Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc
Chương 107
Editor: Heisall
Một ngày mới lại bắt đầu, bầu trời xanh thẳm, mặt trời đã sớm không chịu được cô đơn lạnh lẽo mà nhảy ra khỏi tầng mây, ánh mặt trời dịu nhẹ khiến tất cả mọi vật đều sáng bừng.
Ở ngoại ô thành phố, lúc này bên trong một nhà thờ sắc màu rực rỡ, không khí vui mừng nhẹ nhàng, trên mảnh đất bên cạnh cửa lớn được bao phủ bởi một thảm cỏ xanh mơn mởn hòa với những đóa hoa hồng , mọi người đều biết, mùa này chắc chắn không thể có sân cỏ, nên một sân cỏ lớn như vậy chắc là được đặc biệt làm theo yêu cầu, tất cả những thứ này đều được chuẩn bị cho hôn lễ sắp cử hành.
Tân khách tụm năm tụm ba tại một chỗ nói chuyện với nhau, đám ký giả ùa tới liền bị một tốp vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp ngăn ở lối vào nhà thờ, chỉ giữ lại một lối đi nhỏ đủ cho xe đi vào, tuy vậy ở đây đèn flash cũng không ngừng lóe lên.
Đây là một cơ hội rất tốt để tìm hiểu nguyên nhân vì sao lúc đầu hoạt động ‘ tình yêu vĩnh cửu ’ lớn như vậy lại chọn một vị chuyên gia thiết kế thời trang chưa có tên tuổi gì.
"Tại sao không thấy cô dâu, nghe nói lúc trước đã gây ra xì căng đan với tổng giám đốc Lục thị, thật muốn xem thử kiểu phụ nữ như thế nào mà có thể khiến cả hai người đàn ông ưu tú như vậy thích?" Một cô gái ăn mặc hợp thời trang vừa nói, vừa rướn cổ lên tìm kiếm trong đám người, trên gương mặt lộ ra nét hâm mộ.
Mấy cô gái vừa nghe xong cũng hùa theo, dù sao chỉ cần là phụ nữ cũng đều sẽ hâm mộ một cô gái như vậy.
. . . . . .
Bên trong phòng nghỉ ngơi của nhà thờ, Đồng Lôi không yên lòng ngồi ở chỗ đó, thợ trang điểm đang sửa soạn lại cho cô.
"Tiểu thư Annie, cô là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy đấy!" Trang điểm xong, thợ trang điểm liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của người trước mặt, hết sức khen ngợi.
"Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình." Đồng Lôi căn bản cũng không nghe được thợ trang điểm đang nói gì, liền nói cô ấy đi ra ngoài, cho đến khi bên trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình cô, lúc này mới đưa tay trái của mình ra, một chiếc nhẫn kim cương chói mắt nằm ở nơi đó, đây là chiếc nhẫn “ tình yêu vĩnh cửu" hoàn mỹ nhất dành cho nữ.
Cô không tự chủ được nghĩ muốn rời khỏi nơi này bay đi, nhớ lại ngày Trác Nhiên đến tìm mình.
Đồng Lôi cho là Trác Nhiên đến để khuyên mình đừng buông tay Lục Tử Hiên, nhưng anh không làm vậy, mà anh lại đưa cho cô một chiếc hộp màu đỏ, khi cô mở ra thì lập tức sửng sốt.
Chiếc nhẫn này rất quen thuộc, cô đã từng thấy, là ‘ tình yêu vĩnh cửu ’ của nữ.
Trong lúc nhất thời, cô có chút không rõ rốt cuộc Trác Nhiên có ý gì, sao lại đưa cho cô một chiếc nhẫn.
"Thật xin lỗi, xin hỏi đây là ý gì?"
Trác Nhiên ngẩng đầu, không ngoài dự đoán nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đồng Lôi, dừng một chútmới mở miệng: "Đây là chiếc nhẫn “ tình yêu vĩnh cửu " hoàn mỹ nhất mà năm năm trước Tử Hiên muốn đưa cho em nhưng vẫn không có cơ hội."
Đồng Lôi cảm thấy bị đè ép một lúc.
