Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc
Chương 42: Anh thật sự yêu em
Trong sân, cỏ được chăm sóc rất bằng phẳng, những bông hoa xinh đẹp tranh nhau khoe sắc, ở nơi này mùa hè rất nóng bức, suối phun nhẹ nhàng phun nước, mang đến một chút mát mẻ.
"Sao anh biết nhà em?" Đồng Lôi mừng rỡ nhìn anh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, trong trí nhớ của cô, xưa nay Lục Tử Hiên chưa từng tới nơi này bao giờ, nhưng bây giờ xác thực là đang đứng ở chỗ này.
"Sao em cứ xem thường chồng mình như vậy?" Nhìn bộ dạng của cô, xem ra quyết định của mình không sai, ít nhất hiện tại cô rất vui vẻ, tay nhẹ nhàng nhích cô lại gần mình, khẽ hôn lên gò má cô: "Anh còn muốn em ở lại bên cạnh anh thì nhà của cha vợ sao anh có thể không biết chứ?"
Đồng Lôi bị lời nói của anh làm cho sửng sốt một chút.
Cửa biệt thự mở rộng ra, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt, ba, mẹ còn có An An, những người khác đều là người giúp việc Đồng gia.
Đồng Lôi hít mũi một cái, nếu như Lục Tử Hiên không ôm cô, cô sẽ trực tiếp nhào tới.
"Ơ, đây không phải là Đồng đại tiểu thư của chúng ta ư, thế nào hôm nay có thời gian trở lại. . . . . ." An An lên tiếng đầu tiên, âm thanh âm dương quái khí nhạo báng Đồng Lôi, rất rõ ràng cô còn để trong lòng chuyện Đồng Lôi cho mình leo cây.
"An An, đừng nóng giận!" Trong lòng Đồng Lôi cũng không dễ chịu, dù sao An An mới trở về, thật vất vả mới gặp, ai biết mỗi lần đều sẽ có tình huống phát sinh, hơn nữa gần đây mình luôn bận việc, càng thêm không có thời gian theo cô.
"Nha đầu chết tiệt kia, thế nào có chồng liền quên chị em tốt rồi, cái người này thấy sắc quên tình nghĩa." Ngưng An An liếc mắt nhìn Lục Tử Hiên, một tay kéo cô từ trong ngực Lục Tử Hiên ra, nếu không phải ở chỗ này có nhiều người như vậy, cô nhất định sẽ hung hăng đánh cô hai quyền.
"An An, cậu đừng nói lung tung!" Đồng Lôi thận trọng nhìn lén Lục Tử Hiên một cái, lẩm bẩm với An An, mặc dù bọn họ là vợ chồng không sai, nhưng quan hệ của bọn họ quá phức tạp, loại lời nói mập mờ này không biết anh nghe có tức giận hay không.
"Tớ nói lung tung sao?" An An bĩu môi kháng nghị.
"An An!" Đồng phu nhân luôn luôn hiền hoà, lôi kéo ống tay áo An An: "Lôi Lôi mới kết hôn, dĩ nhiên thời gian ở cùng chồng phải nhiều hơn chút, chẳng lẽ con để cho nó ngày ngày đi cùng với con sao?"
Lời nói này của Đồng phu nhân nghe như giải vây giúp Đồng Lôi, nhưng ngầm trộm nghe càng thêm mập mờ, cái này khiến mặt Đồng Lôi càng thêm đỏ, Lục Tử Hiên lại còn ngại thêm phiền nói nhỏ ở bên tai cô: "Bảo bối, em xấu hổ sao?"
Ở trong mắt người khác thì bọn họ vô cùng ân ái, chỉ có mắt Đồng Tường vẫn lạnh lùng nhìn tất cả, đi tới trước bọn họ không nhanh không chậm nói: "Tôi có lời muốn nói cùng các người."
Đồng Lôi nhìn sắc mặt của ông không tốt lắm, tiếng hô thật nhỏ: "Cha ——" Lục Tử Hiên lại nắm tay cô thật chặc, ánh mắt ý bảo, không có việc gì, sau đó ôm cô đi theo sau lưng Đồng Tường lên lầu.
Bên trong thư phòng, Đồng Tường an tĩnh đứng ở bên cửa sổ sát đất, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, hiện lên trong đầu hành động vừa rồi giữa bọn họ, đây không biết là thật hay giả.
Đồng Lục kết thân, ông vẫn cảm thấy thật có lỗi với Lôi Lôi, đây là sau khi cô kết hôn, lần đầu tiên về nhà, ông nhìn ra được, Lục Tử Hiên thật không tệ, nhưng bọn họ cũng không hạnh phúc, mặc dù động tác rất thân mật nhưng không có hạnh phúc, có chăng chỉ là lo lắng.
