Cô Dâu Của Diêm Vương
Chương 56 Lột da định hồn
"Anh, đây là bà cụ Thẩm, người đứng đầu nhà họ Thẩm", Tôi nhỏ giọng nhắc nhở.
Anh tôi nghe vậy thì sắc mặt lập tức đen lại: "Thật sao? Thảo nào trông lại chướng tai gai mắt thế.Hóa ra là bà già cổ lỗ sĩ nhà họ Thẩm."
Mấy người Khôn Đảo phía sau bà cụ Thấm lập tức tức giận: "Anh là cái thá gì hả? Sao dám nói chuyện láo toét như thế với sư phụ!"
Anh tôi giễu cợt: "Tôi không là gì cả, đương nhiên cũng không phải ông to bà lớn như bà cụ Thẩm đây...Lan Lăng đi thôi, nhìn thấy những người này thật khó chịu".
"Dừng lại!", bà cụ Thẩm có chút tức giận, bà ta trâm giọng hỏi: "Bố mẹ cậu đâu? Tại sao ông nội cậu không tới? "Thật sự xin lỗi, ông nội tôi có việc bận.
Lần này tôi tới đây với tư cách chủ nhà...nhưng dù sao cũng không đến lượt chúng tôi nói chuyện", Anh trai lôi kéo tôi đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
"Anh à, anh có vô lễ quá không, ở chỗ đông người cũng phải giữ chút mặt mũi cho bà ta chứ", Tôi trầm giọng nhắc nhở.
"Loại người cố lô sĩ...đã ép mẹ chúng ta phải bỏ nhà đi ấy, thì cân gì phải nể mặt chứ...không quan tâm đến bọn họ nữa, tên Mộ Vân Giang chết tiệt đâu rồi? Anh sẽ đánh nó một trận nhừ tử".
Kế từ khi tôi lên xe Tư Đồ Nam, thì tôi cũng chưa gặp lại Mộ Vân Giang.
Lúc anh trai gọi điện cho Tư Đồ Nam thì mới biết anh ta đã mượn Đạo Quan một căn phòng nhỏ để giam giữ Mộ Vân Giang.
Hon nữa còn cử hai người canh gác.
Hôm qua tôi đến Thiên Tử Các, rôi ở đó với Giang Phong cho đến rạng sáng.
Nhưng khi trời sáng thì anh ấy lại đi mấy.
Thói quen xấu hay biến mất mà không nói lời nào của anh ấy khiến tôi rất tức giận, nhưng tôi có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể dốc sức lấp đầy dạ dày, biến đau thương và tức giận thành cơn thèm ăn thôi.
Đạo Quan Thanh Ngọc này rất đẹp, xung quanh trải dài những con đường quanh co.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Tôi đã nhìn thấy Giang Phong ở khu nghỉ ngơi giữa núi.
Anh ấy đang khoanh tay dựa vào cột, xung quanh có một vài ông già đang nói chuyện với Thẩm Thanh Hà.
Nhưng anh ấy chỉ cau mày đứng đó, lắng nghe họ tranh luận.
Giang Phong nhìn thấy chúng tôi, mắt anh ấy lướt qua khuôn mặt tôi, sau đó dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy tay tôi của anh trai.
Anh trai siết chặt ngón tay tôi, sau đó giơ lên lắc lắc đầy khiêu khích.
Anh trai nhỏ giọng đắc ý nói: "Lan Lăng gân lại anh nữa đi, cậu ta mà bắt nạt em thì anh sẽ cho cậu ta một trận".
Tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của Giang Phong, vì thế bất lực nói: "Anh nhàm chán ghê...anh không sợ đắc tội anh ấy sao?" "Sợ cái rắm! Anh là anh rể của cậu ta! Theo một cách nào đó thì cậu ta mới nên là người sợ anh thì có!", Anh trai ghé sát vào người tôi, sau đó đi về phía bọn họ.
Tôi không nhịn được cười, anh tôi luôn có cách để biến những chủ đề nặng nề thành câu chuyện cười.
Ở phía sau núi có một dãy nhà hai tâng, và căn phòng ở cuối tầng hai được dùng để canh gác Mộ Vân Giang.