"Trác Nhiên, đối với anh ấy tôi đã không còn hận, nhưng tình yêu cũng đã biến mất, năm năm trước tôi đã ném đi tất cả, cho nên. . . . . ." Đẩy hộp nhẫn tới trước mặt của anh.
Trác Nhiên không nhận lấy, hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi tới trước mặt Đồng Lôi: "Vật này đối với tôi mà nói căn bản không có ý nghĩa, tôi không có quyền xử lý. . . . . ." Đặt chiếc nhẫn vào trong tay của cô, rời đi không hề dao động.
Đồng Lôi lạnh nhạt nhìn bóng dáng đó, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay một chút, rồi nắm thật lâu.
"Này, tỉnh lại rồi hả, đang suy nghĩ gì vậy?" Gương mặt của An An phóng to xuất hiện trước mặt, thật sự dọa cô giật mình.
Đồng Lôi cuống quít thu hồi chiếc nhẫn, ánh mắt lóe lên: "Sao cậu lại tới đây?"
"Sao tớ lại không thể tới chứ? Lần trước cậu kết hôn tớ đã không được nhìn thấy, lần này. . . . . ." Nói đến một nửa mới phát hiện mình nói sai: "Lôi Lôi, tớ không phải cố ý!"
Nếu cô ấy đã lựa chọn như vậy, mình cũng nên chúc phúc cho cô ấy.
"Không có gì, tớ không sao!" Đồng Lôi buông lỏng cười cười, thấy gương mặt áy náy của An An, đột nhiên nói sang chuyện khác: "An An, lúc nào thì cậu có thể kết hôn?"
"Con nhóc chết tiệt kia, cậu có phải lại muốn chế nhạo tớ không?" An An đỏ mặt liếc nhìn xung quanh, từ lần trước Lôi Lôi nói chuyện của cô và Lục Minh Hạo, trong lòng hình như có chút không giống trước.
"Không có, nhìn mặt cậu đỏ rần rồi kìa!" Đồng Lôi cố ý chọc.
"Lôi Lôi!"Ngay lúc An An cảm thấy lúng túng, cửa được mở ra, một vị phu nhân ưu nhã nở nụ cười đi vào, sau lưng còn có một vị phu nhân khác đi theo.
"Mẹ, bác gái!" Lại nhìn thấy Lý Cẩm lần nữa, Đồng Lôi luôn cảm thấy lúng túng.
Lý Cẩm đi tới trước bàn trang điểm, cẩn thận liếc nhìn gương mặt Đồng Lôi: "Lôi Lôi thật là xinh đẹp, đáng tiếc Tử Hiên không có cái phúc này." Nói xong sắc mặt liền trắng hơn nhiều.
"Bác gái, thật xin lỗi!" Đồng Lôi thân mật kéo cánh tay Lý Cẩm, lúc này cô không biết phải an ủi thế nào, dù sao Lục Tử Hiên bị thương là vì mình.
. . . . . .
Bên trong bệnh viện.
Một bóng dáng anh tuấn đang nằm ở nơi đó, yên tĩnh giống như một đứa trẻ đang ngủ say.
Một dáng người cao lớn khác đang đứng bên cạnh giường, trong tay cầm một tấm thiệp đỏ tươi, gương mặt khó xử.
Trác Nhiên không nghĩ tới lần này anh trở về, lại nhìn thấy người bạn thân giống như anh em có thể nằm yên trên giường bệnh như vậy: "Tử Hiên, năm năm rồi, bao nhiêu ngày đêm cậu đều không từ bỏ, tại sao bây giờ lại lựa chọn buông tay chứ, cậu có biết cô ấy sắp kết hôn, sẽ mãi mãi không thuộc về cậu nữa hay không?" Một ngọn lửa nóng bỏng đang nhảy lên trong mắt.
Nhưng Lục Tử Hiên trên giường bệnh trước sau như một vẫn không có một chút phản ứng nào.
Trác Nhiên cúi đầu, đặt tấm thiệp mời trên tay lên đầu giường, con ngươi sâu thẳm giống như biển rộng, đợi một lúc mới rời đi, chợt ngón tay của người đang nằm trên giường bệnh giật nhẹ.