Cửa trong dự liệu bị mở ra, một đôi bóng dáng hài hòa chậm rãi đi vào.
"Cha. . . . . ." Đồng Lôi mở miệng, lo lắng nếu như Đồng Tường hỏi mình cái gì thì làm sao trả lời?
"Cha. . . . . ." Lục Tử Hiên mở miệng, anh biết anh đối với Đồng Lôi chưa đủ tốt, làm thương nhân anh làm sao sẽ không biết, chỉ là hiện tại anh thật sự cần cô.
Đồng Tường không nói gì, đưa lưng về phía bọn họ, thở dài thật sâu, ông biết lục Tử Hiên là một đối thủ kinh doanh hiếm có, nhưng ông hi vọng con gái của mình hạnh phúc.
"Cậu yêu con bé sao?" Xoay người, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lục Tử Hiên, muốn nắm bắt bất kỳ biểu tình gì của anh, ông không cần bất kỳ sự lừa gạt nào.
Đồng Lôi rất khẩn trương, cô không ngờ Đồng Tường sẽ hỏi những thứ này, con ngươi nhìn về Lục Tử Hiên, lúc này thế nhưng cô lại sợ anh sẽ phủ định.
"Yêu!" Lúc Lục Tử Hiên nói câu này, không có một tia do dự, lúc nói câu này, anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, giống như áp lực ngàn cân trong lòng đột nhiên buông lỏng ra, thì ra không biết từ lúc nào mình đã sớm yêu rồi, là cô gái thoạt nhìn rất nhu nhược nhưng lại rất kiên cường.
Có lẽ chỉ đến khi yêu một người đến không thể nhận ra thì mới có thể bật thốt nên lời.
Đồng Lôi lại cảm thấy trên người Lục Tử Hiên truyền tới sức mạnh, anh nói anh yêu mình, không có một tia do dự, lòng của cô tựa như gặp được ánh mặt trời, thì ra mình đã sớm chờ mong.
"Nhưng, giữa các người không hài hòa, hoặc chỉ là thương hại."
"Cha!" Thì ra ba cái gì cũng biết, nhìn khuôn mặt tang thương của ông, Đồng Lôi mới phát hiện được mình hạnh phúc dường nào, có một người ba thương yêu mình.
Tròng mắt Đồng Tường sắc bén, trong giọng nói của ông là trách nhiệm làm cha: "Lôi Lôi là con gái tôi, tôi làm sao lại không biết, nó quá quật cường, cũng quá suy nghĩ vì người khác, dù bị uất ức lớn cũng sẽ không nói một chữ, đối với những tổn thương đã qua của nó, tôi sao có thể tin tưởng."
Nửa câu đầu, Lục Tử Hiên vô cùng đồng ý, cô chính là như vậy, coi như vừa bắt đầu mình vô cùng vũ nhục cô, nhưng cô một chữ cũng không nói, lại có thể sống rất bình thường.
"Tôi không hy vọng con gái của tôi sống không hạnh phúc, có lẽ kết thân vốn là một sai lầm, mặt mũi của tôi cũng là dùng hạnh phúc của con gái mình đổi lấy, có phải ban đầu tôi đã sai hay không?" Âm thanh lộ ra đau thương, Đồng Tường chịu đựng đau đớn, bởi vì mình ích kỷ, lại phá hủy cuộc sống của Lôi Lôi.
"Cha, xin người không nên phủ quyết con nhanh như vậy...con thừa nhận, vừa bắt đầu con rất ghét cô ấy, con ghét bị người khác an bài cuộc sống, cho nên con dùng hết thủ đoạn để tổn thương cô ấy, nhưng quay đầu lại con lại phát hiện ra con sai rồi, bất tri bất giác con đã sớm đón nhận cô ấy, cho nên xin ba tin tưởng, con nhất định sẽ đối với cô ấy thật tốt." Lục Tử Hiên vội vàng giải thích, vội vàng bảo đảm, anh sợ, sợ mất đi cô, tay ôm cô cũng chặt hơn nhiều.
Lỗ mũi ê ẩm, nước mắt nóng bỏng chảy xuống, cô vẫn cho đây chỉ là một ước mơ, không thể nào thực hiện mơ ước, anh thật sự yêu mình, thì ra là mơ ước đã sớm thực hiện, chỉ là mình không phát hiện mà thôi.
"Cậu biết trách nhiệm của cậu khi nói lời này hay không? Nếu như một ngày kia tôi phát hiện cậu đối với nó không tốt, coi như mất đi tất cả tôi cũng sẽ mang nó rời khỏi cậu." Đồng Tường không quên cảnh cáo anh.
Lục Tử Hiên quả thật cười thản nhiên, vừa cưng chìu lau nước mắt trên mặt Đồng Lôi vừa trả lời: "Sẽ không có ngày đó."