Hai người đàn ông mặc vest đứng ở cửa, bọn họ thấy chúng tôi đến thì gật đầu với chúng tôi, sau đó nói: "Cậu chủ nhà chúng tôi nói tên Mộ Vân Giang ở bên trong này có liên quan đến một xác chết biết đi của Quỷ Vương.
Hiện giờ không thể giao hắn ta cho cậu chủ Mộ được.
Nhưng cậu chủ Mộ có thể tùy ý đặt câu hỏi, miễn là không giết chết hắn ta là được".
Anh trai tôi vui vẻ nói: "Thôi nào, tôi hiền lành thế này thì làm sao lại biết đánh người được, cậu đừng lo".
Sau đó anh tôi bước vào trước, trước khi tôi bước vào thì đã nghe thấy tiếng than khóc vọng từ bên trong ra.
Anh trai tôi đang cầm chiếc ghế dài đập cho Mộ Vân Giang lăn vào góc tường.
Mô hôi tôi lập tức túa ra, tôi vội vàng đi vào kéo anh trai: "Đừng ra tay nặng quá, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao".
"Loại ăn cháo đá bát mày ăn ở nhà tao, sống ở nhà tao.Thế mà dám cấu kết với người ngoài bắt cóc người trong gia đình tao, mày còn có lương tâm không hả?", Anh tôi chỉ vào anh ta rồi chửi bới.
Mộ Vân Giang không dám nói gì, anh trai tôi mắng tới nỗi tổ tiên cũng phải đội mồ sống dậy.
Cuối cùng anh trai tôi còn hỏi: "Người đàn ông ở cùng mày tên là gì? Hắn ta đến từ đâu? Làm sao liên lạc được với hẳn ta!" "Gặp nhau trong quán bar của trường, vì hay uống rượu với nhau nên ngày càng thân...Cậu ta nghe nói tôi xin nghỉ phép về quê mấy ngày nên nói muốn về quê tôi chơi.
Thế nên tôi đưa cậu ta về cùng...Hôm đó tôi nói với cậu ta...rằng", Mộ Vân Giang nhìn tôi một cái, không dám nói tiếp nữa.
"Nói cái gì? Nói đi chứ! Lắp bắp cái gì, có tin tao nhét cái bôn cầu vào mồm mày không hả?" Mộ Vân Giang thì thào: "Tôi nói với cậu ta rằng ngực của em họ thật sự rất to, to đến mức nhìn thấy thôi đã cảm thấy năng trong người.
Cậu ta nói sẽ bắt trói em họ lại giúp tôi, sau đó cho tôi chơi một trận...Về sau tôi mới biết được mục đích cậu ta muốn bắt cóc Lan Lăng là gì..." "Lan Lăng, thật sự xin lỗi em, anh nhất thời bị ma xui quỷ khiến.
Lâu rồi không gặp em, lại thấy em xinh đẹp như vậy nên anh không cầm lòng được...Xin hãy tha thứ cho anh một lần thôi, từ sau anh không dám làm như thế nữa", Mộ Vân Giang quỷ trêи mặt đất xin lỗi tôi với giọng điệu rất thành khẩn.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, tên này mặc dù xin lỗi nhưng trong mắt vẫn còn vẻ tham lam thèm muốn.
Người như vậy chắc chắn phải rất bẩn thỉu xấu xa.
Anh trai tôi ngồi xổm xuống, vươn tay túm tóc anh †a: "Mày chiếm hời của em gái tao mà chỉ định xin lỗi một hai câu thôi hả? Nếu không phải mày chưa kết hôn thì tao đã thiến mày rồi" Mộ Vân Giang sợ hãi kẹp chặt hai chân lại, anh ta vội vàng lắc đầu liên tục.
Anh trai tôi hỏi về xác sống của Quỷ Vương, Mộ Vân Giang trả lời thành thật.
Anh ta còn thề thốt rằng bản thân không quá thân thiết với người đàn ông kia.
Vì ngày hôm sau là lễ cúng nên cả Đạo Quán vô cùng nhộn nhịp.
Ai đến tham gia buổi lễ đều phải ăn chay và tắm rửa sạch sẽ.
Tôi đang ngâm mình trong bồn tắm thì nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông điện thoại di động, vì vậy tôi kéo khăn tắm chạy ra ngoài trả lời cuộc gọi.
Vừa lao ra thì đã thấy Giang Phong cầm điện thoại di động rồi lạnh lùng nói: "Alo".
