vân, tiếp theo chính là bản thân mình.
Giờ phút này, trong lòng anh rất hối hận, nhưng hối hận cũng chẳng có ích gì, Sở Việt Dương không biết trong lòng em trai nghĩ gì, chỉ biết chắc chắn không dễ chịu: “Chuyện này anh cũng giải thích với ba rồi, thân thể mẹ không tốt, sợ tâm tình ảnh hưởng đến bệnh, cho nên không nói."
Tác giả :
Hồ Ly