Một ngày mới lại bắt đầu, bầu trời xanh thẳm, mặt trời đã sớm không chịu được cô đơn lạnh lẽo mà nhảy ra khỏi tầng mây, ánh mặt trời dịu nhẹ khiến tất cả mọi vật đều sáng bừng.
Ở ngoại ô thành phố, lúc này bên trong một nhà thờ sắc màu rực rỡ, không khí vui mừng nhẹ nhàng, trên mảnh đất bên cạnh cửa lớn được bao phủ bởi một thảm cỏ xanh mơn mởn hòa với những đóa hoa hồng , mọi người đều biết, mùa này chắc chắn không thể có sân cỏ, nên một sân cỏ lớn như vậy chắc là được đặc biệt làm theo yêu cầu, tất cả những thứ này đều được chuẩn bị cho hôn lễ sắp cử hành.
Tân khách tụm năm tụm ba tại một chỗ nói chuyện với nhau, đám ký giả ùa tới liền bị một tốp vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp ngăn ở lối vào nhà thờ, chỉ giữ lại một lối đi nhỏ đủ cho xe đi vào, tuy vậy ở đây đèn flash cũng không ngừng lóe lên.
Đây là một cơ hội rất tốt để tìm hiểu nguyên nhân vì sao lúc đầu hoạt động ‘ tình yêu vĩnh cửu ’ lớn như vậy lại chọn một vị chuyên gia thiết kế thời trang chưa có tên tuổi gì.
"Tại sao không thấy cô dâu, nghe nói lúc trước đã gây ra xì căng đan với tổng giám đốc Lục thị, thật muốn xem thử kiểu phụ nữ như thế nào mà có thể khiến cả hai người đàn ông ưu tú như vậy thích?" Một cô gái ăn mặc hợp thời trang vừa nói, vừa rướn cổ lên tìm kiếm trong đám người, trên gương mặt lộ ra nét hâm mộ.
Mấy cô gái vừa nghe xong cũng hùa theo, dù sao chỉ cần là phụ nữ cũng đều sẽ hâm mộ một cô gái như vậy.
. . . . . .
Bên trong phòng nghỉ ngơi của nhà thờ, Đồng Lôi không yên lòng ngồi ở chỗ đó, thợ trang điểm đang sửa soạn lại cho cô.
"Tiểu thư Annie, cô là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy đấy!" Trang điểm xong, thợ trang điểm liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của người trước mặt, hết sức khen ngợi.
"Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình." Đồng Lôi căn bản cũng không nghe được thợ trang điểm đang nói gì, liền nói cô ấy đi ra ngoài, cho đến khi bên trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình cô, lúc này mới đưa tay trái của mình ra, một chiếc nhẫn kim cương chói mắt nằm ở nơi đó, đây là chiếc nhẫn “ tình yêu vĩnh cửu" hoàn mỹ nhất dành cho nữ.
Cô không tự chủ được nghĩ muốn rời khỏi nơi này bay đi, nhớ lại ngày Trác Nhiên đến tìm mình.
Đồng Lôi cho là Trác Nhiên đến để khuyên mình đừng buông tay Lục Tử Hiên, nhưng anh không làm vậy, mà anh lại đưa cho cô một chiếc hộp màu đỏ, khi cô mở ra thì lập tức sửng sốt.
Chiếc nhẫn này rất quen thuộc, cô đã từng thấy, là ‘ tình yêu vĩnh cửu ’ của nữ.
Trong lúc nhất thời, cô có chút không rõ rốt cuộc Trác Nhiên có ý gì, sao lại đưa cho cô một chiếc nhẫn.
"Thật xin lỗi, xin hỏi đây là ý gì?"
Trác Nhiên ngẩng đầu, không ngoài dự đoán nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đồng Lôi, dừng một chútmới mở miệng: "Đây là chiếc nhẫn “ tình yêu vĩnh cửu " hoàn mỹ nhất mà năm năm trước Tử Hiên muốn đưa cho em nhưng vẫn không có cơ hội."
Đồng Lôi cảm thấy bị đè ép một lúc.