"Anh..", Tên này xuất hiện bất ngờ thì cũng thôi đi, giờ lại còn tự ý trả lời điện thoại của tôi nữa chứ? Anh ấy im lặng nghe điện thoại một lúc rồi nói: "Bảo Tư Đồ Nam tạm thời yên lặng đã, sau đó thông báo cho người trụ trì Lăng Hư Lâm và gia chủ nhà họ Thẩm rằng bây giờ tôi sẽ qua ngay...
Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đi theo".
Anh ấy cúp điện thoại, sau đó quay người lại nói với tôi: "Anh trai em gọi điện để xác nhận an toàn, anh ta bảo không thể để em ở một mình được, em mặc quần áo rồi đi với anh".
"Đi đâu cơ?", Tôi nhanh chóng lau tóc, trong lòng mơ hồ có linh tính.
Giang Phong dựa vào cửa, anh ấy cứ thế nhìn tôi mặc quần áo, sau đó nói: "...
Có người xảy ra chuyện, nhưng anh không tiện xuất hiện.
Chúng ta đi xem thử, đến lúc đó em tường thuật lại cho anh".
"Ờ...được..", Tôi có chút khó chịu, anh ấy nhìn chăm chăm tôi thay quần áo, nên tôi căng thẳng đến mức tay chân luống cuống một hồi lâu mà vẫn không kéo được dây phía sau qυầи ɭót.
Giang Phong sốt ruột giơ tay giúp tôi kéo lên, ngón tay lạnh ngất chạm vào lưng tôi, khiến tôi bất giác siết chặt cơ thế.
Sắp tới nhất định tôi phải mua qυầи ɭót có dây khóa trước mới được...
Buổi tối anh ấy đưa tôi đến sau núi, tôi càng đi càng cảm thấy có gì đó không ổn, thế nên vội vàng hỏi anh ấy: "Anh nói có người xảy ra chuyện, là ai thế?" "Mộ Vân Giang", Giang Phong lạnh lùng nói.
"Anh ta xảy ra chuyện gì?" "Như anh trai em nói thì cậu ta có thể đã chết, có một thi thể bị lột da xuất hiện trong căn phòng nơi cậu ta bị giam giữ"
Anh tôi nghe vậy thì sắc mặt lập tức đen lại: "Thật sao? Thảo nào trông lại chướng tai gai mắt thế.Hóa ra là bà già cổ lỗ sĩ nhà họ Thẩm."
Mấy người Khôn Đảo phía sau bà cụ Thấm lập tức tức giận: "Anh là cái thá gì hả? Sao dám nói chuyện láo toét như thế với sư phụ!"
Anh tôi giễu cợt: "Tôi không là gì cả, đương nhiên cũng không phải ông to bà lớn như bà cụ Thẩm đây...Lan Lăng đi thôi, nhìn thấy những người này thật khó chịu".
"Dừng lại!", bà cụ Thẩm có chút tức giận, bà ta trâm giọng hỏi: "Bố mẹ cậu đâu? Tại sao ông nội cậu không tới? "Thật sự xin lỗi, ông nội tôi có việc bận.
Lần này tôi tới đây với tư cách chủ nhà...nhưng dù sao cũng không đến lượt chúng tôi nói chuyện", Anh trai lôi kéo tôi đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
"Anh à, anh có vô lễ quá không, ở chỗ đông người cũng phải giữ chút mặt mũi cho bà ta chứ", Tôi trầm giọng nhắc nhở.
"Loại người cố lô sĩ...đã ép mẹ chúng ta phải bỏ nhà đi ấy, thì cân gì phải nể mặt chứ...không quan tâm đến bọn họ nữa, tên Mộ Vân Giang chết tiệt đâu rồi? Anh sẽ đánh nó một trận nhừ tử".
Kế từ khi tôi lên xe Tư Đồ Nam, thì tôi cũng chưa gặp lại Mộ Vân Giang.
Lúc anh trai gọi điện cho Tư Đồ Nam thì mới biết anh ta đã mượn Đạo Quan một căn phòng nhỏ để giam giữ Mộ Vân Giang.
Hon nữa còn cử hai người canh gác.
Hôm qua tôi đến Thiên Tử Các, rôi ở đó với Giang Phong cho đến rạng sáng.