Anh ôm Đồng Lôi vào trong ngực, anh tin tưởng cuộc sống của bọn họ cũng chỉ còn lại hạnh phúc.
"Sao anh biết nhà em?" Đồng Lôi mừng rỡ nhìn anh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, trong trí nhớ của cô, xưa nay Lục Tử Hiên chưa từng tới nơi này bao giờ, nhưng bây giờ xác thực là đang đứng ở chỗ này.
"Sao em cứ xem thường chồng mình như vậy?" Nhìn bộ dạng của cô, xem ra quyết định của mình không sai, ít nhất hiện tại cô rất vui vẻ, tay nhẹ nhàng nhích cô lại gần mình, khẽ hôn lên gò má cô: "Anh còn muốn em ở lại bên cạnh anh thì nhà của cha vợ sao anh có thể không biết chứ?"
Đồng Lôi bị lời nói của anh làm cho sửng sốt một chút.
Cửa biệt thự mở rộng ra, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt, ba, mẹ còn có An An, những người khác đều là người giúp việc Đồng gia.
Đồng Lôi hít mũi một cái, nếu như Lục Tử Hiên không ôm cô, cô sẽ trực tiếp nhào tới.
"Ơ, đây không phải là Đồng đại tiểu thư của chúng ta ư, thế nào hôm nay có thời gian trở lại. . . . . ." An An lên tiếng đầu tiên, âm thanh âm dương quái khí nhạo báng Đồng Lôi, rất rõ ràng cô còn để trong lòng chuyện Đồng Lôi cho mình leo cây.
"An An, đừng nóng giận!" Trong lòng Đồng Lôi cũng không dễ chịu, dù sao An An mới trở về, thật vất vả mới gặp, ai biết mỗi lần đều sẽ có tình huống phát sinh, hơn nữa gần đây mình luôn bận việc, càng thêm không có thời gian theo cô.
"Nha đầu chết tiệt kia, thế nào có chồng liền quên chị em tốt rồi, cái người này thấy sắc quên tình nghĩa." Ngưng An An liếc mắt nhìn Lục Tử Hiên, một tay kéo cô từ trong ngực Lục Tử Hiên ra, nếu không phải ở chỗ này có nhiều người như vậy, cô nhất định sẽ hung hăng đánh cô hai quyền.
"An An, cậu đừng nói lung tung!" Đồng Lôi thận trọng nhìn lén Lục Tử Hiên một cái, lẩm bẩm với An An, mặc dù bọn họ là vợ chồng không sai, nhưng quan hệ của bọn họ quá phức tạp, loại lời nói mập mờ này không biết anh nghe có tức giận hay không.
"Tớ nói lung tung sao?" An An bĩu môi kháng nghị.
"An An!" Đồng phu nhân luôn luôn hiền hoà, lôi kéo ống tay áo An An: "Lôi Lôi mới kết hôn, dĩ nhiên thời gian ở cùng chồng phải nhiều hơn chút, chẳng lẽ con để cho nó ngày ngày đi cùng với con sao?"
Lời nói này của Đồng phu nhân nghe như giải vây giúp Đồng Lôi, nhưng ngầm trộm nghe càng thêm mập mờ, cái này khiến mặt Đồng Lôi càng thêm đỏ, Lục Tử Hiên lại còn ngại thêm phiền nói nhỏ ở bên tai cô: "Bảo bối, em xấu hổ sao?"
Ở trong mắt người khác thì bọn họ vô cùng ân ái, chỉ có mắt Đồng Tường vẫn lạnh lùng nhìn tất cả, đi tới trước bọn họ không nhanh không chậm nói: "Tôi có lời muốn nói cùng các người."
Đồng Lôi nhìn sắc mặt của ông không tốt lắm, tiếng hô thật nhỏ: "Cha ——" Lục Tử Hiên lại nắm tay cô thật chặc, ánh mắt ý bảo, không có việc gì, sau đó ôm cô đi theo sau lưng Đồng Tường lên lầu.
Bên trong thư phòng, Đồng Tường an tĩnh đứng ở bên cửa sổ sát đất, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, hiện lên trong đầu hành động vừa rồi giữa bọn họ, đây không biết là thật hay giả.
Đồng Lục kết thân, ông vẫn cảm thấy thật có lỗi với Lôi Lôi, đây là sau khi cô kết hôn, lần đầu tiên về nhà, ông nhìn ra được, Lục Tử Hiên thật không tệ, nhưng bọn họ cũng không hạnh phúc, mặc dù động tác rất thân mật nhưng không có hạnh phúc, có chăng chỉ là lo lắng.
Cửa trong dự liệu bị mở ra, một đôi bóng dáng hài hòa chậm rãi đi vào.
"Cha. . . . . ." Đồng Lôi mở miệng, lo lắng nếu như Đồng Tường hỏi mình cái gì thì làm sao trả lời?