"Trác Nhiên, đối với anh ấy tôi đã không còn hận, nhưng tình yêu cũng đã biến mất, năm năm trước tôi đã ném đi tất cả, cho nên. . . . . ." Đẩy hộp nhẫn tới trước mặt của anh.
Trác Nhiên không nhận lấy, hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi tới trước mặt Đồng Lôi: "Vật này đối với tôi mà nói căn bản không có ý nghĩa, tôi không có quyền xử lý. . . . . ." Đặt chiếc nhẫn vào trong tay của cô, rời đi không hề dao động.
Đồng Lôi lạnh nhạt nhìn bóng dáng đó, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay một chút, rồi nắm thật lâu.
"Này, tỉnh lại rồi hả, đang suy nghĩ gì vậy?" Gương mặt của An An phóng to xuất hiện trước mặt, thật sự dọa cô giật mình.
Đồng Lôi cuống quít thu hồi chiếc nhẫn, ánh mắt lóe lên: "Sao cậu lại tới đây?"
"Sao tớ lại không thể tới chứ? Lần trước cậu kết hôn tớ đã không được nhìn thấy, lần này. . . . . ." Nói đến một nửa mới phát hiện mình nói sai: "Lôi Lôi, tớ không phải cố ý!"
Nếu cô ấy đã lựa chọn như vậy, mình cũng nên chúc phúc cho cô ấy.
"Không có gì, tớ không sao!" Đồng Lôi buông lỏng cười cười, thấy gương mặt áy náy của An An, đột nhiên nói sang chuyện khác: "An An, lúc nào thì cậu có thể kết hôn?"
"Con nhóc chết tiệt kia, cậu có phải lại muốn chế nhạo tớ không?" An An đỏ mặt liếc nhìn xung quanh, từ lần trước Lôi Lôi nói chuyện của cô và Lục Minh Hạo, trong lòng hình như có chút không giống trước.
"Không có, nhìn mặt cậu đỏ rần rồi kìa!" Đồng Lôi cố ý chọc.
"Lôi Lôi!"Ngay lúc An An cảm thấy lúng túng, cửa được mở ra, một vị phu nhân ưu nhã nở nụ cười đi vào, sau lưng còn có một vị phu nhân khác đi theo.
"Mẹ, bác gái!" Lại nhìn thấy Lý Cẩm lần nữa, Đồng Lôi luôn cảm thấy lúng túng.
Lý Cẩm đi tới trước bàn trang điểm, cẩn thận liếc nhìn gương mặt Đồng Lôi: "Lôi Lôi thật là xinh đẹp, đáng tiếc Tử Hiên không có cái phúc này." Nói xong sắc mặt liền trắng hơn nhiều.
"Bác gái, thật xin lỗi!" Đồng Lôi thân mật kéo cánh tay Lý Cẩm, lúc này cô không biết phải an ủi thế nào, dù sao Lục Tử Hiên bị thương là vì mình.
. . . . . .
Bên trong bệnh viện.
Một bóng dáng anh tuấn đang nằm ở nơi đó, yên tĩnh giống như một đứa trẻ đang ngủ say.
Một dáng người cao lớn khác đang đứng bên cạnh giường, trong tay cầm một tấm thiệp đỏ tươi, gương mặt khó xử.
Trác Nhiên không nghĩ tới lần này anh trở về, lại nhìn thấy người bạn thân giống như anh em có thể nằm yên trên giường bệnh như vậy: "Tử Hiên, năm năm rồi, bao nhiêu ngày đêm cậu đều không từ bỏ, tại sao bây giờ lại lựa chọn buông tay chứ, cậu có biết cô ấy sắp kết hôn, sẽ mãi mãi không thuộc về cậu nữa hay không?" Một ngọn lửa nóng bỏng đang nhảy lên trong mắt.
Nhưng Lục Tử Hiên trên giường bệnh trước sau như một vẫn không có một chút phản ứng nào.
Trác Nhiên cúi đầu, đặt tấm thiệp mời trên tay lên đầu giường, con ngươi sâu thẳm giống như biển rộng, đợi một lúc mới rời đi, chợt ngón tay của người đang nằm trên giường bệnh giật nhẹ.
Tác giả :
Đại Mạc Tuyết Lan