Nhưng khi trời sáng thì anh ấy lại đi mấy.
Thói quen xấu hay biến mất mà không nói lời nào của anh ấy khiến tôi rất tức giận, nhưng tôi có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể dốc sức lấp đầy dạ dày, biến đau thương và tức giận thành cơn thèm ăn thôi.
Đạo Quan Thanh Ngọc này rất đẹp, xung quanh trải dài những con đường quanh co.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Tôi đã nhìn thấy Giang Phong ở khu nghỉ ngơi giữa núi.
Anh ấy đang khoanh tay dựa vào cột, xung quanh có một vài ông già đang nói chuyện với Thẩm Thanh Hà.
Nhưng anh ấy chỉ cau mày đứng đó, lắng nghe họ tranh luận.
Giang Phong nhìn thấy chúng tôi, mắt anh ấy lướt qua khuôn mặt tôi, sau đó dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy tay tôi của anh trai.
Anh trai siết chặt ngón tay tôi, sau đó giơ lên lắc lắc đầy khiêu khích.
Anh trai nhỏ giọng đắc ý nói: "Lan Lăng gân lại anh nữa đi, cậu ta mà bắt nạt em thì anh sẽ cho cậu ta một trận".
Tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của Giang Phong, vì thế bất lực nói: "Anh nhàm chán ghê...anh không sợ đắc tội anh ấy sao?" "Sợ cái rắm! Anh là anh rể của cậu ta! Theo một cách nào đó thì cậu ta mới nên là người sợ anh thì có!", Anh trai ghé sát vào người tôi, sau đó đi về phía bọn họ.
Tôi không nhịn được cười, anh tôi luôn có cách để biến những chủ đề nặng nề thành câu chuyện cười.
Ở phía sau núi có một dãy nhà hai tâng, và căn phòng ở cuối tầng hai được dùng để canh gác Mộ Vân Giang.
Hai người đàn ông mặc vest đứng ở cửa, bọn họ thấy chúng tôi đến thì gật đầu với chúng tôi, sau đó nói: "Cậu chủ nhà chúng tôi nói tên Mộ Vân Giang ở bên trong này có liên quan đến một xác chết biết đi của Quỷ Vương.
Hiện giờ không thể giao hắn ta cho cậu chủ Mộ được.
Nhưng cậu chủ Mộ có thể tùy ý đặt câu hỏi, miễn là không giết chết hắn ta là được".
Anh trai tôi vui vẻ nói: "Thôi nào, tôi hiền lành thế này thì làm sao lại biết đánh người được, cậu đừng lo".
Sau đó anh tôi bước vào trước, trước khi tôi bước vào thì đã nghe thấy tiếng than khóc vọng từ bên trong ra.
Anh trai tôi đang cầm chiếc ghế dài đập cho Mộ Vân Giang lăn vào góc tường.
Mô hôi tôi lập tức túa ra, tôi vội vàng đi vào kéo anh trai: "Đừng ra tay nặng quá, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao".
"Loại ăn cháo đá bát mày ăn ở nhà tao, sống ở nhà tao.Thế mà dám cấu kết với người ngoài bắt cóc người trong gia đình tao, mày còn có lương tâm không hả?", Anh tôi chỉ vào anh ta rồi chửi bới.
Mộ Vân Giang không dám nói gì, anh trai tôi mắng tới nỗi tổ tiên cũng phải đội mồ sống dậy.
Cuối cùng anh trai tôi còn hỏi: "Người đàn ông ở cùng mày tên là gì? Hắn ta đến từ đâu? Làm sao liên lạc được với hẳn ta!" "Gặp nhau trong quán bar của trường, vì hay uống rượu với nhau nên ngày càng thân...Cậu ta nghe nói tôi xin nghỉ phép về quê mấy ngày nên nói muốn về quê tôi chơi.
Thế nên tôi đưa cậu ta về cùng...Hôm đó tôi nói với cậu ta...rằng", Mộ Vân Giang nhìn tôi một cái, không dám nói tiếp nữa.
"Nói cái gì? Nói đi chứ! Lắp bắp cái gì, có tin tao nhét cái bôn cầu vào mồm mày không hả?" Mộ Vân Giang thì thào: "Tôi nói với cậu ta rằng ngực của em họ thật sự rất to, to đến mức nhìn thấy thôi đã cảm thấy năng trong người.