"Cha. . . . . ." Lục Tử Hiên mở miệng, anh biết anh đối với Đồng Lôi chưa đủ tốt, làm thương nhân anh làm sao sẽ không biết, chỉ là hiện tại anh thật sự cần cô.
Đồng Tường không nói gì, đưa lưng về phía bọn họ, thở dài thật sâu, ông biết lục Tử Hiên là một đối thủ kinh doanh hiếm có, nhưng ông hi vọng con gái của mình hạnh phúc.
"Cậu yêu con bé sao?" Xoay người, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lục Tử Hiên, muốn nắm bắt bất kỳ biểu tình gì của anh, ông không cần bất kỳ sự lừa gạt nào.
Đồng Lôi rất khẩn trương, cô không ngờ Đồng Tường sẽ hỏi những thứ này, con ngươi nhìn về Lục Tử Hiên, lúc này thế nhưng cô lại sợ anh sẽ phủ định.
"Yêu!" Lúc Lục Tử Hiên nói câu này, không có một tia do dự, lúc nói câu này, anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, giống như áp lực ngàn cân trong lòng đột nhiên buông lỏng ra, thì ra không biết từ lúc nào mình đã sớm yêu rồi, là cô gái thoạt nhìn rất nhu nhược nhưng lại rất kiên cường.
Có lẽ chỉ đến khi yêu một người đến không thể nhận ra thì mới có thể bật thốt nên lời.
Đồng Lôi lại cảm thấy trên người Lục Tử Hiên truyền tới sức mạnh, anh nói anh yêu mình, không có một tia do dự, lòng của cô tựa như gặp được ánh mặt trời, thì ra mình đã sớm chờ mong.
"Nhưng, giữa các người không hài hòa, hoặc chỉ là thương hại."
"Cha!" Thì ra ba cái gì cũng biết, nhìn khuôn mặt tang thương của ông, Đồng Lôi mới phát hiện được mình hạnh phúc dường nào, có một người ba thương yêu mình.
Tròng mắt Đồng Tường sắc bén, trong giọng nói của ông là trách nhiệm làm cha: "Lôi Lôi là con gái tôi, tôi làm sao lại không biết, nó quá quật cường, cũng quá suy nghĩ vì người khác, dù bị uất ức lớn cũng sẽ không nói một chữ, đối với những tổn thương đã qua của nó, tôi sao có thể tin tưởng."
Nửa câu đầu, Lục Tử Hiên vô cùng đồng ý, cô chính là như vậy, coi như vừa bắt đầu mình vô cùng vũ nhục cô, nhưng cô một chữ cũng không nói, lại có thể sống rất bình thường.
"Tôi không hy vọng con gái của tôi sống không hạnh phúc, có lẽ kết thân vốn là một sai lầm, mặt mũi của tôi cũng là dùng hạnh phúc của con gái mình đổi lấy, có phải ban đầu tôi đã sai hay không?" Âm thanh lộ ra đau thương, Đồng Tường chịu đựng đau đớn, bởi vì mình ích kỷ, lại phá hủy cuộc sống của Lôi Lôi.
"Cha, xin người không nên phủ quyết con nhanh như vậy...con thừa nhận, vừa bắt đầu con rất ghét cô ấy, con ghét bị người khác an bài cuộc sống, cho nên con dùng hết thủ đoạn để tổn thương cô ấy, nhưng quay đầu lại con lại phát hiện ra con sai rồi, bất tri bất giác con đã sớm đón nhận cô ấy, cho nên xin ba tin tưởng, con nhất định sẽ đối với cô ấy thật tốt." Lục Tử Hiên vội vàng giải thích, vội vàng bảo đảm, anh sợ, sợ mất đi cô, tay ôm cô cũng chặt hơn nhiều.
Lỗ mũi ê ẩm, nước mắt nóng bỏng chảy xuống, cô vẫn cho đây chỉ là một ước mơ, không thể nào thực hiện mơ ước, anh thật sự yêu mình, thì ra là mơ ước đã sớm thực hiện, chỉ là mình không phát hiện mà thôi.
"Cậu biết trách nhiệm của cậu khi nói lời này hay không? Nếu như một ngày kia tôi phát hiện cậu đối với nó không tốt, coi như mất đi tất cả tôi cũng sẽ mang nó rời khỏi cậu." Đồng Tường không quên cảnh cáo anh.
Lục Tử Hiên quả thật cười thản nhiên, vừa cưng chìu lau nước mắt trên mặt Đồng Lôi vừa trả lời: "Sẽ không có ngày đó."
Anh ôm Đồng Lôi vào trong ngực, anh tin tưởng cuộc sống của bọn họ cũng chỉ còn lại hạnh phúc.
Tác giả :
Đại Mạc Tuyết Lan