Cậu ta nói sẽ bắt trói em họ lại giúp tôi, sau đó cho tôi chơi một trận...Về sau tôi mới biết được mục đích cậu ta muốn bắt cóc Lan Lăng là gì..." "Lan Lăng, thật sự xin lỗi em, anh nhất thời bị ma xui quỷ khiến.
Lâu rồi không gặp em, lại thấy em xinh đẹp như vậy nên anh không cầm lòng được...Xin hãy tha thứ cho anh một lần thôi, từ sau anh không dám làm như thế nữa", Mộ Vân Giang quỷ trêи mặt đất xin lỗi tôi với giọng điệu rất thành khẩn.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, tên này mặc dù xin lỗi nhưng trong mắt vẫn còn vẻ tham lam thèm muốn.
Người như vậy chắc chắn phải rất bẩn thỉu xấu xa.
Anh trai tôi ngồi xổm xuống, vươn tay túm tóc anh †a: "Mày chiếm hời của em gái tao mà chỉ định xin lỗi một hai câu thôi hả? Nếu không phải mày chưa kết hôn thì tao đã thiến mày rồi" Mộ Vân Giang sợ hãi kẹp chặt hai chân lại, anh ta vội vàng lắc đầu liên tục.
Anh trai tôi hỏi về xác sống của Quỷ Vương, Mộ Vân Giang trả lời thành thật.
Anh ta còn thề thốt rằng bản thân không quá thân thiết với người đàn ông kia.
Vì ngày hôm sau là lễ cúng nên cả Đạo Quán vô cùng nhộn nhịp.
Ai đến tham gia buổi lễ đều phải ăn chay và tắm rửa sạch sẽ.
Tôi đang ngâm mình trong bồn tắm thì nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông điện thoại di động, vì vậy tôi kéo khăn tắm chạy ra ngoài trả lời cuộc gọi.
Vừa lao ra thì đã thấy Giang Phong cầm điện thoại di động rồi lạnh lùng nói: "Alo".
"Anh..", Tên này xuất hiện bất ngờ thì cũng thôi đi, giờ lại còn tự ý trả lời điện thoại của tôi nữa chứ? Anh ấy im lặng nghe điện thoại một lúc rồi nói: "Bảo Tư Đồ Nam tạm thời yên lặng đã, sau đó thông báo cho người trụ trì Lăng Hư Lâm và gia chủ nhà họ Thẩm rằng bây giờ tôi sẽ qua ngay...
Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đi theo".
Anh ấy cúp điện thoại, sau đó quay người lại nói với tôi: "Anh trai em gọi điện để xác nhận an toàn, anh ta bảo không thể để em ở một mình được, em mặc quần áo rồi đi với anh".
"Đi đâu cơ?", Tôi nhanh chóng lau tóc, trong lòng mơ hồ có linh tính.
Giang Phong dựa vào cửa, anh ấy cứ thế nhìn tôi mặc quần áo, sau đó nói: "...
Có người xảy ra chuyện, nhưng anh không tiện xuất hiện.
Chúng ta đi xem thử, đến lúc đó em tường thuật lại cho anh".
"Ờ...được..", Tôi có chút khó chịu, anh ấy nhìn chăm chăm tôi thay quần áo, nên tôi căng thẳng đến mức tay chân luống cuống một hồi lâu mà vẫn không kéo được dây phía sau qυầи ɭót.
Giang Phong sốt ruột giơ tay giúp tôi kéo lên, ngón tay lạnh ngất chạm vào lưng tôi, khiến tôi bất giác siết chặt cơ thế.
Sắp tới nhất định tôi phải mua qυầи ɭót có dây khóa trước mới được...
Buổi tối anh ấy đưa tôi đến sau núi, tôi càng đi càng cảm thấy có gì đó không ổn, thế nên vội vàng hỏi anh ấy: "Anh nói có người xảy ra chuyện, là ai thế?" "Mộ Vân Giang", Giang Phong lạnh lùng nói.
"Anh ta xảy ra chuyện gì?" "Như anh trai em nói thì cậu ta có thể đã chết, có một thi thể bị lột da xuất hiện trong căn phòng nơi cậu ta bị giam giữ"
Tác giả :
Khuyết Danh